Chương 25: Phiên ngoại 5: Bánh bao và tên
Sam dữu tử đường
25/03/2017
Bánh bao ra đời rất thuận lợi, là một nam hài trắng nõn, tóc màu đen di
truyền từ thượng tướng, đôi mắt chưa mở nên vẫn chưa biết màu gì.
Thời điểm thượng tướng về đến nhà Du Chi vẫn chưa tỉnh lại, Cố mama ôm cháu trai cùng Cố baba ngồi bên giường, Tiêu Gia Khải đứng bên cạnh.
Nhẹ nhàng nhìn lướt qua đứa con mới sinh, thượng tướng đại nhân không chút chần chừ chạy đến xem xét tình hình của vợ nhỏ.
Làn da vốn trắng nõn của tiểu tử kia giờ phút này có chút tái nhợt, tóc vàng ướt đẫm mồ hôi dán vào mặt, tiếng hít thở khẽ lúc sâu lúc mỏng, nhìn ra được cậu đang ngủ say.
Tuy rằng hiện tại y học phát triển, nhưng chuyện sinh con vẫn rất vất vả…
Thượng tướng vân vê sợi tóc thiếu niên, ngón trỏ ôn nhu lướt qua hai má thiếu niên, cúi người bên tai tiểu tử kia thấp giọng nói, “Vất vả rồi.”
Tiêu Gia Khải đứng một bên không tiếng động gào thét, tôi cũng mệt chết đi được!
Từ khi quen biết Du Chi, hắn giống như trở thành bác sĩ phụ sản…
Cố Quân Điệt nhận thấy trạng thái của Du Chi rất tốt, rốt cuộc cũng có tính người, nhìn sắc mặt mỏi mệt của bạn tốt, “Cảm tạ.”
Tiêu Gia Khải dương dương tự đắc, “Có thể được thượng tướng đại nhân nói lời cảm tạ, mệt hơn cũng đáng! Bác trai bác gái hai người cũng nghỉ ngơi đi, con đây về trước.”
Sau khi Tiêu Gia Khải rời khỏi, thượng tướng đại nhân mới lần đầu nhìn kĩ vật nhỏ có mái tóc đen giống mình.
Không có di truyền tóc vàng của Du Chi, có chút đáng tiếc.
Thượng tướng nghĩ, tiếp nhận bánh bao trong tay Cố mama, thuần thục ôm vào trong ngực.
Một động tác này, thượng tướng phải luyện tập thiệt nhiều, rốt cuộc hôm nay cũng phát huy tác dụng.
Cũng không biết có phải nhận thức được người đang ôm là ba mình hay không, vật nhỏ dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lên ngực thượng tướng, sau đó chậm rãi mở mắt.
Con ngươi màu lam to tròn quả thực là cùng một khuôn với Du Chi.
Thượng tướng không nhịn được mỉm cười.
“Đứa nhỏ tên gì bây giờ?” người một nhà đúng là trì độn giống nhau, tên của đứa nhỏ cũng chưa nghĩ ra.
Thượng tướng đại nhân đối diện với vật nhỏ trong ngực, sau một lúc lâu thản nhiên lên tiếng, “Dữu Tử.”
“Cố, Dữu Tử? Này đâu phải tên, bỏ bỏ bỏ bỏ…” Cố mama kiên quyết phủ định đề nghị của con trai.
“Vậy thì là nhủ danh.”
Thượng tướng đại nhân đối với Dữu Tử luôn có một chấp niệm sâu sắc…
Nhủ danh cứ như vậy hồ đồ quyết định, mọi người cảm thấy tên vẫn là nên chờ Du Chi tỉnh lại cùng nhau bàn bạc.
Đương nhiên, đợi đến ngày hôm sau, bọn họ phát hiện cùng nhau bàn bạc là một chuyện hoàn toàn không cần thiết…
Du Chi nghe qua đặc biệt vui vẻ trả lời, “Cố Dữu Tử nghe rất êm tai, nhưng mà con muốn gọi nó là Cố Quả Vải!”
