Kế Hoạch Dạy Bảo Nữ Chính Hướng Thiện
Chương 4: Dị thú
Luyn Luyn
08/11/2024
“Cậu chủ, là thư mời đến buổi luyện s.ú.n.g của thiếu gia Lý Tuân”
Quân cầm bức thư lên, khẽ thở dài, nhìn ra bầu trời vừa ửng sáng. Cái cốt truyện này dường như chính là thứ giam cầm linh hồn cô, cô chỉ có thể chứng kiến mọi việc diễn ra, chứ không thể thay đổi bất cứ thứ gì.
"Liệu rằng mình có thể c.h.ế.t không nhỉ?" Quân nghĩ, hôm qua, cô còn có cảm giác mình sắp c.h.ế.t rồi, thế mà lúc tỉnh lại, mọi việc vẫn như thường nhật.
Đây là mốc thời gian quan trọng, là lúc nam chính lần đầu gặp nữ chính. Mọi thù oán cũng bắt đầu từ đây mà ra.
Thật ra, nam chính ban đầu rất thích đại tiểu thư nhà họ Lý, tên Lý Gia Hoa. Mặc dù tên nam chính này khá bốc đồng nhưng khẩu vị cũng không tệ, cũng may là không giống như sở thích của tên Trung nào đó.
Tuy là nữ nhưng vì tư tưởng đã được uốn nắn từ nhỏ, vả lại trong truyện cũng không đề cập đến có ai đã phát hiện ra giới tính thật của Bảo Thiên nên hắn cứ thế mà thích nữ thôi... hoặc ban đầu hắn đã thích nữ chăng?
Nghĩ đến đây, Quân bất giác rùng mình, thầm nghĩ lại thì tên nam chính này … khẩu vị cũng khá là khó nói...
Quay lại, tiểu thư Gia Hoa kia cũng là một nữ phụ “bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong gian hiểm g.i.ế.c người không dao”, tóm lại là đóa bạch liên nằm ngập trong đống bùn.
“Cậu chủ, đã đến nơi”
Ngừng suy nghĩ, Quân bước xuống xe ngựa, mang theo găng tay rồi nghênh ngang bước vào biệt thự nhà họ Lý để tham gia buổi săn thú.
Phải nói thế giới này là thời điểm giao lưu văn hóa phương Tây và phương Đông, tuy nhiên nó vi diệu hơn thế nhiều. Vì thời đại này quá phát triển, phải nói là đã vượt xa trí tưởng tượng ở thế giới cũ của Quân.
Con người ngày càng kiểm soát thế giới, và như bao quy luật tự nhiên khác, thiên địch của họ sẽ xuất hiện - đó chính là bọn động vật được gọi là “dị thú”. Nói nôm na dễ hiểu thì bọn chúng là những con thú nhưng có trí khôn, và có những khả năng đặc biệt đa dạng, có con chỉ mang kịch độc - thuộc hàng cấp thấp. Nhưng có lúc gặp phải bọn thú cấp S có thể điều khiển cả ngũ hành (mộc, kim, thủy, hỏa, thổ) thì phức tạp hơn nhiều.
Cũng vì có thiên địch mạnh như thế, con người đã phải dừng cuộc chiến tranh cướp đất và tài nguyên lẫn nhau lại để đối phó với bọn chúng.
Quân tự trách : “Không biết mình đã viết ra cái thế giới gì thế này...”
-----
Vừa đến nơi, cô đã thấy ngay tên Trung ngồi vắt chéo chân, tóc buột cao, còn mặt bộ cổ phục màu đỏ hết sức chói mắt, trên tay còn đeo rất nhiều nhẫn vàng lóa cả một khu vực hắn ngồi, nhìn giống hệt con công đang trong mùa sinh sản. Thầm khinh bỉ hắn, Quân ngồi vào chỗ của mình, dù sao cơ thể cô đang tự cử động, có muốn khịa hắn thì cũng vô dụng.
Thấy khách mời cũng đã đủ, Lý Tuân - tên gửi thiệp mời cô hôm nay bắt đầu cất tiếng:
“Mọi người vất vả rồi, như đã nói, hôm nay chúng ta cùng tham luận tài b.ắ.n s.ú.n.g của nhau”
“Tuy nhiên,…" Hắn dừng lại một chút, ra chiều bí ẩn lắm.
“Bắn trúng bia đã quá cũ rồi, tôi nghĩ chúng ta nên có thứ gì đó khác biệt hơn chứ nhỉ?” Vừa nói, hắn vừa chỉ ra ngoài khu rừng bên cạnh biệt thự.
“Ngoài này đã được chuẩn bị những con “thú nuôi”, chúng ta sẽ đi săn ở đây.”
Vừa nói xong câu đó thì bầu không khí lại có chút yên tĩnh, vì theo pháp luật đương thời, bất cứ ai nuôi nhốt dị thú đều được tính là phạm pháp. Chỉ riêng có Quân và Trung là còn bình tĩnh, Quân thì khỏi nói, cô đã biết trước rồi. Nhưng Trung vẫn tỏ ra bình thường làm cô khá bất ngờ, mà có lẽ hắn cũng làm nhiều chuyện phạm pháp rồi nên đây cũng chỉ là chuyện mỏng như lụa với hắn cũng không chừng.
