Chương 35: Mũm mĩm phát uy
Đây là một bẹ Cải
26/09/2023
Thằng Phát biết bản thân vừa rồi hơi xúc động nên không nói được lời nào, vốn dĩ cậu ta cũng biết họ chưa chia tay…
Cổ áo bị kéo mạnh suýt chút nữa bung cúc, vậy mà Phát vẫn im lặng, mặc kệ cho Hoàng đỏ mắt muốn đánh nhau với mình.
Thấy tình hình phát triển vượt ngoài sức tưởng tượng, Quế Anh lắp ba lắp bắp, từ phía sau ló đầu ra rồi sụt sịt nói:
“Thôi, thằng Phát không có cố ý đâu.”
Trong cơn tức giận tột độ, Hoàng không thèm cho cô sắc mặt tốt, vừa nghe cô bênh vực người khác thì máu nóng đã xộc lên, cậu hỏi:
“Cố ý hay không còn phải chờ mày nói giúp nó à?”
Từ lúc hai đứa chơi với nhau đến giờ Hoàng đã lớn tiếng với cô chừng hai lần, một lần khi cô nói chia tay, và lần này, khi Phát bất ngờ ôm cô. Nói thật, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ phát khùng nếu trông thấy người yêu mình ôm ai đó khác. Quế Anh bị quát nhưng vì đuối lý nên cô không dám cãi, hơn nữa nhìn mặt Hoàng, có vẻ như cậu thật sự đang giận lắm.
Hoàng luôn dành cho cô sự tôn trọng, lúc hai đứa bắt đầu thích nhau đã rất quan tâm đến cảm nhận của cô. Điều này rất đáng quý, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ luôn bình tĩnh trong bất kỳ trường hợp nào để mà ân cần với cô. Hiện tại, cậu thấy cực kỳ khó chịu và thất vọng về chuyện tình cảm của họ.
“Tao cảnh cáo mày bao nhiêu lần là đừng có lại gần bạn gái tao rồi?” Hoàng siết chặt cổ áo của Phát, thở ra một hơi đầy tức giận. “Mày muốn tao điên lên mới vừa lòng đúng không?”
“Hoàng à, thôi mày ơi! Có gì từ từ nói!”
Bảo xông tới muốn khuyên, khổ nỗi thằng Hoàng rất là khỏe, một tay đã đẩy được Bảo ra, một tay túm áo thằng Phát sau đó đe dọa:
“Còn nói nữa tao đấm mày luôn bây giờ, đi ra đi!”
Bọn họ còn quá nhỏ để có thể kiểm soát được sự phẫn nộ trong lòng, vào khoảnh khắc này, sau nhiều ngày chịu cảnh uất ức, chút kiên nhẫn sót lại trên người cậu đã tan biến hết. Cậu muốn nói chuyện cho ra lẽ!
Quế Anh biết nếu tiếp tục im lặng thì lần này khó mà giải quyết được. Cô tiến lên một bước, tóm tay Hoàng rồi nói:
“Buông ra trước đi rồi muốn nói gì nói!”
“Không buông!” Hoàng kiên quyết, bởi vì động tác quá mạnh mà đã kéo văng một cái cúc áo trên cổ của Phát từ lúc nào. Thấy trên mặt cô còn vương nước mắt, cậu hơi buồn lòng: “Mày khóc vì nó à?”
Quế Anh rất bực mình vì có một tên bạn trai cứng đầu và không chịu hiểu chuyện như Hoàng, cô tức giận nhéo tay Hoàng:
“Tao bảo buông tay ra rồi nói chuyện mà!”
Bọn họ cứ dây dưa mãi như vậy cũng không phải ý hay, Phát tóm cổ tay của Hoàng, nói:
“Nghe chưa? Buông ra đi!”
Im lặng thì thôi, giờ vừa mở miệng nói chuyện lại càng làm lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng Hoàng lan rộng ra.
