Kế Hoạch Lật Đổ Anh Bạn Nhất Khối!
Chương 4
Kỷ Mộc An
29/09/2023
Vương Ngạn đã từng yêu đương từ năm lớp 9 của mình, chỉ là tình yêu với một omega khiến cha hắn lo lắng cực kỳ.
Nói nhà họ Vương chức lớn lại rất có quyền trong giới kinh doanh nhưng cũng không phải là một đám người quý tộc dùng tiền để không chịu trách nhiệm với omega nhà người ta.
Bà nội Kim vội vàng ngăn cản. Cha mẹ Vương Ngạn từ khi sinh hắn ra hầu như chưa nuôi nấn hắn được một ngày đàng hoàng, thân là bà nội, bà hiểu tính cách của cháu mình là như thế nào, cũng không cấm hắn yêu sớm, nhưng cha mẹ hắn thì nhất quyết không cho, chia cắt tình yêu này chuyển cậu về vùng nông thôn để tiếp tục học hành.
Bà nội Kim cũng đi theo hắn về nông thôn, trốn trong vườn ngô sống một cuộc sống thật bình thường.
Bà nội Kim thậm chí còn đi nghe ngóng xem có đứa con omega nhà nào đẹp mắt may mối cho cậu.
“Thanh Giang Ninh, con không biết thật sao ?” Bà vừa chỉ vào tên thêu trên áo cậu, vừa hỏi.
Vương Ngạn đang dọn cơm, nghe được cái tên này thì nhướng mày một cái.
Hạng hai à.....
Hắn bình thường vẫn luôn tự tin về trình độ của hiểu nhanh của mình, cũng đa từng gặp qua rất nhiều người vì không thể thắng được hắn nên cố gắng cỡ nào, bình thường thì Vương Ngạn rất ít khi chú ý đến. Những người kia biết không theo kịp hắn thì cũng buông xuôi. Lúc hắn còn học cấp hai thì là vậy.
Nhưng đằng này lần nào xem bảng điểm cũng thấy cái tên Thanh Giang Ninh sát xao hắn mấy cái 0 phẩy, chưa bao giờ để vượt xa hơn. Vương Ngạn muốn không chú ý cũng khó.
Nghĩ vậy, tâm tình hắn cũng dấy lên tí tò mò.
Ngó đầu ra xem lần nữa dung mạo “hạng hai”.
Giang Ninh vẫn ngủ rất ngoan, có vẻ cậu thấy lạnh nên hơi cuộn người lại, áo sơ mi trắng học sinh bị bung ra khỏi quần, để lộ đoạn lưng gầy trắng nõn ra ngoài. Bà nội Kim lấy một cái chăn mỏng đến đắp lên người cậu. Gương mặt trước đó còn bực bội của cậu giãn ra không ít. Giang Ninh yếu ớt mơ hồ kêu lên vài tiếng khe khẽ rồi rút đầu vào chăn, một cơ hội cũng không cho Vương Ngạn nhìn mặt.
Vương Ngạn: “.......”
Bạn êy.
Ngủ hay tỉnh đấy.
Hắn cũng lười để tâm, đỡ bà nội Kim vào ăn cơm, giữa bữa cơm, mưa đổ xuống tầm tã hơn.
Ăn cơm xong, cất nhà hắn hoạt động bình thường chỉ là bà nội hơi lo lắng, lâu lâu lại đi sờ trán cậu mấy lần sợ cậu đột nhiên phát sốt.
“Tiểu Ngạn à......” Bà nội Kim gọi.
“Vâng ?” Vương Ngạn đang chơi dỡ trận game trên điện thoại ngóc đầu lên hỏi.
“Con xem xem người ta có sốt không giúp bà đi” bà nội Kim nói đoạn, xong còn cười hì hì.
Vương Ngạn cảm thấy bà cậu cô đơn quá rồi, không có việc gì làm lại đi thúc đẩy cháu trai mình yêu sớm, bà nội à. Bà suy nghĩ cũng thoáng quá rồi đấy.
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chứ để cậu phát sốt thì không hay cho lắm, hắn vẫn đứng dậy đến xem cậu.
Điện thoại trong túi quần Thanh Giang Ninh đột ngột rung lên, buộc cậu phải thức giấc.
Giang Ninh mơ mơ hồ hồ mở máy để lên tai nghe, nhưng lại không muốn thò tay ra khỏi chăn, vậy chỉ đành để hờ một bên tai, còn cả người cậu thì cuộn vào trong chăn.
“Nghe đây” Cậu nói, giọng hơi biếng nhác còn mang theo giọng mũi.
“Sao con không về nhà ?”
Mẹ Thanh chờ câu cả buổi, bây giờ cũng đã bảy giờ tối luôn rồi mà vẫn chưa thấy cậu, bà lo lắng gọi điện thoại hỏi.
“Con.....”
