Chương 69: Khí chất
Đây là một bẹ Cải
26/09/2023
Ngày hôm sau, trong lúc Hoàng cúp tiết thì Quế Anh gọi điện thoại cho giảng viên báo tin, đồng thời gửi giấy khám sức khỏe qua để đảm bảo được nghỉ phép.
Việc Hoàng và Quế Anh cùng nghỉ học làm một số người nhiều chuyện tụ lại bàn tán, cho rằng sự kiện lần trước liên quan đến vụ này.
“Ê, hôm qua tao có nghe ai nói là nhìn thấy hai đứa nó đi chơi với nhau đó?”
“Ôi trời, xong rồi rủ nhau cúp học luôn mới ghê chứ.” Một người cảm thán.
Ai đó còn mở facebook lên để vào trong nhóm chat lục lại hình ảnh, đúng là ảnh chụp của Quế Anh và Hoàng lúc đứng trước một tòa nhà cao tầng. Trông bọn họ rõ ràng đang đi hẹn hò, cho nên đám người kia đều bùng nổ, miệng như cái loa mà oang oang lải nhải.
“Thế thì sai vào đâu được, ôi thằng tra nam với con trà xanh, chỉ tội cho bạn gái cũ của Hoàng, tự nhiên béo lên cái bị bỏ rơi.”
“Thôi, tra nam tiện nữ đi với nhau, mình chẳng cần cản làm gì cả.”
Đối với họ, hành động phũ phàng với bạn gái cũ của Hoàng là thứ không thể chấp nhận được. Nhờ trí tưởng tượng phong phú, họ thêu dệt và tự vẽ ra một câu chuyện tình cảm sướt mướt cho ba người kia, sau đó bắt đầu bình phẩm về nhân cách của người khác một cách hời hợt.
Tiếng cười ngày càng to làm bạn bè của Hoàng không thể chịu nổi mà quát lên:
“Mấy người kia, lảm nhảm cái chó gì thế? Không ai có quyền phán xét đời sống của Quế Anh hay Hoàng cả, trừ phi có bằng chứng chứng minh thằng Hoàng thật sự sống tồi tệ đến thế. Nhưng mà các người hóng hớt, sao không đi hóng xem lý do thật sự họ chia tay là gì? Người ta đang yên đang lành thì bị đồn tầm bậy tầm bạ, chửi cho sướng miệng rồi đến lúc người ta giải thích rõ ràng bằng chứng xác thực thì giả mù à?”
Một tràng dài của cậu ta còn chưa dứt ở đó, cậu ta chịu hết nổi cái đám con gái độc miệng trước mắt, nói như đấm vào mồm người ta ấy! Đứng bật dậy, cậu ta nói:
“Có biết phân tích đúng sai không? Hay chỉ giỏi hùa theo, dùng mấy từ tanh tưởi dơ bẩn của mấy người chụp mũ cho họ? Nói nữa đừng trách sao mai mốt nghiệp quật cho tan tác!”
Không chỉ mình cậu ta phản ứng gắt gỏng như thế mà mấy bạn học khác cũng cảm giác những người qua đường thì nên học cách hóng drama lý trí, đừng có bị dắt mũi. Mỗi người nói một câu làm mấy cô gái ở đằng sau mặt mũi đỏ bừng vì ngượng, chỉ có thể cụp tai cụp đuôi bỏ chạy.
Hoàng ở nhà ngủ dậy xong thì làm đồ ăn ngon cho bản thân, ra ngoài hóng gió, đi dạo một lát rồi đi làm thêm. Cậu vẫn phải duy trì công việc này, nỗ lực phấn đấu để có thể tự đóng học phí và trả tiền sinh hoạt.
Chị chủ quán khá buồn vì không thấy Quế Anh đâu, thấy Hoàng ngơ ngác nên hỏi:
“Cái bạn hay ngồi trong góc kia đâu rồi nhỉ? Chị thấy bạn ấy hay ghé lắm mà.”
"Chị quan tâm đến bạn đó dữ vậy?”
"Thì chị hỏi thế thôi…" Chị chủ quán cười cười, dường như nhìn thấu được vẻ mặt dửng dưng của Hoàng chỉ là giả vờ.
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, nhận đơn từ vị khách vừa mới bước vào rồi thuần thục pha một ly trà sữa đầy topping đưa cho người ta.
Khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối thường rất vắng vẻ, vừa lúc rảnh rỗi, Hoàng mở điện thoại lên xem có gì hay ho không thì đập vào mắt cậu là một lượng lớn tin nhắn từ bạn bè. Lại có tin đồn gì đó nữa, nhưng cậu mặc kệ, cất điện thoại rồi nghiêm túc lau dọn xung quanh.
