Chương 109
Noãn Hà
04/02/2016
Bởi vì trước đã có
hai phi tần có thai rồi, tuy bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chăm chú vào hai người các nàng, nhưng một người là Hoàng Hậu, không ai dám động. Người
tuy là phi tần thấp vị, nhưng hết lần này tới lần khác được Thái hậu một tay bảo vệ, không để nàng đi ra ngoài thỉnh an, chỉ bảo nàng an tâm
nuôi thai, chờ khi nào có thể sinh ra tới chính là công lớn.
Hoàng Hậu có bầu, Thái hậu liền ra lệnh không cần lại đi thỉnh an, buổi sáng hàng ngày chỉ ngồi một chút, trông thấy chúng phi tần thỉnh an nàng, liền mệnh lệnh mọi người tản đi.
Sáng sớm hôm nay cũng là như thế, chỉ có Hoàng Hậu nương nương xưa nay đoan trang rộng lượng, hai con mắt kia cũng không ngừng quét hướng Ngọc tần và Hà tài tử, làm cho trong lòng người không rõ là chuyện gì xảy ra. Nói nàng ghen sao, nhưng vào cung lâu như thế rồi, cũng thật sự chưa thấy nàng từng ghen, cùng Hoàng Thượng cũng là bình thường. Hôm nay đây là tại sao? Con đã mang thai, sao lại thiếu kiên nhẫn rồi? Hay là nói, người này có bầu rồi, tính tình liền thay đổi?
Trong lòng phi tần suy nghĩ lung tung, đơn giản nói mấy câu, liền vội vã rời đi.
Liễu Mạn Nguyệt về Thu Thủy các, chỉ nói nhức đầu ngủ bù, lại gọi Bạch Oánh, hai người âm thầm theo đường hầm lên Lâm Tuyệt Nhai, trong lòng thấp thỏm nhìn phía nam, hai tay nắm thật chặt, mắt nhìn chăm chăm từng cọng cây ngọn cỏ trong Hạc Lâm viên, sợ bỏ qua chuyện gì.
“Giờ nào rồi?”
“Đã là giữa tị rồi.”
Nhẹ thở ra, đứng bên cạnh lan can, Liễu Mạn Nguyệt hồi lâu không có ngồi, lại không hề có cảm giác mệt mỏi.
“Chủ tử, cần phải ngồi một lát?” Bạch Oánh vốn không lo lắng như nàng, nhưng lúc này vẫn không thể yên tâm, dù sao, bên kia muốn đối phó chính là vị Các chủ kia, một là không có chuẩn bị tốt, hoặc không chừng sẽ đổi lại ngày rồi.
Khẽ lắc đầu, Liễu Mạn Nguyệt vẫn đứng, nhìn chằm chằm về phía nam.
Chỗ ở của Hà tài tử, chính là ở bên trong Lăng Ba viên, nơi đó không có chủ vị, địa vị cao nhất chính là Vương phương nghi, còn lạ là mấy thái nữ.
Ngày hôm trước ban đêm được sủng, theo phân phó từ trong các trước kia, sáng sớm ngày kế gọi Vương y nữ tới.
Hai thái nữ trong viện, kể từ khi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương trở về, lúc này đều cùng đi lại trong viện, Vương phương nghi cũng không ở, làm như đi An tần .
Không lâu lắm, liền nghe bên ngoài báo lại, Vương y nữ đã đến.
Đứng lên, ngồi vào vị trí chính thất, thấy Vương y kia nữ đến, lúc này mới phất tay sai cung nữ hầu hạ trong phòng lui ra. Vương y nữ kia cúi đầu, chỉ cảm thấy tướng mạo nàng thanh tú, nhất thời cũng không có nhìn thấy rốt cuộc ngũ quan ngày thường là như thế nào.
“Chủ tử. . . . . .” Đại cung nữ Vọng Mai trong lòng bất an, chỉ để chủ tử nhà mình cùng vị y nữ này lại một chỗ, đây là chuyện chưa từng nghe thấy, nàng nơi nào có thể yên tâm?
Vọng Mai này chính là cung nữ được phân tới hầu hạ sau khi Hà thái nữ vào cung, không phải là người vốn theo bên cạnh. Lúc này mấy tiểu cung nữ trong phòng còn lại cũng cúi đầu, cũng không rời đi.
