Kế Hoạch Của Vương Phi Thất Sủng
Chương 4: Say
Thuỷ Hàn Tịnh Văn
20/08/2017
Hôm nay y thiết triều về sớm, theo thói quen, y lại vườn bỉ ngạn , nơi nghiêm cấm những ai lại đó.
Năm xưa, khi y biết nàng thích hoa bỉ ngạn nên y đã trồng một vường hoa bỉ ngạn sắc đỏ , rực một góc không gian.
Y chưa kịp nói cho nàng biết, chưa kịp thổ lộ cùng nàng thì nàng đã vào cung làm tẩu tẩu của y. Bỉ ngạn nở hoa nhưng y không thể cho nàng nhìn thấy.
Nếu năm xưa y sớm nói cho nàng biết thì giờ đây y có lẽ y và nàng được bên nhau. Bước vào vườn bỉ ngạn, y bất chợt bắt gặp một bóng dáng đang múa giữa vườn hoa bỉ ngạn.
Giọng hát của nàng rất nhẹ nhàng, ngọt ngào, bài hát mà nàng hát y chưa từng được nghe, y không biết đó là bài gì nhưng cứ như nói lên cõi lòng giúp y. Nhìn nàng nhảy múa giữa vườn hoa bỉ ngạn như một tinh linh lạc bước chốn hồng trần này.
Thì ra trong phủ của y lại có một mỹ nhân tinh linh, cất bước lại gần, đang định gọi thì nàng bất chợt ngừng nhảy múa, vội vàng chạy khỏi vườn hoa.
Hành động bất ngờ của nàng khién y sững sờ, cho đến khi tỉnh lại thì nàng đã không thấy đâu, nhìn xung quanh, chỉ một sắc màu đỏ rực của hoa bỉ ngạn.
Y không biết có phải mình nằm mộng? Vì sao nàng xuất hiện rồi lại biến mất? Nàng cho y nhìn thấy bóng lưng của nàng, y không biết nàng là ai? Có phải là một trong các thị thiếp của y?
Nhưng nếu là họ thì họ sẽ không dám bước chân vào trong này, vì trong này là khu vực cấm của y, không được sự đồng ý của y thì bất kỳ ai vào đây chỉ có con đường chết.
Từ khi ở vườn bỉ ngạn sắc trở về thư phòng, trong đầu y chỉ toàn là bóng dáng của nàng, lắc đầu y nghĩ :" có lẽ y đã mộng"
Bên trong thư phòng , mở cuộn giấy viết chữ cho bình tâm, nhưng không hiểu sao trong đầu của y lại là hình bóng nàng, nhìn lại bức hoạ, không hiểu sao lại là bức y vẽ nàng nhảy múa.
Đặt bút xuống bàn , cầm bức hoạ ném xuống đất, nhưng sau đó y lại vội vàng nhặt bức hoạ lên.
Tay phủi nhẹ trên bức hoạ , y cuộn lại đem cất nơi bí mật. Bước ra khỏi thư phòng , y tới Y Lan viện.
Tại Y Lan viện
Một mỹ nhân xinh đẹp đang ngồi trên ghế , đôi mắt đã nhắm, hơi thở đều đặn, khuôn mặt như hoạ, ba ngàn suối tóc thả nhẹ trên vai.
Nha hoàn định vào thông báo thì bị y ngăn lại, nhẹ bước vào phòng, nhìn nàng, thở nhẹ, lại bước ôm nàng bế vào phòng.
Người trong lòng nhẹ mở mắt , nhìn thấy y liền nở nụ cười nói:
- Gia, chàng đã trở về ?
- Ừ, sao lại ngủ ngoài phòng?
- Thiếp không biết sao lại ngủ ở ngoài đó nữa!
Vào bên trong , y liền xé rách y phục trên người nàng ta, cảnh xuán sắc trước mắt cũng không làm y thoả mãn, cũng không thể là cho y quên đi bóng hình nàng khiến y khó chịu, sự ôn nhu của y mọi lần đã không còn. Trong lòng y giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là thông qua thân thể bên dưới này để nhìn thấy nàng.
Sự khác thường của y khiến chủ nhân của thân thể bên dưới phát hiện , nàng ta không biết vì sao y lại như vậy, không lẽ người trong cung kia có chuyện gì sao?
Ôm y nàng ta nói:
- Gia, chàng hôm nay có chuyện gì sao?
- Không có gì, nàng không cần để ý nhiều!
- Dạ!
Tức giận trong nháy mắt rồi vụt tắt, nàng ta không tin, nàng ở bên y như vậy y sẽ không có tình cảm gì với nàng ta .
