Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày
Chương 45: Tin Tưởng Anh
Xíu Mại Trứng Muối
06/01/2024
Những ngày sau, Hân Nghiên chỉ có thể lẩn quẩn ở nhà hoặc trong tầm mắt gia đình. Cô phát hiện nhờ vào chế độ nuôi bà bầu của Vĩ Tịnh mà cô lên thêm vài kí khiến cô đi lại có chút khó khăn. Lâm ba cũng đứng ra quản lý công ty lần nữa để cho con gái cưng dưỡng thai thật tốt. Hai gia đình đều không ngừng bớt được nụ cười tươi trên môi.
Hân Nghiên thường xuyên đến bệnh viện thăm bà lão lần trước. Cô cảm giác cả hai rất hợp ý nhau, nhằm lúc cô cũng sẽ xin bà lời khuyên.
“Nếu như quả thật như trong giấc mơ đó, người cháu yêu ở bên người con gái đó thì cháu phải làm sao hả bà?”
Hân Nghiên mãi đắn đo về việc Uyển Đình xuất hiện và dần đi theo chiều hướng phát triển của cốt truyện. Ánh mắt tham lam của ả dính lên người Vĩ Tịnh khiến cô cảnh giác.
“Chẳng lẽ con không tin chồng con sao?”
“Con tin anh ấy.”
Cô lập tức trả lời, nhưng rồi lại im lặng. Thứ cô không tin tưởng chính là thiết lập của cốt truyện, lỡ như thật sự như những gì cô từng tìm hiểu qua, Uyển Đình được tác giả cưng chiều và bắt buộc phải ở bên Vĩ Tịnh thì cô có phải sẽ trở thành nữ phụ độc ác như họ mong muốn.
“Chẳng phải như con đã nói, con thay đổi tốt đẹp hơn. Chồng con yêu thương con hơn bất cứ điều gì thì tại sao lại lo sợ kết cuộc trong mơ chứ? Yêu là kết tinh từ sự tin tưởng đối phương, nhưng không đồng nghĩa con phải bị lụy nếu như mọi chuyện đi quá giới hạn của bản thân. Cuộc đời còn dài, thứ gì không đáng cứ vứt nó đi. Con hiểu ý bà chứ?”
Hân Nghiên gật đầu, quả thật hiện tại tình cảm của cô và Vĩ Tịnh đã không hề còn giống tình tiết trong truyện. Cô có thể hoàn toàn tin tưởng vào việc anh sẽ không có ý gì với Uyển Đình. Còn nếu như số phận không thể thay đổi, cô sẽ biến bản thân từ nữ phụ độc ác thành ánh trăng sáng duy nhất trong lòng anh, để cho dù anh và ả có đến với nhau thì ả vẫn phải sống trong cái bóng của cô.
Vĩ Tịnh ở trong bếp, lần nữa làm những món ăn hợp khẩu vị của Hân Nghiên. Còn cô ở bên ngoài chỉ cần ăn trái cây và đọc tin nhắn mà Uyển Đình gửi tới cho anh. Người phụ nữ này nghĩ rằng nhờ công lao lúc trước mới khiến dự án về tay cô, nên ả càng được nước lấn tới. Dù vậy những việc ả báo tới đều nằm trong suy đoán của cô và anh.
Sau khi lấy được dự án, công ty Lâm gia làm một cuộc thay máu vô cùng khắc nghiệt. Những người phản bội đều bị đuổi việc và ghi dấu ấn xấu trong hồ sơ xin việc của họ. Họ không hề ngờ được rằng công ty Tạ gia cũng chỉ lợi dụng họ chứ không có ý định sẽ thu họ về đội. Vì thế nội bộ dự án bắt đầu lục đục bởi vì bị không ít người phanh phui và bán tin tức cho kẻ đối đầu khác.
