Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil
Chương 60
Len
19/06/2014
Một buổi chiều đẹp trời cách cái hôm Andly đã ra đi 1 tháng 15 ngày, Erica đi ra chiếc xích đu ở phía sau vườn của Villa số 7, vô cùng ngạc nhiên khi đã thấy Brian ngồi ngay ở đó.
- Brian? Anh cũng ngồi ở đây à? – Erica đi tới, mắt không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
- Erica đấy à? – Brian thẳng người lên, cố gượng cười, chào hỏi lại để tỏ phép lịch sự.
- Anh ngồi đây một mình sao? – Erica nhẹ nhàng ngồi xuống phần còn lại của xích đu khi thấy Brian nhích qua một bên để chừa chỗ cho mình.
- Ừ, như thế này rất thoải mái. – Brian cười, hắn không thể không thừa nhận rằng hắn đã xao xuyến vì người con gái này đến bây giờ đã là bao nhiêu năm rồi.
- Em cũng thường ra đây đấy, nhưng lần này mới gặp anh. – Erica cũng cười, nó muốn kiếm chuyện gì đó để cãi nhau với Brian nhưng lục lọi mãi chẳng có chuyện gì để đem ra cãi cả, thế nên đành an phận ngồi yên một chỗ.
- Anh thường ra vào buổi tối, chẳng biết hôm nay tại sao lại ra vào giờ này nữa. – Brian gãi gãi đầu, ra chiều bối rối (cái này hơi lạ à nha).
- Zậy sao? – Erica hỏi lại cho có, đôi môi không thể nào không tạo thành một đường con xinh xắn được – Anh vẫn đang nhớ đên Andly sao?
- Ừ, em xem đi, nó là em gái mà lại như vậy đấy, có em gái nào lại bỏ anh hai mà đi như nhỏ này chứ! – Giọng nói chua xót ấy vang lên, Erica cảm thấy đau lòng khi phải nghe thấy nó, đau lòng lắm.
- Andly bây giờ chắc cũng nhớ chúng ta lắm nhỉ! – Erica cố nở nụ cười, bây giờ mà trưng ra bộ mặt ủ rũ nữa thì càng làm Brian nhớ về người em gái xấu số ấy da diết hơn thôi.
- Chắc chắn rồi, baby của anh sao lại không nhớ anh được chứ! – Brian cũng cười, đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời xa xăm kia, rồi tự thắc mắc – Lạ thật, tại sao bây giờ là mùa đông rồi mà bầu trời vẫn trong xanh như mùa thu thế kia?
Erica chỉ cười, nó không biết phải trả lời câu thắc mắc đó của Brian như thế nào cả.
- Tại sao hôm nay chúng ta lại không cãi nhau nữa nhỉ? – Đột nhiên Brian quay sang nhìn nó, đôi chân mày đậm chất nam tính nhướng nhướng lên một cách lạ kỳ.
Đây là lần đầu tiên mà nó nhìn Brian ở khoảng cách gần như vậy, thật sự rất khác. Nó nhớ, Andly thường nói là chân mày của anh Brian rất đẹp, nhưng nhiều khi mái tóc màu nâu ấy cứ rũ xuống làm nó chưa bao giờ nhìn thấy rõ. Bây giờ thì khác, nó thấy rõ ràng từng đường nét của gương mặt anh tuấn ấy, đẹp biết chừng nào…
- Em sẽ bị lé nếu cứ nhìn vào một điểm như vậy đấy! – Brian đột nhiên xoa xoa đầu Erica làm nó giật mình tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đó ngay.
“Ôi, tiếc quá đi mất, mới chỉ nhìn anh ấy được tí!” Nó cúi đầu xuống vì xấu hổ, nhưng trong thâm tâm vẫn đang tiếc hùi hụi.
Hai người cứ thế mà ngồi đung đưa trên xích đu rất lâu, ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời (hình như bây giờ Erica đã trở lại trạng thái hiền lành dịu dàng như ban đầu rồi thì phải^^). Rồi cũng có lúc cả hai im lặng để từ từ cảm nhận những làn gió nhẹ nhàng thoảng qua…
- Sao em lại muốn để tóc màu vàng? – Brian nhìn ngắm mái tóc bồng bềnh đang đung đưa theo những cơn gió cuối thu ấy mà hỏi.
