Chương 12: Tán tỉnh
Đây là một bẹ Cải
26/09/2023
Mọi người vây quanh bàn tán, nghị luận về chuyện của họ, suy đoán lý do tại sao Phát lại quan tâm đến cô nàng béo nhất lớp 10A1 này. Cho dù nghĩ nát óc cũng khó mà tìm được đáp án, chỉ có mấy đứa bạn thân của Phát biết nguyên nhân sâu xa đằng sau.
Quế Anh cầm ổ bánh mì, sờ thấy nó còn nóng thì gật gù:
“Hết việc rồi thì về đi.”
Dứt lời, Quế Anh xoay người đi vào lớp, thằng Hoàng không biết ăn trúng cái gì mà cứ hậm hực theo đuôi cô rồi lẩm bẩm:
“Sáng ra bực hết cả người.”
“Mắc gì bực?” Quế Anh ngồi xuống ghế, ngẩng đầu hỏi cậu ta.
“Tại mày đó!”
Hoàng đổ lỗi cho cô, sau đó cũng về chỗ ngồi.
Tiếng trống trường vừa điểm, đám người đang tò mò bâu đông trước cửa lớp 10A1 như một đám kiến cũng thi nhau giải tán. Bọn họ bắt đầu đem cái tin chấn động về cặp đôi đũa lệch này phát tán khắp nơi, tranh cãi sôi nổi. Họ dùng mười lăm phút đầu giờ, tranh thủ lúc giáo viên chưa tới để bàn chuyện.
“Cái gì vậy trời? Thiệt luôn á hả? Thằng Phát nghĩ sao mà đi thích con đó?”
“Chắc bị khùng.”
Ban đầu chỉ là những câu trêu đùa, mỉa mai từ người qua đường, dần dần có một nhóm người độc miệng sỉ vả và nói mấy lời không hay chút nào về Quế Anh. Mặc dù cô tỏ vẻ không quan tâm, nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng tâm trạng.
Trong lớp, cô nàng từng bị Quế Anh đạp trúng chân tức giận châm chọc:
“Ghê ta, nay Tú được hotboy đưa cơm sáng cho nữa kìa.”
“Ê Mẫn, mày nói vậy coi chừng người ta sồn lên đó!” Một đứa khác bật cười.
Không chỉ một, hai người, mà đột nhiên có thêm vài học sinh vốn ở thế trung lập lên tiếng trêu:
“Hay dữ vậy? Mày làm cách nào thế? Chỉ tao với nào! Chắc phải béo cỡ mày mới có cơ hội lọt vào mắt xanh của người ta quá! Chậc chậc chậc!”
Quế Anh liếc mắt nhìn đám kia, cầm lấy hộp bút bằng vải của mình rồi đứng lên. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ném mạnh nó về phía Mẫn.
Hộp bút màu tím vẽ ra một vòng cung trên không trung rồi đáp thẳng vào đầu của Mẫn, bộp một tiếng, cả lớp im thin thít, chỉ có Mẫn là kêu gào:
“Á! Mày làm gì thế? Con chó này!”
Quế Anh đập mạnh tay lên bàn đánh “rầm” một tiếng, khiến cho Mẫn cũng giật thót. Sắc mặt cô hết sức nghiêm túc và dữ tợn:
“Tụi mày thử nói một câu nữa xem? Tao nhịn đủ rồi đó! Một đám chó hùa!”
“Mày mới chó!” Mẫn gào lên, cầm lấy hộp bút ném lại.
Ngay khoảnh khắc Quế Anh định né đi, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đưa tay chụp thứ kia.
Không biết từ lúc nào mà Hoàng đã đi đến bên cạnh Quế Anh, rồi bước tới trước đưa bàn tay lành lặn ra, tóm gọn được cái hộp bút đang bay mạnh về phía cô. Thần kinh vận động của cậu cực kỳ tốt, bắt bóng còn giỏi hơn nữa.
Boy độc mồm đột nhiên “online” và to tiếng:
“Tụi mày vừa vừa phải phải thôi, bộ đó giờ chưa được ai đưa đồ ăn sáng cho nên ghen tỵ à?”
“Ghen tỵ cái gì? Nó mập hơn cả tao thì mắc gì tao phải thế?” Mẫn khinh thường.