Uyển Đình cắn chặt không buông Vĩ Tịnh khiến Hân Nghiên có chút khó chịu. Giây sau điện thoại trong tay bị anh giật lại, khuôn mặt mang vài phần trách mắng:
“Ánh sáng xanh không tốt đâu.”
Hân Nghiên nũng nịu ôm lấy eo của Vĩ Tịnh:
“Em đói rồi.”
Anh thoáng dịu xuống, dường như chẳng bao giờ đấu lại nổi vẻ đáng yêu này của cô nên nhanh chóng bị cô đá bay việc nhắc nhở ra sau đầu.
“Sao mà đáng yêu thế không biết?”
Các nụ hôn liên tiếp rơi xuống mặt cô khiến cô cười lên khúc khích. Cô được anh đỡ tới bàn ăn, chăm sóc tận tình, giúp cô tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc một cách trọn vẹn.
Tuy nhiên Hân Nghiên không nghĩ tới cô sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn vào đúng ngày hôm sau. Cô nhìn thấy Uyển Đình bước ra khỏi phòng chủ tịch với gương mặt tươi cười như hoa, thậm chí còn có chút thách thức khi đi ngang qua cô.
Đột nhiên, cô không muốn bước vào trong đó nữa.
“Phu nhân, ngài không vào sao ạ?” Thư ký đột ngột lên tiếng khiến bước chân muốn rời đi của cô dừng lại.
Giây sau, cánh cửa phòng lần nữa mở ra, Vĩ Tịnh dường như có chút hấp tấp khi nghe thấy thư ký thông báo rằng Hân Nghiên đến công ty. Anh tiến tới, vui vẻ ra mặt ôm lấy cô.
“Sao tới mà không vào?”
“Em nghĩ anh bận.”
Cô nở nụ cười gượng gạo, sau đó được anh dắt vào phòng chủ tịch.
“Ban nãy em thấy Uyển Đình…”
Cô mở lời giữa chừng rồi thôi, cũng không dám nói thêm điều gì, hay vốn dĩ cô không muốn nhận câu trả lời ngoài sức tưởng tượng.
Vĩ Tịnh vén tóc Hân Nghiên ra đằng sau, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
“Anh cần cô ta cho dự án lần này. Em tin tưởng anh chứ?”
“… Em tin anh.”
Cũng mong anh đừng phản bội lòng tin của em!
Hân Nghiên thường xuyên đến bệnh viện thăm bà lão lần trước. Cô cảm giác cả hai rất hợp ý nhau, nhằm lúc cô cũng sẽ xin bà lời khuyên.
“Nếu như quả thật như trong giấc mơ đó, người cháu yêu ở bên người con gái đó thì cháu phải làm sao hả bà?”
Hân Nghiên mãi đắn đo về việc Uyển Đình xuất hiện và dần đi theo chiều hướng phát triển của cốt truyện. Ánh mắt tham lam của ả dính lên người Vĩ Tịnh khiến cô cảnh giác.
“Chẳng lẽ con không tin chồng con sao?”
“Con tin anh ấy.”
Cô lập tức trả lời, nhưng rồi lại im lặng. Thứ cô không tin tưởng chính là thiết lập của cốt truyện, lỡ như thật sự như những gì cô từng tìm hiểu qua, Uyển Đình được tác giả cưng chiều và bắt buộc phải ở bên Vĩ Tịnh thì cô có phải sẽ trở thành nữ phụ độc ác như họ mong muốn.
“Chẳng phải như con đã nói, con thay đổi tốt đẹp hơn. Chồng con yêu thương con hơn bất cứ điều gì thì tại sao lại lo sợ kết cuộc trong mơ chứ? Yêu là kết tinh từ sự tin tưởng đối phương, nhưng không đồng nghĩa con phải bị lụy nếu như mọi chuyện đi quá giới hạn của bản thân. Cuộc đời còn dài, thứ gì không đáng cứ vứt nó đi. Con hiểu ý bà chứ?”
