Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 43

Lạc Lạc Nhật

03/02/2015

ở cửa bệnh viện dưới gốc cây có một người thanh niên trẻ tuổi, nhìn mặt thì khoảng hơn 20 tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng thắt ở trong quần. Nhìn qua sạch sẽ, tóc được cứt tỉa tỉ mỉ, có nước da tương đối trắng, một cái tay để ở trong quần. Cố Bình Bình nhìn qua có thể khẳng định ngay đó là con trai của ba nuôi.

Cô vốn biết con trai của ba nuôi là một người rất ưu tú, nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, nghe nói là làm về tự động hoa máy móc, có quan hệ với máy vi tính. Vì thời đại nại chưa phổ cập máy vi tính lắm, nên Cố Bình Bình cũng không hiểu biết về ngành này lắm, nhưng cô biết đây là thứ đồ cao cấp là được rồi. Hôm nay vừa thấy, cô mới phát hiện, không chỉ là điều kiện không tệ, đến vóc dáng bên ngoài cũng rất tốt, hắn đứng ở đó nhìn giống như một công tử giàu có, toàn thân tỏa ra hào quang, không cần làm dáng, chỉ cần đơn giản đứng ở nơi đó cũng đã hấp dẫn người khác. Cố Bình Bình đỏ mặt. Cô ở cái tuổi này, chính là thời điểm thanh xuân nảy mần.

Cố Bình Bình hướng phương hướng của hắn đi tới, càng đến gần lại càng thấy hắn rất hấp dẫn, người chỉ đứng một chỗ mà có thể hấp dẫn người khác mà cô gặp thì hắn là người thứ hai, người thứ nhất dĩ nhiên là An Nặc, mặc dù không muốn thừa nhận. Nhưng là thật sự có lúc cô nhing An Nặc cũng phải ngây người, không thể khong nói, nhất cử nhất động của cô ta mặc dù không xinh đẹp, nhưng luôn có một phong thái rất riêng rất hấp dẫn. Lắc lắc đầu, cô tại sao lại để tiểu yêu tinh An Nặc ảnh hưởng đến mình vậy.

Cô tăng nhanh bước chân đi về người đứng dưới gốc cây, trực tiêp đi lên phía trước chào hỏi: “Xin chào, anh là anh Chu phải không, em là Cố Bình Bình.” Cô đè nén tâm tình cấu hổ, cố làm ra vẻ thỏa mái chào hỏi hắn. Người đàn ông đối diện cũng mỉm cười lại với cô nói: “Bình Bình, chào em.” Chu Trì nói một câu lại khiến cho người ta cảm thấy như rất thân thuộc, mặc dù vừa rồi cô không để ý hắn liên tục đưa tay nhìn đồng hồ giống như đang có chút nóng vội, nhưng hiện tại qua giọng nói lại thấy như không có chuyện gì xẩy ra.

Chu Trì đúng thật là đang vội, chỉ là do được giáo dục đàng hoàng nên hắn có thói quen thể hiện phong độ trước người khác phái. Chuyện ngày hôm nay bố mẹ hắn đã dặn đi dặn lại, mặc dù hắn có chút nóng nảy, một lát nữa lại có việc bận, nhưng hắn lại không thể nổi giận với phụ nữ, huống chi thời gian trôi qua cũng không lâu.

“Như thế nào, hôm nay ở bệnh viện đã quen chưa?” Làm con trai viện trưởng, mạc dù Chu Trì không học chuyên ngành y, nhưng đối với địa hình ở bệnh viện cũng tương đối quen thuộc. Lúc hắn còn nhỏ, viện trưởng Chu vẫn còn là một bác sĩ sau khi hắn tan học về thường đến bệnh viện chờ ba tan việc để cùng nhau về nhà. Cho nên hắn rất quen thuộc bệnh viện cũng như khu vực xung quanh đây.

“Uhm, cũng không tệ, các bác sĩ ở đây rất quan tâm đến em.” Cố Bình Bình hơi ngượng ngùng trả lời, co từng cho rằng Văn Bân chính là người hoàn mỹ trong mơ của cô, giờ gặp được Chu Trì, không ngờ hắn so với Văn Bân còn đẹp trai hơn nhiều, tính cách còn chững chặc hơn, còn biết chăm sóc người khác hơn.

Chu Trì gật đầu một cái: “Vậy hôm nay không ăn cơm ở bệnh viện nữa, anh biết ở xung quanh đây có mấy quán ăn rất ngon, em về sau không muốn ăn cơm ở bệnh viện có thể ra ngoài ăn.” Nói xong liền xoay người bước đi.

