Chương 101: Người không quen, trái tim thấy quen.
Mạc Thiểu Niên
31/10/2015
Người đàn ông được gọi là Berg lẳng lặng thưởng thức ly Thiên Túy trong tay mình, không để ý đến người nói.
Anh đã chú ý đến cô gái này một năm. Nghĩ tới đây, anh khẽ nhíu mày.
Một năm trước, anh tỉnh lại ở nhà ba nuôi, phải nói là tỉnh lại trong nhà của người đàn ông tự xưng là ‘ba nuôi’ của anh. Lúc đó, anh quên hết sạch mọi chuyện. Anh tên là gì, anh là ai. Tất cả đều do ba nuôi nói cho anh biết. Trực giác của anh cũng rất phản cảm với chuyện mà ông ấy nói với mình, anh cứ cảm thấy mình đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, anh lại đi tới quán bar này, hơn nữa còn tạo thành thói quen mỗi ngày đều tới đây một lần. Ngay ngày đầu tiên, cô gái với mái tóc đen dài chấm thắt lưng kia đã hấp dẫn ánh mắt của anh. Anh cảm thấy cô rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra.
Vì thế, mỗi lần cô gọi Thiên Túy, anh cũng yên lặng uống cùng cô một ly, mà mỗi lần anh không kìm được muốn tiếp cận cô, thì không hiểu sao tim lại nhói đau.
Người này chính là Lâm Mạc Tang, mặt nạ trắng bạc che đi khuôn mặt tuấn mỹ của anh, chỉ để cho người ta nhìn rõ đôi mắt xếch như tỏa sáng kia.
Booth đưa cho Tô Y Thược ly Thiên Túy đã thả chút thuốc ngủ, đôi mắt của cô ấy đen thẫm vào như vậy, không biết đã bao nhiêu ngày không nghỉ ngơi tử tế rồi.
Tô Y Thược nhận lấy, lập tức uống ngay không chút do dự.
Đôi mắt Lâm Mạc Tang tối sầm lại, cô gái này không có ý thức đề phòng gì sao?! Một mình đến mấy nơi như quán bar này vào lúc nửa đêm mà lại không biết đề phòng. Không hiểu sao anh hơi tức giận.
“Xem ra cô gái này thảm rồi…” Người đàn ông vừa lên tiếng lúc trước khẽ tiếc nuối cảm thán, dung mạo và khí chất khác thường của cô gái kia, chà chà, thật đúng là một đôi trai tài gái sắc với người đàn ông đang ngồi cạnh anh ta đây, chỉ tiếc là Berg chưa bao giờ thích phụ nữ. Nếu không phải cậu ta có vợ chưa cưới, thì anh ta còn nghi ngờ không biết có phải cậu ta đồng tính hay không.
Lâm Mạc Tang liếc nhìn cậu bạn Michael của mình một cái, người kia lập tức im miệng.
Chỉ một lát sau, Tô Y Thược cũng chầm chậm nằm úp lên quầy bar ngủ. Booth lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tư Trần, báo hắn tới đón Tô Y Thược.
Lâm Mạc Tang nhìn cô gái ghé vào quầy bar, chép chép miệng ngủ kia, hình như cô ngủ không quá yên giấc, lông mày nhíu chặt lại, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Lâm Mạc Tang bất giác đứng dậy đi về phía cô.
“Berg?” Michael nghi hoặc nhìn anh, cậu ta định đi đâu? Anh ta cũng không nghĩ rằng cậu ta sẽ cứu cô gái mà cậu ta căn bản không quen biết kia.
Lâm Mạc Tang vẫn bước từng bước vững vàng đi tới bên quầy bar, chiếc mặt nạ tinh xảo mê hoặc của anh như tản ra luồng khí tức mạnh mẽ thu hút không ít người. Anh lẳng lặng nhìn Tô Y Thược đang ngủ say rồi đột ngột ngồi xuống, đưa ngón tay thon dài ra xoa nhẹ vào đôi lông mày nhíu chặt của cô. Dường như Tô Y Thược cảm nhận được, khẽ nhích lại gần tay anh.