Hân Nghiên gật đầu, quả thật hiện tại tình cảm của cô và Vĩ Tịnh đã không hề còn giống tình tiết trong truyện. Cô có thể hoàn toàn tin tưởng vào việc anh sẽ không có ý gì với Uyển Đình. Còn nếu như số phận không thể thay đổi, cô sẽ biến bản thân từ nữ phụ độc ác thành ánh trăng sáng duy nhất trong lòng anh, để cho dù anh và ả có đến với nhau thì ả vẫn phải sống trong cái bóng của cô.
Vĩ Tịnh ở trong bếp, lần nữa làm những món ăn hợp khẩu vị của Hân Nghiên. Còn cô ở bên ngoài chỉ cần ăn trái cây và đọc tin nhắn mà Uyển Đình gửi tới cho anh. Người phụ nữ này nghĩ rằng nhờ công lao lúc trước mới khiến dự án về tay cô, nên ả càng được nước lấn tới. Dù vậy những việc ả báo tới đều nằm trong suy đoán của cô và anh.
Sau khi lấy được dự án, công ty Lâm gia làm một cuộc thay máu vô cùng khắc nghiệt. Những người phản bội đều bị đuổi việc và ghi dấu ấn xấu trong hồ sơ xin việc của họ. Họ không hề ngờ được rằng công ty Tạ gia cũng chỉ lợi dụng họ chứ không có ý định sẽ thu họ về đội. Vì thế nội bộ dự án bắt đầu lục đục bởi vì bị không ít người phanh phui và bán tin tức cho kẻ đối đầu khác.
Uyển Đình cắn chặt không buông Vĩ Tịnh khiến Hân Nghiên có chút khó chịu. Giây sau điện thoại trong tay bị anh giật lại, khuôn mặt mang vài phần trách mắng:
“Ánh sáng xanh không tốt đâu.”
Hân Nghiên nũng nịu ôm lấy eo của Vĩ Tịnh:
“Em đói rồi.”
Anh thoáng dịu xuống, dường như chẳng bao giờ đấu lại nổi vẻ đáng yêu này của cô nên nhanh chóng bị cô đá bay việc nhắc nhở ra sau đầu.
“Sao mà đáng yêu thế không biết?”
Các nụ hôn liên tiếp rơi xuống mặt cô khiến cô cười lên khúc khích. Cô được anh đỡ tới bàn ăn, chăm sóc tận tình, giúp cô tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc một cách trọn vẹn.
Tuy nhiên Hân Nghiên không nghĩ tới cô sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn vào đúng ngày hôm sau. Cô nhìn thấy Uyển Đình bước ra khỏi phòng chủ tịch với gương mặt tươi cười như hoa, thậm chí còn có chút thách thức khi đi ngang qua cô.
Đột nhiên, cô không muốn bước vào trong đó nữa.
“Phu nhân, ngài không vào sao ạ?” Thư ký đột ngột lên tiếng khiến bước chân muốn rời đi của cô dừng lại.
Giây sau, cánh cửa phòng lần nữa mở ra, Vĩ Tịnh dường như có chút hấp tấp khi nghe thấy thư ký thông báo rằng Hân Nghiên đến công ty. Anh tiến tới, vui vẻ ra mặt ôm lấy cô.
“Sao tới mà không vào?”
“Em nghĩ anh bận.”
Cô nở nụ cười gượng gạo, sau đó được anh dắt vào phòng chủ tịch.
“Ban nãy em thấy Uyển Đình…”
Cô mở lời giữa chừng rồi thôi, cũng không dám nói thêm điều gì, hay vốn dĩ cô không muốn nhận câu trả lời ngoài sức tưởng tượng.
Vĩ Tịnh vén tóc Hân Nghiên ra đằng sau, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
“Anh cần cô ta cho dự án lần này. Em tin tưởng anh chứ?”
“… Em tin anh.”
Cũng mong anh đừng phản bội lòng tin của em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.