Kế Hoạch Dạy Bảo Nữ Chính Hướng Thiện
Chương 6: Thanh Quân
Luyn Luyn
08/11/2024
Đã đứng thủ thế một lúc lâu, Hạ căng thẳng chờ đợi mãi cũng không thấy con dị thú ấy tấn công cô. Hết cách, nếu đứng như thế này càng lâu thì cô chắc chắn sẽ không thể thắng được nó. Nghĩ thế, Hạ từ từ lui ra bụi cây đằng sau.
Vốn định chạy thoát, nhưng cô chợt rùng mình đứng yên tại chỗ. Một ánh mắt đỏ chói sắc bén đang nhìn chằm chằm cô từ hướng nào đó, đúng hơn là con quái vật đó biết rằng, cô bé này không hề mang chút nguy hiểm nào với nó. Vì thế... nó đang chơi đùa với con mồi trong tay mình.
“Không ổn! Cứ như thế này mình chắc chắn sẽ chết, chị ấy đang bị nước cuốn đi, nếu không nhanh lên thì...” Hạ lo lắng suy nghĩ.
Nhẹ nhàng đưa tay xuống phần hông quần, Hạ rút con d.a.o găm nhỏ ra, nó là thứ Hạ dùng để phòng vệ.
Nhanh như cắt, cô cầm d.a.o chạy thẳng về hướng của con quái vật. Nhưng ngược lại, con quái vật chỉ đứng gầm gừ chứ không tấn công cô. Mắt nó hiện ra tia tà ác quỷ dị, hiển nhiên nó có thể một lần ngoặm lấy g.i.ế.c c.h.ế.t con mồi nhỏ trước mặt.
Mắt thấy khoảng cánh đã đủ gần, Hạ nhắm thẳng vào mắt con dị thú, phóng thẳng con d.a.o găm đi. Nó nhanh chóng né đi mà không chịu chút thương tổn nào.
Nhưng g.i.ế.c con quái vật này không phải mục đích của Hạ, ngay lúc nó đang chú ý né con d.a.o găm. Cô nhân cơ hội rời khỏi tầm mắt của nó, quay lưng chạy thật nhanh về phía cánh rừng phía sau.
Nó có lẽ đã hiểu ra mục đích của Hạ, không chơi trò đuổi bắt nữa mà dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo ngay phía sau.
“Chết tiệt!!” Hạ nghĩ.
Tiếng thở gấp dồn dập cùng tiếng gầm gừ của con quái vật sau lưng làm cô thêm phần tuyệt vọng. Đến cùng, bản thân cô còn không cứu nổi mình, vậy thì cô lấy gì để cứu Quân còn đang ở dưới vực sâu đây!
“A!!” Móng vuốt của dị thú đã bắt kịp cô, nó dùng thứ đó bám chặt vào bả vai của Hạ, m.á.u từ đó mà bắt đầu thấm ra ngoài.
Bất lực, tức giận với bản thân cùng cực nhưng Hạ chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt răng mà chấp nhận cái c.h.ế.t sắp đến với mình.
Bỗng, con dị thú khựng lại, nó không dám tấn công nữa mà nhìn chằm chằm xuống vết m.á.u của Hạ, mũi nó khịt khịt ngửi thử rồi đột nhiên nằm phịch xuống đất, mắt phủ phục nhìn vào Hạ.
----
“Trung, mẹ nó mày ra đây ứng chiến đi thằng khốn rụt đầu!” Một tên thiếu gia nào đó vừa chật vật b.ắ.n mấy con dị thú vừa chửi bới không ngừng.
Việt Trung vì có mang theo bảo vật có thể xua tan đi khí tức của mình nên không bị quái vật tấn công. Lúc này đứng ở một góc nhìn đám công tử tên nào tên nấy tàn tạ không chịu nổi.
“Vâng~ Tao là tên hèn nhát cơ mà, không dám đâu” Hắn lên tiếng.
Từ lúc chiều vào rừng đến bây giờ cũng đã trôi qua 3 tiếng, trong thời gian này, số dị thú cứ trào ra không ngừng từ phía trung tâm.
Lúc đầu, đám người đi săn còn tỏ ra hào hứng nhưng càng về sau thì sức cùng lực kiệt. Đây không chỉ đơn thuần là săn b.ắ.n vui chơi nữa, mà là đánh đổi tính mạng của bản thân!
“A!!!” Lại một tiếng la thất thanh vang lên.
Người đó vừa bị một đám dị thú nhỏ nhưng có cánh, hàm răng nhỏ đầy răng nhọn cứ thế bao quanh tên thiếu gia đó, không ngừng cắn khiến hắn phải liên tục lùi về sau.
