Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 55: Chương 55
Oa Qua Oa
04/01/2018
Bệnh tim của Phó Trạch Văn đều sắp bị dọa bùng nổ, hắn buông cái nĩa xuống sốt sắng nói: "Em chụ thể nói với anh một chút, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tim hắn đập cực nhanh, việc này khả đại khả tiểu, Trịnh Cảnh Đồng come out, dù sao Trịnh Cảnh Đồng lại không họ Phó, không cần hắn bận tâm, nhưng A Bảo sẽ không giống!
Đăng kí kết hôn có thể thiếu, chỉ khi nào công bố ra ngoài sẽ không thu trở lại được, đến lúc toàn bộ thế giới đều sẽ biết A Bảo nhà bọn họ cùng một nam nhân cùng một chỗ! Nếu như sau này 2 người không xa rời nhau hảo hảo thì cũng không sao, nhưng nếu đổi ý thì sao chứ?!
Bị mọi người biết sau này muốn đổi ý sẽ muộn! Hiện tại A Bảo chỉ là tới Trịnh gia ở một vài tháng được chứ, cho tới chuẩn bị đi Mĩ kết hôn cái gì, đây không phải còn chưa đi sao, vẫn có thể cản lại a!
"Chỉ có em mới vừa nói với anh những lời kia a, tòa soạn bọn em có người thu được tin tức ngầm, nói là nhân viên Trịnh thị tiết lộ, Trịnh Cảnh Đồng đang yêu đương với một nam nhân, có người nói còn chuẩn bị kết hôn, thực sự là buồn cười quá."
"Em biết anh và Trịnh Cảnh Đồng là bằng hữu, vì thế em cũng nhắc nhở người trong tòa soạn bọn em, đáng tiếc bọn họ không nghe, em cũng hết cách rồi, anh nếu không hiện tại gọi điện thoại liên hệ với y? Hiện tại còn chưa có tung tin tức, khả năng vẫn kịp."
Đới Tuyết Dao hoàn toàn hiểu lầm vẻ mặt của Phó Trạch Văn, cô cho rằng Phó Trạch Văn là vì bạn bè mà lo lắng, cô bán thứ tốt không chịu thiệt.
"Còn gì nữa không?" Phó Trạch Văn quan tâm hoàn toàn không phải cái này, hắn quan tâm là Phó A Bảo có bị chụp lại hay không, Trịnh Cảnh Đồng mắc mớ gì đến hắn, lừa em trai hắn hắn còn chưa đánh đâu!
"Không có, chỉ có như vậy."
"Không nhắc tới nam chính khác sao?" Phó Trạch Văn tiểu tâm dực dực hỏi.
Đới Tuyết Dao lắc đầu một cái: "Tạm thời vẫn không có, dù sao em cũng không nghe nói, hiện tại tòa soạn phái người đi theo, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức, bọn họ chuẩn bị sáng sớm ngày mai phát tin tức, nên thêm thời gian dự đoán."
Phó Trạch Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hù chết hắn, may là A Bảo không bị chụp lại, có điều tòa soạn đã phái người đi thăm dò, hơn nữa không phải thuyết âm mưu của hắn, Trịnh Cảnh Đồng hẳn phi thường vui vẻ thấy chuyện của y và A Bảo hấp thụ ánh sáng, nói không chừng còn có thể hát chúc mừng ni!
Không được, lập tức gọi điện thoại uy hiếp một hồi! Không thể để cho Trịnh Cảnh Đồng nói lung tung!
"Em ăn trước, anh ra ngoài gọi điện thoại cho Cảnh Đồng." Phó Trạch Văn hiện tại cũng không rảnh ăn cơm, chuyện của A Bảo khẩn thiết nhất.
Đới Tuyết Dao gật gật đầu, chỉ cần không liên quan đến hai người Phó A Bảo và Hạ Tình khiến cô đau đầu lại buồn bực, cô vẫn là rất dễ nói chuyện, Phó Trạch Văn bình thường cũng rất bận rộn, bận bịu công tác, cô tương đối ủng hộ, vì sự nghiệp dốc sức làm không có gì không tốt.