“Khụ khụ, tiên sinh.” Booth vừa gọi điện thoại xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay hình ảnh kỳ quái này, chợt không biết phải nói gì. Cảm giác đầu tiên của anh ta về Lâm Mạc Tang chính là bất cứ ai cũng không thể chọc vào người đàn ông này được. Cô gái này thật đúng là mầm họa!!!
Lâm Mạc Tang giật mình ngẩng đầu lên hơi ngơ ngác nhìn Booth, ba giây sau mới giật mình tỉnh lại. Anh làm sao thế này? Anh chưa bao giờ để người khác chạm vào mình, nhưng lại chủ động đi chạm vào một người con gái.
Lâm Mạc Tang thu tay lại, rời khỏi làn da trắng mịn kia, trong lòng hơi mất mát. Anh cũng không để ý tới Booth nữa, quay người định bỏ đi. Chính anh cũng cảm thấy rất buồn bực với hành vi vừa rồi của mình. Anh chưa bao giờ xen vào việc của người khác như thế.
Michael há hốc mồm nhìn một màn vừa rồi bên quầy bar, anh ta chưa từng nhìn thấy trong mắt Berg có sự quan tâm, cưng chiều và những tình cảm phức tạp khác như thế bao giờ. Thậm chí, khi đối mặt với Văn Ôn Nhi, vợ chưa cưới của cậu ta, thì cậu ta cũng chỉ luôn lạnh lùng, giờ lại vô cùng thân thiết với một cô gái xa lạ như vậy, thực sự khiến anh ta kinh ngạc.
“Đừng đi!”. Cô gái ghé đầu vào quầy bar khẽ nỉ non, giọng nói rất nhỏ chứa đầy sự đau khổ đã kìm lại bước chân đang định bỏ đi của Lâm Mạc Tang trong nháy mắt.
Lâm Mạc Tang không hiểu cảm giác không nỡ, níu kéo trong lòng mình từ đâu mà có, cảm giác thỏa mãn ngập tràn khi vừa chạm vào cô lại là thế nào… Không được, vì muốn làm rõ tất cả, anh quyết định phài ‘cứu’ cô gái này trước đã.
Lâm Mạc Tang kiên quyết quay lại, dùng tốc độ sét đánh khiêng Tô Y Thược lên vai mình, không nói lời nào đi thẳng ra ngoài quán bar. Trong lúc ngủ mơ, đương nhiên Tô Y Thược không có trực giác gì cả, chỉ hơi giật giật người thay đổi tư thế thoải mái theo bản năng rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
“Này! Berg, cậu đi đâu thế?!” Michael phản ứng đầu tiên, vội vàng đặt tiền lên bàn rồi chạy theo Lâm Mạc Tang.
Booth đã hoàn toàn kinh ngạc ngẩn ra với màn bắt người liền mạch này.
Quán bar lập tức yên tĩnh lại.
“Y Thược aaaaaaaaaaaa…”. Tiếng gọi to vang lên trong quán bar, chỉ tiếc là người cần phải nghe thì lại không nghe thấy.
Booth không dám chậm trễ, lập tức gọi lại cho Diệp Tư Trần.
Lâm Mạc Tang khiêng Tô Y Thược vào trong xe, khởi động xe xong mới chợt phát hiện ra không biết mình định đi đâu…
Vì thế, Lâm Mạc Tang tùy ý chạy xe đến nơi mà bây giờ anh muốn đi. Michael ở phía sau xe ai oán nhìn chiếc xe vút gió lao đi, hít sâu một hơi, thế đạo gì thế này, vì sao người chịu thiệt luôn là anh ta?!
3-4 giờ sáng trên bờ biển, chính là thời khắc sắp đến bình minh.
