Chương 3: Bab
Thời Vọng Ngâm Nga
28/09/2023
Sáng hôm sau, trận tuyết đêm qua đã biến thành bão tuyết, bên ngoài đều là cuồng phong, tuyết rơi lớn đến toàn bộ tầm nhìn chỉ có một màu trắng. Hahna không thể đi đâu được, chỉ có thể đem một nắm tuyết về động bắt đầu luyện tập khống chế chúng chiến đấu. Cô nhỏ rất muốn thử dùng cả hai cái đuôi cùng lúc để tạo ra một cơn lốc băng tuyết, nhưng tạm thời hai cái đuôi vẫn không có cách cùng lúc hoạt động, Hahna lo khống chế cái này lại bỏ qua cái kia, mãi vẫn không có tiến triển, chỉ có thể trước hết tập luyện từng cái cho quen thuộc rồi mới nghĩ cách phối hợp sau.
Thương tích của Moaa vẫn chưa khỏi, nhưng nhờ có thuốc uống, hiện tại đã tự mình ngồi dậy nhìn Hahna tập luyện được, thấy cô bé cứ gian nan điều khiển cái đuôi mình cử động đúng quỹ đạo, hắn cười nói - "Con không nên quá chú tâm vào cái đuôi, cái đuôi chỉ là vật trung gian để khống chế năng lực của con thôi, điều quan trọng là điều khiển năng lực của mình."
Hahna dừng lại động tác, quay đầu nhìn Moaa, hai con mắt bé xíu toát ra hoang mang.
Moaa phì cười - "Có khó hiểu như vậy sao?"
Hahna không chần chờ lập tức gật đầu, cô bé trước giờ chưa từng tiếp xúc với mấy thứ như vầy đâu, không mường tượng được rốt cuộc là phải làm thế nào.
Moaa khẽ cười, châm chước tìm cách giải thích dễ hiểu nhất, cuối cùng hắn nói - "Tương tự như khi người ta vẽ tranh, điều đầu tiên cần làm là hình dung ra bức tranh mà mình muốn vẽ, cố gắng tưởng tượng hình ảnh mà mình muốn vẽ thật rõ ràng, sau đó mới đặt bút vẽ. Ban đầu có lẽ sẽ không lập tức vẽ được hình ảnh mình muốn, nhưng cứ liên tục tập luyện thì sớm muộn gì cũng có lúc vẽ ra thứ mình nghĩ trong đầu. Cái đuôi của con điều khiển năng lực cũng giống như ngón tay khống chế đầu bút, con nên tập trung vào nét vẽ của mình chứ không phải ngón tay hay đầu bút. Có hiểu không?"
Hai mắt Hahna sáng lên, thông suốt gật gật đầu, sau đó liền quay lại tiếp tục tập luyện, hai cái đuôi cứ thay phiên nhau đong đưa nhưng không cố sức như trước nữa, nhưng đổi lại là xung quanh cô bé bông tuyết và gió cứ loạn xạ cả lên.
Thấy con gái đã tìm được phương hướng, Moaa mỉm cười gật đầu. Hắn nhàm chán nhìn quanh hang động, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bọc da thú đặt cuối giường. Đó là bộ dụng cụ may vá của Moaa, mấy ngày trước hắn còn đang làm một bộ váy da mới cho Hahna, đã làm xong hơn phân nửa rồi. Moaa chần chờ một lát mới nhoài người cầm cái bọc lên. Hắn không phải chưa từng làm việc may vá, trước đây khi vừa vào tu tiên giới sư phụ hắn là một vị luyện khí sư, hai thầy trò dựa vào luyện chế pháp khí để đổi tài nguyên tu luyện, không chỉ may vá mà rèn đúc hay điêu khắc hắn đều biết cả.
Mở cái bọc lôi chiếc váy làm dở ra, đó là một chiếc váy đơn may từ da của bungia, con mồi mà Moaa hay săn nhất, nó có màu xám nhạt, được 'Moaa' cắt may rất tinh tế cẩn thận. Moaa cầm chiếc váy lên so so một chút, tưởng tượng đến lúc Hahna mặc nó lên người, vô thức nở nụ cười. Hắn lại moi những dụng cụ khác trong bọc ra, hai cái kim may một cái làm từ xương động vật, một cái làm từ gai của cây torki, một cuộn tơ nhện quỷ, một đoạn cỏ laycla.
Cỏ laycla là một loài thực vật rất đặc biệt chỉ mọc ven biển, ở vùng của Moaa chắc chắn không có, đoạn cỏ này là Bab, vị thủ lĩnh của bộ lạc Foiyadt vẫn luôn giúp đỡ Moaa đổi ở chợ phiên bảy năm trước mang về cho hắn. Cỏ laycla có hình dạng như cây tre nhưng nhỏ hơn tre rất nhiều, mỗi thân cây chỉ lớn cỡ một ngón tay và cao không quá đầu người, nó có một đặc trưng thú vị là trừ phần ngọn ra, mỗi một đốt của nó chiều dài luôn luôn bằng nhau, mặc kệ là cây mọc tốt hay không, thân mập hay ốm, độ dài mỗi đốt khi đã định hình luôn luôn chỉ có một độ dài như thế, chưa ai tìm được đốt laycla nào dài hay ngắn hơn dù chỉ một chút. Vì đặc trưng này, thân cây laycla được nhân loại dùng như tiêu chuẩn đo chiều dài. Mỗi đốt laycla dài chừng ba tấc (1 tấc cổ khoảng 4cm) được gọi là một lay, năm lay là một kumlay, mười lay là tumlay, năm mươi lay là kumbilay, và mười kumbilay gọi là turlay, đây là đơn vị dài nhất thường được dùng để ước chừng quãng đường từ nơi này tới nơi kia, còn sự thật thì chẳng ai đi đo những khoảng cách lớn làm gì.