Giang Ninh sâu chuỗi sự việc trong ngày với bộ não không hoạt động bình thường. Cậu con mấy lần mới giật mình, lập tức bật đầu dậy.
Vương Ngạn đang định đến xem cậu có phát sốt hay không thì đột ngột bị một cái đầu lông xù đập thẳng vào trận đau đến mức hắn phải hả miệng rên một tiếng.
Ngược lại, Giang Ninh bị làm cho hoảng hồn, cậu ngã từ trên sô pha xuống đất, điện thoại lúc này hết pin cũng tắt ngóm luôn.
Vương Ngạn không nói hai lời liền bực bội, xách cậu từ dưới đất lên lại ghế sô pha.
“Bị điên à ?!”
“Cậu mới điên, đồ điên, đồ bắt cóc” Thanh Giang Ninh không chịu thua, một miệng cãi lại chẳng khác gì súng liên thanh bắn đùng đùng.
Vương Ngạn bị làm cho ngạc nhiên. Hắn tiết chế chút bực bội trong người nhìn cậu, lúc này Thanh Giang Ninh đã khóc không còn liêm sỉ. Vừa khóc vừa mắng vừa lấy tay áo lau lên. Nhưng vì tay áo khoác sần sùi ma sát lên vùng da mỏng manh quanh mắt khiến nó đỏ lên trông thấy.
Một bộ dạng như bị người khác bắt nạt, cực kì yếu ớt, cực kì khiến người khác thương hại.
Nhưng hắn lại không thương hại nổi.
Cậu khóc cả buổi, bà nội Kim bị kinh động nên cũng chạy ra ngoài xem. Thấy cậu bé vừa khóc bù lu bù loa thì xuất thần.
“Con làm cái gì vậy hả ?” Bà nghiêm giọng hỏi, bước nhanh đến bên cạnh Thanh Giang Ninh, không nói hai lời lấy tay vỗ vỗ lên lưng cậu, buông lời trấn an, thỉnh thoảng còn ngóc đầu lên mắng Vương Ngạn vài câu.
Vương • hình như không phải cháu ruột • Ngạn: “.........”
“Không phải, cậu ta tự té—“
“Cậu nói ai là đồ điên, câu mới là đồ điên !” Giang Ninh nằm trong lòng bà nội Kim hùng hồn bắn lại.
“Con nói ai điên hả, thằng bé xinh đẹp như vầy mà điên cái gì !” Bà nội Kim cảm thấy đứa cháu này của mình thật ngốc nghếch, trong lòng vừa tức giận vừa thở dài.
Vương • tự nhiên bị mắng • Ngạn: “.......”
Nói nhà họ Vương chức lớn lại rất có quyền trong giới kinh doanh nhưng cũng không phải là một đám người quý tộc dùng tiền để không chịu trách nhiệm với omega nhà người ta.
Bà nội Kim vội vàng ngăn cản. Cha mẹ Vương Ngạn từ khi sinh hắn ra hầu như chưa nuôi nấn hắn được một ngày đàng hoàng, thân là bà nội, bà hiểu tính cách của cháu mình là như thế nào, cũng không cấm hắn yêu sớm, nhưng cha mẹ hắn thì nhất quyết không cho, chia cắt tình yêu này chuyển cậu về vùng nông thôn để tiếp tục học hành.
Bà nội Kim cũng đi theo hắn về nông thôn, trốn trong vườn ngô sống một cuộc sống thật bình thường.
Bà nội Kim thậm chí còn đi nghe ngóng xem có đứa con omega nhà nào đẹp mắt may mối cho cậu.
“Thanh Giang Ninh, con không biết thật sao ?” Bà vừa chỉ vào tên thêu trên áo cậu, vừa hỏi.
Vương Ngạn đang dọn cơm, nghe được cái tên này thì nhướng mày một cái.
Hạng hai à.....
Hắn bình thường vẫn luôn tự tin về trình độ của hiểu nhanh của mình, cũng đa từng gặp qua rất nhiều người vì không thể thắng được hắn nên cố gắng cỡ nào, bình thường thì Vương Ngạn rất ít khi chú ý đến. Những người kia biết không theo kịp hắn thì cũng buông xuôi. Lúc hắn còn học cấp hai thì là vậy.
Nhưng đằng này lần nào xem bảng điểm cũng thấy cái tên Thanh Giang Ninh sát xao hắn mấy cái 0 phẩy, chưa bao giờ để vượt xa hơn. Vương Ngạn muốn không chú ý cũng khó.
Nghĩ vậy, tâm tình hắn cũng dấy lên tí tò mò.
Ngó đầu ra xem lần nữa dung mạo “hạng hai”.
