Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 23: Tính toán

Lạc Lạc Nhật

15/12/2014

An Nặc sau khi thực hiện được quỷ kế, trong lòng rất vui sướng, cùng binh lính lai xe chào hỏi xong lại quay về phía Phó Quốc Hoa làm mặt quỷ. Cô luôn thích yêu cầu Phó Quốc Hoa chủ động thân mật với mình, bời vì cách này có thể thúc đẩy nhanh chóng tình cảm của hai người, giúp tình cảm này có thể nhanh nở hoa kết trái. Nhưng cô cũng là người biết phải trái, biết chọn thời điểm thích hợp để đưa ra yêu cầu với anh, để khiến anh nhất định thỏa mãn yêu cầu của cô, lúc nào không nên như vậy cô tuyệt đối sẽ không làm, sẽ không cố tình gây sự khiến anh chán ghét mình. Giống như hôm nay, hai người chuẩn bị xa nhau rồi, nếu cứ để cho Phó Quốc Hoa đi như vậy, cô nhất định sẽ cảm thấy có chút không xa rời được, vì về sau sẽ không thể mỗi ngày gặp mặt nữa. Không biết trong lòng của anh cảm thấy như thế nào.

Dương Thanh Mỹ thấy hai người giữa chốn đông người mà thân mật không coi ai ra gì, cô thật muốn nói móc hai người một câu. Chỉ là cô lại có chút tức giận, Phó Quốc Hoa lại bị cô gái nhỏ kia xỏ mũi dẫn đi, trước kia Phó Quốc Hoa đừng nói ở trước chỗ đông người có hành động thân mật như vậy, ngay cả hai người lên giường động tác của hắn cũng rất quy củ, không có một chút triền miên hưởng thụ, hắn chỉ trầm lặng lặp lại các động tác vận động(>.<). Chỉ là không sao, cô cũng chẳng vui vẻ gì khi cùng hắn triền miên hưởng thụ.

Dương Thanh Mỹ nhìn xe đi đã đi xa dần, An Nặc vẫn còn đứng ở chỗ cũ vẫy tay, trong lòng có chút coi thường. Là phụ nữ cần phải dè dặt một chút, phải để cho đàn ông thấy mình là người nhút nhát yếu đuối, dáng vẻ này của An Nặc, cùng Phó Quốc Hoa đứng chung với nhau quả thật là khác xa một trời một vực. Một người phụ nữ thanh cao mới được đàn ông coi trọng, An Nặc có khá hơn nữa thì thế nào chứ? Chỉ với chuyện cô ta không hiểu về đàn ông như vậy, sớm muộn gì cũng bị đàn ông ruồng bỏ.

Thật ra đến tột cùng cũng không biết là người nào không hiểu chuyện, tối thiểu không hiểu được điều đó cũng không phải là An Nặc. Đối với đàn ông, nếu An Nặc cô yêu hắn, thì sẽ luôn làm điều tốt nhất cho hắn. Vô luận là về phương diện nào. Cho nên An Nặc cô chỉ có ở trước mặt Phó Quốc Hoa mới biểu hiện ra vẻ mặt trẻ con nghịch ngợm, thích làm nũng, hay ra vẻ bá đạo, không nói lý, có lúc lại săn sóc, dính lấy anh, mỗi một mặt là vì anh mà thể hiện, đối với anh, cùng đối với người khác đương nhiên là không giống nhau.

ở trước mặt người đàn ông khác, cô là người có năng lực, thông minh cũng có thể nói là ứng xử khôn khéo. Nhưng những biểu hiện của cô như làm nũng, lấy lòng, ăn vạ, những thứ này những người đàn ông khác sẽ không thể thấy được. Nếu như mình dùng thật lòng đối đãi với người ấy, người ấy sẽ cảm thấy được, cũng sẽ bởi vì cô mà kiêu ngạo, bởi vì cô ở trước mặt hắn và những người đàn ông khác không giống nhau, những người đàn ông kia vĩnh viễn cũng không thấy được những vẻ mặt đáng yêu kia của cô. Mà không phải giống như cách của Dương Thanh Mỹ, đối với người đàn ông nào nào cũng lên mặt, cũng tỏ vẻ thanh cao, theo An Nặc đó chẳng qua chỉ là một loại quyến rũ nhất thời đối với đàn ông mà thôi, đây là một lạo để cho bọn họ nhìn thấy nhưng sờ không tới, có thể sẽ câu được những người đàn ông kiêu ngạo nên muốn thách thức, nhưng đối với nữ nhân này cũng chỉ được một đoạn thời gian mà thôi. Đối xử với người đàn ông mình yêu giống như những người đần ông khác, lúc nào cũng bày ra thái độ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại muốn mình có địa vị trong tâm trí của hắn, đây cũng là chuyện An Nặc xem thướng nhất, tiếp tục như vậy, thời gian lâu dài người đàn ông đó nhất định sẽ cảm thấy chán ngán.