Hoàng cười hờ hờ:
“Vậy cơ à? Mày tự tin mày xinh, mày đẹp, vậy sao không thấy ai đến đưa đồ ăn sáng cho mày thế? Có phải tại cái nhân cách thối của mày không? Suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào người khác mà không đi ra chợ mua cái dũa về dũa lại nết na của mình đi?”
Mặc dù bình thường con trai sẽ không để tâm tới mấy chuyện cãi nhau trong lớp, chia bè kết phái của con gái, cũng sẽ không nhiều chuyện như Hoàng, nhưng Quế Anh lại thích một chàng trai như thế. Nói câu nào đã cái nư câu ấy!
Quế Anh ở phía sau vỗ tay bép bép:
“Đỉnh quá bạn ơi!”
“Chuyện, bạn mày mà!” Hoàng hất cằm, đặt hộp bút lên bàn của cô.
Mẫn tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp:
“Mày hay nhỉ? Chuyện tao không có ai tán thì liên quan gì tới mày hả?”
Hoàng không chịu thua, thẳng thừng nói:
“Vậy chuyện người khác tán con Tú liên quan gì mày?”
Lần này thì mọi người đều há hốc mỏ, không ngờ tới cái thằng này vậy mà là thánh chửi, chửi câu nào cứng ngắc câu ấy không cho người ta đớp lại.
Hoàng rất chuyên nghiệp, chỉ nhằm vào một mình Mẫn, bởi cậu biết cô ta đầu têu ức hiếp Quế Anh. Đến đây thì còn ai dám đứng ra hó hé nữa? Họ sợ cái võ mồm của Hoàng luôn rồi!
Quế Anh cảm động vỗ vai cậu, cười nói:
“Bạn tốt, vì bạn đã ra sức giúp mình nên tặng bạn ổ bánh mì làm quà nè!”
Nhìn thấy cô vui vẻ, Hoàng cũng vui lây, sờ sờ mũi đáp:
“Đừng khen như thế, tao thích lắm!”
Nói đến đây mới sực nhớ chuyện thằng Phát cho đồ ăn, cậu cầm ổ bánh mì lên quan sát thật kỹ rồi nói:
“Nếu đã cho tao thì tao lấy, cảm ơn, lần sau đừng nhận quà của người lạ nữa, ai biết nó cho thuốc xổ vào thì mệt.”
“Không có đâu ba!” Quế Anh nhìn thấy vẻ cảnh giác và đắc thắng của Hoàng mà buồn cười.
Trước đây cô từng gặp nhiều người con trai rồi, chưa thấy ai ra mặt chửi lộn vì con gái như Hoàng cả, chủ yếu là khuyên họ “bỏ đi”, “chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”... Nói chung, cô không phải loại hiền lành, ngại gây sự, ai mà động cô là cần phải ăn dép!
Xoay qua xoay lại, ổ bánh mì của Phát tặng đã lọt vào miệng của Hoàng.
Cứ nghĩ mọi chuyện như vậy là kết thúc, ai ngờ buổi trưa Phát tiếp tục xuất hiện trước cửa lớp với một chai Pepsi lạnh và cất giọng:
“Tú ơi!”
“Nữa hả?” Hoàng bực mình.
Ngay lúc cậu định khều vai Quế Anh, cô nàng đột nhiên đứng lên và vỗ vỗ tay của cậu:
“Người ta chịu khó làm shipper cho mình mà sao từ chối được!”
Khoảnh khắc Quế Anh đứng trước mặt Phát và nở nụ cười “thân thiện”, cậu ta hỏi:
“Mày thích uống nước gì? Lần sau tao mua cho.”
Cô chống tay lên trán giả vờ suy nghĩ rồi nói:
“Chắc là trà sữa trân châu cho đầy topping đó bạn.”
“Vậy hả? Vậy lần sau tao sẽ mua trà sữa.”
Nói rồi thiếu niên gật đầu đưa chai nước có gas trên tay cho Quế Anh trước ánh mắt trợn tròn của đám học sinh khác. Họ rốt cuộc nhận ra hình như Phát đang tán tỉnh cô bạn trước mắt - một cô nàng bự con hơn Phát rất nhiều.
