Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ
Chương 62
Phong Linh Linh
09/06/2024
Trước cổng bệnh viện Quốc Tế. Lý Thiên Kỳ cầm trên tay bữa sáng đi đi lại lại, chóc chóc lại ngó ra bên đường như đang đợi ai đó. Không biết đang nghĩ gì, bất giác cô lại nhìn phần thức ăn trong tay nhẹ nở nụ cười hài lòng.
Một chiếc xe khá sang trọng đang chầm chậm dừng lại trước cổng bệnh viện, Lý Thiên Kỳ nở nụ cười tươi tắn nhanh chân bước đến. Tống Mặc Vũ từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Lý Thiên Kỳ đi về phía mình anh cũng nở nụ cười niềm nở nhẹ gật đầu chào.
“Bác sĩ Tống anh đến rồi sao?”
“Cô Lý đợi tôi có việc gì sao?”
“Không có gì, tôi mang bữa sáng cho anh thôi.”
“Chẳng phải tôi nói cô Lý không cần mang bữa sáng cho tôi rồi sao! Làm phiền cô thế này tôi…”
“Không phiền không phiền, tôi không thấy phiền. Anh có ân cứu tôi, chỉ một bữa sáng mỗi ngày thì có đáng gì đâu chứ. Bác sĩ Tống có thể đừng gọi tôi là cô Lý hay Lý tiểu thư gì đó được không? Nghe xa lạ quá, gọi tôi là Thiên Kỳ là được rồi.”
“Cũng được.”
“Vậy tôi có thể gọi anh là Mặc Vũ không?”
“Đương nhiên là được.”
“Vậy anh Mặc Vũ tối nay có rãnh không? Em có thể mời anh một bữa cơm không?”
“Tiếc quá, hôm nay tôi trực.”
“Vậy … ngày mai thì sao?”
“Tôi cũng không chắc, nhưng tại sao nhất định phải mời cơm vậy? Chẳng phải ngày nào cô cũng mang bữa sáng cho tôi rồi sao?”
“Đó thì có đáng là gì chứ! Em muốn mời anh một bữa cơm đàng hoàng, không biết anh Mặc Vũ có thể sắp xếp không?”
Tống Mặc Vũ cảm thấy Lý Thiên Kỳ đối với mình dường như có gì đó không còn là chuyện bình thường của một người mang ơn muốn trả nữa, mà hình như cô đã có tình cảm với mình thì phải. Nhưng anh hiện tại lại chẳng có tình cảm gì với cô, trái lại anh lại thấy có chút phiền khi mỗi ngày cô đều mang bữa sáng đến cho mình. Nếu đã không có tình cảm gì, tốt nhất đừng để cô ấy mơ mộng thêm. Nghĩ thế Tống Mặc Vũ nghiêm túc nói.
“Thiên Kỳ, cô không cần phải nghĩ đủ cách để mời tôi một bữa cơm đâu. Tôi giúp cô hôm đó chỉ đơn giản là phản xạ tự nhiên khi thấy có người xảy ra chuyện, nếu như là ai khác đứng gần cũng sẽ hành động như tôi. Vì thế cô không cần phải tìm cách trả ơn tôi đâu, với lại từ nay về sau không cần phải mang bữa sáng cho tôi nữa. Tôi có thể tự lo cho bản thân mình được.”
“Anh… thấy em phiền lắm đúng không?”
“Tôi… tôi không có ý đó. Chỉ là…”
“Nếu anh không thấy phiền thì em cũng không thấy thấy phiền. Em cũng không ngại nói với anh, Tống Mặc Vũ em đang muốn theo đuổi anh. Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Tống Mặc Vũ vô cùng bất ngờ với lời thú nhận không chút e dè của cô. Trước nay anh chưa từng gặp được cô gái nào mạnh dạn như cô, còn dám công khai nói muốn theo đuổi anh cơ đấy! Ai lại công khai theo đuổi đàn ông trước bao giờ chứ!
“Lý Thiên Kỳ tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại những gì mình vừa nói, tôi không phải một người thích đùa đâu. Mau đến trường đi! Tôi đến giờ làm việc rồi.”
Nói dứt lời Tống Mặc Vũ quay lưng bỏ đi. Lý Thiên Kỳ vẫn đứng đó nói vọng theo.
“Em đã nói thì sẽ làm. Em nhất định sẽ theo đuổi anh cho bằng được, em tuyệt đối không bỏ cuộc đâu.”
Tống Mặc Vũ không quay lại chỉ nhẹ thở dài lắc đầu rồi bước nhanh hơn. Cô gái này đúng là hết thuốc chữa mất rồi.
