Chương 34: Yêu thì sao?
Hoài Thượng
14/10/2016
Vệ Hồng ngồi trong một góc phim trường đọc kịch bản, mày nhíu mặt nhăn, cảm giác kỳ quái sâu sắc.
Kịch bản này thật sự phi thường nam tính — tại sao nói như vậy ư!? Bởi vì toàn bộ kịch bản từ đầu tới cuối, tất cả đều là một đám đàn ông già trẻ lớn bé đánh trận, không có lấy bóng dáng một nhân vật nữ, ngay cả con muỗi cái cũng không xuất hiện.
Hiện tại phim chiến tranh đa số là kháng Nhật, nhưng bối cảnh trong kịch bản này không phải chiến tranh kháng Nhật mà chỉ hoàn toàn hư cấu, thậm chí nguyên nhân rõ ràng đều không có, chỉ tập trung vào một đội lính đặc chủng ở Trung Quốc chạy vô giữa rừng sâu chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, sau đó bởi vì đủ loại lý do mà rơi vào tình cảnh mất hết liên lạc với bên ngoài, lương thực cạn kiệt, thời tiết khắc nghiệt, tình cảnh bi thảm. Câu chuyện xoay xung quanh đám người ấy làm sao sinh tồn nơi rừng sâu suốt hai tuần trước khi được giải cứu, cho đến khi toàn bộ đội lính đặc chủng chuyển đến bệnh viện thì chấm dứt.
Không có nữ nhân vật chính, không có chuyện tình cảm, cả đám lính đặc chủng dơ dáy bẩn thỉu, mang theo vũ khí nặng nề u ám với hỏa lực mạnh nhất, trên mặt nhem nhuốc dầu, bùn đất văng tung tóe, đào rễ cây lên ăn, toàn bộ hình ảnh đều làm cho người ta có một loại cảm giác thối nát.
Khó trách kịch bản này không ai nguyện ý diễn, đây căn bản không phải được chế tác ra để biến diễn viên thành thần tượng, với kiểu tạo hình kia, chính xác là muốn tự hủy hoại hình tượng a!
Biên kịch kiêm đạo diễn kiêm nhà đầu tư là một cô gái trẻ tuổi, khuê danh Dung Khanh Khanh, gia thế không nhỏ, là con gái của cổ đông chính một công ty đĩa hát lừng danh Hongkong, giàu đến nỗi hoàn toàn mất đi khái niệm về tiền. Sở thích của cô gái nhỏ này vô cùng quái dị, liều mạng đem hình tượng diễn viên bôi bác, dường như ở cùng đám diễn viên không khác gì ăn mày, nàng mới cảm thấy cao hứng.
Vệ Hồng từng cẩn trọng đề nghị với nàng: “Đạo diễn Dung, hay là chúng ta tìm thêm nữ diễn viên đi? Có thêm một vài phân cảnh tình cảm và vân vân? Hiện nay mấy bộ phim được hoan nghênh trong giới nghệ thuật đều dựa vào kiểu đó, đề tài của cô rất tốt, nhưng có chút quá mới mẻ độc đáo, chỉ sợ khán giả không mua vé đi xem đâu…”
“Hừ, đám diễn viên nội địa mấy người đúng là tầm thường!!” Dung Khanh Khanh không ngẩng đầu lên, chăm chú soi gương kẻ lông mi, thanh âm cười lạnh đầy tinh tế, “Cậu thì biết cái gì, tôi cần chi so sánh với mấy bộ phim may mắn nổi tiếng? Tôi thiếu tiền hay thiếu danh chứ? Chỉ toàn phim tình cảnh phim thần tượng, khó trách nữ diễn viên nội địa mấy người chẳng có ai ở đẳng cấp cao. Phim của mấy người quay không đáng để tôi xem, đúng là lãng phí thời gian!”
“…” Mấy nam diễn viên nội địa chung quanh đều nhịn không được muốn bước đến tranh cãi, may mắn Vệ Hồng tính tình tốt, sau khi giật mình sửng sốt một chút thì ôn hòa hỏi: “Vậy đạo diễn Dung, nếu bộ phim này chẳng may thê thảm, cô cũng thấy không sao hết?”
“Gì chứ, cậu sợ tôi không có tiền trả tiền thù lao cho cậu hả?” Dung Khanh Khanh đóng nắp chiếc gương nhỏ lại, “Yên tâm, tiền thù lao của cậu còn chưa trả hết tiền cậu nợ tôi đâu, đừng hẹp hòi như thế! Ai da, cả một đám nam nhân lớn đầu như vậy, cứ dài mặt ra mà coi được à? Trông y hệt đám con nít ranh phương Nam.”
Một vài diễn viên đứng bên cạnh sắc mặt đều trở nên u ám, có một anh chàng đến từ phương Bắc suýt nữa thì phát khùng, bị Vệ Hồng nhanh chóng chạy đến ngăn cản: “Anh bạn, đừng xúc động, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút đi anh bạn!”
Dung Khanh Khanh xoay người lại, hàng mi cong nhếch lên: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu dám chạm vào một sợi tóc của bổn tiểu thư, tôi sẽ cho cậu ăn cơm tù ăn đến no luôn! Không tin cậu cứ thử xem!” Nói xong còn vênh váo lưu lại một tiếng “Hừ!” tự đắc, chân đạp trên đôi giày cao gót mười phân bỏ đi.
Vệ Hồng liều mạng ngăn cản anh chàng phương Bắc: “Bình tĩnh một chút, đừng xúc động a. Nè, các người còn không nhanh đến đây giữ hắn? Tính toán so đo với nữ nhân làm gì!”
Mấy diễn viên đứng gần đó lập tức chạy đến giữ chặt anh chàng kia, trăm miệng một lời khuyên giải: “Bỏ đi bỏ đi, đạo đức của những người trong giới giải trí Hongkong là vậy đó, con mắt mọc trên đỉnh đầu.” “Đúng vậy, chúng ta chỉ cần quan tâm chuyện quay phim kiếm tiền, cô ta muốn lỗ vốn thì cứ mặc xác cô ta! Có tiền thì nghĩ là mình giỏi lắm!”
“Quả nhiên từng quay bộ phim đẳng cấp quốc tế, tác phong suy nghĩ khác hẳn chúng ta.” Một đồng nghiệp nhịn không được khen ngợi Vệ Hồng, ngay sau đó liền có người phụ họa: “Phải đó phải đó!” “Tôi vừa rồi nổi điên muốn giáo huấn cô ta, nếu không nhờ Vệ ca ở đó, tôi đã sớm…”
Có người không nén được tò mò hỏi: “Vệ ca, chúng tôi quay bộ phim này là chuyện bình thường, dù sao chúng tôi chỉ là một đám diễn viên vô danh ở Bắc Kinh, có vai nào liền nhận ngay vai nấy. Nhưng anh đã có thâm niên hơn nhiều, lại từng quay bộ phim đẳng cấp quốc tế, sao anh lại đồng ý nhận vai nam chính thứ hai nho nhỏ?”