“Đi xuống!” Trong lòng Hà tài tử cũng không kiên nhẫn, nếu là người mình mang đến,mình có thể nói rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay Vọng Mai này cũng tốt, mấy tiểu cung nữ hầu hạ còn lại cũng được, rốt cuộc không phải là tri kỷ, ngay cả chút chuyện nhỏ này mình lại không sai bảo được!
“. . . . . . Vâng” thấy chủ tử nhà mình kiên trì, Vọng Mai chỉ đành phải cau mày, tiến lên lạy một cái, xoay người rời đi, ánh mắt liếc nhìn Vương y nữ kia một cái, chỉ cảm thấy diện mạo nàng dường như cực kỳ thanh tú, cũng làm cho người trước mắt sáng ngời.
Bốn tiểu cung nữ hầu hạ quạt bốn phía cũng tiến lên một bước, khom lưng hành lễ, đang muốn rời đi, chợt đồng loạt đưa tay, nhằm vào hướng Vương y nữ đang đứng giữa đánh tới!
Hà tài tử bên trên trong lòng sửng sốt, còn chưa hiểu được ngọn nguồn chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Vương y nữ thân thể co rụt lại, lập tức đánh sang bên cạnh mình.
Người nọ lúc này đã ngẩng đầu, trong hai mắt tỏa ra vẻ âm tàn, diện mạo kia bởi vì đã có hơn nửa năm không gặp, hơi có chút lạ mắt, hơn nữa trang phục của nàng kia, người chỉ nhìn từ rất xa cũng không thể nhận ra rốt cuộc là ai, nhưng nhìn ánh mắt này, Hà tài tử lập tức bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, kinh hô một tiếng.
Một tay kéo Hà tài tử vào trong lòng, tay trái như kìm bấm vào phần cổ nàng, xiết một cái nàng lập tức im bặt, cắt ngang tiếng hét.
“Ba” một tiếng, ngay lúc Các chủ vừa uy hiếp Hà tài tử, định dùng nàng làm con tim tìm cách thoát thân, trên lưng chợt bị người vỗ một cái.
Trong lòng giật mình, mạnh mẽ quay đầu lại, phía sau có một người đứng thẳng, người nọ người mặc huyền bào (áo bào màu đen), đầu đội mũ đạo, hai cái ria mọc ở trên mép, hơi có chút hèn mọn, nhưng trên mặt người nọ lại chính khí bức người, trường kiếm trong tay hướng mình bổ tới.
Các chủ trong lòng kinh hãi, chưa từng nghĩ lại bị người đến gần đơn giản như thế, càng không có nghĩ tới mình vào cửa này thật lâu, cũng không nghe ra nơi này còn ẩn dấu người. . . . . . Đừng nói người này, ngay cả bốn cung nữ người có võ công kia, lẽ ra hắn vừa vào cửa thì nên phát hiện được, lại không biết thế nào mà, không hề nhận thấy chút nào…. Nếu nói Hà tài tử này không có âm mưu? Lúc này trong lòng hắn đã không tin, chỉ hận vừa rồi lúc túm được nàng không hề xuống tay độc ác!
Trong các đối với trong cung, ám tử nằm vùng cũng tốt, âm thầm động tay chân cũng được, bên trên một vị là chết ở trong tay bọn họ, vị kia cũng là bởi vì bọn họ mới mất quyền rồi. Một đường tới đây, lật tay làm mây úp tay làm mưa, chỉ là hắn muốn, liền không có không làm được, lúc này xuất nhập hoàng cung như chỗ không người, hắn quá chủ quan rồi!
Lúc trong lòng kinh ngạc, người liền lập tức nhảy ra sau, sau lưng vang lên tiếng gió mạnh, ngay tiếp theo rống to một tiếng, trên lưng lập tức bị chém một đao, máu tươi như vẩy mực tuôn ra khỏi miệng vết thương, tóe ra như mưa.
“A. . . . . . Không nghĩ tới bổn tiên lại bị các bọn đạo chích các ngươi tính toán.” Thân trúng một đao, người đã đứng không vững, Các chủ gượng đứng vững, trên mặt toát ra một nụ cười quỷ dị.
