Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 76: Chương 76
Oa Qua Oa
04/01/2018
Phó A Bảo hào phóng như vậy Trịnh Cảnh Đồng ngược lại có chút ngượng ngùng, y cũng không thể trực tiếp nói thật sau đó trực tiếp sáp đến để làm đi, vậy cũng cũng quá nôn nóng đi, ảnh hưởng hình tượng a.
Thân thể y cương cứng không biết làm thế nào cho tốt, quay đầu nhưng không dám xoay người, phía dưới của y rất không được, bị A Bảo nhìn thấy được nói không chừng còn sẽ hù dọa ni, thế là y đột nhiên liền não tàn: "Quên đi, anh vào phòng tắm tự mình giải quyết đi, anh sợ dọa tới em."
Nói xong Trịnh Cảnh Đồng liền muốn cho mình hai cái tát, này nói đều là cái gì a, rõ ràng là cơ hội rất tốt, vì cái gì lại muốn cự tuyệt a, quả thực chính là ăn miếng não tàn, y nhất định vừa nãy bị cái gì không tốt bám thân rồi!
Ta hối hận rồi, xin đảo ngược thời gian!
Sau đó ông trời liền đến giúp y.
Phó A Bảo nghe xong lời của Trịnh Cảnh Đồng không vui, cái gì mà gọi là "Anh sợ dọa đến em" a? Ta đường đường là A Bảo đại nhân còn có thể sợ sao? Nói gan to bằng trời chính là ta, ta sẽ sợ hãi? Đừng có nói đùa.
Anh bất quá chính là một người, cũng không phải bộ dạng ba đầu sáu tay, em sẽ sợ hãi? Ha ha, khôi hài a, em mới sẽ không bị hù dọa đâu, anh có em đều có, mọi người đều là nam nhân, có gì đặc biệt, em trước đây cũng có cùng cha còn có anh trai cùng nhau tắm có được hay không, thân thể của nam nhân ai chưa từng xem qua a, bình thường thời điểm tắm rửa tự mình nhìn của mình đủ rồi.
Thế là Phó A Bảo đứng ở trước gương tức giận nói: "Còn dọa đến em, phía dưới của anh bộ dạng là lão hổ sẽ ăn thịt người hay là làm sao, còn dọa đến em, chém gió cũng không có như vậy, đừng dây dưa nữa, đều là nam nhân, có gì đặc biệt, mau chóng lại đây, ân..."
Phó A Bảo nhìn xuống xung quanh, sau đó chỉ vào ghế sô pha nói: "Anh cứ ngồi trên ghế sô pha đi, xem em trổ hết tài năng như thế nào, thiếu nợ ân tình của anh em dù sao vẫn muốn trả lại, em không phải loại người thích chiếm tiện nghi người khác kia."
Trịnh Cảnh Đồng thực sự là trợn mắt ngoác mồm, phản ứng của A Bảo thực sự là vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu của y, cùng cậu một chỗ vĩnh viễn đều sẽ không cảm thấy nhàm chán, thực là rất thú vị.
"Đây chính là em nói a, em cũng không thể giữa đường đổi ý." Trịnh Cảnh Đồng mang theo khuôn mặt tươi cười xoay người đi về phía ghế sô pha, sau đó Phó A Bảo liền thấy được phía dưới của Trịnh Cảnh Đồng này nổi lên một bao, nhất thời sắc mặt có chút không tốt, như thế nào cùng bình thường không giống nhau a, người bình thường sẽ lớn như vậy sao? Đây chính là mặc quần ni, này không đúng a, này không khoa học a!
Đồng thời có chút bị dọa sợ Phó A Bảo còn có chút hâm mộ ghen tị, thật là người so với người làm người ta tức chết. Hừ! Nhìn bản lĩnh của Phó A Bảo ta đây, khẳng định khiến anh đầu hàng ngay lập tức, vừa nãy em nhưng là kiên trì không ít thời gian ni!
Lớn hơn rất giỏi sao, chúng ta cần phải so sánh độ kéo dài, tuyệt đối phải khiến anh mất mặt! Hừ!
Trịnh Cảnh Đồng ngồi xuống giữa ghế sô pha, hai chân cứ như vậy tự nhiên hơi hơi tách ra, hai tay chống tại ghế sô pha trên mặt mỉm cười nhìn Phó A Bảo, Phó A Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác mặt có chút hồng, sau đó cậu nghĩ tới phía váy da của mình...