Cố Bình Bình ngượng ngùng nói chuyện, đi phía sau Chu Trì ngắm bóng lưng của hắn, không hiểu sao lúc này lại nghĩ tới An Nặc ngày xưa cũng hay cúi đầu đi theo Văn Bân như vậy, giờ thậ hy vọng gặp được cô ta ở đây, như vậy cô có thể ở trước mặt An Nặc nở mày nở mặt. Nghe nói cô ta đã lấy một tên lính thô kệch, còn đã có một đời vợ. Sao có thể so bằng một nửa người đàn ông tốt đang đi bên cạnh mình được. Bây giờ mặc dù Chu Trì chưa có quan hệ gì với cô, nhưng giả vờ khiến An Nặc mất nhuệ khí một chút cũng tốt. Cố Bình Bình hiện đang không ngừng suy nghĩ để sao có thể tình cờ gặp An Nặc, lại không ngờ sau khi ăn cơm xong Chu Trì tiễn cô về bệnh viện lại gặp được ngay An nặc.

An Nặc ra ngoài mua chút đồ để chuẩn bị cuối tuần này vào thăm Phó Quốc Hoa, cúi đầu hướng bên trong bệnh viện đi, cô không phát hiện Cố Bình Bình và Chu Trì đang đi tới, nhưng Cố Bình Bình lại phát hiện được ra kẻ địch của mình ngay lập tức. Nghĩ thầm, thực sự muốn cái gì liền tới cái đó, trời cũng giúp ta. Cố Bình Bình quay đầu nhìn Chu Trì bên cạnh. Ánh mắt lóe lên gọi lớn: “An Nặc, đi ăn cơm sao? Giọng nói của cô không quá lớn cũng không quả nhỏ, vừa lúc có thể để cho Chu Trì bên cạnh không cảm thấy cô không cố ý.

An Nặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại là oan gia Cố Bình Bình, An Nặc đành chấp nhận nhìn cô ta cười cười như đáp lễ. Nhưng cười cười không thả cô đơn giản như vật, người còn chưa giới thiệu sao có thể để cho cô đi? “An Nặc trưa ăn cái gì vậy?”

Cố Bình Bình chặn ngay phía trước đường đi của An Nặc, cô chỉ có thể nhíu mày trả lời: “Tùy tiện ăn một ít ở phòng ăn thôi.”

Cố Bình Bình ồ một tiếng, tiếp đó lại hỏi: “Ăn ở phòng ăn bệnh viện sao? Tôi không quen ăn đồ ở đó, cho nên Chu Trì mới dẫn tôi đi ăn thật ngon một trận.” Vừa nói xong liền kéo cánh tay Chu Trì lôi hắn tiến lên trước mặt An Nặc, giả bộ thẹn thùng mở miệng: “À đúng rồi, quên giới thiệu với cô. Đây là Chu Trì.”



An Nặc hào phóng vươn tay, cùng Chu Trì bắt tay, sau đó buông ra: “Xin chào, tôi là Chu Trì.” An Nặc cũng cười một tiếng: “Xin chào, tôi tên là An Nặc.”

Cố Bình Bình thấy hai người bắt tay, bắt đầu không vui. Nhân lúc hai người không để ý hung hăng lườm An Nặc một cái, đảo mắt lại khôi phục nụ cười rạng rỡ: “An Nặc, cô cũng đã ăn rồi, vậy chúng ta cùng nhau vào thôi?” Cố Bình Bình vừa nói vừa quan sát thái độ của hai người.

An Nặc đáp một tiếng. Cố Bình Bình như rất vui mừng khoác tay lên tay cô, sau đó hai người tiêu sái xoay người hướng vào bện viện. Lúc này Cố Bình Bình tâm tình rất tốt, bời vì cô cảm giác mình rốt cuộc đã vượt lên trên An Nặc một lần.

“Nghẹ nói chồng cô là một người lính?” Cố Bình Bình biết rõ còn hỏi.

“Là quân nhân.” An Nặc cảm thấy quân nhân hai chữ này mới thích hợp để hình dung về Phó Quốc Hoa. Mặc dù trong lòng An Nặc nghĩ như vậy, nhưng Cố Bình Bình không biết, cô chỉ cảm thấy An Nặc khẳng định cũng nghĩ gả cho một tên lính là một chuyện mất mặt. Cho nên mới kiên trì dùng từ dễ nghe hơn một chút, quân nhân với lính không phải chỉ là một sao. Cố Bình Bình bĩu môi.