Tuy bị người tính toán, nhưng nhiều nhất mười sáu mười bảy năm, hắn liền có thể ngóc đầu trở lại lần nữa, chỉ là lúc này cần đến du hồn kia từ từ tìm được thân thể phù hợp, chỉ sợ không thể lập tức liên lạc đến trong Các, mấy ám tử này sợ là cũng có tổn thất, cũng là đáng tiếc. . . . . .
Từ khi hắn biết đại pháp chuyển thế kia, dù có gặp được tử kiếp, cũng có thể dựa vào biện pháp này tìm một thân thể mới, đối với sinh tử, đã đâu còn để ý?
Nghĩ tới, liền hít một hơi thật sâu, đang muốn điều động tinh khí trên người, tiếp theo cả căn phòng này sẽ bị hủy diệt, đột nhiên nghe lão đạo trước đó hét to một tiếng: “Lui!”
Bốn cung nữ kia đồng thời hộ vệ, tính cả lão đạo kia phi thân ra, phía sau nổ vang một tiếng, quay đầu lại, chỗ ở của Hà tài tử kia, lúc này đã bị nổ biến mất hơn nửa, gạch ngói bụi đất bay tán loạt đầy trời…
Mọi người ngoài kinh ngạc, sắc mặt đềutrắng bệch vô cùng, nếu là chậm nửa bước, không chừng ngay cả xương cũng bị hắn làm nổ bay rồi.
“Thu!” Lão đạo kia sau khi lui ra ngoài, nhưng không ngây người như người bên cạnh, bấm tay niệm thần chú, miệng niệm chú, lúc này hét lớn một tiếng, tay duỗi về phía trước, một luồng hơi thở cuốn lấy một tấm phù chú bay ra từ cái phòng bị nổ hỏng kia, bay tới tay hắn. Đạo phù này, chính là cái vừa rồi hắn đập vào bả vai Các chủ.
Một tay bóp tấm linh phù, giấy vàng vặn vẹo giống như con cá sống vừa mới bị câu lên, tay giơ kiếm lên, đâm mạnh một nhát vào tờ linh phù kia, “ự” một tiếng, trong tấm phù kia phun ra một ngụm máu tươi, giãy dụa thêm hai cái, liền im lìm.
Thở dài một cái, đạo sĩ giơ tay lên vuốt vuốt chòm râu, quay đầu gật đầu với Triệu thống lĩnh sắc mặt trắng bệch: “Xong rồi.”
“Xong. . . . . . Rồi? !” Nhìn tờ linh phù trong tay hắn, sắc mặt Triệu thống lĩnh thay đổi mấy lần, lại quay đầu trở lại nhìn căn phòng bị hủy một nửa, đang muốn đi bới đống ngói kia, xem ở đó người nọ liệu có thật sự là bị mất mạng rồi không.
“Ha ha.” Lão đạo cười giơ tay lên vuốt râu, cũng không nói nhiều ——
“Động tĩnh gì? !” Đứng ở trên đình, mơ hồ nghe một tiếng ầm ầm, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt thắt lại, dõi mắt nhìn xe xa hướng trong viện kia. Tiếng vang này không riêng trên đỉnh Lâm Tuyệt chỗ Liễu Mạn Nguyệt ở nghe được, nhiều viện khác cũng nghe thấy, chúng phi tần giật mình, sắc mặt biến đổi, trong lòng lo sợ, không dám vọng động.
Bạch Oánh cũng kinh hãi, tuy biết hôm nay trong viên chắc chắn có động tĩnh, nhưng sao biết được, “động tĩnh” này còn thật sự là “động tĩnh” lớn đây!
Trong cung bối rối một vùng, Thái hậu, Thái phi, Hoàng Hậu vân vân tất cả sai người ra chung quanh hỏi thăm xem xét, lúc này Hoàng Thượng còn đang ở trong điện Hồng Tâm, được tin cho đại thần lui, cũng trở lại viên xem xét.
Lăng Ba viên lộn xà lộn xộn, bị thị vệ đại nội vây quanh nước chảy không lọt, bên ngoài vào không được, bên trong ra không được, chỉ biết là chưa tới buổi trưa, từ bên trong đã mang ra ba cái cáng tre, lại nghe nói bên trong phòng sụp, còn lại, tất cả không biết ——
“Ngươi nói xảy ra chuyện này chính là Lăng Ba viên?!” Chén thuốc trong tay Hoàng Hậu rơi đổ lên người, Xuân Vũ giật mình vội vàng đi lên lau chùi cho nàng.