“Đúng vậy, Vệ ca. Anh tội tình gì phải nhìn sắc mặt cô ta!”
“Đúng thế đúng thế!”
Vệ Hồng cười khổ, lặng lẽ xoay người bỏ đi, ngồi trong một góc vừa đọc kịch bản vừa ăn cơm hộp.
Những người này không hề biết hắn thiếu rất nhiều tiền, nợ lặt vặt bên ngoài cũng chừng mấy vạn.Tuy Ngụy Lâm không đòi gấp, nhưng Vệ Hồng từ nhỏ đến lớn không quen thiếu nợ kẻ khác, một khi đã nợ thì không khi nào không trằn trọc suy nghĩ tìm cách trả.
Ngoài ra, hắn còn hỏi mượn Dung Khanh Khanh tám mươi chín vạn. Đây là số tiền hắn nợ nhiều nhất từ trước đến nay, cho đến khi trả dứt, hắn nhất định phải chịu đựng vị đại tiểu thư này.
Chín mươi vạn, từ khi sinh ra đến giờ Vệ Hồng chưa bao giờ nhìn thấy số tiền lớn như thế. Kết quả còn chưa cầm được mười phút, liền vội vàng gởi cho Đoàn Hàn Chi.
Vệ Hồng trước giờ không trao đổi ngoại hối, hắn chỉ biết đó là dùng Nhân dân tệ mua dolla. Cho nên với số tiền đang có, hắn không cách nào gởi đến Mỹ. Nếu muốn đổi sang USD để chuyển vào tài khoản của Đoàn Hàn Chi thì hắn nhất định phải đổi ngoại tệ. Kết quả, ngân hàng quy định thu thêm 20% tiền phí. Vệ Hồng thầm tính toán, chỉ là số tiền tổn thất trung gian đã đủ khiến hắn phải liều sống liều chết quay thêm một bộ phim.
Đoàn Hàn Chi có thể trở về hay không?
Vệ Hồng hoàn toàn không biết.
Trong khoảng thời gian này, hắn chẳng còn biết chính mình là ai, nhà ở nơi nào, có thể đi về hướng nào. Hắn ngây ngốc chết lặng, buổi tối ngủ không được, mới tờ mờ sáng đã mở đèn, sợ lúc hắn ngủ Đoàn Hàn Chi trở về, sau đó có khả năng mất đi cơ hội gặp y. Mặt trời lên, hắn một mình nằm co ro trên giường, buồn đến rơi nước mắt, cảm thấy bản thân cái gì đều không có, bi thương bao phủ toàn thân, làm hắn muốn nhúc nhích cũng không cách nào nhúc nhích, cơ hồ sắp sửa ngạt thở.
Khi Đàm Diệc Vi nghe hắn kể lại tình hình, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm: “Cậu là đồ ngốc! Đoàn Hàn Chi dùng ‘quy tắc ngầm’ với cậu, sau đó cậu được y lăng xê, hiện tại các người đã giải quyết xong rồi! Tiền thù lao hai bộ phim này là cậu khó khăn vất vả kiếm được, sao phải đưa cho y!?”
Vệ Hồng cúi đầu, buồn bã nói: “Tôi không biết, tôi chính là cảm thấy cuộc phẫu thuật của y rất nguy hiểm, nếu có nhiều tiền một chút sẽ bảo đảm hơn. Hơn nữa, tìm nhân viên chăm sóc cũng cần tiền mà, nhất là ở Mỹ.”
“Vậy cậu cũng phải lượng sức mà làm chứ! Cậu ăn thứ gì ăn đến ngu luôn vậy? Táng gia bại sản đi khắp nơi mượn tiền, đổi sang USD đưa cho y? Sao không đổi chừng năm, mười vạn thôi? Giữ nhiều tiền trong tay quá cậu sẽ bị phỏng hả?”
Vệ Hồng thống khổ vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ cảm thấy, chỉ cần tôi có thì nhất định phải đưa cho y. Nếu không trong lòng tôi rất khó chịu, sợ y ở Mỹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
“…Cậu xong đời rồi.” Đàm Diệc Vi thương xót nhìn Vệ Hồng chằm chằm, lắc đầu thở dài: “Anh bạn, cậu xong đời rồi — cậu đã yêu Đoàn Hàn Chi.”
Vệ Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đỏ mặt tía tai nói: “Yêu yêu yêu yêu yêu, yêu thì sao? Mắc mớ gì đến cậu? Lão tử… lão tử yêu y đó! Thế nào?”
“Không thế nào hết.” Đàm Diệc Vi ánh mắt xa xăm thương tiếc, “Vấn đề không phải là cậu có yêu Đoàn Hàn Chi không, mà là Đoàn Hàn Chi y… có yêu cậu không?”
Đoàn Hàn Chi sẽ yêu một người nào đó sao? Dù là kẻ đơn thuần ngốc nghếch như Vệ Hồng cũng không thể cho câu hỏi này một đáp án khẳng định. Có thể hơn mười năm về trước khi mới ra nghề, y đã từng vô cùng, vô cùng vô cùng sâu sắc yêu Quan Tĩnh Trác. Nhưng rồi sao chứ, hiện tại thế nào? Y còn yêu Quan Tĩnh Trác ư? Mười mấy năm, ngay cả bãi bể nương dâu đều không còn nữa, mối tình long trời lở đất giữa bọn họ cũng đã đoạn tuyệt hoàn toàn.
Những kẻ từng được Đoàn Hàn Chi chơi đùa lăng xê, bây giờ cả đám đều gần như trở thành yêu tinh. Bọn họ khoác lên mình lớp da người xinh đẹp bảo dưỡng chu đáo, bao bọc trái tim bách độc bất xâm du diêm bất tiến*, nhàn nhã dạo chơi luyến lưu nhân thế, vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân**.
*du diêm bất tiến: không bị tạp chất vấy bẩn.
**vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: trích từ bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ, ý nghĩa là “đi giữa vạn cây hoa mà không bị dính vào một chiếc lá”, chỉ người có thể giữ mình trong sạch trước cám dỗ hoặc người ăn chơi quen thói, thừa sức chống đỡ không bị quyến rũ. Ở đây rõ ràng là kiểu người thứ hai
Vệ Hồng nghĩ, nếu Đoàn Hàn Chi bắt gặp hắn như vậy, có lẽ y sẽ thấy chơi đùa với hắn rất thú vị không chừng. Hoặc có lẽ y sẽ cười nhạt, có lẽ sẽ cảm thấy hắn ngu xuẩn đến buồn cười, có lẽ rất nhiều rất nhiều năm về sau, hắn vẫn là câu chuyện tiếu lâm để y cùng đám bạn chuyện trò trên bàn rượu.
Có lẽ ngay cả bộ dáng hắn thế nào y đều quên mất, thậm chí không nhớ được cái tên. Có lẽ y chỉ nhớ từng có một người dùng cách thức vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối mà yêu y, kết quả chỉ biến thành trò hề.
*****
Một nhà sản xuất lão làng trong giới nghệ thuật mừng đại thọ sáu mươi tuổi, tổ chức buổi yến hội rất lớn, rất nhiều người đều nhận được lời mời. Dù sao cũng là dịp để các nhân vật nổi tiếng tụ họp, cho dù không được mời cũng vắt óc suy nghĩ tìm đủ mọi cách tham gia.
Vệ Hồng cùng vị tiền bối ấy có duyên gặp mặt vài lần, tuy rằng chưa trò chuyện nhiều với nhau, thế nhưng không ngờ người ta vẫn nhớ đến hắn, gởi cho hắn tấm thiệp mời. Trong khoảng thời gian này, Vệ Hồng ngoài trừ liều mạng quay phim thì chỉ toàn tinh thần sa sút tâm trạng uể oải, vốn không định đi, nhưng đúng lúc hôm đó đoàn phim tạm nghỉ, nếu cứ ở nhà hắn lại sợ bản thân sẽ tức cảnh sinh tình nhớ tới Đoàn Hàn Chi, vì thế đành miễn cưỡng chỉnh trang lại chính mình một chút, leo lên con Land Rover đồng nát.
Buổi thọ yến tổ chức ở một khách sạn năm sao, khung cảnh còn long trọng hơn Vệ Hồng tưởng tượng nhiều, chưa đến nơi đã ùn tắc giao thông, trước cửa từng hàng xe cao cấp nối đuôi. Nhân viên gác cổng cùng nhân viên bảo vệ đầu đầy mồ hôi điều phối vị trí đậu xe, sau đó mới lần lượt cho xe tiến vào bãi. Càng là xe đắt tiền thì càng sớm tìm được chỗ, chiếc xe vừa cũ nát vừa thô lỗ của Vệ Hồng đương nhiên bị cản ở bên ngoài, không cho vào.
Vệ Hồng ngồi trong xe cầm PSP* chơi, đợi hơn nửa tiếng, vất vả lắm mới thấy bên trong có chỗ trống. Hắn vừa nổ máy, góc xéo bên cạnh đột nhiên có chiếc Bentley ào tới, lốp xe ma sát với mặt đường đầy chói tai, ngang ngược chiếm mất vị trí đậu xe của hắn.
*PSP (Playstation Portable) là một thiết bị chơi game di động do Sony Computer Entertaiment sản xuất.
“Shit!” Đầu xe của Vệ Hồng thiếu chút nữa bị tróc mất lớp nước sơn, “Con mẹ nó ai không có đạo đức công cộng vậy hả?”
May mắn chiếc xe bên cạnh vừa lái đi, Vệ Hồng liền nhanh chân thế chỗ, lúc này mới xem như có chỗ tốt đậu xe.
Hắn bước xuống xe, cùng lúc tài xế trên chiếc Bentley kia cũng đang cung kính mở cửa xe phía sau. Uất Trân mặc bộ lễ phục màu vàng champagne, mái tóc uốn quăn gợn sóng, phong tình vạn chủng bước ra.
Vệ Hồng trời sinh luôn đối xử tốt với phụ nữ, ngay cả người như Dung Khanh Khanh hắn đều có thể nhẫn nhịn, chỉ duy nhất Uất Trân nhân duyên tốt, thủ đoạn khéo léo cao minh, hắn vừa nhìn thấy liền nhịn không được trừng to hai mắt.
Vệ Hồng vừa định quay đầu bỏ đi, Uất Trân ở phía sau đã với theo một câu: “Xe gì thế này!? Tồi tàn quá. Nhân viên khách sạn sao lại cho phép nó vào?”
Vệ Hồng cau mày, nhưng không lên tiếng. Uất Trân thấy hắn không đáp, lại hướng về phía hắn che miệng cười: “Đoàn Hàn Chi không gởi tiền thù lao cho cậu à? Hay Đoàn Hàn Chi đi rồi, cậu cũng trắng tay? Ai da, sớm biết như thế cần gì liều mạng đóng phim của y? Thứ diễn viên hạng bét như cậu cứ nghĩa đi theo y là được cây cổ thụ che chở, kỳ thực y chỉ là loại dây leo sống nhờ thôi, tự thân mình còn khó bảo toàn!”
Vệ Hồng mặt không thay đổi xoay người lại, một câu trúng ngay tử huyệt: “Đến bây giờ Quan Tĩnh Trác vẫn chưa chịu cưới cô?”
Uất Trân biến sắc, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh, nghiến răng cười lạnh: “Cậu đừng nói tôi, muốn nói thì tự nói chính cậu ấy. Hiện tại còn ai tìm cậu quay phim không? À, thật ra tôi có nghe nói, tiểu thư Dung gia ở Hongkong đã thuê cậu quay một bộ phim vớ vẩn gì đó. Cậu làm thế nào mà được nhận vai vậy, hử?”
Vệ Hồng hít sâu một hơi. Hắn cảm thấy Uất Trân đã tiến hóa thành một loại sinh vật mà khoa học chưa xác định được, cho nên một người đàn ông bình thường như hắn không cách nào cùng nàng giao tiếp, đành phải quay đầu bỏ đi.
Không ngờ ngay phía sau, Dung Khanh Khanh mặc chiếc váy dài màu đen trễ ngực thắt lưng ôm sát, tỏa ra phong thái rực rỡ chói mắt đột nhiên bước ra từ chiếc limo Rolls Royce. Gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp, trang dung tinh xảo của nàng còn mang theo nụ cười kiêu ngạo mà cao quý, nhìn qua không hiểu sao có điểm rất giống đám người Đoàn Hàn Chi cùng Quan Phong – đều có cái loại biểu tình khiến người ta hận không thể ném lên mặt bọn họ cà chua trứng thối.