Ngô, suýt chút nữa liền đã quên!
Phó A Bảo vội vàng xoay người đưa lưng về phía Trịnh Cảnh Đồng đem quần lót sửa sang lại một chút, có điều một lần nữa kéo quần lót lên cảm giác có chút không thoải mái, dính niêm dịch vừa nãy của chính cậu, tuy rằng hiện tại sắp khô, nhưng vẫn cảm thấy là lạ, hơn nữa bắp đùi cùng mông ra không ít mồ hôi, cảm giác rất không nhẹ nhàng khoan khoái ni, đợi làm xong trước hết đi tắm rửa một cái đi, không thì trạng thái chụp ảnh khẳng định không tốt.
Sau khi sửa sang xong Phó A Bảo liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Trịnh Cảnh Đồng, cậu nhìn xuống phía dưới của Trịnh Cảnh Đồng, trong đôi mắt mang theo ghen tị cùng không phục, trong lỗ mũi còn hừ nhẹ cái gì đó.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn cảm thấy phi thường đáng yêu, cậu nhìn làn da trắng nõn của Phó A Bảo phần lớn đều lộ ở bên ngoài liền kích động không thôi, kia chậm rãi di chuyển tới đùi nhìn mắt hoa của cậu, eo mê người đáng yêu muốn đòi mạng, còn có khuôn mặt tức giận này nữa, nghĩ tới thân thể mê người này sau đó liền sẽ nằm sát trên người mình, hơn nữa hai tay xinh đẹp này còn có thể...
Ngô, có chút muốn chảy máu mũi...
Sau khi đi tới Phó A Bảo đặt mông ngồi xuống bên người Trịnh Cảnh Đồng, sau đó oán hận nhìn chằm chằm phía dưới của Trịnh Cảnh Đồng, lớn tiếng nói: "Mau chóng mở khóa kéo ra a, còn muốn chờ em mở miệng hay sao?"
"Ngô... Nhưng vừa nãy anh mới giúp em ni!" Trịnh Cảnh Đồng tâm nói không phải muốn giống nhau sao, hơn nữa tự mình kéo khóa đâu có hữu tình giống như Phó A Bảo kéo.
Phó A Bảo hung hăng trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, sau đó thở dài nói: "Ai... Không nghĩ tới anh là người tính toán như thế, được thôi được thôi, em đều trả lại anh được chưa? Thiệt là, chút việc nhỏ này còn muốn so đo, thực sự không phải nam nhân! Hẹp hòi!"
Trịnh Cảnh Đồng đã chiếm tiện nghi lớn, Phó A Bảo nói cái gì y đều không để ý, dù sao chịu thiệt không phải y.
Phó A Bảo không rõ không muốn đưa tay tới kéo kéo khóa, ngón tay vừa đụng tới liền sợ tới rụt trở lại, nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, nhìn xa đã rất đáng sợ, nhìn gần càng đáng sợ hơn, xem ra Trịnh Cảnh Đồng vừa nãy đúng là không phải hù dọa cậu.
Không khỏi bị xem thường Phó A Bảo lại lần nữa đưa tay ra, sau đó nhẹ nhàng kéo khóa xuống, lộ ra quần lót màu đen bên trong, thực sự là thật khéo, cũng giống cậu ni, cũng là màu đen.
Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thực sự rất đáng sợ có được hay không, có quần che phía ngoài còn tốt một chút, đây chỉ có quần lót thật sự rất đáng sợ, Phó A Bảo tâm nói bên trong hẳn là lớn a
Thế là Phó A Bảo tàn nhẫn bất chấp, xoạt một cái đem quần lót kéo xuống, thứ kia liền nhảy ra, đánh vào trên tay cậu, lần này cậu thật sự bị kinh sợ, sợ tới mức đều không gọi ra tiếng rồi!
Có điều sau khi kêu một tiếng Phó A Bảo lại vội vàng bình tĩnh lại, không được không được, không thể mất mặt như thế, phải trấn định, có gì đặc biệt chứ, không phải là lớn hơn một chút thôi sao, cấu tạo vẫn giống nhau mà, trấn định trấn định!