Bờ biển tĩnh lặng, trừ tiếng sóng biển vỗ vào bờ ra, thì hoàn toàn tĩnh lặng. Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược cùng nằm trên bờ cát, anh để cô gối đầu lên ngực mình để tránh bị cát lọt vào, đưa tay ra nghịch ngợm mái tóc của cô, trong mắt đầy vẻ yên bình.
“Rốt cuộc cô là ai?” Giọng nói Lâm Mạc Tang lộ ra chút nghi hoặc. Ánh mặt trời mới rạng chiếu lên mặt hai người, hơi thở ấm áp của Tô Y Thược phả vào người Lâm Mạc Tang, đột nhiên anh chợt có hy vọng thời gian dừng lại ở đây, anh không muốn buông cô gái này ra!
Lượng thuốc Booth bỏ vào đủ để Tô Y Thược ngủ ngon đến 8 tiếng, chỉ cần không bị ngoại lực đánh thức.
Mặt trời hơi ló dạng, làm nổi bật màu nước biển xanh biếc khiến người ta mê mẩn, nhưng Lâm Mạc Tang lại chỉ nhìn người con gái trong lòng mình, trừ cô ấy ra, anh không nhìn thấy gì cả.
Hai cơ thể gần sát vào nhau trên bờ cát hòa với cảnh đẹp này tạo nên một phong cảnh yên bình tuyệt mỹ trên bờ biển.
“Không phải ở đây đâu, trên bờ biển chỉ có một đôi tình nhân thôi, chúng ta đi tìm chỗ khác xem.” Đột nhiên có người phá vỡ hình ảnh yên bình này. Lâm Mạc Tang nhìn về phía phát ra tiếng nói, có hai người đang đi về phía họ.
“Nhị thiếu gia bảo chúng ta phải tìm thật kỹ, nếu Tô tiểu thư mà có chuyện gì thì cả hai chúng ta không gánh nổi đâu!” Người lớn tuổi hơn nghiêm mặt nói.
Tô tiểu thư? Là cô ấy sao? Trong đầu Lâm Mạc Tang có gì đó thoáng hiện lên một chút, nhưng lại nhanh đến mức anh không nắm bắt được, còn đang suy nghĩ thì hai người kia đã gần đi đến bên họ rồi.
Lâm Mạc Tang cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của người trong lòng mình, vừa để ý mấy người bên cạnh. Anh không thể để họ phát hiện ra cô, còn vì cái gì, thì chính anh cũng không biết.
Hiển nhiên hai người kia đã thấy rõ họ đang làm gì, lập tức đứng sững lại không biết phải làm sao.
“Đại ca, em đã bảo đó là một đôi tình nhân rồi mà. Chúng ta đi thôi, làm phiền người khác không tốt lắm…” người nhỏ tuổi hơn xấu hổ nói rồi kéo người kia đi khỏi đây.
Chỉ một lát sau, hai người kia liền rời khỏi bờ biển.
Nhưng Lâm Mạc Tang vẫn còn đang hôn Tô Y Thược, anh đắm chìm trong hương thơm mê người của cô, không thể kiềm chế được. Cho đến tận khi người trong lòng vùng vẫy, anh mới chợt nhận ra không ngờ mình lại biến thành một tên ‘sói háo sắc’ khiến người ta sợ hãi.
Anh vội vàng buông lỏng cánh tay đang ôm siết lấy Tô Y Thược ra, ổn định hơi thở hỗn loạn của mình, môi Tô Y Thược bị hôn hơi sưng đỏ lên nhưng cũng không vì thế mà tỉnh lại.
Lâm Mạc Tang khẽ thở phào, lại cảm thấy hành vi hôm nay của mình thực sự không giống mình, không ngờ anh lại hôn một cô gái xa lạ!
Lúc này, Tô Y Thược đang ngủ mơ cũng không muốn tỉnh lại, dường như cô cảm thấy anh đang ở ngay bên cạnh mình, chỉ sợ mở mắt ra anh sẽ lập tức biến mất.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lâm Mạc Tang không đánh thức cô vì anh không biết đến lúc đó phải giải thích với cô như thế nào, hơn nữa, giải thích cũng không phải là chuyện anh biết làm.