Nhận thấy tình hình không ổn, Trung chực rút khẩu s.ú.n.g từ sau lớp áo khoác dài ra thì bỗng nhiên, trên bầu trời phía xa xa truyền đến liên tiếp tiếng pháo nổ tạo ra những đóm sáng màu xanh lục, là pháo cầu cứu của nhà họ Lục - Lục Bảo Thiên. Trung cười khinh bỉ:
“Hèn hạ gì chứ, có người còn hèn hơn cả tao mà”
Trước khi vào khu săn bắn, tên nào tên nấy cũng thầm chê bai đây cũng chỉ là buổi săn b.ắ.n bình thường nên không cầm theo thứ gì phòng bị.
Thế nên việc tên Trung này đem theo bảo vật đã bị đám công tử bên này chửi bới. Vậy mà có người còn hèn hơn cả hắn, lạiđem theo cả tín hiệu cầu cứu.
Tuy nói là vậy, nhưng tên Thiên kia cũng đã cứu mạng bọn chúng rồi, nên đáng ra phải cảm ơn hắn một tiếng. Chỉ có Trung lúc này vẫn còn lành lặn mà đứng đó mà cười vui vẻ.
----
Hạ chạy vội theo mép suối để tìm hình bóng của chị gái lúc nãy, mặt cô bé cũng đã trắng bệt không còn tí huyết sắc nào. Đột nhiên Hạ ngừng lại, là mùi tử đinh hương cô thường ngửi thấy trên người của người đó!
Quân đứng sau lưng cô bé, khẽ cười, cô nhàn rỗi nói: “Chạy như thế sẽ mất sức lắm đó”
“Chị! Chị không sao, tốt.... thật tốt quá...” Mắt Hạ ánh lên tia vui mừng khó tả.
Quanh thân khoác áo choàng đen tuyền, mái tóc trắng bị ánh trăng chiếu rọi phát sáng lên trong đêm tối. Với ánh mắt xanh ngọc bích mê người sau lớp mặt nạ, Quân cất tiếng tiếp tục nói:
“Kim Hạ, em nghe đây, từ ngày hôm nay...”
“Ta sẽ không xuất hiện nữa”
Hạ giật mình, nhưng rồi cũng cố cười mà lòng căng thẳng: “...Vâng”
“Chị... tên... tên của chị... là gì?” Hạ căng thẳng hỏi.
“...”
Quân im lặng giây lát, dù sao cô cũng không có ý định xưng tên tuổi gì cả.
Hạ đứng yên không dám cử động, thấy Quân không nói gì, cô bé nhanh chóng ấp úng định xin lỗi.
‘’Xin...”
“Thanh Quân, ta tên là Thanh Quân. Thanh trong màu xanh ngọc diệp thanh cao, Quân trong khí phách vẹn toàn, cốt khí thanh nhã. Thế nào, hay không?”
“Hay! Hay lắm ạ” Mắt Hạ long lanh, trong đầu cứ vang vọng cái tên thánh khiết kia.
Quân liếc thấy bả vai Hạ đã bị thương, ném cho cô bé một lọ thuốc. Quân nói:
“Vậy... hẹn gặp lại”
Mặt trăng dần bị mây che đến khuất hẳn những tia sáng cuối cùng, dưới bóng tối, Quân vừa nói xong cũng biến mất. Để lại Hạ với bộ dạng bê bết đứng thẫn thờ.
“Gặp lại? Chị ấy nói sẽ không xuất hiện nữa cơ mà?” Hạ nghĩ.
“Này! Con bé này ở đâu chui ra vậy?”
Nghe thấy tiếng nói xa lạ, Hạ giật mình quay lại. Phía sau cô là đám công tử tàn tạ hết chỗ nói, có vài tên trong số chúng được người khác đỡ đi vì đã ngất xỉu. Họ đang định đi đường vòng để lánh nạn vì đường chính đã bị đám quái vật chặn đứng.
Tên lúc nãy lại nói: “Này, con nhóc, mày bị điếc à? Tao vừa hỏi mày đấy!”
“Thằng ngu, nói chuyện với thiếu nữ thế này là tệ lắm đấy” Việt Trung cất lời, nắm cổ áo tên kia giật về sau.
“Nè, em bị lạc à?” Hắn nói.
“Ừm" Hạ trả lời, ánh mắt đầy sự cảnh giác.
“Haha, câu nệ thế làm gì, em là tiểu thư nhà họ Lý mà” Trung cười hi hi ha ha tiến lại gần Hạ.
Mấy tên còn lại mặt ngơ ra chẳng hiểu gì, nhìn con bé rách rưới, mặt đầy vết lem bẩn trước mặt mà không dám tin nó là một tiểu thư.
“Đùa à, mày bị cuồng tình đến điên rồi à” Một tên tỏ vẻ chỉ trích, khinh thường Trung ra mặt.