Moaa cầm đoạn laycla của mình lên ngắm một lát, đoạn cây này chỉ có ba đốt, vỏ cây màu vàng tươi, giữa các đốt là một vòng gỗ hơi nhô lên có màu nhạt hơn những phần khác, mặt gỗ trơn bóng, sờ vào rất nhẵn nhụi. Moaa cảm thấy rất thú vị, tự nghĩ nếu có dịp hắn cũng muốn đi xem thử cây laycla rốt cuộc trông như thế nào.
Nhìn cái váy làm dở, Moaa trầm ngâm thật lâu. Hắn rốt cuộc vẫn phải bình tâm mà đối diện với sự thật rằng chính mình hiện tại, ở thế giới này, hắn là phái yếu, là giới tính khác hẳn với giới tính vốn có của mình. Á thú chính là nữ giới ở thế giới này, có thể kết hợp với một thú nhân để sinh sản.
Nghĩ đến việc này, Moaa lại bắt đầu miên man lật lại ký ức của thân thể này, nhớ đến ký ức khắc sâu nhất, đó là thời gian mang thai và sinh hạ Hahna. Moaa có thể cảm nhận được sự vui sướng của Moaa khi đó, mà bản thân hắn cũng vô thức mỉm cười khi nhớ đến. Chỉ là lật đến những chuyện xảy ra sau đó, Moaa lại không vui nổi, nhất là phần ký ức về thú nhân tên Bladim, daan của Hahna, và là bạn đời của Moaa. Hắn biết Moaa cho đến lúc chết đã không còn cảm giác gì với thú nhân đó, không có oán hận, cũng không có cảm tình, nhưng bản thân hắn là một linh hồn khác khi nhìn vào những gì xảy ra lại không thể không chán ghét người đó.
"Maam?" -Tiếng Hahna đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Moaa, cô bé đã đổi lại hình người và đang mặc váy da vào, thấy hắn đã hồi thần thì cười hỏi - "Maam suy nghĩ cái gì mà mặt đầy sát khí thế?"
Moaa ngẩn ra, bất đắc dĩ giải thích - "Không có gì, maam chỉ đang nhớ lại lúc Hahna ra đời, sau đó không nhịn được nghĩ đến daan con."
"Daan của Hahna?" - Hahna bĩu môi - "Maam khi không nghĩ đến người đó làm gì tự chuốc bực mình thế?"
"Ừ, không nghĩ đến gã đó nữa." - Moaa thở dài gật đầu, cầm lấy kim chỉ quyết định may cho xong cái váy. Hắn không biết chính mình hiện tại tâm tình là gì. Giới tính bị đổi khiến hắn khó chịu, nhưng ký ức của Moaa cùng với Hahna ở bên cạnh lại làm hắn cũng không quá kháng cự, thực sự rất phức tạp.
Hahna mặc đồ xong liền bò lên giường, tập luyện một lát cô nhỏ đã hơi mệt nên nằm nghiêng cạnh Moaa nhìn hắn làm việc, tò mò hỏi - "Maam đang làm cái gì thế?"
Moaa mỉm cười - "Làm cái váy mới cho con, thế nào?" - Vừa nói hắn vừa giơ cái váy lên cho con gái xem.
Hahna sờ cằm, chỉ vào vết nối hai tấm da ở bên hông cái váy nói - "Chỗ này có thể thêm một hàng nút lớn vào, có thể che chỗ nối sẽ đẹp hơn đấy."
"Con còn muốn đẹp? Chúng ta ở đây lấy đâu ra nút áo? - Moaa cười mắng.
" Có gì khó, để con đi làm. "- Hahna hào hứng nói, lập tức tuột xuống giường đến góc phòng chọn ra một đoạn xương động vật bắt đầu làm nút áo, Moaa chỉ lắc đầu rồi mặc kệ con bé.
Đến buổi chiều hai ngày sau, cơn bão tuyết mới dần dần yếu bớt, tuyết vẫn rơi nhưng gió đã yếu đi rất nhiều, Hahna quyết định đốt một cây đuốc to, xuống dưới vách đá cắt một ít dây của bọn rod lên bện đồ dùng. Dù sao hiện tại cũng không đi đâu xa được, muốn làm gì đó chỉ có thể lấy nguyên liệu xung quanh, cho nên lũ rod ở gần nhất liền gặp nạn. Đang lúc Hahna hăng hái đàn áp lũ rod, một tiếng thú rống quen thuộc đột ngột vang lên bên ngoài rừng rod.
Hahna mất một giây để nhớ ra đó là tiếng của thủ lĩnh Bab, vì vậy cầm đuốc đi ra ngoài đón.
Thú hình của Bab là một con tiris, loài vật thuộc họ mèo lớn có hình thể gần giống hổ, chiều cao từ vai xuống mặt đất xấp xỉ ba mét, thân hình to lớn bệ vệ, từng khối cơ bắp mượt mà căng chặt, lông trên người chủ yếu là màu đen, bóng loáng như sa tanh, ẩn ẩn xen kẽ những sợi lông màu đỏ như lửa cháy, tập trung nhiều nhất ở trên lưng, nhạt dần về phía bụng.
Màu đỏ lửa như thế là tượng trưng của cường giả ở thế giới này, cho dù là thú nhân hay dã thú, khi sắc đỏ trên lông liền thành một mảng thì sẽ được gọi là hoang thú, khi có một bộ phận da lông hoặc sừng gì đó hoàn toàn biến thành màu đỏ rực như lửa thì sẽ gọi là hung thú, màu đỏ càng nhiều thì thực lực của cá thể đó càng mạnh.
Hahna cầm đuốc chạy ra bìa rừng rod thì thấy Bab đã đứng ở đó, vẫn đang giữ hình thú, nhỏ liền chạy đến gần hô.
" Thủ lĩnh Bab, tuyết lớn như thế này sao chú lại vào rừng một mình? "
Bab nghi ngờ nhìn Hahna thật kỹ khiến nhỏ vô thức lùi về sau một bước, bị một con dã thú khổng lồ như vậy nhìn chằm chằm không phải là trải nghiệm thoải mái gì. May mà Bab cũng không nhìn lâu, hắn xoay sở một chút bỏ cái giỏ đang đeo bên hông ra, ngậm váy da để trên cùng rồi đi đến sau một cái cây lớn gần đó đổi về hình người. Trong lúc chờ đợi Hahna tò mò dòm cái giỏ một chút, bên trong có một ít củ lil, trên cùng là hai cây đuốc và đá đánh lửa cùng một cái túi da không biết chứa cái gì.
