Kế Hoạch Dạy Bảo Nữ Chính Hướng Thiện
Chương 10: Thiên địch của dị thú
Luyn Luyn
08/11/2024
Đã vài ngày trôi qua, Quân chán nản chống tay trên bàn trà, nhìn về phía bức tường trong biệt thự của mình. Gần đây lão già họ Lục lại thuê không ít gia sư về để dạy một số kỹ năng cho tên phế vật như cô.
Mặc dù những kiến thức đó không hẳn là vô dụng, nhưng dù có hữu ích đến đâu thì cô cũng phải diễn cho đúng phẩm chất của tên này.
Mẹ của nam chính cũng không ít lần ghé đến phủ cô để càm ràm về thành tích của cô. Hơn nữa lại luôn so sánh với Lục Hoàng Diệp, dạo này cô ả cũng bớt làm phiền cô rồi, nhưng năng suất tập luyện của ả cũng là thứ khiến bà ta phải ghen tỵ.
“Chậc, đi về phòng học bùa phép của Lam còn hay hơn” Quân than vãn.
Bỗng nhiên, đầu Quân truyền đến một cơn choáng nhẹ, ngay giây sau, Bảo Thiên đã lấy lại cơ thể, theo tình tiết truyện mà bắt đầu diễn.
Sau khi trở về phòng, “cô” được người hầu chuẩn bị trang phục rồi được dẫn đi vào một căn phòng lớn mang phong cách Đông Âu xưa. Quân biết, đây chính là tình tiết buổi họp gia tộc.
Chủ tộc họ Lục - Lục Văn An cất tiếng:
“Nếu đã đến đầy đủ thì trước tiên mời mọi người dùng bữa”
Tiếng lách cách của kim loại vang lên trong không gian tĩnh mịch, bàn ăn chứa mấy chục vị có địa vị hiểm hách trong tộc nhưng trước mặt Lục Văn An, ai nấy cũng đều không lên tiếng nói gì cả.
Thấy đã đến lúc, Lục Văn An nói:
“5 năm nữa trường Vân Dạ sẽ mở kì tuyển chọn. Đây chính là cơ hội cho gia tộc, cũng là cơ hội hiếm có để tăng cường sức mạnh và địa vị. Lần này, ta sẽ cử đi 3 người”
Nói đến đây, những người ngồi trên bàn tiệc không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Ai cũng đều biết rằng, Lục gia có duy nhất một đứa con trai, đó chính là Bảo Thiên, nhưng hắn ta ngoại trừ thứ đó ra thì nói thẳng ra chỉ là một tên phế vật.
Lục Hoàng Diệp cũng có mặt tại đó, cô ta nở nụ cười khiêu khích nhìn Bảo Thiên. Nam chính nguyên tác cũng trưng ra vẻ mặt khó nhìn. Cả hai không ai nhường ai.
Bỗng, có người lên tiếng: “An lão gia, 3 cơ hội đó rất hiếm có, nên nếu ông lựa chọn công tâm nhất. Tôi sẽ vô cùng cảm phục ông”
Người vừa lên tiếng là Lê Văn Tôn, là anh trai ruột của Tứ phu nhân.
Tứ phu nhân thực chất không hề có con, nhưng dù sao với mối dây mơ rễ má, mắc nghéo quan hệ thì Lê Văn Tôn vẫn có thể đưa một người trong gia tộc mình đi tham gia đợt tuyển sinh lần này nếu còn thừa chỗ.
Lục Văn An biết rõ điều này, nên với vẻ mặt không đổi sắc, ông ta nói:
“Đương nhiên phải vậy rồi, vì thế bắt đầu vào mùa đông năm nay, Lục phủ sẽ tổ chức cuộc thi đấu tranh tài. Ba người đứng đầu sẽ được tham gia vào mùa xuân năm sau. Tôi nói thế, anh Tôn đây còn ý kiến gì chứ?”