Hai tên con trai ngu ngốc ấy lập tức lao vào đẩy nhau, Quế Anh đứng một bên né không kịp, bị họ đụng cho chới với!
“Ấy ấy!” Hà quan sát nãy giờ chỉ kịp đưa tay ra và kêu lên, nhưng chân ngắn, chạy chậm, cho nên vào lúc cô nàng đuổi tới nơi, mũm mĩm đã hy sinh anh dũng.
Thân hình tròn tròn của Quế Anh không biết bị tên nào trong hai tên điên kia húc trúng, lảo đảo ngã về sau. Cô theo bản năng đưa tay ra, trước khi cơ thể va đập xuống đất đã kịp thời tự đỡ chính mình, nhưng mà cũng vì vậy, lòng bàn tay của cô đè trúng một cục đá hơi nhọn.
“A!” Quế Anh hô lên, giơ bàn tay trắng mềm ra xem.
Trên tay cô truyền tới cảm giác đau nhức, một cục đá nhọn ghim thẳng vào lòng bàn tay khiến da thịt của cô bị rạch một vết, máu đang chậm rãi rỉ ra, đỏ tươi.
Hai tên đang hừng hực khí thế muốn nói chuyện với nhau bị cảnh tượng ấy làm cho cứng đờ, còn chưa chờ họ kịp an ủi, Quế Anh đã gắt lên:
“Mệt quá! Muốn làm gì kệ tụi bây!”
Quế Anh giận đùng đùng, tự mình lọ mọ đứng lên mà không cần ai đỡ. Thuở đời nay yêu đương mà thấy mệt mỏi hết sức! Cô mệt rồi, kệ con mẹ nó hết! Trên khuôn mặt tròn tròn dễ thương hiện lên một vệt đỏ ửng, chứng tỏ chủ nhân của nó đang vô cùng phẫn uất.
Hai tên kia như con nít làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp, vội vàng đứng thẳng lưng và ngoan ngoãn cúi đầu. Hoàng cũng không nghĩ tới sẽ khiến cô bị thương, khi thấy tay cô vẫn còn dính chặt một cục đá nhỏ cỡ đầu ngón tay út, cậu lẩm bẩm:
“Xin lỗi, mày có đau không?”
“Đưa tay ra đây!” Quế Anh trắng mắt liếc cậu.
Hoàng không biết cô định làm gì nhưng vẫn chậm rãi xòe tay ra, thằng Phát ở bên cạnh đang định cười cợt thì cô lại nói:
“Thằng Phát nữa!”
Thế là trước mặt Quế Anh có hai bàn tay mảnh khảnh trông rất xinh xắn đáng yêu, cô cắn chặt răng rút cục đá đang ghim vào lòng bàn tay mình xuống, sau đó dùng sức chích cho mỗi đứa một cái.
Hự hự hai phát, Hoàng và Phát đều đau co rụt cả tay về làm cô khinh thường hỏi:
“Đau không? Thấy đau chưa hả? Có tí chuyện cỏn con cũng đòi đánh nhau!”
Cô chỉ tay ra giữa sân bóng rồi quát:
“Đi ra kia mà đánh! Đi đi! Muốn vật lộn muốn ôm hôn gì nhau cũng không ai quan tâm tụi mày hết á!”
Hai người đột nhiên bị mắng thì quéo hết càng lại, sợ sệt cúi đầu, không nói được câu nào phản bác. Đúng là hổ không ra oai thì nhầm tưởng hổ thành mèo con!
Quế Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói với Phát:
“Tao không thích mày, từ trước đến giờ mày biết mà, dừng có thân thiết với tao quá! Tao không động lòng gì được đâu.”
Bản thân Phát chỉ đang cảm thấy mới mẻ, thú vị khi chưa chinh phục được người mà cậu ta muốn tán tỉnh thôi. Nói đó là tình yêu? Còn khuya nhé!