Đợi hai ba phút Bab đã quay lại. Cho dù hình người thì bộ dạng của hắn cũng rất đồ sộ, đứng gần hắn Hahna mới cảm nhận được rõ ràng chính mình còi cọc cỡ nào.
Thấy Hahna ngửa đầu nhìn mình với biểu tính tò mò và hưng phấn, Bab lại bắt đầu cảm thấy xa lạ. Hahna tính tình nhút nhát, trước đây chưa bao giờ dám đến gần hắn như vậy bao giờ.
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ có thể đoán rằng cô bé sắp trưởng thành nên tính tình bắt đầu thay đổi. Như thế này đúng là tốt hơn trước đây nhiều, vì vậy hắn cũng không để trong lòng, xách giỏ của mình vác lên vai, mở miệng hỏi -" Maam của con vẫn khỏe chứ? "
" Maam mấy hôm trước bị thương, nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi. Chú nhanh vào động sưởi ấm một chút, đi xa như vậy có lạnh lắm không? "- Hahna đáp lời, không rề rà quay lưng dẫn Bab đi vào rừng rod.
Cách nói năng của Hahna lại lần nữa làm Bab lạ lẫm, nhưng chú ý của hắn lại đặt vào câu đầu tiên của cô bé nên hoàn toàn bị bỏ qua. Hắn lấy cây đuốc của mình ra, mồi lửa từ đuốc của Hahna rồi cùng cô bé đi vào rừng rod, vừa đi vừa hỏi con bé tình trạng của Moaa.
Đi nửa chừng Hahna còn phải vòng vào giữa đám rod ôm bó dây leo vừa cướp được đem về. Bab vẫn luôn quan sát cô bé, càng nhìn càng thấy Hahna hiện tại hoạt bát nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều, vì vậy hắn buộc miệng nói -" Con cũng lớn rồi, sau này phải nỗ lực chăm sóc maam cho tốt đấy. "
Hahna bị hắn nói một câu không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn đáp lời -" Con biết, chú yên tâm. "
Lúc hai người vào đến hang động, Moaa đang ngồi trên giường may vá, chiếc váy da của Hahna đã sắp hoàn thành, hắn còn định xong cái này sẽ may thêm một ít phụ kiện khác cho con gái. Nhìn thấy Hahna đưa Bab vào, Moaa cũng rất ngạc nhiên, các thú nhân rất ít khi ra khỏi bộ lạc vào mùa tuyết, nhất là trong thời tiết như thế này.
" Thủ lĩnh Bab, tôi không nghĩ anh lại ra ngoài giữa trời gió tuyết thế này. Có chuyện gì xảy ra sao? "- Moaa xoay người muốn xuống giường chào hỏi.
Trong mắt Bab hiện lên chút kỳ quái, nhưng hắn chỉ ngăn Moaa lại nói -" Cậu ngồi đi, đừng xuống. "
Bab đi đến ngồi cạnh giường, cẩn thận hỏi thăm tình hình của Moaa, nghe hắn lo lắng chuyện lãnh địa thì trấn an -" Lúc đến tôi không thấy có dấu hiệu lãnh địa này đổi chủ, hẳn là con equas thắng. "
Moaa không nghi ngờ phán đoán của Bab, thở phào yên tâm -" Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cám ơn anh. "
" Không có gì. "- Bab bưng chén nước ấm Hahna vừa đưa qua hớp một ngụm, đồng thời kín đáo liếc nhìn Moaa một cái, trong mắt có chút suy tư.
Hắn uống xong một chén nước ấm, trong người dễ chịu không ít, đặt chén nước xuống mới nói đến mục đích của mình. -" Tư tế Kaon hai hôm trước nói với tôi năm nay mùa tuyết kéo dài, khoảng hơn mười ngày sau ngày mặt trời đỏ gió ấm mới đến, cho nên tôi đến báo cho cậu chuẩn bị, đừng ăn hết thức ăn dự trữ sớm. "
Moaa nghe vậy liền nhíu mày. Một năm của thế giới này bắt đầu từ ngày mặt trời đỏ ở cuối mùa tuyết, thường là ngay sau ngày đó gió ấm sẽ thổi từ hướng mặt trời mọc đến, chúng mang đến hơi ấm làm hoa limny nở rộ khắp rừng, cho nên được gọi là mùa hoa nở hay mùa hoa limny, cũng chính là mùa xuân. Sau khi hoa limny bắt đầu nở, băng tuyết bắt đầu tan, cây cối cũng đâm chồi nảy lộc, sau đó lần lượt nở hoa. Vào cuối mùa xuân, sẽ có một ngày Gió Lớn đánh dấu kết thúc mùa hoa, và mùa mưa bắt đầu khi cơn mưa đầu tiên hạ xuống mặt đất. Có đủ nước mưa bồi dưỡng, đài hoa sẽ lớn lên rất nhanh thành trái cây. Sau mùa mưa chính là mùa trái chín, ranh giới giữa hai mùa này không rất rõ ràng, trời sẽ dần ít mưa hơn, không khí dần dần khô ráo. Cuối cùng, khi tất cả trái cây đã chín, cây sẽ bắt đầu vứt bỏ lá của chúng để chuẩn bị cho mùa băng giá sắp đến, đó là mùa lá rụng. Khi cây cối đã hoàn thành việc này, gió lạnh từ hướng mặt trời lặn sẽ đến, đó là bắt đầu mùa tuyết. Một năm rốt cuộc có bao nhiêu ngày, mỗi mùa lại chính xác bao lâu hầu như mọi người đều không biết, thường chỉ có tư tế của các bộ lạc mới biết cách xác định các mốc thời gian của một năm, người bình thường chỉ nhận ra một ngày nào đó sắp đến thông qua dấu hiệu của tự nhiên.
