Chương 8
Phong Tử Vân
23/05/2022
Minh Ngọc thật sự bị nàng dọa không ít, đang yên đang lành lại nói một mực rồi còn tự khen mình thông minh, Minh Ngọc cảm tưởng có phải vết thương trên đầu có di chứng khiến nàng trở nên như vậy.
Bất quá nàng lại không để ý mà phải tìm cách thực hiện kế hoạch của mình!
Kế hoạch thứ nhất: Mĩ nhân trong đình!...
Trong hoa viên của vương phủ, đình mát được xây dựng ở cạnh hồ, nơi đó chốc chốc lại có gió, phong cảnh cũng rất hài hòa. Liễu mọc ven hồ rũ lá xuống khiến nơi đây thêm xanh, mặt hồ lăn tăn vài gợn sóng, quả thật sự là nơi thích hợp để ngồi thưởng trà, ngắm phong cảnh.
Nàng một thân y phục màu xanh da trời đứng trong đình tựa như đang ngắm phong cảnh… Hắc hắc, nàng là chọn y phục hòa hợp với thiên nhiên a, lại toát lên vẻ thanh nhã, nàng tin chắc hình ảnh này vị vương gia kia chắc chắn sẽ chú ý.
Lại nói nàng đã cho Minh Ngọc tìm hiểu, vương gia vào giờ này sẽ đến bên đình thưởng trà. Nàng đã chuẩn bị mọi thứ, trà cũng đã pha chế sẵn đặt trên bàn chờ người đến thưởng thức. Minh Ngọc cảm thấy mình không nên ở lại vướng tay vướng chân nàng nên đã tìm một góc mà nàng có thể nhìn thấy để khi thấy vương gia xuất hiện liền ra hiệu cho nàng chuẩn bị.
Không lâu sau thật sự có người đến, Minh Ngọc nhìn liền biết đó là vương gia nên ra kí hiệu cho nàng. Nàng thầm mừng trong lòng, vẻ ngoài ra vẻ hết sức tự nhiên như đang vô thức ngắm nhìn cảnh vật…
Nàng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, tim liền đập nhanh hơn một chút, bất quá đã lâu như vậy sao không nghe ai lên tiếng? Dù có phần nghi vấn nhưng nàng vẫn đứng đó, trong lòng lại thúc giục nói gì đi, không thì đến nhìn ta cũng được. Nhưng là vẫn không có động tĩnh…
Đứng thật sự rất mỏi, nàng không biết đứng bao lâu rốt cuộc Minh Ngọc cũng xuất hiện đến bên cạnh nàng mặt rầu rĩ nói:" Tiểu thư, vương gia đi rồi"
Dáng vẻ " thanh nhã" lộp bộp rơi xuống, nàng nghiến răng nghiến lợi quay lại, quả thật không thấy bóng dáng ai ngoài Minh Ngọc. Nàng khó chịu đi đến cạnh bàn tự rót cho mình một ly trà uống ực một cái.
" Hừ, kế hoạch hoàn hảo như vậy mà, vì sao hắn ta không để ý a" nàng vò vò tóc mà không nghĩ đến hình tượng của mình, tóc bị vò hơi rối. Minh Ngọc cũng không rõ nói:" Ta thấy rõ ràng vương gia đã đến, còn nhìn tiểu thư, nhưng vương gia chỉ mình một lát liền rời đi. Ta thật sự không hiểu…"
Nàng nheo mắt:" Hay là ta chưa đủ hấp dẫn?"
Minh Ngọc lắc đầu:" Không, ta thấy tiểu thư rất đẹp!"
Nàng xua xua tay:" Đừng nói như vậy, mỗi người mỗi thẩm mĩ khác nhau. Ta phải nghĩ phương án khác mới được!"
Nếu nữ nhân thanh nhã đã không được thì... Nữ nhân hiền dịu!
Kế hoạch thứ hai: Mĩ nhân dưới ánh trăng!
Cũng may thời điểm thực hiện kế hoạch trăng lại sáng và tròn. Nàng tìm một ngọn núi giả nhỏ trong phủ rồi nhảy lên ngồi tựa hồ ngắm trăng.
Nàng bây giờ lại vận y phục màu vàng nhạt hòa vào ánh trăng lại trở nên an tĩnh, nàng nhẹ mỉm cười ngước nhìn bầu trời đêm, trăng thật còn, những vì tinh tú cũng tỏa sáng lấp lánh, thật sự là đầy ý vị.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên phía sau, nàng thầm mừng trong lòng, nếu nàng đoán không lầm thì người đó chính là vương gia a. Đúng là may mắn mà, nàng cứ tưởng đêm này sẽ ngồi cả đêm, không nghĩ đến vương gia lại xuất hiện phía sau nàng.