…****************…
Lục Cảnh Thần hớn hở đến đón Lạc Tử Yên đưa cô đến công ty. Nét mặt của người đang yêu và được yêu khiến người khác phải ngưỡng mộ, lúc nào cũng một nụ cười tươi tắn và một vẻ mặt yêu đời.
Lạc Tử Yên từ bên trong bước ra, có chút ngượng ngùng cô bước ra khỏi cổng nhìn anh hỏi.
“Anh đến lâu chưa? Chờ em có lâu không?”
“Anh vừa đến thôi, anh chờ em cả đời còn được nói chi một vài phút chứ!”
“Dẻo miệng, anh học ai mấy lời đường mật này thế?”
“Lời thật lòng thì cần gì học hay ai dạy chứ!”
Lục Cảnh Thần mở cửa xe cho cô, Lạc Tử Yên liếc mắt nhìn anh rồi nở nụ cười hạnh phúc bước vào. Đây là lần đầu tiên từ sau khi hai người làm lành xuất hiện cùng nhau, không hiểu sao không khí lại có chút ngượng nhỉ! Nhớ đến chuyện ồn ào mấy ngày qua làm Lạc Tử Yên đưa mắt nhìn sang Cảnh Thần. Chắc chắn trước Lạc thị vẫn còn không ít phóng viên đang rình rập săn đón tin tức của cô, Lục Cảnh Thần anh ấy không sợ phiền phức khi xuất hiện cùng mình sao?
“Em đang nghĩ gì mà nhìn anh như vậy? Chẳng lẽ bạn trai em đẹp trai đến mức em không thể rời mắt sao?”
Nghe một câu hỏi đầy tự tin của anh, dù trong lòng còn đang lo lắng nhưng cô vẫn phải bật cười. Có cần tự tin đến thế không chứ!
“Em cười như thế là có ý gì vậy? Anh không đẹp trai sao?”
“Đẹp, rất đẹp. Vì thế nên đi đâu người ta cũng có người chú ý thậm chí đeo đuổi rất nhiều. Anh tự hào lắm đúng không?”
“Sao anh cảm giác đây không phải là một lời khen nhỉ?”
“Đó là do anh nghĩ em nào có ý gì khác.”
Đưa tay sang nắm lấy tay cô, ánh mắt chiều chuộng anh nhìn cô hỏi.
“Vẫn còn giận anh sao? Lời nói trách móc như thế còn gì!”
“Em không có. Dù sao anh cũng là chủ tịch một tập đoàn lớn, từ gia thế đến vẻ bề ngoài đều bắt mắt sao có thể tránh khỏi nhiều người mơ ước chứ!”
“Nhưng anh chỉ cần em thôi, anh không cần ai chú ý hay mơ ước cả.”
“Nhưng em nhớ hôm bữa tiệc ở Lâm thị anh đưa một cô gái trẻ tuổi đến, dáng vẻ rất yêu chiều cô ấy còn gì. Nói không cần ai mơ ước hay chú ý mà trái lại anh đã chú ý người khác trước rồi đấy thôi.”
Lục Cảnh Thần nghe Lạc Tử Yên nói thế biết là cô đang hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Thiên Kỳ. Không vội giải thích anh nhìn cô lộ rõ ý cười trên môi hỏi.
“Em đang ghen à?”
“Ai thèm ghen chứ! Chỉ là thấy cô bé kia cũng đáng yêu lẫn xinh đẹp nên cảm thấy ngưỡng mộ thôi.”
Không dấu được nụ cười thích thú trên môi, anh chỉ chầm chậm lái xe đi mà không giải thích gì. Nhìn anh như thế Lạc Tử Yên càng thấy không vui, đến một câu giải thích cũng không muốn nói, chẳng lẽ anh ấy thích cô gái đó thật sao? Vậy mà mình còn dạy khờ nghĩ anh ấy chỉ có mình, đúng là ngốc mà. Nhìn biểu cảm trên mặt cô Lục Cảnh Thần chỉ cong môi cười nói.
“Nếu em thích cô gái đó như vậy thì hôm nào anh sẽ giới thiệu cho hai người quen nhé!”
Còn muốn giới thiệu? Chẳng lẽ muốn hai người phụ nữ công khai tranh dành anh ấy sao? Còn lâu nhé, muốn giới thiệu thì cứ giới thiệu ai sợ ai đâu.
“Em rất vinh hạnh khi được anh giới thiệu với cô ấy đấy! Nhưng em muốn hỏi là anh giới thiệu em với cô ấy với tư cách là gì?”
