Chương 18
Phong Tử Vân
23/05/2022
Một tháng lại trôi qua, cuối cùng nàng đã chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến đi du lịch của mình. Nghe nói phía bắc có một nơi được gọi là tiên cảnh, nàng đương nhiên là tò mò muốn đến đó xem thử như thế nào. Thế là mục tiêu cũng đã có, nàng phấn khởi kéo Minh Ngọc rời khỏi phủ tham gia vào chuyến hành trình này a.
Nàng và Minh Ngọc mỗi khi ra khỏi phủ đều cải trang thành nam nhân, như vậy dễ dàng di chuyển, cảm giác thoải mái hơn hẳn. Bạc cũng đem đủ, nếu thiếu thì dựa vào sức lực mà kiếm, đường thì từ miệng mà ra. Do đó nàng không quá lo lắng, trên đường đều cứ ung dung mà ngắm cảnh, Minh Ngọc cũng bị nàng ảnh hưởng nên cũng không phàn nàn gì nhiều.
Nhưng mọi thứ có vẻ nàng đã tính sai một bước… Hai người luôn theo hướng bắc mà đi tuyệt không sai lầm, nhưng có điều… trước mắt hai người là một khu rừng rộng lớn a…
Minh Ngọc nhìn khu rừng rồi lại nhìn nàng bên cạnh hỏi:" Tiểu… ách, công tử, bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là chúng ta trở về?"
Nàng thở dài, đây cũng là lần đầu nàng đi "phượt" kể từ khi xuyên không, lạ nước lạ cái mà không hiểu sao cứ thích đi phiêu lưu. Khu rừng trước mắt không biết là rộng bao nhiêu và dẫn đến đâu, có nguy hiểm gì không. Dù có bạc trên người nhưng nhìn khu rừng này không giống bên trong có quán ăn nào a, còn không có người làm sao mà hỏi đường?
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, đã đi mấy ngày đường đến đây nhìn thấy một chút chướng ngại thì bỏ cuộc? Nàng chưa muốn trở về sớm như vậy, một phần cũng vì lười. Nàng nhìn chằm chằm khu rừng rồi nói:" Chúng ta đã đi đến đây rồi, chỉ có một khu rừng thôi mà! Không phải sợ, chúng ta phải đi tiếp!"
Minh Ngọc có phần lo lắng:" Nhưng mà…"
Nàng quả quyết nói:" Không nhưng nhị gì nữa, nếu cô không muốn thì có thể trở về, ta sẽ tự mình đi "
Minh Ngọc thấy nàng kiên quyết như thế chỉ biết miễn cưỡng đồng ý:" Nếu công tử đã quyết thì tiểu Minh chỉ có thể đi cùng người". Tiểu Minh là cách xưng hô khi Minh Ngọc thay nam trang.
Phút chốc biểu tình kiên quyết của nàng đã biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt cười tươi rói nắm lấy tay Minh Ngọc chớp mắt:" Biết ngay là cô không bỏ rơi ta mà!"
Minh Ngọc thật sự dở khóc dở cười với vị chủ tử của mình, nhưng dù sao Minh Ngọc cũng đã quyết sẽ đi theo mình chủ tử là nàng rồi mà. Nàng anh hùng vỗ ngực đi phía trước nói:" Ta sẽ dẫn đường, cô không cần sợ a!"
Hai người trực tiếp bước vào rừng, rừng này đặc biệt rộng. Cây không quá thưa cũng không quá khít đủ để ánh nắng chiếu xuống, quang cảnh thoáng mát nha. Chốc chốc lại có gió thổi, chim muôn cứ ríu rít hót vang trời, thật sự làm nàng cảm thấy mãn nguyện khi quyết định đi tiếp.
Vào sâu bên trong, mọi thứ càng im lặng. Không biết lí do gì mà chim lại không hót nữa, chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây, nàng cảm thấy rất không thích hợp.
Minh Ngọc liên tục chà chà cánh tay đi bên cạnh nàng lo lắng nói:" Công tử, hình như tiểu Minh cảm thấy có người đang nhìn chúng ta…"
Nàng trấn an:" Không sao, có ta ở đây!"
" Ha ha ha" tiếng cười đột nhiên vang lên không khỏi dọa người, Minh Ngọc bị dọa sợ ra sức nắm chặt tay nàng. Nàng cũng có phần giật mình nhưng vẫn trấn tĩnh lại khi thấy một bóng người từ trên cao nhảy xuống. Cũng may bây giờ là ban ngày, nếu là ban đêm thì nàng tưởng đó là ma thật!
" Các ngươi làm gì ở đây?" người trước mặt hỏi với giọng bất mãn. Nàng thầm đánh giá người này, nhìn kĩ chính là một lão nhân râu tóc đều bạc, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào sức khỏe đương nhiên không có vấn đề. Vấn đề ở chỗ… y phục người này là bằng vải thô, biểu cảm tương đối tức giận, hai tay chống nạnh, ánh mắt nhìn trừng trừng, nhìn cỡ nào cũng giống một lão ngoan đồng trong phim "Thần điêu đại hiệp"!