Trịnh Cảnh Đồng cũng không phải bạn bè đơn giản của Phó Trạch Văn, Trịnh gia và Phó gia là nhóm hợp tác, Đới Tuyết Dao đương nhiên rất biết rõ đạo lý, cô phi thường ủng hộ Phó Trạch Văn đi giúp bạn bè một chút, chính là nhắc nhở một chút, cũng không phí khí lực gì, dễ như ăn cháo, nói không chắc quan hệ bạn bè nhờ đó càng thân mật ni, chuyện này đối với Phó thị cũng có chỗ tốt.
Sau khi nói chuyện xong với Trịnh Cảnh Đồng, Phó Trạch Văn đứng ngoài phòng ăn lòng như lửa đốt, chờ đợi điện thoại nối được, mười mấy giây sao, điện thoại nối được, Phó Trạch Văn đổ ập xuống mắng một trận, Trịnh Cảnh Đồng đầu bên kia điện thoại đều bị mắng tới choáng váng.
"... Trạch Văn, chúng ta có chuyện hảo hảo nói, cậu đừng nổi nóng." Trịnh Cảnh Đồng phi thường thiếu chột dạ.
"Hảo hảo nói? Tớ có thể cùng cậu hảo hảo nói sao, cậu đừng cho là tớ không biết ý đồ kia của cậu, tin tức của công ty khẳng định cũng là cậu sai người tung ra ngoài đúng không? Cậu đến cùng muốn làm gì?!" Phó Trạch Văn thực sự là giận không chỗ phát tiết, hiện tại Trịnh Cảnh Đồng không ở trước mặt hắn, nếu như ở trước mặt, tuyệt bích đánh tới mức mẹ của đối phương cũng không nhận ra! "Cậu bây giờ đây là quá gia gia ni, cậu thế nào tớ không xen vào, nhưng A Bảo là em trai tớ, nếu em ấy bị công khai thì làm sao bây giờ?!"
"Trạch Văn, Trạch Văn xin bớt giận, cậu nghe tớ nói." Trịnh Cảnh Đồng hiện tại tâm tình kỳ thực tốt vô cùng, chính là rất chột dạ, kỳ thực y cũng biết mình như vậy không tử tế, "Tớ sẽ đối tốt với A Bảo, khẳng định không thể để em ấy chịu một chút ủy khuất nào, tớ và em ấy nếu muốn cùng nhau, cũng không thể vẫn lén lét lút lút che che giấu giấu, chuyện này đối với A Bảo cũng không công bằng, đúng không?"
"Đúng, các cậu nếu như cùng một mực như vậy vậy thì tin tức này sớm muộn gì cũng tung ra, có thể cậu nghĩ không có gì, nếu như A Bảo em ấy sau này hối hận rồi, không muốn cùng cậu cùng một chỗ nữa thì làm sao bây giờ? Vậy những tin tức bây giờ khẳng định đối với em ấy mà nói là vết nhơ mười phần rồi!" Phó Trạch Văn không muốn em trai mình sống trong chỉ chỉ chỏ chỏ của người khác, trong cái xã hội này vĩnh viễn không thiếu người thích làm chuyện buồn nôn nói chuyện buồn nôn, A Bảo có lẽ sẽ bởi vậy mà bị thương tổn!
"Tớ khẳng định đối với A Bảo sẽ không để em ấy chia tay với tớ!" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy chuyện này cũng không đúng, y đối với bản thân vô cùng tin tưởng, y đã quyết định cùng Phó A Bảo cùng một chỗ cả đời, "Trạch Văn cậu có phải bạn bè hay không, cậu cứ như vậy không tin tớ sao?"
Phó Trạch Văn đỡ trán, tớ không phải không tin cậu, tín dự (lòng tín nghĩa và danh dự) của cậu tớ rất rõ ràng, tớ là không tin được A Bảo nhà chúng tớ a! Trước đây không nói cái tính ba ngày đánh cá hai ngày sưởi lưới kia của A Bảo, liền nói lần này đi, động cơ của nó hoàn toàn không thuần khiết a! Căn bản không phải hướng về phía hảo hảo sinh sống đi!
Vì thế cậu và nó tuyệt bích không lâu được a!
Phó Trạch Văn cũng không muốn nói thêm cái gì, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Dù sao tớ mặc kệ cậu lấy biện pháp gì, chuyện này cậu nhất định phải nhanh chóng bãi bình cho tớ, tuyệt đối không nên ở trước mặt công chúng nói lung tung, bằng không tớ sẽ không đơn giản đánh cậu như vậy đâu! Người của toàn soạn bên kia nếu như không chịu, tớ đi đứng ra, tin tức nhất định là không thể tung ra!"