Thế giới này sẽ không đối xử dịu dàng với bất kỳ ai chỉ vì người đó tốt bụng hay xấu tính đâu, cậu nên học được cách thờ ơ với những thứ linh tinh này, dần sẽ quen.
Quế Anh mang danh cô gái lẳng lơ suốt hơn một tuần, hôm nay càng thêm bùng nổ, chỉ bởi vì đêm qua cô và Hoàng ra ngoài cùng nhau. May mắn là bởi vì lần trước cô đã thẳng tay tát cái người cắn bừa kia nên không ai dám ở trước mặt cô tỏ thái độ nữa, ít nhất thì họ sẽ ngậm miệng lại, đỡ ồn ào.
Áp lực mà Quế Anh chịu ngày càng tăng, nhưng cũng giúp cô rèn được một trái tim mạnh mẽ không dễ kích động nữa.
Đàn anh năm ba vẫn như trước đối xử với cô vô cùng tốt, anh đã nói sẽ tin tưởng cô cho dù bên ngoài đồn đãi bừa bãi ra sao, còn đến tận nơi đón cô tan học.
Một trận cá cược giữa các học sinh nam và nữ trong trường đã diễn ra trong âm thầm, họ đang cá xem Quế Anh đang qua lại với đàn anh hay Hoàng.
Khi Quế Anh biết được, cô không nổi điên mà chỉ nhún vai tỏ vẻ bất lực.
"Họ rảnh rỗi thật đấy.”
“Em đừng để ý, chỉ khiến họ vui hơn thôi.” Đàn anh mỉm cười, đưa cho cô một chai nước cola. “Cho em nè, uống đi, sảng khoái trong người rồi học hành cho tốt là được.”
Quế Anh hơi ngượng, nếu là trước kia chắc cô đã nhận rồi, nhưng sau khi biết được mình và Hoàng từng có một khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc, cô khéo léo từ chối:
“Cảm ơn anh, nhưng mà bình thường em không uống nước ngọt có gas ạ.”
“Ô? Anh nhớ nhầm rồi hả ta? Anh từng thấy em uống nên mới mua đó…”
Khóe miệng Quế Anh khẽ giật:
“Vâng, chắc là lúc đó em đang thả, còn giờ em phải giữ dáng nên không uống mấy đồ này được.”
Long cảm thấy đàn em này của mình hình như đã thích ai đó khác, trong lòng thoáng hụt hẫng, nhưng vẫn cố gắng thử hỏi:
“Vậy thì em thích gì?”
“Em… Có người mình thích rồi ấy ạ.” Quế Anh không muốn dây dưa lâu, vì vậy nói thẳng ra.
Anh đã đoán trước được kết quả nên cũng không ngạc nhiên lắm, lùi lại một bước, anh nắm chặt chai cola trên tay rồi cười hỏi:
“Phải bạn nam trong lời đồn không?”
“Dạ…” Quế Anh khe khẽ gật đầu, gò má hồng lên thể hiện sự ngượng ngùng.
Bởi vì không thích anh trai này theo kiểu trai gái nên cô sẽ nói thẳng luôn, đỡ đến sau này đột nhiên mang tiếng thả lưới bắt cá, cô sợ nhất miệng đời thiên hạ. Đương nhiên họ nói cái gì cũng mặc kệ họ, nhưng cẩn thận là trên hết, có thể không dính vào thì không nên dính vào.
Dưới sân trường bóng cây xanh mát, Quế Anh đứng bên cạnh Long như một cặp trai tài gái sắc, có người ghét cô vì sự kiện “giật bồ” kia thì cũng sẽ có người cảm thấy cô vô tội và đáng thương, đồng cảm với cô.
Long cảm giác bản thân không thua kém gì Hoàng cả, nhưng anh thua vì Quế Anh thích kiểu con trai giống như cậu ta. Anh rất lịch thiệp, chỉ nói:
“Vậy sau này nếu em suy nghĩ lại thì nói anh nhé? Cho anh thêm một cơ hội.”
“Em hiểu rồi, cảm ơn anh vì thời gian này đã giúp đỡ em.”
Điểm qua vài người con trai đã từng thích Quế Anh, không chỉ Hoàng, mà kể cả Phát - kẻ thù một mất một còn trước kia của Tú cũng quay sang thích cô. Sức hút của một người có lẽ không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà còn cả tính cách và tài năng.