Quế Anh lại liếc thằng Hoàng mà tiếp:
“Ban nãy thằng Phát ôm an ủi tao có tí mà mày làm như trời sập vậy hả? Sao mày ra ngoài đi chơi với bạn gái cũ thì không thấy nói gì hết?”
Một câu, chí mạng, làm Hoàng muốn khóc tại chỗ:
“Tao đâu có đi chơi với người yêu cũ…”
“Khỏi giải thích!” Quế Anh ngang như cua. “Bây giờ không muốn nghe, về soạn một bài văn sám hối dài nghìn chữ gửi cho tao thì may ra! Thế nhé! Hai đứa bây cứ ở đây chơi nhau đi!”
Cô nói xong, cả bọn lập tức trợn mắt há hốc mồm, Hà là đứa phản ứng nhanh nhất:
“Chơi nhau là chơi cái gì má?”
“Ý là chơi với nhau!” Quế Anh cũng phát hiện mình nói sai, vội sửa miệng: “Thôi mệt rồi, mặc kệ đấy!”
Cô nói xong phủi phủi lòng bàn tay đang đau rát của mình và đi thẳng, Hà ở cạnh cười hề hề nói:
“Thôi hai bạn nam ở lại tâm sự đi nha.”
Dứt lời cô nàng cũng chạy theo sau lưng mũm mĩm, để cho mấy tên con trai tự tìm cách giải quyết. Nói thật thì lâu lâu trông thấy cảnh mấy đứa bạn yêu đương rồi ghen tuông nó cũng vui lắm, cái thú của bọn FA mà, thấy cặp nào có drama hay có đường đều vui vẻ.
Hai cô gái dắt tay đi vào phòng y tế để tìm bông băng thuốc đỏ xử lý vết thương cho Quế Anh trước, kế tiếp đi rửa mặt sạch sẽ thêm một lần nữa rồi mới về lớp.
Nhìn bóng lưng của người yêu, Hoàng khựng lại rất lâu, trái tim đau nhức khó chịu nổi. Hành lang trước các lớp học vốn rộng rãi mà bây giờ giống như không có chỗ cho cậu bước chân lên.
Cổ áo bị kéo mạnh suýt chút nữa bung cúc, vậy mà Phát vẫn im lặng, mặc kệ cho Hoàng đỏ mắt muốn đánh nhau với mình.
Thấy tình hình phát triển vượt ngoài sức tưởng tượng, Quế Anh lắp ba lắp bắp, từ phía sau ló đầu ra rồi sụt sịt nói:
“Thôi, thằng Phát không có cố ý đâu.”
Trong cơn tức giận tột độ, Hoàng không thèm cho cô sắc mặt tốt, vừa nghe cô bênh vực người khác thì máu nóng đã xộc lên, cậu hỏi:
“Cố ý hay không còn phải chờ mày nói giúp nó à?”
Từ lúc hai đứa chơi với nhau đến giờ Hoàng đã lớn tiếng với cô chừng hai lần, một lần khi cô nói chia tay, và lần này, khi Phát bất ngờ ôm cô. Nói thật, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ phát khùng nếu trông thấy người yêu mình ôm ai đó khác. Quế Anh bị quát nhưng vì đuối lý nên cô không dám cãi, hơn nữa nhìn mặt Hoàng, có vẻ như cậu thật sự đang giận lắm.
Hoàng luôn dành cho cô sự tôn trọng, lúc hai đứa bắt đầu thích nhau đã rất quan tâm đến cảm nhận của cô. Điều này rất đáng quý, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ luôn bình tĩnh trong bất kỳ trường hợp nào để mà ân cần với cô. Hiện tại, cậu thấy cực kỳ khó chịu và thất vọng về chuyện tình cảm của họ.
“Tao cảnh cáo mày bao nhiêu lần là đừng có lại gần bạn gái tao rồi?” Hoàng siết chặt cổ áo của Phát, thở ra một hơi đầy tức giận. “Mày muốn tao điên lên mới vừa lòng đúng không?”