Đầu bên kia điện thoại xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.
Phó Trạch Văn tâm nói cậu còn giả vờ trì hoãn với tớ, cậu đây là không đồng ý là thế nào, có tin tớ sẽ ngay bây giờ đến nhà cậu đón A Bảo về hay không! "Nói chuyện a, tớ vừa nói cậu không nghe là thế nào?" Hắn quả thực muốn chọc giận chết rồi!
Cậu đừng tưởng rằng cậu là học trưởng của tớ lớn hơn tớ 2 tuổi liền sắc mặt cho tôi nhìn, hiện tại tình huống của chúng ta không giống như lúc trước!
"Không phải." Trịnh Cảnh Đồng quay đầu lại nhìn Phó A Bảo đang cùng phóng viên ở trong phòng khách nói tới khí thế ngất trời, sau đó giật giật khóe miệng nói, "Cậu nếu như nói sớm với tớ nửa tiếng, tớ còn có thể nghĩ lại cách, hiện tại hình như không kịp nữa rồi..."
"Tại sao?" Tâm Phó A Bảo nảy lên, "Lẽ nào tin tức đã phát ra rồi hả?!"
"Ân, đã phát ra, có điều tạm thời còn chưa nhắc tới Phó A Bảo, cũng chỉ viết một mình tớ." Trịnh Cảnh Đồng kỳ thực thật cao hứng, thế nhưng y cảm thấy không thể để cho Phó Trạch Văn cảm nhận được.
Phó Trạch Văn nghĩ thầm vậy không quá quan trọng, A Bảo chưa công khai là tốt rồi: "Cậu gần đây chú ý một chút, đừng để phóng viên tìm thấy chỗ A Bảo, hơn nước người trong công ty cậu cũng phải hảo hảo căn dặn, đừng để bọn họ nói lung tung!"
"..." Trịnh Cảnh Đồng lại quay đầu lại nhìn phòng khách một chút, "Nhưng A Bảo để phóng viên người ta kéo đến trong nhà tán gẫu, hiện tại tán gẫu đến vô cùng tốt, còn nói muốn mời bọn họ ăn khuya."
"..." Phó Trạch Văn liền quỳ tại chỗ!
Hắn thiên tính vạn tính, tính toán cả buổi vẫn là không đuổi theo được xuất bài không theo lẽ thướng của Phó A Bảo! Phó Trạch Văn đã hoàn toàn không theo được hình thức hành vi cùng tư duy của em trai mình rồi!
"Em ấy muốn tán gẫu với phóng viên cậu liền để nó tán gẫu? Còn mang về nhà! Nó cái đức hạnh gì cậu còn không rõ ràng sao? Nó làm việc không động não có được hay không!" Cũng không phải Phó Trạch Văn muốn bôi đen em trai mình, nhưng Phó A Bảo cậu chính là một người vô căn cứ như thế!" Cậu không ngăn lại chút nào sao! Để A Bảo nhận điện thoại!"
Phó Trạch Văn hết cách rồi, bây giờ cùng Trịnh Cảnh Đồng nói nhiều hơn nữa cũng không hữu hiệu, vẫn là trực tiếp cùng A Bảo nói đi, còn chỗ phóng viên cùng tòa soạn, chỉ cần hắn đứng ra, tin tưởng nhất định có thể giải quyết.
Sau một phút.
"A Bảo nói em ấy rất bận, không chịu nhận điện thoại của cậu." Trịnh Cảnh Đồng trong tâm mừng thầm, có điều trong giọng nói có chút không biểu hiện ra, "Em ấy nói em ấy biết cậu muốn nói gì, tâm ý của em ấy đã quyết, cậu cũng không cần ngăn cản em ấy."
"Còn tâm ý đã quyết, em ấy quyết cái sợi len a! Nó nghĩ đương nhiên như vậy, quyết cái gì mà quyết!" Phó Trạch Văn đều sắp tức giận nổ tung, tâm rất mệt, quả thực không thể được rồi.
"Cậu như vậy không đúng, cậu sao có thể nói A Bảo như vậy ni, cậu bình thường không phải cũng nói em ấy như vậy đấy chứ? Em ấy là người trưởng thành, không phải trẻ con, thuyết pháp này này của cậu quá không tôn trọng em ấy." Trịnh Cảnh Đồng nhanh chóng thay đổi nhân vật, y bây giờ là bạn đời của A Bảo, đến vì là A Bảo quyết định!