Quế Anh lần này nhận quà xong còn nói:
“Không biết tại sao mày lại mua đồ cho tao, nhưng cảm ơn, tao vẫn sẽ nhận để không phí công mày vất vả.”
Sau lưng cô, một đôi mắt thù địch đang nhìn chằm chằm vào Phát. Hoàng thiếu điều cầm khăn nhét vào mồm và cắn chặt lại mới không gào lên. Con sen của cậu mà tụi này cũng dám để mắt tới là sao hả? Hả?
Cứ thế, cả khối mười được phen hú vía khi Phát công khai theo đuổi cô nàng béo nào đó.
Chiều hôm ấy trên đường về nhà, Hoàng thấp thỏm muốn hỏi chuyện thầm kín của Quế Anh nhưng không dám. Cậu tin rằng cô là người khá mạnh mẽ, dứt khoát, sẽ không quay đầu thích Phát nữa, vậy mà trái tim vẫn chưa chịu dừng việc đập mạnh bất thường mỗi khi nhìn thấy họ ở cạnh nhau.
Hoàng lén lút đưa mắt sang bên cạnh, trông thấy cô bạn đang vừa đi vừa ngó nghiêng mấy tiệm đồ ăn vặt ven đường.
Đôi mắt hơi híp của Quế Anh sáng lấp lánh mỗi khi trông thấy món ngon, rồi lại ảm đạm ngay lập tức, bởi vì cô nàng không được phép ăn chúng vào thời điểm này.
Hoàng hỏi:
“Mày giảm được bao nhiêu ký rồi?”
“Hỏi làm gì?” Quế Anh không chịu trả lời.
Cô nàng có vẻ muốn giữ kín đến khi hoàn toàn thành công mới thôi, Hoàng nói:
“Hay để tao đo giúp mày ba vòng nhé?”
“Mày bị biến thái à?”
Cô giơ tay định đấm cho Hoàng một cái, tuy vậy vẫn đồng ý việc này. Về đến nhà, Hoàng cầm quyển sổ ra ghi chép cẩn thận mấy con số 99-88-97, sau đó đưa tay đỡ trán và nói:
“Sao tao thấy sai sai.”
Bình thường Quế Anh không chú ý, hóa ra ngực cô còn to hơn cả mông! Cô cũng thấy có gì đó sai sai, có thể là vì béo nên nhiều mỡ!
Quế Anh cầm ổ bánh mì, sờ thấy nó còn nóng thì gật gù:
“Hết việc rồi thì về đi.”
Dứt lời, Quế Anh xoay người đi vào lớp, thằng Hoàng không biết ăn trúng cái gì mà cứ hậm hực theo đuôi cô rồi lẩm bẩm:
“Sáng ra bực hết cả người.”
“Mắc gì bực?” Quế Anh ngồi xuống ghế, ngẩng đầu hỏi cậu ta.
“Tại mày đó!”
Hoàng đổ lỗi cho cô, sau đó cũng về chỗ ngồi.
Tiếng trống trường vừa điểm, đám người đang tò mò bâu đông trước cửa lớp 10A1 như một đám kiến cũng thi nhau giải tán. Bọn họ bắt đầu đem cái tin chấn động về cặp đôi đũa lệch này phát tán khắp nơi, tranh cãi sôi nổi. Họ dùng mười lăm phút đầu giờ, tranh thủ lúc giáo viên chưa tới để bàn chuyện.
“Cái gì vậy trời? Thiệt luôn á hả? Thằng Phát nghĩ sao mà đi thích con đó?”
“Chắc bị khùng.”
Ban đầu chỉ là những câu trêu đùa, mỉa mai từ người qua đường, dần dần có một nhóm người độc miệng sỉ vả và nói mấy lời không hay chút nào về Quế Anh. Mặc dù cô tỏ vẻ không quan tâm, nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng tâm trạng.
Trong lớp, cô nàng từng bị Quế Anh đạp trúng chân tức giận châm chọc:
“Ghê ta, nay Tú được hotboy đưa cơm sáng cho nữa kìa.”
“Ê Mẫn, mày nói vậy coi chừng người ta sồn lên đó!” Một đứa khác bật cười.