Một người đủ tự tin có thể khiến bản thân trở nên đặc biệt người ta hay nói đó là “khí chất”, và hơn hết trong cuộc sống mệt mỏi này, một cô gái luôn tỏa ra năng lượng tích cực rất dễ lọt vào tầm mắt của các chàng trai trẻ.
Việc Hoàng và Quế Anh cùng nghỉ học làm một số người nhiều chuyện tụ lại bàn tán, cho rằng sự kiện lần trước liên quan đến vụ này.
“Ê, hôm qua tao có nghe ai nói là nhìn thấy hai đứa nó đi chơi với nhau đó?”
“Ôi trời, xong rồi rủ nhau cúp học luôn mới ghê chứ.” Một người cảm thán.
Ai đó còn mở facebook lên để vào trong nhóm chat lục lại hình ảnh, đúng là ảnh chụp của Quế Anh và Hoàng lúc đứng trước một tòa nhà cao tầng. Trông bọn họ rõ ràng đang đi hẹn hò, cho nên đám người kia đều bùng nổ, miệng như cái loa mà oang oang lải nhải.
“Thế thì sai vào đâu được, ôi thằng tra nam với con trà xanh, chỉ tội cho bạn gái cũ của Hoàng, tự nhiên béo lên cái bị bỏ rơi.”
“Thôi, tra nam tiện nữ đi với nhau, mình chẳng cần cản làm gì cả.”
Đối với họ, hành động phũ phàng với bạn gái cũ của Hoàng là thứ không thể chấp nhận được. Nhờ trí tưởng tượng phong phú, họ thêu dệt và tự vẽ ra một câu chuyện tình cảm sướt mướt cho ba người kia, sau đó bắt đầu bình phẩm về nhân cách của người khác một cách hời hợt.
Tiếng cười ngày càng to làm bạn bè của Hoàng không thể chịu nổi mà quát lên:
“Mấy người kia, lảm nhảm cái chó gì thế? Không ai có quyền phán xét đời sống của Quế Anh hay Hoàng cả, trừ phi có bằng chứng chứng minh thằng Hoàng thật sự sống tồi tệ đến thế. Nhưng mà các người hóng hớt, sao không đi hóng xem lý do thật sự họ chia tay là gì? Người ta đang yên đang lành thì bị đồn tầm bậy tầm bạ, chửi cho sướng miệng rồi đến lúc người ta giải thích rõ ràng bằng chứng xác thực thì giả mù à?”
Một tràng dài của cậu ta còn chưa dứt ở đó, cậu ta chịu hết nổi cái đám con gái độc miệng trước mắt, nói như đấm vào mồm người ta ấy! Đứng bật dậy, cậu ta nói:
“Có biết phân tích đúng sai không? Hay chỉ giỏi hùa theo, dùng mấy từ tanh tưởi dơ bẩn của mấy người chụp mũ cho họ? Nói nữa đừng trách sao mai mốt nghiệp quật cho tan tác!”
Không chỉ mình cậu ta phản ứng gắt gỏng như thế mà mấy bạn học khác cũng cảm giác những người qua đường thì nên học cách hóng drama lý trí, đừng có bị dắt mũi. Mỗi người nói một câu làm mấy cô gái ở đằng sau mặt mũi đỏ bừng vì ngượng, chỉ có thể cụp tai cụp đuôi bỏ chạy.
Hoàng ở nhà ngủ dậy xong thì làm đồ ăn ngon cho bản thân, ra ngoài hóng gió, đi dạo một lát rồi đi làm thêm. Cậu vẫn phải duy trì công việc này, nỗ lực phấn đấu để có thể tự đóng học phí và trả tiền sinh hoạt.
Chị chủ quán khá buồn vì không thấy Quế Anh đâu, thấy Hoàng ngơ ngác nên hỏi:
“Cái bạn hay ngồi trong góc kia đâu rồi nhỉ? Chị thấy bạn ấy hay ghé lắm mà.”
"Chị quan tâm đến bạn đó dữ vậy?”
"Thì chị hỏi thế thôi…" Chị chủ quán cười cười, dường như nhìn thấu được vẻ mặt dửng dưng của Hoàng chỉ là giả vờ.
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, nhận đơn từ vị khách vừa mới bước vào rồi thuần thục pha một ly trà sữa đầy topping đưa cho người ta.
Khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối thường rất vắng vẻ, vừa lúc rảnh rỗi, Hoàng mở điện thoại lên xem có gì hay ho không thì đập vào mắt cậu là một lượng lớn tin nhắn từ bạn bè. Lại có tin đồn gì đó nữa, nhưng cậu mặc kệ, cất điện thoại rồi nghiêm túc lau dọn xung quanh.