"Em... Em bắt đầu nha." Tuy rằng cố gắng khiến chính mình trấn định, thế nhưng thanh âm run rẩy của Phó A Bảo đã bán đứng cậu, cậu vẫn là rất khẩn trương, chuyện như vậy vẫn là lần đầu tiên làm được không.
Trịnh Cảnh Đồng liền thả lỏng thân thể như vậy mỉm cười, cái gì cũng không nói, hết thảy đều giao cho Phó A Bảo.
Đều là nam nhân, làm thế nào có thể lấy lòng nam nhân Phó A Bảo biết, vì thế vừa mới bắt đầu cậu vẫn là rất thuận lợi, cúi đầu ngồi ở bên người Trịnh Cảnh Đồng, đưa tay phải ra nhẹ nhàng ma sát, kỳ thực trong lòng rất thấp thỏm, lần đầu sờ chỗ đó của nam nhân khác a, tuy rằng cấu tạo giống mình nhưng vẫn là cảm giác thật kỳ quái, rất thô rất nóng, còn hơi nhảy lên, đỉnh phân bố niêm dịch, màu sắc là tím đỏ, so với của Phó A Bảo thâm hơn, giống như quái vật, nhìn xem Phó A Bảo tim đập thình thịch.
Nhanh lên một chút kết thúc đi, nhanh lên một chút đi, kết thúc cũng không cần tiếp tục loại đau khổ này.
Cảm giác thư sướng của Trịnh Cảnh Đồng cũng không cần phải nói, không có gì có thể so sánh với "Che chở" của người yêu khiến người ta sung sướng hơn.
Sau 10 phút...
Phó A Bảo bình tĩnh lại, bởi vì giai đoạn tim đập thình thịch đã qua, cảm giác duy nhất hiện tại của cậu chính là mỏi cổ, tay cũng có chút mỏi, ngô, sao còn chưa kết thúc?
"Anh còn bao lâu mới xong a?" Phó A Bảo không nhịn được, tay em đau có được hay không, anh chút thời gian ấy là đủ rồi đi, cùng em khẳng định không thể so sánh được chứ.
"Ngô..." Trịnh Cảnh Đồng cười khổ, "Đây không phải mới bắt đầu sao?"
Nani? Bùm bùm, tâm Phó A Bảo đều nát! Mới bắt đầu?! Rốt cuộc anh muốn bao lâu a, mới bắt đầu! Anh còn có thể tốt hay không a! Anh làm sao có thể so với em lâu hơn ni!
Không được, em phải để anh nhìn thấy sự lợi hại của Phó A Bảo đại nhân em đây!
Thế là tay Phó A Bảo rời khỏi Trịnh Cảnh Đồng, sau đó đứng lên, từ trên ghế sô pha cầm một cái gối dựa lớn lại đây, ném tới trên mặt đất giữa hai chân Trịnh Cảnh Đồng, sau đó đặt mông ngồi ở trên đệm!
Vừa nãy là tư thế của em không tốt, hơn nữa chỉ có một tay thao tác, hiệu quả giảm phân nửa giảm phân nửa lại giảm phân nửa, lần này khẳng định lợi hại!
Nhưng cậu không biết, cái tư thế này, nửa người trên của cậu, đặc biệt khuôn mặt của cậu, vừa vặn cùng vị trí trọng điểm của Trịnh Cảnh Đồng rất gần, tư thế phi thường ái muội a!
Chỗ đó của Trịnh Cảnh Đồng lại trương thêm một vòng!
Một lần nữa khiến Phó A Bảo bắt đầu trở nên buồn bực, như thế nào cảm giác so với vừa nãy càng lợi hại hơn a? Là ảo giác của cậu sao?
Phó A Bảo nghiêm túc ngồi ở trên đệm, hai tay cùng ra trận, vô cùng chăm chú, Trịnh Cảnh Đồng phải rất cố gắng mới có thể chịu đựng không phát ra thanh âm thoải mái, phúc lợi hôm nay thật là quá tốt, cảm tạ ông trời.
Nửa tiếng sau...
Phó A Bảo đều muốn tuyệt vọng, còn như vậy tay cậu đều muốn rút gân được chứ, cậu rõ ràng đều sử dụng các loại kỹ xảo, gia hỏa này thế nào còn chưa kết thúc a?!