Không những Văn Tôn, những người khác cũng khá bất ngờ vì lão Lục lại đưa ra quyết định như vậy. Lẽ nào ông ta không muốn đưa Lục Bảo Thiên đi hay sao?
Lục Hoàng Diệp nghe vậy thì ánh mắt nhìn Bảo Thiên càng lộ rõ vẻ khinh thường.
Thấy đã nghe thông báo đủ, Hoàng Diệp đứng dậy cáo lui trước. Những người khác thấy vậy cũng không nán lại lâu.
Một lúc sau, trên bàn tiệc chỉ còn Nhị phu nhân và Lục Bảo Thiên.
Nhị phu nhân thấy người đã đi hết bèn tiến đến rót trà mời Lục Văn An, với đôi mắt ứa lệ, bà ta nói:
“Chuyện này, ông có thể xem xét Bảo Thiên - con trai của chúng ta không?”
Lục Văn An mỉm cười, kéo Nhị phu nhân vào lòng rồi nói:
“Bà lo lắng gì chứ, tôi đã tính toán trước khi nói vậy rồi”
Nhị phu nhân: “Vậy... bây giờ phải làm sao đây?”
Lão An ngước lên nhìn Bảo Thiên lúc này đang yên lặng, ông ta nói:
“Bảo Thiên, lão sư hôm trước đã dạy con về cách sử dụng ma lực của dị thú chưa?”
Bảo Thiên ngờ vực đáp: “Vâng, rồi ạ”
“Vậy ta hỏi con, nếu đối thủ của con là người mang ma lực nhiều hơn con, con sẽ làm gì?”
Trong đầu Thiên liền hiện ra suy nghĩ “Chạy”, nhưng hắn hiểu rõ đây là từ không nên nói, hắn đáp:
“Con phải làm sao?”
Đứng dậy khỏi ghế, lão An đi tới bên cạnh Thiên, thấp giọng nói:
“Phải bằng mọi cách, chiếm lấy ma lực của đối phương”
Thiên giật mình, nhìn cha của mình rồi cảnh giác, nói:
“Đấy là việc cấm kị cơ mà...”
“Hahaha” Lão An cười lớn. Lão trả lời:
“Từ xưa đến nay, luật lệ đặt ra luôn là từ phía kẻ mạnh, chúng nói rằng không được dùng biện pháp cấm để mạnh hơn, nhưng thực ra chúng chỉ đang sợ rằng, nếu ta dùng cách đó, ta có thể mạnh hơn chúng mà thôi”
Đột nhiên, lão ta dừng cười:
“Vì thế, bất cứ kẻ nào dùng cấm thuật đều bị truy sát. Tuy nhiên, trên đời vẫn còn có kẻ mà bản thân chúng.... đã là một cấm thuật”
Thiên ngạc nhiên: “Không thể nào, làm sao con người có thể có sức mạnh ngang với dị thú được”
“Thực chất là có, bất cứ thứ gì trên thế gian đều có thiên địch. Kể từ lúc sinh ra, chúng đã có sức mạnh chống lại dị thú, trở thành chí tôn thiên hạ... Nhưng cũng vì thế, chúng bị đố kị đến mức bị đuổi cùng g.i.ế.c tận, không còn một ai”
Lão nói tiếp:
“Từ trước đến giờ ta chưa từng thử dùng cấm thuật, dù lấy sức mạnh từ dị thú hay từ đối thủ đều có giới hạn. Thêm vào đó, dị thú hay người càng mạnh thì càng khó lấy cắp linh lực. Tuy nhiên, đó là do trước đó ta chưa từng tìm thấy biện pháp nào mà thôi. Còn bây giờ...”
Bảo Thiên hiểu ý: “Cha đã tìm ra người có năng lực bẩm sinh để có thể lấy linh lực không giới hạn rồi?!”
“Đúng... chính xác là như vậy. Nhưng sức ta đã già, không thể chịu nổi nguồn sức mạnh đó. Mà đây... chính là cơ hội cho con, cho cả gia tộc họ Lục!”