“Nghe nói quân nhân thường không được ra ngoài, hai ngưởi chăng phải là mỗi người một nơi sao. Hơn nữa bọn họ lại là người khô khan, cũng sẽ không đau lòng vì cô, cô hiện tại cả mặt mũi chồng mình cũng không thấy được. Thật đáng thương.” Cố Bình Bình vừa nói vừa cười nhìn An Nặc, nụ cười kia rõ ràng không có ý tốt. Thật ra thì Cố Bình Bình còn muốn nói, quân nhân không chỉ là người khô khan, còn có vừa đen vừa thối, một khi cần bọn họ ra chiến trường bọn họ sẽ phải đi bán mệnh, còn có thể sống trở về hay không cũng không biết, tóm lại giơ đầu ngón tay đếm qua đếm lại, cũng không cảm thấy làm lính có cái gì tốt. Nhưng cô sợ nói hắn ra như vậy sẽ cùng An Nặc vạch mặt, cho nên cũng biết điểm dừng, mặc dù chỉ là mấy câu nói đơn giản, nhưng có thể khiến cô ta phát điên.

Thật ra cũng không chỉ có Cố Bình Bình cho là như vậy, cái thời đại này vừa được dẹp yên, ai biết được khi nào sẽ lại cần họ ra chiến trường, hơn nữa người đi làm lính đã phần đều là người có điều kiện gia đình không tốt, hoặc bản thân không có bản lãnh dì, không có chỗ dựa, thường là người có chút bản lãnh, có chứng kiến sẽ không đi làm lính, chỉ còn có một loại khả năng là người này trời sinh thích cuộc sống trong quân ngũ, nhưng mà loại người này rất ít. Hiện tại mọi người đối với nhận thức làm lính chính là như vậy, không giống An Nặc, chỉ khoảng mười năm sau, quốc gia sẽ phát triển đến trình độ nào, cũng không biết một quốc gia lực lượng quân sự lại quan trọng cỡ nào, càng không biết những quân nhân cũng sẽ là đại biểu của quốc gia.

An Nặc buồn cười lắc đầu một cái, tiểu cô nương chính là tiểu cô nương, chẳng lẽ cho rằng như vậy là có thể cho cô một nhát dao sao: “Đáng thương cái gì, tình yêu, là chuyện không phải dựa vào cự ly là có thể gần hơn, dù là không được ở cùng nhau, nhưng chỉ cần tôi muốn đến anh ấy liền mở rộng trái tim, anh ấy nghĩ đến tôi liền vui mừng, như vậy là được rồi.” (>.<)

An Nặc nhẹ nhàng mở miệng như vậy, Cố Bình Bình cũng không biết cô nói như vậy là có ý gì, cáu gì gọi là không phải cự ly là có thể gần hơn, chẳng lẽ nhận ra giữa cô và Chu Trì không quen thuộc sao? Muốn châm chọc cô cùng Chu Trì chỉ có cự ly gần thì không đủ sao? Hay là vì cái gì khác.

Thật ra thì An Nặc cũng chỉ nói thật mà thôi, chỉ là Cố Bình Bình bụng ta ra bụng người, giống như bị chứng bệnh vọng tưởng, như tất cả điều An Nặc làm hay nói đều là do không muốn cho cô tốt hơn. Không thể không nói, Cố Bình Bình đúng là người có lòng tiểu nhân đọ bụng quân tử.

Tóm lại Cố Bình Bình cùng An Nặc ấn oán đã khắc sâu, muốn trở lại thành tốt đẹp không ai tính toán ai là chuyện không thể nào, chỉ có thể nhìn ai thông minh hơn gặp chiêu phá chiêu mà thôi.

Chỉ hai câu nói đã khiến Cố Bình Bình thay đổi không còn được vui vẻ như trước. Hai người vôn không có tiếng nói chung, hai cánh tay khoắc vào nhau cũng buông ra, nhưng vẫn đi chung cùng nhua. Từ lúc đi vào cửa bệnh viện đến khi lên cầu thang vào phòng làm việc, dọc đường đi gặp không biết bao nhiêu người quen, bao nhiêu người bắt chuyện, mọi người đều cho rằng hai người là chị em tốt, ai biết được thực tế lại là oan gia.

Việc phải đối diện với Cố Bình Bình cả ngày quả thật khiến cho An Nặc cảm thấy ‘khổ sở không chịu nổi’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook