Kế Hoạch Của Vương Phi Thất Sủng
Chương 2: Bước Đầu Của Kế Hoạch
Thuỷ Hàn Tịnh Văn
20/08/2017
Thấy tiểu Vy đem đồ ăn về nàng nhíu mày, ăn vậy thì khi nào nàng mới có
thể khoẻ lại đây? Thở dài một hơi, trước cứ ăn đã rồi tính sau. Lại bàn
ăn, ngẩng mặt thấy tiểu Vy đứng bên cạnh , nàng nói:
- Em cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi!
Nghe nàng nói tiểu Vy kinh ngạc, sao tiểu thư tự nhiên lại nói chuyện nhẹ nhàng vậy? Từ trước tới giờ, tiểu thư chưa bao giờ nói chuyện với nàng như vậy. Mặc dù tiểu thư không nói chuyện với ai nhưng tiểu thư cũng không phải là người cậy quyền thế giống như lời đồn, cũng không có chanh chua như vậy. Sai lầm của tiểu thư là gả cho Linh vương gia để chịu uất ức, rõ ràng biết vương gia không yêu nàng, vậy mà vẫn còn ép buộc.
Hoàng quý phi ở trong cung , mặc dù được hoàng thượng bảo vệ, nhưng mà , trong đó tranh đấu gay gắt, chỉ sợ không cẩn thận sẽ mất mạng, nhưng quý phi vẫn lo cho tiểu thư, thế nhưng tiểu thư lại không hiểu, bao nhiêu lần đều khiến hoàng quý phi khó xử. Nàng nhiều lúc cũng hận tiểu thư, hận tiểu thư luôn làm những chuyện khiến mọi người lo lắng.
- Tiểu thư, người ăn đi, nô tì ăn rồi, đây là phần của tiểu thư, ngài ăn cho nhanh khỏi bệnh!
Thấy tiểu Vy từ chối nàng cũng không bắt ép, cầm đũa lên ăn cho xong bữa cơm.
Sau khi xong bữa cơm, đợi tiểu Vy dọn dẹp xong lúc này nàng lên tiếng hỏi tiểu Vy:
- Tiểu Vy , đồ cưới của ta còn nguyên không?
- Dạ vẫn còn ạ! Tiểu thư người là?
- Ta cần mọit ít ngân lượng!
- Người cần bao nhiêu ạ? Tiểu thư còn cửa hàng trong tay, còn sính lễ của tiểu thư thì bị phu nhân giữ ạ!
- Phu nhân? Tại sao phu nhân lại có quyền giữ đồ cưới của ta?
-Dạ vì phu nhân nói với vương gia là tiểu thư ở trong phủ và tiểu thư với vương gia không có làm giấy từ hôn nên đồ cưới của tiểu thư sẽ để trong kho của vương phủ ạ!
- Hừ! Chỉ sợ đã ở trong túi của nàng ta!
- Tiểu thư người??
- Không sao, sau này ta sẽ có cách lấy lại! Cửa hàng của ta có những cửa hàng nào ? Buôn bán ra sao?
- Dạ người chỉ có một của hàng thôi ạ, vì người không thích buôn bán nên đưa hết cho phu nhân rồi ạ!
Cửa hàng hiện giờ thì làm ăn thua lỗ sắp đóng cửa rồi ạ!
- Những cửa hàng kia chúng ta giữ khế ước đất hay lại phu nhân kia giữ?
- Dạ chúng ta ạ! Lúc đó tiểu thư muốn đưa cho nàng ta nhưng nô tì không đưa, nô tì nói giấy tờ ở trong tay Hoàng quý phi ạ! Mà lúc đó người cùng Hoàng quý phi hiểu lầm nên người không vào cung gặp Hoàng quý phi ạ!
- Tốt lắm, đợi một thời gian ta khoẻ lại ta sẽ chỉnh đốn lại, giờ ta có một nhiệm vụ giao cho em, em đi làm giúp ta!
-Dạ tiểu thư!
- Lấy một ít bạc, đi mua cho ta các loại hạt giống rau về đây cho ta được chứ?
- Tiểu thư người muốn mua hạt giống rau làm gì vậy ạ?
- Em cứ đi mua về cho ta, sau này em sẽ rõ, à ở đây có loại nilon không?
- Nilon? Là gì ạ?
- À kiểu như túi đựng ấy, mà nó to , có không em?
Nghe nàng nói, tiểu Vy nghi hoặc, sau đó chạy vào trong phòng đem một thứ ra cho nàng nhìn nói:
- Tiểu thư! Phải như này không ạ?
Nhìn tiểu Vy đem ra nàng liền chạy nhanh lại coi, đôi mắt nàng sáng lên, thật không ngờ ở cổ đại này lại có nó, vui mừng nàng gật đầu:
- Đúng , đúng! Là nó đó, còn không muội?
