Chương 26: Quyết định của Quế Anh
Đây là một bẹ Cải
26/09/2023
Lý do mà Tú đưa ra thật không thể chấp nhận nổi, Quế Anh nghe xong chỉ thấy đầu quay cuồng, choáng váng. Bởi vì không thích Hoàng nên không cho phép cô gần gũi với cậu ấy, yêu cầu vớ vẩn gì vậy? Người thẳng tính như Quế Anh sẽ không đi đường vòng mà bổ ngay vào vấn đề:
“Tôi không đồng ý, cô thích ai là chuyện của cô, tôi thích Hoàng là chuyện của tôi, lấy quyền gì mà ngăn cấm?”
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, hai người đột nhiên trở mặt với nhau.
“Nhưng cơ thể cô đang dùng thì vốn là của tôi!” Tú cáu kỉnh. “Cô nghĩ sao nếu Hoàng biết được người cậu ta thích không phải Tú mà là ai đó khác? Cô dám nói cho Hoàng biết sự thật không? Nếu dám thì coi như tôi chưa nói gì! Còn không thì cô nên biết điều giữ kẽ cho tôi!”
Quế Anh không yếu thế mà khoanh tay trước ngực, nhếch môi hỏi ngược lại:
“Nếu tôi không giữ khoảng cách với Hoàng thì sao? Cô định làm gì?”
Cách mà cô phản ứng khiến Tú hơi ngẩn ra, phải rồi, nếu đối phương không chấp nhận thì Tú cũng đâu thể làm gì hơn. Chẳng lẽ lại dùng cơ thể Quế Anh uy hiếp? Cái ý tưởng này khá tồi tệ, bên ngoài Tú hùng hổ như vậy chứ bên trong thì nhát cáy, mới bị người ta bật một câu đã lúng túng.
Quế Anh nói thẳng:
“Tôi đồng ý lập ra quy định, nhưng phải hợp lý mới được.”
Hai tay Tú xoắn vào nhau, cắn chặt môi đầy tức giận. Chờ bình tĩnh lại, cô nàng mới nói với Quế Anh:
“Không được hôn môi, cũng không được làm cái kia…”
Quế Anh nhíu mày, chuyện hôn môi thì không biết được, cô sẽ cố gắng giữ gìn cái tem môi cho cô ta, nhưng mà cái kia là cái gì? Hiểu thông lời của Tú, cô giật nảy:
“Ý là ngủ với thằng Hoàng ấy à? Tụi tôi mới mười lăm tuổi, tôi đâu có điên?”
“Ai biết được…” Tú lấp lửng. “Dù sao trông cô cũng rất ăn chơi, cô còn bấm lỗ tai nữa.”
Tú kéo mái tóc lên để lộ tai trái với ba lỗ nhỏ mà Quế Anh từng giấu gia đình bấm, khiến cô nhíu mày:
“Bấm lỗ tai là ăn chơi hả? Tư tưởng từ thời đại nào vậy không biết. Gặp nhau rồi thì cái gì quan trọng nói hết một lượt đi, tôi còn về nữa.”
Tú lặn lội từ thành phố về nơi này chỉ để tìm gặp người đang ở trong cơ thể mình, không ngờ Quế Anh khó nói chuyện đến thế. Cô nàng muốn đưa ra rất nhiều yêu cầu, nhưng ngay từ cái đầu tiên đã bị từ chối rồi thì còn tiếp tục gì nữa?
Tính cách hai người không giống nhau, Quế Anh ghét việc phải dây dưa dài dòng, vì vậy nói thêm vài câu rồi xách mông đi về, mặc kệ Tú.
Ngồi trong quán cà phê nhìn bóng lưng đã nhỏ gọn hơn nhiều so với trước kia của “chính mình”, Tú cảm giác không thực. Mới bao lâu mà Quế Anh có thể thay đổi nhiều như thế? Ngày trước cô nàng cũng từng rất nỗ lực mà không thành công, rốt cuộc sai chỗ nào đây?
Quế Anh trở về nhà trong trạng thái bực bội khó chịu, cô vừa đặt lưng xuống giường chưa lâu đã nhận được tin nhắn từ đối phương, bảo rằng cô phải hạn chế thân thiết với Hoàng. Những tin nhắc nhở khác liên tục hiện lên màn hình khiến cô cáu tiết tắt nguồn đi, đồng thời chửi:
“Mẹ nó! Phiền quá đi mất!”