cho nên cô không muốn mình lúc nào cũng phải tỏ ra thanh cao, cô chỉ đem tấm lòng chân thật nhất thể hiện trước mặt người mình yêu, cũng nhất quyết không để cho những người đàn ông khác nhìn thấy biểu hiện này của mình, đây mới là loại tình cảm chung tình nhất.

Đáng tiếc Dương Thanh Mỹ không thể suy nghĩ như An Nặc, nếu như cô ta biết An Nặc luôn coi thường cái vẻ lúc nào cũng tỏ ra thanh cao nhưng ngu ngốc kia, không biết cô ta sẽ có tâm tình gì.

Trương Diệu tan việc về đến nhà liền nhìn thấy Dương Thanh Mỹ đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cô cứ ngồi ôm con đôi mắt thất thần nhìn về phía trước không biết đang nghĩ cái gì. Đã hơm sáu giờ rồi, trong phòng bếp vẫn vắng ngắt, cơm cũng chưa nấu. Trương Diệu sợ hết hồn, hôm nay cô đưa con trai vào bệnh viện khám, nhìn biểu hiện của cô như vậy, không phải con trai mình đã xảy ra chuyện gì chứ?

vừa nghĩ như thế trong lòng Trương Diệu liền quýnh lên, vội vàng chạy tới kiểm tra con trai trong ngực cô, nhìn gương mặt con hồng hào vẫn đang ngủ say, dáng vẻ rất khỏe mạnh, tâm tình hắn mới buông lỏng xuống một chút, lúc này mới mở miệng hỏi người phụ nữ đang ngẩn người ra kia: "Thanh Mỹ? có chuyện gì sao? Em đang nghĩ gì thế?"

Dương Thanh Mỹ lúc này mới từ trong suy nghĩ của mình trở lại: "A Diệu, anh về rồi sao?"

"UHm, Sao em lại ngồi ở đây, đang suy nghĩ gì vậy? Hôm nay không phải đưa con đi bệnh viện khám sao, đứa bé không sao chứ?" Đứa bé mặc dù nhìn qua không vấn đề gì, nhưng Trương Diệu vẫn không yên lòng.



"A, đúng rồi, hôm nay em đến bệnh viện, bác sĩ nói con trai của chúng ta đã không còn vấn đề gì rồi, gần đây còn rất khỏe mạnh." Dương Thanh Mỹ nhớ lại tin tức tốt hôm nay, hướng về phía Trương Diệu dịu dàng cười cười.

Trương Diệu lúc này mới thực sự yên lòng, đưa tay đỡ lấy con trai trong lòng cô ôm vào trong ngực, dịu dàng nói: "Vậy sao em lại ngồi ở chỗ này ngẩn người vậy? Con đã không sao rồi, em còn không vui chỗ nào sao?"

Dương Thanh Mỹ tựa vào bờ vai thân thuộc, nhẹ nói: "Con không sao, em đương nhiên rất vui mừng, làm sao có thể mất hứng đây? Hôm em ở bệnh viện có gặp Phó Quốc Hoa và An Nặc đi cùng với nhau."

"Phó Quốc Hoa và An Nặc đi chung với nhau? là sao? Anh ta đã trở lại rồi sao?" Trương Diệu không biết Phó Quốc Hoa trở về lúc nào, càng không biết hắn lại có quan hệ với An Nặc. Hắn khẽ đem Dương Thanh Mỹ kéo vào trong lòng, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi.

Dương Thanh Mỹ nhìn thấy phản ứng của hắn, thở dài một cái. "Đúng vậy. Hôm nay em ở bệnh viện lúc nhìn thấy hai người bọn họ cũng phản ứng y hệt như anh. Hai người bọn họ không chỉ đi cùng nhahu, mà xem ra quan hệ của hai người còn rất tốt."