Trung nói cợt nhả:
“Lý thiếu gia đây đúng là biết chơi, không biết thiếu gia đã “nuôi” chúng bao lâu rồi nhỉ?”
-”Ha, chỉ là bọn thú cấp thấp, hơn nữa, pháp luật là cái đếch gì chứ, nó chỉ đủ ngăn chặn bọn dân thường vô năng mà thôi”
Lý Tuân nói tiếp: “Chỉ là bọn lãnh đạo ăn không ngồi rồi mà thôi, nếu pháp luật tốt như thế thì đã không cần gia tộc của các vị thiếu gia đây hỗ trợ tiêu diệt dị thú rồi”
Trung không nói gì, chỉ yên lặng cười cười nhìn Lý Tuân.
“Sao, sợ à?” Lý Tuân gắt.
-“Còn cần xem thử, chẳng may Lý thiếu gia bị thương thì khách như tôi cũng khó ăn nói”
Hai người đã nói đến mức này, những người khác chắc chắn không thể từ chối được nữa, dù sao thì sĩ diện của ai cũng cao ngút trời.
Thế là buổi đi săn bắt đầu, đang đi giữa đường, chợt, Quân đứng lại, cô sững người ra không hiểu gì, tại sao bây giờ lại có thể kiểm soát cơ thể vậy?
“Không được--!!!” Âm thanh ở đâu đó vọng lại trong đầu cô.
“Ai!”
Tiếng nói ấy im bặt.
“Bảo Thiên thiếu gia, sao vậy? sợ run rồi à. Không sao, tôi hiểu mà, ngày thường cậu b.ắ.n còn chẳng trúng nổi bia. Hay tôi giúp gọi người mang cậu về nhà nhé” Trung vừa hay đi ngang qua, cất lời châm chọc.
Quân liếc hắn một cái rồi bỏ đi, tên này mỏ hỗn cực kì, đôi co với hắn không phải chuyện hay ho gì.
Nam chính chỉ là tên hữu danh vô thực, cũng đúng thôi, dù sao thực ra hắn là con gái cơ mà, lại còn là công tử bột nên việc hắn b.ắ.n s.ú.n.g dở tệ là chuyện dễ hiểu.
Nhưng với Quân lại là chuyện khác, hồi còn học quân sự ở trường đại học, tuy cô đã nghỉ học giữa chừng nhưng cũng được xếp vào hàng có tư chất tốt. Vì thế việc b.ắ.n s.ú.n.g với cô là không thành vấn đề.
Chỉ là không hiểu sao cô bây giờ có thể kiểm soát cơ thể.
“Thế giới vẫn nên đi theo thiết lập ban đầu”
Quân nghĩ. Tốt nhất là cô nên hành động như bình thường thì hơn.
Tại một nơi trong khu rừng đó, tiếng gầm gừ vang lên từng hồi, xung quanh đó tầm 2 dặm, cây cỏ đều bị đốt rụi không còn một mống. Những con thú nơi đó cũng c.h.ế.t đứng khi đang trốn chạy. Có thể thấy, năng lực của thứ đó không phải tầm thường.
Đúng lúc này, nó đột nhiên im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào một hướng cách đó không xa như thể đang chờ đợi điều gì đó....
----
Cùng lúc đó, Quân đang thư thả nằm dài trên một nhánh cây cao gần thác nước, có lẽ đang vào mùa nước lớn, lưu lượng và tốc độ nước cũng khá lớn.
“Haizz...” Vừa than thở, cô vừa cố gắng suy nghĩ kế sách thoát thân.
Thực ra cô biết trong rừng này có một con dị thú cấp B, tuy nhiên nó chỉ vừa mới tiến hóa sau khi được thả vào đây. Quân - một nam chính thế thân yếu đuối không thể đánh boss được - tuyệt nhiên sẽ bị hành cho ra bã.
Đây cũng chính là nguồn gốc hận thù sau này của nam chính dành cho nữ chính Kim Hạ. Mà lý do thì lại hết sức ba chấm.... vì thế độc giả chửi cô cũng không ít.
“Trời ạ... Tôi thật sự hết cách mà...”
Vừa định nói thêm, phía dưới thác nước, tiếng cãi vã inh ỏi vang lên, là một nhóm người làm và có cả... nữ chính!!!
Quân hoang mang ngồi phắt dậy, trong truyện không có đoạn này, chẳng lẽ đây là hố chưa được lấp!!
“Kim Hạ. Đúng không?”
“Chuyện gì.” Hạ lạnh nhạt trả lời.
“Hôm trước trong buổi tiệc sinh nhật của đại tiểu thư, cô ấy được họ hàng là chủ một tiệm trang sức tặng cho một vòng tay đính kim cương đỏ.”
Dừng một chút, người hầu ấy nói tiếp:
-”Nhưng mà bỗng dưng hôm nay, chiếc vòng tay ấy mất rồi!”