- Dạ còn! Trong kia nhiều lắm , tiểu thư muốn lấy hết sao ạ?
- Lấy, lấy, muội vào trong đem ra đây cho ta!
- Dạ!
- Em cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi!
Nghe nàng nói tiểu Vy kinh ngạc, sao tiểu thư tự nhiên lại nói chuyện nhẹ nhàng vậy? Từ trước tới giờ, tiểu thư chưa bao giờ nói chuyện với nàng như vậy. Mặc dù tiểu thư không nói chuyện với ai nhưng tiểu thư cũng không phải là người cậy quyền thế giống như lời đồn, cũng không có chanh chua như vậy. Sai lầm của tiểu thư là gả cho Linh vương gia để chịu uất ức, rõ ràng biết vương gia không yêu nàng, vậy mà vẫn còn ép buộc.
Hoàng quý phi ở trong cung , mặc dù được hoàng thượng bảo vệ, nhưng mà , trong đó tranh đấu gay gắt, chỉ sợ không cẩn thận sẽ mất mạng, nhưng quý phi vẫn lo cho tiểu thư, thế nhưng tiểu thư lại không hiểu, bao nhiêu lần đều khiến hoàng quý phi khó xử. Nàng nhiều lúc cũng hận tiểu thư, hận tiểu thư luôn làm những chuyện khiến mọi người lo lắng.
- Tiểu thư, người ăn đi, nô tì ăn rồi, đây là phần của tiểu thư, ngài ăn cho nhanh khỏi bệnh!
Thấy tiểu Vy từ chối nàng cũng không bắt ép, cầm đũa lên ăn cho xong bữa cơm.
Sau khi xong bữa cơm, đợi tiểu Vy dọn dẹp xong lúc này nàng lên tiếng hỏi tiểu Vy:
- Tiểu Vy , đồ cưới của ta còn nguyên không?
- Dạ vẫn còn ạ! Tiểu thư người là?
- Ta cần mọit ít ngân lượng!
- Người cần bao nhiêu ạ? Tiểu thư còn cửa hàng trong tay, còn sính lễ của tiểu thư thì bị phu nhân giữ ạ!
- Phu nhân? Tại sao phu nhân lại có quyền giữ đồ cưới của ta?
-Dạ vì phu nhân nói với vương gia là tiểu thư ở trong phủ và tiểu thư với vương gia không có làm giấy từ hôn nên đồ cưới của tiểu thư sẽ để trong kho của vương phủ ạ!
- Hừ! Chỉ sợ đã ở trong túi của nàng ta!
- Tiểu thư người??
- Không sao, sau này ta sẽ có cách lấy lại! Cửa hàng của ta có những cửa hàng nào ? Buôn bán ra sao?
- Dạ người chỉ có một của hàng thôi ạ, vì người không thích buôn bán nên đưa hết cho phu nhân rồi ạ!
Cửa hàng hiện giờ thì làm ăn thua lỗ sắp đóng cửa rồi ạ!
- Những cửa hàng kia chúng ta giữ khế ước đất hay lại phu nhân kia giữ?
- Dạ chúng ta ạ! Lúc đó tiểu thư muốn đưa cho nàng ta nhưng nô tì không đưa, nô tì nói giấy tờ ở trong tay Hoàng quý phi ạ! Mà lúc đó người cùng Hoàng quý phi hiểu lầm nên người không vào cung gặp Hoàng quý phi ạ!
- Tốt lắm, đợi một thời gian ta khoẻ lại ta sẽ chỉnh đốn lại, giờ ta có một nhiệm vụ giao cho em, em đi làm giúp ta!
-Dạ tiểu thư!
- Lấy một ít bạc, đi mua cho ta các loại hạt giống rau về đây cho ta được chứ?
- Tiểu thư người muốn mua hạt giống rau làm gì vậy ạ?
- Em cứ đi mua về cho ta, sau này em sẽ rõ, à ở đây có loại nilon không?
- Nilon? Là gì ạ?
- À kiểu như túi đựng ấy, mà nó to , có không em?
Nghe nàng nói, tiểu Vy nghi hoặc, sau đó chạy vào trong phòng đem một thứ ra cho nàng nhìn nói:
- Tiểu thư! Phải như này không ạ?
Nhìn tiểu Vy đem ra nàng liền chạy nhanh lại coi, đôi mắt nàng sáng lên, thật không ngờ ở cổ đại này lại có nó, vui mừng nàng gật đầu:
- Đúng , đúng! Là nó đó, còn không muội?
- Dạ còn! Trong kia nhiều lắm , tiểu thư muốn lấy hết sao ạ?
- Lấy, lấy, muội vào trong đem ra đây cho ta!
- Dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.