- Tóc của em tự có màu vàng mà! – Erica cười, nó thấy Brian thật ngố khi hỏi mấy câu hỏi không nên hỏi này.
- Quên nhỉ, em là bảo bối của dòng quý tộc ở Anh mà! – Hắn cười, nụ cười thật trẻ con, như cười cho chính sự đãng trí của mình vậy.
Erica mỉm cười, thế là nó và Brian đã tiến thêm được một bước nhỏ. Nhìn thấy Andly có một người yêu mình bằng tất cả tấm lòng như vậy thì nó cũng muốn được Brian yêu bằng cả trái tim. Nó sẽ không chọn cách gây áp lực hay tấn công dồn dập như Demi, hay luôn làm ngược lại với trái tim mình như Andly, mà nó sẽ giống như Maya, nhẹ nhàng nhưng đằm thắm, đủ cho đối phương cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ bản thân mình!
Erica nghĩ, bây giờ chính là lúc mà nó nên kéo Brian – người mà nó yêu thương – về phía mình!
Ở Đức, bà Rose đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên có tướng tá như một quản gia lâu năm trong một căn phòng nhỏ.
- Thưa bà, bà cho gọi tôi có việc gì ạ? – Người đàn ông đó kính cẩn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào con người cao quý kia.
- Ông đã đi tìm Andrew cho tôi chưa? – Bà Rose nhấp một ngụm trà nhỏ rồi, tựa người vào chiếc ghế bành may bằng lông thú hỏi.
- Cậu ấy không còn sống chung với bà Nga ở Việt Nam nữa ạ, hai năm trước cậu ấy sang đây tìm bà nhưng lúc đó hình như bà đang ở Mỹ với cô Andly nên cậu ấy đã rời khỏi rồi.
- Vậy sao? – Bà Rose nhướng đôi mày thanh tú của mình lên, thái độ này hình như không thay đổi gì thì phải – Thôi được rồi, ông ra ngoài đi, đừng tìm nữa!
Rồi ông ta nhẹ nhàng đứng lên sau đó đi ra ngoài.
Trong căn phòng nhỏ đó giờ chỉ còn mỗi mình bà Rose thôi!
Bà ngồi đó ngẫm nghĩ về những việc mình đã làm, bà đã rắp tâm dứt bỏ đi đứa con trai ruột của mình khi nó chỉ là một đứa nhỏ. Bà thương con lắm, nhưng chẳng biết phải tìm nó ở đâu, cho nên, bà dồn hết tất cả tình thương của mình vào cho hai anh em Brian, bà thương như chính con ruột của bà vậy!
Cho tới bây giờ thì bà đã tìm thấy con trai bà rồi, bà không cần phải hao công tổn sức đi tìm ở bốn phương mà vô tình, bà lại gặp nó ở chính căn nhà của hai người con nuôi của mình.
Hôm đó, bà nghĩ là Andrew sẽ không nhớ tới bà, và chắc chắc ông Harry chưa kịp để biết rằng là ông còn có một đứa con trai nữa. Nên bà quyết định im lặng.
Với tay lấy một tấm ảnh ra, tấm ảnh này là hình của một đứa nhỏ chừng 2 tuổi, cái miệng nhỏ xinh đó đang nở một nụ cười rất tươi. Đó như là nụ cười hạnh phúc nhất từ trước tới nay của Andrew vậy!
Bà Rose chỉ biết nhìn nó, rồi lặng lẽ rơi nước mắt…
******
Chiều nay trời có vẻ đẹp nên tụi nó quyết định sẽ cùng nhau đi thăm Andly. Nhưng không biết tại sao lúc cuối Demi lại nói bận việc rồi đi đâu đó.
- Nhỏ này mấy bữa nay kỳ ta? – Erica hình như đã bị Brian làm cho vui đời trở lại rồi hay sao ấy, quên luôn cả chuyện bị viết thứ hăm doạ luôn ^^.
- Kệ nó đi, chắc lại chạy theo Christian rồi! – Maya chỉ mỉm cười, tay vẫn nhìn nhìn bó hoa hồng xanh mà nó chuẩn bị tặng cho người bạn mến thương
- Nhỏ này thật là! – Chỉ nói có ngang đấy thôi rồi Erica tiếp tục nhìn ra cảnh vật hai bên đường.