Dung Khanh Khanh nhẹ nhàng đẩy đám vệ sĩ đông đúc ra, thân thiện thoải mái bước đến gần, một tay nắm tay Vệ Hồng, một tay khoa trương che lấy đôi môi đỏ tươi ánh ngọc, từ trên xuống dưới đánh giá Uất Trân: “Ủa!? Đây không phải Uất Trân đại tỷ sao? Ôi trời, hôm trước có người bạn giới thiệu với tôi bộ phim của chị, nói rằng buổi tối ngủ không được cứ mở lên xem, sẽ có hiệu quả rất tốt, không ngờ nhanh như vậy đã thấy người thật rồi. Tôi nói này, Uất Trân đại tỷ, đã lớn tuổi như vậy còn phải xuất đầu lộ diện, chị thật vất vả quá. Quan tam thiếu gia đối với bạn giường chẳng biết chiếu cố gì hết!”
Biểu tình trên mặt Uất Trân giống như mới đem đôi khuyên tai kim cương của mình nuốt trọng xuống, thế nhưng lại bị mắc nghẹn ngay yết hầu.
Dung Khanh Khanh thân thiết xoay mặt sang bên cạnh: “Vệ Hồng, sao cậu không nói cho Uất Trân đại tỷ biết cậu bằng cách nào được nhận vai?”
Vệ Hồng đáng thương đã sắp bị cuộc chiến giữa hai người phụ nữ làm cho đầu óc choáng váng: “Bằng… bằng cách nào?”
“Ai da, cậu thật xấu quá đi!” Dung Khanh Khanh bật cười khanh khách,đánh Vệ Hồng một cái, động tác tuy giống giỡn chơi bình thường nhưng khí lực thì có thể đánh chết cả một con trâu, Vệ Hồng dường như nghe được cánh tay hắn truyền đến một tiếng răng rắc đầy khủng bố.
“Từ khi xem ‘Tử đấu’, tôi vẫn luôn mơ đến ngày Vệ Hồng chịu đóng phim của tôi. Nhưng Vệ Hồng cậu ấy có tầm nhìn cao, tôi đến nhà mời mọc mấy lần, khó khăn lắm cậu ấy mới chịu ra mở cửa. Uất Trân đại tỷ, chị nói xem, sao lại có loại đàn ông không biết thương xót phụ nữ như cậu ấy? Người ta tìm được nhà cậu ấy cũng đâu dễ dàng gì. Đúng không, Vệ Hồng?”
Biểu tình hiện tại của Vệ Hồng tựa như muốn tìm cô em xinh đẹp vui vẻ, kết quả biến thành BL — hắn triệt để hôn mê.
Dung Khanh Khanh mang theo nụ cười cay nghiệt chua ngoa, độc ác méo mó, biến thái âm hiểm, bất cứ lúc nào đều có thể phun ra độc châm giống hệt Đoàn Hàn Chi, chuyển hướng về phía Uất Trân: “Đại tỷ à, tôi chính là kiểu người nhanh mồm nhanh miệng như thế, chị ngàn vạn lần đừng để ý. Nhưng hình như bộ lễ phục của chị rất giống bộ váy mà bà vú nhà tôi mua về mấy hôm trước nhưng không thích liền đem trả, chắc không phải cùng một bộ đâu nhỉ!? Đại tỷ, chị từng tuổi này rồi, tốt nhất nên mặc màu đen hay màu xám sẽ có điểm thành thục hơn, hoặc nếu không hợp thì màu trắng ngọc trai cũng không đến nỗi nào đâu. Dung gia tiểu thư chúng tôi từ nhỏ đã có chuyên gia trang điểm chỉ dạy cách ăn mặc, sai lầm như chị chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng phạm phải. Nhìn đi, kiểu tóc của chị chẳng phải đã lỗi thời từ năm ngoái ư? Bộ chị không có trợ lý chuyên môn nghiên cứu trào lưu để nói cho chị biết về Fashion show năm nay sao?”
“…” Uất Trân há miệng, nhưng hình như có thứ gì đó mắc trong cổ họng, một chữ cũng không thể phát ra.
“Được rồi Vệ Hồng, chúng ta đi thôi!” Dung Khanh Khanh vênh váo túm lấy Vệ Hồng, nhìn qua giống như nắm tay bạn trai, kỳ thật chính là kéo người còn đang há mốc mồm đi ra xa, “Cậu xem hiện tại đã mấy giờ? Nếu đến muộn thì thật không có lễ phép. Hơn nữa, chúng ta tại sao phải phí nhiều thời gian ở bãi đậu xe như thế? Tôi vừa rồi dường như trông thấy một phụ nữ mặc bộ váy lỗi thời của bà vú nhà tôi, cô ta là ai nhỉ? Đáng sợ chết được. Tôi về nhà phải nói với bà vú đem bộ váy xấu xí đó ném đi. Mặc vào trông béo khủng khiếp, bụng to như mang thai sáu tháng ấy…”
Vệ Hồng khó khăn phun ra mấy chữ từ trong cổ họng: “…Cô ta thật sự đang mang thai.”
Đến khúc ngoặt, Dung Khanh Khanh tiêu sái ném Vệ Hồng đi: “Xong, hiện tại bổn tiểu thư tâm tình sảng khoái.”
“…” Vệ Hồng yên lặng trấn định cảm giác hoảng sợ trong lòng.
Dung Khanh Khanh mất hứng: “Nè, vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Tôi rất đáng sợ à? Cậu thông cảm với ả Uất Trân kia? Kính nhờ cậu nhận thức rõ bản thân đi! Cậu là diễn viên của tôi, là người do chính tay đạo diễn lừng danh Đoàn Hàn Chi đào tạo, tương lai sẽ nổi tiếng, sẽ xưng vương phong thần! Cậu bị tôi mắng một hai câu là chuyện đương nhiên, nhưng cậu sao có thể bị ả Uất Trân vừa già vừa xấu mắng!? Lần sau nếu có ai mắng cậu, cậu phải đập lại cho tôi! Có nghe thấy không? Phải đánh gãy răng hắn!”
Cô thật sự là tiểu thư danh giá Hongkong sao? Không phải ngày hôm qua trên phim trường cô còn liều mạng khinh bỉ chúng tôi là một đám ăn mày chân thối cùng nhếch nhác sao? Không phải cô nói cô rất khinh thường diễn viên nội địa, hơn nữa còn tự xưng chính mình là người văn nhã nhất đoàn phim sao sao sao sao sao sao?
Khi cô nói “Đập chết hắn!”, như thế nào so với tên Đoàn Hàn Chi lưu manh chửi đổng còn muốn thuận miệng hơn?