Năm nay mùa tuyết kéo dài, hai cha con Moaa vốn đã thiếu thốn, lại thêm ra mười ngày sẽ càng khó khăn hơn. Moaa càng nghĩ càng lo lắng, hắn hiện tại còn đang bị thương, sắp tới hai cha con sẽ gặp khó khắn không nhỏ.
Bab quay lưng đi lấy cái giỏ của mình, lúc quay lại thì hơi sững sờ một chút. Moaa hôm nay thật khác. Vẫn gương mặt đó, vẫn biểu tình đó, nhưng cái cách Moaa cúi đầu suy nghĩ hay đôi tay đan vào nhau đặt trước bụng lại cho Bab cảm giác hết sức mới lạ, cùng với một chút xúc động gì đó mà hắn không rõ lắm là cảm giác gì.
Hahna còn đang bận đổi cái nồi nấu nước trên bếp thành cái nồi khác để chuẩn bị nấu bữa trưa, đột nhiên cảm thấy yên tĩnh nên tò mò nhìn qua, thấy hai người bên đó đã ngừng nói chuyện, một người cúi đầu suy tư, người còn lại thì thẫn thờ nhìn người kia. Kinh ngạc thoáng qua rồi hiểu ra nhe răng cười nghịch ngợm, cô nhóc đợi vài phút, xác định Bab vẫn chưa hoàn hồn thì cố ý dùng đũa gõ một cái vào thành nồi đá.
Âm thanh đột ngột làm hai người còn lại giật thót, Moaa thoát khỏi trầm tư nhìn qua, mà Bab thì luống cuống cúi đầu đem đồ dùng của mình lấy ra khỏi cái giỏ, đổ mớ củ lil ra nói với Moaa -" Tôi mang đến mấy củ lil, chắc cũng đủ ăn hai ba hôm đấy. "
Bên kia truyền đến tiếng Hahna phì cười làm Moaa không hiểu ra sao, nhưng hắn cũng nhận ra Bab xấu hổ, cho nên không để ý đến con bé mà áy náy nói với Bab -" Xin lỗi, lại làm phiền anh lo lắng. "
" Không có gì, tôi sống một mình nên thức ăn vẫn dư dả. Tôi cũng chỉ giúp được như thế. "
Nói đến đây Bab cũng thấy sốt ruột, nhìn một vòng hang động là biết thức ăn dự trữ của hai cha con Moaa chỉ đủ ăn mấy ngày nữa, mà Moaa bị thương không biết đến khi nào mới ra ngoài được, trời lại còn đang bão tuyết, hai người e là phải chịu đói. Hắn bắt đầu hối hận vì sao mình không mang củ lil nhiều hơn, dù sao hắn một mình mùa tuyết cũng đi săn và tìm thức ăn được.
Moaa dĩ nhiên không thấy Bab mang đồ đến ít, hắn mỉm cười nói -" Anh đã giúp đỡ chúng tôi đủ nhiều rồi, còn lại tôi sẽ nghĩ cách. "
Bab gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc ở lại giúp Moaa tìm đủ thức ăn rồi trở về, nhưng bộ lạc..
Suy nghĩ một lúc vẫn không có biện pháp, hắn chỉ có thể quyết định trở về sẽ tìm thêm thức ăn, lần sau đến mang theo cho Moaa.
Quyết định xong hắn không rề rà nữa, bỏ lại đồ tùy thân của mình vào giỏ rồi đứng dậy.
Moaa nhận ra hắn chuẩn bị đi liền nói -" Anh ở lại nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai hẵng về. "
Lần đầu tiên Bab được người khác mời ở lại hang động của mình, hắn cũng chần chờ nhưng nghĩ lại chuyện phải làm trước khi về bộ lạc, chỉ phải tiếc nuối lắc đầu.
" Không được, tôi phải về ngay. Mấy ngày nữa tôi lại đến. "
Moaa không để ý rằng người ở đây vẫn chưa phát triển đến mức biết nói lời khách sáo, cho nên cũng không cho rằng Bab sẽ đến thật, chỉ mỉm cười nói -" Vậy anh đi cẩn thận ".
Bab lại lần nữa cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không tỏ vẻ gì, gật đầu xách giỏ lên đi ra cửa. Moaa định đứng lên tiễn nhưng bị Hahna ngăn lại.
" Maam đừng xuống, để con.. "
Ngôn ngữ nơi này còn chưa có từ" tiễn khách ", cho nên Hahna chỉ phải bỏ dở nửa câu. Bab nhìn cô bé một cái rồi đi ra cửa hang. Lúc này Moaa mới ý thức được hành vi của mình cùng Moaa trước đây khác biệt quá nhiều, không biết Bab có nhận ra hay không.
Hahna tiễn Bab đi rồi trở vào cũng nói -" Có phải chúng ta cư xử quá khác lạ hay không, chú Bab vừa rồi cứ nhìn con quái quái. "
" Hình như thế. "- Moaa thở ra.
Hahna nhún vai, vừa dọn số củ lil Bab để lại vừa nói -" Kệ đi, con không tin người ở đây thông minh đến mức nghĩ ra được chuyện mượn xác hoàn hồn. "
Moaa chỉ ừ một tiếng, hắn không lo lắng chuyện đó mà đang nghĩ đến chuyện tìm thức ăn, Bab đến nhắc nhở hắn rằng sinh tồn ở thế giới này gian nan cỡ nào. Nhớ lại số thức ăn dự trữ đã có, mà bản thân mình còn chưa xuống giường được, Moaa lại muốn thở dài, chẳng lẽ thật phải chịu đói vài ngày?
Hahna thì không nghĩ nhiều đến thế, cô bé Luci từ nhỏ sống cùng ba anh chị của mình, chưa từng biết cái gì là thiếu thốn, ăn chưa no lo chưa tới nên dù có ký ức của Hahna cũng không mấy để tâm đến chuyện thức ăn. Cô nhỏ bận bịu đem mớ củ lil đến chỗ Moaa trước đây hay cất chúng, sau đó lại bực bội càu nhàu phải nhanh chóng đan mấy cái rổ để chứa chúng cho gọn gàng.