Phó Trạch Văn đều muốn ném điện thoại di động! Nếu như hiện tại Trịnh Cảnh Đồng ngay ở trước mặt hắn, hắn khẳng định không nói hai lời liền đánh y một trận!
Xem ra việc này cùng Trịnh Cảnh Đồng nói không được, hắn vẫn là tự mình tới tạo áp lực với tòa soạn đi, tin tức này khẳng định không thể phát!
Thế là Phó Trạch Văn không nói hai lời liền đem điện thoại cúp, hắn về phòng ăn hỏi Đới Tuyết Dao muốn số điện thoại di động của trưởng tòa soạn, sau đó để lại thẻ tín dụng cho Đới Tuyết Dao, "Anh hiện tại phải tới Trịnh gia một chuyến, xin lỗi."
"..." Đới Tuyết Dao có chút không nói gì, việc này anh gọi điện thoại còn chưa đủ, còn muốn tới cửa nói, đến mức đó sao? Cũng không phải đưa tin anh, anh thay Trịnh Cảnh Đồng gấp thành như vậy làm cái gi.
Thực sự là không hiểu ra sao.
Phó Trạch Văn trên đường tới Trịnh gia cùng trưởng tòa soạn của Đới Tuyết Dao nói chuyện điện thoại, để tòa soạn đối phương nhất định không thể đưa tin chuyện của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo, đương nhiên, hắn có thể hạ xuống không ít lợi ích, xem như là dùng tiền mua lại tin tức này.
Trưởng tòa soạn đương nhiên nói cẩn thận, tuy rằng bỏ mất một tin tức tư liệu sống tốt, thế nhưng Phó Trạch Văn đồng ý dùng giá cao mua lại, mà lại nói lời nói thật, hắn cũng không muốn cũng đắc tội Phó thị.
Đáng tiếc dự định của Phó Trạch Văn hẳn là tốt vô cùng, thế nhưng không chống cự nổi yêu cầu mãnh liệt của Phó A Bảo a, toàn bộ hành trình này Phó A Bảo vây xem, còn giúp bận bịu trau chuốt sửa chữa, cần phải hoàn toàn đúng với tâm ý của cậu.
Tin tức này không phát cũng phải phát ra, không phát Phó A Bảo không làm a!
Đăng kí kết hôn có thể thiếu, chỉ khi nào công bố ra ngoài sẽ không thu trở lại được, đến lúc toàn bộ thế giới đều sẽ biết A Bảo nhà bọn họ cùng một nam nhân cùng một chỗ! Nếu như sau này 2 người không xa rời nhau hảo hảo thì cũng không sao, nhưng nếu đổi ý thì sao chứ?!
Bị mọi người biết sau này muốn đổi ý sẽ muộn! Hiện tại A Bảo chỉ là tới Trịnh gia ở một vài tháng được chứ, cho tới chuẩn bị đi Mĩ kết hôn cái gì, đây không phải còn chưa đi sao, vẫn có thể cản lại a!
"Chỉ có em mới vừa nói với anh những lời kia a, tòa soạn bọn em có người thu được tin tức ngầm, nói là nhân viên Trịnh thị tiết lộ, Trịnh Cảnh Đồng đang yêu đương với một nam nhân, có người nói còn chuẩn bị kết hôn, thực sự là buồn cười quá."
"Em biết anh và Trịnh Cảnh Đồng là bằng hữu, vì thế em cũng nhắc nhở người trong tòa soạn bọn em, đáng tiếc bọn họ không nghe, em cũng hết cách rồi, anh nếu không hiện tại gọi điện thoại liên hệ với y? Hiện tại còn chưa có tung tin tức, khả năng vẫn kịp."
Đới Tuyết Dao hoàn toàn hiểu lầm vẻ mặt của Phó Trạch Văn, cô cho rằng Phó Trạch Văn là vì bạn bè mà lo lắng, cô bán thứ tốt không chịu thiệt.
"Còn gì nữa không?" Phó Trạch Văn quan tâm hoàn toàn không phải cái này, hắn quan tâm là Phó A Bảo có bị chụp lại hay không, Trịnh Cảnh Đồng mắc mớ gì đến hắn, lừa em trai hắn hắn còn chưa đánh đâu!