“Không, là nó đấy, con tiểu thư của bà vợ lẻ thường dân được ông Lý kia đem về cách đây cũng lâu” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Uây, Bảo Thiên thiếu gia, cậu uống lộn thuốc à? Còn phân trần cho tôi?” Trung cười rạn rỡ, chẳng những không để bụng lời khích bác lúc trước mà còn hết sức vui vẻ trò chuyện.
Thiên không trả lời mà mặt đầy sát khí đứng trước Hạ, nhìn cô như nhìn con vật nhỏ bé mà đe dọa: “Chuyện của tao với mày, chưa xong đâu”
Hạ đương nhiên biết Thiên nói thế là có ý gì, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ngọc của Thiên mà lòng dấy lên một cảm giác khó hiểu.
“Ay!” Thiên định đưa tay động vào Hạ, Trung lại nhanh tay nắm lấy tay Thiên.
“Không phải việc của mày, buông ra!” Thiên lườm Trung.
Trung lại đáp trả: “Cuộc đời tao không muốn thấy nhất là những tiểu thư bị bắt nạt, đặc biệt còn là tên như mày ra tay”
Thiên cũng không nhiều lời, giật phắt tay rồi nhìn Hạ đầy âm u. Hắn không nói gì mà chỉ lặng lẽ tách khỏi đám công tử rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Lý Tuân cũng đã phái người đến ứng cứu. Vừa đi đến, Lý Tuân đã bị một tên chỉ trích:
“Công tử có vẻ cũng biết chơi đấy, lần săn b.ắ.n này đúng là mang tính kịch tích rất cao”
Lý Tuân mặt mày xám xịt, khỏi phải nói, bây giờ hắn cay cú như thế nào khi mà uy tín của mình bị hủy hoại, vậy mà còn có cả pháo cầu cứu được dùng. Lần này phụ thân hắn chắc chắn sẽ không để yên khi mà hắn dám sơ suất như vậy.
Lý Tuân đáp: “Để mọi người phải chịu khổ rồi, chuyện này về đến nơi an toàn rồi sẽ bàn sau”
Những tên khác dù rất muốn lôi đầu tên khốn Lý Tuân này ra c.h.é.m c.h.ế.t cho hả giận. Nhưng dù sao đây cũng là địa của nhà họ Lý, bọn họ cũng không phải dạng ngu ngốc gì nên đành ngậm ngùi im lặng.
----
Xột xoạc--- Tiếng giẫm lên cỏ vang vọng trên màn đêm u tối, Bảo Thiên cũng chính là Thanh Quân lúc này đang đi ngược lại hướng lối ra của khu rừng mà chầm chậm đi tới một hướng khác. Mà hướng đi đó, lại là vào sâu bên trong trung tâm của rừng Ma Ngục.
“Cuối cùng vai diễn cũng hết rồi” Vừa nhìn xung quanh, Quân vừa thầm thở dài.
Mặc dù vụ lần này là do tên Lý Tuân ngu ngốc đã không tính được sự tiến hóa của mấy con dị thú hắn đem về. Nhưng nói cho cùng thì chuyện này có điểm bất thường, một con quái vật bình thường khi tiến hóa sẽ mất khoảng ít nhất 1 tháng.
Vậy mà chỉ vừa mới thả đám thú cách đây một tuần, một con trong số chúng đã có năng lực kinh khủng như vậy, đã thế chúng còn nhân bản lên rất nhiều con.
Thanh Quân biết rõ lý do.
Quay lại trước đây rất lâu, lúc mà nhà họ Lý còn chưa phát triển đến mức này, khu rừng nơi đây được người đời sợ hãi gọi với cái tên là “Ngục Ma”. Sở dĩ nói như vậy vì nơi đây từng quy tụ rất nhiều quái vật cấp A, là nơi thí luyện cực kì nguy hiểm cho những người muốn rèn luyện.
Đất nước loạn lạc ngàn năm đã được bình định với sự xuất hiện của một anh hùng, số lượng quái vật đã giảm mạnh, trả về quỹ đạo vốn có của thế giới. Khu rừng nơi đây cũng không ngoại lệ, đã được người đó đến đây thanh tẩy.
Tuy vậy, nơi đây vốn dĩ không dễ đối phó đến thế, truyền thuyết kể rằng có một con dị thú đã không bị người anh hùng đó g.i.ế.c chết, mà thay vào đó, nó đã thề sẽ phục tùng dưới trướng vị kia. Nhưng vị anh hùng chỉ yêu cầu nó ở lại canh giữ nơi này mà thôi.
Nói như vậy không đồng nghĩa với việc nó tốt lành gì, mọi việc đều là vì bị ép cả. Vì thế nó đã ấp ủ âm mưu trả thù từ lâu, hiện tại chính là lúc khế ước với người anh hùng đó bị suy yếu, nên nó đã hành động, hỗ trợ đám dị thú tạo nên mớ hỗn loạn này.