Cô ta nhìn vào mắt của Kim Hạ lúc này đang âm u, dù có chút rùng mình, ả vẫn nói tiếp:
“Dạo gần đây mẹ mày mất, lão gia cũng rủ lòng sót thương nên mặc mày chạy loạn khắp phủ. Mày lấy rồi phải không!!” Đến những câu cuối, giọng cô ả ngày càng gay gắt hơn.
Quân trên cao nghe thế cũng cười nhạt, người hầu này cũng thật là biết tận dụng tình huống.
Trong kịch bản gốc, cũng vì chứng kiến cảnh này mà nam chính bắt đầu có suy nghĩ Kim Hạ là kẻ trộm cắp, lại còn dám động vào đồ của người hắn thích là đại tiểu thư.
Hạ biết mình sắp gặp họa rồi, cô giải thích:
“Tôi chưa từng quan tâm đến mấy món đồ trang sức đắc tiền”
“Ha, đúng, mày sống bần hàn, vì thế nên mày nảy sinh ghen tỵ với đại tiểu thư, trộm đồ của cô ấy!”
Quân vẫn đang nghe ngóng trên cây, bỗng cô giật mình khi thấy đám người hầu đó đã đẩy Hạ xuống dưới dòng nước đang đổ xuống cái thác cao không xa, nơi giọt nước bay mù mịt không rõ điểm cuối đó.
“Không ổn, dòng thác đó rất cao, nếu bị trôi rớt xuống đáy thác thì không chắc là sẽ sống đâu!”
Nhìn lại đám người đó, Quân chợt cảm thấy ngạc nhiên vì khuôn mặt của ai cũng lộ ra vẻ bình thản.
Rõ ràng rồi, bọn họ... muốn Hạ chết!
Không kịp nghĩ nhiều, trong lúc đám người đó không chú ý, cô nhanh chóng phi mình từ trên cao, nhảy xuống dòng nước đang cuốn xiết kia.
Ở bên dưới mặt nước, Hạ đang bị cuốn đi với tốc độ khá nhanh, cô cũng không chống cự nữa, thả thân mình chìm xuống lòng nước sâu.
Nhìn sắc xanh xung quanh, Hạ chợt mỉm cười, thậm chí cô có vẻ như rất thanh thản là đằng khác.
Đối với nhiều người khác, họ sẽ giãy giụa khi bị nước nuốt chửng, tuy thế, Hạ nhắm mắt lại, cô thế mà cảm thấy … nước rất ấm.
“Như này cũng tốt...” Hạ nghĩ.
Đột nhiên Hạ mở bừng mắt vì cô cảm nhận được có ai đó đang ôm mình, tuy nhiên vì đã chìm khá sâu, bóng tối đã dần l.i.ế.m lấy ánh sáng ít ỏi trong rừng nên dù muốn, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
”Có ai đó... đang... ôm mình?” Cô ngơ ngác nghĩ chắc là bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi rồi nên gặp ảo giác không chừng.
Nhưng bỗng, có một thứ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào môi của Hạ làm cho ý nghĩ vừa rồi chợt tan mất. Người đó đang truyền khí cho cô, Hạ cố gắng phản kháng, nhưng càng chống cự, người đó càng ấn chặt môi, không khí cứ thế truyền vào trong làm cho Hạ cũng ngày càng tỉnh táo hơn.
Hạ nhìn thấy, dưới làn nước trong vắt len lỏi vài tia sáng từ mặt trăng. Những lọn tóc trắng ngần cứ thế trôi nổi trước mắt cô, hệt như một thần tiên. Tuy nhiên, vì ngược sáng, cô không thể thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Hai người đã trôi đến mép vực thác, cũng may mắn là Quân đã chuẩn bị dây thừng cho một số trường hợp đặc biệt, vì thế cả hai đã thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Giữa đống lửa cháy bập bùng, Quân vừa ném củi vào, vừa suy nghĩ vẩn vơ.
Buổi đi săn của Lý Tuân - thiếu gia gửi thiệp mời cậu vẫn chưa kết thúc, bằng chứng là chưa có pháo kí hiệu nào được đốt lên. Quân cũng đã biết trước nên không bất ngờ lắm. Chưa có tín hiệu dừng lại thì ai về trước bị coi như là hèn nhát, vì thế có lẽ bây giờ tại điểm xuất phát vẫn chưa có ai về đâu.
Tiếng ho phát ra sau lưng cô. Từ lúc lên bờ, cô đặt Hạ xuống rồi cứ luôn ngồi quay lưng lại với Hạ.
Quân đã cải trang thành người cô gái hôm trước gặp Hạ. Cô cũng chẳng biết nói gì cả... nói tại sao mình lại ở đây hả? Cô cười thầm... vô lý muốn chết.
Nghĩ lại thì bản thân cô thấy khá hối hận rồi, dù sao nữ chính cũng không c.h.ế.t được. Vậy mà cô còn liều mình đi cứu...
Không khí yên lặng đáng sợ, chợt Hạ cất tiếng hỏi:
“Chị.... là tiên à?”
