Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong
Chương 22
Trừu phong đích Mạc Hề
07/08/2013
Tổng công đã có lời, ai dám nói một chữ không?
Tiểu Bạch thủy chung không rõ vì sao ánh mắt biểu thị trung thành tột độ của bạn lại bị Mặc Duy Chính hiểu thành muốn đi vệ sinh, có điều… nói cũng nói rồi, để tránh cho tổng tài khó xử, Tiểu Bạch chỉ đành dứt khoát gật đầu, “Tổng tài anh đúng là hiểu tôi!” Nói xong ưỡn ngực thẳng lưng nhằm hướng WC mà tiến.
Nếu đã quyết đem tổng tài trao đổi với Lã Vọng Nguyệt, thì đây chính là chút săn sóc ấm áp cuối cùng Tiểu Bạch dành cho tổng tài, thể hiện trực tiếp bằng cách tổng tài nói gì bạn làm nấy.
Thấy Tiểu Bạch thực sự đi WC, Mặc Duy Chính hơi có chút dương dương đắc ý vì khả năng “thấu hiểu” của bản thân, bỗng nghe di động vang lên, bước ra ngoài nghe mới hay chính là cô trợ lý nằm viện kia.
“Có chuyện gì sao?” Mặc Duy Chính hỏi luôn.
“Tổng tài… Hôm nay tôi xuất viện rồi, ở nhà nghỉ ngơi hai ba ngày là đi làm được.”
Một lời vừa nói, Mặc Duy Chính cả kinh, bản thân khi trước cũng chỉ mong trợ lý mau mau chóng chóng trở về, nhưng giờ chính tai nghe thấy lại có chút sửng sốt, “A… Cô xuất viện là tốt rồi…”
Vốn cũng không có nhu cầu “giải quyết”, Tiểu Bạch dạo lướt qua nhà vệ sinh một vòng rồi quay lại , đang định về phòng chợt nghe thanh âm của Mặc Duy Chính, xuất viện? Tiểu Bạch rón rén núp vào góc tường dỏng tai nghe trộm, tin tức gì cũng phải biết còn cập nhật cho Nữ Vương Nguyệt.
“Vậy tổng tài xem tôi lúc nào đi làm được?”
“Chuyện này, Vương trợ lý …” Mặc Duy Chính quả thực không biết nói sao cho phải.
Vương trợ lý? Tiểu Bạch sửng sốt, chẳng phải là trợ lý “gốc” của Mặc Duy Chính sao? Người nằm viện kia không lẽ sắp trở về?
Xong! Tiểu Bạch lập tức nghe một hồi chuông báo nguy, bạn sắp bị quét khỏi cửa đến nơi rồi!
Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một lát đáp, “Vậy cô… thứ hai tuần sau đi làm nhé.”
Tiểu Bạch bèn tự chỉnh lại, không phải là “sắp”, mà là “đã”…
Đợi Mặc Duy Chính vào phòng, Tiểu Bạch cách một hồi lâu mới nối gót, len lén liếc mắt nhìn hắn, tháng sau phải đi đâu sống đây?
Bữa cơm này với Tiểu Bạch mà nói là cơm miễn phí khó ăn nhất xưa nay, sớm biết rằng tổng tài tuyệt tình bạn đã không thèm giữ mặt mũi cho hắn, ăn càng nhiều càng tốt, đáng tiếc giờ tâm trạng ăn uống cũng chẳng còn, tinh thần sa sút tới cực độ.
Sáng hôm sau Tiểu Bạch đi làm thấp thỏm chờ nghe Mặc Duy Chính bảo bạn cuốn gói, nhưng hết cả một buổi sáng, hắn vẫn không đả động gì.
Tiểu Bạch ngồi trong canteen ăn mì, lòng đầy căm giận bất bình, tổng tài quả nhiên đê tiện vô sỉ, không có cả ý tứ xoa dịu cho bạn, chắc chắn định một câu là tống bạn đi, nếu không phải nghe lỏm được e là chỉ ngây ngốc chờ bị đá cái vèo, đến cơ hội chuẩn bị tinh thần cũng không có.
Tiểu Bạch quyết định có trắc trở tìm đồng minh, lập tức gọi ngay cho Lã Vọng Nguyệt.
“A… Sao có thể!” Lã Vọng Nguyệt lớn tiếng mắng, “Gã này thật quá đáng, có điều quả là rất hợp với phong cách tổng công nhỉ.”