Cũng đã khá lâu kể từ lúc đó, nên chẳng còn ai nhớ về nó nữa.
--Két--
Tiếng cửa đã mục nát tạo nên âm thanh rờn rợn. Quân bước chân vào ngôi nhà xập xệ được xây dưới chân núi.
“Chào tiền bối, thứ lỗi vì đã làm phiền”
Dưới đóm lửa xanh bay lơ lửng trên cao. Bên cạnh chiếc bàn đơn sơ hướng ra phía cửa sổ. Một thân hình nam nhân với mái tóc đen dài óng ả che khuất đi ánh mắt u buồn ánh ra tia tím nhạt của mặt trăng. Bên phía trong tròng mắt vẫn còn luyến tiếc nhìn ra nơi xa.
Không sai, đây chính là con “quái vật” mà người đời vẫn hay gọi tên với giọng điệu ghê sợ . Người ta thường nói miệng lưỡi của thiên hạ là thứ đáng sợ nhất quả thực không sai, vì chưa có ai nhìn thấy hình dáng thật sự của “quái vật” đó nên họ mặc định nó là một sinh vật gớm ghiếc.
Tiếng quạ ở đâu đó vọng về truyền qua khung cửa sổ, người ấy vẫn ngồi im bất động, không để ý gì đến Thanh Quân.
“Tiền bối, tôi biết ngài đang chờ thứ gì, tôi biết nó ở đâu” Cô lại tiếp tục nói.
Người đó nhẹ nhàng, khẽ hướng đôi mắt tím xanh cùng hàng lông mi trắng buốt “hửm” nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía Thanh Quân đang cúi đầu tôn trọng.
“Tôi đã tìm thấy, có điều, nó thật sự không dễ lấy nên không thể đem theo đến cho tiền bối được”
“Ngươi biết ta muốn tìm thứ gì à?”
“Vâng, tôi biết, thứ mà tiền bối muốn thấy....” Dừng một chút, Quân ngước mắt lên quan sát thái độ của người đó.
Hàng mi khẽ giật, đôi mắt người ấy khẽ ánh lên tia gì đó rồi như biết rõ những điều Thanh Quân sắp nói, hắn bỏ tay đang chống cằm xuống, mỉm cười nhìn Thanh Quân.
“Thanh Quân phải không?”
…"Hay ta nên gọi ngươi là Bảo Thiên?”
Quân thoáng giật mình.
Nhìn ra được điểm đó, người kia vung tay viết vào trong không trung, ngón tay thon dài lia tới đâu, ánh sáng sắc tím ngập tràn tới đó. Lúc dừng tay lại cũng chính là lúc thứ ánh sáng ấy ngập tràn cả căn phòng.
“Đây... là thứ mà con người luôn khao khát có được sao?”
Quân thầm nghĩ, đây là thứ mà thế giới kiếp trước của cô gọi là phép thuật, tuy cô biết người này thần thông quản đại nhưng lần đầu chứng kiến chuyện như vậy cũng không khỏi khiến cô có chút hứng thú.
Ánh sáng ấy cũng dần tàn lụi đi, để lại một khoảng không chiếu khung cảnh một đoàn người đang lầm lủi đi trong bóng tối.
Trong số đó, Quân thấy có một cô bé đi đằng sau cùng, là Kim Hạ. Có lẽ con bé cũng sắp trở về an toàn rồi.
Quay lại nhìn người thiếu niên với khuôn mặt vô cảm kia, Quân đã hiểu ý:
“Tôi hiểu rồi, mọi việc trong cánh rừng này đều không qua mắt được tiền bối”
-“Tên ta chỉ có một chữ Lam, gọi ta như vậy đi”
“Vâng, Lam tiền bối!”
“...”
Khẽ thở dài, Lam cũng vào chuyện chính:
“Ngươi, tìm ta có chuyện gì?”
Quân chỉ chờ có vậy, liền nói:
“Lam tiền bối, tôi có thứ muốn trao đổi với anh”
Những chuyện này nếu nói cho một vị đại lão khác ắt hẳn sẽ bị xem là ngông cuồng, nhưng đối với Lam thì anh ta cũng không tỏ vẻ gì.
“Vậy à”
“Lam tiền bối đã sống hơn cả trăm năm, việc này đối với tôi hết sức quan trọng nên nếu tiền bối đồng ý giúp tôi một chuyện, tôi sẽ đưa tiền bối đi tìm thứ đó”
Đã vài phút trôi qua, Lam cuối cùng cũng lên tiếng:
“Ngươi có biết chuyện ồn ào hôm nay là do ta làm không? Nếu ta muốn, điều kiện của ngươi chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi”
Với chất giọng trầm thấp đến đáng sợ, Lam nói tiếp:
“Ta bây giờ có thể khiến ngươi nôn ra chỗ của thứ đó mà không cần giúp đỡ ngược lại gì cả"
Nhìn Quân rồi cười, trong đáy mắt Lam tràn ra tia sát khí.
