Chương 25
Sidney Sheldon
28/10/2017
Jeff Connors đứng cùng Dana đợi chuyến bay của Kemal hạ cánh xuống sân bay quốc tế Dulles.
“Nó vừa thoát chết.” Dana lo lắng. “Nó... nó không giống những cậu bé khác. Ý em là đừng ngạc nhiên nếu nó có thái độ không bình thường.” Nàng mong Jeff cũng thích Kemal.
Jeff an ủi. “Đừng lo lắng, em yêu. Anh chắc nó sẽ là một cậu bé tuyệt vời.”
“Kia rồi, máy bay tới rồi.”
Họ nhìn lên. 1 chấm nhỏ trên bầu trời, lớn dần, lớn dần, rồi trở thành chiếc 747 bóng loáng. Dana nắm chặt tay Jeff. “Nó đấy.”
Hành khách đi xuống. Dana lo lắng nhìn theo từng người một. “Đâu nhỉ?”
Và cậu bé kia. Cậu mặc bộ quần áo mà Dana đã mua cho ở Sarajevo, khuôn mặt rạng rỡ. Cậu từ từ đi xuống, khi nhìn thấy Dana, cậu dừng lại. Cả 2 nhìn trân trân vào nhau. Rồi chạy ào tới nhau, ôm chặt nhau và cùng khóc.
Lúc Dana lấy lại được giọng, nàng nói. “Chào mừng cháu tới nước Mỹ, Kemal.”
Cậu bé gật gật, không nói được lời nào.
“Kemal. cô muốn cháu gặp bạn cô. Đây là chú Connors.”
Jeff cúi xuống.
“Chào Kemal. Chú đã được nghe Dana nói nhiều về cháu.”
Kemal giật giật tay Dana.
“Cháu sẽ tới sống cùng cô.” Nàng nói, “Cháu có thích vậy không?”
Kemal gật đầu. Cậu sẽ không rời Dana.
Nàng nhìn đồng hồ. “Chúng ta đi thôi. Em phải phụ trách ghi hình ở Nhà Trắng.”
Đó là một ngày đẹp trời. Cao, xanh, gió man mát thổi từ sông Potomac tới.
Họ đứng trong khu vườn hồng cùng vài chục phóng viên các đài truyền hình, các báo. Camera của Dana hướng vào tổng thống đang đứng trên bục, bên cạnh ngài là Jan. Tổng thống Russell nói. “Tôi có 1 thông báo quan trọng. Lúc này đang diễn ra cuộc gặp gỡ giữa các nhà lãnh đạo chính phủ liên hiệp các quốc qia A rập, Libya, Iran và Syria, để bàn về hiệp ước hòa bình với Israel. Sáng nay tôi được biết rằng cuộc gặp mặt đang diễn ra tốt đẹp và rằng hiệp ước có thể sẽ được ký kết trong 1 hoặc 2 ngày tới. Một điều vô cùng quan trọng là Quốc Hội Hoa Kỳ sẽ giúp đỡ chúng ta trong vấn đề sống còn này.” Oliver quay sang người đàn ông đang đứng cạnh mình. “Xin mời nghị sĩ Todd Davis.”
Nghị sĩ Davis bước tới micro. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng có gắn gia huy, đội chiếc mũ vành rộng màu trắng, tươi cười với đám đông. “Đây quả là giây phút lịch sử trong lịch sử của đất nước vĩ đại này. Đã nhiều năm nay, như quý vị đều biết, chúng ta đã và đang cố gắng mang lại hòa bình giữa Israel và các nước A Rập. Đó là một nhiệm vụ lâu dài và khó khăn, nhưng giờ đây, cuối cùng, với sự giúp đỡ và lãnh đạo của tổng thống tuyệt vời của chúng ta, tôi vui mừng thông báo rằng những nỗ lực của chúng ta cuối cùng cũng đang ra hoa kết trái.” Ông ta quay sang Oliver. “Chúng ta hãy chúc mừng vị tổng thống vĩ đại của chúng ta vì ngài đã góp phần cực kỳ to lớn để...”
Dana ngầm nghĩ. Một cuộc chiến đang đi đến hồi kết. Có thể đây mới chỉ là bước khởi đầu, cho một ngày kia, chúng ta sẽ có một thế giới, mà những người lớn biết dàn xếp các vấn đề của họ bằng tình yêu thay vì lòng căm ghét, trẻ em có thể lơn lên mà không hề nghe thấy những âm thanh gớm ghiếc của bom đạn, không phải sợ hãi vì những kẻ lạ mặt lấy mất chân mất tay...” Nàng quay sang nhìn kemal đang thì thầm to nhỏ với Jeff. Dana mỉm cười. Jeff đã cầu hôn với nàng. Kemal sẽ có cha. Họ sắp trở thành 1 gia đình. Sao mình lại may mắn thế nhỉ? Dana nghĩ.
Các bài phát biểu cứ trôi đi. Người quay phim chuyển camera khỏi bục, rồi quay cận cảnh Dana. Nàng nhìn vào ống kính.