Cố baba cùng Cố mama quyết định vẫn là tự mình nghĩ thôi, không thể trông cậy vào con dâu với con trai được…
Thời điểm thượng tướng về đến nhà Du Chi vẫn chưa tỉnh lại, Cố mama ôm cháu trai cùng Cố baba ngồi bên giường, Tiêu Gia Khải đứng bên cạnh.
Nhẹ nhàng nhìn lướt qua đứa con mới sinh, thượng tướng đại nhân không chút chần chừ chạy đến xem xét tình hình của vợ nhỏ.
Làn da vốn trắng nõn của tiểu tử kia giờ phút này có chút tái nhợt, tóc vàng ướt đẫm mồ hôi dán vào mặt, tiếng hít thở khẽ lúc sâu lúc mỏng, nhìn ra được cậu đang ngủ say.
Tuy rằng hiện tại y học phát triển, nhưng chuyện sinh con vẫn rất vất vả…
Thượng tướng vân vê sợi tóc thiếu niên, ngón trỏ ôn nhu lướt qua hai má thiếu niên, cúi người bên tai tiểu tử kia thấp giọng nói, “Vất vả rồi.”
Tiêu Gia Khải đứng một bên không tiếng động gào thét, tôi cũng mệt chết đi được!
Từ khi quen biết Du Chi, hắn giống như trở thành bác sĩ phụ sản…
Cố Quân Điệt nhận thấy trạng thái của Du Chi rất tốt, rốt cuộc cũng có tính người, nhìn sắc mặt mỏi mệt của bạn tốt, “Cảm tạ.”
Tiêu Gia Khải dương dương tự đắc, “Có thể được thượng tướng đại nhân nói lời cảm tạ, mệt hơn cũng đáng! Bác trai bác gái hai người cũng nghỉ ngơi đi, con đây về trước.”
Sau khi Tiêu Gia Khải rời khỏi, thượng tướng đại nhân mới lần đầu nhìn kĩ vật nhỏ có mái tóc đen giống mình.
Không có di truyền tóc vàng của Du Chi, có chút đáng tiếc.
Thượng tướng nghĩ, tiếp nhận bánh bao trong tay Cố mama, thuần thục ôm vào trong ngực.
Một động tác này, thượng tướng phải luyện tập thiệt nhiều, rốt cuộc hôm nay cũng phát huy tác dụng.
Cũng không biết có phải nhận thức được người đang ôm là ba mình hay không, vật nhỏ dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lên ngực thượng tướng, sau đó chậm rãi mở mắt.
Con ngươi màu lam to tròn quả thực là cùng một khuôn với Du Chi.
Thượng tướng không nhịn được mỉm cười.
“Đứa nhỏ tên gì bây giờ?” người một nhà đúng là trì độn giống nhau, tên của đứa nhỏ cũng chưa nghĩ ra.
Thượng tướng đại nhân đối diện với vật nhỏ trong ngực, sau một lúc lâu thản nhiên lên tiếng, “Dữu Tử.”
“Cố, Dữu Tử? Này đâu phải tên, bỏ bỏ bỏ bỏ…” Cố mama kiên quyết phủ định đề nghị của con trai.
“Vậy thì là nhủ danh.”
Thượng tướng đại nhân đối với Dữu Tử luôn có một chấp niệm sâu sắc…
Nhủ danh cứ như vậy hồ đồ quyết định, mọi người cảm thấy tên vẫn là nên chờ Du Chi tỉnh lại cùng nhau bàn bạc.
Đương nhiên, đợi đến ngày hôm sau, bọn họ phát hiện cùng nhau bàn bạc là một chuyện hoàn toàn không cần thiết…
Du Chi nghe qua đặc biệt vui vẻ trả lời, “Cố Dữu Tử nghe rất êm tai, nhưng mà con muốn gọi nó là Cố Quả Vải!”
Cố baba cùng Cố mama quyết định vẫn là tự mình nghĩ thôi, không thể trông cậy vào con dâu với con trai được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.