Chương 67: Ngoại truyện 1 : BĂNG BĂNG VÀ TỐNG THIÊN CẢNH
Phong Tử Vân
23/05/2022
Trên con đường cao tốc thành phố S, Băng Băng vẫn đang tập trung lái xe, ánh mắt một mực nhìn về phái trước, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày. Bất quá không biết vì điều gì trong lòng cô muốn bật radio, nghĩ vậy tay cô cũng đã hướng đến nút bật mà bấm nút.
" Vào lúc 9h sáng, máy bay H bay từ Mỹ về thành phố S đã xảy ra vấn đề. Máy bay chở hơn 100 người đã mất thăng bằng rơi xuống biển, hiện các lực lượng chức năng đang cố gắng tìm ra vị trí máy bay rơi và ra sức cứu người… Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục đưa tin. Tiếp theo là bản tin chính trị…"
Băng Băng thở dài, sự cố máy bay đúng thật là khó lường, không biết nha đầu Diệp Linh kia đã về chưa nhỉ? Nghĩ đến đây chợt cô nhận ra điều gì, hai mắt chợt mở to hốt hoảng. Máy bay H…từ Mỹ… 9h…?
Đây chẳng phải là máy bay mà Diệp Linh bay từ Mỹ trở về sao? Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy! Cô nhanh chóng tìm kiếm điện thoại rồi nhập số gọi nàng… " Thuê bao quý khách…"
Cô có dự cảm không lành, vì chăm chú nhìn điện thoại nên phía trước xảy ra sự việc gì Băng Băng không hề nhận ra. Đến khi ngước nhìn lên thì đã không kịp, phía trước là một chiếc xe tải đang đậu giữa đường…
Rầm…
Cô nhanh chóng đánh láy nhưng quá nhanh khiến xe đâm sầm vào thanh chắn ven đường, ý thức của cô cũng dần bị bóng tối bao trùm…
Không biết bao lâu, một trận đau nhức từ đầu truyền đến, cô nhíu mày chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt chính là một cái màn cũ kĩ, cô không khỏi nhíu mày, lại cố gắng nhìn xung quanh. Chính là một căn phòng bằng gỗ có vài phần cổ kính, chung quanh không có ai. Cô loại bỏ ý nghĩ đây chính là bệnh viện…
Cố gắng ngồi dậy chợt phát hiện mình đang mặc một bộ váy màu hồng phấn, vẫn là có chút cũ… Băng Băng nhíu mày, nghĩ nghĩ, rốt cuộc đây là địa phương nào?
Khẽ nhích tấm chăn đang đấp trên người, một vật thể nhỏ rơi xuống đất vang lên thanh thúy lanh canh lanh canh. Cô nhíu mày nhặt lên, là một chiếc lọ nhỏ bên trong vẫn còn một chút nước. Sau khi giọt nước rơi xuống đất liền xèo xèo hiện lên bọt trắng.
Độc dược?
Càng ngày càng thấy khó hiểu, nhưng trong ý thức của cô đã có một suy nghĩ. Cô đã xuyên không? Ý nghĩ càng thêm mãnh liệt khi đi đến chiếc bàn trang điểm, ở đó có một chiếc gương đồng, cô cầm lên quan sát, khuôn mặt khá giống cô nhưng cô biết đây là không phải.
Cô thở dài xoa xoa thái dương, tại sao lại xảy ra chuyện xuyên không này? Chủ nhân của thân thể này là ai, tại sao lại uống thuốc độc tự vẫn để cô có cơ hội xuyên qua? Còn có quan trọng hơn chính là, nha đầu Diệp Linh có xảy ra chuyện gì hay không? Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cô cứ thế hiện ra, rốt cuộc cái đầu vẫn không thích ứng được đau nhức, vì thế cô bỏ qua những câu hỏi đó mà đi tìm hiểu một chút xung quanh.
Lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một cuốn sách giống như nhật kí của chủ nhân này. Mở ra xem…
Trầm tư một lát, cô mới biết được thân thể này cũng tên là Dương Băng Băng, sống ở Tây thành xa xôi, phụ thân làm tri phủ. Vì một lần hoàng thượng vi phục xuất tuần đến Tây thành, hai người đã gặp nhau, từ đó "cô" đem lòng si mến. Sau khi quay về hoàng cung, hoàng thượng liền ra lệnh cưới "cô" làm quý phi. Đến đêm động phòng, vì quá mức si dại, điên cuồng yêu mà " cô" đã bỏ xuân dược vào trong rượu giao bôi.