Vốn định chạy thoát, nhưng cô chợt rùng mình đứng yên tại chỗ. Một ánh mắt đỏ chói sắc bén đang nhìn chằm chằm cô từ hướng nào đó, đúng hơn là con quái vật đó biết rằng, cô bé này không hề mang chút nguy hiểm nào với nó. Vì thế... nó đang chơi đùa với con mồi trong tay mình.
“Không ổn! Cứ như thế này mình chắc chắn sẽ chết, chị ấy đang bị nước cuốn đi, nếu không nhanh lên thì...” Hạ lo lắng suy nghĩ.
Nhẹ nhàng đưa tay xuống phần hông quần, Hạ rút con d.a.o găm nhỏ ra, nó là thứ Hạ dùng để phòng vệ.
Nhanh như cắt, cô cầm d.a.o chạy thẳng về hướng của con quái vật. Nhưng ngược lại, con quái vật chỉ đứng gầm gừ chứ không tấn công cô. Mắt nó hiện ra tia tà ác quỷ dị, hiển nhiên nó có thể một lần ngoặm lấy g.i.ế.c c.h.ế.t con mồi nhỏ trước mặt.
Mắt thấy khoảng cánh đã đủ gần, Hạ nhắm thẳng vào mắt con dị thú, phóng thẳng con d.a.o găm đi. Nó nhanh chóng né đi mà không chịu chút thương tổn nào.
Nhưng g.i.ế.c con quái vật này không phải mục đích của Hạ, ngay lúc nó đang chú ý né con d.a.o găm. Cô nhân cơ hội rời khỏi tầm mắt của nó, quay lưng chạy thật nhanh về phía cánh rừng phía sau.
Nó có lẽ đã hiểu ra mục đích của Hạ, không chơi trò đuổi bắt nữa mà dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo ngay phía sau.
“Chết tiệt!!” Hạ nghĩ.
Tiếng thở gấp dồn dập cùng tiếng gầm gừ của con quái vật sau lưng làm cô thêm phần tuyệt vọng. Đến cùng, bản thân cô còn không cứu nổi mình, vậy thì cô lấy gì để cứu Quân còn đang ở dưới vực sâu đây!
“A!!” Móng vuốt của dị thú đã bắt kịp cô, nó dùng thứ đó bám chặt vào bả vai của Hạ, m.á.u từ đó mà bắt đầu thấm ra ngoài.
Bất lực, tức giận với bản thân cùng cực nhưng Hạ chỉ có thể nhắm mắt, cắn chặt răng mà chấp nhận cái c.h.ế.t sắp đến với mình.
Bỗng, con dị thú khựng lại, nó không dám tấn công nữa mà nhìn chằm chằm xuống vết m.á.u của Hạ, mũi nó khịt khịt ngửi thử rồi đột nhiên nằm phịch xuống đất, mắt phủ phục nhìn vào Hạ.
----
“Trung, mẹ nó mày ra đây ứng chiến đi thằng khốn rụt đầu!” Một tên thiếu gia nào đó vừa chật vật b.ắ.n mấy con dị thú vừa chửi bới không ngừng.
Việt Trung vì có mang theo bảo vật có thể xua tan đi khí tức của mình nên không bị quái vật tấn công. Lúc này đứng ở một góc nhìn đám công tử tên nào tên nấy tàn tạ không chịu nổi.
“Vâng~ Tao là tên hèn nhát cơ mà, không dám đâu” Hắn lên tiếng.
Từ lúc chiều vào rừng đến bây giờ cũng đã trôi qua 3 tiếng, trong thời gian này, số dị thú cứ trào ra không ngừng từ phía trung tâm.
Lúc đầu, đám người đi săn còn tỏ ra hào hứng nhưng càng về sau thì sức cùng lực kiệt. Đây không chỉ đơn thuần là săn b.ắ.n vui chơi nữa, mà là đánh đổi tính mạng của bản thân!
“A!!!” Lại một tiếng la thất thanh vang lên.
Người đó vừa bị một đám dị thú nhỏ nhưng có cánh, hàm răng nhỏ đầy răng nhọn cứ thế bao quanh tên thiếu gia đó, không ngừng cắn khiến hắn phải liên tục lùi về sau.
Nhận thấy tình hình không ổn, Trung chực rút khẩu s.ú.n.g từ sau lớp áo khoác dài ra thì bỗng nhiên, trên bầu trời phía xa xa truyền đến liên tiếp tiếng pháo nổ tạo ra những đóm sáng màu xanh lục, là pháo cầu cứu của nhà họ Lục - Lục Bảo Thiên. Trung cười khinh bỉ:
“Hèn hạ gì chứ, có người còn hèn hơn cả tao mà”
Trước khi vào khu săn bắn, tên nào tên nấy cũng thầm chê bai đây cũng chỉ là buổi săn b.ắ.n bình thường nên không cầm theo thứ gì phòng bị.