"Làm sao có thể, An Nặc cùng hắn sao có thể tiến tới với nhau, đùng nói là hắn từng ly dị, cho dù có chưa kết hôn, An Nặc cũng không thể coi trọng hắn." Trương Diệu căn bản không tin, lúc An Nặc còn làm việc cho hắn, đừng nói hắn từng vụng trộm khen ngợi ra ám hiệu với cô bao nhiêu lần, nhưng cô căn bản lúc nào cũng giả ngốc, đến ngay cả thư ký của hắn, cậu ta luôn tỏ thái độ chăm sóc cô như vậy, cô còn tỏ thái độ cự tuyệt rất rõ ràng. Nếu nói An Nặc không nhìn trúng thư ký cuả mình, muốn tìm một người đàn ông tài giỏi hơn, hắn còn có thể tin. Nhưng nói An Nặc coi trọng Phó Quốc Hoa thì hắn không thể tin được.

những lời này Trương Diệu cảm giác mình chính là nói thật, không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng người nói vô tâm, người nghe cố ý, Dương Thanh Mỹ liền tức giận, nói: "Anh có ý gì,cái gì mà hai người đó không thể đến với nhau, cái gì mà hắn không xứng cưới An Nặc, ý của anh có phải là em xứng đáng gả cho Phó Quốc Hoa còn cô ta thì không, phải không?"

Trương Diệu lúc này mới phản ứng được, mới nhớ ra Dương Thanh Mỹ là vợ cũ của Phó Quốc Hoa. Vội vàng đền bì nói: "cho nên anh trước đây không phải đã nói em gả cho hắn là nỗi uất ức lớn nhất của em sao."

Dương Thanh Mỹ trợn mắt nhìn hắn một cái, mới thôi. Nói tiếp: "Em hôm nay đưa con trai đi khám bệnh xong lúc chuẩn bị ra về đã nhìn thấy Phó Quốc Hoa ở cửa bệnh viện, em nghĩ nếu là anh ta đến khám bệnh thì đáng nhẽ nên đến bệnh viện quân khu mới phải, tại sao lại ở nơi này, vừa lúc anh ta cũng nhìn thấy em, em nghĩ có lẽ nên thương lượng trước chuyện để con trai mình nhận anh ta làm cha nuôi, như vậy em mới không còn nợ hắn cái gì, quyết tâm lắm mới tiến lên chào hỏi, ai biết đã thấy An Nặc đi tới, hai người còn tự nhiên nắm tay, An Nặc còn nói muốn sinh con cho Phó Quốc Hoa đấy."

nghe vợ mình nói như vậy, Trương Diệu mới có chút tin, hai người đó thực sự có quan hệ qua lại sao. Hắn ngợc lại cảm thấy tiếc cho An Nặc, nếu cô ấy chọn thư ký của mình còn tốt hơn nhiều lần. Dù sao cũng là người của mình, nói không chừng sau này có thể trợ giúp mình, lưu lai một nhân tài. Nghe Dương Thanh Mỹ nhắc đến chuyện cha nuôi. Liền hỏi: "Vậy em đã nói với anh ta để cho con trai mình nhận hắn làm cha nuôi chưa? Anh ta nói thế nào?" So với chuyện An Nặc có quan hệ với Phó Quốc Hoa, hắn quan tâm đến chuyện sau này có thể nhờ Phó Quốc Hoa hỗ sợ trong sự nghiệp hay không mới là điều quan trọng.



Dương Thanh Mỹ lại có suy ngĩ ngược lại với hắn, không cảm thấy vẫn đề nhận con nuôi này có quan trọng hay không. Vì vậy cô trả lời như việc này không còn liên quan đến mình nữa: "Còn chưa kịp nói thì An Nặc đã tới rồi, người ta còn muốn sinh cho anh ta mấy đứa con đấy, Cho nên anh ta còn cần phải nhận con nuôi sao. Em thấy cuộc sống của anh ta bây giờ không tồi, cũng không có đáng thương như chúng ta tưởng tượng, như vậy càng không phải hy sinh con trai mình, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Trương Diệu nghe thấy cô nói như vậy liền nổi nóng, việc nhận cha nuôi là do chính cô đề xuất, chuyện lót đường cho sự nghiệp sau này hắn cũng đã tính toán xong, nếu như con trai hắn không được nhận cha nuôi, vậy không phải là để cho hắn nhìn miếng thịt ngon đã dâng đến tận miệng rồi còn rơi mất hay sao?

"Không Được, phải nhận." Trương Diệu tức giận đứng lên, quên mất luôn phải dịu dàng với Dương Thanh Mỹ, giọng nói còn rất cứng rắn cùng tức gận, khiến Dương Thanh Mỹ nghe xong vẻ mặt cứng đờ.