“Nhưng.... đó là ai?”
Lục Văn An nói thầm vào tai Thiên: “Đó chính là....”
Thiên ngạc nhiên, bỗng, hắn cười lớn: “Ha.... hahaha, đúng là ý trời. Được, từ nay sẽ không ai dám chê cười con nữa”
Lão An khích lệ con trai: “Ta đã mời được vị pháp sư đã phát hiện ra nó rồi. Cứ trông cậy vào người đó”
Quân trong tiềm thức bĩu môi, chửi thầm: “Ăn cấp năng lực của người khác mà nhìn cứ như lập được thành tích cao lắm ấy!”
----
Vừa mới tờ mờ sáng hôm sau, phòng chứa củi nằm trong góc của khu biệt thự xa hoa đã truyền đến tiếng đập cửa ồn ào.
“Dậy mau, dậy mau!!!”
Là tiếng của chủ quản, thấy đã gọi nhiều lần mà Hạ vẫn không có động tĩnh gì, bà ta chửi thầm:
“Mẹ nó, đúng là của nợ!”
“Có chuyện gì?” Giọng nói phát ra từ đằng sau làm bà ta giật mình, quay ngoắt lại. Thì ra Hạ đã đứng ngay sau bà ta từ lúc nào, trên tay còn đang xách hai thùng nước.
“Mày... mày đang làm gì đấy?” Chủ quản hỏi
Hạ đáp: “Nước.”
Định giáo huấn Hạ một trận, nhưng bà ta cũng không có lý gì để mắng cô, nên cuối cùng bà ta chỉ chậc lưỡi rồi nói:
“Thiếu gia cho gọi bọn mày, đi đến gặp cậu ấy nhanh lên”
Hạ nghe vậy thì khẽ cau mày, chỉ cần nghe thấy tên thằng khốn đó cô đã cảm thấy tức giận. Nhưng cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ bước theo bà ta.
Bảo Thiên đang ngồi trên bục cao của phủ mà lòng không khỏi cảnh giác, khẽ liếc mắt sang phía sau.
Hắn nhìn bóng hình trưởng thành của một nam nhân để tóc ngắn ngang vai, chỉ tùy tiện dùng một sợi dây buộc lên, vài lọn tóc vì thế đều tuột xuống phần áo sơ mi đen tuyền khoác trên một chiếc áo. Tuy nhiên, hắn lại quấn thêm một chiếc khăn choàng cổ nên chỉ có thể nhìn được đôi mắt vô hồn của hắn.
Bỗng nhiên, ánh mắt sắt lạnh của người đó nhìn lại về phía Thiên. Làm cho hắn giật mình mà không dám nhìn thêm.
Đó chính là tên pháp sư mã lão phụ thân hắn mời về. Nhưng người như hắn cũng đủ thông minh để hiểu được tên ấy thật sự rất nguy hiểm.
“Khiêm... Cái đó, phải làm vậy sao?” Thiên run run cất giọng hỏi.
Khiêm - tên của người pháp sư đó, hắn lạnh lùng đáp: “Đúng”
Thiên khẽ nuốt nước bọt, giữ bình tĩnh mà nhìn đám người làm ở dưới sảnh. Lấy lại vẻ thường ngày, hắn hếch mặt cho quản gia giữ trật tự đám người đó.
Bà quản gia lên tiếng:
“Như thông báo của cậu chủ, hai ngày nữa cậu ấy sẽ có chuyến rèn luyện ở kết giới Mộng Sinh để chuẩn bị cho cuộc tuyển sinh sau một năm nữa. Lần này, cậu ấy cần tuyển ra một nhóm người hầu có năng lực tốt để đi theo”
Vừa dứt câu, có mấy tên người làm đã tự mãn mà nói:
“Cái này còn cần phải tuyển sao? Gọi riêng chúng tôi đi là được rồi”
Hạ thì ngược lại, cô đứng ở hàng cuối cùng mà khẽ chán nản, dù sao cũng chẳng cần cô, gọi cô đến đây làm gì.