“Ta phải làm sao đây?” Tiểu Bạch nhai mì nói, “Đừng nói làm tay trong, cả việc còn không có.”
“Không sao.” Lã Vọng Nguyệt đáp, “Ngươi tới công ty ta làm, ta nói với anh một tiếng, cho ngươi làm trợ lý là được.”
“A?” Tiểu Bạch lập tức đầy lòng hổ thẹn, “Ngươi sắp xếp cho ta với tiểu thụ, còn ngươi làm sao bây giờ?”
Lã Vọng Nguyệt bên kia dường như chẳng chút hề hấn, “Gần đây hai công ty hợp tác, ngươi theo anh trai ta đi bàn việc, chẳng phải vẫn gặp được hắn sao, này gọi là tình nghĩa không còn buôn bán còn!”
“A..” Tiểu Bạch nghe chăm chú đến nỗi đũa cũng tuột khỏi tay, “Vậy thì thật quá tốt, không biết tiểu thụ…”
“Ngươi cứ yên chí.” Lã Vọng Nguyệt nói như đinh đóng cột, “Ta còn không trị được hắn chắc!”
Lã Vọng Nguyệt đã đảm bảo, Tiểu Bạch lập tức lòng xuân phơi phới, sức lực tràn trề, cũng không thèm để ý Mặc Duy Chính không chịu mở miệng với bạn, chỉ coi hắn như không khí, một lòng mong chờ được cùng tiểu thụ bồi dưỡng gian tình.
Mặc Duy Chính nhìn Tiểu Bạch cả buổi chiều đắc ý dào dạt, gõ chữ lại hưng phấn ngâm nga hát hò, rõ ràng sáng nay còn ủ rũ, lúc đưa văn kiện cho Tiểu Bạch không nhịn được hỏi một câu chua chát, “Chuyện gì mà vui vẻ thế?”
“Đương nhiên là liên quan đến Lã quản lí anh tuấn đáng mến rồi .” Tiểu Bạch không chút giấu diếm đáp, hướng về phía Mặc Duy Chính tuyên chiến, anh khinh tôi, tôi vẫn còn người khác quan tâm để mắt!
Vừa nghe một câu, chua chát cũng lập tức chuyển thành cay nóng hừng hực, “Hắn? Liên quan hắn chuyện gì?”
“Tổng tài…” Tiểu Bạch nhận văn kiện đứng dậy đáp, “Đó là việc riêng của tôi.” Nói xong liền phải đi chuyển văn kiện rồi!
Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy thật quá hãnh diện vì bản thân, oán khí tích tụ xưa nay phóng ra bằng sạch, cả bước đi cũng thấy nhẹ nhàng, thiếu điều mọc cánh bay lên trời thành tiên heo mà thôi.
Ngược lại, tâm tình của Mặc Duy Chính không chút gì lạc quan như vậy, Tiểu Bạch cùng Lã quản lí? Mặc dù lòng hắn tò mò đến hệt như một đám bọt khí nối đuôi nhau nổi lên, nhưng cũng đành nghẹn ở trong lòng, sốt ruột cỡ nào cũng đâu thể gọi hỏi Lã quản lí được.
Dù sao đường nào cũng dẫn đến La Mã (1), Mặc Duy Chính quyết định tới chỗ Cố Nhã bóng gió xa gần, vừa tan sở lập tức một mình đến Bloody Mary. .
Uống hết một ly đắn đo hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi Tiểu Hòa, “Người làm trong quán không nhiều lắm nhỉ…”
“Vẫn ổn mà.” Tiểu Hòa quét mắt nhìn quanh.
“Ưm…” Mặc Duy Chính lại cạn thêm một ly, “Ta thấy hơi thiếu, sao Cố Nhã không tới giúp?” Nói gần nói xa, chẳng qua muốn hỏi Cố Nhã ở nơi nào.
“Cô ấy ấy à…” Tiểu Hòa cười nói, “Chỉ nằm dài ở nhà là giỏi thôi.”
“Ở nhà sao…” Mặc Duy Chính đụng phải tường, đành cúi đầu uống rượu.
Tiểu Hòa nói, “Trợ lý kia của ngươi chắc cũng phải xuất viện rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Mặc Duy Chính đáp, “Hôm qua gọi điện cho ta, ta đã nói thứ hai tuần sau đi làm rồi.”