Lục Cảnh Thần quay sang nhìn cô bằng ánh mắt thích thú hỏi lại.
“Vậy em muốn anh giới thiệu em là gì?”
Một chiếc xe khá sang trọng đang chầm chậm dừng lại trước cổng bệnh viện, Lý Thiên Kỳ nở nụ cười tươi tắn nhanh chân bước đến. Tống Mặc Vũ từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Lý Thiên Kỳ đi về phía mình anh cũng nở nụ cười niềm nở nhẹ gật đầu chào.
“Bác sĩ Tống anh đến rồi sao?”
“Cô Lý đợi tôi có việc gì sao?”
“Không có gì, tôi mang bữa sáng cho anh thôi.”
“Chẳng phải tôi nói cô Lý không cần mang bữa sáng cho tôi rồi sao! Làm phiền cô thế này tôi…”
“Không phiền không phiền, tôi không thấy phiền. Anh có ân cứu tôi, chỉ một bữa sáng mỗi ngày thì có đáng gì đâu chứ. Bác sĩ Tống có thể đừng gọi tôi là cô Lý hay Lý tiểu thư gì đó được không? Nghe xa lạ quá, gọi tôi là Thiên Kỳ là được rồi.”
“Cũng được.”
“Vậy tôi có thể gọi anh là Mặc Vũ không?”
“Đương nhiên là được.”
“Vậy anh Mặc Vũ tối nay có rãnh không? Em có thể mời anh một bữa cơm không?”
“Tiếc quá, hôm nay tôi trực.”
“Vậy … ngày mai thì sao?”
“Tôi cũng không chắc, nhưng tại sao nhất định phải mời cơm vậy? Chẳng phải ngày nào cô cũng mang bữa sáng cho tôi rồi sao?”
“Đó thì có đáng là gì chứ! Em muốn mời anh một bữa cơm đàng hoàng, không biết anh Mặc Vũ có thể sắp xếp không?”
Tống Mặc Vũ cảm thấy Lý Thiên Kỳ đối với mình dường như có gì đó không còn là chuyện bình thường của một người mang ơn muốn trả nữa, mà hình như cô đã có tình cảm với mình thì phải. Nhưng anh hiện tại lại chẳng có tình cảm gì với cô, trái lại anh lại thấy có chút phiền khi mỗi ngày cô đều mang bữa sáng đến cho mình. Nếu đã không có tình cảm gì, tốt nhất đừng để cô ấy mơ mộng thêm. Nghĩ thế Tống Mặc Vũ nghiêm túc nói.
“Thiên Kỳ, cô không cần phải nghĩ đủ cách để mời tôi một bữa cơm đâu. Tôi giúp cô hôm đó chỉ đơn giản là phản xạ tự nhiên khi thấy có người xảy ra chuyện, nếu như là ai khác đứng gần cũng sẽ hành động như tôi. Vì thế cô không cần phải tìm cách trả ơn tôi đâu, với lại từ nay về sau không cần phải mang bữa sáng cho tôi nữa. Tôi có thể tự lo cho bản thân mình được.”
“Anh… thấy em phiền lắm đúng không?”
“Tôi… tôi không có ý đó. Chỉ là…”
“Nếu anh không thấy phiền thì em cũng không thấy thấy phiền. Em cũng không ngại nói với anh, Tống Mặc Vũ em đang muốn theo đuổi anh. Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Tống Mặc Vũ vô cùng bất ngờ với lời thú nhận không chút e dè của cô. Trước nay anh chưa từng gặp được cô gái nào mạnh dạn như cô, còn dám công khai nói muốn theo đuổi anh cơ đấy! Ai lại công khai theo đuổi đàn ông trước bao giờ chứ!
“Lý Thiên Kỳ tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại những gì mình vừa nói, tôi không phải một người thích đùa đâu. Mau đến trường đi! Tôi đến giờ làm việc rồi.”
Nói dứt lời Tống Mặc Vũ quay lưng bỏ đi. Lý Thiên Kỳ vẫn đứng đó nói vọng theo.
“Em đã nói thì sẽ làm. Em nhất định sẽ theo đuổi anh cho bằng được, em tuyệt đối không bỏ cuộc đâu.”
Tống Mặc Vũ không quay lại chỉ nhẹ thở dài lắc đầu rồi bước nhanh hơn. Cô gái này đúng là hết thuốc chữa mất rồi.