Anh đã chú ý đến cô gái này một năm. Nghĩ tới đây, anh khẽ nhíu mày.
Một năm trước, anh tỉnh lại ở nhà ba nuôi, phải nói là tỉnh lại trong nhà của người đàn ông tự xưng là ‘ba nuôi’ của anh. Lúc đó, anh quên hết sạch mọi chuyện. Anh tên là gì, anh là ai. Tất cả đều do ba nuôi nói cho anh biết. Trực giác của anh cũng rất phản cảm với chuyện mà ông ấy nói với mình, anh cứ cảm thấy mình đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, anh lại đi tới quán bar này, hơn nữa còn tạo thành thói quen mỗi ngày đều tới đây một lần. Ngay ngày đầu tiên, cô gái với mái tóc đen dài chấm thắt lưng kia đã hấp dẫn ánh mắt của anh. Anh cảm thấy cô rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra.
Vì thế, mỗi lần cô gọi Thiên Túy, anh cũng yên lặng uống cùng cô một ly, mà mỗi lần anh không kìm được muốn tiếp cận cô, thì không hiểu sao tim lại nhói đau.
Người này chính là Lâm Mạc Tang, mặt nạ trắng bạc che đi khuôn mặt tuấn mỹ của anh, chỉ để cho người ta nhìn rõ đôi mắt xếch như tỏa sáng kia.
Booth đưa cho Tô Y Thược ly Thiên Túy đã thả chút thuốc ngủ, đôi mắt của cô ấy đen thẫm vào như vậy, không biết đã bao nhiêu ngày không nghỉ ngơi tử tế rồi.
Tô Y Thược nhận lấy, lập tức uống ngay không chút do dự.
Đôi mắt Lâm Mạc Tang tối sầm lại, cô gái này không có ý thức đề phòng gì sao?! Một mình đến mấy nơi như quán bar này vào lúc nửa đêm mà lại không biết đề phòng. Không hiểu sao anh hơi tức giận.
“Xem ra cô gái này thảm rồi…” Người đàn ông vừa lên tiếng lúc trước khẽ tiếc nuối cảm thán, dung mạo và khí chất khác thường của cô gái kia, chà chà, thật đúng là một đôi trai tài gái sắc với người đàn ông đang ngồi cạnh anh ta đây, chỉ tiếc là Berg chưa bao giờ thích phụ nữ. Nếu không phải cậu ta có vợ chưa cưới, thì anh ta còn nghi ngờ không biết có phải cậu ta đồng tính hay không.
Lâm Mạc Tang liếc nhìn cậu bạn Michael của mình một cái, người kia lập tức im miệng.
Chỉ một lát sau, Tô Y Thược cũng chầm chậm nằm úp lên quầy bar ngủ. Booth lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tư Trần, báo hắn tới đón Tô Y Thược.
Lâm Mạc Tang nhìn cô gái ghé vào quầy bar, chép chép miệng ngủ kia, hình như cô ngủ không quá yên giấc, lông mày nhíu chặt lại, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Lâm Mạc Tang bất giác đứng dậy đi về phía cô.
“Berg?” Michael nghi hoặc nhìn anh, cậu ta định đi đâu? Anh ta cũng không nghĩ rằng cậu ta sẽ cứu cô gái mà cậu ta căn bản không quen biết kia.
Lâm Mạc Tang vẫn bước từng bước vững vàng đi tới bên quầy bar, chiếc mặt nạ tinh xảo mê hoặc của anh như tản ra luồng khí tức mạnh mẽ thu hút không ít người. Anh lẳng lặng nhìn Tô Y Thược đang ngủ say rồi đột ngột ngồi xuống, đưa ngón tay thon dài ra xoa nhẹ vào đôi lông mày nhíu chặt của cô. Dường như Tô Y Thược cảm nhận được, khẽ nhích lại gần tay anh.