Thiên bấy giờ mới lên tiếng: “Săn bắt yêu thú không chỉ có sức lực mà người đó phải chịu được linh lực tỏa ra từ chúng. Để đảm bảo số lượng người đi mà còn về được. Ta đã mời đến đây vị pháp sư này, các người chỉ cần nhỏ m.á.u vào các bát nước ở trước mặt. Nếu m.á.u thích hợp thì sẽ được thông qua”
Khiêm bắt đầu bước tới các bát nước đã được chuẩn bị, không suy tính gì nhiều mà trực tiếp chỉ tay xuống hàng cuối cùng gọi người đầu tiên lên.
Những người làm bắt đầu nhìn đông ngó tây. Đến khi nhìn được thân hình yếu đuối của Hạ mà không nhịn được phì cười.
“Này, có nhầm người không vậy?”
Hạ vốn không quan tâm đến chuyện này, đột nhiên bị chỉ đích danh như vậy không khỏi có chút giật mình.
Chần chừ một lát, cô cũng miễn cưỡng bước lên. Lấy d.a.o nhỏ rạch một đường trên đầu ngón tay.
Từng giọt m.á.u cứ thế nhỏ xuống bát nước. Máu đỏ hòa lẫn vào trong nước, một điều hết sức bình thường.
Giọng nói xì xào phía dưới truyền lên:
“Vậy là đúng yêu cầu chưa?”
Khiêm ngay khi vừa ngửi thấy mùi m.á.u của Hạ, đáy mắt đã không còn vẻ u ám như trước. Ngay lập tức, giọng trầm của hắn vang lên, nói ít hiểu nhiều:
“Người này”
Hạ kinh ngạc, khó hiểu nhìn hắn. Cô không biết lý do tại sao mình lại được chọn, nhưng nhìn thấy Bảo Thiên đang nhìn cô cười bí hiểm mà lòng không khỏi rét lạnh.
Vừa chọn được Hạ đi cùng chuyến đi đến kết giới Mộng Sinh, Khiêm cũng rời vị trí mà đi mất. Những người sau chỉ được bà quản gia kiểm tra, chọn ra người một cách hết sức tùy tiện.
Mặc dù những kiến thức đó không hẳn là vô dụng, nhưng dù có hữu ích đến đâu thì cô cũng phải diễn cho đúng phẩm chất của tên này.
Mẹ của nam chính cũng không ít lần ghé đến phủ cô để càm ràm về thành tích của cô. Hơn nữa lại luôn so sánh với Lục Hoàng Diệp, dạo này cô ả cũng bớt làm phiền cô rồi, nhưng năng suất tập luyện của ả cũng là thứ khiến bà ta phải ghen tỵ.
“Chậc, đi về phòng học bùa phép của Lam còn hay hơn” Quân than vãn.
Bỗng nhiên, đầu Quân truyền đến một cơn choáng nhẹ, ngay giây sau, Bảo Thiên đã lấy lại cơ thể, theo tình tiết truyện mà bắt đầu diễn.
Sau khi trở về phòng, “cô” được người hầu chuẩn bị trang phục rồi được dẫn đi vào một căn phòng lớn mang phong cách Đông Âu xưa. Quân biết, đây chính là tình tiết buổi họp gia tộc.
Chủ tộc họ Lục - Lục Văn An cất tiếng:
“Nếu đã đến đầy đủ thì trước tiên mời mọi người dùng bữa”
Tiếng lách cách của kim loại vang lên trong không gian tĩnh mịch, bàn ăn chứa mấy chục vị có địa vị hiểm hách trong tộc nhưng trước mặt Lục Văn An, ai nấy cũng đều không lên tiếng nói gì cả.