Buổi chiều hôm đó, Hoàng ở bên nhà ngó đầu ra nhìn xem hàng xóm đang làm gì, ngóng mãi nhưng không thấy bạn gái mình đâu. Cả ngày nay không một tin nhắn hồi âm không một tin tức, cậu sắp điên rồi.
Hoàng quyết định không thể thụ động như vậy nữa, cậu mang dép lê vào rồi lẹp bẹp chạy sang tìm Quế Anh. Sau đó, cậu nhìn thấy cô nàng ngồi trước thềm nhà ăn dưa hấu giải sầu.
Cậu ôm cổng trước kêu lên:
“Này, Tú ơi! Mở cửa cho tao vào nói chuyện!”
Nhìn thấy Hoàng, Quế Anh lập tức thở dài. Chuyện gì tới cũng phải tới, cô trốn chui trốn nhủi mấy hôm rồi, giờ nên cho cậu ta một câu trả lời. Cô đặt miếng dưa trong tay xuống, đi ra mở cửa và dặn dò:
“Đừng có to tiếng quá, mẹ tao nghe được.”
“Mày… Mày còn giận tao hả?” Hoàng thấp thỏm. “Tao chặn tài khoản của bồ cũ rồi mà, tao biết lỗi rồi.”
“Không giận đâu.” Giọng Quế Anh bình bình, cô đi vào chỗ bậc thềm rồi ngồi xuống, bưng đĩa dưa lên đùi.
Hoàng ở phía sau đuổi tới ngồi bên cạnh cô, ôm đầu gối hỏi:
“Thế sao không trả lời tin nhắn?”
“Điện thoại hết pin.”
Lý do hết sức chính đáng, nhưng Hoàng nhận ra sự khác thường của cô nên vẫn dò hỏi:
“Mày làm vậy tao khó chịu lắm, có gì thì nói thẳng ra đi, như bình thường mày vẫn hay làm ấy.”
Cô đột nhiên nhớ đến vài lần bộc bạch của mình với Hoàng, mỗi lần như vậy cậu đều có vẻ không tin tưởng, thậm chí cho rằng cô đang đùa giỡn gì đó. Nghĩ tới là không muốn bật mí gì nữa, chuyện hoán đổi linh hồn vẫn nên chôn vùi vĩnh viễn vào một góc tim thì hơn.
Quế Anh đang rất rối rắm, rất mệt mỏi, không buồn giải thích mà chỉ nói:
“Không có gì đâu, tao đến tháng nên cộc cằn khó chịu thôi.”
“Tới rồi hả? Có muốn ăn gì không tao mua cho?”
Quế Anh ghim một miếng dưa hấu vào que rồi đưa lên miệng Hoàng và hỏi:
“Ăn dưa được rồi, mày ăn không này?”
Cậu chàng ngơ ngác nhìn cô sau đó cũng ngoan ngoãn há miệng ra cho cô đút trái cây ăn.
Quế Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, cảm giác mưa lại sắp kéo đến khiến cô nhớ cái ngày hai đứa cùng trú mưa dưới mái hiên, trái tim đau nhức từng hồi. Cô nói với Hoàng:
“Tao vẫn ổn, nên không cần phải lo lắng gì nhiều đâu.”
Ánh mắt của cô bình tĩnh, vẻ mặt không vui không buồn. Khi nhìn thấy cô bày ra bộ dạng buồn thảm đó, Hoàng chợt thấy nhói lòng. Cậu đưa tay sang, kéo cô nghiêng về phía mình rồi dùng vai đỡ lấy đầu cô, nói:
“Mày càng như vậy tao càng lo ấy chứ, nếu có chuyện gì mày phải nói với tao, tao sẽ giải quyết cho.”
Quế Anh lặng người đi không nhúc nhích. Phải làm thế nào khi cô đã nói nhưng cậu không tin?
Hiện tại chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Cả Quế Anh và Tú đều không biết làm cách nào để quay về bản thể, cũng từng nghĩ đến chuyện trước kia bị tai nạn cùng lúc, nhưng chỉ dựa vào việc đó mà định mạo hiểm gặp tai nạn thì thật sự không đáng.