Không chỉ một, hai người, mà đột nhiên có thêm vài học sinh vốn ở thế trung lập lên tiếng trêu:
“Hay dữ vậy? Mày làm cách nào thế? Chỉ tao với nào! Chắc phải béo cỡ mày mới có cơ hội lọt vào mắt xanh của người ta quá! Chậc chậc chậc!”
Quế Anh liếc mắt nhìn đám kia, cầm lấy hộp bút bằng vải của mình rồi đứng lên. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ném mạnh nó về phía Mẫn.
Hộp bút màu tím vẽ ra một vòng cung trên không trung rồi đáp thẳng vào đầu của Mẫn, bộp một tiếng, cả lớp im thin thít, chỉ có Mẫn là kêu gào:
“Á! Mày làm gì thế? Con chó này!”
Quế Anh đập mạnh tay lên bàn đánh “rầm” một tiếng, khiến cho Mẫn cũng giật thót. Sắc mặt cô hết sức nghiêm túc và dữ tợn:
“Tụi mày thử nói một câu nữa xem? Tao nhịn đủ rồi đó! Một đám chó hùa!”
“Mày mới chó!” Mẫn gào lên, cầm lấy hộp bút ném lại.
Ngay khoảnh khắc Quế Anh định né đi, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đưa tay chụp thứ kia.
Không biết từ lúc nào mà Hoàng đã đi đến bên cạnh Quế Anh, rồi bước tới trước đưa bàn tay lành lặn ra, tóm gọn được cái hộp bút đang bay mạnh về phía cô. Thần kinh vận động của cậu cực kỳ tốt, bắt bóng còn giỏi hơn nữa.
Boy độc mồm đột nhiên “online” và to tiếng:
“Tụi mày vừa vừa phải phải thôi, bộ đó giờ chưa được ai đưa đồ ăn sáng cho nên ghen tỵ à?”
“Ghen tỵ cái gì? Nó mập hơn cả tao thì mắc gì tao phải thế?” Mẫn khinh thường.
Hoàng cười hờ hờ:
“Vậy cơ à? Mày tự tin mày xinh, mày đẹp, vậy sao không thấy ai đến đưa đồ ăn sáng cho mày thế? Có phải tại cái nhân cách thối của mày không? Suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào người khác mà không đi ra chợ mua cái dũa về dũa lại nết na của mình đi?”
Mặc dù bình thường con trai sẽ không để tâm tới mấy chuyện cãi nhau trong lớp, chia bè kết phái của con gái, cũng sẽ không nhiều chuyện như Hoàng, nhưng Quế Anh lại thích một chàng trai như thế. Nói câu nào đã cái nư câu ấy!
Quế Anh ở phía sau vỗ tay bép bép:
“Đỉnh quá bạn ơi!”
“Chuyện, bạn mày mà!” Hoàng hất cằm, đặt hộp bút lên bàn của cô.
Mẫn tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp:
“Mày hay nhỉ? Chuyện tao không có ai tán thì liên quan gì tới mày hả?”
Hoàng không chịu thua, thẳng thừng nói:
“Vậy chuyện người khác tán con Tú liên quan gì mày?”
Lần này thì mọi người đều há hốc mỏ, không ngờ tới cái thằng này vậy mà là thánh chửi, chửi câu nào cứng ngắc câu ấy không cho người ta đớp lại.
Hoàng rất chuyên nghiệp, chỉ nhằm vào một mình Mẫn, bởi cậu biết cô ta đầu têu ức hiếp Quế Anh. Đến đây thì còn ai dám đứng ra hó hé nữa? Họ sợ cái võ mồm của Hoàng luôn rồi!
Quế Anh cảm động vỗ vai cậu, cười nói:
“Bạn tốt, vì bạn đã ra sức giúp mình nên tặng bạn ổ bánh mì làm quà nè!”
Nhìn thấy cô vui vẻ, Hoàng cũng vui lây, sờ sờ mũi đáp:
“Đừng khen như thế, tao thích lắm!”
Nói đến đây mới sực nhớ chuyện thằng Phát cho đồ ăn, cậu cầm ổ bánh mì lên quan sát thật kỹ rồi nói:
“Nếu đã cho tao thì tao lấy, cảm ơn, lần sau đừng nhận quà của người lạ nữa, ai biết nó cho thuốc xổ vào thì mệt.”