“Chỉ là nghe nói là nơi có tiếng động, rốt cuộc thế nào còn chưa biết được đây.” Xuân Vũ vừa lau người cho Hoàng Hậu, vừa thấp giọng nói. Chính là chính xác đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan trọng bằng trong bụng chủ tử! Tuy nói xảy ra chuyện vô cùng có khả năng chính là vị kia. . . . . . Nhưng các trưởng lão trong các còn không có động tĩnh đâu rồi, đâu đến phiên các nàng nơi này gấp gáp?
“Lại gọi người đi qua nhìn một cái đi.” Giơ tay lên đặt tại thái dương, càng ngày càng thấy nhức đầu, Hoàng Hậu đưa tay, chỉ phía cửa.
“Đã phái người đã qua, nương nương trước đừng nóng lòng. . . . . .” Vừa nói, liếc xung quanh một cái, thấy ngoài tiểu cung nữ giữ cửa, lại không có người khác, lúc này mới tiến tới Hoàng Hậu bên tai, thấp giọng nói, “Nương nương ngài nghĩ, vị kia là ai? Dù thật có cái gì, cũng không đến vị kia gặp chuyện không may a!”
Trong lòng hơi động một chút, trái tim vốn đang căng thẳng mới thả lỏng chút, thở nhẹ ra, chậm rãi gật đầu nói: “Cũng là ta sốt ruột rồi.”
Thấy nàng nói như thế, Xuân Vũ thở phào nhẹ nhõm, vị này vốn là tính tình kỳ quái, thật cứ để nàng chui vào ngõ cụt, còn không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đâu, chỉ khi bản thân nàng suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.
Tựa vào cạnh đình, dõi mắt nhìn hướng đông nam, tiếng động vừa rồi dường như truyền đến từ nơi đó, lại thấy một bày chim bay lên từ chỗ đó. Lúc này không còn thấy động tĩnh nữa, đều làm cho lòng người thấp thỏm không yên. Muốn cho Bạch Oánh đi qua nhìn xem cho rõ ràng, nhưng nếu sai nàng đi, ngộ nhỡ có chuyện gì, một mình mình sợ là không dễ tùy ý hành động.
Bên kia lại chậm chạp không ai tới đây báo tin, càng làm cho lòng người lo lắng, lại không thể đi làm cái gì cả
Hoàng Hậu có bầu, Thái hậu liền ra lệnh không cần lại đi thỉnh an, buổi sáng hàng ngày chỉ ngồi một chút, trông thấy chúng phi tần thỉnh an nàng, liền mệnh lệnh mọi người tản đi.
Sáng sớm hôm nay cũng là như thế, chỉ có Hoàng Hậu nương nương xưa nay đoan trang rộng lượng, hai con mắt kia cũng không ngừng quét hướng Ngọc tần và Hà tài tử, làm cho trong lòng người không rõ là chuyện gì xảy ra. Nói nàng ghen sao, nhưng vào cung lâu như thế rồi, cũng thật sự chưa thấy nàng từng ghen, cùng Hoàng Thượng cũng là bình thường. Hôm nay đây là tại sao? Con đã mang thai, sao lại thiếu kiên nhẫn rồi? Hay là nói, người này có bầu rồi, tính tình liền thay đổi?
Trong lòng phi tần suy nghĩ lung tung, đơn giản nói mấy câu, liền vội vã rời đi.
Liễu Mạn Nguyệt về Thu Thủy các, chỉ nói nhức đầu ngủ bù, lại gọi Bạch Oánh, hai người âm thầm theo đường hầm lên Lâm Tuyệt Nhai, trong lòng thấp thỏm nhìn phía nam, hai tay nắm thật chặt, mắt nhìn chăm chăm từng cọng cây ngọn cỏ trong Hạc Lâm viên, sợ bỏ qua chuyện gì.
“Giờ nào rồi?”
“Đã là giữa tị rồi.”
Nhẹ thở ra, đứng bên cạnh lan can, Liễu Mạn Nguyệt hồi lâu không có ngồi, lại không hề có cảm giác mệt mỏi.