“Hoàng à, thôi mày ơi! Có gì từ từ nói!”
Bảo xông tới muốn khuyên, khổ nỗi thằng Hoàng rất là khỏe, một tay đã đẩy được Bảo ra, một tay túm áo thằng Phát sau đó đe dọa:
“Còn nói nữa tao đấm mày luôn bây giờ, đi ra đi!”
Bọn họ còn quá nhỏ để có thể kiểm soát được sự phẫn nộ trong lòng, vào khoảnh khắc này, sau nhiều ngày chịu cảnh uất ức, chút kiên nhẫn sót lại trên người cậu đã tan biến hết. Cậu muốn nói chuyện cho ra lẽ!
Quế Anh biết nếu tiếp tục im lặng thì lần này khó mà giải quyết được. Cô tiến lên một bước, tóm tay Hoàng rồi nói:
“Buông ra trước đi rồi muốn nói gì nói!”
“Không buông!” Hoàng kiên quyết, bởi vì động tác quá mạnh mà đã kéo văng một cái cúc áo trên cổ của Phát từ lúc nào. Thấy trên mặt cô còn vương nước mắt, cậu hơi buồn lòng: “Mày khóc vì nó à?”
Quế Anh rất bực mình vì có một tên bạn trai cứng đầu và không chịu hiểu chuyện như Hoàng, cô tức giận nhéo tay Hoàng:
“Tao bảo buông tay ra rồi nói chuyện mà!”
Bọn họ cứ dây dưa mãi như vậy cũng không phải ý hay, Phát tóm cổ tay của Hoàng, nói:
“Nghe chưa? Buông ra đi!”
Im lặng thì thôi, giờ vừa mở miệng nói chuyện lại càng làm lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng Hoàng lan rộng ra.
Hai tên con trai ngu ngốc ấy lập tức lao vào đẩy nhau, Quế Anh đứng một bên né không kịp, bị họ đụng cho chới với!
“Ấy ấy!” Hà quan sát nãy giờ chỉ kịp đưa tay ra và kêu lên, nhưng chân ngắn, chạy chậm, cho nên vào lúc cô nàng đuổi tới nơi, mũm mĩm đã hy sinh anh dũng.
Thân hình tròn tròn của Quế Anh không biết bị tên nào trong hai tên điên kia húc trúng, lảo đảo ngã về sau. Cô theo bản năng đưa tay ra, trước khi cơ thể va đập xuống đất đã kịp thời tự đỡ chính mình, nhưng mà cũng vì vậy, lòng bàn tay của cô đè trúng một cục đá hơi nhọn.
“A!” Quế Anh hô lên, giơ bàn tay trắng mềm ra xem.
Trên tay cô truyền tới cảm giác đau nhức, một cục đá nhọn ghim thẳng vào lòng bàn tay khiến da thịt của cô bị rạch một vết, máu đang chậm rãi rỉ ra, đỏ tươi.
Hai tên đang hừng hực khí thế muốn nói chuyện với nhau bị cảnh tượng ấy làm cho cứng đờ, còn chưa chờ họ kịp an ủi, Quế Anh đã gắt lên:
“Mệt quá! Muốn làm gì kệ tụi bây!”
Quế Anh giận đùng đùng, tự mình lọ mọ đứng lên mà không cần ai đỡ. Thuở đời nay yêu đương mà thấy mệt mỏi hết sức! Cô mệt rồi, kệ con mẹ nó hết! Trên khuôn mặt tròn tròn dễ thương hiện lên một vệt đỏ ửng, chứng tỏ chủ nhân của nó đang vô cùng phẫn uất.
Hai tên kia như con nít làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp, vội vàng đứng thẳng lưng và ngoan ngoãn cúi đầu. Hoàng cũng không nghĩ tới sẽ khiến cô bị thương, khi thấy tay cô vẫn còn dính chặt một cục đá nhỏ cỡ đầu ngón tay út, cậu lẩm bẩm:
“Xin lỗi, mày có đau không?”