Thế nên việc tên Trung này đem theo bảo vật đã bị đám công tử bên này chửi bới. Vậy mà có người còn hèn hơn cả hắn, lạiđem theo cả tín hiệu cầu cứu.
Tuy nói là vậy, nhưng tên Thiên kia cũng đã cứu mạng bọn chúng rồi, nên đáng ra phải cảm ơn hắn một tiếng. Chỉ có Trung lúc này vẫn còn lành lặn mà đứng đó mà cười vui vẻ.
----
Hạ chạy vội theo mép suối để tìm hình bóng của chị gái lúc nãy, mặt cô bé cũng đã trắng bệt không còn tí huyết sắc nào. Đột nhiên Hạ ngừng lại, là mùi tử đinh hương cô thường ngửi thấy trên người của người đó!
Quân đứng sau lưng cô bé, khẽ cười, cô nhàn rỗi nói: “Chạy như thế sẽ mất sức lắm đó”
“Chị! Chị không sao, tốt.... thật tốt quá...” Mắt Hạ ánh lên tia vui mừng khó tả.
Quanh thân khoác áo choàng đen tuyền, mái tóc trắng bị ánh trăng chiếu rọi phát sáng lên trong đêm tối. Với ánh mắt xanh ngọc bích mê người sau lớp mặt nạ, Quân cất tiếng tiếp tục nói:
“Kim Hạ, em nghe đây, từ ngày hôm nay...”
“Ta sẽ không xuất hiện nữa”
Hạ giật mình, nhưng rồi cũng cố cười mà lòng căng thẳng: “...Vâng”
“Chị... tên... tên của chị... là gì?” Hạ căng thẳng hỏi.
“...”
Quân im lặng giây lát, dù sao cô cũng không có ý định xưng tên tuổi gì cả.
Hạ đứng yên không dám cử động, thấy Quân không nói gì, cô bé nhanh chóng ấp úng định xin lỗi.
‘’Xin...”
“Thanh Quân, ta tên là Thanh Quân. Thanh trong màu xanh ngọc diệp thanh cao, Quân trong khí phách vẹn toàn, cốt khí thanh nhã. Thế nào, hay không?”
“Hay! Hay lắm ạ” Mắt Hạ long lanh, trong đầu cứ vang vọng cái tên thánh khiết kia.
Quân liếc thấy bả vai Hạ đã bị thương, ném cho cô bé một lọ thuốc. Quân nói:
“Vậy... hẹn gặp lại”
Mặt trăng dần bị mây che đến khuất hẳn những tia sáng cuối cùng, dưới bóng tối, Quân vừa nói xong cũng biến mất. Để lại Hạ với bộ dạng bê bết đứng thẫn thờ.
“Gặp lại? Chị ấy nói sẽ không xuất hiện nữa cơ mà?” Hạ nghĩ.
“Này! Con bé này ở đâu chui ra vậy?”
Nghe thấy tiếng nói xa lạ, Hạ giật mình quay lại. Phía sau cô là đám công tử tàn tạ hết chỗ nói, có vài tên trong số chúng được người khác đỡ đi vì đã ngất xỉu. Họ đang định đi đường vòng để lánh nạn vì đường chính đã bị đám quái vật chặn đứng.
Tên lúc nãy lại nói: “Này, con nhóc, mày bị điếc à? Tao vừa hỏi mày đấy!”
“Thằng ngu, nói chuyện với thiếu nữ thế này là tệ lắm đấy” Việt Trung cất lời, nắm cổ áo tên kia giật về sau.
“Nè, em bị lạc à?” Hắn nói.
“Ừm" Hạ trả lời, ánh mắt đầy sự cảnh giác.
“Haha, câu nệ thế làm gì, em là tiểu thư nhà họ Lý mà” Trung cười hi hi ha ha tiến lại gần Hạ.
Mấy tên còn lại mặt ngơ ra chẳng hiểu gì, nhìn con bé rách rưới, mặt đầy vết lem bẩn trước mặt mà không dám tin nó là một tiểu thư.
“Đùa à, mày bị cuồng tình đến điên rồi à” Một tên tỏ vẻ chỉ trích, khinh thường Trung ra mặt.
“Không, là nó đấy, con tiểu thư của bà vợ lẻ thường dân được ông Lý kia đem về cách đây cũng lâu” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Uây, Bảo Thiên thiếu gia, cậu uống lộn thuốc à? Còn phân trần cho tôi?” Trung cười rạn rỡ, chẳng những không để bụng lời khích bác lúc trước mà còn hết sức vui vẻ trò chuyện.