Lúc này nỗi khổ của Quế Anh không một ai thấu, cô chỉ có thể tự mình đối mặt.
Kể từ ngày gặp Tú xong, Quế Anh trở lại cuộc sống bình thường. Mặc dù đã cố gắng không để ý đến nhưng mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn nhắc nhở của đối phương, cảm giác áp lực nặng nề đè lên vai khiến cô mệt mỏi, rụng tóc, mất ngủ. Chẳng mấy chốc mà trông cô xuống sắc hẳn so với bình thường.
Hoàng tìm đủ mọi cách chọc cô vui, tự tay học nấu chè làm bánh cho cô ăn, đưa cô đi chơi khắp nơi, nhưng hình như không có tác dụng. Cho dù nhận về sự thờ ơ, cậu cũng chăm chỉ đưa cơm đưa bánh, ở bên cạnh cổ vũ cô hết mực.
Thời gian trôi qua nhanh, Quế Anh cũng chẳng rõ bản thân làm cách nào qua được nửa học kỳ còn lại. Cô bị stress nặng bởi những lời của Tú, nói cô không nên ảo tưởng về vị trí của bản thân, nói cô rằng có khi Hoàng chỉ thích vẻ ngoài của cô, nói rằng một khi họ trở lại thân thể thật, mọi mối quan hệ của cô sẽ biến mất mà thôi.
Ngày làm lễ bế giảng kết thúc học kỳ một, Quế Anh gọi Hoàng ra một bên để nói chuyện. Hai người ngồi trên ghế đá, lặng nghe tiếng mọi người ồn ào cười nói. Cô hỏi:
“Hoàng này, mày không thấy mệt à?”
Đã âm thầm chịu đựng cả nửa học kỳ, chăm sóc cô quá nhiều, kè kè bên cạnh cô như một cái bóng, đến cô còn thấy mệt thay.
“Mệt chứ, nhưng tao muốn… cố gắng đến khi không thể cố được nữa.” Hoàng cười chua xót.
Cậu không hiểu, thật sự không rõ tại sao Tú thay đổi nhiều đến vậy. Từ ban đầu vui vẻ tràn đầy nghị lực, sau đó biến thành một người cả ngày ngơ ngẩn chẳng còn tinh thần. Ánh mắt cô bây giờ tràn ngập sự mệt mỏi, chán nản. Thời gian qua tuy rằng họ vẫn giữ mối quan hệ bạn trai - bạn gái nhưng số lần Quế Anh cười rất ít, thậm chí đi cùng cậu còn chẳng tập trung.
Không ai biết Quế Anh mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, lo lắng, còn bị Tú nhắn tin khủng bố tinh thần, cô đã chịu đựng rất nhiều rồi, khó mà tiếp tục được nữa. Cô cắn chặt môi, lát sau mới chậm rãi nói:
“Tao muốn chia tay.”
“Lý do là gì?” Hoàng biết ngày này sẽ đến, mấy tháng nay hai người họ đã không còn nói chuyện với nhau nhiều nữa, sự im lặng của cô nói rõ chuyện tình của họ sắp kết thúc.
Quế Anh lắc đầu không nói, một lần nữa im lặng khiến Hoàng tức điên lên:
“Muốn chia tay cũng phải nói cho tao cái lý do chứ? Thời gian qua tao cứ như thằng điên, làm tất cả vì mày, cuối cùng nhận về kết quả như vậy à?”
“Không nói nữa, chia tay là chia tay thôi.”
Cô dứt lời thì đứng lên bỏ đi, nhưng mới bước vài bước thì phía sau đã bị kéo giật lại, Hoàng giữ tay cô, hai mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ.
Quế Anh sững sờ nhìn vào mặt Hoàng, môi cô run lên, câu nói chuẩn bị sẵn đã sắp ra khỏi miệng bị cô cưỡng chế ép vào trong. Hai người đứng bên cạnh hành lang, đúng vị trí người khác ít ghé qua, Hoàng vung tay đấm mạnh vào bức tường sau lưng cô.
Rầm.