“Không có đâu ba!” Quế Anh nhìn thấy vẻ cảnh giác và đắc thắng của Hoàng mà buồn cười.
Trước đây cô từng gặp nhiều người con trai rồi, chưa thấy ai ra mặt chửi lộn vì con gái như Hoàng cả, chủ yếu là khuyên họ “bỏ đi”, “chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”... Nói chung, cô không phải loại hiền lành, ngại gây sự, ai mà động cô là cần phải ăn dép!
Xoay qua xoay lại, ổ bánh mì của Phát tặng đã lọt vào miệng của Hoàng.
Cứ nghĩ mọi chuyện như vậy là kết thúc, ai ngờ buổi trưa Phát tiếp tục xuất hiện trước cửa lớp với một chai Pepsi lạnh và cất giọng:
“Tú ơi!”
“Nữa hả?” Hoàng bực mình.
Ngay lúc cậu định khều vai Quế Anh, cô nàng đột nhiên đứng lên và vỗ vỗ tay của cậu:
“Người ta chịu khó làm shipper cho mình mà sao từ chối được!”
Khoảnh khắc Quế Anh đứng trước mặt Phát và nở nụ cười “thân thiện”, cậu ta hỏi:
“Mày thích uống nước gì? Lần sau tao mua cho.”
Cô chống tay lên trán giả vờ suy nghĩ rồi nói:
“Chắc là trà sữa trân châu cho đầy topping đó bạn.”
“Vậy hả? Vậy lần sau tao sẽ mua trà sữa.”
Nói rồi thiếu niên gật đầu đưa chai nước có gas trên tay cho Quế Anh trước ánh mắt trợn tròn của đám học sinh khác. Họ rốt cuộc nhận ra hình như Phát đang tán tỉnh cô bạn trước mắt - một cô nàng bự con hơn Phát rất nhiều.
Quế Anh lần này nhận quà xong còn nói:
“Không biết tại sao mày lại mua đồ cho tao, nhưng cảm ơn, tao vẫn sẽ nhận để không phí công mày vất vả.”
Sau lưng cô, một đôi mắt thù địch đang nhìn chằm chằm vào Phát. Hoàng thiếu điều cầm khăn nhét vào mồm và cắn chặt lại mới không gào lên. Con sen của cậu mà tụi này cũng dám để mắt tới là sao hả? Hả?
Cứ thế, cả khối mười được phen hú vía khi Phát công khai theo đuổi cô nàng béo nào đó.
Chiều hôm ấy trên đường về nhà, Hoàng thấp thỏm muốn hỏi chuyện thầm kín của Quế Anh nhưng không dám. Cậu tin rằng cô là người khá mạnh mẽ, dứt khoát, sẽ không quay đầu thích Phát nữa, vậy mà trái tim vẫn chưa chịu dừng việc đập mạnh bất thường mỗi khi nhìn thấy họ ở cạnh nhau.
Hoàng lén lút đưa mắt sang bên cạnh, trông thấy cô bạn đang vừa đi vừa ngó nghiêng mấy tiệm đồ ăn vặt ven đường.
Đôi mắt hơi híp của Quế Anh sáng lấp lánh mỗi khi trông thấy món ngon, rồi lại ảm đạm ngay lập tức, bởi vì cô nàng không được phép ăn chúng vào thời điểm này.
Hoàng hỏi:
“Mày giảm được bao nhiêu ký rồi?”
“Hỏi làm gì?” Quế Anh không chịu trả lời.
Cô nàng có vẻ muốn giữ kín đến khi hoàn toàn thành công mới thôi, Hoàng nói:
“Hay để tao đo giúp mày ba vòng nhé?”
“Mày bị biến thái à?”
Cô giơ tay định đấm cho Hoàng một cái, tuy vậy vẫn đồng ý việc này. Về đến nhà, Hoàng cầm quyển sổ ra ghi chép cẩn thận mấy con số 99-88-97, sau đó đưa tay đỡ trán và nói:
“Sao tao thấy sai sai.”
Bình thường Quế Anh không chú ý, hóa ra ngực cô còn to hơn cả mông! Cô cũng thấy có gì đó sai sai, có thể là vì béo nên nhiều mỡ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.