Thế giới này sẽ không đối xử dịu dàng với bất kỳ ai chỉ vì người đó tốt bụng hay xấu tính đâu, cậu nên học được cách thờ ơ với những thứ linh tinh này, dần sẽ quen.
Quế Anh mang danh cô gái lẳng lơ suốt hơn một tuần, hôm nay càng thêm bùng nổ, chỉ bởi vì đêm qua cô và Hoàng ra ngoài cùng nhau. May mắn là bởi vì lần trước cô đã thẳng tay tát cái người cắn bừa kia nên không ai dám ở trước mặt cô tỏ thái độ nữa, ít nhất thì họ sẽ ngậm miệng lại, đỡ ồn ào.
Áp lực mà Quế Anh chịu ngày càng tăng, nhưng cũng giúp cô rèn được một trái tim mạnh mẽ không dễ kích động nữa.
Đàn anh năm ba vẫn như trước đối xử với cô vô cùng tốt, anh đã nói sẽ tin tưởng cô cho dù bên ngoài đồn đãi bừa bãi ra sao, còn đến tận nơi đón cô tan học.
Một trận cá cược giữa các học sinh nam và nữ trong trường đã diễn ra trong âm thầm, họ đang cá xem Quế Anh đang qua lại với đàn anh hay Hoàng.
Khi Quế Anh biết được, cô không nổi điên mà chỉ nhún vai tỏ vẻ bất lực.
"Họ rảnh rỗi thật đấy.”
“Em đừng để ý, chỉ khiến họ vui hơn thôi.” Đàn anh mỉm cười, đưa cho cô một chai nước cola. “Cho em nè, uống đi, sảng khoái trong người rồi học hành cho tốt là được.”
Quế Anh hơi ngượng, nếu là trước kia chắc cô đã nhận rồi, nhưng sau khi biết được mình và Hoàng từng có một khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc, cô khéo léo từ chối:
“Cảm ơn anh, nhưng mà bình thường em không uống nước ngọt có gas ạ.”
“Ô? Anh nhớ nhầm rồi hả ta? Anh từng thấy em uống nên mới mua đó…”
Khóe miệng Quế Anh khẽ giật:
“Vâng, chắc là lúc đó em đang thả, còn giờ em phải giữ dáng nên không uống mấy đồ này được.”
Long cảm thấy đàn em này của mình hình như đã thích ai đó khác, trong lòng thoáng hụt hẫng, nhưng vẫn cố gắng thử hỏi:
“Vậy thì em thích gì?”
“Em… Có người mình thích rồi ấy ạ.” Quế Anh không muốn dây dưa lâu, vì vậy nói thẳng ra.
Anh đã đoán trước được kết quả nên cũng không ngạc nhiên lắm, lùi lại một bước, anh nắm chặt chai cola trên tay rồi cười hỏi:
“Phải bạn nam trong lời đồn không?”
“Dạ…” Quế Anh khe khẽ gật đầu, gò má hồng lên thể hiện sự ngượng ngùng.
Bởi vì không thích anh trai này theo kiểu trai gái nên cô sẽ nói thẳng luôn, đỡ đến sau này đột nhiên mang tiếng thả lưới bắt cá, cô sợ nhất miệng đời thiên hạ. Đương nhiên họ nói cái gì cũng mặc kệ họ, nhưng cẩn thận là trên hết, có thể không dính vào thì không nên dính vào.
Dưới sân trường bóng cây xanh mát, Quế Anh đứng bên cạnh Long như một cặp trai tài gái sắc, có người ghét cô vì sự kiện “giật bồ” kia thì cũng sẽ có người cảm thấy cô vô tội và đáng thương, đồng cảm với cô.
Long cảm giác bản thân không thua kém gì Hoàng cả, nhưng anh thua vì Quế Anh thích kiểu con trai giống như cậu ta. Anh rất lịch thiệp, chỉ nói:
“Vậy sau này nếu em suy nghĩ lại thì nói anh nhé? Cho anh thêm một cơ hội.”
“Em hiểu rồi, cảm ơn anh vì thời gian này đã giúp đỡ em.”
Điểm qua vài người con trai đã từng thích Quế Anh, không chỉ Hoàng, mà kể cả Phát - kẻ thù một mất một còn trước kia của Tú cũng quay sang thích cô. Sức hút của một người có lẽ không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà còn cả tính cách và tài năng.
Một người đủ tự tin có thể khiến bản thân trở nên đặc biệt người ta hay nói đó là “khí chất”, và hơn hết trong cuộc sống mệt mỏi này, một cô gái luôn tỏa ra năng lượng tích cực rất dễ lọt vào tầm mắt của các chàng trai trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.