Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 15:
Trường Dã Mạn Mạn
09/07/2024
"Tôi là Kiều Cẩm."
Kiều Cẩm giới thiệu đơn giản, sau đó hỏi: "Chu Dương, cậu còn nhớ mình không?"
"Nhớ chứ nhớ chứ."
Chu Dương liên tục gật đầu, rời chỗ đứng lên: "Các cậu cũng đến nhà ăn số hai ăn cơm à?"
"Đến nhà ăn số hai tất nhiên là để ăn cơm, không thì làm gì?"
Vương Minh Triết buông một câu châm biếm, sau đó nhìn sang Cố Chiêu ở đối diện: "Anh Cố, cậu nhích vào một chút, chúng ta ghép bàn đi!"
Cố Chiêu nhấc mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái.
Vương Minh Triết rụt cổ lại: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì."
"À, còn hai người bạn cùng phòng đang đợi chúng tôi."
Kiều Cẩm khéo léo tìm một cái cớ: "Chu Dương, lần sau có dịp mình mời cậu ăn cơm, được không?"
"Tất nhiên rồi."
Chu Dương gật đầu nghiêm túc: "Nếu cậu còn câu hỏi gì khác, nhắn tin WeChat cho tôi là được."
"Được, tạm biệt!"
Kiều Cẩm vẫy tay, kéo Kỷ Tô đang đứng như khúc gỗ rời đi.
Vương Minh Triết nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, gan lại to hơn: "Tôi nói này anh Cố, có phải anh có ý kiến gì với Kỷ Tô không?"
Cố Chiêu đẩy đĩa ớt xanh ra: "Ý kiến gì?"
"Không phải tôi đang hỏi cậu sao?"
Vương Minh Triết thò đầu qua: "Tôi cứ cảm thấy cậu không ưa cậu ta."
Giọng điệu của Cố Chiêu vẫn không thay đổi: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Vương Minh Triết còn muốn tiếp tục truy hỏi, thì Chu Dương lên tiếng giúp đỡ: "Tôi cũng cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi, anh Cố đối với ai mà chẳng như vậy?"
"Nói cũng đúng."
Vương Minh Triết thông suốt: "Vốn tôi nghĩ Kỷ Tô đẹp như thế, ít nhất cũng là một lợi thế. Bây giờ nhìn lại, cậu đối xử công bằng với tất cả mọi người, đều không cho ai biểu cảm gì tốt, tôi cũng cảm thấy cân bằng rồi."
Cố Chiêu lười đáp lời, đút tay vào túi, mới phát hiện sáng nay mình không mang theo điện thoại.
"Ăn nhanh lên."
Cuối cùng hắn mở miệng: "Ăn xong về ký túc xá."
*
Ăn cơm trưa xong, Kỷ Tô về ký túc xá bắt đầu nghỉ trưa.
Cậu ngồi trước bàn học, mở tài khoản WeChat phụ, xem có tin nhắn mới không.
Vào khung chat, tin nhắn mới nhất vẫn là biểu tượng cảm xúc "chào buổi sáng" mà cậu gửi sáng nay.
Kỷ Tô ngả lưng ra ghế: "Tiểu Kiều, hắn ta lại không trả lời tin nhắn của tôi rồi."
"Hắn ta? Ai cơ?"
Kiều Cẩm phản ứng rất nhanh: "Tôi phi! Đúng là một tay lão luyện mà, đồ tra nam!"
Kỷ Tô ngửa mặt lên trời, nhìn trần nhà: "Yêu đương qua mạng đúng là khó thật."
Kiều Cẩm giới thiệu đơn giản, sau đó hỏi: "Chu Dương, cậu còn nhớ mình không?"
"Nhớ chứ nhớ chứ."
Chu Dương liên tục gật đầu, rời chỗ đứng lên: "Các cậu cũng đến nhà ăn số hai ăn cơm à?"
"Đến nhà ăn số hai tất nhiên là để ăn cơm, không thì làm gì?"
Vương Minh Triết buông một câu châm biếm, sau đó nhìn sang Cố Chiêu ở đối diện: "Anh Cố, cậu nhích vào một chút, chúng ta ghép bàn đi!"
Cố Chiêu nhấc mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái.
Vương Minh Triết rụt cổ lại: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì."
"À, còn hai người bạn cùng phòng đang đợi chúng tôi."
Kiều Cẩm khéo léo tìm một cái cớ: "Chu Dương, lần sau có dịp mình mời cậu ăn cơm, được không?"
"Tất nhiên rồi."
Chu Dương gật đầu nghiêm túc: "Nếu cậu còn câu hỏi gì khác, nhắn tin WeChat cho tôi là được."
"Được, tạm biệt!"
Kiều Cẩm vẫy tay, kéo Kỷ Tô đang đứng như khúc gỗ rời đi.
Vương Minh Triết nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, gan lại to hơn: "Tôi nói này anh Cố, có phải anh có ý kiến gì với Kỷ Tô không?"
Cố Chiêu đẩy đĩa ớt xanh ra: "Ý kiến gì?"
"Không phải tôi đang hỏi cậu sao?"
Vương Minh Triết thò đầu qua: "Tôi cứ cảm thấy cậu không ưa cậu ta."
Giọng điệu của Cố Chiêu vẫn không thay đổi: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Vương Minh Triết còn muốn tiếp tục truy hỏi, thì Chu Dương lên tiếng giúp đỡ: "Tôi cũng cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi, anh Cố đối với ai mà chẳng như vậy?"
"Nói cũng đúng."
Vương Minh Triết thông suốt: "Vốn tôi nghĩ Kỷ Tô đẹp như thế, ít nhất cũng là một lợi thế. Bây giờ nhìn lại, cậu đối xử công bằng với tất cả mọi người, đều không cho ai biểu cảm gì tốt, tôi cũng cảm thấy cân bằng rồi."
Cố Chiêu lười đáp lời, đút tay vào túi, mới phát hiện sáng nay mình không mang theo điện thoại.
"Ăn nhanh lên."
Cuối cùng hắn mở miệng: "Ăn xong về ký túc xá."
*
Ăn cơm trưa xong, Kỷ Tô về ký túc xá bắt đầu nghỉ trưa.
Cậu ngồi trước bàn học, mở tài khoản WeChat phụ, xem có tin nhắn mới không.
Vào khung chat, tin nhắn mới nhất vẫn là biểu tượng cảm xúc "chào buổi sáng" mà cậu gửi sáng nay.
Kỷ Tô ngả lưng ra ghế: "Tiểu Kiều, hắn ta lại không trả lời tin nhắn của tôi rồi."
"Hắn ta? Ai cơ?"
Kiều Cẩm phản ứng rất nhanh: "Tôi phi! Đúng là một tay lão luyện mà, đồ tra nam!"
Kỷ Tô ngửa mặt lên trời, nhìn trần nhà: "Yêu đương qua mạng đúng là khó thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.