“Chủ tử, cần phải ngồi một lát?” Bạch Oánh vốn không lo lắng như nàng, nhưng lúc này vẫn không thể yên tâm, dù sao, bên kia muốn đối phó chính là vị Các chủ kia, một là không có chuẩn bị tốt, hoặc không chừng sẽ đổi lại ngày rồi.
Khẽ lắc đầu, Liễu Mạn Nguyệt vẫn đứng, nhìn chằm chằm về phía nam.
Chỗ ở của Hà tài tử, chính là ở bên trong Lăng Ba viên, nơi đó không có chủ vị, địa vị cao nhất chính là Vương phương nghi, còn lạ là mấy thái nữ.
Ngày hôm trước ban đêm được sủng, theo phân phó từ trong các trước kia, sáng sớm ngày kế gọi Vương y nữ tới.
Hai thái nữ trong viện, kể từ khi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương trở về, lúc này đều cùng đi lại trong viện, Vương phương nghi cũng không ở, làm như đi An tần .
Không lâu lắm, liền nghe bên ngoài báo lại, Vương y nữ đã đến.
Đứng lên, ngồi vào vị trí chính thất, thấy Vương y kia nữ đến, lúc này mới phất tay sai cung nữ hầu hạ trong phòng lui ra. Vương y nữ kia cúi đầu, chỉ cảm thấy tướng mạo nàng thanh tú, nhất thời cũng không có nhìn thấy rốt cuộc ngũ quan ngày thường là như thế nào.
“Chủ tử. . . . . .” Đại cung nữ Vọng Mai trong lòng bất an, chỉ để chủ tử nhà mình cùng vị y nữ này lại một chỗ, đây là chuyện chưa từng nghe thấy, nàng nơi nào có thể yên tâm?
Vọng Mai này chính là cung nữ được phân tới hầu hạ sau khi Hà thái nữ vào cung, không phải là người vốn theo bên cạnh. Lúc này mấy tiểu cung nữ trong phòng còn lại cũng cúi đầu, cũng không rời đi.
“Đi xuống!” Trong lòng Hà tài tử cũng không kiên nhẫn, nếu là người mình mang đến,mình có thể nói rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay Vọng Mai này cũng tốt, mấy tiểu cung nữ hầu hạ còn lại cũng được, rốt cuộc không phải là tri kỷ, ngay cả chút chuyện nhỏ này mình lại không sai bảo được!
“. . . . . . Vâng” thấy chủ tử nhà mình kiên trì, Vọng Mai chỉ đành phải cau mày, tiến lên lạy một cái, xoay người rời đi, ánh mắt liếc nhìn Vương y nữ kia một cái, chỉ cảm thấy diện mạo nàng dường như cực kỳ thanh tú, cũng làm cho người trước mắt sáng ngời.
Bốn tiểu cung nữ hầu hạ quạt bốn phía cũng tiến lên một bước, khom lưng hành lễ, đang muốn rời đi, chợt đồng loạt đưa tay, nhằm vào hướng Vương y nữ đang đứng giữa đánh tới!
Hà tài tử bên trên trong lòng sửng sốt, còn chưa hiểu được ngọn nguồn chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Vương y nữ thân thể co rụt lại, lập tức đánh sang bên cạnh mình.
Người nọ lúc này đã ngẩng đầu, trong hai mắt tỏa ra vẻ âm tàn, diện mạo kia bởi vì đã có hơn nửa năm không gặp, hơi có chút lạ mắt, hơn nữa trang phục của nàng kia, người chỉ nhìn từ rất xa cũng không thể nhận ra rốt cuộc là ai, nhưng nhìn ánh mắt này, Hà tài tử lập tức bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, kinh hô một tiếng.
Một tay kéo Hà tài tử vào trong lòng, tay trái như kìm bấm vào phần cổ nàng, xiết một cái nàng lập tức im bặt, cắt ngang tiếng hét.
“Ba” một tiếng, ngay lúc Các chủ vừa uy hiếp Hà tài tử, định dùng nàng làm con tim tìm cách thoát thân, trên lưng chợt bị người vỗ một cái.
Trong lòng giật mình, mạnh mẽ quay đầu lại, phía sau có một người đứng thẳng, người nọ người mặc huyền bào (áo bào màu đen), đầu đội mũ đạo, hai cái ria mọc ở trên mép, hơi có chút hèn mọn, nhưng trên mặt người nọ lại chính khí bức người, trường kiếm trong tay hướng mình bổ tới.