Máu tươi chảy ra từ nắm đấm của Hoàng và trượt thành một đường dài trên vách tường, mùi vị tanh tưởi xộc lên. Quế Anh liếc nhìn, giơ tay che miệng đầy sợ hãi, cú này chắc chắn rất đau!
“Cho tao một lý do!” Hoàng rít qua kẽ răng.
“Tôi không đồng ý, cô thích ai là chuyện của cô, tôi thích Hoàng là chuyện của tôi, lấy quyền gì mà ngăn cấm?”
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, hai người đột nhiên trở mặt với nhau.
“Nhưng cơ thể cô đang dùng thì vốn là của tôi!” Tú cáu kỉnh. “Cô nghĩ sao nếu Hoàng biết được người cậu ta thích không phải Tú mà là ai đó khác? Cô dám nói cho Hoàng biết sự thật không? Nếu dám thì coi như tôi chưa nói gì! Còn không thì cô nên biết điều giữ kẽ cho tôi!”
Quế Anh không yếu thế mà khoanh tay trước ngực, nhếch môi hỏi ngược lại:
“Nếu tôi không giữ khoảng cách với Hoàng thì sao? Cô định làm gì?”
Cách mà cô phản ứng khiến Tú hơi ngẩn ra, phải rồi, nếu đối phương không chấp nhận thì Tú cũng đâu thể làm gì hơn. Chẳng lẽ lại dùng cơ thể Quế Anh uy hiếp? Cái ý tưởng này khá tồi tệ, bên ngoài Tú hùng hổ như vậy chứ bên trong thì nhát cáy, mới bị người ta bật một câu đã lúng túng.
Quế Anh nói thẳng:
“Tôi đồng ý lập ra quy định, nhưng phải hợp lý mới được.”
Hai tay Tú xoắn vào nhau, cắn chặt môi đầy tức giận. Chờ bình tĩnh lại, cô nàng mới nói với Quế Anh:
“Không được hôn môi, cũng không được làm cái kia…”
Quế Anh nhíu mày, chuyện hôn môi thì không biết được, cô sẽ cố gắng giữ gìn cái tem môi cho cô ta, nhưng mà cái kia là cái gì? Hiểu thông lời của Tú, cô giật nảy:
“Ý là ngủ với thằng Hoàng ấy à? Tụi tôi mới mười lăm tuổi, tôi đâu có điên?”
“Ai biết được…” Tú lấp lửng. “Dù sao trông cô cũng rất ăn chơi, cô còn bấm lỗ tai nữa.”
Tú kéo mái tóc lên để lộ tai trái với ba lỗ nhỏ mà Quế Anh từng giấu gia đình bấm, khiến cô nhíu mày:
“Bấm lỗ tai là ăn chơi hả? Tư tưởng từ thời đại nào vậy không biết. Gặp nhau rồi thì cái gì quan trọng nói hết một lượt đi, tôi còn về nữa.”
Tú lặn lội từ thành phố về nơi này chỉ để tìm gặp người đang ở trong cơ thể mình, không ngờ Quế Anh khó nói chuyện đến thế. Cô nàng muốn đưa ra rất nhiều yêu cầu, nhưng ngay từ cái đầu tiên đã bị từ chối rồi thì còn tiếp tục gì nữa?
Tính cách hai người không giống nhau, Quế Anh ghét việc phải dây dưa dài dòng, vì vậy nói thêm vài câu rồi xách mông đi về, mặc kệ Tú.
Ngồi trong quán cà phê nhìn bóng lưng đã nhỏ gọn hơn nhiều so với trước kia của “chính mình”, Tú cảm giác không thực. Mới bao lâu mà Quế Anh có thể thay đổi nhiều như thế? Ngày trước cô nàng cũng từng rất nỗ lực mà không thành công, rốt cuộc sai chỗ nào đây?
Quế Anh trở về nhà trong trạng thái bực bội khó chịu, cô vừa đặt lưng xuống giường chưa lâu đã nhận được tin nhắn từ đối phương, bảo rằng cô phải hạn chế thân thiết với Hoàng. Những tin nhắc nhở khác liên tục hiện lên màn hình khiến cô cáu tiết tắt nguồn đi, đồng thời chửi:
“Mẹ nó! Phiền quá đi mất!”
