Chương 1
Phong Tử Vân
23/05/2022
Máy bay đã cất cánh được một đoạn, nàng ngồi cái ghế cạnh cửa sổ máy bay, tay không ngừng xoa thái dương có phần đau nhức. Thật sự là phiền phức a, vừa mới dự hội thảo về chuyên ngành công nghệ thông tin bên Mĩ đã vội vàng trở về nước. Cũng chính vì kinh tế hạng hẹp của trường nàng mà cả đi lẫn về chỉ trong hai ngày, một đồng lộ phí ở lại mấy hôm đi du lịch cũng không có.
Vé máy bay cũng đâu do nàng đặt, nếu nàng là người làm chủ chắc chắn sẽ ở đó chơi suốt 1 tuần mới về! Chán quá a!
Vừa mới cảm thán xong loa máy bay đột nhiên phát lên: “Hành khách chú ý! Máy bay đang xảy ra một số lỗi nhỏ, xin các vị đừng hoảng hốt! Phía trên kệ phía trên các vị có dụng cụ bảo hộ, các vị mau chóng làm theo hướng dẫn của tiếp viên chúng tôi!”
Nàng càng thêm nhức đầu, chuyện gì xảy ra vậy a… Tiếp viên nhanh chóng hướng dẫn tận tình các hành khách ngồi trong khoang…
Máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội, có vẻ đã bị dị vật va vào máy bay. Khu vực này có khá nhiều chim chú ngụ a, như thế nào cũng là mấy chú kia đang bay rồi gặp xui xẻo cuốn vào cánh quạt của máy bay cho xem.
Hành khách thật sự rất hoảng loạn, ai nấy điều chắp tay cầu nguyện mong rằng không sao chỉ có mình nàng là mặt nhăn như khỉ nhìn ra ngoài bầu trời:” Thiên a, có phải người thấy con chưa đủ khổ còn muốn gieo rắc thêm chuyện này a? Thật bất công!”
Tiếng nói vừa dứt, máy bay đã mất thăng bằng rơi xuống. Nàng trợn mắt, không phải linh vậy chứ?!
Đùng… một chiếc máy bay gặp sự cố đã rơi thẳng xuống biển Đông… Hải quân nhanh chóng nhận lệnh cho thuyền cứu hộ ra cứu người, tất cả chỉ xảy trong tích tắc, mọi chuyện lại thêm phần hỗn loạn…
Nàng từ trong cơn mê thức tỉnh, đầu có chút đau nhưng nhanh chóng thích ứng với mọi thứ trước mắt. Một căn phòng toàn màu đỏ, phía trên bức tường có dán một chữ “Hỉ” bằng chữ Hán to đùng, nến cũng màu đỏ đang cháy sáng. Nhìn thế nào cũng là một phòng tân hôn a, nhưng mà có điểm khác lạ, chính là nó mang dáng vẻ cổ xưa, hình ảnh này chỉ xuất hiện trong phim cổ trang a…
Mà khoang, hình như máy bay nàng mới rơi xuống biển, đáng lẽ nàng phải ở trong bệnh viện chứ? Chuyện này là sao a?! Đầu nàng lại bắt đầu đau rồi a…
Cạch…
Tiếng động đột nhiên vang lên khiến nàng giật hết cả hồn, nhìn kĩ lại trong phòng còn có 1 người, người đó mặc hỉ phục dành cho tân nương, chắc hẳn là đang đợi tân lang đến tháo khăn.
Nhưng là, khăn đội đầu đã bị vứt từ khi nào, nữ tử đó dáng vẻ thật sự quen mắt. Nàng chậm rãi đứng dậy đi đến hỏi:” Này, cho ta hỏi đây là…”. Chưa nói hết câu nàng đã muốn cắn lưỡi chính mình, không vì gì khác mà là nữ tử kia… thật sự rất giống nàng!
Hình như nữ tử đó không thấy nàng, ánh mắt nhìn dáo dác, hành vi này làm nàng cảm thấy khó hiểu.
Nữ tử đột nhiên ngồi dậy chạy nhanh đến bàn, điều làm nàng lạnh người chính là nữ tử đó cứ thế xuyên qua người nàng! Nàng sợ hãi nhìn người mình, vẫn là bộ quần áo mà trước khi rơi máy bay nàng vẫn mặc, nhưng tại sao nàng lại trong suốt? Nàng đã chết?
Ngoàm ngoàm…
Nữ tử như sài lang hổ báo vồ lấy toàn bộ trái cây đặt trên bàn, nàng quên cả bản thân mình đang trong suốt mà trợn mắt nhìn nữ tử đó. Tướng ăn này, chậc, có phần không được đẹp mắt a.
Nữ tử ăn như bị bỏ đói mấy ngày, ăn thật sự rất dữ dội. Nàng nhìn nữ tử kia ăn mà thấy thương tiếc cho đám trái cây kia. Chậc, lại ăn một nửa bỏ một nửa, trái cây bị ăn phân nửa đều nằm rải rác trên mặt đất. Người này thần kinh chắc chắn có vấn đề.
Đang suy nghĩ thì nữ tử kia lại đứng lên tò mò đi về bức tường có gắn chữ “Hỉ” kia. Nhưng là…
“ Cẩn thận!” nàng hét lên
Chỉ thấy nữ tử sơ ý giẫm phải vỏ chuối mà mình mới vứt bỏ trên đất, trượt chân, đầu đập vào cạnh ghế phía trước ngất xỉu. Khóe mắt nàng bất đầu co giật, không phải đấy chứ? Vứt rác bừa bãi lại thành ra bị nó hại cho té đập đầu?