Nữ nhân đúng là loại sinh vật có sức chiến đấu đáng sợ! Vệ Hồng run rẩy ôm đầu nghĩ.
Kịch bản này thật sự phi thường nam tính — tại sao nói như vậy ư!? Bởi vì toàn bộ kịch bản từ đầu tới cuối, tất cả đều là một đám đàn ông già trẻ lớn bé đánh trận, không có lấy bóng dáng một nhân vật nữ, ngay cả con muỗi cái cũng không xuất hiện.
Hiện tại phim chiến tranh đa số là kháng Nhật, nhưng bối cảnh trong kịch bản này không phải chiến tranh kháng Nhật mà chỉ hoàn toàn hư cấu, thậm chí nguyên nhân rõ ràng đều không có, chỉ tập trung vào một đội lính đặc chủng ở Trung Quốc chạy vô giữa rừng sâu chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, sau đó bởi vì đủ loại lý do mà rơi vào tình cảnh mất hết liên lạc với bên ngoài, lương thực cạn kiệt, thời tiết khắc nghiệt, tình cảnh bi thảm. Câu chuyện xoay xung quanh đám người ấy làm sao sinh tồn nơi rừng sâu suốt hai tuần trước khi được giải cứu, cho đến khi toàn bộ đội lính đặc chủng chuyển đến bệnh viện thì chấm dứt.
Không có nữ nhân vật chính, không có chuyện tình cảm, cả đám lính đặc chủng dơ dáy bẩn thỉu, mang theo vũ khí nặng nề u ám với hỏa lực mạnh nhất, trên mặt nhem nhuốc dầu, bùn đất văng tung tóe, đào rễ cây lên ăn, toàn bộ hình ảnh đều làm cho người ta có một loại cảm giác thối nát.
Khó trách kịch bản này không ai nguyện ý diễn, đây căn bản không phải được chế tác ra để biến diễn viên thành thần tượng, với kiểu tạo hình kia, chính xác là muốn tự hủy hoại hình tượng a!
Biên kịch kiêm đạo diễn kiêm nhà đầu tư là một cô gái trẻ tuổi, khuê danh Dung Khanh Khanh, gia thế không nhỏ, là con gái của cổ đông chính một công ty đĩa hát lừng danh Hongkong, giàu đến nỗi hoàn toàn mất đi khái niệm về tiền. Sở thích của cô gái nhỏ này vô cùng quái dị, liều mạng đem hình tượng diễn viên bôi bác, dường như ở cùng đám diễn viên không khác gì ăn mày, nàng mới cảm thấy cao hứng.
Vệ Hồng từng cẩn trọng đề nghị với nàng: “Đạo diễn Dung, hay là chúng ta tìm thêm nữ diễn viên đi? Có thêm một vài phân cảnh tình cảm và vân vân? Hiện nay mấy bộ phim được hoan nghênh trong giới nghệ thuật đều dựa vào kiểu đó, đề tài của cô rất tốt, nhưng có chút quá mới mẻ độc đáo, chỉ sợ khán giả không mua vé đi xem đâu…”
“Hừ, đám diễn viên nội địa mấy người đúng là tầm thường!!” Dung Khanh Khanh không ngẩng đầu lên, chăm chú soi gương kẻ lông mi, thanh âm cười lạnh đầy tinh tế, “Cậu thì biết cái gì, tôi cần chi so sánh với mấy bộ phim may mắn nổi tiếng? Tôi thiếu tiền hay thiếu danh chứ? Chỉ toàn phim tình cảnh phim thần tượng, khó trách nữ diễn viên nội địa mấy người chẳng có ai ở đẳng cấp cao. Phim của mấy người quay không đáng để tôi xem, đúng là lãng phí thời gian!”
“…” Mấy nam diễn viên nội địa chung quanh đều nhịn không được muốn bước đến tranh cãi, may mắn Vệ Hồng tính tình tốt, sau khi giật mình sửng sốt một chút thì ôn hòa hỏi: “Vậy đạo diễn Dung, nếu bộ phim này chẳng may thê thảm, cô cũng thấy không sao hết?”
“Gì chứ, cậu sợ tôi không có tiền trả tiền thù lao cho cậu hả?” Dung Khanh Khanh đóng nắp chiếc gương nhỏ lại, “Yên tâm, tiền thù lao của cậu còn chưa trả hết tiền cậu nợ tôi đâu, đừng hẹp hòi như thế! Ai da, cả một đám nam nhân lớn đầu như vậy, cứ dài mặt ra mà coi được à? Trông y hệt đám con nít ranh phương Nam.”
Một vài diễn viên đứng bên cạnh sắc mặt đều trở nên u ám, có một anh chàng đến từ phương Bắc suýt nữa thì phát khùng, bị Vệ Hồng nhanh chóng chạy đến ngăn cản: “Anh bạn, đừng xúc động, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút đi anh bạn!”
Dung Khanh Khanh xoay người lại, hàng mi cong nhếch lên: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu dám chạm vào một sợi tóc của bổn tiểu thư, tôi sẽ cho cậu ăn cơm tù ăn đến no luôn! Không tin cậu cứ thử xem!” Nói xong còn vênh váo lưu lại một tiếng “Hừ!” tự đắc, chân đạp trên đôi giày cao gót mười phân bỏ đi.
Vệ Hồng liều mạng ngăn cản anh chàng phương Bắc: “Bình tĩnh một chút, đừng xúc động a. Nè, các người còn không nhanh đến đây giữ hắn? Tính toán so đo với nữ nhân làm gì!”
Mấy diễn viên đứng gần đó lập tức chạy đến giữ chặt anh chàng kia, trăm miệng một lời khuyên giải: “Bỏ đi bỏ đi, đạo đức của những người trong giới giải trí Hongkong là vậy đó, con mắt mọc trên đỉnh đầu.” “Đúng vậy, chúng ta chỉ cần quan tâm chuyện quay phim kiếm tiền, cô ta muốn lỗ vốn thì cứ mặc xác cô ta! Có tiền thì nghĩ là mình giỏi lắm!”
“Quả nhiên từng quay bộ phim đẳng cấp quốc tế, tác phong suy nghĩ khác hẳn chúng ta.” Một đồng nghiệp nhịn không được khen ngợi Vệ Hồng, ngay sau đó liền có người phụ họa: “Phải đó phải đó!” “Tôi vừa rồi nổi điên muốn giáo huấn cô ta, nếu không nhờ Vệ ca ở đó, tôi đã sớm…”
Có người không nén được tò mò hỏi: “Vệ ca, chúng tôi quay bộ phim này là chuyện bình thường, dù sao chúng tôi chỉ là một đám diễn viên vô danh ở Bắc Kinh, có vai nào liền nhận ngay vai nấy. Nhưng anh đã có thâm niên hơn nhiều, lại từng quay bộ phim đẳng cấp quốc tế, sao anh lại đồng ý nhận vai nam chính thứ hai nho nhỏ?”