Lại qua một hồi lâu, Trịnh Cảnh Đồng rốt cục phun ra, Phó A Bảo đã không thể tốt rồi, thân thể mềm mại của cậu nằm chưa đất, tay mỏi đến mức hoàn toàn không muốn nói chuyện, ngay cả vừa nãy Trịnh Cảnh Đồng không cẩn thận bắn "Protein" tới ngực cậu đều bỏ quên.
Quá mệt, quá buồn ngủ...
"Anh làm sao như vậy a, không thể nhanh hơn một chút sao, hại em mệt như vậy, thật quá phận!" Phó A Bảo nằm trên đất nhắm mắt lại oán giận.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi Trịnh Cảnh Đồng ủy khuất, tâm nói em cũng là nam nhân, chuyện như vậy cũng không phải nói một cái là có thể làm được, thân thể anh như vậy có thể có biện pháp gì chứ.
Trịnh Cảnh Đồng sửa sang lại quần áo ngổn ngang lộn xộn của mình, sau đó nhẹ nhàng ôm Phó A Bảo nằm lên ghế sô pha, đều là y không tốt, khiến A Bảo mệt muốn chết rồi.
Phó A Bảo liền tùy ý y ôm, nằm ở trên ghế sa lông còn thoải mái mà uốn éo, quả nhiên nơi mềm mại tương đối thoải mái, bất quá áo ngực có chút kéo xuống, xiết thật khó chịu, ân, điều chỉnh xuống.
Thời điểm ngón tay cậu đụng tới ngực mình, cậu cảm thấy dính dính, đưa đến trước mắt mình vừa nhìn, màu trắng này là cái gì.
"..." Phó A Bảo trợn mắt lên, cả người cậu đều không tốt rồi!
Cái quái gì vậy họ Trịnh thế mà bắn lên người cậu!
_______________
Đm đây chắc là màn quay tay bi hài nhất lịch sử đam mỹ =)))) t vừa dịch vừa cười như một con điên =))))
Thịt lần này chỉ đến đây là kết thúc thôi vì để an toàn cho em Bảo và bảo bảo trong bụng.
Level H của bộ này sẽ tăng lên theo từng đoạn, H sau sẽ cao hơn H trước, cho nên lần sau chúng ta sẽ được ăn thịt ngon hơn =)))
Có thể tối nay sẽ có một chap nữa nhé các từn yêu
Thân thể y cương cứng không biết làm thế nào cho tốt, quay đầu nhưng không dám xoay người, phía dưới của y rất không được, bị A Bảo nhìn thấy được nói không chừng còn sẽ hù dọa ni, thế là y đột nhiên liền não tàn: "Quên đi, anh vào phòng tắm tự mình giải quyết đi, anh sợ dọa tới em."
Nói xong Trịnh Cảnh Đồng liền muốn cho mình hai cái tát, này nói đều là cái gì a, rõ ràng là cơ hội rất tốt, vì cái gì lại muốn cự tuyệt a, quả thực chính là ăn miếng não tàn, y nhất định vừa nãy bị cái gì không tốt bám thân rồi!
Ta hối hận rồi, xin đảo ngược thời gian!
Sau đó ông trời liền đến giúp y.
Phó A Bảo nghe xong lời của Trịnh Cảnh Đồng không vui, cái gì mà gọi là "Anh sợ dọa đến em" a? Ta đường đường là A Bảo đại nhân còn có thể sợ sao? Nói gan to bằng trời chính là ta, ta sẽ sợ hãi? Đừng có nói đùa.
Anh bất quá chính là một người, cũng không phải bộ dạng ba đầu sáu tay, em sẽ sợ hãi? Ha ha, khôi hài a, em mới sẽ không bị hù dọa đâu, anh có em đều có, mọi người đều là nam nhân, có gì đặc biệt, em trước đây cũng có cùng cha còn có anh trai cùng nhau tắm có được hay không, thân thể của nam nhân ai chưa từng xem qua a, bình thường thời điểm tắm rửa tự mình nhìn của mình đủ rồi.
Thế là Phó A Bảo đứng ở trước gương tức giận nói: "Còn dọa đến em, phía dưới của anh bộ dạng là lão hổ sẽ ăn thịt người hay là làm sao, còn dọa đến em, chém gió cũng không có như vậy, đừng dây dưa nữa, đều là nam nhân, có gì đặc biệt, mau chóng lại đây, ân..."