“Đưa tay ra đây!” Quế Anh trắng mắt liếc cậu.
Hoàng không biết cô định làm gì nhưng vẫn chậm rãi xòe tay ra, thằng Phát ở bên cạnh đang định cười cợt thì cô lại nói:
“Thằng Phát nữa!”
Thế là trước mặt Quế Anh có hai bàn tay mảnh khảnh trông rất xinh xắn đáng yêu, cô cắn chặt răng rút cục đá đang ghim vào lòng bàn tay mình xuống, sau đó dùng sức chích cho mỗi đứa một cái.
Hự hự hai phát, Hoàng và Phát đều đau co rụt cả tay về làm cô khinh thường hỏi:
“Đau không? Thấy đau chưa hả? Có tí chuyện cỏn con cũng đòi đánh nhau!”
Cô chỉ tay ra giữa sân bóng rồi quát:
“Đi ra kia mà đánh! Đi đi! Muốn vật lộn muốn ôm hôn gì nhau cũng không ai quan tâm tụi mày hết á!”
Hai người đột nhiên bị mắng thì quéo hết càng lại, sợ sệt cúi đầu, không nói được câu nào phản bác. Đúng là hổ không ra oai thì nhầm tưởng hổ thành mèo con!
Quế Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói với Phát:
“Tao không thích mày, từ trước đến giờ mày biết mà, dừng có thân thiết với tao quá! Tao không động lòng gì được đâu.”
Bản thân Phát chỉ đang cảm thấy mới mẻ, thú vị khi chưa chinh phục được người mà cậu ta muốn tán tỉnh thôi. Nói đó là tình yêu? Còn khuya nhé!
Quế Anh lại liếc thằng Hoàng mà tiếp:
“Ban nãy thằng Phát ôm an ủi tao có tí mà mày làm như trời sập vậy hả? Sao mày ra ngoài đi chơi với bạn gái cũ thì không thấy nói gì hết?”
Một câu, chí mạng, làm Hoàng muốn khóc tại chỗ:
“Tao đâu có đi chơi với người yêu cũ…”
“Khỏi giải thích!” Quế Anh ngang như cua. “Bây giờ không muốn nghe, về soạn một bài văn sám hối dài nghìn chữ gửi cho tao thì may ra! Thế nhé! Hai đứa bây cứ ở đây chơi nhau đi!”
Cô nói xong, cả bọn lập tức trợn mắt há hốc mồm, Hà là đứa phản ứng nhanh nhất:
“Chơi nhau là chơi cái gì má?”
“Ý là chơi với nhau!” Quế Anh cũng phát hiện mình nói sai, vội sửa miệng: “Thôi mệt rồi, mặc kệ đấy!”
Cô nói xong phủi phủi lòng bàn tay đang đau rát của mình và đi thẳng, Hà ở cạnh cười hề hề nói:
“Thôi hai bạn nam ở lại tâm sự đi nha.”
Dứt lời cô nàng cũng chạy theo sau lưng mũm mĩm, để cho mấy tên con trai tự tìm cách giải quyết. Nói thật thì lâu lâu trông thấy cảnh mấy đứa bạn yêu đương rồi ghen tuông nó cũng vui lắm, cái thú của bọn FA mà, thấy cặp nào có drama hay có đường đều vui vẻ.
Hai cô gái dắt tay đi vào phòng y tế để tìm bông băng thuốc đỏ xử lý vết thương cho Quế Anh trước, kế tiếp đi rửa mặt sạch sẽ thêm một lần nữa rồi mới về lớp.
Nhìn bóng lưng của người yêu, Hoàng khựng lại rất lâu, trái tim đau nhức khó chịu nổi. Hành lang trước các lớp học vốn rộng rãi mà bây giờ giống như không có chỗ cho cậu bước chân lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.