Sau khi sự thoả mãn của y không thành y liền đứng dậy, mặc y phục bước ra khỏi phòng, y phải tìm nàng cho bằng được nàng ở trong phủ của y thì sẽ chạy không thoát khỏi tay y.
Bước về phòng của mình, lấy bức hoạ ra nhìn, tay y bất chợt chạm nhẹ lên bức hoạ, chỉ mới gặp nàng lần đầu mà y đã nhớ nàng, nàng là ai?
Xuất hiện cho y gặp lại chỉ cho y một bóng lưng mờ ảo cùng giọng hát của nàng, không cho y thấy khuôn mặt của nàng, vì sao nàng xuất hiện rồi lại biến mất một cách vội vàng?
Bước ra vườn hoa bỉ ngạn với mong muốn sẽ gặp lại nàng nột lần nữa, nhưng y phải thất vọng rồi, nàng không có trở lại.
Hàng ngày , y mỗi khi lên triều trở về đều vội bước nhanh tới vườn hoa bỉ ngạn, chỉ với hy vọng gặp lại người làm y say.
Y say nàng , say bóng lưng cho y mơ hồ, say điệu múa cùng bài hát của nàng.
Y mượn rượu để hình dung ra nàng, nhưng y có hình dung như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là cái bóng lưng mơ hồ của nàng, nàng giống như mộng không hề có thực.
Một tháng nay, y như người mất hồn, đáng ra y nên nhớ tới Nguyệt Liên mà không phải cái bóng mơ hòi của ai kia.
Nhưng không hiểu sao, y mỗi khi nhớ tới Nguyệt Liên thì lại là hình bóng nàng.
Cho gọi tất cả nha hoàn trong phủ lại , y muốn tìm nàng trong số các nha hoàn, nhưng lại không có một chút liên hệ gì từ họ cả, không lẽ nàng là một trong các thị thiếp của y?
Lắc đầu, y tới các phòng của thị thiếp, nhưng tất cả họ cũng không ai có điểm chung nào của nàng cả. Y tìm nàng thật vất vả. Nàng , khi nào thì cho y gặp lại đây? Y có lẽ đã yêu nàng rồi, yêu cái bóng mơ hồ nàng để lại, yêu ca khúc điệu múa của nàng. Y giờ có thể được gọi là " say bóng hồng nhan , vũ khúc khuynh thành" không nhỉ?
Năm xưa, khi y biết nàng thích hoa bỉ ngạn nên y đã trồng một vường hoa bỉ ngạn sắc đỏ , rực một góc không gian.
Y chưa kịp nói cho nàng biết, chưa kịp thổ lộ cùng nàng thì nàng đã vào cung làm tẩu tẩu của y. Bỉ ngạn nở hoa nhưng y không thể cho nàng nhìn thấy.
Nếu năm xưa y sớm nói cho nàng biết thì giờ đây y có lẽ y và nàng được bên nhau. Bước vào vườn bỉ ngạn, y bất chợt bắt gặp một bóng dáng đang múa giữa vườn hoa bỉ ngạn.
Giọng hát của nàng rất nhẹ nhàng, ngọt ngào, bài hát mà nàng hát y chưa từng được nghe, y không biết đó là bài gì nhưng cứ như nói lên cõi lòng giúp y. Nhìn nàng nhảy múa giữa vườn hoa bỉ ngạn như một tinh linh lạc bước chốn hồng trần này.
Thì ra trong phủ của y lại có một mỹ nhân tinh linh, cất bước lại gần, đang định gọi thì nàng bất chợt ngừng nhảy múa, vội vàng chạy khỏi vườn hoa.
Hành động bất ngờ của nàng khién y sững sờ, cho đến khi tỉnh lại thì nàng đã không thấy đâu, nhìn xung quanh, chỉ một sắc màu đỏ rực của hoa bỉ ngạn.
Y không biết có phải mình nằm mộng? Vì sao nàng xuất hiện rồi lại biến mất? Nàng cho y nhìn thấy bóng lưng của nàng, y không biết nàng là ai? Có phải là một trong các thị thiếp của y?
Nhưng nếu là họ thì họ sẽ không dám bước chân vào trong này, vì trong này là khu vực cấm của y, không được sự đồng ý của y thì bất kỳ ai vào đây chỉ có con đường chết.
Từ khi ở vườn bỉ ngạn sắc trở về thư phòng, trong đầu y chỉ toàn là bóng dáng của nàng, lắc đầu y nghĩ :" có lẽ y đã mộng"
Bên trong thư phòng , mở cuộn giấy viết chữ cho bình tâm, nhưng không hiểu sao trong đầu của y lại là hình bóng nàng, nhìn lại bức hoạ, không hiểu sao lại là bức y vẽ nàng nhảy múa.
Đặt bút xuống bàn , cầm bức hoạ ném xuống đất, nhưng sau đó y lại vội vàng nhặt bức hoạ lên.
Tay phủi nhẹ trên bức hoạ , y cuộn lại đem cất nơi bí mật. Bước ra khỏi thư phòng , y tới Y Lan viện.
Tại Y Lan viện
Một mỹ nhân xinh đẹp đang ngồi trên ghế , đôi mắt đã nhắm, hơi thở đều đặn, khuôn mặt như hoạ, ba ngàn suối tóc thả nhẹ trên vai.
Nha hoàn định vào thông báo thì bị y ngăn lại, nhẹ bước vào phòng, nhìn nàng, thở nhẹ, lại bước ôm nàng bế vào phòng.
Người trong lòng nhẹ mở mắt , nhìn thấy y liền nở nụ cười nói:
- Gia, chàng đã trở về ?
- Ừ, sao lại ngủ ngoài phòng?
- Thiếp không biết sao lại ngủ ở ngoài đó nữa!
Vào bên trong , y liền xé rách y phục trên người nàng ta, cảnh xuán sắc trước mắt cũng không làm y thoả mãn, cũng không thể là cho y quên đi bóng hình nàng khiến y khó chịu, sự ôn nhu của y mọi lần đã không còn. Trong lòng y giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là thông qua thân thể bên dưới này để nhìn thấy nàng.
Sự khác thường của y khiến chủ nhân của thân thể bên dưới phát hiện , nàng ta không biết vì sao y lại như vậy, không lẽ người trong cung kia có chuyện gì sao?
Ôm y nàng ta nói:
- Gia, chàng hôm nay có chuyện gì sao?
- Không có gì, nàng không cần để ý nhiều!
- Dạ!
Tức giận trong nháy mắt rồi vụt tắt, nàng ta không tin, nàng ở bên y như vậy y sẽ không có tình cảm gì với nàng ta .
Sau khi sự thoả mãn của y không thành y liền đứng dậy, mặc y phục bước ra khỏi phòng, y phải tìm nàng cho bằng được nàng ở trong phủ của y thì sẽ chạy không thoát khỏi tay y.
Bước về phòng của mình, lấy bức hoạ ra nhìn, tay y bất chợt chạm nhẹ lên bức hoạ, chỉ mới gặp nàng lần đầu mà y đã nhớ nàng, nàng là ai?
Xuất hiện cho y gặp lại chỉ cho y một bóng lưng mờ ảo cùng giọng hát của nàng, không cho y thấy khuôn mặt của nàng, vì sao nàng xuất hiện rồi lại biến mất một cách vội vàng?
Bước ra vườn hoa bỉ ngạn với mong muốn sẽ gặp lại nàng nột lần nữa, nhưng y phải thất vọng rồi, nàng không có trở lại.
Hàng ngày , y mỗi khi lên triều trở về đều vội bước nhanh tới vườn hoa bỉ ngạn, chỉ với hy vọng gặp lại người làm y say.
Y say nàng , say bóng lưng cho y mơ hồ, say điệu múa cùng bài hát của nàng.
Y mượn rượu để hình dung ra nàng, nhưng y có hình dung như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là cái bóng lưng mơ hồ của nàng, nàng giống như mộng không hề có thực.
Một tháng nay, y như người mất hồn, đáng ra y nên nhớ tới Nguyệt Liên mà không phải cái bóng mơ hòi của ai kia.
Nhưng không hiểu sao, y mỗi khi nhớ tới Nguyệt Liên thì lại là hình bóng nàng.
Cho gọi tất cả nha hoàn trong phủ lại , y muốn tìm nàng trong số các nha hoàn, nhưng lại không có một chút liên hệ gì từ họ cả, không lẽ nàng là một trong các thị thiếp của y?
Lắc đầu, y tới các phòng của thị thiếp, nhưng tất cả họ cũng không ai có điểm chung nào của nàng cả. Y tìm nàng thật vất vả. Nàng , khi nào thì cho y gặp lại đây? Y có lẽ đã yêu nàng rồi, yêu cái bóng mơ hồ nàng để lại, yêu ca khúc điệu múa của nàng. Y giờ có thể được gọi là " say bóng hồng nhan , vũ khúc khuynh thành" không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.