“Đúng vậy, Vệ ca. Anh tội tình gì phải nhìn sắc mặt cô ta!”
“Đúng thế đúng thế!”
Vệ Hồng cười khổ, lặng lẽ xoay người bỏ đi, ngồi trong một góc vừa đọc kịch bản vừa ăn cơm hộp.
Những người này không hề biết hắn thiếu rất nhiều tiền, nợ lặt vặt bên ngoài cũng chừng mấy vạn.Tuy Ngụy Lâm không đòi gấp, nhưng Vệ Hồng từ nhỏ đến lớn không quen thiếu nợ kẻ khác, một khi đã nợ thì không khi nào không trằn trọc suy nghĩ tìm cách trả.
Ngoài ra, hắn còn hỏi mượn Dung Khanh Khanh tám mươi chín vạn. Đây là số tiền hắn nợ nhiều nhất từ trước đến nay, cho đến khi trả dứt, hắn nhất định phải chịu đựng vị đại tiểu thư này.
Chín mươi vạn, từ khi sinh ra đến giờ Vệ Hồng chưa bao giờ nhìn thấy số tiền lớn như thế. Kết quả còn chưa cầm được mười phút, liền vội vàng gởi cho Đoàn Hàn Chi.
Vệ Hồng trước giờ không trao đổi ngoại hối, hắn chỉ biết đó là dùng Nhân dân tệ mua dolla. Cho nên với số tiền đang có, hắn không cách nào gởi đến Mỹ. Nếu muốn đổi sang USD để chuyển vào tài khoản của Đoàn Hàn Chi thì hắn nhất định phải đổi ngoại tệ. Kết quả, ngân hàng quy định thu thêm 20% tiền phí. Vệ Hồng thầm tính toán, chỉ là số tiền tổn thất trung gian đã đủ khiến hắn phải liều sống liều chết quay thêm một bộ phim.
Đoàn Hàn Chi có thể trở về hay không?
Vệ Hồng hoàn toàn không biết.
Trong khoảng thời gian này, hắn chẳng còn biết chính mình là ai, nhà ở nơi nào, có thể đi về hướng nào. Hắn ngây ngốc chết lặng, buổi tối ngủ không được, mới tờ mờ sáng đã mở đèn, sợ lúc hắn ngủ Đoàn Hàn Chi trở về, sau đó có khả năng mất đi cơ hội gặp y. Mặt trời lên, hắn một mình nằm co ro trên giường, buồn đến rơi nước mắt, cảm thấy bản thân cái gì đều không có, bi thương bao phủ toàn thân, làm hắn muốn nhúc nhích cũng không cách nào nhúc nhích, cơ hồ sắp sửa ngạt thở.
Khi Đàm Diệc Vi nghe hắn kể lại tình hình, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm: “Cậu là đồ ngốc! Đoàn Hàn Chi dùng ‘quy tắc ngầm’ với cậu, sau đó cậu được y lăng xê, hiện tại các người đã giải quyết xong rồi! Tiền thù lao hai bộ phim này là cậu khó khăn vất vả kiếm được, sao phải đưa cho y!?”
Vệ Hồng cúi đầu, buồn bã nói: “Tôi không biết, tôi chính là cảm thấy cuộc phẫu thuật của y rất nguy hiểm, nếu có nhiều tiền một chút sẽ bảo đảm hơn. Hơn nữa, tìm nhân viên chăm sóc cũng cần tiền mà, nhất là ở Mỹ.”
“Vậy cậu cũng phải lượng sức mà làm chứ! Cậu ăn thứ gì ăn đến ngu luôn vậy? Táng gia bại sản đi khắp nơi mượn tiền, đổi sang USD đưa cho y? Sao không đổi chừng năm, mười vạn thôi? Giữ nhiều tiền trong tay quá cậu sẽ bị phỏng hả?”
Vệ Hồng thống khổ vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ cảm thấy, chỉ cần tôi có thì nhất định phải đưa cho y. Nếu không trong lòng tôi rất khó chịu, sợ y ở Mỹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
“…Cậu xong đời rồi.” Đàm Diệc Vi thương xót nhìn Vệ Hồng chằm chằm, lắc đầu thở dài: “Anh bạn, cậu xong đời rồi — cậu đã yêu Đoàn Hàn Chi.”
Vệ Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đỏ mặt tía tai nói: “Yêu yêu yêu yêu yêu, yêu thì sao? Mắc mớ gì đến cậu? Lão tử… lão tử yêu y đó! Thế nào?”
“Không thế nào hết.” Đàm Diệc Vi ánh mắt xa xăm thương tiếc, “Vấn đề không phải là cậu có yêu Đoàn Hàn Chi không, mà là Đoàn Hàn Chi y… có yêu cậu không?”
Đoàn Hàn Chi sẽ yêu một người nào đó sao? Dù là kẻ đơn thuần ngốc nghếch như Vệ Hồng cũng không thể cho câu hỏi này một đáp án khẳng định. Có thể hơn mười năm về trước khi mới ra nghề, y đã từng vô cùng, vô cùng vô cùng sâu sắc yêu Quan Tĩnh Trác. Nhưng rồi sao chứ, hiện tại thế nào? Y còn yêu Quan Tĩnh Trác ư? Mười mấy năm, ngay cả bãi bể nương dâu đều không còn nữa, mối tình long trời lở đất giữa bọn họ cũng đã đoạn tuyệt hoàn toàn.
Những kẻ từng được Đoàn Hàn Chi chơi đùa lăng xê, bây giờ cả đám đều gần như trở thành yêu tinh. Bọn họ khoác lên mình lớp da người xinh đẹp bảo dưỡng chu đáo, bao bọc trái tim bách độc bất xâm du diêm bất tiến*, nhàn nhã dạo chơi luyến lưu nhân thế, vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân**.
*du diêm bất tiến: không bị tạp chất vấy bẩn.
**vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: trích từ bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ, ý nghĩa là “đi giữa vạn cây hoa mà không bị dính vào một chiếc lá”, chỉ người có thể giữ mình trong sạch trước cám dỗ hoặc người ăn chơi quen thói, thừa sức chống đỡ không bị quyến rũ. Ở đây rõ ràng là kiểu người thứ hai
Vệ Hồng nghĩ, nếu Đoàn Hàn Chi bắt gặp hắn như vậy, có lẽ y sẽ thấy chơi đùa với hắn rất thú vị không chừng. Hoặc có lẽ y sẽ cười nhạt, có lẽ sẽ cảm thấy hắn ngu xuẩn đến buồn cười, có lẽ rất nhiều rất nhiều năm về sau, hắn vẫn là câu chuyện tiếu lâm để y cùng đám bạn chuyện trò trên bàn rượu.