Hahna dọn dẹp xong thì đồ ăn trong nồi cũng nấu chín, hai cha con liền ăn bữa chiều. Lúc đang ăn Moaa đột nhiên nói -" Chúng ta vào hồ nước cuối hang động tắm rửa một cái nhé. "
Hahna không đợi nhai xong thịt trong miệng đã vội gật đầu lia lịa, cố nuốt xuống rồi nói -" Con cũng đang nghĩ đến đó, có khách đến nhà con mới để ý chính mình luộm thuộm quá sức. Còn phải chải lại tóc nữa, để lát con làm cây lược. "
" Ừ, vừa rồi maam cũng ngại lắm luôn. "- Moaa xấu hổ nói. Có lẽ Bab sẽ nhận thấy hai người kỳ lạ, nhưng hắn không thể chịu được cơ thể mình không sạch sẽ như thế này.
Vì vậy ăn cơm xong, đợi một lúc cho tiêu thực rồi Hahna liền đỡ Moaa đi vào cuối hang động.
Sâu gần trăm mét bên trong, hang động ở chỗ này bị một vách đá chặn ngang, mà dọc theo vách đá, một dòng sông ngầm nhỏ chảy từ trái qua phải, từ trong rất nhiều khe đá trên vách động chảy ra, ngang qua một hồ nước dưới chân vách đá lại thông qua mấy cái khe đá trên vách động bên kia chảy đi, cũng không biết liên thông đến đâu. Nước rất trong, bình thường hơi lạnh, nhưng vào lúc này so với nhiệt độ ngoài trời lại rất ấm áp. Hai cha con Moaa lúc này đã cởi bỏ đồ da trên người, xuống hồ nước tắm rửa. Trên vách đá gần đó cắm một cây đuốc, ánh sáng màu vàng cam chập chờn theo từng cơn gió nhè nhẹ không biết thổi từ khe đá nào ra.
" Cái thân thể này không biết đã bao lâu rồi không tắm rửa, bẩn không chịu nổi luôn. Không có xà phòng tắm kiểu này cực quá. "- Hahna một bên tự mình chà rửa thân thể, một bên oán giận lầm bầm.
Moaa đang giúp con bé gội đầu, hắn không nói gì nhưng trong lòng cũng nhận đồng, tóc của Hahna rất lâu không có chăm sóc, rối đến mức hắn không biết làm sao để chải vuốt tốt được.
" Chịu khó một chút, đợi mùa hoa tới chúng ta tìm xem có cái gì dùng tắm rửa được không. "- Moaa chỉ có thể an ủi con gái như thế.
Hahna thở dài, tiếp tục vất vả làm sạch chính mình. Yên lặng một lúc, cô nhỏ lại rầm rì hỏi -" Maam, maam có muốn.. ờ.. tái giá không? "
" Tái giá? "- Moaa không đề phòng bị từ ngữ này làm cho sửng sốt.
" Phải đó, maam còn trẻ mà, tìm một người khác làm bạn cũng tốt thôi. "- Hahna giống như chỉ tùy tiện nói.
Moaa dở khóc dở cười xoa đầu cô bé, đứa bé này dù sao cũng không phải Hahna trước đây, nghĩ nhiều một chút là bình thường. Moaa cũng không dám chắc điều gì, nhưng ít nhất hiện tại hắn không tin chính mình có thể chịu được cùng một thú nhân khác chung sống, vì vậy cười nói -" Đừng suy nghĩ lung tung, maam không nghĩ đến chuyện đó đâu. "
" Thật sao? Kỳ thật, con thấy thủ lĩnh Bab cũng rất tốt. "- Hahna cười hì hì nói.
Moaa ngạc nhiên đến dừng động tác trên tay lại -" Thủ lĩnh Bab? Sao có thể? Chú ấy đối với maam không có ý tứ gì cả. "- Cái này hắn có thể khẳng định, Bab trước nay chưa từng có gì mập mờ với Moaa, tên đó dường như chỉ đơn thuần là thương hại người không may mà thôi, tận tình giúp đỡ, nhưng cũng không quá để tâm người mình giúp nghĩ gì về mình.
Hahna ngược lại không nghĩ như vậy, cười hì hì nói -" Bây giờ không có không có nghĩa sau này cũng không. Theo con thấy, nếu maam muốn tái giá, tốt nhất chọn người như thủ lĩnh Bab là tốt nhất, nhìn rất đáng tin. "
" Bớt nói lung tung đi. "- Moaa chọc trán Hahna mắng.
Hahna cười hì hì che trán, chăm chú tắm một lúc lại bắt đầu thắc mắc -" Con nhớ chú Bab năm nay cũng cỡ ba sáu ba bảy tuổi rồi hén, sao chú ấy còn chưa có bạn đời nhỉ? "
" Làm sao maam biết được, có lẽ không tìm được người thích hợp. "
" Maam không thấy kỳ lạ sao? Thú nhân cùng á thú ở thế giới này có ý thức đến chuyện bạn đời có thích hợp hay không sao? "- Hahna càng không chịu bỏ qua.
" Luôn có những người tâm tư phức tạp hơn người khác mà, chú Bab nếu giống người thường thì sẽ không mất công giúp đỡ chúng ta làm gì. "- Moaa không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục câu chuyện cùng con bé.
Hahna gật đầu lia lịa -" Đúng đó, chú Bab đặc biệt thông minh, còn đặc biệt tốt bụng có phải không? "
Rốt cuộc hiểu được ý đồ của Hahna, Moaa tức giận đến đét mông con bé -" Con còn chưa từ bỏ à? "
Hahna ngược lại cười ha hả -" Maam có nhìn thấy hình thú của chú Bab chưa? Oai phết! Đàn ông độc thân có thực lực có trí tuệ còn có đạo đức, đi đâu tìm người thứ hai đây? Maam phải tranh thủ đó. "
" Tranh cái đầu con ấy!"
