Kế Hoạch Cưa Đổ Nam Thần Cặn Bã Toang Rồi
Chương 31:
Trường Dã Mạn Mạn
11/07/2024
"Thôi bỏ đi."
Kỷ Tô đặt ly nước xuống, khẽ mỉm cười: "Ông ấy sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, cho tôi học đại học, bao năm qua cũng chưa bao giờ bạc đãi tôi về tiền bạc."
Kiều Cẩm lắc đầu: "Không phải như vậy đâu Tô Tô—"
"Tối cậu muốn ăn gì?"
Kỷ Tô dứt khoát ngắt lời: "Đi thôi, tôi có chút đói rồi."
Kiều Cẩm nhìn vẻ mặt của cậu, sau đó lại cười tươi trở lại: "Cục cưng muốn ăn gì, tối nay Kiều gia mời!"
*
Thứ Bảy tâm trạng không tốt, Kỷ Tô không muốn trò chuyện với tên tra nam kia, may là đối phương cũng không tìm cậu.
Đến tối cuối tuần, Kỷ Tô mới chủ động gửi một tin nhắn cho G.
Manh Manh: [Đàn anh, vừa nãy ở sân bóng em thấy một nam sinh, nhìn nghiêng có chút giống anh đấy~]
Cậu không mong đợi G sẽ trả lời ngay, tiếp tục xem sách.
Vài phút sau, đối phương trả lời bằng một đoạn ghi âm: "Tôi không ở trường."
Giọng nói trầm ấm, từ tính thấp, nghe kỹ có một chút mệt mỏi và áp lực không thể tả.
Kỷ Tô sững sờ, lại nghe thêm một lần nữa, loáng thoáng nghe thấy tiếng gió rít rào rạt.
Hiện tại đối phương đang ở bên ngoài, xung quanh không có ai khác.
Manh Manh: [Đàn anh, có chuyện gì xảy ra sao?]
Đối phương trả lời chậm, vẫn là một đoạn ghi âm ngắn gọn: "Không có."
Manh Manh: [Nếu anh không muốn nói, em sẽ không hỏi nữa.]
Manh Manh: [Nhưng nếu anh cần người nói chuyện, em mong em sẽ là lựa chọn đầu tiên của anh.]
Một lúc sau, hộp thoại bật lên tin nhắn âm thanh mới: "Có thể gọi điện không?"
Kỷ Tô giật mình, lập tức căng thẳng.
Từ lần học cách giả giọng tới bây giờ đã mấy ngày rồi, bây giờ cậu đã quên mất các nguyên tắc phát âm.
Kỷ Tô cố gắng nhớ lại bài học, mở miệng, đẩy lưỡi lên vòm miệng phía sau, kẹp giọng và đẩy luồng khí từ cổ họng ra, nhưng kết quả lại phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Kỷ Tô: "……"
Lúc ấy rõ ràng không phải như vậy!
Càng hoảng loạn càng không thể tìm được cảm giác, Kỷ Tô vô thức muốn nhờ Kiều Cẩm giúp đỡ, nhưng mãi không thấy cậu trả lời, đối phương lại gửi tin nhắn mới.
G: [Ở đây chỉ có mình tôi, yên tĩnh quá.]
Kỷ Tô nhạy cảm nhận ra hiện tại đối phương đang rất bị thương, lúc này là thời điểm dễ bị xiêu lòng nhất.
Bỗng dưng, cậu nghĩ ra một cách khá hay, lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Manh Manh: [Đàn anh, chờ em một chút, mười phút thôi.]
Kỷ Tô vừa chạy xuống lầu, vừa gửi tin nhắn thoại cho đàn chị: "Đàn chị, tình huống khẩn cấp, cho em mượn chìa khóa của câu lạc bộ âm nhạc."
Kỷ Tô đặt ly nước xuống, khẽ mỉm cười: "Ông ấy sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, cho tôi học đại học, bao năm qua cũng chưa bao giờ bạc đãi tôi về tiền bạc."
Kiều Cẩm lắc đầu: "Không phải như vậy đâu Tô Tô—"
"Tối cậu muốn ăn gì?"
Kỷ Tô dứt khoát ngắt lời: "Đi thôi, tôi có chút đói rồi."
Kiều Cẩm nhìn vẻ mặt của cậu, sau đó lại cười tươi trở lại: "Cục cưng muốn ăn gì, tối nay Kiều gia mời!"
*
Thứ Bảy tâm trạng không tốt, Kỷ Tô không muốn trò chuyện với tên tra nam kia, may là đối phương cũng không tìm cậu.
Đến tối cuối tuần, Kỷ Tô mới chủ động gửi một tin nhắn cho G.
Manh Manh: [Đàn anh, vừa nãy ở sân bóng em thấy một nam sinh, nhìn nghiêng có chút giống anh đấy~]
Cậu không mong đợi G sẽ trả lời ngay, tiếp tục xem sách.
Vài phút sau, đối phương trả lời bằng một đoạn ghi âm: "Tôi không ở trường."
Giọng nói trầm ấm, từ tính thấp, nghe kỹ có một chút mệt mỏi và áp lực không thể tả.
Kỷ Tô sững sờ, lại nghe thêm một lần nữa, loáng thoáng nghe thấy tiếng gió rít rào rạt.
Hiện tại đối phương đang ở bên ngoài, xung quanh không có ai khác.
Manh Manh: [Đàn anh, có chuyện gì xảy ra sao?]
Đối phương trả lời chậm, vẫn là một đoạn ghi âm ngắn gọn: "Không có."
Manh Manh: [Nếu anh không muốn nói, em sẽ không hỏi nữa.]
Manh Manh: [Nhưng nếu anh cần người nói chuyện, em mong em sẽ là lựa chọn đầu tiên của anh.]
Một lúc sau, hộp thoại bật lên tin nhắn âm thanh mới: "Có thể gọi điện không?"
Kỷ Tô giật mình, lập tức căng thẳng.
Từ lần học cách giả giọng tới bây giờ đã mấy ngày rồi, bây giờ cậu đã quên mất các nguyên tắc phát âm.
Kỷ Tô cố gắng nhớ lại bài học, mở miệng, đẩy lưỡi lên vòm miệng phía sau, kẹp giọng và đẩy luồng khí từ cổ họng ra, nhưng kết quả lại phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Kỷ Tô: "……"
Lúc ấy rõ ràng không phải như vậy!
Càng hoảng loạn càng không thể tìm được cảm giác, Kỷ Tô vô thức muốn nhờ Kiều Cẩm giúp đỡ, nhưng mãi không thấy cậu trả lời, đối phương lại gửi tin nhắn mới.
G: [Ở đây chỉ có mình tôi, yên tĩnh quá.]
Kỷ Tô nhạy cảm nhận ra hiện tại đối phương đang rất bị thương, lúc này là thời điểm dễ bị xiêu lòng nhất.
Bỗng dưng, cậu nghĩ ra một cách khá hay, lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Manh Manh: [Đàn anh, chờ em một chút, mười phút thôi.]
Kỷ Tô vừa chạy xuống lầu, vừa gửi tin nhắn thoại cho đàn chị: "Đàn chị, tình huống khẩn cấp, cho em mượn chìa khóa của câu lạc bộ âm nhạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.