Maya không biết điều nó đang nghĩ trong đâu là đúng hay sai nhưng thật sự thì nói phải chia sẻ cho Erica biết, đơn giản vì tụi nó là bạn của nhau. Nhưng nó vẫn có cảm giác gì đấy không an toàn khi những bức thư đó cứ liên tục gửi tới những bức thứ kinh dị về khuôn mặt của Erica đã bị biến dạng.
- Mày có muốn nói gì với tao không? – Đột nhiên Erica quay sang hỏi Maya, ánh mắt đưa qua đứa lại như cố ý dò hỏi xem điều mà Maya sắp nói ra có phải là sự thật hay không.
- Hả? – Maya nghe vậy mà giật bắn mình. Trong đầu nãy giờ vẫn đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.
- Nói đi, mày định giấu bạn bè đấy à?
- Không phải… chỉ là… – Maya hơi nhăn nhó, thôi kệ, nó quyết định nói cho Erica biết luôn!
- Là gì?
- Mày còn nhớ bức thứ hồi sáng thứ 2 mà tao với mày nhận được không? – Maya bắt đầu nói, gương mặt cố điềm tĩnh lại.
- Nhớ chứ. – Erica vẫn cố giữ cho mình khuôn mặt tươi tắn nhất.
- Mấy ngày nay sáng nào tao cũng nhận được những bức thư màu đỏ chói… tính không đưa cho mày đọc nhưng mà…
- Thưa tiểu thư, đã đến nơi rồi! – Câu nói của Maya bị ông tài xế vô tình ngắt quãng.
- Thôi, vào trong đó nói. – Mặc dù rất muốn nghe đoạn sau của câu hồi nãy những đến nơi rồi thì cũng nên đi xuống chứ nhỉ!
Vào đến ngôi mộ buồn bã nhưng tràn ngập nhưng bó hoa hồng xanh ấy khiến cho tâm trạng của hai tụi nó đột ngột chùng xuống.
- Chắc anh Christian vừa đến đây. – Maya cầm một nó hoa mới nhất lên, nhìn ngắm rồi nhẹ nhàng đặt xuống lại, sau đó cũng để bó hoa của mình xuống.
- Có lẽ mày không cô đơn nhỉ! – Erica ngồi bệt xuống nền đất sau khi lấy một nén nhang và thắp lên đó.
- Brian? Anh cũng ngồi ở đây à? – Erica đi tới, mắt không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
- Erica đấy à? – Brian thẳng người lên, cố gượng cười, chào hỏi lại để tỏ phép lịch sự.
- Anh ngồi đây một mình sao? – Erica nhẹ nhàng ngồi xuống phần còn lại của xích đu khi thấy Brian nhích qua một bên để chừa chỗ cho mình.
- Ừ, như thế này rất thoải mái. – Brian cười, hắn không thể không thừa nhận rằng hắn đã xao xuyến vì người con gái này đến bây giờ đã là bao nhiêu năm rồi.
- Em cũng thường ra đây đấy, nhưng lần này mới gặp anh. – Erica cũng cười, nó muốn kiếm chuyện gì đó để cãi nhau với Brian nhưng lục lọi mãi chẳng có chuyện gì để đem ra cãi cả, thế nên đành an phận ngồi yên một chỗ.
- Anh thường ra vào buổi tối, chẳng biết hôm nay tại sao lại ra vào giờ này nữa. – Brian gãi gãi đầu, ra chiều bối rối (cái này hơi lạ à nha).
- Zậy sao? – Erica hỏi lại cho có, đôi môi không thể nào không tạo thành một đường con xinh xắn được – Anh vẫn đang nhớ đên Andly sao?
- Ừ, em xem đi, nó là em gái mà lại như vậy đấy, có em gái nào lại bỏ anh hai mà đi như nhỏ này chứ! – Giọng nói chua xót ấy vang lên, Erica cảm thấy đau lòng khi phải nghe thấy nó, đau lòng lắm.
- Andly bây giờ chắc cũng nhớ chúng ta lắm nhỉ! – Erica cố nở nụ cười, bây giờ mà trưng ra bộ mặt ủ rũ nữa thì càng làm Brian nhớ về người em gái xấu số ấy da diết hơn thôi.