Thấy đã đến lúc, Lục Văn An nói:
“5 năm nữa trường Vân Dạ sẽ mở kì tuyển chọn. Đây chính là cơ hội cho gia tộc, cũng là cơ hội hiếm có để tăng cường sức mạnh và địa vị. Lần này, ta sẽ cử đi 3 người”
Nói đến đây, những người ngồi trên bàn tiệc không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Ai cũng đều biết rằng, Lục gia có duy nhất một đứa con trai, đó chính là Bảo Thiên, nhưng hắn ta ngoại trừ thứ đó ra thì nói thẳng ra chỉ là một tên phế vật.
Lục Hoàng Diệp cũng có mặt tại đó, cô ta nở nụ cười khiêu khích nhìn Bảo Thiên. Nam chính nguyên tác cũng trưng ra vẻ mặt khó nhìn. Cả hai không ai nhường ai.
Bỗng, có người lên tiếng: “An lão gia, 3 cơ hội đó rất hiếm có, nên nếu ông lựa chọn công tâm nhất. Tôi sẽ vô cùng cảm phục ông”
Người vừa lên tiếng là Lê Văn Tôn, là anh trai ruột của Tứ phu nhân.
Tứ phu nhân thực chất không hề có con, nhưng dù sao với mối dây mơ rễ má, mắc nghéo quan hệ thì Lê Văn Tôn vẫn có thể đưa một người trong gia tộc mình đi tham gia đợt tuyển sinh lần này nếu còn thừa chỗ.
Lục Văn An biết rõ điều này, nên với vẻ mặt không đổi sắc, ông ta nói:
“Đương nhiên phải vậy rồi, vì thế bắt đầu vào mùa đông năm nay, Lục phủ sẽ tổ chức cuộc thi đấu tranh tài. Ba người đứng đầu sẽ được tham gia vào mùa xuân năm sau. Tôi nói thế, anh Tôn đây còn ý kiến gì chứ?”
Không những Văn Tôn, những người khác cũng khá bất ngờ vì lão Lục lại đưa ra quyết định như vậy. Lẽ nào ông ta không muốn đưa Lục Bảo Thiên đi hay sao?
Lục Hoàng Diệp nghe vậy thì ánh mắt nhìn Bảo Thiên càng lộ rõ vẻ khinh thường.
Thấy đã nghe thông báo đủ, Hoàng Diệp đứng dậy cáo lui trước. Những người khác thấy vậy cũng không nán lại lâu.
Một lúc sau, trên bàn tiệc chỉ còn Nhị phu nhân và Lục Bảo Thiên.
Nhị phu nhân thấy người đã đi hết bèn tiến đến rót trà mời Lục Văn An, với đôi mắt ứa lệ, bà ta nói:
“Chuyện này, ông có thể xem xét Bảo Thiên - con trai của chúng ta không?”
Lục Văn An mỉm cười, kéo Nhị phu nhân vào lòng rồi nói:
“Bà lo lắng gì chứ, tôi đã tính toán trước khi nói vậy rồi”
Nhị phu nhân: “Vậy... bây giờ phải làm sao đây?”
Lão An ngước lên nhìn Bảo Thiên lúc này đang yên lặng, ông ta nói:
“Bảo Thiên, lão sư hôm trước đã dạy con về cách sử dụng ma lực của dị thú chưa?”
Bảo Thiên ngờ vực đáp: “Vâng, rồi ạ”
“Vậy ta hỏi con, nếu đối thủ của con là người mang ma lực nhiều hơn con, con sẽ làm gì?”
Trong đầu Thiên liền hiện ra suy nghĩ “Chạy”, nhưng hắn hiểu rõ đây là từ không nên nói, hắn đáp:
“Con phải làm sao?”
Đứng dậy khỏi ghế, lão An đi tới bên cạnh Thiên, thấp giọng nói:
“Phải bằng mọi cách, chiếm lấy ma lực của đối phương”
Thiên giật mình, nhìn cha của mình rồi cảnh giác, nói:
“Đấy là việc cấm kị cơ mà...”