"Không có, chỉ có như vậy."
"Không nhắc tới nam chính khác sao?" Phó Trạch Văn tiểu tâm dực dực hỏi.
Đới Tuyết Dao lắc đầu một cái: "Tạm thời vẫn không có, dù sao em cũng không nghe nói, hiện tại tòa soạn phái người đi theo, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức, bọn họ chuẩn bị sáng sớm ngày mai phát tin tức, nên thêm thời gian dự đoán."
Phó Trạch Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hù chết hắn, may là A Bảo không bị chụp lại, có điều tòa soạn đã phái người đi thăm dò, hơn nữa không phải thuyết âm mưu của hắn, Trịnh Cảnh Đồng hẳn phi thường vui vẻ thấy chuyện của y và A Bảo hấp thụ ánh sáng, nói không chừng còn có thể hát chúc mừng ni!
Không được, lập tức gọi điện thoại uy hiếp một hồi! Không thể để cho Trịnh Cảnh Đồng nói lung tung!
"Em ăn trước, anh ra ngoài gọi điện thoại cho Cảnh Đồng." Phó Trạch Văn hiện tại cũng không rảnh ăn cơm, chuyện của A Bảo khẩn thiết nhất.
Đới Tuyết Dao gật gật đầu, chỉ cần không liên quan đến hai người Phó A Bảo và Hạ Tình khiến cô đau đầu lại buồn bực, cô vẫn là rất dễ nói chuyện, Phó Trạch Văn bình thường cũng rất bận rộn, bận bịu công tác, cô tương đối ủng hộ, vì sự nghiệp dốc sức làm không có gì không tốt.
Trịnh Cảnh Đồng cũng không phải bạn bè đơn giản của Phó Trạch Văn, Trịnh gia và Phó gia là nhóm hợp tác, Đới Tuyết Dao đương nhiên rất biết rõ đạo lý, cô phi thường ủng hộ Phó Trạch Văn đi giúp bạn bè một chút, chính là nhắc nhở một chút, cũng không phí khí lực gì, dễ như ăn cháo, nói không chắc quan hệ bạn bè nhờ đó càng thân mật ni, chuyện này đối với Phó thị cũng có chỗ tốt.
Sau khi nói chuyện xong với Trịnh Cảnh Đồng, Phó Trạch Văn đứng ngoài phòng ăn lòng như lửa đốt, chờ đợi điện thoại nối được, mười mấy giây sao, điện thoại nối được, Phó Trạch Văn đổ ập xuống mắng một trận, Trịnh Cảnh Đồng đầu bên kia điện thoại đều bị mắng tới choáng váng.
"... Trạch Văn, chúng ta có chuyện hảo hảo nói, cậu đừng nổi nóng." Trịnh Cảnh Đồng phi thường thiếu chột dạ.
"Hảo hảo nói? Tớ có thể cùng cậu hảo hảo nói sao, cậu đừng cho là tớ không biết ý đồ kia của cậu, tin tức của công ty khẳng định cũng là cậu sai người tung ra ngoài đúng không? Cậu đến cùng muốn làm gì?!" Phó Trạch Văn thực sự là giận không chỗ phát tiết, hiện tại Trịnh Cảnh Đồng không ở trước mặt hắn, nếu như ở trước mặt, tuyệt bích đánh tới mức mẹ của đối phương cũng không nhận ra! "Cậu bây giờ đây là quá gia gia ni, cậu thế nào tớ không xen vào, nhưng A Bảo là em trai tớ, nếu em ấy bị công khai thì làm sao bây giờ?!"
"Trạch Văn, Trạch Văn xin bớt giận, cậu nghe tớ nói." Trịnh Cảnh Đồng hiện tại tâm tình kỳ thực tốt vô cùng, chính là rất chột dạ, kỳ thực y cũng biết mình như vậy không tử tế, "Tớ sẽ đối tốt với A Bảo, khẳng định không thể để em ấy chịu một chút ủy khuất nào, tớ và em ấy nếu muốn cùng nhau, cũng không thể vẫn lén lét lút lút che che giấu giấu, chuyện này đối với A Bảo cũng không công bằng, đúng không?"