Bất quá hoàng thượng cũng chỉ vào phòng vén khăn lên liền rời đi, "cô" một mực sống chết ôm chầm lấy hoàng thượng, còn có không tiếc mạo phạm mà hung hăng ép hoàng thượng uống rượu…
Kết cục Băng Băng cũng đã biết trước, nhìn lại quả đúng như vậy. Cô biết rằng vị hoàng đến kia không yêu "cô", chỉ vì các quan đại thần ép buộc phải cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ phải có chủ nên y đã tìm đại một người nào đó, lại chọn trúng " cô" – một nữ nhân ở nơi xa xôi, không có tí uy hiếp nào với mình… Không ngờ "cô" lại có hành động đó, y chán ghét vung một chưởng đẩy "cô" ra rồi phất tay rời đi…
Vị chủ nhân của thân thể này bị hoàng thượng lạnh nhạt, không chút quan tâm thương yêu… Nơi đây cũng dần không ai ra vào, xem như là một lãnh cung đi… Cũng vì thế sau nửa năm không chịu được cảnh cô độc mà đã tìm đến cái chết…
" Vào lúc 9h sáng, máy bay H bay từ Mỹ về thành phố S đã xảy ra vấn đề. Máy bay chở hơn 100 người đã mất thăng bằng rơi xuống biển, hiện các lực lượng chức năng đang cố gắng tìm ra vị trí máy bay rơi và ra sức cứu người… Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục đưa tin. Tiếp theo là bản tin chính trị…"
Băng Băng thở dài, sự cố máy bay đúng thật là khó lường, không biết nha đầu Diệp Linh kia đã về chưa nhỉ? Nghĩ đến đây chợt cô nhận ra điều gì, hai mắt chợt mở to hốt hoảng. Máy bay H…từ Mỹ… 9h…?
Đây chẳng phải là máy bay mà Diệp Linh bay từ Mỹ trở về sao? Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy! Cô nhanh chóng tìm kiếm điện thoại rồi nhập số gọi nàng… " Thuê bao quý khách…"
Cô có dự cảm không lành, vì chăm chú nhìn điện thoại nên phía trước xảy ra sự việc gì Băng Băng không hề nhận ra. Đến khi ngước nhìn lên thì đã không kịp, phía trước là một chiếc xe tải đang đậu giữa đường…
Rầm…
Cô nhanh chóng đánh láy nhưng quá nhanh khiến xe đâm sầm vào thanh chắn ven đường, ý thức của cô cũng dần bị bóng tối bao trùm…
Không biết bao lâu, một trận đau nhức từ đầu truyền đến, cô nhíu mày chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt chính là một cái màn cũ kĩ, cô không khỏi nhíu mày, lại cố gắng nhìn xung quanh. Chính là một căn phòng bằng gỗ có vài phần cổ kính, chung quanh không có ai. Cô loại bỏ ý nghĩ đây chính là bệnh viện…
Cố gắng ngồi dậy chợt phát hiện mình đang mặc một bộ váy màu hồng phấn, vẫn là có chút cũ… Băng Băng nhíu mày, nghĩ nghĩ, rốt cuộc đây là địa phương nào?
Khẽ nhích tấm chăn đang đấp trên người, một vật thể nhỏ rơi xuống đất vang lên thanh thúy lanh canh lanh canh. Cô nhíu mày nhặt lên, là một chiếc lọ nhỏ bên trong vẫn còn một chút nước. Sau khi giọt nước rơi xuống đất liền xèo xèo hiện lên bọt trắng.
Độc dược?
Càng ngày càng thấy khó hiểu, nhưng trong ý thức của cô đã có một suy nghĩ. Cô đã xuyên không? Ý nghĩ càng thêm mãnh liệt khi đi đến chiếc bàn trang điểm, ở đó có một chiếc gương đồng, cô cầm lên quan sát, khuôn mặt khá giống cô nhưng cô biết đây là không phải.
Cô thở dài xoa xoa thái dương, tại sao lại xảy ra chuyện xuyên không này? Chủ nhân của thân thể này là ai, tại sao lại uống thuốc độc tự vẫn để cô có cơ hội xuyên qua? Còn có quan trọng hơn chính là, nha đầu Diệp Linh có xảy ra chuyện gì hay không? Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cô cứ thế hiện ra, rốt cuộc cái đầu vẫn không thích ứng được đau nhức, vì thế cô bỏ qua những câu hỏi đó mà đi tìm hiểu một chút xung quanh.
Lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một cuốn sách giống như nhật kí của chủ nhân này. Mở ra xem…
Trầm tư một lát, cô mới biết được thân thể này cũng tên là Dương Băng Băng, sống ở Tây thành xa xôi, phụ thân làm tri phủ. Vì một lần hoàng thượng vi phục xuất tuần đến Tây thành, hai người đã gặp nhau, từ đó "cô" đem lòng si mến. Sau khi quay về hoàng cung, hoàng thượng liền ra lệnh cưới "cô" làm quý phi. Đến đêm động phòng, vì quá mức si dại, điên cuồng yêu mà " cô" đã bỏ xuân dược vào trong rượu giao bôi.
Bất quá hoàng thượng cũng chỉ vào phòng vén khăn lên liền rời đi, "cô" một mực sống chết ôm chầm lấy hoàng thượng, còn có không tiếc mạo phạm mà hung hăng ép hoàng thượng uống rượu…
Kết cục Băng Băng cũng đã biết trước, nhìn lại quả đúng như vậy. Cô biết rằng vị hoàng đến kia không yêu "cô", chỉ vì các quan đại thần ép buộc phải cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ phải có chủ nên y đã tìm đại một người nào đó, lại chọn trúng " cô" – một nữ nhân ở nơi xa xôi, không có tí uy hiếp nào với mình… Không ngờ "cô" lại có hành động đó, y chán ghét vung một chưởng đẩy "cô" ra rồi phất tay rời đi…
Vị chủ nhân của thân thể này bị hoàng thượng lạnh nhạt, không chút quan tâm thương yêu… Nơi đây cũng dần không ai ra vào, xem như là một lãnh cung đi… Cũng vì thế sau nửa năm không chịu được cảnh cô độc mà đã tìm đến cái chết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.