Moaa dở khóc dở cười, chưa nói đến Bab có thể để ý hắn hay không, bản thân hắn còn vướng bận Hahna thì đừng nghĩ đến chuyện kết giao với ai, làm gì có người nào nguyện ý rời khỏi bộ lạc vào rừng sống với hắn, tránh còn không kịp đâu.
Sau hơn một giờ vất vả tắm rửa, cuối cùng hai cha con cũng miễn cưỡng có thể xem như sạch sẽ quay về chỗ ở. Lúc này trời đã tối hẳn, tuyết vẫn đang rơi nhưng gió bên ngoài đã quay về cường độ bình thường, cơn bão cuối cùng cũng qua. Moaa và Hahna ngồi hong cho khô tóc, sau đó cùng lên giường đi ngủ.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong rừng, Bab vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn đang lang thang trong rừng tìm kiếm con mồi. Hắn cần săn được con mồi đủ lớn để chia cho cả bộ lạc, cho dù thú hình là tiris, một trong những loài săn mồi mạnh nhất thì nhiệm vụ này cũng không dễ thực hiện. Mùa tuyết rất khó tìm được con mồi, con mồi đủ lớn như hắn muốn càng khó tìm hơn, nhưng Bab không có cách nào khác. Việc hắn giúp đỡ Moaa vẫn luôn bị cả bộ lạc phản đối, nếu không phải thực lực của hắn trội hẳn so với tất cả thú nhân khác, tư tế đã đổi thủ lĩnh từ lâu. Cho nên mỗi lần đến thăm cha con Moaa, hắn đều săn một con mồi lớn mang về, như vậy sẽ không ai nói hắn cái gì nữa. Dù rằng như vậy rất vất vả, hắn cũng chưa từng nghĩ đến từ bỏ.
Trước đây, bộ lạc Foyadt cũng từng có một nữ thú nhân ra đời, lúc ấy Bab còn rất nhỏ, chỉ vừa học được tự do chuyển đổi hình thú và hình người.
Hắn còn nhớ rõ, thú hình của cô bé là một con vật gần giống gấu, bộ lông màu trắng bạc, đôi tai nhòn nhọn có túm lông rất dài nhìn hết sức đáng yêu. Đáng tiếc cả bộ lạc chỉ có hắn nhận ra điều đó, mọi người nhìn cô bé đều chỉ hoảng sợ và giận dữ. Và, đứa bé vừa ra đời, còn chưa kịp mở mắt đã bị vứt bỏ cho dã thú ăn thịt.
Bab đã lén chạy ra, kịp thời giấu nó trước khi có dã thú phát hiện. Hắn cố gắng nuôi đứa bé, nhưng không có maam chăm sóc, Bab lại không thể luôn trốn ra ngoài một mình, chỉ mấy ngày sau đứa nhỏ đã chết trong hốc cây mà Bab giấu nó.
Bab đã khó chịu rất lâu, lâu đến mức người trong bộ lạc cho rằng tính tình của hắn thay đổi, trở nên trầm mặc ít lời, mà hắn quả thật cũng không thích nói chuyện với người khác, cho dù là maam và daan của mình. Hắn nhận ra mình luôn suy nghĩ quá kỳ lạ so với người khác, hắn không hiểu vì sao mọi người lại nghĩ như vậy, và mọi người cũng không hiểu hắn nghĩ cái gì. Bab theo bản năng học được giữ im lặng để bảo vệ mình, cho nên hắn yên ổn lớn lên, và ngày càng mạnh mẽ. Lúc hắn vừa lớn, có rất nhiều á thú muốn kết đôi với hắn, trong bộ lạc và ngoài bộ lạc đều có, nhưng Bab đều từ chối, hắn cảm thấy bản thân mình không thể chung sống với một người mà không thể hiểu nhau. Ý nghĩ này đúng là kỳ quặc, nhưng hắn không thể làm khác.
Cho đến khi gặp phải Moaa, biết được lý do hắn một mình sống trong rừng, cảm giác khó chịu năm xưa lại lần nữa trở về, cho nên mặc kệ phản đối và mâu thuẫn của bộ lạc, hắn vẫn quyết tâm giúp đỡ Moaa. Hắn không biết những gì mình đang làm có ý nghĩa gì, hắn chỉ là muốn làm mà thôi. Vì đứa bé đã chết năm đó, vì đứa bé may mắn có một maam không từ bỏ hiện tại, hắn sẽ nỗ lực!
Thương tích của Moaa vẫn chưa khỏi, nhưng nhờ có thuốc uống, hiện tại đã tự mình ngồi dậy nhìn Hahna tập luyện được, thấy cô bé cứ gian nan điều khiển cái đuôi mình cử động đúng quỹ đạo, hắn cười nói - "Con không nên quá chú tâm vào cái đuôi, cái đuôi chỉ là vật trung gian để khống chế năng lực của con thôi, điều quan trọng là điều khiển năng lực của mình."
Hahna dừng lại động tác, quay đầu nhìn Moaa, hai con mắt bé xíu toát ra hoang mang.
Moaa phì cười - "Có khó hiểu như vậy sao?"
Hahna không chần chờ lập tức gật đầu, cô bé trước giờ chưa từng tiếp xúc với mấy thứ như vầy đâu, không mường tượng được rốt cuộc là phải làm thế nào.
Moaa khẽ cười, châm chước tìm cách giải thích dễ hiểu nhất, cuối cùng hắn nói - "Tương tự như khi người ta vẽ tranh, điều đầu tiên cần làm là hình dung ra bức tranh mà mình muốn vẽ, cố gắng tưởng tượng hình ảnh mà mình muốn vẽ thật rõ ràng, sau đó mới đặt bút vẽ. Ban đầu có lẽ sẽ không lập tức vẽ được hình ảnh mình muốn, nhưng cứ liên tục tập luyện thì sớm muộn gì cũng có lúc vẽ ra thứ mình nghĩ trong đầu. Cái đuôi của con điều khiển năng lực cũng giống như ngón tay khống chế đầu bút, con nên tập trung vào nét vẽ của mình chứ không phải ngón tay hay đầu bút. Có hiểu không?"
