Chương 22
Phong Tử Vân
23/05/2022
Dù có vấn đề gì thì vẫn phải lên đường, nàng không tin không tìm được, tinh thần phiêu lưu tràn đầy. Lúc trước nàng không có quá nhiều thời gian đi xa, toàn ở nhà làm trạch nữ nay được dịp đương nhiên phải tận hưởng a.
Hai người đi đến giữa trưa, không có bản đồ nên không biết đã đến được đâu, chỉ thấy phía trước có một tửu lâu nhìn cỡ nào cũng có vấn đề. Một, tửu lâu này không phải loại nhỏ, hai, trong rừng không một bóng người này lại có một tửu lâu, xây dựng ở đây là muốn phá sản sao?
Nàng bình tĩnh quan sát cuối cùng đưa ra một quyết định, dù muốn hay không cũng phải vào mới biết được! Nếu có nguy hiểm thì chạy thôi, không có gì lo lắng! Nàng là tự mình an ủi chính mình, nàng nói với Minh Ngọc bên cạnh:” Chúng ta vào đó xem sao”
Minh Ngọc đơn thuần cũng cảm thấy tửu lâu này rất kì quái nhỏ giọng:” Công tử. Tửu lâu này nhìn có phần không ổn...”
Nàng khoát tay:” Không sao, có gì ta sẽ bảo vệ ngươi!”. Nói rồi nàng hùng hổ tiến vào, Minh Ngọc nhìn trời, bất quá vẫn vào theo phía sau.
Thấy khách đến, tiểu nhị niềm nở tiếp đón:” Hai vị công tử mời vào, mời vào! Hai vị muốn ngồi bàn nào?”. Nàng quan sát xung quanh... Không có một vị khách nào... Nàng cười gượng:” A ha ha, cho chúng ta bàn trong cùng gần cửa đi”
“ A vâng, mời hai vị!” tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn nàng và Minh Ngọc đến cái bàn đặt gần cửa phía trong cùng rồi lau bàn ghế để hai người ngồi xuống.
Nàng nói:” Cho ta một ít cơm, một mặn, một canh, một chay, với cả một ít màn thầu. Cảm ơn”
“ Vâng, hai vị đợi một lát!” nói rồi tiểu nhị chạy xuống bếp gọi món
Minh Ngọc nhìn xung quanh rồi hỏi:” Tại sao chúng ta lại ngồi trong cùng vậy?”
Bước vào là một nam nhân mặc y phục đen tuyền, khí chất cực lãnh, phía sau là bốn nam nhân khác cũng là hắc y nhưng khí chất không bằng người đi đầu. Năm người lạnh lùng bước vào, tiểu nhị có phần lo sợ dò hỏi:” Các vị muốn ngồi ở đâu...?”
Minh Ngọc trợn mắt nhìn nàng, như thế mà nói cũng được ư? Tiểu nhị mang thức ăn lên bàn, nàng trả bạc trước rồi bắt đầu dùng đũa. Chỉ thấy mới cầm đũa lên bên ngoài liền vang lên tiếng ngựa, tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đón khách.
“ Được, được, mới các vị đi theo lối này”
Một người trong số đó nói:” Chúng ta muốn lên lầu”
Nàng nheo mắt nhìn vào đống đồ ăn trước mặt, hình như người vừa rồi có phần quen mắt... Bất quá nàng không muốn chuốc lấy phiền phức nên quyết định ăn nhanh rồi vọt lẹ, không có tư tưởng quan sát nam nhân đó!
Nàng nhỏ giọng thúc giọng Minh Ngọc đối diện:” Ngươi mau ăn đi a, ta có cảm giác một hồi nữa sẽ có chuyện rắc rối!”
Minh Ngọc cũng nghi hoặc nhìn hướng những người nam nhân trên lầu, vì tầm nhìn bị vướn cây cột nên Minh Ngọc không thấy được nam nhân đó, nhưng lại chắc một điều mình đã từng gặp qua!
Nam nhân trên cao dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn xung quanh, bất giác tầm nhìn lại dừng trên người nàng, nam nhân khẽ nhíu mày.
“ Chủ tử...?” một người trong số bốn người còn lại thấy hắn có như vậy liền lên tiếng hỏi. Hắn thu tầm mắt lại, người nọ cũng im lặng không hỏi nữa. Món ăn được dọn lên, năm người vẫn không thèm dùng đũa chỉ lãnh đạm uống trà.
Nàng cầm một cái màn thầu lên đưa lên miệng, cắn...
Rầm...