…****************…
Lục Cảnh Thần hớn hở đến đón Lạc Tử Yên đưa cô đến công ty. Nét mặt của người đang yêu và được yêu khiến người khác phải ngưỡng mộ, lúc nào cũng một nụ cười tươi tắn và một vẻ mặt yêu đời.
Lạc Tử Yên từ bên trong bước ra, có chút ngượng ngùng cô bước ra khỏi cổng nhìn anh hỏi.
“Anh đến lâu chưa? Chờ em có lâu không?”
“Anh vừa đến thôi, anh chờ em cả đời còn được nói chi một vài phút chứ!”
“Dẻo miệng, anh học ai mấy lời đường mật này thế?”
“Lời thật lòng thì cần gì học hay ai dạy chứ!”
Lục Cảnh Thần mở cửa xe cho cô, Lạc Tử Yên liếc mắt nhìn anh rồi nở nụ cười hạnh phúc bước vào. Đây là lần đầu tiên từ sau khi hai người làm lành xuất hiện cùng nhau, không hiểu sao không khí lại có chút ngượng nhỉ! Nhớ đến chuyện ồn ào mấy ngày qua làm Lạc Tử Yên đưa mắt nhìn sang Cảnh Thần. Chắc chắn trước Lạc thị vẫn còn không ít phóng viên đang rình rập săn đón tin tức của cô, Lục Cảnh Thần anh ấy không sợ phiền phức khi xuất hiện cùng mình sao?
“Em đang nghĩ gì mà nhìn anh như vậy? Chẳng lẽ bạn trai em đẹp trai đến mức em không thể rời mắt sao?”
Nghe một câu hỏi đầy tự tin của anh, dù trong lòng còn đang lo lắng nhưng cô vẫn phải bật cười. Có cần tự tin đến thế không chứ!
“Em cười như thế là có ý gì vậy? Anh không đẹp trai sao?”
“Đẹp, rất đẹp. Vì thế nên đi đâu người ta cũng có người chú ý thậm chí đeo đuổi rất nhiều. Anh tự hào lắm đúng không?”
“Sao anh cảm giác đây không phải là một lời khen nhỉ?”
“Đó là do anh nghĩ em nào có ý gì khác.”
Đưa tay sang nắm lấy tay cô, ánh mắt chiều chuộng anh nhìn cô hỏi.
“Vẫn còn giận anh sao? Lời nói trách móc như thế còn gì!”
“Em không có. Dù sao anh cũng là chủ tịch một tập đoàn lớn, từ gia thế đến vẻ bề ngoài đều bắt mắt sao có thể tránh khỏi nhiều người mơ ước chứ!”
“Nhưng anh chỉ cần em thôi, anh không cần ai chú ý hay mơ ước cả.”
“Nhưng em nhớ hôm bữa tiệc ở Lâm thị anh đưa một cô gái trẻ tuổi đến, dáng vẻ rất yêu chiều cô ấy còn gì. Nói không cần ai mơ ước hay chú ý mà trái lại anh đã chú ý người khác trước rồi đấy thôi.”
Lục Cảnh Thần nghe Lạc Tử Yên nói thế biết là cô đang hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Thiên Kỳ. Không vội giải thích anh nhìn cô lộ rõ ý cười trên môi hỏi.
“Em đang ghen à?”
“Ai thèm ghen chứ! Chỉ là thấy cô bé kia cũng đáng yêu lẫn xinh đẹp nên cảm thấy ngưỡng mộ thôi.”
Không dấu được nụ cười thích thú trên môi, anh chỉ chầm chậm lái xe đi mà không giải thích gì. Nhìn anh như thế Lạc Tử Yên càng thấy không vui, đến một câu giải thích cũng không muốn nói, chẳng lẽ anh ấy thích cô gái đó thật sao? Vậy mà mình còn dạy khờ nghĩ anh ấy chỉ có mình, đúng là ngốc mà. Nhìn biểu cảm trên mặt cô Lục Cảnh Thần chỉ cong môi cười nói.
“Nếu em thích cô gái đó như vậy thì hôm nào anh sẽ giới thiệu cho hai người quen nhé!”
Còn muốn giới thiệu? Chẳng lẽ muốn hai người phụ nữ công khai tranh dành anh ấy sao? Còn lâu nhé, muốn giới thiệu thì cứ giới thiệu ai sợ ai đâu.
“Em rất vinh hạnh khi được anh giới thiệu với cô ấy đấy! Nhưng em muốn hỏi là anh giới thiệu em với cô ấy với tư cách là gì?”
Lục Cảnh Thần quay sang nhìn cô bằng ánh mắt thích thú hỏi lại.
“Vậy em muốn anh giới thiệu em là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.