Nàng nhìn trời, bất quá lòng thương người vẫn trỗi đậy nhanh chóng đi đến xem xét. Nàng đưa tay lay dậy:” Cô nương, cô không sao…”
Tác giả: Thật ra truyện này mình đã đăng ở một nơi khác, không biết mình đăng lại ở đây bị gì ko a. Nếu có mình sẽ xóa ngay ????, mong mọi người giải đáp thắc mắc ạ.
Vé máy bay cũng đâu do nàng đặt, nếu nàng là người làm chủ chắc chắn sẽ ở đó chơi suốt 1 tuần mới về! Chán quá a!
Vừa mới cảm thán xong loa máy bay đột nhiên phát lên: “Hành khách chú ý! Máy bay đang xảy ra một số lỗi nhỏ, xin các vị đừng hoảng hốt! Phía trên kệ phía trên các vị có dụng cụ bảo hộ, các vị mau chóng làm theo hướng dẫn của tiếp viên chúng tôi!”
Nàng càng thêm nhức đầu, chuyện gì xảy ra vậy a… Tiếp viên nhanh chóng hướng dẫn tận tình các hành khách ngồi trong khoang…
Máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội, có vẻ đã bị dị vật va vào máy bay. Khu vực này có khá nhiều chim chú ngụ a, như thế nào cũng là mấy chú kia đang bay rồi gặp xui xẻo cuốn vào cánh quạt của máy bay cho xem.
Hành khách thật sự rất hoảng loạn, ai nấy điều chắp tay cầu nguyện mong rằng không sao chỉ có mình nàng là mặt nhăn như khỉ nhìn ra ngoài bầu trời:” Thiên a, có phải người thấy con chưa đủ khổ còn muốn gieo rắc thêm chuyện này a? Thật bất công!”
Tiếng nói vừa dứt, máy bay đã mất thăng bằng rơi xuống. Nàng trợn mắt, không phải linh vậy chứ?!
Đùng… một chiếc máy bay gặp sự cố đã rơi thẳng xuống biển Đông… Hải quân nhanh chóng nhận lệnh cho thuyền cứu hộ ra cứu người, tất cả chỉ xảy trong tích tắc, mọi chuyện lại thêm phần hỗn loạn…
Nàng từ trong cơn mê thức tỉnh, đầu có chút đau nhưng nhanh chóng thích ứng với mọi thứ trước mắt. Một căn phòng toàn màu đỏ, phía trên bức tường có dán một chữ “Hỉ” bằng chữ Hán to đùng, nến cũng màu đỏ đang cháy sáng. Nhìn thế nào cũng là một phòng tân hôn a, nhưng mà có điểm khác lạ, chính là nó mang dáng vẻ cổ xưa, hình ảnh này chỉ xuất hiện trong phim cổ trang a…
Mà khoang, hình như máy bay nàng mới rơi xuống biển, đáng lẽ nàng phải ở trong bệnh viện chứ? Chuyện này là sao a?! Đầu nàng lại bắt đầu đau rồi a…
Cạch…
Tiếng động đột nhiên vang lên khiến nàng giật hết cả hồn, nhìn kĩ lại trong phòng còn có 1 người, người đó mặc hỉ phục dành cho tân nương, chắc hẳn là đang đợi tân lang đến tháo khăn.
Nhưng là, khăn đội đầu đã bị vứt từ khi nào, nữ tử đó dáng vẻ thật sự quen mắt. Nàng chậm rãi đứng dậy đi đến hỏi:” Này, cho ta hỏi đây là…”. Chưa nói hết câu nàng đã muốn cắn lưỡi chính mình, không vì gì khác mà là nữ tử kia… thật sự rất giống nàng!
Hình như nữ tử đó không thấy nàng, ánh mắt nhìn dáo dác, hành vi này làm nàng cảm thấy khó hiểu.
Nữ tử đột nhiên ngồi dậy chạy nhanh đến bàn, điều làm nàng lạnh người chính là nữ tử đó cứ thế xuyên qua người nàng! Nàng sợ hãi nhìn người mình, vẫn là bộ quần áo mà trước khi rơi máy bay nàng vẫn mặc, nhưng tại sao nàng lại trong suốt? Nàng đã chết?
Ngoàm ngoàm…
Nữ tử như sài lang hổ báo vồ lấy toàn bộ trái cây đặt trên bàn, nàng quên cả bản thân mình đang trong suốt mà trợn mắt nhìn nữ tử đó. Tướng ăn này, chậc, có phần không được đẹp mắt a.
Nữ tử ăn như bị bỏ đói mấy ngày, ăn thật sự rất dữ dội. Nàng nhìn nữ tử kia ăn mà thấy thương tiếc cho đám trái cây kia. Chậc, lại ăn một nửa bỏ một nửa, trái cây bị ăn phân nửa đều nằm rải rác trên mặt đất. Người này thần kinh chắc chắn có vấn đề.
Đang suy nghĩ thì nữ tử kia lại đứng lên tò mò đi về bức tường có gắn chữ “Hỉ” kia. Nhưng là…
“ Cẩn thận!” nàng hét lên
Chỉ thấy nữ tử sơ ý giẫm phải vỏ chuối mà mình mới vứt bỏ trên đất, trượt chân, đầu đập vào cạnh ghế phía trước ngất xỉu. Khóe mắt nàng bất đầu co giật, không phải đấy chứ? Vứt rác bừa bãi lại thành ra bị nó hại cho té đập đầu?
Nàng nhìn trời, bất quá lòng thương người vẫn trỗi đậy nhanh chóng đi đến xem xét. Nàng đưa tay lay dậy:” Cô nương, cô không sao…”
Tác giả: Thật ra truyện này mình đã đăng ở một nơi khác, không biết mình đăng lại ở đây bị gì ko a. Nếu có mình sẽ xóa ngay ????, mong mọi người giải đáp thắc mắc ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.