Thiên không trả lời mà mặt đầy sát khí đứng trước Hạ, nhìn cô như nhìn con vật nhỏ bé mà đe dọa: “Chuyện của tao với mày, chưa xong đâu”
Hạ đương nhiên biết Thiên nói thế là có ý gì, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ngọc của Thiên mà lòng dấy lên một cảm giác khó hiểu.
“Ay!” Thiên định đưa tay động vào Hạ, Trung lại nhanh tay nắm lấy tay Thiên.
“Không phải việc của mày, buông ra!” Thiên lườm Trung.
Trung lại đáp trả: “Cuộc đời tao không muốn thấy nhất là những tiểu thư bị bắt nạt, đặc biệt còn là tên như mày ra tay”
Thiên cũng không nhiều lời, giật phắt tay rồi nhìn Hạ đầy âm u. Hắn không nói gì mà chỉ lặng lẽ tách khỏi đám công tử rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Lý Tuân cũng đã phái người đến ứng cứu. Vừa đi đến, Lý Tuân đã bị một tên chỉ trích:
“Công tử có vẻ cũng biết chơi đấy, lần săn b.ắ.n này đúng là mang tính kịch tích rất cao”
Lý Tuân mặt mày xám xịt, khỏi phải nói, bây giờ hắn cay cú như thế nào khi mà uy tín của mình bị hủy hoại, vậy mà còn có cả pháo cầu cứu được dùng. Lần này phụ thân hắn chắc chắn sẽ không để yên khi mà hắn dám sơ suất như vậy.
Lý Tuân đáp: “Để mọi người phải chịu khổ rồi, chuyện này về đến nơi an toàn rồi sẽ bàn sau”
Những tên khác dù rất muốn lôi đầu tên khốn Lý Tuân này ra c.h.é.m c.h.ế.t cho hả giận. Nhưng dù sao đây cũng là địa của nhà họ Lý, bọn họ cũng không phải dạng ngu ngốc gì nên đành ngậm ngùi im lặng.
----
Xột xoạc--- Tiếng giẫm lên cỏ vang vọng trên màn đêm u tối, Bảo Thiên cũng chính là Thanh Quân lúc này đang đi ngược lại hướng lối ra của khu rừng mà chầm chậm đi tới một hướng khác. Mà hướng đi đó, lại là vào sâu bên trong trung tâm của rừng Ma Ngục.
“Cuối cùng vai diễn cũng hết rồi” Vừa nhìn xung quanh, Quân vừa thầm thở dài.
Mặc dù vụ lần này là do tên Lý Tuân ngu ngốc đã không tính được sự tiến hóa của mấy con dị thú hắn đem về. Nhưng nói cho cùng thì chuyện này có điểm bất thường, một con quái vật bình thường khi tiến hóa sẽ mất khoảng ít nhất 1 tháng.
Vậy mà chỉ vừa mới thả đám thú cách đây một tuần, một con trong số chúng đã có năng lực kinh khủng như vậy, đã thế chúng còn nhân bản lên rất nhiều con.
Thanh Quân biết rõ lý do.
Quay lại trước đây rất lâu, lúc mà nhà họ Lý còn chưa phát triển đến mức này, khu rừng nơi đây được người đời sợ hãi gọi với cái tên là “Ngục Ma”. Sở dĩ nói như vậy vì nơi đây từng quy tụ rất nhiều quái vật cấp A, là nơi thí luyện cực kì nguy hiểm cho những người muốn rèn luyện.
Đất nước loạn lạc ngàn năm đã được bình định với sự xuất hiện của một anh hùng, số lượng quái vật đã giảm mạnh, trả về quỹ đạo vốn có của thế giới. Khu rừng nơi đây cũng không ngoại lệ, đã được người đó đến đây thanh tẩy.
Tuy vậy, nơi đây vốn dĩ không dễ đối phó đến thế, truyền thuyết kể rằng có một con dị thú đã không bị người anh hùng đó g.i.ế.c chết, mà thay vào đó, nó đã thề sẽ phục tùng dưới trướng vị kia. Nhưng vị anh hùng chỉ yêu cầu nó ở lại canh giữ nơi này mà thôi.
Nói như vậy không đồng nghĩa với việc nó tốt lành gì, mọi việc đều là vì bị ép cả. Vì thế nó đã ấp ủ âm mưu trả thù từ lâu, hiện tại chính là lúc khế ước với người anh hùng đó bị suy yếu, nên nó đã hành động, hỗ trợ đám dị thú tạo nên mớ hỗn loạn này.
Cũng đã khá lâu kể từ lúc đó, nên chẳng còn ai nhớ về nó nữa.