“Vậy Tiểu Bạch ngươi định thế nào?” Tiểu Hòa hỏi thẳng, hôm nay nghe Cố Nhã nói Tiểu Bạch đêm qua gọi điện “tả oán”, không biết phải đi đâu làm, quyết đinh làm người tốt hỏi giúp bạn một câu.
Mặc Duy Chính trầm mặc hồi lâu, “Ta cũng không biết…”
“Cho cô ấy về nhà?” Tiểu Hòa hỏi.
Bản thân Mặc Duy Chính cũng bối rối, nói ra thì Tiểu Bạch làm trợ lý không đủ tiêu chuẩn, hắn cũng cần trợ lý kia hỗ trợ, nhưng lại không biết sắp xếp cho bạn thế nào, kết quả cả một ngày loay hoay không biết mở miệng nói gì với Tiểu Bạch. Vất vả mãi mới hỏi một câu, ai ngờ bạn lại nói toạc ra bạn có dính dáng với Lã quản lí?
Thấy hắn không nói một lời, Tiểu Hòa lên tiếng, “Hay để cô ấy về chỗ cũ làm?”
“Không được!” Mặc Duy Chính kiên quyết đáp, ra khỏi tầm mắt của hắn ai biết bạn lại làm ra chuyện long trời lở đất gì chứ!
“Vậy cùng làm trợ lý cũng được.” Tiểu Hòa thoải mái nói.
“Nhưng…” Mặc Duy Chính chần chừ, ” Trợ lý của ta vốn là một người phụ trách nội vụ công ty, một người chuyên xử lý chuyện hợp tác với công ty khác, sau khi trợ lý phụ trách ngoại vụ ra đi, ta đã tìm được người làm thay, giờ trợ lý nội vụ đương nhiên quay về xử lý nội vụ, nhưng Chu Tiểu Bạch quả thực không thể đảm nhận việc xử lý ngoại vụ được…”
“Cứ theo lời ngươi Tiểu Bạch kì này phải đi là chắc rồi?” Tiểu Hòa rót cho hắn đầy một ly hỏi.
“Có lẽ vậy.” Mặc Duy Chính nâng ly uống cạn.
“Lòng một đằng nói một nẻo đây…” Nhìn theo bóng hắn bước ra ngoài, Tiểu Hòa mỉm cười lẩm bẩm.
Tiểu Bạch thủy chung không rõ vì sao ánh mắt biểu thị trung thành tột độ của bạn lại bị Mặc Duy Chính hiểu thành muốn đi vệ sinh, có điều… nói cũng nói rồi, để tránh cho tổng tài khó xử, Tiểu Bạch chỉ đành dứt khoát gật đầu, “Tổng tài anh đúng là hiểu tôi!” Nói xong ưỡn ngực thẳng lưng nhằm hướng WC mà tiến.
Nếu đã quyết đem tổng tài trao đổi với Lã Vọng Nguyệt, thì đây chính là chút săn sóc ấm áp cuối cùng Tiểu Bạch dành cho tổng tài, thể hiện trực tiếp bằng cách tổng tài nói gì bạn làm nấy.
Thấy Tiểu Bạch thực sự đi WC, Mặc Duy Chính hơi có chút dương dương đắc ý vì khả năng “thấu hiểu” của bản thân, bỗng nghe di động vang lên, bước ra ngoài nghe mới hay chính là cô trợ lý nằm viện kia.
“Có chuyện gì sao?” Mặc Duy Chính hỏi luôn.
“Tổng tài… Hôm nay tôi xuất viện rồi, ở nhà nghỉ ngơi hai ba ngày là đi làm được.”
Một lời vừa nói, Mặc Duy Chính cả kinh, bản thân khi trước cũng chỉ mong trợ lý mau mau chóng chóng trở về, nhưng giờ chính tai nghe thấy lại có chút sửng sốt, “A… Cô xuất viện là tốt rồi…”
Vốn cũng không có nhu cầu “giải quyết”, Tiểu Bạch dạo lướt qua nhà vệ sinh một vòng rồi quay lại , đang định về phòng chợt nghe thanh âm của Mặc Duy Chính, xuất viện? Tiểu Bạch rón rén núp vào góc tường dỏng tai nghe trộm, tin tức gì cũng phải biết còn cập nhật cho Nữ Vương Nguyệt.
“Vậy tổng tài xem tôi lúc nào đi làm được?”