- Chắc chắn rồi, baby của anh sao lại không nhớ anh được chứ! – Brian cũng cười, đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời xa xăm kia, rồi tự thắc mắc – Lạ thật, tại sao bây giờ là mùa đông rồi mà bầu trời vẫn trong xanh như mùa thu thế kia?
Erica chỉ cười, nó không biết phải trả lời câu thắc mắc đó của Brian như thế nào cả.
- Tại sao hôm nay chúng ta lại không cãi nhau nữa nhỉ? – Đột nhiên Brian quay sang nhìn nó, đôi chân mày đậm chất nam tính nhướng nhướng lên một cách lạ kỳ.
Đây là lần đầu tiên mà nó nhìn Brian ở khoảng cách gần như vậy, thật sự rất khác. Nó nhớ, Andly thường nói là chân mày của anh Brian rất đẹp, nhưng nhiều khi mái tóc màu nâu ấy cứ rũ xuống làm nó chưa bao giờ nhìn thấy rõ. Bây giờ thì khác, nó thấy rõ ràng từng đường nét của gương mặt anh tuấn ấy, đẹp biết chừng nào…
- Em sẽ bị lé nếu cứ nhìn vào một điểm như vậy đấy! – Brian đột nhiên xoa xoa đầu Erica làm nó giật mình tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đó ngay.
“Ôi, tiếc quá đi mất, mới chỉ nhìn anh ấy được tí!” Nó cúi đầu xuống vì xấu hổ, nhưng trong thâm tâm vẫn đang tiếc hùi hụi.
Hai người cứ thế mà ngồi đung đưa trên xích đu rất lâu, ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời (hình như bây giờ Erica đã trở lại trạng thái hiền lành dịu dàng như ban đầu rồi thì phải^^). Rồi cũng có lúc cả hai im lặng để từ từ cảm nhận những làn gió nhẹ nhàng thoảng qua…
- Sao em lại muốn để tóc màu vàng? – Brian nhìn ngắm mái tóc bồng bềnh đang đung đưa theo những cơn gió cuối thu ấy mà hỏi.
- Tóc của em tự có màu vàng mà! – Erica cười, nó thấy Brian thật ngố khi hỏi mấy câu hỏi không nên hỏi này.
- Quên nhỉ, em là bảo bối của dòng quý tộc ở Anh mà! – Hắn cười, nụ cười thật trẻ con, như cười cho chính sự đãng trí của mình vậy.
Erica mỉm cười, thế là nó và Brian đã tiến thêm được một bước nhỏ. Nhìn thấy Andly có một người yêu mình bằng tất cả tấm lòng như vậy thì nó cũng muốn được Brian yêu bằng cả trái tim. Nó sẽ không chọn cách gây áp lực hay tấn công dồn dập như Demi, hay luôn làm ngược lại với trái tim mình như Andly, mà nó sẽ giống như Maya, nhẹ nhàng nhưng đằm thắm, đủ cho đối phương cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ bản thân mình!
Erica nghĩ, bây giờ chính là lúc mà nó nên kéo Brian – người mà nó yêu thương – về phía mình!
Ở Đức, bà Rose đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên có tướng tá như một quản gia lâu năm trong một căn phòng nhỏ.
- Thưa bà, bà cho gọi tôi có việc gì ạ? – Người đàn ông đó kính cẩn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào con người cao quý kia.
- Ông đã đi tìm Andrew cho tôi chưa? – Bà Rose nhấp một ngụm trà nhỏ rồi, tựa người vào chiếc ghế bành may bằng lông thú hỏi.
- Cậu ấy không còn sống chung với bà Nga ở Việt Nam nữa ạ, hai năm trước cậu ấy sang đây tìm bà nhưng lúc đó hình như bà đang ở Mỹ với cô Andly nên cậu ấy đã rời khỏi rồi.
- Vậy sao? – Bà Rose nhướng đôi mày thanh tú của mình lên, thái độ này hình như không thay đổi gì thì phải – Thôi được rồi, ông ra ngoài đi, đừng tìm nữa!
Rồi ông ta nhẹ nhàng đứng lên sau đó đi ra ngoài.
Trong căn phòng nhỏ đó giờ chỉ còn mỗi mình bà Rose thôi!