Phó A Bảo nhìn xuống xung quanh, sau đó chỉ vào ghế sô pha nói: "Anh cứ ngồi trên ghế sô pha đi, xem em trổ hết tài năng như thế nào, thiếu nợ ân tình của anh em dù sao vẫn muốn trả lại, em không phải loại người thích chiếm tiện nghi người khác kia."
Trịnh Cảnh Đồng thực sự là trợn mắt ngoác mồm, phản ứng của A Bảo thực sự là vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu của y, cùng cậu một chỗ vĩnh viễn đều sẽ không cảm thấy nhàm chán, thực là rất thú vị.
"Đây chính là em nói a, em cũng không thể giữa đường đổi ý." Trịnh Cảnh Đồng mang theo khuôn mặt tươi cười xoay người đi về phía ghế sô pha, sau đó Phó A Bảo liền thấy được phía dưới của Trịnh Cảnh Đồng này nổi lên một bao, nhất thời sắc mặt có chút không tốt, như thế nào cùng bình thường không giống nhau a, người bình thường sẽ lớn như vậy sao? Đây chính là mặc quần ni, này không đúng a, này không khoa học a!
Đồng thời có chút bị dọa sợ Phó A Bảo còn có chút hâm mộ ghen tị, thật là người so với người làm người ta tức chết. Hừ! Nhìn bản lĩnh của Phó A Bảo ta đây, khẳng định khiến anh đầu hàng ngay lập tức, vừa nãy em nhưng là kiên trì không ít thời gian ni!
Lớn hơn rất giỏi sao, chúng ta cần phải so sánh độ kéo dài, tuyệt đối phải khiến anh mất mặt! Hừ!
Trịnh Cảnh Đồng ngồi xuống giữa ghế sô pha, hai chân cứ như vậy tự nhiên hơi hơi tách ra, hai tay chống tại ghế sô pha trên mặt mỉm cười nhìn Phó A Bảo, Phó A Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác mặt có chút hồng, sau đó cậu nghĩ tới phía váy da của mình...
Ngô, suýt chút nữa liền đã quên!
Phó A Bảo vội vàng xoay người đưa lưng về phía Trịnh Cảnh Đồng đem quần lót sửa sang lại một chút, có điều một lần nữa kéo quần lót lên cảm giác có chút không thoải mái, dính niêm dịch vừa nãy của chính cậu, tuy rằng hiện tại sắp khô, nhưng vẫn cảm thấy là lạ, hơn nữa bắp đùi cùng mông ra không ít mồ hôi, cảm giác rất không nhẹ nhàng khoan khoái ni, đợi làm xong trước hết đi tắm rửa một cái đi, không thì trạng thái chụp ảnh khẳng định không tốt.
Sau khi sửa sang xong Phó A Bảo liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Trịnh Cảnh Đồng, cậu nhìn xuống phía dưới của Trịnh Cảnh Đồng, trong đôi mắt mang theo ghen tị cùng không phục, trong lỗ mũi còn hừ nhẹ cái gì đó.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn cảm thấy phi thường đáng yêu, cậu nhìn làn da trắng nõn của Phó A Bảo phần lớn đều lộ ở bên ngoài liền kích động không thôi, kia chậm rãi di chuyển tới đùi nhìn mắt hoa của cậu, eo mê người đáng yêu muốn đòi mạng, còn có khuôn mặt tức giận này nữa, nghĩ tới thân thể mê người này sau đó liền sẽ nằm sát trên người mình, hơn nữa hai tay xinh đẹp này còn có thể...
Ngô, có chút muốn chảy máu mũi...
Sau khi đi tới Phó A Bảo đặt mông ngồi xuống bên người Trịnh Cảnh Đồng, sau đó oán hận nhìn chằm chằm phía dưới của Trịnh Cảnh Đồng, lớn tiếng nói: "Mau chóng mở khóa kéo ra a, còn muốn chờ em mở miệng hay sao?"
"Ngô... Nhưng vừa nãy anh mới giúp em ni!" Trịnh Cảnh Đồng tâm nói không phải muốn giống nhau sao, hơn nữa tự mình kéo khóa đâu có hữu tình giống như Phó A Bảo kéo.