“Chuyện này, Vương trợ lý …” Mặc Duy Chính quả thực không biết nói sao cho phải.
Vương trợ lý? Tiểu Bạch sửng sốt, chẳng phải là trợ lý “gốc” của Mặc Duy Chính sao? Người nằm viện kia không lẽ sắp trở về?
Xong! Tiểu Bạch lập tức nghe một hồi chuông báo nguy, bạn sắp bị quét khỏi cửa đến nơi rồi!
Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một lát đáp, “Vậy cô… thứ hai tuần sau đi làm nhé.”
Tiểu Bạch bèn tự chỉnh lại, không phải là “sắp”, mà là “đã”…
Đợi Mặc Duy Chính vào phòng, Tiểu Bạch cách một hồi lâu mới nối gót, len lén liếc mắt nhìn hắn, tháng sau phải đi đâu sống đây?
Bữa cơm này với Tiểu Bạch mà nói là cơm miễn phí khó ăn nhất xưa nay, sớm biết rằng tổng tài tuyệt tình bạn đã không thèm giữ mặt mũi cho hắn, ăn càng nhiều càng tốt, đáng tiếc giờ tâm trạng ăn uống cũng chẳng còn, tinh thần sa sút tới cực độ.
Sáng hôm sau Tiểu Bạch đi làm thấp thỏm chờ nghe Mặc Duy Chính bảo bạn cuốn gói, nhưng hết cả một buổi sáng, hắn vẫn không đả động gì.
Tiểu Bạch ngồi trong canteen ăn mì, lòng đầy căm giận bất bình, tổng tài quả nhiên đê tiện vô sỉ, không có cả ý tứ xoa dịu cho bạn, chắc chắn định một câu là tống bạn đi, nếu không phải nghe lỏm được e là chỉ ngây ngốc chờ bị đá cái vèo, đến cơ hội chuẩn bị tinh thần cũng không có.
Tiểu Bạch quyết định có trắc trở tìm đồng minh, lập tức gọi ngay cho Lã Vọng Nguyệt.
“A… Sao có thể!” Lã Vọng Nguyệt lớn tiếng mắng, “Gã này thật quá đáng, có điều quả là rất hợp với phong cách tổng công nhỉ.”
“Ta phải làm sao đây?” Tiểu Bạch nhai mì nói, “Đừng nói làm tay trong, cả việc còn không có.”
“Không sao.” Lã Vọng Nguyệt đáp, “Ngươi tới công ty ta làm, ta nói với anh một tiếng, cho ngươi làm trợ lý là được.”
“A?” Tiểu Bạch lập tức đầy lòng hổ thẹn, “Ngươi sắp xếp cho ta với tiểu thụ, còn ngươi làm sao bây giờ?”
Lã Vọng Nguyệt bên kia dường như chẳng chút hề hấn, “Gần đây hai công ty hợp tác, ngươi theo anh trai ta đi bàn việc, chẳng phải vẫn gặp được hắn sao, này gọi là tình nghĩa không còn buôn bán còn!”
“A..” Tiểu Bạch nghe chăm chú đến nỗi đũa cũng tuột khỏi tay, “Vậy thì thật quá tốt, không biết tiểu thụ…”
“Ngươi cứ yên chí.” Lã Vọng Nguyệt nói như đinh đóng cột, “Ta còn không trị được hắn chắc!”
Lã Vọng Nguyệt đã đảm bảo, Tiểu Bạch lập tức lòng xuân phơi phới, sức lực tràn trề, cũng không thèm để ý Mặc Duy Chính không chịu mở miệng với bạn, chỉ coi hắn như không khí, một lòng mong chờ được cùng tiểu thụ bồi dưỡng gian tình.
Mặc Duy Chính nhìn Tiểu Bạch cả buổi chiều đắc ý dào dạt, gõ chữ lại hưng phấn ngâm nga hát hò, rõ ràng sáng nay còn ủ rũ, lúc đưa văn kiện cho Tiểu Bạch không nhịn được hỏi một câu chua chát, “Chuyện gì mà vui vẻ thế?”
“Đương nhiên là liên quan đến Lã quản lí anh tuấn đáng mến rồi .” Tiểu Bạch không chút giấu diếm đáp, hướng về phía Mặc Duy Chính tuyên chiến, anh khinh tôi, tôi vẫn còn người khác quan tâm để mắt!
Vừa nghe một câu, chua chát cũng lập tức chuyển thành cay nóng hừng hực, “Hắn? Liên quan hắn chuyện gì?”
“Tổng tài…” Tiểu Bạch nhận văn kiện đứng dậy đáp, “Đó là việc riêng của tôi.” Nói xong liền phải đi chuyển văn kiện rồi!
Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy thật quá hãnh diện vì bản thân, oán khí tích tụ xưa nay phóng ra bằng sạch, cả bước đi cũng thấy nhẹ nhàng, thiếu điều mọc cánh bay lên trời thành tiên heo mà thôi.
Ngược lại, tâm tình của Mặc Duy Chính không chút gì lạc quan như vậy, Tiểu Bạch cùng Lã quản lí? Mặc dù lòng hắn tò mò đến hệt như một đám bọt khí nối đuôi nhau nổi lên, nhưng cũng đành nghẹn ở trong lòng, sốt ruột cỡ nào cũng đâu thể gọi hỏi Lã quản lí được.
Dù sao đường nào cũng dẫn đến La Mã (1), Mặc Duy Chính quyết định tới chỗ Cố Nhã bóng gió xa gần, vừa tan sở lập tức một mình đến Bloody Mary. .
Uống hết một ly đắn đo hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi Tiểu Hòa, “Người làm trong quán không nhiều lắm nhỉ…”
“Vẫn ổn mà.” Tiểu Hòa quét mắt nhìn quanh.
“Ưm…” Mặc Duy Chính lại cạn thêm một ly, “Ta thấy hơi thiếu, sao Cố Nhã không tới giúp?” Nói gần nói xa, chẳng qua muốn hỏi Cố Nhã ở nơi nào.
“Cô ấy ấy à…” Tiểu Hòa cười nói, “Chỉ nằm dài ở nhà là giỏi thôi.”
“Ở nhà sao…” Mặc Duy Chính đụng phải tường, đành cúi đầu uống rượu.
Tiểu Hòa nói, “Trợ lý kia của ngươi chắc cũng phải xuất viện rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Mặc Duy Chính đáp, “Hôm qua gọi điện cho ta, ta đã nói thứ hai tuần sau đi làm rồi.”
“Vậy Tiểu Bạch ngươi định thế nào?” Tiểu Hòa hỏi thẳng, hôm nay nghe Cố Nhã nói Tiểu Bạch đêm qua gọi điện “tả oán”, không biết phải đi đâu làm, quyết đinh làm người tốt hỏi giúp bạn một câu.
Mặc Duy Chính trầm mặc hồi lâu, “Ta cũng không biết…”
“Cho cô ấy về nhà?” Tiểu Hòa hỏi.
Bản thân Mặc Duy Chính cũng bối rối, nói ra thì Tiểu Bạch làm trợ lý không đủ tiêu chuẩn, hắn cũng cần trợ lý kia hỗ trợ, nhưng lại không biết sắp xếp cho bạn thế nào, kết quả cả một ngày loay hoay không biết mở miệng nói gì với Tiểu Bạch. Vất vả mãi mới hỏi một câu, ai ngờ bạn lại nói toạc ra bạn có dính dáng với Lã quản lí?
Thấy hắn không nói một lời, Tiểu Hòa lên tiếng, “Hay để cô ấy về chỗ cũ làm?”
“Không được!” Mặc Duy Chính kiên quyết đáp, ra khỏi tầm mắt của hắn ai biết bạn lại làm ra chuyện long trời lở đất gì chứ!
“Vậy cùng làm trợ lý cũng được.” Tiểu Hòa thoải mái nói.
“Nhưng…” Mặc Duy Chính chần chừ, ” Trợ lý của ta vốn là một người phụ trách nội vụ công ty, một người chuyên xử lý chuyện hợp tác với công ty khác, sau khi trợ lý phụ trách ngoại vụ ra đi, ta đã tìm được người làm thay, giờ trợ lý nội vụ đương nhiên quay về xử lý nội vụ, nhưng Chu Tiểu Bạch quả thực không thể đảm nhận việc xử lý ngoại vụ được…”
“Cứ theo lời ngươi Tiểu Bạch kì này phải đi là chắc rồi?” Tiểu Hòa rót cho hắn đầy một ly hỏi.
“Có lẽ vậy.” Mặc Duy Chính nâng ly uống cạn.
“Lòng một đằng nói một nẻo đây…” Nhìn theo bóng hắn bước ra ngoài, Tiểu Hòa mỉm cười lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.