“...”
Quân - với khuôn mặt hết sức vi diệu nghĩ thầm: “Đây là sức mạnh của trẻ thơ à?”
Tuy vậy, cô vẫn bình thản, nhẹ giọng đáp lời với nụ cười dịu dàng: “Em nghĩ thế nào?’’
“Chị đã cứu em vì thế nên chị là tiên” Hạ ngẩn đầu, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào Quân.
“Với lại... Chị... rất đẹp
*Phì* “Hahaha!” Quân bật cười thành tiếng, cười một lúc lâu cô mới chịu ngừng lại.
Tuy hành động của Quân có chút cợt nhả, nhưng cô bé vẫn ngồi im đó, hướng đôi mắt long lanh nhìn cô.
Quân quay người lại nhìn Hạ, ngón tay thon dài chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt, cô cười cười:
“Thật ra thì, đằng sau lớp mặt nạ này là một khuôn mặt kinh dị lắm đấy”
Thật ra thì đây vốn không phải lần đầu có người khen cô đẹp, chỉ là thật ra trước kia Quân từng mắc chứng trầm cảm, cô không muốn tiếp xúc với bên ngoài nên ít có ai thấy khuôn mặt của cô mà thôi, nếu có thì cô cũng chẳng bận tâm mấy.
Sau khi xuyên vào tiểu thuyết, vì để sống sót nên Quân dần cởi mở hơn. Nhưng đặc biệt hôm nay mới thấy cô cười tươi như vậy.
Hạ bật dậy, đi tới chỗ Quân, cô bé chân thành: “Chị, cảm ơn chị, sau này bất kể việc gì, nếu chị cần thì em sẽ làm!”
Dừng một chút, Hạ ngại ngùng, tiếp lời: “Tuy bây giờ em không được việc, nhưng sau này khi lớn lên, em có sức lực rồi. Đến mạng sống em cũng sẽ cho chị!”
Quân cười khổ: “Này, em dễ dàng giao mạng cho người lạ thế à?”
Cô nghĩ thêm: “Hahaha... không trả thù nam chính là được...”
Bất chợt từ đằng xa, tiếng b.ắ.n súng vang lên liên tiếp làm đám chim rừng đang trú ở tổ phải đập cánh bay tứ tung trên bầu trời đêm đầy ánh trăng.
Hạ hỏi: “Sao lại có tiếng súng?”
Quân trả lời: “Hôm nay thiếu gia Lý Tuân của Lý gia tổ chức bắt dị thú trong khu rừng của nhà hắn.”
-”Em không nghe thông báo gì cả”
“Do hắn ngẫu hứng thôi, chị đưa em về”
“Vâ-”
Hạ chưa kịp nói hết câu, tiếng hét từ đằng xa truyền đến, tuy nhiên nó ngày càng gần hơn, tiến thẳng về hướng của hai người.
Quân nhanh chóng móc dây câu mảnh có công nghệ cao gắn vào cành cây phía trên hai người, theo đó kéo cả hai lên trên.
Vừa lúc đó, đám người kia đã chạy đến, nhìn sơ qua, quần áo của ai cũng lấm lem, có chỗ còn rách vải, m.á.u rướm ra từ đó. Vừa chạy bạt mạng, tên chạy cuối cùng la toáng lên:
“Má nó!! thằng ch.ó Lý Tuân dám gài tao, rõ... rõ ràng nó chí ít cũng thuộc cấp B!!”
Quả nhiên Quân đoán không sai, boss xuất hiện rồi, trong mạch truyện chính, dị thú sẽ gặp mặt nữ chính Kim Hạ.
Nhờ vào thứ gì đó, cô bé đã thu phục được con dị thú này, tuy nhiên lúc đó Hạ vẫn chưa cần nó nên không dùng đến, sau khi kí khế ước thì cô bé cũng đi về căn nhà gỗ đó mà không để ý đến nữa.
Sau này, khi vào đường cùng, bị hành hạ đủ đường, Hạ bị ném vào rừng, lang thang thế nào lại gặp phải yêu thú ngày xưa, từ đó lên kế hoạch trả thù nam chính.
Quân nhìn sang Hạ lúc này đang ở bên cạnh, cô bé đang chăm chú theo dõi tình hình bên dưới, không phát giác ra ánh nhìn kỳ lạ từ Quân.
“Đi!” Quân thầm nói bên tai Hạ, sau đó mang cô bé nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, dần dần mất hút vào trong màn đêm.
Đang ôm Hạ chạy trong đường rừng quanh co, Hạ thắc mắc hỏi: “Chúng ta... đi đâu ạ?”
“Xin lỗi....” Quân nhăn mặt, khó khăn trả lời.
Chưa kịp hỏi rõ, mí mắt của Hạ ngày càng nặng trịch, cô chìm vào giấc ngủ ngay sau đó trước khi kịp phát giác ra điều gì.
---------------------------------------
Xin chào, mình là tác giả Luyn Luyn, để cập nhật tin tức về bộ truyện mọi người có thể theo dõi fanpage trên facebook của mình nhé!
https://www.facebook.com/profile.php?id=61560694193968¬if_id=1719225530381054¬if_t=page_user_activity&ref=notif
Quân cầm bức thư lên, khẽ thở dài, nhìn ra bầu trời vừa ửng sáng. Cái cốt truyện này dường như chính là thứ giam cầm linh hồn cô, cô chỉ có thể chứng kiến mọi việc diễn ra, chứ không thể thay đổi bất cứ thứ gì.
"Liệu rằng mình có thể c.h.ế.t không nhỉ?" Quân nghĩ, hôm qua, cô còn có cảm giác mình sắp c.h.ế.t rồi, thế mà lúc tỉnh lại, mọi việc vẫn như thường nhật.
Đây là mốc thời gian quan trọng, là lúc nam chính lần đầu gặp nữ chính. Mọi thù oán cũng bắt đầu từ đây mà ra.
Thật ra, nam chính ban đầu rất thích đại tiểu thư nhà họ Lý, tên Lý Gia Hoa. Mặc dù tên nam chính này khá bốc đồng nhưng khẩu vị cũng không tệ, cũng may là không giống như sở thích của tên Trung nào đó.
Tuy là nữ nhưng vì tư tưởng đã được uốn nắn từ nhỏ, vả lại trong truyện cũng không đề cập đến có ai đã phát hiện ra giới tính thật của Bảo Thiên nên hắn cứ thế mà thích nữ thôi... hoặc ban đầu hắn đã thích nữ chăng?
Nghĩ đến đây, Quân bất giác rùng mình, thầm nghĩ lại thì tên nam chính này … khẩu vị cũng khá là khó nói...
Quay lại, tiểu thư Gia Hoa kia cũng là một nữ phụ “bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong gian hiểm g.i.ế.c người không dao”, tóm lại là đóa bạch liên nằm ngập trong đống bùn.
“Cậu chủ, đã đến nơi”
Ngừng suy nghĩ, Quân bước xuống xe ngựa, mang theo găng tay rồi nghênh ngang bước vào biệt thự nhà họ Lý để tham gia buổi săn thú.
Phải nói thế giới này là thời điểm giao lưu văn hóa phương Tây và phương Đông, tuy nhiên nó vi diệu hơn thế nhiều. Vì thời đại này quá phát triển, phải nói là đã vượt xa trí tưởng tượng ở thế giới cũ của Quân.
Con người ngày càng kiểm soát thế giới, và như bao quy luật tự nhiên khác, thiên địch của họ sẽ xuất hiện - đó chính là bọn động vật được gọi là “dị thú”. Nói nôm na dễ hiểu thì bọn chúng là những con thú nhưng có trí khôn, và có những khả năng đặc biệt đa dạng, có con chỉ mang kịch độc - thuộc hàng cấp thấp. Nhưng có lúc gặp phải bọn thú cấp S có thể điều khiển cả ngũ hành (mộc, kim, thủy, hỏa, thổ) thì phức tạp hơn nhiều.
Cũng vì có thiên địch mạnh như thế, con người đã phải dừng cuộc chiến tranh cướp đất và tài nguyên lẫn nhau lại để đối phó với bọn chúng.
Quân tự trách : “Không biết mình đã viết ra cái thế giới gì thế này...”
-----
Vừa đến nơi, cô đã thấy ngay tên Trung ngồi vắt chéo chân, tóc buột cao, còn mặt bộ cổ phục màu đỏ hết sức chói mắt, trên tay còn đeo rất nhiều nhẫn vàng lóa cả một khu vực hắn ngồi, nhìn giống hệt con công đang trong mùa sinh sản. Thầm khinh bỉ hắn, Quân ngồi vào chỗ của mình, dù sao cơ thể cô đang tự cử động, có muốn khịa hắn thì cũng vô dụng.
Thấy khách mời cũng đã đủ, Lý Tuân - tên gửi thiệp mời cô hôm nay bắt đầu cất tiếng:
“Mọi người vất vả rồi, như đã nói, hôm nay chúng ta cùng tham luận tài b.ắ.n s.ú.n.g của nhau”
“Tuy nhiên,…" Hắn dừng lại một chút, ra chiều bí ẩn lắm.
“Bắn trúng bia đã quá cũ rồi, tôi nghĩ chúng ta nên có thứ gì đó khác biệt hơn chứ nhỉ?” Vừa nói, hắn vừa chỉ ra ngoài khu rừng bên cạnh biệt thự.
“Ngoài này đã được chuẩn bị những con “thú nuôi”, chúng ta sẽ đi săn ở đây.”
Vừa nói xong câu đó thì bầu không khí lại có chút yên tĩnh, vì theo pháp luật đương thời, bất cứ ai nuôi nhốt dị thú đều được tính là phạm pháp. Chỉ riêng có Quân và Trung là còn bình tĩnh, Quân thì khỏi nói, cô đã biết trước rồi. Nhưng Trung vẫn tỏ ra bình thường làm cô khá bất ngờ, mà có lẽ hắn cũng làm nhiều chuyện phạm pháp rồi nên đây cũng chỉ là chuyện mỏng như lụa với hắn cũng không chừng.