"Đúng, các cậu nếu như cùng một mực như vậy vậy thì tin tức này sớm muộn gì cũng tung ra, có thể cậu nghĩ không có gì, nếu như A Bảo em ấy sau này hối hận rồi, không muốn cùng cậu cùng một chỗ nữa thì làm sao bây giờ? Vậy những tin tức bây giờ khẳng định đối với em ấy mà nói là vết nhơ mười phần rồi!" Phó Trạch Văn không muốn em trai mình sống trong chỉ chỉ chỏ chỏ của người khác, trong cái xã hội này vĩnh viễn không thiếu người thích làm chuyện buồn nôn nói chuyện buồn nôn, A Bảo có lẽ sẽ bởi vậy mà bị thương tổn!
"Tớ khẳng định đối với A Bảo sẽ không để em ấy chia tay với tớ!" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy chuyện này cũng không đúng, y đối với bản thân vô cùng tin tưởng, y đã quyết định cùng Phó A Bảo cùng một chỗ cả đời, "Trạch Văn cậu có phải bạn bè hay không, cậu cứ như vậy không tin tớ sao?"
Phó Trạch Văn đỡ trán, tớ không phải không tin cậu, tín dự (lòng tín nghĩa và danh dự) của cậu tớ rất rõ ràng, tớ là không tin được A Bảo nhà chúng tớ a! Trước đây không nói cái tính ba ngày đánh cá hai ngày sưởi lưới kia của A Bảo, liền nói lần này đi, động cơ của nó hoàn toàn không thuần khiết a! Căn bản không phải hướng về phía hảo hảo sinh sống đi!
Vì thế cậu và nó tuyệt bích không lâu được a!
Phó Trạch Văn cũng không muốn nói thêm cái gì, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Dù sao tớ mặc kệ cậu lấy biện pháp gì, chuyện này cậu nhất định phải nhanh chóng bãi bình cho tớ, tuyệt đối không nên ở trước mặt công chúng nói lung tung, bằng không tớ sẽ không đơn giản đánh cậu như vậy đâu! Người của toàn soạn bên kia nếu như không chịu, tớ đi đứng ra, tin tức nhất định là không thể tung ra!"
Đầu bên kia điện thoại xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.
Phó Trạch Văn tâm nói cậu còn giả vờ trì hoãn với tớ, cậu đây là không đồng ý là thế nào, có tin tớ sẽ ngay bây giờ đến nhà cậu đón A Bảo về hay không! "Nói chuyện a, tớ vừa nói cậu không nghe là thế nào?" Hắn quả thực muốn chọc giận chết rồi!
Cậu đừng tưởng rằng cậu là học trưởng của tớ lớn hơn tớ 2 tuổi liền sắc mặt cho tôi nhìn, hiện tại tình huống của chúng ta không giống như lúc trước!
"Không phải." Trịnh Cảnh Đồng quay đầu lại nhìn Phó A Bảo đang cùng phóng viên ở trong phòng khách nói tới khí thế ngất trời, sau đó giật giật khóe miệng nói, "Cậu nếu như nói sớm với tớ nửa tiếng, tớ còn có thể nghĩ lại cách, hiện tại hình như không kịp nữa rồi..."
"Tại sao?" Tâm Phó A Bảo nảy lên, "Lẽ nào tin tức đã phát ra rồi hả?!"
"Ân, đã phát ra, có điều tạm thời còn chưa nhắc tới Phó A Bảo, cũng chỉ viết một mình tớ." Trịnh Cảnh Đồng kỳ thực thật cao hứng, thế nhưng y cảm thấy không thể để cho Phó Trạch Văn cảm nhận được.
Phó Trạch Văn nghĩ thầm vậy không quá quan trọng, A Bảo chưa công khai là tốt rồi: "Cậu gần đây chú ý một chút, đừng để phóng viên tìm thấy chỗ A Bảo, hơn nước người trong công ty cậu cũng phải hảo hảo căn dặn, đừng để bọn họ nói lung tung!"
"..." Trịnh Cảnh Đồng lại quay đầu lại nhìn phòng khách một chút, "Nhưng A Bảo để phóng viên người ta kéo đến trong nhà tán gẫu, hiện tại tán gẫu đến vô cùng tốt, còn nói muốn mời bọn họ ăn khuya."
"..." Phó Trạch Văn liền quỳ tại chỗ!
Hắn thiên tính vạn tính, tính toán cả buổi vẫn là không đuổi theo được xuất bài không theo lẽ thướng của Phó A Bảo! Phó Trạch Văn đã hoàn toàn không theo được hình thức hành vi cùng tư duy của em trai mình rồi!