Các chủ trong lòng kinh hãi, chưa từng nghĩ lại bị người đến gần đơn giản như thế, càng không có nghĩ tới mình vào cửa này thật lâu, cũng không nghe ra nơi này còn ẩn dấu người. . . . . . Đừng nói người này, ngay cả bốn cung nữ người có võ công kia, lẽ ra hắn vừa vào cửa thì nên phát hiện được, lại không biết thế nào mà, không hề nhận thấy chút nào…. Nếu nói Hà tài tử này không có âm mưu? Lúc này trong lòng hắn đã không tin, chỉ hận vừa rồi lúc túm được nàng không hề xuống tay độc ác!
Trong các đối với trong cung, ám tử nằm vùng cũng tốt, âm thầm động tay chân cũng được, bên trên một vị là chết ở trong tay bọn họ, vị kia cũng là bởi vì bọn họ mới mất quyền rồi. Một đường tới đây, lật tay làm mây úp tay làm mưa, chỉ là hắn muốn, liền không có không làm được, lúc này xuất nhập hoàng cung như chỗ không người, hắn quá chủ quan rồi!
Lúc trong lòng kinh ngạc, người liền lập tức nhảy ra sau, sau lưng vang lên tiếng gió mạnh, ngay tiếp theo rống to một tiếng, trên lưng lập tức bị chém một đao, máu tươi như vẩy mực tuôn ra khỏi miệng vết thương, tóe ra như mưa.
“A. . . . . . Không nghĩ tới bổn tiên lại bị các bọn đạo chích các ngươi tính toán.” Thân trúng một đao, người đã đứng không vững, Các chủ gượng đứng vững, trên mặt toát ra một nụ cười quỷ dị.
Tuy bị người tính toán, nhưng nhiều nhất mười sáu mười bảy năm, hắn liền có thể ngóc đầu trở lại lần nữa, chỉ là lúc này cần đến du hồn kia từ từ tìm được thân thể phù hợp, chỉ sợ không thể lập tức liên lạc đến trong Các, mấy ám tử này sợ là cũng có tổn thất, cũng là đáng tiếc. . . . . .
Từ khi hắn biết đại pháp chuyển thế kia, dù có gặp được tử kiếp, cũng có thể dựa vào biện pháp này tìm một thân thể mới, đối với sinh tử, đã đâu còn để ý?
Nghĩ tới, liền hít một hơi thật sâu, đang muốn điều động tinh khí trên người, tiếp theo cả căn phòng này sẽ bị hủy diệt, đột nhiên nghe lão đạo trước đó hét to một tiếng: “Lui!”
Bốn cung nữ kia đồng thời hộ vệ, tính cả lão đạo kia phi thân ra, phía sau nổ vang một tiếng, quay đầu lại, chỗ ở của Hà tài tử kia, lúc này đã bị nổ biến mất hơn nửa, gạch ngói bụi đất bay tán loạt đầy trời…
Mọi người ngoài kinh ngạc, sắc mặt đềutrắng bệch vô cùng, nếu là chậm nửa bước, không chừng ngay cả xương cũng bị hắn làm nổ bay rồi.
“Thu!” Lão đạo kia sau khi lui ra ngoài, nhưng không ngây người như người bên cạnh, bấm tay niệm thần chú, miệng niệm chú, lúc này hét lớn một tiếng, tay duỗi về phía trước, một luồng hơi thở cuốn lấy một tấm phù chú bay ra từ cái phòng bị nổ hỏng kia, bay tới tay hắn. Đạo phù này, chính là cái vừa rồi hắn đập vào bả vai Các chủ.
Một tay bóp tấm linh phù, giấy vàng vặn vẹo giống như con cá sống vừa mới bị câu lên, tay giơ kiếm lên, đâm mạnh một nhát vào tờ linh phù kia, “ự” một tiếng, trong tấm phù kia phun ra một ngụm máu tươi, giãy dụa thêm hai cái, liền im lìm.
Thở dài một cái, đạo sĩ giơ tay lên vuốt vuốt chòm râu, quay đầu gật đầu với Triệu thống lĩnh sắc mặt trắng bệch: “Xong rồi.”