Cái bàn gần cửa nhất bị đạp gãy, một đám người mặt mày bậm trợn hùng hổ xông vào, tay mang đao chỉ hướng người của nam nhân trên lầu:” Các ngươi biết điều thì mau mang bạc ra đây bọn ta sẽ tha cho một con đường sống, nếu không đừng hòng ra khỏi đây!”
Hai người đi đến giữa trưa, không có bản đồ nên không biết đã đến được đâu, chỉ thấy phía trước có một tửu lâu nhìn cỡ nào cũng có vấn đề. Một, tửu lâu này không phải loại nhỏ, hai, trong rừng không một bóng người này lại có một tửu lâu, xây dựng ở đây là muốn phá sản sao?
Nàng bình tĩnh quan sát cuối cùng đưa ra một quyết định, dù muốn hay không cũng phải vào mới biết được! Nếu có nguy hiểm thì chạy thôi, không có gì lo lắng! Nàng là tự mình an ủi chính mình, nàng nói với Minh Ngọc bên cạnh:” Chúng ta vào đó xem sao”
Minh Ngọc đơn thuần cũng cảm thấy tửu lâu này rất kì quái nhỏ giọng:” Công tử. Tửu lâu này nhìn có phần không ổn...”
Nàng khoát tay:” Không sao, có gì ta sẽ bảo vệ ngươi!”. Nói rồi nàng hùng hổ tiến vào, Minh Ngọc nhìn trời, bất quá vẫn vào theo phía sau.
Thấy khách đến, tiểu nhị niềm nở tiếp đón:” Hai vị công tử mời vào, mời vào! Hai vị muốn ngồi bàn nào?”. Nàng quan sát xung quanh... Không có một vị khách nào... Nàng cười gượng:” A ha ha, cho chúng ta bàn trong cùng gần cửa đi”
“ A vâng, mời hai vị!” tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn nàng và Minh Ngọc đến cái bàn đặt gần cửa phía trong cùng rồi lau bàn ghế để hai người ngồi xuống.
Nàng nói:” Cho ta một ít cơm, một mặn, một canh, một chay, với cả một ít màn thầu. Cảm ơn”
“ Vâng, hai vị đợi một lát!” nói rồi tiểu nhị chạy xuống bếp gọi món
Minh Ngọc nhìn xung quanh rồi hỏi:” Tại sao chúng ta lại ngồi trong cùng vậy?”
Bước vào là một nam nhân mặc y phục đen tuyền, khí chất cực lãnh, phía sau là bốn nam nhân khác cũng là hắc y nhưng khí chất không bằng người đi đầu. Năm người lạnh lùng bước vào, tiểu nhị có phần lo sợ dò hỏi:” Các vị muốn ngồi ở đâu...?”
Minh Ngọc trợn mắt nhìn nàng, như thế mà nói cũng được ư? Tiểu nhị mang thức ăn lên bàn, nàng trả bạc trước rồi bắt đầu dùng đũa. Chỉ thấy mới cầm đũa lên bên ngoài liền vang lên tiếng ngựa, tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đón khách.
“ Được, được, mới các vị đi theo lối này”
Một người trong số đó nói:” Chúng ta muốn lên lầu”
Nàng nheo mắt nhìn vào đống đồ ăn trước mặt, hình như người vừa rồi có phần quen mắt... Bất quá nàng không muốn chuốc lấy phiền phức nên quyết định ăn nhanh rồi vọt lẹ, không có tư tưởng quan sát nam nhân đó!
Nàng nhỏ giọng thúc giọng Minh Ngọc đối diện:” Ngươi mau ăn đi a, ta có cảm giác một hồi nữa sẽ có chuyện rắc rối!”
Minh Ngọc cũng nghi hoặc nhìn hướng những người nam nhân trên lầu, vì tầm nhìn bị vướn cây cột nên Minh Ngọc không thấy được nam nhân đó, nhưng lại chắc một điều mình đã từng gặp qua!
Nam nhân trên cao dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn xung quanh, bất giác tầm nhìn lại dừng trên người nàng, nam nhân khẽ nhíu mày.
“ Chủ tử...?” một người trong số bốn người còn lại thấy hắn có như vậy liền lên tiếng hỏi. Hắn thu tầm mắt lại, người nọ cũng im lặng không hỏi nữa. Món ăn được dọn lên, năm người vẫn không thèm dùng đũa chỉ lãnh đạm uống trà.
Nàng cầm một cái màn thầu lên đưa lên miệng, cắn...
Rầm...
Cái bàn gần cửa nhất bị đạp gãy, một đám người mặt mày bậm trợn hùng hổ xông vào, tay mang đao chỉ hướng người của nam nhân trên lầu:” Các ngươi biết điều thì mau mang bạc ra đây bọn ta sẽ tha cho một con đường sống, nếu không đừng hòng ra khỏi đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.