Phó A Bảo hung hăng trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, sau đó thở dài nói: "Ai... Không nghĩ tới anh là người tính toán như thế, được thôi được thôi, em đều trả lại anh được chưa? Thiệt là, chút việc nhỏ này còn muốn so đo, thực sự không phải nam nhân! Hẹp hòi!"
Trịnh Cảnh Đồng đã chiếm tiện nghi lớn, Phó A Bảo nói cái gì y đều không để ý, dù sao chịu thiệt không phải y.
Phó A Bảo không rõ không muốn đưa tay tới kéo kéo khóa, ngón tay vừa đụng tới liền sợ tới rụt trở lại, nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, nhìn xa đã rất đáng sợ, nhìn gần càng đáng sợ hơn, xem ra Trịnh Cảnh Đồng vừa nãy đúng là không phải hù dọa cậu.
Không khỏi bị xem thường Phó A Bảo lại lần nữa đưa tay ra, sau đó nhẹ nhàng kéo khóa xuống, lộ ra quần lót màu đen bên trong, thực sự là thật khéo, cũng giống cậu ni, cũng là màu đen.
Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thực sự rất đáng sợ có được hay không, có quần che phía ngoài còn tốt một chút, đây chỉ có quần lót thật sự rất đáng sợ, Phó A Bảo tâm nói bên trong hẳn là lớn a
Thế là Phó A Bảo tàn nhẫn bất chấp, xoạt một cái đem quần lót kéo xuống, thứ kia liền nhảy ra, đánh vào trên tay cậu, lần này cậu thật sự bị kinh sợ, sợ tới mức đều không gọi ra tiếng rồi!
Có điều sau khi kêu một tiếng Phó A Bảo lại vội vàng bình tĩnh lại, không được không được, không thể mất mặt như thế, phải trấn định, có gì đặc biệt chứ, không phải là lớn hơn một chút thôi sao, cấu tạo vẫn giống nhau mà, trấn định trấn định!
"Em... Em bắt đầu nha." Tuy rằng cố gắng khiến chính mình trấn định, thế nhưng thanh âm run rẩy của Phó A Bảo đã bán đứng cậu, cậu vẫn là rất khẩn trương, chuyện như vậy vẫn là lần đầu tiên làm được không.
Trịnh Cảnh Đồng liền thả lỏng thân thể như vậy mỉm cười, cái gì cũng không nói, hết thảy đều giao cho Phó A Bảo.
Đều là nam nhân, làm thế nào có thể lấy lòng nam nhân Phó A Bảo biết, vì thế vừa mới bắt đầu cậu vẫn là rất thuận lợi, cúi đầu ngồi ở bên người Trịnh Cảnh Đồng, đưa tay phải ra nhẹ nhàng ma sát, kỳ thực trong lòng rất thấp thỏm, lần đầu sờ chỗ đó của nam nhân khác a, tuy rằng cấu tạo giống mình nhưng vẫn là cảm giác thật kỳ quái, rất thô rất nóng, còn hơi nhảy lên, đỉnh phân bố niêm dịch, màu sắc là tím đỏ, so với của Phó A Bảo thâm hơn, giống như quái vật, nhìn xem Phó A Bảo tim đập thình thịch.
Nhanh lên một chút kết thúc đi, nhanh lên một chút đi, kết thúc cũng không cần tiếp tục loại đau khổ này.
Cảm giác thư sướng của Trịnh Cảnh Đồng cũng không cần phải nói, không có gì có thể so sánh với "Che chở" của người yêu khiến người ta sung sướng hơn.
Sau 10 phút...
Phó A Bảo bình tĩnh lại, bởi vì giai đoạn tim đập thình thịch đã qua, cảm giác duy nhất hiện tại của cậu chính là mỏi cổ, tay cũng có chút mỏi, ngô, sao còn chưa kết thúc?
"Anh còn bao lâu mới xong a?" Phó A Bảo không nhịn được, tay em đau có được hay không, anh chút thời gian ấy là đủ rồi đi, cùng em khẳng định không thể so sánh được chứ.
"Ngô..." Trịnh Cảnh Đồng cười khổ, "Đây không phải mới bắt đầu sao?"
Nani? Bùm bùm, tâm Phó A Bảo đều nát! Mới bắt đầu?! Rốt cuộc anh muốn bao lâu a, mới bắt đầu! Anh còn có thể tốt hay không a! Anh làm sao có thể so với em lâu hơn ni!