“Đây là Dana Evans, phóng viên đài WTE, từ thủ đô Washington...” Đăng bởi: admin
“Nó vừa thoát chết.” Dana lo lắng. “Nó... nó không giống những cậu bé khác. Ý em là đừng ngạc nhiên nếu nó có thái độ không bình thường.” Nàng mong Jeff cũng thích Kemal.
Jeff an ủi. “Đừng lo lắng, em yêu. Anh chắc nó sẽ là một cậu bé tuyệt vời.”
“Kia rồi, máy bay tới rồi.”
Họ nhìn lên. 1 chấm nhỏ trên bầu trời, lớn dần, lớn dần, rồi trở thành chiếc 747 bóng loáng. Dana nắm chặt tay Jeff. “Nó đấy.”
Hành khách đi xuống. Dana lo lắng nhìn theo từng người một. “Đâu nhỉ?”
Và cậu bé kia. Cậu mặc bộ quần áo mà Dana đã mua cho ở Sarajevo, khuôn mặt rạng rỡ. Cậu từ từ đi xuống, khi nhìn thấy Dana, cậu dừng lại. Cả 2 nhìn trân trân vào nhau. Rồi chạy ào tới nhau, ôm chặt nhau và cùng khóc.
Lúc Dana lấy lại được giọng, nàng nói. “Chào mừng cháu tới nước Mỹ, Kemal.”
Cậu bé gật gật, không nói được lời nào.
“Kemal. cô muốn cháu gặp bạn cô. Đây là chú Connors.”
Jeff cúi xuống.
“Chào Kemal. Chú đã được nghe Dana nói nhiều về cháu.”
Kemal giật giật tay Dana.
“Cháu sẽ tới sống cùng cô.” Nàng nói, “Cháu có thích vậy không?”
Kemal gật đầu. Cậu sẽ không rời Dana.
Nàng nhìn đồng hồ. “Chúng ta đi thôi. Em phải phụ trách ghi hình ở Nhà Trắng.”
Đó là một ngày đẹp trời. Cao, xanh, gió man mát thổi từ sông Potomac tới.
Họ đứng trong khu vườn hồng cùng vài chục phóng viên các đài truyền hình, các báo. Camera của Dana hướng vào tổng thống đang đứng trên bục, bên cạnh ngài là Jan. Tổng thống Russell nói. “Tôi có 1 thông báo quan trọng. Lúc này đang diễn ra cuộc gặp gỡ giữa các nhà lãnh đạo chính phủ liên hiệp các quốc qia A rập, Libya, Iran và Syria, để bàn về hiệp ước hòa bình với Israel. Sáng nay tôi được biết rằng cuộc gặp mặt đang diễn ra tốt đẹp và rằng hiệp ước có thể sẽ được ký kết trong 1 hoặc 2 ngày tới. Một điều vô cùng quan trọng là Quốc Hội Hoa Kỳ sẽ giúp đỡ chúng ta trong vấn đề sống còn này.” Oliver quay sang người đàn ông đang đứng cạnh mình. “Xin mời nghị sĩ Todd Davis.”
Nghị sĩ Davis bước tới micro. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng có gắn gia huy, đội chiếc mũ vành rộng màu trắng, tươi cười với đám đông. “Đây quả là giây phút lịch sử trong lịch sử của đất nước vĩ đại này. Đã nhiều năm nay, như quý vị đều biết, chúng ta đã và đang cố gắng mang lại hòa bình giữa Israel và các nước A Rập. Đó là một nhiệm vụ lâu dài và khó khăn, nhưng giờ đây, cuối cùng, với sự giúp đỡ và lãnh đạo của tổng thống tuyệt vời của chúng ta, tôi vui mừng thông báo rằng những nỗ lực của chúng ta cuối cùng cũng đang ra hoa kết trái.” Ông ta quay sang Oliver. “Chúng ta hãy chúc mừng vị tổng thống vĩ đại của chúng ta vì ngài đã góp phần cực kỳ to lớn để...”
Dana ngầm nghĩ. Một cuộc chiến đang đi đến hồi kết. Có thể đây mới chỉ là bước khởi đầu, cho một ngày kia, chúng ta sẽ có một thế giới, mà những người lớn biết dàn xếp các vấn đề của họ bằng tình yêu thay vì lòng căm ghét, trẻ em có thể lơn lên mà không hề nghe thấy những âm thanh gớm ghiếc của bom đạn, không phải sợ hãi vì những kẻ lạ mặt lấy mất chân mất tay...” Nàng quay sang nhìn kemal đang thì thầm to nhỏ với Jeff. Dana mỉm cười. Jeff đã cầu hôn với nàng. Kemal sẽ có cha. Họ sắp trở thành 1 gia đình. Sao mình lại may mắn thế nhỉ? Dana nghĩ.
Các bài phát biểu cứ trôi đi. Người quay phim chuyển camera khỏi bục, rồi quay cận cảnh Dana. Nàng nhìn vào ống kính.
“Đây là Dana Evans, phóng viên đài WTE, từ thủ đô Washington...” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.