Bà ngồi đó ngẫm nghĩ về những việc mình đã làm, bà đã rắp tâm dứt bỏ đi đứa con trai ruột của mình khi nó chỉ là một đứa nhỏ. Bà thương con lắm, nhưng chẳng biết phải tìm nó ở đâu, cho nên, bà dồn hết tất cả tình thương của mình vào cho hai anh em Brian, bà thương như chính con ruột của bà vậy!
Cho tới bây giờ thì bà đã tìm thấy con trai bà rồi, bà không cần phải hao công tổn sức đi tìm ở bốn phương mà vô tình, bà lại gặp nó ở chính căn nhà của hai người con nuôi của mình.
Hôm đó, bà nghĩ là Andrew sẽ không nhớ tới bà, và chắc chắc ông Harry chưa kịp để biết rằng là ông còn có một đứa con trai nữa. Nên bà quyết định im lặng.
Với tay lấy một tấm ảnh ra, tấm ảnh này là hình của một đứa nhỏ chừng 2 tuổi, cái miệng nhỏ xinh đó đang nở một nụ cười rất tươi. Đó như là nụ cười hạnh phúc nhất từ trước tới nay của Andrew vậy!
Bà Rose chỉ biết nhìn nó, rồi lặng lẽ rơi nước mắt…
******
Chiều nay trời có vẻ đẹp nên tụi nó quyết định sẽ cùng nhau đi thăm Andly. Nhưng không biết tại sao lúc cuối Demi lại nói bận việc rồi đi đâu đó.
- Nhỏ này mấy bữa nay kỳ ta? – Erica hình như đã bị Brian làm cho vui đời trở lại rồi hay sao ấy, quên luôn cả chuyện bị viết thứ hăm doạ luôn ^^.
- Kệ nó đi, chắc lại chạy theo Christian rồi! – Maya chỉ mỉm cười, tay vẫn nhìn nhìn bó hoa hồng xanh mà nó chuẩn bị tặng cho người bạn mến thương
- Nhỏ này thật là! – Chỉ nói có ngang đấy thôi rồi Erica tiếp tục nhìn ra cảnh vật hai bên đường.
Maya không biết điều nó đang nghĩ trong đâu là đúng hay sai nhưng thật sự thì nói phải chia sẻ cho Erica biết, đơn giản vì tụi nó là bạn của nhau. Nhưng nó vẫn có cảm giác gì đấy không an toàn khi những bức thư đó cứ liên tục gửi tới những bức thứ kinh dị về khuôn mặt của Erica đã bị biến dạng.
- Mày có muốn nói gì với tao không? – Đột nhiên Erica quay sang hỏi Maya, ánh mắt đưa qua đứa lại như cố ý dò hỏi xem điều mà Maya sắp nói ra có phải là sự thật hay không.
- Hả? – Maya nghe vậy mà giật bắn mình. Trong đầu nãy giờ vẫn đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.
- Nói đi, mày định giấu bạn bè đấy à?
- Không phải… chỉ là… – Maya hơi nhăn nhó, thôi kệ, nó quyết định nói cho Erica biết luôn!
- Là gì?
- Mày còn nhớ bức thứ hồi sáng thứ 2 mà tao với mày nhận được không? – Maya bắt đầu nói, gương mặt cố điềm tĩnh lại.
- Nhớ chứ. – Erica vẫn cố giữ cho mình khuôn mặt tươi tắn nhất.
- Mấy ngày nay sáng nào tao cũng nhận được những bức thư màu đỏ chói… tính không đưa cho mày đọc nhưng mà…
- Thưa tiểu thư, đã đến nơi rồi! – Câu nói của Maya bị ông tài xế vô tình ngắt quãng.
- Thôi, vào trong đó nói. – Mặc dù rất muốn nghe đoạn sau của câu hồi nãy những đến nơi rồi thì cũng nên đi xuống chứ nhỉ!
Vào đến ngôi mộ buồn bã nhưng tràn ngập nhưng bó hoa hồng xanh ấy khiến cho tâm trạng của hai tụi nó đột ngột chùng xuống.
- Chắc anh Christian vừa đến đây. – Maya cầm một nó hoa mới nhất lên, nhìn ngắm rồi nhẹ nhàng đặt xuống lại, sau đó cũng để bó hoa của mình xuống.
- Có lẽ mày không cô đơn nhỉ! – Erica ngồi bệt xuống nền đất sau khi lấy một nén nhang và thắp lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.