Có lẽ ngay cả bộ dáng hắn thế nào y đều quên mất, thậm chí không nhớ được cái tên. Có lẽ y chỉ nhớ từng có một người dùng cách thức vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối mà yêu y, kết quả chỉ biến thành trò hề.
*****
Một nhà sản xuất lão làng trong giới nghệ thuật mừng đại thọ sáu mươi tuổi, tổ chức buổi yến hội rất lớn, rất nhiều người đều nhận được lời mời. Dù sao cũng là dịp để các nhân vật nổi tiếng tụ họp, cho dù không được mời cũng vắt óc suy nghĩ tìm đủ mọi cách tham gia.
Vệ Hồng cùng vị tiền bối ấy có duyên gặp mặt vài lần, tuy rằng chưa trò chuyện nhiều với nhau, thế nhưng không ngờ người ta vẫn nhớ đến hắn, gởi cho hắn tấm thiệp mời. Trong khoảng thời gian này, Vệ Hồng ngoài trừ liều mạng quay phim thì chỉ toàn tinh thần sa sút tâm trạng uể oải, vốn không định đi, nhưng đúng lúc hôm đó đoàn phim tạm nghỉ, nếu cứ ở nhà hắn lại sợ bản thân sẽ tức cảnh sinh tình nhớ tới Đoàn Hàn Chi, vì thế đành miễn cưỡng chỉnh trang lại chính mình một chút, leo lên con Land Rover đồng nát.
Buổi thọ yến tổ chức ở một khách sạn năm sao, khung cảnh còn long trọng hơn Vệ Hồng tưởng tượng nhiều, chưa đến nơi đã ùn tắc giao thông, trước cửa từng hàng xe cao cấp nối đuôi. Nhân viên gác cổng cùng nhân viên bảo vệ đầu đầy mồ hôi điều phối vị trí đậu xe, sau đó mới lần lượt cho xe tiến vào bãi. Càng là xe đắt tiền thì càng sớm tìm được chỗ, chiếc xe vừa cũ nát vừa thô lỗ của Vệ Hồng đương nhiên bị cản ở bên ngoài, không cho vào.
Vệ Hồng ngồi trong xe cầm PSP* chơi, đợi hơn nửa tiếng, vất vả lắm mới thấy bên trong có chỗ trống. Hắn vừa nổ máy, góc xéo bên cạnh đột nhiên có chiếc Bentley ào tới, lốp xe ma sát với mặt đường đầy chói tai, ngang ngược chiếm mất vị trí đậu xe của hắn.
*PSP (Playstation Portable) là một thiết bị chơi game di động do Sony Computer Entertaiment sản xuất.
“Shit!” Đầu xe của Vệ Hồng thiếu chút nữa bị tróc mất lớp nước sơn, “Con mẹ nó ai không có đạo đức công cộng vậy hả?”
May mắn chiếc xe bên cạnh vừa lái đi, Vệ Hồng liền nhanh chân thế chỗ, lúc này mới xem như có chỗ tốt đậu xe.
Hắn bước xuống xe, cùng lúc tài xế trên chiếc Bentley kia cũng đang cung kính mở cửa xe phía sau. Uất Trân mặc bộ lễ phục màu vàng champagne, mái tóc uốn quăn gợn sóng, phong tình vạn chủng bước ra.
Vệ Hồng trời sinh luôn đối xử tốt với phụ nữ, ngay cả người như Dung Khanh Khanh hắn đều có thể nhẫn nhịn, chỉ duy nhất Uất Trân nhân duyên tốt, thủ đoạn khéo léo cao minh, hắn vừa nhìn thấy liền nhịn không được trừng to hai mắt.
Vệ Hồng vừa định quay đầu bỏ đi, Uất Trân ở phía sau đã với theo một câu: “Xe gì thế này!? Tồi tàn quá. Nhân viên khách sạn sao lại cho phép nó vào?”
Vệ Hồng cau mày, nhưng không lên tiếng. Uất Trân thấy hắn không đáp, lại hướng về phía hắn che miệng cười: “Đoàn Hàn Chi không gởi tiền thù lao cho cậu à? Hay Đoàn Hàn Chi đi rồi, cậu cũng trắng tay? Ai da, sớm biết như thế cần gì liều mạng đóng phim của y? Thứ diễn viên hạng bét như cậu cứ nghĩa đi theo y là được cây cổ thụ che chở, kỳ thực y chỉ là loại dây leo sống nhờ thôi, tự thân mình còn khó bảo toàn!”
Vệ Hồng mặt không thay đổi xoay người lại, một câu trúng ngay tử huyệt: “Đến bây giờ Quan Tĩnh Trác vẫn chưa chịu cưới cô?”
Uất Trân biến sắc, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh, nghiến răng cười lạnh: “Cậu đừng nói tôi, muốn nói thì tự nói chính cậu ấy. Hiện tại còn ai tìm cậu quay phim không? À, thật ra tôi có nghe nói, tiểu thư Dung gia ở Hongkong đã thuê cậu quay một bộ phim vớ vẩn gì đó. Cậu làm thế nào mà được nhận vai vậy, hử?”
Vệ Hồng hít sâu một hơi. Hắn cảm thấy Uất Trân đã tiến hóa thành một loại sinh vật mà khoa học chưa xác định được, cho nên một người đàn ông bình thường như hắn không cách nào cùng nàng giao tiếp, đành phải quay đầu bỏ đi.
Không ngờ ngay phía sau, Dung Khanh Khanh mặc chiếc váy dài màu đen trễ ngực thắt lưng ôm sát, tỏa ra phong thái rực rỡ chói mắt đột nhiên bước ra từ chiếc limo Rolls Royce. Gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp, trang dung tinh xảo của nàng còn mang theo nụ cười kiêu ngạo mà cao quý, nhìn qua không hiểu sao có điểm rất giống đám người Đoàn Hàn Chi cùng Quan Phong – đều có cái loại biểu tình khiến người ta hận không thể ném lên mặt bọn họ cà chua trứng thối.
