Chương 62
Phong Tử Vân
23/05/2022
Mặc dù có vài phần nghi hoặc nhưng hai người vẫn nhanh chóng tiếp ứng cho nàng và Băng Băng. Võ của nàng và Băng Băng khác với võ công ở đây, nói cách khác chính là võ hiện đại. Còn về lão ngoan đồng, hai người chỉ chịu học khinh công mà thôi, vì vậy mỗi lần xuất chiêu đều không có bao nhiêu nội lực mà chỉ là lực bình thường.
Hắc y nhân ra tay tàn nhẫn, tầng tầng vây quanh nhóm người nàng làm họ khó có thể xoay sở được. Sau một lúc, nàng và Băng băng đã thấm mệt, ngay cả hắn và Tống Thiên Cảnh cũng đổ đầy mồ hôi. Bọn hắc y nhân thì vẫn sung sức đến vậy, giết được tên này lại nhảy thêm nhiều tên khác, bọn chúng chia làm hai nhóm tấn công, khi nhóm này đã mệt sẽ đến nhóm khác cứ thế luân phiên trong khi họ không có cơ hội để nghỉ ngơi…
Nếu chỉ có hai người hắn và Tống Thiên Cảnh thì còn có thể thoát khỏi đây, nhưng hiện giờ lại có nàng và Băng Băng, họ không thể rời đi một mình mà bỏ lại nàng và Băng Băng được.
Roắc…roắc…
Hai cây gỗ trên tay nàng và Băng Băng không còn chịu được nữa gãy làm đôi, hai người nhíu mày. Chết tiệt! Nàng né tránh thanh kiếm đang hướng đến rồi nhanh tay đánh vào cổ tay của tên hắc y nhân làm thanh kiếm rơi xuống. Nàng đang tìm thời cơ nhặt thanh kiếm lên dùng làm vũ khí thì hắc y nhân kia giở trò vung bột trắng lên…
Nàng theo phản xạ nhắm chặt mắt, những hắc y nhân khác cũng đồng thời vung bột trắng ra khiến tầm nhìn của bọn họ bị gián đoạn…
Sát khí bủa vây, Băng Băng không khỏi rùng mình nhanh chóng mở mắt thích ứng. Xoẹt…! Dòng đỏ thẫm nhanh chóng lan ra vùng y phục quanh đó.
Băng Băng cứng đờ người nhìn khuôn mặt trước mắt… Tống Thiên Cảnh đứng đó, mỉm cười nhìn Băng Băng, khóe miệng vươn ra tia máu, trước bả vai là một nhát kiếm… Thì ra… Tống Thiên cảnh đã đỡ cho cô một nhát kiếm…
Nàng vẫn đang loay hoay trong mớ không khí đầy màu trắng, đột nhiên bóng đen nhanh như cắt xuất hiện kèm theo sát khí. Nàng nhíu mày né tránh, nhưng ngay lúc đó tại một hướng khác lại xuất hiện hắc y nhân. Do bột trắng chưa tan nên nàng không nhìn rõ, đến khi phát hiện thì được một người kéo vào lòng. Tiếp theo đó chính là mùi tanh của máu…
Cả người nàng run lên, phía bên hông cảm giác ẩm ướt… Nàng ngước nhìn lên... là huynh? Lại cúi nhìn phía bên hông của hắn, một mảnh ướt từ từ lan rộng ra rồi nhỏ giọt theo thanh kiếm đang đâm xuyên qua.
Nàng lắp bắp:" Huynh…huynh…", hắn mỉm cười đánh một chưởng vảo tên hắc y nhân kia bay ra xa rồi nói: " Ta không sao…"
" Tiểu Linh!" giọng của Băng Băng vang lên, lúc này bột trắng cũng tan biến. Nàng giật mình nhìn lại xung quanh, hắc y nhân vẫn vây quanh, nhìn về phía Băng Băng thì Tống Thiên Cảnh cũng đang bị thương. Rồi nhìn lại người đang cố gắng bảo vệ mình…
Lòng nàng chợt lạnh, sát khí hiện lên trên đáy mắt. Nàng nói:" Chúng ta cần thoát khỏi đây!"
Nói rồi nhanh chóng móc từ bên hông ra một ống trúc nhỏ, dùng lực gỡ nó ra rồi ném lên trời…
Bùm… Một tiếng nổ vang lên, trên trời là một mảnh màu đỏ như một khí hiệu nào đó rồi nhanh chóng biến mất.