Hai mắt Hahna sáng lên, thông suốt gật gật đầu, sau đó liền quay lại tiếp tục tập luyện, hai cái đuôi cứ thay phiên nhau đong đưa nhưng không cố sức như trước nữa, nhưng đổi lại là xung quanh cô bé bông tuyết và gió cứ loạn xạ cả lên.
Thấy con gái đã tìm được phương hướng, Moaa mỉm cười gật đầu. Hắn nhàm chán nhìn quanh hang động, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bọc da thú đặt cuối giường. Đó là bộ dụng cụ may vá của Moaa, mấy ngày trước hắn còn đang làm một bộ váy da mới cho Hahna, đã làm xong hơn phân nửa rồi. Moaa chần chờ một lát mới nhoài người cầm cái bọc lên. Hắn không phải chưa từng làm việc may vá, trước đây khi vừa vào tu tiên giới sư phụ hắn là một vị luyện khí sư, hai thầy trò dựa vào luyện chế pháp khí để đổi tài nguyên tu luyện, không chỉ may vá mà rèn đúc hay điêu khắc hắn đều biết cả.
Mở cái bọc lôi chiếc váy làm dở ra, đó là một chiếc váy đơn may từ da của bungia, con mồi mà Moaa hay săn nhất, nó có màu xám nhạt, được 'Moaa' cắt may rất tinh tế cẩn thận. Moaa cầm chiếc váy lên so so một chút, tưởng tượng đến lúc Hahna mặc nó lên người, vô thức nở nụ cười. Hắn lại moi những dụng cụ khác trong bọc ra, hai cái kim may một cái làm từ xương động vật, một cái làm từ gai của cây torki, một cuộn tơ nhện quỷ, một đoạn cỏ laycla.
Cỏ laycla là một loài thực vật rất đặc biệt chỉ mọc ven biển, ở vùng của Moaa chắc chắn không có, đoạn cỏ này là Bab, vị thủ lĩnh của bộ lạc Foiyadt vẫn luôn giúp đỡ Moaa đổi ở chợ phiên bảy năm trước mang về cho hắn. Cỏ laycla có hình dạng như cây tre nhưng nhỏ hơn tre rất nhiều, mỗi thân cây chỉ lớn cỡ một ngón tay và cao không quá đầu người, nó có một đặc trưng thú vị là trừ phần ngọn ra, mỗi một đốt của nó chiều dài luôn luôn bằng nhau, mặc kệ là cây mọc tốt hay không, thân mập hay ốm, độ dài mỗi đốt khi đã định hình luôn luôn chỉ có một độ dài như thế, chưa ai tìm được đốt laycla nào dài hay ngắn hơn dù chỉ một chút. Vì đặc trưng này, thân cây laycla được nhân loại dùng như tiêu chuẩn đo chiều dài. Mỗi đốt laycla dài chừng ba tấc (1 tấc cổ khoảng 4cm) được gọi là một lay, năm lay là một kumlay, mười lay là tumlay, năm mươi lay là kumbilay, và mười kumbilay gọi là turlay, đây là đơn vị dài nhất thường được dùng để ước chừng quãng đường từ nơi này tới nơi kia, còn sự thật thì chẳng ai đi đo những khoảng cách lớn làm gì.
Moaa cầm đoạn laycla của mình lên ngắm một lát, đoạn cây này chỉ có ba đốt, vỏ cây màu vàng tươi, giữa các đốt là một vòng gỗ hơi nhô lên có màu nhạt hơn những phần khác, mặt gỗ trơn bóng, sờ vào rất nhẵn nhụi. Moaa cảm thấy rất thú vị, tự nghĩ nếu có dịp hắn cũng muốn đi xem thử cây laycla rốt cuộc trông như thế nào.
Nhìn cái váy làm dở, Moaa trầm ngâm thật lâu. Hắn rốt cuộc vẫn phải bình tâm mà đối diện với sự thật rằng chính mình hiện tại, ở thế giới này, hắn là phái yếu, là giới tính khác hẳn với giới tính vốn có của mình. Á thú chính là nữ giới ở thế giới này, có thể kết hợp với một thú nhân để sinh sản.
Nghĩ đến việc này, Moaa lại bắt đầu miên man lật lại ký ức của thân thể này, nhớ đến ký ức khắc sâu nhất, đó là thời gian mang thai và sinh hạ Hahna. Moaa có thể cảm nhận được sự vui sướng của Moaa khi đó, mà bản thân hắn cũng vô thức mỉm cười khi nhớ đến. Chỉ là lật đến những chuyện xảy ra sau đó, Moaa lại không vui nổi, nhất là phần ký ức về thú nhân tên Bladim, daan của Hahna, và là bạn đời của Moaa. Hắn biết Moaa cho đến lúc chết đã không còn cảm giác gì với thú nhân đó, không có oán hận, cũng không có cảm tình, nhưng bản thân hắn là một linh hồn khác khi nhìn vào những gì xảy ra lại không thể không chán ghét người đó.
"Maam?" -Tiếng Hahna đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Moaa, cô bé đã đổi lại hình người và đang mặc váy da vào, thấy hắn đã hồi thần thì cười hỏi - "Maam suy nghĩ cái gì mà mặt đầy sát khí thế?"
Moaa ngẩn ra, bất đắc dĩ giải thích - "Không có gì, maam chỉ đang nhớ lại lúc Hahna ra đời, sau đó không nhịn được nghĩ đến daan con."
"Daan của Hahna?" - Hahna bĩu môi - "Maam khi không nghĩ đến người đó làm gì tự chuốc bực mình thế?"
"Ừ, không nghĩ đến gã đó nữa." - Moaa thở dài gật đầu, cầm lấy kim chỉ quyết định may cho xong cái váy. Hắn không biết chính mình hiện tại tâm tình là gì. Giới tính bị đổi khiến hắn khó chịu, nhưng ký ức của Moaa cùng với Hahna ở bên cạnh lại làm hắn cũng không quá kháng cự, thực sự rất phức tạp.