"Tại sao phải nhận, em lúc đầu nghĩ hy sinh con trai mình để nó nhận anh ta làm cha nuôi, là vì sợ hắn không đứng dậy được, em lại cảm thấy tội lỗi, nhưng giờ cuộc sống của anh ta đã ổn định rồi, không cần chúng ta đồng tình. Còn muốn con chúng ta nhận cái người không có tương lai kia nhận cha nuôi làm gì." Dương Thanh Mỹ cự tuyệt cũng rất lưu loát, nhất định không để cho con trai mình chịu thiệt.

nhìn Dương Thanh Mỹ cái gì cũng không hiểu nhưng chuyện gì cũng muốn can thiệp, hắn cảm thấy rất tức giận, nhưng lại không muốn cãi nhau với cô, không thể làm gì khác hơn là nói ra sự thật: "Phó Quốc Hoa hiện tại đã thăng cấp lên Thượng Tá, về sau nói không chừng còn có thể thăng cấp nữa, trước kia hắn không là gì, nhưng bây giờ đã được điều về tỉnh rồi, vậy coi như là mạng lưới liên lạc, không chừng về sau có thể là người lót đường cho con trai của chúng ta đấy."

Dương Thanh Mỹ bị lời nói của Trương Diệu chấn áp: "Hắn lên chức?" Không đợi Trương Diệu trả lừi, nhưng nhìn ánh mắt của chồng cô cũng biết đây là sự thật. Vừa nghĩ tới hắn lên chức cô lại nghĩ đến lúc gặp hắn ở bệnh viện. Cô lại càng thấy ghét An Nặc thêm. Quả nhiên cô ta đúng là con cáo già. Những thứ khác không nói tới, hôm nay lại thêm một chuyện, ban đầu lúc cô ở cùng Phó Quốc Hoa luôn phải chịu khổ, hiện tại thế nào, hiện tại cô rời Phó Quốc Hoa đi, hắn liền thăng chức bên cạnh cũng có người khác, mà người đó lại là An Nặc.

không phải là cô hối hận, dù sao cô cũng không thích Phó Quốc Hoa, không thích hắn ở điểm nào, có thể trở lại với Trương Diệu là chuyện hạnh phúc nhất. Nhưng cô chính là không thích Phó Quốc Hoa cùng An Nặc ở chung một chỗ, hắn sao có thể quên ngay lúc cô rời đi hắn đã phải chịu bao nhiêu đâu khổ. Càng nghĩ lại dáng vẻ của hắn chiều nay khi đi cùng An Nặc, cô lại càng tức giận, giờ trong đầu cô đừng nói là áy náy, mà còn nghĩ Phó Quốc Hoa là một người vong ân phụ nghĩa, cô mới quay người lại hắn đã cùng với người phụ nữ khác tay trong tay, hắn taị sao lại không nhớ rõ, cô đi theo hắn chịu biết bao nhiêu khổ sở chứ.

tối thiểu cũng nên nhớ cô là người tài giỏi đến đâu.

nhìn Trương Diệu vẫn bình tĩnh nhìn mình, cô biết anh sợ cô nghe được chuyện Phó Quốc Hoa lên chức cô sẽ hổi hận, anh thật ngốc, sao cô có thể hối hận được, lần này cô coi như đã nhìn thấu cách làm người của hắn ta, thay đổi thất thường, vong ân phụ nghĩa, cô quả thực may mắn khi bỏ hắn trở về với Trương Diệu.

Sợ A Diệu đau lòng vì sợ cô phát hiện ra Phó Quốc Hoa thăng chức mà hối hận, vì vậy cô kiên định đi tới, dựa vào trong ngực anh. Để chứng minh mình không hối hận. Sau khi xác định lại tình cảm, hai người bọn họ lại bắt đầu thương lượng chuyện để con trai mình nhận Phó Quốc Hoa làm cha nuôi.

Làn này mục tiêu của hai người đã đồng nhất, chính là vì tiền đồ của con trai và sự nghiệp phát triển của Trương Diệu mà chuyện nhận con nuôi này nhất định phải thành, bởi vì Dương Thanh Mỹ cảm thấy Phó Quốc Hoa nợ cô, để cho cô đi theo hắn chịu nhiều khổ sở, lại vong ân phụ nghĩa nhanh như vậy. Đã có lẽ thẳng khí hùng (lý do chính đáng), hai người có ý nghĩ xấu xa lại dần cảm thấy đây là chuyện vô cùng quang mình chính đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook