Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 1:
Trường Dã Mạn Mạn
06/07/2024
Chiều thứ tư, Kỷ Tô đến câu lạc bộ âm nhạc một mình.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ, nam sinh cao ráo đẹp trai mặc áo hoodie và quần jean xanh, khoác túi đeo vai đi dọc hành lang, gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc đen, ngay cả bóng dáng phản chiếu trên tường cũng đẹp đến nao lòng, các sinh viên đi ngang qua cũng không khỏi quay đầu lại nhìn liên tục.
Kỷ Tô là sinh viên năm hai khoa kiến trúc của đại học A.
Năm đầu tiên vào trường, Kỷ Tô còn chưa kịp tìm hiểu tình hình thì đã bị đàn chị nhiệt tình lôi kéo vào câu lạc bộ âm nhạc và trở thành gương mặt đại diện cho câu lạc bộ âm nhạc kể từ đó.
May là từ khi còn nhỏ Kỷ Tô đã được học nhiều loại nhạc cụ khác nhau nên hòa nhập rất nhanh, không đến mức thật sự trở thành linh vật trong câu lạc bộ.
Kỷ Tô vừa đến trước cửa câu lạc bộ âm nhạc, từ bên trong vang lên giai điệu piano quen thuộc, bản Mariage d"Amour được đàn đi đàn lại nhiều lần, nghe ai oán đến cực điểm.
Kỷ Tô dừng bước, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Vừa đẩy cánh cửa khép hờ, Kỷ Tô nhìn thấy một nữ sinh tóc dài đang ngồi trước cây piano đen trắng, những ngón tay bay bổng trên phím đàn.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại trong vài giây, trong khoảnh khắc tiếp theo, nó liền mạch chuyển sang bản Croatian Rhapsody, trong không khí dường như tràn ngập mùi thuốc súng.
Kỷ Tô chớp chớp mắt, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi phòng học nhạc.
Đúng lúc này, nữ sinh đánh đàn đột nhiên quay người lại nhìn Kỷ Tô, nước mắt rơi lã chã.
"Tiểu Tô Tô, chị thất tình rồi hu hu hu…"
Kỷ Tô giật mình, sau đó bước lại gần an ủi.
"Người cũ không đi thì người mới sẽ không đến, chị cũng đừng quá thương tâm."
"Mặc dù như vậy nhưng chị không cam lòng!"
Lâm Nghiên đột nhiên cao giọng.
"Thằng chó kia dám lừa tình lừa tiền của bà, đã vậy còn block bà a a a!"
"Chị bình tĩnh đi!"
Kỷ Tô vội vàng trấn an.
"Rốt cuộc thì đã có chuyện gì, chị nói từ từ nghe xem nào."
Lâm Nghiên kể về mối tình trên mạng ngắn ngủi của mình trong nước mắt và nước mũi, xen lẫn vô số lời chửi bới tên cặn bã.
"Hẹn hò trên mạng hả?"
Kỷ Tô hơi mở to mắt, không cách nào hiểu nổi.
"Hai người chưa gặp mặt bao giờ mà sao chị lại chấp nhận vung nhiều tiền cho hắn như vậy?"
Lâm Nghiên nghẹn ngào.
"Chị thừa nhận chị là người hơi mù quáng trong tình yêu…"
Kỷ Tô: …
Chỉ là hơi thôi sao?
"Tiền chị chuyển cho đều có lịch sử giao dịch mà, hắn không trốn nợ được đâu."
Kỷ Tô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra sáng kiến.
"Bây giờ như vậy, chị hỏi hắn trước đi, nếu đối phương không chịu trả lại tiền, em sẽ giúp chị tìm cách khác."
Dưới ánh nắng dịu nhẹ, nam sinh cao ráo đẹp trai mặc áo hoodie và quần jean xanh, khoác túi đeo vai đi dọc hành lang, gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc đen, ngay cả bóng dáng phản chiếu trên tường cũng đẹp đến nao lòng, các sinh viên đi ngang qua cũng không khỏi quay đầu lại nhìn liên tục.
Kỷ Tô là sinh viên năm hai khoa kiến trúc của đại học A.
Năm đầu tiên vào trường, Kỷ Tô còn chưa kịp tìm hiểu tình hình thì đã bị đàn chị nhiệt tình lôi kéo vào câu lạc bộ âm nhạc và trở thành gương mặt đại diện cho câu lạc bộ âm nhạc kể từ đó.
May là từ khi còn nhỏ Kỷ Tô đã được học nhiều loại nhạc cụ khác nhau nên hòa nhập rất nhanh, không đến mức thật sự trở thành linh vật trong câu lạc bộ.
Kỷ Tô vừa đến trước cửa câu lạc bộ âm nhạc, từ bên trong vang lên giai điệu piano quen thuộc, bản Mariage d"Amour được đàn đi đàn lại nhiều lần, nghe ai oán đến cực điểm.
Kỷ Tô dừng bước, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Vừa đẩy cánh cửa khép hờ, Kỷ Tô nhìn thấy một nữ sinh tóc dài đang ngồi trước cây piano đen trắng, những ngón tay bay bổng trên phím đàn.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại trong vài giây, trong khoảnh khắc tiếp theo, nó liền mạch chuyển sang bản Croatian Rhapsody, trong không khí dường như tràn ngập mùi thuốc súng.
Kỷ Tô chớp chớp mắt, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi phòng học nhạc.
Đúng lúc này, nữ sinh đánh đàn đột nhiên quay người lại nhìn Kỷ Tô, nước mắt rơi lã chã.
"Tiểu Tô Tô, chị thất tình rồi hu hu hu…"
Kỷ Tô giật mình, sau đó bước lại gần an ủi.
"Người cũ không đi thì người mới sẽ không đến, chị cũng đừng quá thương tâm."
"Mặc dù như vậy nhưng chị không cam lòng!"
Lâm Nghiên đột nhiên cao giọng.
"Thằng chó kia dám lừa tình lừa tiền của bà, đã vậy còn block bà a a a!"
"Chị bình tĩnh đi!"
Kỷ Tô vội vàng trấn an.
"Rốt cuộc thì đã có chuyện gì, chị nói từ từ nghe xem nào."
Lâm Nghiên kể về mối tình trên mạng ngắn ngủi của mình trong nước mắt và nước mũi, xen lẫn vô số lời chửi bới tên cặn bã.
"Hẹn hò trên mạng hả?"
Kỷ Tô hơi mở to mắt, không cách nào hiểu nổi.
"Hai người chưa gặp mặt bao giờ mà sao chị lại chấp nhận vung nhiều tiền cho hắn như vậy?"
Lâm Nghiên nghẹn ngào.
"Chị thừa nhận chị là người hơi mù quáng trong tình yêu…"
Kỷ Tô: …
Chỉ là hơi thôi sao?
"Tiền chị chuyển cho đều có lịch sử giao dịch mà, hắn không trốn nợ được đâu."
Kỷ Tô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra sáng kiến.
"Bây giờ như vậy, chị hỏi hắn trước đi, nếu đối phương không chịu trả lại tiền, em sẽ giúp chị tìm cách khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.