Trung nói cợt nhả:
“Lý thiếu gia đây đúng là biết chơi, không biết thiếu gia đã “nuôi” chúng bao lâu rồi nhỉ?”
-”Ha, chỉ là bọn thú cấp thấp, hơn nữa, pháp luật là cái đếch gì chứ, nó chỉ đủ ngăn chặn bọn dân thường vô năng mà thôi”
Lý Tuân nói tiếp: “Chỉ là bọn lãnh đạo ăn không ngồi rồi mà thôi, nếu pháp luật tốt như thế thì đã không cần gia tộc của các vị thiếu gia đây hỗ trợ tiêu diệt dị thú rồi”
Trung không nói gì, chỉ yên lặng cười cười nhìn Lý Tuân.
“Sao, sợ à?” Lý Tuân gắt.
-“Còn cần xem thử, chẳng may Lý thiếu gia bị thương thì khách như tôi cũng khó ăn nói”
Hai người đã nói đến mức này, những người khác chắc chắn không thể từ chối được nữa, dù sao thì sĩ diện của ai cũng cao ngút trời.
Thế là buổi đi săn bắt đầu, đang đi giữa đường, chợt, Quân đứng lại, cô sững người ra không hiểu gì, tại sao bây giờ lại có thể kiểm soát cơ thể vậy?
“Không được--!!!” Âm thanh ở đâu đó vọng lại trong đầu cô.
“Ai!”
Tiếng nói ấy im bặt.
“Bảo Thiên thiếu gia, sao vậy? sợ run rồi à. Không sao, tôi hiểu mà, ngày thường cậu b.ắ.n còn chẳng trúng nổi bia. Hay tôi giúp gọi người mang cậu về nhà nhé” Trung vừa hay đi ngang qua, cất lời châm chọc.
Quân liếc hắn một cái rồi bỏ đi, tên này mỏ hỗn cực kì, đôi co với hắn không phải chuyện hay ho gì.
Nam chính chỉ là tên hữu danh vô thực, cũng đúng thôi, dù sao thực ra hắn là con gái cơ mà, lại còn là công tử bột nên việc hắn b.ắ.n s.ú.n.g dở tệ là chuyện dễ hiểu.
Nhưng với Quân lại là chuyện khác, hồi còn học quân sự ở trường đại học, tuy cô đã nghỉ học giữa chừng nhưng cũng được xếp vào hàng có tư chất tốt. Vì thế việc b.ắ.n s.ú.n.g với cô là không thành vấn đề.
Chỉ là không hiểu sao cô bây giờ có thể kiểm soát cơ thể.
“Thế giới vẫn nên đi theo thiết lập ban đầu”
Quân nghĩ. Tốt nhất là cô nên hành động như bình thường thì hơn.
Tại một nơi trong khu rừng đó, tiếng gầm gừ vang lên từng hồi, xung quanh đó tầm 2 dặm, cây cỏ đều bị đốt rụi không còn một mống. Những con thú nơi đó cũng c.h.ế.t đứng khi đang trốn chạy. Có thể thấy, năng lực của thứ đó không phải tầm thường.
Đúng lúc này, nó đột nhiên im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào một hướng cách đó không xa như thể đang chờ đợi điều gì đó....
----
Cùng lúc đó, Quân đang thư thả nằm dài trên một nhánh cây cao gần thác nước, có lẽ đang vào mùa nước lớn, lưu lượng và tốc độ nước cũng khá lớn.
“Haizz...” Vừa than thở, cô vừa cố gắng suy nghĩ kế sách thoát thân.
Thực ra cô biết trong rừng này có một con dị thú cấp B, tuy nhiên nó chỉ vừa mới tiến hóa sau khi được thả vào đây. Quân - một nam chính thế thân yếu đuối không thể đánh boss được - tuyệt nhiên sẽ bị hành cho ra bã.
Đây cũng chính là nguồn gốc hận thù sau này của nam chính dành cho nữ chính Kim Hạ. Mà lý do thì lại hết sức ba chấm.... vì thế độc giả chửi cô cũng không ít.
“Trời ạ... Tôi thật sự hết cách mà...”
Vừa định nói thêm, phía dưới thác nước, tiếng cãi vã inh ỏi vang lên, là một nhóm người làm và có cả... nữ chính!!!
Quân hoang mang ngồi phắt dậy, trong truyện không có đoạn này, chẳng lẽ đây là hố chưa được lấp!!
“Kim Hạ. Đúng không?”
“Chuyện gì.” Hạ lạnh nhạt trả lời.
“Hôm trước trong buổi tiệc sinh nhật của đại tiểu thư, cô ấy được họ hàng là chủ một tiệm trang sức tặng cho một vòng tay đính kim cương đỏ.”
Dừng một chút, người hầu ấy nói tiếp:
-”Nhưng mà bỗng dưng hôm nay, chiếc vòng tay ấy mất rồi!”
Cô ta nhìn vào mắt của Kim Hạ lúc này đang âm u, dù có chút rùng mình, ả vẫn nói tiếp:
“Dạo gần đây mẹ mày mất, lão gia cũng rủ lòng sót thương nên mặc mày chạy loạn khắp phủ. Mày lấy rồi phải không!!” Đến những câu cuối, giọng cô ả ngày càng gay gắt hơn.
Quân trên cao nghe thế cũng cười nhạt, người hầu này cũng thật là biết tận dụng tình huống.
Trong kịch bản gốc, cũng vì chứng kiến cảnh này mà nam chính bắt đầu có suy nghĩ Kim Hạ là kẻ trộm cắp, lại còn dám động vào đồ của người hắn thích là đại tiểu thư.
Hạ biết mình sắp gặp họa rồi, cô giải thích:
“Tôi chưa từng quan tâm đến mấy món đồ trang sức đắc tiền”
“Ha, đúng, mày sống bần hàn, vì thế nên mày nảy sinh ghen tỵ với đại tiểu thư, trộm đồ của cô ấy!”
Quân vẫn đang nghe ngóng trên cây, bỗng cô giật mình khi thấy đám người hầu đó đã đẩy Hạ xuống dưới dòng nước đang đổ xuống cái thác cao không xa, nơi giọt nước bay mù mịt không rõ điểm cuối đó.
“Không ổn, dòng thác đó rất cao, nếu bị trôi rớt xuống đáy thác thì không chắc là sẽ sống đâu!”
Nhìn lại đám người đó, Quân chợt cảm thấy ngạc nhiên vì khuôn mặt của ai cũng lộ ra vẻ bình thản.
Rõ ràng rồi, bọn họ... muốn Hạ chết!
Không kịp nghĩ nhiều, trong lúc đám người đó không chú ý, cô nhanh chóng phi mình từ trên cao, nhảy xuống dòng nước đang cuốn xiết kia.
Ở bên dưới mặt nước, Hạ đang bị cuốn đi với tốc độ khá nhanh, cô cũng không chống cự nữa, thả thân mình chìm xuống lòng nước sâu.
Nhìn sắc xanh xung quanh, Hạ chợt mỉm cười, thậm chí cô có vẻ như rất thanh thản là đằng khác.
Đối với nhiều người khác, họ sẽ giãy giụa khi bị nước nuốt chửng, tuy thế, Hạ nhắm mắt lại, cô thế mà cảm thấy … nước rất ấm.
“Như này cũng tốt...” Hạ nghĩ.
Đột nhiên Hạ mở bừng mắt vì cô cảm nhận được có ai đó đang ôm mình, tuy nhiên vì đã chìm khá sâu, bóng tối đã dần l.i.ế.m lấy ánh sáng ít ỏi trong rừng nên dù muốn, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
”Có ai đó... đang... ôm mình?” Cô ngơ ngác nghĩ chắc là bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi rồi nên gặp ảo giác không chừng.
Nhưng bỗng, có một thứ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào môi của Hạ làm cho ý nghĩ vừa rồi chợt tan mất. Người đó đang truyền khí cho cô, Hạ cố gắng phản kháng, nhưng càng chống cự, người đó càng ấn chặt môi, không khí cứ thế truyền vào trong làm cho Hạ cũng ngày càng tỉnh táo hơn.
Hạ nhìn thấy, dưới làn nước trong vắt len lỏi vài tia sáng từ mặt trăng. Những lọn tóc trắng ngần cứ thế trôi nổi trước mắt cô, hệt như một thần tiên. Tuy nhiên, vì ngược sáng, cô không thể thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Hai người đã trôi đến mép vực thác, cũng may mắn là Quân đã chuẩn bị dây thừng cho một số trường hợp đặc biệt, vì thế cả hai đã thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Giữa đống lửa cháy bập bùng, Quân vừa ném củi vào, vừa suy nghĩ vẩn vơ.
Buổi đi săn của Lý Tuân - thiếu gia gửi thiệp mời cậu vẫn chưa kết thúc, bằng chứng là chưa có pháo kí hiệu nào được đốt lên. Quân cũng đã biết trước nên không bất ngờ lắm. Chưa có tín hiệu dừng lại thì ai về trước bị coi như là hèn nhát, vì thế có lẽ bây giờ tại điểm xuất phát vẫn chưa có ai về đâu.
Tiếng ho phát ra sau lưng cô. Từ lúc lên bờ, cô đặt Hạ xuống rồi cứ luôn ngồi quay lưng lại với Hạ.
Quân đã cải trang thành người cô gái hôm trước gặp Hạ. Cô cũng chẳng biết nói gì cả... nói tại sao mình lại ở đây hả? Cô cười thầm... vô lý muốn chết.
Nghĩ lại thì bản thân cô thấy khá hối hận rồi, dù sao nữ chính cũng không c.h.ế.t được. Vậy mà cô còn liều mình đi cứu...
Không khí yên lặng đáng sợ, chợt Hạ cất tiếng hỏi:
“Chị.... là tiên à?”
“...”
Quân - với khuôn mặt hết sức vi diệu nghĩ thầm: “Đây là sức mạnh của trẻ thơ à?”