Không được, em phải để anh nhìn thấy sự lợi hại của Phó A Bảo đại nhân em đây!
Thế là tay Phó A Bảo rời khỏi Trịnh Cảnh Đồng, sau đó đứng lên, từ trên ghế sô pha cầm một cái gối dựa lớn lại đây, ném tới trên mặt đất giữa hai chân Trịnh Cảnh Đồng, sau đó đặt mông ngồi ở trên đệm!
Vừa nãy là tư thế của em không tốt, hơn nữa chỉ có một tay thao tác, hiệu quả giảm phân nửa giảm phân nửa lại giảm phân nửa, lần này khẳng định lợi hại!
Nhưng cậu không biết, cái tư thế này, nửa người trên của cậu, đặc biệt khuôn mặt của cậu, vừa vặn cùng vị trí trọng điểm của Trịnh Cảnh Đồng rất gần, tư thế phi thường ái muội a!
Chỗ đó của Trịnh Cảnh Đồng lại trương thêm một vòng!
Một lần nữa khiến Phó A Bảo bắt đầu trở nên buồn bực, như thế nào cảm giác so với vừa nãy càng lợi hại hơn a? Là ảo giác của cậu sao?
Phó A Bảo nghiêm túc ngồi ở trên đệm, hai tay cùng ra trận, vô cùng chăm chú, Trịnh Cảnh Đồng phải rất cố gắng mới có thể chịu đựng không phát ra thanh âm thoải mái, phúc lợi hôm nay thật là quá tốt, cảm tạ ông trời.
Nửa tiếng sau...
Phó A Bảo đều muốn tuyệt vọng, còn như vậy tay cậu đều muốn rút gân được chứ, cậu rõ ràng đều sử dụng các loại kỹ xảo, gia hỏa này thế nào còn chưa kết thúc a?!
Lại qua một hồi lâu, Trịnh Cảnh Đồng rốt cục phun ra, Phó A Bảo đã không thể tốt rồi, thân thể mềm mại của cậu nằm chưa đất, tay mỏi đến mức hoàn toàn không muốn nói chuyện, ngay cả vừa nãy Trịnh Cảnh Đồng không cẩn thận bắn "Protein" tới ngực cậu đều bỏ quên.
Quá mệt, quá buồn ngủ...
"Anh làm sao như vậy a, không thể nhanh hơn một chút sao, hại em mệt như vậy, thật quá phận!" Phó A Bảo nằm trên đất nhắm mắt lại oán giận.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi Trịnh Cảnh Đồng ủy khuất, tâm nói em cũng là nam nhân, chuyện như vậy cũng không phải nói một cái là có thể làm được, thân thể anh như vậy có thể có biện pháp gì chứ.
Trịnh Cảnh Đồng sửa sang lại quần áo ngổn ngang lộn xộn của mình, sau đó nhẹ nhàng ôm Phó A Bảo nằm lên ghế sô pha, đều là y không tốt, khiến A Bảo mệt muốn chết rồi.
Phó A Bảo liền tùy ý y ôm, nằm ở trên ghế sa lông còn thoải mái mà uốn éo, quả nhiên nơi mềm mại tương đối thoải mái, bất quá áo ngực có chút kéo xuống, xiết thật khó chịu, ân, điều chỉnh xuống.
Thời điểm ngón tay cậu đụng tới ngực mình, cậu cảm thấy dính dính, đưa đến trước mắt mình vừa nhìn, màu trắng này là cái gì.
"..." Phó A Bảo trợn mắt lên, cả người cậu đều không tốt rồi!
Cái quái gì vậy họ Trịnh thế mà bắn lên người cậu!
_______________
Đm đây chắc là màn quay tay bi hài nhất lịch sử đam mỹ =)))) t vừa dịch vừa cười như một con điên =))))
Thịt lần này chỉ đến đây là kết thúc thôi vì để an toàn cho em Bảo và bảo bảo trong bụng.
Level H của bộ này sẽ tăng lên theo từng đoạn, H sau sẽ cao hơn H trước, cho nên lần sau chúng ta sẽ được ăn thịt ngon hơn =)))
Có thể tối nay sẽ có một chap nữa nhé các từn yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.