Hắn và Tống Thiên Cảnh khẽ nhíu mày, đây chẳng phải lệnh triệu tập của " Thất Quân" hay sao? " Thất Quân" được sinh ra để bảo vệ hoàng thất, nhưng sẽ không dễ dàng xuất hiện và cũng không dễ dàng để có được lệnh bài đó và họ sẽ truyền nhiệm vụ này cho con cháu của họ. Nghe nói mỗi đời vua sẽ có một truyền nhân giữ lệnh bài. Đến khi nào người trong hoàng thất gặp nguy hiểm truyền nhân sẽ xuất hiện cùng với " Thất Quân" để bảo vệ họ…
Hắc y nhân ra tay tàn nhẫn, tầng tầng vây quanh nhóm người nàng làm họ khó có thể xoay sở được. Sau một lúc, nàng và Băng băng đã thấm mệt, ngay cả hắn và Tống Thiên Cảnh cũng đổ đầy mồ hôi. Bọn hắc y nhân thì vẫn sung sức đến vậy, giết được tên này lại nhảy thêm nhiều tên khác, bọn chúng chia làm hai nhóm tấn công, khi nhóm này đã mệt sẽ đến nhóm khác cứ thế luân phiên trong khi họ không có cơ hội để nghỉ ngơi…
Nếu chỉ có hai người hắn và Tống Thiên Cảnh thì còn có thể thoát khỏi đây, nhưng hiện giờ lại có nàng và Băng Băng, họ không thể rời đi một mình mà bỏ lại nàng và Băng Băng được.
Roắc…roắc…
Hai cây gỗ trên tay nàng và Băng Băng không còn chịu được nữa gãy làm đôi, hai người nhíu mày. Chết tiệt! Nàng né tránh thanh kiếm đang hướng đến rồi nhanh tay đánh vào cổ tay của tên hắc y nhân làm thanh kiếm rơi xuống. Nàng đang tìm thời cơ nhặt thanh kiếm lên dùng làm vũ khí thì hắc y nhân kia giở trò vung bột trắng lên…
Nàng theo phản xạ nhắm chặt mắt, những hắc y nhân khác cũng đồng thời vung bột trắng ra khiến tầm nhìn của bọn họ bị gián đoạn…
Sát khí bủa vây, Băng Băng không khỏi rùng mình nhanh chóng mở mắt thích ứng. Xoẹt…! Dòng đỏ thẫm nhanh chóng lan ra vùng y phục quanh đó.
Băng Băng cứng đờ người nhìn khuôn mặt trước mắt… Tống Thiên Cảnh đứng đó, mỉm cười nhìn Băng Băng, khóe miệng vươn ra tia máu, trước bả vai là một nhát kiếm… Thì ra… Tống Thiên cảnh đã đỡ cho cô một nhát kiếm…
Nàng vẫn đang loay hoay trong mớ không khí đầy màu trắng, đột nhiên bóng đen nhanh như cắt xuất hiện kèm theo sát khí. Nàng nhíu mày né tránh, nhưng ngay lúc đó tại một hướng khác lại xuất hiện hắc y nhân. Do bột trắng chưa tan nên nàng không nhìn rõ, đến khi phát hiện thì được một người kéo vào lòng. Tiếp theo đó chính là mùi tanh của máu…
Cả người nàng run lên, phía bên hông cảm giác ẩm ướt… Nàng ngước nhìn lên... là huynh? Lại cúi nhìn phía bên hông của hắn, một mảnh ướt từ từ lan rộng ra rồi nhỏ giọt theo thanh kiếm đang đâm xuyên qua.
Nàng lắp bắp:" Huynh…huynh…", hắn mỉm cười đánh một chưởng vảo tên hắc y nhân kia bay ra xa rồi nói: " Ta không sao…"
" Tiểu Linh!" giọng của Băng Băng vang lên, lúc này bột trắng cũng tan biến. Nàng giật mình nhìn lại xung quanh, hắc y nhân vẫn vây quanh, nhìn về phía Băng Băng thì Tống Thiên Cảnh cũng đang bị thương. Rồi nhìn lại người đang cố gắng bảo vệ mình…
Lòng nàng chợt lạnh, sát khí hiện lên trên đáy mắt. Nàng nói:" Chúng ta cần thoát khỏi đây!"
Nói rồi nhanh chóng móc từ bên hông ra một ống trúc nhỏ, dùng lực gỡ nó ra rồi ném lên trời…
Bùm… Một tiếng nổ vang lên, trên trời là một mảnh màu đỏ như một khí hiệu nào đó rồi nhanh chóng biến mất.
Hắn và Tống Thiên Cảnh khẽ nhíu mày, đây chẳng phải lệnh triệu tập của " Thất Quân" hay sao? " Thất Quân" được sinh ra để bảo vệ hoàng thất, nhưng sẽ không dễ dàng xuất hiện và cũng không dễ dàng để có được lệnh bài đó và họ sẽ truyền nhiệm vụ này cho con cháu của họ. Nghe nói mỗi đời vua sẽ có một truyền nhân giữ lệnh bài. Đến khi nào người trong hoàng thất gặp nguy hiểm truyền nhân sẽ xuất hiện cùng với " Thất Quân" để bảo vệ họ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.