“Hahaha” Lão An cười lớn. Lão trả lời:
“Từ xưa đến nay, luật lệ đặt ra luôn là từ phía kẻ mạnh, chúng nói rằng không được dùng biện pháp cấm để mạnh hơn, nhưng thực ra chúng chỉ đang sợ rằng, nếu ta dùng cách đó, ta có thể mạnh hơn chúng mà thôi”
Đột nhiên, lão ta dừng cười:
“Vì thế, bất cứ kẻ nào dùng cấm thuật đều bị truy sát. Tuy nhiên, trên đời vẫn còn có kẻ mà bản thân chúng.... đã là một cấm thuật”
Thiên ngạc nhiên: “Không thể nào, làm sao con người có thể có sức mạnh ngang với dị thú được”
“Thực chất là có, bất cứ thứ gì trên thế gian đều có thiên địch. Kể từ lúc sinh ra, chúng đã có sức mạnh chống lại dị thú, trở thành chí tôn thiên hạ... Nhưng cũng vì thế, chúng bị đố kị đến mức bị đuổi cùng g.i.ế.c tận, không còn một ai”
Lão nói tiếp:
“Từ trước đến giờ ta chưa từng thử dùng cấm thuật, dù lấy sức mạnh từ dị thú hay từ đối thủ đều có giới hạn. Thêm vào đó, dị thú hay người càng mạnh thì càng khó lấy cắp linh lực. Tuy nhiên, đó là do trước đó ta chưa từng tìm thấy biện pháp nào mà thôi. Còn bây giờ...”
Bảo Thiên hiểu ý: “Cha đã tìm ra người có năng lực bẩm sinh để có thể lấy linh lực không giới hạn rồi?!”
“Đúng... chính xác là như vậy. Nhưng sức ta đã già, không thể chịu nổi nguồn sức mạnh đó. Mà đây... chính là cơ hội cho con, cho cả gia tộc họ Lục!”
“Nhưng.... đó là ai?”
Lục Văn An nói thầm vào tai Thiên: “Đó chính là....”
Thiên ngạc nhiên, bỗng, hắn cười lớn: “Ha.... hahaha, đúng là ý trời. Được, từ nay sẽ không ai dám chê cười con nữa”
Lão An khích lệ con trai: “Ta đã mời được vị pháp sư đã phát hiện ra nó rồi. Cứ trông cậy vào người đó”
Quân trong tiềm thức bĩu môi, chửi thầm: “Ăn cấp năng lực của người khác mà nhìn cứ như lập được thành tích cao lắm ấy!”
----
Vừa mới tờ mờ sáng hôm sau, phòng chứa củi nằm trong góc của khu biệt thự xa hoa đã truyền đến tiếng đập cửa ồn ào.
“Dậy mau, dậy mau!!!”
Là tiếng của chủ quản, thấy đã gọi nhiều lần mà Hạ vẫn không có động tĩnh gì, bà ta chửi thầm:
“Mẹ nó, đúng là của nợ!”
“Có chuyện gì?” Giọng nói phát ra từ đằng sau làm bà ta giật mình, quay ngoắt lại. Thì ra Hạ đã đứng ngay sau bà ta từ lúc nào, trên tay còn đang xách hai thùng nước.
“Mày... mày đang làm gì đấy?” Chủ quản hỏi
Hạ đáp: “Nước.”
Định giáo huấn Hạ một trận, nhưng bà ta cũng không có lý gì để mắng cô, nên cuối cùng bà ta chỉ chậc lưỡi rồi nói:
“Thiếu gia cho gọi bọn mày, đi đến gặp cậu ấy nhanh lên”
Hạ nghe vậy thì khẽ cau mày, chỉ cần nghe thấy tên thằng khốn đó cô đã cảm thấy tức giận. Nhưng cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ bước theo bà ta.
Bảo Thiên đang ngồi trên bục cao của phủ mà lòng không khỏi cảnh giác, khẽ liếc mắt sang phía sau.