Buổi chiều hôm đó, Hoàng ở bên nhà ngó đầu ra nhìn xem hàng xóm đang làm gì, ngóng mãi nhưng không thấy bạn gái mình đâu. Cả ngày nay không một tin nhắn hồi âm không một tin tức, cậu sắp điên rồi.
Hoàng quyết định không thể thụ động như vậy nữa, cậu mang dép lê vào rồi lẹp bẹp chạy sang tìm Quế Anh. Sau đó, cậu nhìn thấy cô nàng ngồi trước thềm nhà ăn dưa hấu giải sầu.
Cậu ôm cổng trước kêu lên:
“Này, Tú ơi! Mở cửa cho tao vào nói chuyện!”
Nhìn thấy Hoàng, Quế Anh lập tức thở dài. Chuyện gì tới cũng phải tới, cô trốn chui trốn nhủi mấy hôm rồi, giờ nên cho cậu ta một câu trả lời. Cô đặt miếng dưa trong tay xuống, đi ra mở cửa và dặn dò:
“Đừng có to tiếng quá, mẹ tao nghe được.”
“Mày… Mày còn giận tao hả?” Hoàng thấp thỏm. “Tao chặn tài khoản của bồ cũ rồi mà, tao biết lỗi rồi.”
“Không giận đâu.” Giọng Quế Anh bình bình, cô đi vào chỗ bậc thềm rồi ngồi xuống, bưng đĩa dưa lên đùi.
Hoàng ở phía sau đuổi tới ngồi bên cạnh cô, ôm đầu gối hỏi:
“Thế sao không trả lời tin nhắn?”
“Điện thoại hết pin.”
Lý do hết sức chính đáng, nhưng Hoàng nhận ra sự khác thường của cô nên vẫn dò hỏi:
“Mày làm vậy tao khó chịu lắm, có gì thì nói thẳng ra đi, như bình thường mày vẫn hay làm ấy.”
Cô đột nhiên nhớ đến vài lần bộc bạch của mình với Hoàng, mỗi lần như vậy cậu đều có vẻ không tin tưởng, thậm chí cho rằng cô đang đùa giỡn gì đó. Nghĩ tới là không muốn bật mí gì nữa, chuyện hoán đổi linh hồn vẫn nên chôn vùi vĩnh viễn vào một góc tim thì hơn.
Quế Anh đang rất rối rắm, rất mệt mỏi, không buồn giải thích mà chỉ nói:
“Không có gì đâu, tao đến tháng nên cộc cằn khó chịu thôi.”
“Tới rồi hả? Có muốn ăn gì không tao mua cho?”
Quế Anh ghim một miếng dưa hấu vào que rồi đưa lên miệng Hoàng và hỏi:
“Ăn dưa được rồi, mày ăn không này?”
Cậu chàng ngơ ngác nhìn cô sau đó cũng ngoan ngoãn há miệng ra cho cô đút trái cây ăn.
Quế Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, cảm giác mưa lại sắp kéo đến khiến cô nhớ cái ngày hai đứa cùng trú mưa dưới mái hiên, trái tim đau nhức từng hồi. Cô nói với Hoàng:
“Tao vẫn ổn, nên không cần phải lo lắng gì nhiều đâu.”
Ánh mắt của cô bình tĩnh, vẻ mặt không vui không buồn. Khi nhìn thấy cô bày ra bộ dạng buồn thảm đó, Hoàng chợt thấy nhói lòng. Cậu đưa tay sang, kéo cô nghiêng về phía mình rồi dùng vai đỡ lấy đầu cô, nói:
“Mày càng như vậy tao càng lo ấy chứ, nếu có chuyện gì mày phải nói với tao, tao sẽ giải quyết cho.”
Quế Anh lặng người đi không nhúc nhích. Phải làm thế nào khi cô đã nói nhưng cậu không tin?
Hiện tại chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Cả Quế Anh và Tú đều không biết làm cách nào để quay về bản thể, cũng từng nghĩ đến chuyện trước kia bị tai nạn cùng lúc, nhưng chỉ dựa vào việc đó mà định mạo hiểm gặp tai nạn thì thật sự không đáng.
Lúc này nỗi khổ của Quế Anh không một ai thấu, cô chỉ có thể tự mình đối mặt.
Kể từ ngày gặp Tú xong, Quế Anh trở lại cuộc sống bình thường. Mặc dù đã cố gắng không để ý đến nhưng mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn nhắc nhở của đối phương, cảm giác áp lực nặng nề đè lên vai khiến cô mệt mỏi, rụng tóc, mất ngủ. Chẳng mấy chốc mà trông cô xuống sắc hẳn so với bình thường.
Hoàng tìm đủ mọi cách chọc cô vui, tự tay học nấu chè làm bánh cho cô ăn, đưa cô đi chơi khắp nơi, nhưng hình như không có tác dụng. Cho dù nhận về sự thờ ơ, cậu cũng chăm chỉ đưa cơm đưa bánh, ở bên cạnh cổ vũ cô hết mực.
Thời gian trôi qua nhanh, Quế Anh cũng chẳng rõ bản thân làm cách nào qua được nửa học kỳ còn lại. Cô bị stress nặng bởi những lời của Tú, nói cô không nên ảo tưởng về vị trí của bản thân, nói cô rằng có khi Hoàng chỉ thích vẻ ngoài của cô, nói rằng một khi họ trở lại thân thể thật, mọi mối quan hệ của cô sẽ biến mất mà thôi.
Ngày làm lễ bế giảng kết thúc học kỳ một, Quế Anh gọi Hoàng ra một bên để nói chuyện. Hai người ngồi trên ghế đá, lặng nghe tiếng mọi người ồn ào cười nói. Cô hỏi:
“Hoàng này, mày không thấy mệt à?”
Đã âm thầm chịu đựng cả nửa học kỳ, chăm sóc cô quá nhiều, kè kè bên cạnh cô như một cái bóng, đến cô còn thấy mệt thay.
“Mệt chứ, nhưng tao muốn… cố gắng đến khi không thể cố được nữa.” Hoàng cười chua xót.
Cậu không hiểu, thật sự không rõ tại sao Tú thay đổi nhiều đến vậy. Từ ban đầu vui vẻ tràn đầy nghị lực, sau đó biến thành một người cả ngày ngơ ngẩn chẳng còn tinh thần. Ánh mắt cô bây giờ tràn ngập sự mệt mỏi, chán nản. Thời gian qua tuy rằng họ vẫn giữ mối quan hệ bạn trai - bạn gái nhưng số lần Quế Anh cười rất ít, thậm chí đi cùng cậu còn chẳng tập trung.
Không ai biết Quế Anh mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, lo lắng, còn bị Tú nhắn tin khủng bố tinh thần, cô đã chịu đựng rất nhiều rồi, khó mà tiếp tục được nữa. Cô cắn chặt môi, lát sau mới chậm rãi nói:
“Tao muốn chia tay.”
“Lý do là gì?” Hoàng biết ngày này sẽ đến, mấy tháng nay hai người họ đã không còn nói chuyện với nhau nhiều nữa, sự im lặng của cô nói rõ chuyện tình của họ sắp kết thúc.
Quế Anh lắc đầu không nói, một lần nữa im lặng khiến Hoàng tức điên lên:
“Muốn chia tay cũng phải nói cho tao cái lý do chứ? Thời gian qua tao cứ như thằng điên, làm tất cả vì mày, cuối cùng nhận về kết quả như vậy à?”
“Không nói nữa, chia tay là chia tay thôi.”
Cô dứt lời thì đứng lên bỏ đi, nhưng mới bước vài bước thì phía sau đã bị kéo giật lại, Hoàng giữ tay cô, hai mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ.
Quế Anh sững sờ nhìn vào mặt Hoàng, môi cô run lên, câu nói chuẩn bị sẵn đã sắp ra khỏi miệng bị cô cưỡng chế ép vào trong. Hai người đứng bên cạnh hành lang, đúng vị trí người khác ít ghé qua, Hoàng vung tay đấm mạnh vào bức tường sau lưng cô.
Rầm.
Máu tươi chảy ra từ nắm đấm của Hoàng và trượt thành một đường dài trên vách tường, mùi vị tanh tưởi xộc lên. Quế Anh liếc nhìn, giơ tay che miệng đầy sợ hãi, cú này chắc chắn rất đau!
“Cho tao một lý do!” Hoàng rít qua kẽ răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.