Dung Khanh Khanh nhẹ nhàng đẩy đám vệ sĩ đông đúc ra, thân thiện thoải mái bước đến gần, một tay nắm tay Vệ Hồng, một tay khoa trương che lấy đôi môi đỏ tươi ánh ngọc, từ trên xuống dưới đánh giá Uất Trân: “Ủa!? Đây không phải Uất Trân đại tỷ sao? Ôi trời, hôm trước có người bạn giới thiệu với tôi bộ phim của chị, nói rằng buổi tối ngủ không được cứ mở lên xem, sẽ có hiệu quả rất tốt, không ngờ nhanh như vậy đã thấy người thật rồi. Tôi nói này, Uất Trân đại tỷ, đã lớn tuổi như vậy còn phải xuất đầu lộ diện, chị thật vất vả quá. Quan tam thiếu gia đối với bạn giường chẳng biết chiếu cố gì hết!”
Biểu tình trên mặt Uất Trân giống như mới đem đôi khuyên tai kim cương của mình nuốt trọng xuống, thế nhưng lại bị mắc nghẹn ngay yết hầu.
Dung Khanh Khanh thân thiết xoay mặt sang bên cạnh: “Vệ Hồng, sao cậu không nói cho Uất Trân đại tỷ biết cậu bằng cách nào được nhận vai?”
Vệ Hồng đáng thương đã sắp bị cuộc chiến giữa hai người phụ nữ làm cho đầu óc choáng váng: “Bằng… bằng cách nào?”
“Ai da, cậu thật xấu quá đi!” Dung Khanh Khanh bật cười khanh khách,đánh Vệ Hồng một cái, động tác tuy giống giỡn chơi bình thường nhưng khí lực thì có thể đánh chết cả một con trâu, Vệ Hồng dường như nghe được cánh tay hắn truyền đến một tiếng răng rắc đầy khủng bố.
“Từ khi xem ‘Tử đấu’, tôi vẫn luôn mơ đến ngày Vệ Hồng chịu đóng phim của tôi. Nhưng Vệ Hồng cậu ấy có tầm nhìn cao, tôi đến nhà mời mọc mấy lần, khó khăn lắm cậu ấy mới chịu ra mở cửa. Uất Trân đại tỷ, chị nói xem, sao lại có loại đàn ông không biết thương xót phụ nữ như cậu ấy? Người ta tìm được nhà cậu ấy cũng đâu dễ dàng gì. Đúng không, Vệ Hồng?”
Biểu tình hiện tại của Vệ Hồng tựa như muốn tìm cô em xinh đẹp vui vẻ, kết quả biến thành BL — hắn triệt để hôn mê.
Dung Khanh Khanh mang theo nụ cười cay nghiệt chua ngoa, độc ác méo mó, biến thái âm hiểm, bất cứ lúc nào đều có thể phun ra độc châm giống hệt Đoàn Hàn Chi, chuyển hướng về phía Uất Trân: “Đại tỷ à, tôi chính là kiểu người nhanh mồm nhanh miệng như thế, chị ngàn vạn lần đừng để ý. Nhưng hình như bộ lễ phục của chị rất giống bộ váy mà bà vú nhà tôi mua về mấy hôm trước nhưng không thích liền đem trả, chắc không phải cùng một bộ đâu nhỉ!? Đại tỷ, chị từng tuổi này rồi, tốt nhất nên mặc màu đen hay màu xám sẽ có điểm thành thục hơn, hoặc nếu không hợp thì màu trắng ngọc trai cũng không đến nỗi nào đâu. Dung gia tiểu thư chúng tôi từ nhỏ đã có chuyên gia trang điểm chỉ dạy cách ăn mặc, sai lầm như chị chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng phạm phải. Nhìn đi, kiểu tóc của chị chẳng phải đã lỗi thời từ năm ngoái ư? Bộ chị không có trợ lý chuyên môn nghiên cứu trào lưu để nói cho chị biết về Fashion show năm nay sao?”
“…” Uất Trân há miệng, nhưng hình như có thứ gì đó mắc trong cổ họng, một chữ cũng không thể phát ra.
“Được rồi Vệ Hồng, chúng ta đi thôi!” Dung Khanh Khanh vênh váo túm lấy Vệ Hồng, nhìn qua giống như nắm tay bạn trai, kỳ thật chính là kéo người còn đang há mốc mồm đi ra xa, “Cậu xem hiện tại đã mấy giờ? Nếu đến muộn thì thật không có lễ phép. Hơn nữa, chúng ta tại sao phải phí nhiều thời gian ở bãi đậu xe như thế? Tôi vừa rồi dường như trông thấy một phụ nữ mặc bộ váy lỗi thời của bà vú nhà tôi, cô ta là ai nhỉ? Đáng sợ chết được. Tôi về nhà phải nói với bà vú đem bộ váy xấu xí đó ném đi. Mặc vào trông béo khủng khiếp, bụng to như mang thai sáu tháng ấy…”
Vệ Hồng khó khăn phun ra mấy chữ từ trong cổ họng: “…Cô ta thật sự đang mang thai.”
Đến khúc ngoặt, Dung Khanh Khanh tiêu sái ném Vệ Hồng đi: “Xong, hiện tại bổn tiểu thư tâm tình sảng khoái.”
“…” Vệ Hồng yên lặng trấn định cảm giác hoảng sợ trong lòng.
Dung Khanh Khanh mất hứng: “Nè, vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Tôi rất đáng sợ à? Cậu thông cảm với ả Uất Trân kia? Kính nhờ cậu nhận thức rõ bản thân đi! Cậu là diễn viên của tôi, là người do chính tay đạo diễn lừng danh Đoàn Hàn Chi đào tạo, tương lai sẽ nổi tiếng, sẽ xưng vương phong thần! Cậu bị tôi mắng một hai câu là chuyện đương nhiên, nhưng cậu sao có thể bị ả Uất Trân vừa già vừa xấu mắng!? Lần sau nếu có ai mắng cậu, cậu phải đập lại cho tôi! Có nghe thấy không? Phải đánh gãy răng hắn!”
Cô thật sự là tiểu thư danh giá Hongkong sao? Không phải ngày hôm qua trên phim trường cô còn liều mạng khinh bỉ chúng tôi là một đám ăn mày chân thối cùng nhếch nhác sao? Không phải cô nói cô rất khinh thường diễn viên nội địa, hơn nữa còn tự xưng chính mình là người văn nhã nhất đoàn phim sao sao sao sao sao sao?
Khi cô nói “Đập chết hắn!”, như thế nào so với tên Đoàn Hàn Chi lưu manh chửi đổng còn muốn thuận miệng hơn?
Nữ nhân đúng là loại sinh vật có sức chiến đấu đáng sợ! Vệ Hồng run rẩy ôm đầu nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.