--Két--
Tiếng cửa đã mục nát tạo nên âm thanh rờn rợn. Quân bước chân vào ngôi nhà xập xệ được xây dưới chân núi.
“Chào tiền bối, thứ lỗi vì đã làm phiền”
Dưới đóm lửa xanh bay lơ lửng trên cao. Bên cạnh chiếc bàn đơn sơ hướng ra phía cửa sổ. Một thân hình nam nhân với mái tóc đen dài óng ả che khuất đi ánh mắt u buồn ánh ra tia tím nhạt của mặt trăng. Bên phía trong tròng mắt vẫn còn luyến tiếc nhìn ra nơi xa.
Không sai, đây chính là con “quái vật” mà người đời vẫn hay gọi tên với giọng điệu ghê sợ . Người ta thường nói miệng lưỡi của thiên hạ là thứ đáng sợ nhất quả thực không sai, vì chưa có ai nhìn thấy hình dáng thật sự của “quái vật” đó nên họ mặc định nó là một sinh vật gớm ghiếc.
Tiếng quạ ở đâu đó vọng về truyền qua khung cửa sổ, người ấy vẫn ngồi im bất động, không để ý gì đến Thanh Quân.
“Tiền bối, tôi biết ngài đang chờ thứ gì, tôi biết nó ở đâu” Cô lại tiếp tục nói.
Người đó nhẹ nhàng, khẽ hướng đôi mắt tím xanh cùng hàng lông mi trắng buốt “hửm” nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía Thanh Quân đang cúi đầu tôn trọng.
“Tôi đã tìm thấy, có điều, nó thật sự không dễ lấy nên không thể đem theo đến cho tiền bối được”
“Ngươi biết ta muốn tìm thứ gì à?”
“Vâng, tôi biết, thứ mà tiền bối muốn thấy....” Dừng một chút, Quân ngước mắt lên quan sát thái độ của người đó.
Hàng mi khẽ giật, đôi mắt người ấy khẽ ánh lên tia gì đó rồi như biết rõ những điều Thanh Quân sắp nói, hắn bỏ tay đang chống cằm xuống, mỉm cười nhìn Thanh Quân.
“Thanh Quân phải không?”
…"Hay ta nên gọi ngươi là Bảo Thiên?”
Quân thoáng giật mình.
Nhìn ra được điểm đó, người kia vung tay viết vào trong không trung, ngón tay thon dài lia tới đâu, ánh sáng sắc tím ngập tràn tới đó. Lúc dừng tay lại cũng chính là lúc thứ ánh sáng ấy ngập tràn cả căn phòng.
“Đây... là thứ mà con người luôn khao khát có được sao?”
Quân thầm nghĩ, đây là thứ mà thế giới kiếp trước của cô gọi là phép thuật, tuy cô biết người này thần thông quản đại nhưng lần đầu chứng kiến chuyện như vậy cũng không khỏi khiến cô có chút hứng thú.
Ánh sáng ấy cũng dần tàn lụi đi, để lại một khoảng không chiếu khung cảnh một đoàn người đang lầm lủi đi trong bóng tối.
Trong số đó, Quân thấy có một cô bé đi đằng sau cùng, là Kim Hạ. Có lẽ con bé cũng sắp trở về an toàn rồi.
Quay lại nhìn người thiếu niên với khuôn mặt vô cảm kia, Quân đã hiểu ý:
“Tôi hiểu rồi, mọi việc trong cánh rừng này đều không qua mắt được tiền bối”
-“Tên ta chỉ có một chữ Lam, gọi ta như vậy đi”
“Vâng, Lam tiền bối!”
“...”
Khẽ thở dài, Lam cũng vào chuyện chính:
“Ngươi, tìm ta có chuyện gì?”
Quân chỉ chờ có vậy, liền nói:
“Lam tiền bối, tôi có thứ muốn trao đổi với anh”
Những chuyện này nếu nói cho một vị đại lão khác ắt hẳn sẽ bị xem là ngông cuồng, nhưng đối với Lam thì anh ta cũng không tỏ vẻ gì.
“Vậy à”
“Lam tiền bối đã sống hơn cả trăm năm, việc này đối với tôi hết sức quan trọng nên nếu tiền bối đồng ý giúp tôi một chuyện, tôi sẽ đưa tiền bối đi tìm thứ đó”
Đã vài phút trôi qua, Lam cuối cùng cũng lên tiếng:
“Ngươi có biết chuyện ồn ào hôm nay là do ta làm không? Nếu ta muốn, điều kiện của ngươi chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi”
Với chất giọng trầm thấp đến đáng sợ, Lam nói tiếp:
“Ta bây giờ có thể khiến ngươi nôn ra chỗ của thứ đó mà không cần giúp đỡ ngược lại gì cả"
Nhìn Quân rồi cười, trong đáy mắt Lam tràn ra tia sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.