Mau động tâm đi a, hình ảnh này nàng phải kì công suy nghĩ mới ra a, là một sinh viên khoa công nghệ thông tin thì ít nhiều cũng biết đến đồ họa. Hình ảnh như vầy chẳng phải thu hút ánh nhìn hay sao?
Bất quá nàng lại không để ý mà phải tìm cách thực hiện kế hoạch của mình!
Kế hoạch thứ nhất: Mĩ nhân trong đình!...
Trong hoa viên của vương phủ, đình mát được xây dựng ở cạnh hồ, nơi đó chốc chốc lại có gió, phong cảnh cũng rất hài hòa. Liễu mọc ven hồ rũ lá xuống khiến nơi đây thêm xanh, mặt hồ lăn tăn vài gợn sóng, quả thật sự là nơi thích hợp để ngồi thưởng trà, ngắm phong cảnh.
Nàng một thân y phục màu xanh da trời đứng trong đình tựa như đang ngắm phong cảnh… Hắc hắc, nàng là chọn y phục hòa hợp với thiên nhiên a, lại toát lên vẻ thanh nhã, nàng tin chắc hình ảnh này vị vương gia kia chắc chắn sẽ chú ý.
Lại nói nàng đã cho Minh Ngọc tìm hiểu, vương gia vào giờ này sẽ đến bên đình thưởng trà. Nàng đã chuẩn bị mọi thứ, trà cũng đã pha chế sẵn đặt trên bàn chờ người đến thưởng thức. Minh Ngọc cảm thấy mình không nên ở lại vướng tay vướng chân nàng nên đã tìm một góc mà nàng có thể nhìn thấy để khi thấy vương gia xuất hiện liền ra hiệu cho nàng chuẩn bị.
Không lâu sau thật sự có người đến, Minh Ngọc nhìn liền biết đó là vương gia nên ra kí hiệu cho nàng. Nàng thầm mừng trong lòng, vẻ ngoài ra vẻ hết sức tự nhiên như đang vô thức ngắm nhìn cảnh vật…
Nàng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, tim liền đập nhanh hơn một chút, bất quá đã lâu như vậy sao không nghe ai lên tiếng? Dù có phần nghi vấn nhưng nàng vẫn đứng đó, trong lòng lại thúc giục nói gì đi, không thì đến nhìn ta cũng được. Nhưng là vẫn không có động tĩnh…
Đứng thật sự rất mỏi, nàng không biết đứng bao lâu rốt cuộc Minh Ngọc cũng xuất hiện đến bên cạnh nàng mặt rầu rĩ nói:" Tiểu thư, vương gia đi rồi"
Dáng vẻ " thanh nhã" lộp bộp rơi xuống, nàng nghiến răng nghiến lợi quay lại, quả thật không thấy bóng dáng ai ngoài Minh Ngọc. Nàng khó chịu đi đến cạnh bàn tự rót cho mình một ly trà uống ực một cái.
" Hừ, kế hoạch hoàn hảo như vậy mà, vì sao hắn ta không để ý a" nàng vò vò tóc mà không nghĩ đến hình tượng của mình, tóc bị vò hơi rối. Minh Ngọc cũng không rõ nói:" Ta thấy rõ ràng vương gia đã đến, còn nhìn tiểu thư, nhưng vương gia chỉ mình một lát liền rời đi. Ta thật sự không hiểu…"
Nàng nheo mắt:" Hay là ta chưa đủ hấp dẫn?"
Minh Ngọc lắc đầu:" Không, ta thấy tiểu thư rất đẹp!"
Nàng xua xua tay:" Đừng nói như vậy, mỗi người mỗi thẩm mĩ khác nhau. Ta phải nghĩ phương án khác mới được!"
Nếu nữ nhân thanh nhã đã không được thì... Nữ nhân hiền dịu!
Kế hoạch thứ hai: Mĩ nhân dưới ánh trăng!
Cũng may thời điểm thực hiện kế hoạch trăng lại sáng và tròn. Nàng tìm một ngọn núi giả nhỏ trong phủ rồi nhảy lên ngồi tựa hồ ngắm trăng.
Nàng bây giờ lại vận y phục màu vàng nhạt hòa vào ánh trăng lại trở nên an tĩnh, nàng nhẹ mỉm cười ngước nhìn bầu trời đêm, trăng thật còn, những vì tinh tú cũng tỏa sáng lấp lánh, thật sự là đầy ý vị.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên phía sau, nàng thầm mừng trong lòng, nếu nàng đoán không lầm thì người đó chính là vương gia a. Đúng là may mắn mà, nàng cứ tưởng đêm này sẽ ngồi cả đêm, không nghĩ đến vương gia lại xuất hiện phía sau nàng.
Mau động tâm đi a, hình ảnh này nàng phải kì công suy nghĩ mới ra a, là một sinh viên khoa công nghệ thông tin thì ít nhiều cũng biết đến đồ họa. Hình ảnh như vầy chẳng phải thu hút ánh nhìn hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.