Hắn nhìn bóng hình trưởng thành của một nam nhân để tóc ngắn ngang vai, chỉ tùy tiện dùng một sợi dây buộc lên, vài lọn tóc vì thế đều tuột xuống phần áo sơ mi đen tuyền khoác trên một chiếc áo. Tuy nhiên, hắn lại quấn thêm một chiếc khăn choàng cổ nên chỉ có thể nhìn được đôi mắt vô hồn của hắn.
Bỗng nhiên, ánh mắt sắt lạnh của người đó nhìn lại về phía Thiên. Làm cho hắn giật mình mà không dám nhìn thêm.
Đó chính là tên pháp sư mã lão phụ thân hắn mời về. Nhưng người như hắn cũng đủ thông minh để hiểu được tên ấy thật sự rất nguy hiểm.
“Khiêm... Cái đó, phải làm vậy sao?” Thiên run run cất giọng hỏi.
Khiêm - tên của người pháp sư đó, hắn lạnh lùng đáp: “Đúng”
Thiên khẽ nuốt nước bọt, giữ bình tĩnh mà nhìn đám người làm ở dưới sảnh. Lấy lại vẻ thường ngày, hắn hếch mặt cho quản gia giữ trật tự đám người đó.
Bà quản gia lên tiếng:
“Như thông báo của cậu chủ, hai ngày nữa cậu ấy sẽ có chuyến rèn luyện ở kết giới Mộng Sinh để chuẩn bị cho cuộc tuyển sinh sau một năm nữa. Lần này, cậu ấy cần tuyển ra một nhóm người hầu có năng lực tốt để đi theo”
Vừa dứt câu, có mấy tên người làm đã tự mãn mà nói:
“Cái này còn cần phải tuyển sao? Gọi riêng chúng tôi đi là được rồi”
Hạ thì ngược lại, cô đứng ở hàng cuối cùng mà khẽ chán nản, dù sao cũng chẳng cần cô, gọi cô đến đây làm gì.
Thiên bấy giờ mới lên tiếng: “Săn bắt yêu thú không chỉ có sức lực mà người đó phải chịu được linh lực tỏa ra từ chúng. Để đảm bảo số lượng người đi mà còn về được. Ta đã mời đến đây vị pháp sư này, các người chỉ cần nhỏ m.á.u vào các bát nước ở trước mặt. Nếu m.á.u thích hợp thì sẽ được thông qua”
Khiêm bắt đầu bước tới các bát nước đã được chuẩn bị, không suy tính gì nhiều mà trực tiếp chỉ tay xuống hàng cuối cùng gọi người đầu tiên lên.
Những người làm bắt đầu nhìn đông ngó tây. Đến khi nhìn được thân hình yếu đuối của Hạ mà không nhịn được phì cười.
“Này, có nhầm người không vậy?”
Hạ vốn không quan tâm đến chuyện này, đột nhiên bị chỉ đích danh như vậy không khỏi có chút giật mình.
Chần chừ một lát, cô cũng miễn cưỡng bước lên. Lấy d.a.o nhỏ rạch một đường trên đầu ngón tay.
Từng giọt m.á.u cứ thế nhỏ xuống bát nước. Máu đỏ hòa lẫn vào trong nước, một điều hết sức bình thường.
Giọng nói xì xào phía dưới truyền lên:
“Vậy là đúng yêu cầu chưa?”
Khiêm ngay khi vừa ngửi thấy mùi m.á.u của Hạ, đáy mắt đã không còn vẻ u ám như trước. Ngay lập tức, giọng trầm của hắn vang lên, nói ít hiểu nhiều:
“Người này”
Hạ kinh ngạc, khó hiểu nhìn hắn. Cô không biết lý do tại sao mình lại được chọn, nhưng nhìn thấy Bảo Thiên đang nhìn cô cười bí hiểm mà lòng không khỏi rét lạnh.
Vừa chọn được Hạ đi cùng chuyến đi đến kết giới Mộng Sinh, Khiêm cũng rời vị trí mà đi mất. Những người sau chỉ được bà quản gia kiểm tra, chọn ra người một cách hết sức tùy tiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.