"Em ấy muốn tán gẫu với phóng viên cậu liền để nó tán gẫu? Còn mang về nhà! Nó cái đức hạnh gì cậu còn không rõ ràng sao? Nó làm việc không động não có được hay không!" Cũng không phải Phó Trạch Văn muốn bôi đen em trai mình, nhưng Phó A Bảo cậu chính là một người vô căn cứ như thế!" Cậu không ngăn lại chút nào sao! Để A Bảo nhận điện thoại!"
Phó Trạch Văn hết cách rồi, bây giờ cùng Trịnh Cảnh Đồng nói nhiều hơn nữa cũng không hữu hiệu, vẫn là trực tiếp cùng A Bảo nói đi, còn chỗ phóng viên cùng tòa soạn, chỉ cần hắn đứng ra, tin tưởng nhất định có thể giải quyết.
Sau một phút.
"A Bảo nói em ấy rất bận, không chịu nhận điện thoại của cậu." Trịnh Cảnh Đồng trong tâm mừng thầm, có điều trong giọng nói có chút không biểu hiện ra, "Em ấy nói em ấy biết cậu muốn nói gì, tâm ý của em ấy đã quyết, cậu cũng không cần ngăn cản em ấy."
"Còn tâm ý đã quyết, em ấy quyết cái sợi len a! Nó nghĩ đương nhiên như vậy, quyết cái gì mà quyết!" Phó Trạch Văn đều sắp tức giận nổ tung, tâm rất mệt, quả thực không thể được rồi.
"Cậu như vậy không đúng, cậu sao có thể nói A Bảo như vậy ni, cậu bình thường không phải cũng nói em ấy như vậy đấy chứ? Em ấy là người trưởng thành, không phải trẻ con, thuyết pháp này này của cậu quá không tôn trọng em ấy." Trịnh Cảnh Đồng nhanh chóng thay đổi nhân vật, y bây giờ là bạn đời của A Bảo, đến vì là A Bảo quyết định!
Phó Trạch Văn đều muốn ném điện thoại di động! Nếu như hiện tại Trịnh Cảnh Đồng ngay ở trước mặt hắn, hắn khẳng định không nói hai lời liền đánh y một trận!
Xem ra việc này cùng Trịnh Cảnh Đồng nói không được, hắn vẫn là tự mình tới tạo áp lực với tòa soạn đi, tin tức này khẳng định không thể phát!
Thế là Phó Trạch Văn không nói hai lời liền đem điện thoại cúp, hắn về phòng ăn hỏi Đới Tuyết Dao muốn số điện thoại di động của trưởng tòa soạn, sau đó để lại thẻ tín dụng cho Đới Tuyết Dao, "Anh hiện tại phải tới Trịnh gia một chuyến, xin lỗi."
"..." Đới Tuyết Dao có chút không nói gì, việc này anh gọi điện thoại còn chưa đủ, còn muốn tới cửa nói, đến mức đó sao? Cũng không phải đưa tin anh, anh thay Trịnh Cảnh Đồng gấp thành như vậy làm cái gi.
Thực sự là không hiểu ra sao.
Phó Trạch Văn trên đường tới Trịnh gia cùng trưởng tòa soạn của Đới Tuyết Dao nói chuyện điện thoại, để tòa soạn đối phương nhất định không thể đưa tin chuyện của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo, đương nhiên, hắn có thể hạ xuống không ít lợi ích, xem như là dùng tiền mua lại tin tức này.
Trưởng tòa soạn đương nhiên nói cẩn thận, tuy rằng bỏ mất một tin tức tư liệu sống tốt, thế nhưng Phó Trạch Văn đồng ý dùng giá cao mua lại, mà lại nói lời nói thật, hắn cũng không muốn cũng đắc tội Phó thị.
Đáng tiếc dự định của Phó Trạch Văn hẳn là tốt vô cùng, thế nhưng không chống cự nổi yêu cầu mãnh liệt của Phó A Bảo a, toàn bộ hành trình này Phó A Bảo vây xem, còn giúp bận bịu trau chuốt sửa chữa, cần phải hoàn toàn đúng với tâm ý của cậu.
Tin tức này không phát cũng phải phát ra, không phát Phó A Bảo không làm a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.