“Khụ khụ, tiên sinh.” Booth vừa gọi điện thoại xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay hình ảnh kỳ quái này, chợt không biết phải nói gì. Cảm giác đầu tiên của anh ta về Lâm Mạc Tang chính là bất cứ ai cũng không thể chọc vào người đàn ông này được. Cô gái này thật đúng là mầm họa!!!
Lâm Mạc Tang giật mình ngẩng đầu lên hơi ngơ ngác nhìn Booth, ba giây sau mới giật mình tỉnh lại. Anh làm sao thế này? Anh chưa bao giờ để người khác chạm vào mình, nhưng lại chủ động đi chạm vào một người con gái.
Lâm Mạc Tang thu tay lại, rời khỏi làn da trắng mịn kia, trong lòng hơi mất mát. Anh cũng không để ý tới Booth nữa, quay người định bỏ đi. Chính anh cũng cảm thấy rất buồn bực với hành vi vừa rồi của mình. Anh chưa bao giờ xen vào việc của người khác như thế.
Michael há hốc mồm nhìn một màn vừa rồi bên quầy bar, anh ta chưa từng nhìn thấy trong mắt Berg có sự quan tâm, cưng chiều và những tình cảm phức tạp khác như thế bao giờ. Thậm chí, khi đối mặt với Văn Ôn Nhi, vợ chưa cưới của cậu ta, thì cậu ta cũng chỉ luôn lạnh lùng, giờ lại vô cùng thân thiết với một cô gái xa lạ như vậy, thực sự khiến anh ta kinh ngạc.
“Đừng đi!”. Cô gái ghé đầu vào quầy bar khẽ nỉ non, giọng nói rất nhỏ chứa đầy sự đau khổ đã kìm lại bước chân đang định bỏ đi của Lâm Mạc Tang trong nháy mắt.
Lâm Mạc Tang không hiểu cảm giác không nỡ, níu kéo trong lòng mình từ đâu mà có, cảm giác thỏa mãn ngập tràn khi vừa chạm vào cô lại là thế nào… Không được, vì muốn làm rõ tất cả, anh quyết định phài ‘cứu’ cô gái này trước đã.
Lâm Mạc Tang kiên quyết quay lại, dùng tốc độ sét đánh khiêng Tô Y Thược lên vai mình, không nói lời nào đi thẳng ra ngoài quán bar. Trong lúc ngủ mơ, đương nhiên Tô Y Thược không có trực giác gì cả, chỉ hơi giật giật người thay đổi tư thế thoải mái theo bản năng rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
“Này! Berg, cậu đi đâu thế?!” Michael phản ứng đầu tiên, vội vàng đặt tiền lên bàn rồi chạy theo Lâm Mạc Tang.
Booth đã hoàn toàn kinh ngạc ngẩn ra với màn bắt người liền mạch này.
Quán bar lập tức yên tĩnh lại.
“Y Thược aaaaaaaaaaaa…”. Tiếng gọi to vang lên trong quán bar, chỉ tiếc là người cần phải nghe thì lại không nghe thấy.
Booth không dám chậm trễ, lập tức gọi lại cho Diệp Tư Trần.
Lâm Mạc Tang khiêng Tô Y Thược vào trong xe, khởi động xe xong mới chợt phát hiện ra không biết mình định đi đâu…
Vì thế, Lâm Mạc Tang tùy ý chạy xe đến nơi mà bây giờ anh muốn đi. Michael ở phía sau xe ai oán nhìn chiếc xe vút gió lao đi, hít sâu một hơi, thế đạo gì thế này, vì sao người chịu thiệt luôn là anh ta?!
3-4 giờ sáng trên bờ biển, chính là thời khắc sắp đến bình minh.
Bờ biển tĩnh lặng, trừ tiếng sóng biển vỗ vào bờ ra, thì hoàn toàn tĩnh lặng. Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược cùng nằm trên bờ cát, anh để cô gối đầu lên ngực mình để tránh bị cát lọt vào, đưa tay ra nghịch ngợm mái tóc của cô, trong mắt đầy vẻ yên bình.