Giang Ninh vẫn ngủ rất ngoan, có vẻ cậu thấy lạnh nên hơi cuộn người lại, áo sơ mi trắng học sinh bị bung ra khỏi quần, để lộ đoạn lưng gầy trắng nõn ra ngoài. Bà nội Kim lấy một cái chăn mỏng đến đắp lên người cậu. Gương mặt trước đó còn bực bội của cậu giãn ra không ít. Giang Ninh yếu ớt mơ hồ kêu lên vài tiếng khe khẽ rồi rút đầu vào chăn, một cơ hội cũng không cho Vương Ngạn nhìn mặt.
Vương Ngạn: “.......”
Bạn êy.
Ngủ hay tỉnh đấy.
Hắn cũng lười để tâm, đỡ bà nội Kim vào ăn cơm, giữa bữa cơm, mưa đổ xuống tầm tã hơn.
Ăn cơm xong, cất nhà hắn hoạt động bình thường chỉ là bà nội hơi lo lắng, lâu lâu lại đi sờ trán cậu mấy lần sợ cậu đột nhiên phát sốt.
“Tiểu Ngạn à......” Bà nội Kim gọi.
“Vâng ?” Vương Ngạn đang chơi dỡ trận game trên điện thoại ngóc đầu lên hỏi.
“Con xem xem người ta có sốt không giúp bà đi” bà nội Kim nói đoạn, xong còn cười hì hì.
Vương Ngạn cảm thấy bà cậu cô đơn quá rồi, không có việc gì làm lại đi thúc đẩy cháu trai mình yêu sớm, bà nội à. Bà suy nghĩ cũng thoáng quá rồi đấy.
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chứ để cậu phát sốt thì không hay cho lắm, hắn vẫn đứng dậy đến xem cậu.
Điện thoại trong túi quần Thanh Giang Ninh đột ngột rung lên, buộc cậu phải thức giấc.
Giang Ninh mơ mơ hồ hồ mở máy để lên tai nghe, nhưng lại không muốn thò tay ra khỏi chăn, vậy chỉ đành để hờ một bên tai, còn cả người cậu thì cuộn vào trong chăn.
“Nghe đây” Cậu nói, giọng hơi biếng nhác còn mang theo giọng mũi.
“Sao con không về nhà ?”
Mẹ Thanh chờ câu cả buổi, bây giờ cũng đã bảy giờ tối luôn rồi mà vẫn chưa thấy cậu, bà lo lắng gọi điện thoại hỏi.
“Con.....”
Giang Ninh sâu chuỗi sự việc trong ngày với bộ não không hoạt động bình thường. Cậu con mấy lần mới giật mình, lập tức bật đầu dậy.
Vương Ngạn đang định đến xem cậu có phát sốt hay không thì đột ngột bị một cái đầu lông xù đập thẳng vào trận đau đến mức hắn phải hả miệng rên một tiếng.
Ngược lại, Giang Ninh bị làm cho hoảng hồn, cậu ngã từ trên sô pha xuống đất, điện thoại lúc này hết pin cũng tắt ngóm luôn.
Vương Ngạn không nói hai lời liền bực bội, xách cậu từ dưới đất lên lại ghế sô pha.
“Bị điên à ?!”
“Cậu mới điên, đồ điên, đồ bắt cóc” Thanh Giang Ninh không chịu thua, một miệng cãi lại chẳng khác gì súng liên thanh bắn đùng đùng.
Vương Ngạn bị làm cho ngạc nhiên. Hắn tiết chế chút bực bội trong người nhìn cậu, lúc này Thanh Giang Ninh đã khóc không còn liêm sỉ. Vừa khóc vừa mắng vừa lấy tay áo lau lên. Nhưng vì tay áo khoác sần sùi ma sát lên vùng da mỏng manh quanh mắt khiến nó đỏ lên trông thấy.
Một bộ dạng như bị người khác bắt nạt, cực kì yếu ớt, cực kì khiến người khác thương hại.
Nhưng hắn lại không thương hại nổi.
Cậu khóc cả buổi, bà nội Kim bị kinh động nên cũng chạy ra ngoài xem. Thấy cậu bé vừa khóc bù lu bù loa thì xuất thần.
“Con làm cái gì vậy hả ?” Bà nghiêm giọng hỏi, bước nhanh đến bên cạnh Thanh Giang Ninh, không nói hai lời lấy tay vỗ vỗ lên lưng cậu, buông lời trấn an, thỉnh thoảng còn ngóc đầu lên mắng Vương Ngạn vài câu.
Vương • hình như không phải cháu ruột • Ngạn: “.........”
“Không phải, cậu ta tự té—“
“Cậu nói ai là đồ điên, câu mới là đồ điên !” Giang Ninh nằm trong lòng bà nội Kim hùng hồn bắn lại.
“Con nói ai điên hả, thằng bé xinh đẹp như vầy mà điên cái gì !” Bà nội Kim cảm thấy đứa cháu này của mình thật ngốc nghếch, trong lòng vừa tức giận vừa thở dài.
Vương • tự nhiên bị mắng • Ngạn: “.......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.