“Xong. . . . . . Rồi? !” Nhìn tờ linh phù trong tay hắn, sắc mặt Triệu thống lĩnh thay đổi mấy lần, lại quay đầu trở lại nhìn căn phòng bị hủy một nửa, đang muốn đi bới đống ngói kia, xem ở đó người nọ liệu có thật sự là bị mất mạng rồi không.
“Ha ha.” Lão đạo cười giơ tay lên vuốt râu, cũng không nói nhiều ——
“Động tĩnh gì? !” Đứng ở trên đình, mơ hồ nghe một tiếng ầm ầm, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt thắt lại, dõi mắt nhìn xe xa hướng trong viện kia. Tiếng vang này không riêng trên đỉnh Lâm Tuyệt chỗ Liễu Mạn Nguyệt ở nghe được, nhiều viện khác cũng nghe thấy, chúng phi tần giật mình, sắc mặt biến đổi, trong lòng lo sợ, không dám vọng động.
Bạch Oánh cũng kinh hãi, tuy biết hôm nay trong viên chắc chắn có động tĩnh, nhưng sao biết được, “động tĩnh” này còn thật sự là “động tĩnh” lớn đây!
Trong cung bối rối một vùng, Thái hậu, Thái phi, Hoàng Hậu vân vân tất cả sai người ra chung quanh hỏi thăm xem xét, lúc này Hoàng Thượng còn đang ở trong điện Hồng Tâm, được tin cho đại thần lui, cũng trở lại viên xem xét.
Lăng Ba viên lộn xà lộn xộn, bị thị vệ đại nội vây quanh nước chảy không lọt, bên ngoài vào không được, bên trong ra không được, chỉ biết là chưa tới buổi trưa, từ bên trong đã mang ra ba cái cáng tre, lại nghe nói bên trong phòng sụp, còn lại, tất cả không biết ——
“Ngươi nói xảy ra chuyện này chính là Lăng Ba viên?!” Chén thuốc trong tay Hoàng Hậu rơi đổ lên người, Xuân Vũ giật mình vội vàng đi lên lau chùi cho nàng.
“Chỉ là nghe nói là nơi có tiếng động, rốt cuộc thế nào còn chưa biết được đây.” Xuân Vũ vừa lau người cho Hoàng Hậu, vừa thấp giọng nói. Chính là chính xác đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan trọng bằng trong bụng chủ tử! Tuy nói xảy ra chuyện vô cùng có khả năng chính là vị kia. . . . . . Nhưng các trưởng lão trong các còn không có động tĩnh đâu rồi, đâu đến phiên các nàng nơi này gấp gáp?
“Lại gọi người đi qua nhìn một cái đi.” Giơ tay lên đặt tại thái dương, càng ngày càng thấy nhức đầu, Hoàng Hậu đưa tay, chỉ phía cửa.
“Đã phái người đã qua, nương nương trước đừng nóng lòng. . . . . .” Vừa nói, liếc xung quanh một cái, thấy ngoài tiểu cung nữ giữ cửa, lại không có người khác, lúc này mới tiến tới Hoàng Hậu bên tai, thấp giọng nói, “Nương nương ngài nghĩ, vị kia là ai? Dù thật có cái gì, cũng không đến vị kia gặp chuyện không may a!”
Trong lòng hơi động một chút, trái tim vốn đang căng thẳng mới thả lỏng chút, thở nhẹ ra, chậm rãi gật đầu nói: “Cũng là ta sốt ruột rồi.”
Thấy nàng nói như thế, Xuân Vũ thở phào nhẹ nhõm, vị này vốn là tính tình kỳ quái, thật cứ để nàng chui vào ngõ cụt, còn không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đâu, chỉ khi bản thân nàng suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.
Tựa vào cạnh đình, dõi mắt nhìn hướng đông nam, tiếng động vừa rồi dường như truyền đến từ nơi đó, lại thấy một bày chim bay lên từ chỗ đó. Lúc này không còn thấy động tĩnh nữa, đều làm cho lòng người thấp thỏm không yên. Muốn cho Bạch Oánh đi qua nhìn xem cho rõ ràng, nhưng nếu sai nàng đi, ngộ nhỡ có chuyện gì, một mình mình sợ là không dễ tùy ý hành động.
Bên kia lại chậm chạp không ai tới đây báo tin, càng làm cho lòng người lo lắng, lại không thể đi làm cái gì cả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.