“Rốt cuộc cô là ai?” Giọng nói Lâm Mạc Tang lộ ra chút nghi hoặc. Ánh mặt trời mới rạng chiếu lên mặt hai người, hơi thở ấm áp của Tô Y Thược phả vào người Lâm Mạc Tang, đột nhiên anh chợt có hy vọng thời gian dừng lại ở đây, anh không muốn buông cô gái này ra!
Lượng thuốc Booth bỏ vào đủ để Tô Y Thược ngủ ngon đến 8 tiếng, chỉ cần không bị ngoại lực đánh thức.
Mặt trời hơi ló dạng, làm nổi bật màu nước biển xanh biếc khiến người ta mê mẩn, nhưng Lâm Mạc Tang lại chỉ nhìn người con gái trong lòng mình, trừ cô ấy ra, anh không nhìn thấy gì cả.
Hai cơ thể gần sát vào nhau trên bờ cát hòa với cảnh đẹp này tạo nên một phong cảnh yên bình tuyệt mỹ trên bờ biển.
“Không phải ở đây đâu, trên bờ biển chỉ có một đôi tình nhân thôi, chúng ta đi tìm chỗ khác xem.” Đột nhiên có người phá vỡ hình ảnh yên bình này. Lâm Mạc Tang nhìn về phía phát ra tiếng nói, có hai người đang đi về phía họ.
“Nhị thiếu gia bảo chúng ta phải tìm thật kỹ, nếu Tô tiểu thư mà có chuyện gì thì cả hai chúng ta không gánh nổi đâu!” Người lớn tuổi hơn nghiêm mặt nói.
Tô tiểu thư? Là cô ấy sao? Trong đầu Lâm Mạc Tang có gì đó thoáng hiện lên một chút, nhưng lại nhanh đến mức anh không nắm bắt được, còn đang suy nghĩ thì hai người kia đã gần đi đến bên họ rồi.
Lâm Mạc Tang cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của người trong lòng mình, vừa để ý mấy người bên cạnh. Anh không thể để họ phát hiện ra cô, còn vì cái gì, thì chính anh cũng không biết.
Hiển nhiên hai người kia đã thấy rõ họ đang làm gì, lập tức đứng sững lại không biết phải làm sao.
“Đại ca, em đã bảo đó là một đôi tình nhân rồi mà. Chúng ta đi thôi, làm phiền người khác không tốt lắm…” người nhỏ tuổi hơn xấu hổ nói rồi kéo người kia đi khỏi đây.
Chỉ một lát sau, hai người kia liền rời khỏi bờ biển.
Nhưng Lâm Mạc Tang vẫn còn đang hôn Tô Y Thược, anh đắm chìm trong hương thơm mê người của cô, không thể kiềm chế được. Cho đến tận khi người trong lòng vùng vẫy, anh mới chợt nhận ra không ngờ mình lại biến thành một tên ‘sói háo sắc’ khiến người ta sợ hãi.
Anh vội vàng buông lỏng cánh tay đang ôm siết lấy Tô Y Thược ra, ổn định hơi thở hỗn loạn của mình, môi Tô Y Thược bị hôn hơi sưng đỏ lên nhưng cũng không vì thế mà tỉnh lại.
Lâm Mạc Tang khẽ thở phào, lại cảm thấy hành vi hôm nay của mình thực sự không giống mình, không ngờ anh lại hôn một cô gái xa lạ!
Lúc này, Tô Y Thược đang ngủ mơ cũng không muốn tỉnh lại, dường như cô cảm thấy anh đang ở ngay bên cạnh mình, chỉ sợ mở mắt ra anh sẽ lập tức biến mất.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lâm Mạc Tang không đánh thức cô vì anh không biết đến lúc đó phải giải thích với cô như thế nào, hơn nữa, giải thích cũng không phải là chuyện anh biết làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.