Nàng và Minh Ngọc mỗi khi ra khỏi phủ đều cải trang thành nam nhân, như vậy dễ dàng di chuyển, cảm giác thoải mái hơn hẳn. Bạc cũng đem đủ, nếu thiếu thì dựa vào sức lực mà kiếm, đường thì từ miệng mà ra. Do đó nàng không quá lo lắng, trên đường đều cứ ung dung mà ngắm cảnh, Minh Ngọc cũng bị nàng ảnh hưởng nên cũng không phàn nàn gì nhiều.
Nhưng mọi thứ có vẻ nàng đã tính sai một bước… Hai người luôn theo hướng bắc mà đi tuyệt không sai lầm, nhưng có điều… trước mắt hai người là một khu rừng rộng lớn a…
Minh Ngọc nhìn khu rừng rồi lại nhìn nàng bên cạnh hỏi:" Tiểu… ách, công tử, bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là chúng ta trở về?"
Nàng thở dài, đây cũng là lần đầu nàng đi "phượt" kể từ khi xuyên không, lạ nước lạ cái mà không hiểu sao cứ thích đi phiêu lưu. Khu rừng trước mắt không biết là rộng bao nhiêu và dẫn đến đâu, có nguy hiểm gì không. Dù có bạc trên người nhưng nhìn khu rừng này không giống bên trong có quán ăn nào a, còn không có người làm sao mà hỏi đường?
Nhưng phóng lao thì phải theo lao, đã đi mấy ngày đường đến đây nhìn thấy một chút chướng ngại thì bỏ cuộc? Nàng chưa muốn trở về sớm như vậy, một phần cũng vì lười. Nàng nhìn chằm chằm khu rừng rồi nói:" Chúng ta đã đi đến đây rồi, chỉ có một khu rừng thôi mà! Không phải sợ, chúng ta phải đi tiếp!"
Minh Ngọc có phần lo lắng:" Nhưng mà…"
Nàng quả quyết nói:" Không nhưng nhị gì nữa, nếu cô không muốn thì có thể trở về, ta sẽ tự mình đi "
Minh Ngọc thấy nàng kiên quyết như thế chỉ biết miễn cưỡng đồng ý:" Nếu công tử đã quyết thì tiểu Minh chỉ có thể đi cùng người". Tiểu Minh là cách xưng hô khi Minh Ngọc thay nam trang.
Phút chốc biểu tình kiên quyết của nàng đã biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt cười tươi rói nắm lấy tay Minh Ngọc chớp mắt:" Biết ngay là cô không bỏ rơi ta mà!"
Minh Ngọc thật sự dở khóc dở cười với vị chủ tử của mình, nhưng dù sao Minh Ngọc cũng đã quyết sẽ đi theo mình chủ tử là nàng rồi mà. Nàng anh hùng vỗ ngực đi phía trước nói:" Ta sẽ dẫn đường, cô không cần sợ a!"
Hai người trực tiếp bước vào rừng, rừng này đặc biệt rộng. Cây không quá thưa cũng không quá khít đủ để ánh nắng chiếu xuống, quang cảnh thoáng mát nha. Chốc chốc lại có gió thổi, chim muôn cứ ríu rít hót vang trời, thật sự làm nàng cảm thấy mãn nguyện khi quyết định đi tiếp.
Vào sâu bên trong, mọi thứ càng im lặng. Không biết lí do gì mà chim lại không hót nữa, chỉ còn lại tiếng xào xạc của lá cây, nàng cảm thấy rất không thích hợp.
Minh Ngọc liên tục chà chà cánh tay đi bên cạnh nàng lo lắng nói:" Công tử, hình như tiểu Minh cảm thấy có người đang nhìn chúng ta…"
Nàng trấn an:" Không sao, có ta ở đây!"
" Ha ha ha" tiếng cười đột nhiên vang lên không khỏi dọa người, Minh Ngọc bị dọa sợ ra sức nắm chặt tay nàng. Nàng cũng có phần giật mình nhưng vẫn trấn tĩnh lại khi thấy một bóng người từ trên cao nhảy xuống. Cũng may bây giờ là ban ngày, nếu là ban đêm thì nàng tưởng đó là ma thật!
" Các ngươi làm gì ở đây?" người trước mặt hỏi với giọng bất mãn. Nàng thầm đánh giá người này, nhìn kĩ chính là một lão nhân râu tóc đều bạc, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào sức khỏe đương nhiên không có vấn đề. Vấn đề ở chỗ… y phục người này là bằng vải thô, biểu cảm tương đối tức giận, hai tay chống nạnh, ánh mắt nhìn trừng trừng, nhìn cỡ nào cũng giống một lão ngoan đồng trong phim "Thần điêu đại hiệp"!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.