Tuy vậy, cô vẫn bình thản, nhẹ giọng đáp lời với nụ cười dịu dàng: “Em nghĩ thế nào?’’
“Chị đã cứu em vì thế nên chị là tiên” Hạ ngẩn đầu, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào Quân.
“Với lại... Chị... rất đẹp
*Phì* “Hahaha!” Quân bật cười thành tiếng, cười một lúc lâu cô mới chịu ngừng lại.
Tuy hành động của Quân có chút cợt nhả, nhưng cô bé vẫn ngồi im đó, hướng đôi mắt long lanh nhìn cô.
Quân quay người lại nhìn Hạ, ngón tay thon dài chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt, cô cười cười:
“Thật ra thì, đằng sau lớp mặt nạ này là một khuôn mặt kinh dị lắm đấy”
Thật ra thì đây vốn không phải lần đầu có người khen cô đẹp, chỉ là thật ra trước kia Quân từng mắc chứng trầm cảm, cô không muốn tiếp xúc với bên ngoài nên ít có ai thấy khuôn mặt của cô mà thôi, nếu có thì cô cũng chẳng bận tâm mấy.
Sau khi xuyên vào tiểu thuyết, vì để sống sót nên Quân dần cởi mở hơn. Nhưng đặc biệt hôm nay mới thấy cô cười tươi như vậy.
Hạ bật dậy, đi tới chỗ Quân, cô bé chân thành: “Chị, cảm ơn chị, sau này bất kể việc gì, nếu chị cần thì em sẽ làm!”
Dừng một chút, Hạ ngại ngùng, tiếp lời: “Tuy bây giờ em không được việc, nhưng sau này khi lớn lên, em có sức lực rồi. Đến mạng sống em cũng sẽ cho chị!”
Quân cười khổ: “Này, em dễ dàng giao mạng cho người lạ thế à?”
Cô nghĩ thêm: “Hahaha... không trả thù nam chính là được...”
Bất chợt từ đằng xa, tiếng b.ắ.n súng vang lên liên tiếp làm đám chim rừng đang trú ở tổ phải đập cánh bay tứ tung trên bầu trời đêm đầy ánh trăng.
Hạ hỏi: “Sao lại có tiếng súng?”
Quân trả lời: “Hôm nay thiếu gia Lý Tuân của Lý gia tổ chức bắt dị thú trong khu rừng của nhà hắn.”
-”Em không nghe thông báo gì cả”
“Do hắn ngẫu hứng thôi, chị đưa em về”
“Vâ-”
Hạ chưa kịp nói hết câu, tiếng hét từ đằng xa truyền đến, tuy nhiên nó ngày càng gần hơn, tiến thẳng về hướng của hai người.
Quân nhanh chóng móc dây câu mảnh có công nghệ cao gắn vào cành cây phía trên hai người, theo đó kéo cả hai lên trên.
Vừa lúc đó, đám người kia đã chạy đến, nhìn sơ qua, quần áo của ai cũng lấm lem, có chỗ còn rách vải, m.á.u rướm ra từ đó. Vừa chạy bạt mạng, tên chạy cuối cùng la toáng lên:
“Má nó!! thằng ch.ó Lý Tuân dám gài tao, rõ... rõ ràng nó chí ít cũng thuộc cấp B!!”
Quả nhiên Quân đoán không sai, boss xuất hiện rồi, trong mạch truyện chính, dị thú sẽ gặp mặt nữ chính Kim Hạ.
Nhờ vào thứ gì đó, cô bé đã thu phục được con dị thú này, tuy nhiên lúc đó Hạ vẫn chưa cần nó nên không dùng đến, sau khi kí khế ước thì cô bé cũng đi về căn nhà gỗ đó mà không để ý đến nữa.
Sau này, khi vào đường cùng, bị hành hạ đủ đường, Hạ bị ném vào rừng, lang thang thế nào lại gặp phải yêu thú ngày xưa, từ đó lên kế hoạch trả thù nam chính.
Quân nhìn sang Hạ lúc này đang ở bên cạnh, cô bé đang chăm chú theo dõi tình hình bên dưới, không phát giác ra ánh nhìn kỳ lạ từ Quân.
“Đi!” Quân thầm nói bên tai Hạ, sau đó mang cô bé nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, dần dần mất hút vào trong màn đêm.
Đang ôm Hạ chạy trong đường rừng quanh co, Hạ thắc mắc hỏi: “Chúng ta... đi đâu ạ?”
“Xin lỗi....” Quân nhăn mặt, khó khăn trả lời.
Chưa kịp hỏi rõ, mí mắt của Hạ ngày càng nặng trịch, cô chìm vào giấc ngủ ngay sau đó trước khi kịp phát giác ra điều gì.
---------------------------------------
Xin chào, mình là tác giả Luyn Luyn, để cập nhật tin tức về bộ truyện mọi người có thể theo dõi fanpage trên facebook của mình nhé!
https://www.facebook.com/profile.php?id=61560694193968¬if_id=1719225530381054¬if_t=page_user_activity&ref=notif
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.