Hahna mặc đồ xong liền bò lên giường, tập luyện một lát cô nhỏ đã hơi mệt nên nằm nghiêng cạnh Moaa nhìn hắn làm việc, tò mò hỏi - "Maam đang làm cái gì thế?"
Moaa mỉm cười - "Làm cái váy mới cho con, thế nào?" - Vừa nói hắn vừa giơ cái váy lên cho con gái xem.
Hahna sờ cằm, chỉ vào vết nối hai tấm da ở bên hông cái váy nói - "Chỗ này có thể thêm một hàng nút lớn vào, có thể che chỗ nối sẽ đẹp hơn đấy."
"Con còn muốn đẹp? Chúng ta ở đây lấy đâu ra nút áo? - Moaa cười mắng.
" Có gì khó, để con đi làm. "- Hahna hào hứng nói, lập tức tuột xuống giường đến góc phòng chọn ra một đoạn xương động vật bắt đầu làm nút áo, Moaa chỉ lắc đầu rồi mặc kệ con bé.
Đến buổi chiều hai ngày sau, cơn bão tuyết mới dần dần yếu bớt, tuyết vẫn rơi nhưng gió đã yếu đi rất nhiều, Hahna quyết định đốt một cây đuốc to, xuống dưới vách đá cắt một ít dây của bọn rod lên bện đồ dùng. Dù sao hiện tại cũng không đi đâu xa được, muốn làm gì đó chỉ có thể lấy nguyên liệu xung quanh, cho nên lũ rod ở gần nhất liền gặp nạn. Đang lúc Hahna hăng hái đàn áp lũ rod, một tiếng thú rống quen thuộc đột ngột vang lên bên ngoài rừng rod.
Hahna mất một giây để nhớ ra đó là tiếng của thủ lĩnh Bab, vì vậy cầm đuốc đi ra ngoài đón.
Thú hình của Bab là một con tiris, loài vật thuộc họ mèo lớn có hình thể gần giống hổ, chiều cao từ vai xuống mặt đất xấp xỉ ba mét, thân hình to lớn bệ vệ, từng khối cơ bắp mượt mà căng chặt, lông trên người chủ yếu là màu đen, bóng loáng như sa tanh, ẩn ẩn xen kẽ những sợi lông màu đỏ như lửa cháy, tập trung nhiều nhất ở trên lưng, nhạt dần về phía bụng.
Màu đỏ lửa như thế là tượng trưng của cường giả ở thế giới này, cho dù là thú nhân hay dã thú, khi sắc đỏ trên lông liền thành một mảng thì sẽ được gọi là hoang thú, khi có một bộ phận da lông hoặc sừng gì đó hoàn toàn biến thành màu đỏ rực như lửa thì sẽ gọi là hung thú, màu đỏ càng nhiều thì thực lực của cá thể đó càng mạnh.
Hahna cầm đuốc chạy ra bìa rừng rod thì thấy Bab đã đứng ở đó, vẫn đang giữ hình thú, nhỏ liền chạy đến gần hô.
" Thủ lĩnh Bab, tuyết lớn như thế này sao chú lại vào rừng một mình? "
Bab nghi ngờ nhìn Hahna thật kỹ khiến nhỏ vô thức lùi về sau một bước, bị một con dã thú khổng lồ như vậy nhìn chằm chằm không phải là trải nghiệm thoải mái gì. May mà Bab cũng không nhìn lâu, hắn xoay sở một chút bỏ cái giỏ đang đeo bên hông ra, ngậm váy da để trên cùng rồi đi đến sau một cái cây lớn gần đó đổi về hình người. Trong lúc chờ đợi Hahna tò mò dòm cái giỏ một chút, bên trong có một ít củ lil, trên cùng là hai cây đuốc và đá đánh lửa cùng một cái túi da không biết chứa cái gì.
Đợi hai ba phút Bab đã quay lại. Cho dù hình người thì bộ dạng của hắn cũng rất đồ sộ, đứng gần hắn Hahna mới cảm nhận được rõ ràng chính mình còi cọc cỡ nào.
Thấy Hahna ngửa đầu nhìn mình với biểu tính tò mò và hưng phấn, Bab lại bắt đầu cảm thấy xa lạ. Hahna tính tình nhút nhát, trước đây chưa bao giờ dám đến gần hắn như vậy bao giờ.
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ có thể đoán rằng cô bé sắp trưởng thành nên tính tình bắt đầu thay đổi. Như thế này đúng là tốt hơn trước đây nhiều, vì vậy hắn cũng không để trong lòng, xách giỏ của mình vác lên vai, mở miệng hỏi -" Maam của con vẫn khỏe chứ? "
" Maam mấy hôm trước bị thương, nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi. Chú nhanh vào động sưởi ấm một chút, đi xa như vậy có lạnh lắm không? "- Hahna đáp lời, không rề rà quay lưng dẫn Bab đi vào rừng rod.
Cách nói năng của Hahna lại lần nữa làm Bab lạ lẫm, nhưng chú ý của hắn lại đặt vào câu đầu tiên của cô bé nên hoàn toàn bị bỏ qua. Hắn lấy cây đuốc của mình ra, mồi lửa từ đuốc của Hahna rồi cùng cô bé đi vào rừng rod, vừa đi vừa hỏi con bé tình trạng của Moaa.
Đi nửa chừng Hahna còn phải vòng vào giữa đám rod ôm bó dây leo vừa cướp được đem về. Bab vẫn luôn quan sát cô bé, càng nhìn càng thấy Hahna hiện tại hoạt bát nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều, vì vậy hắn buộc miệng nói -" Con cũng lớn rồi, sau này phải nỗ lực chăm sóc maam cho tốt đấy. "
Hahna bị hắn nói một câu không hiểu ra làm sao, nhưng vẫn đáp lời -" Con biết, chú yên tâm. "
Lúc hai người vào đến hang động, Moaa đang ngồi trên giường may vá, chiếc váy da của Hahna đã sắp hoàn thành, hắn còn định xong cái này sẽ may thêm một ít phụ kiện khác cho con gái. Nhìn thấy Hahna đưa Bab vào, Moaa cũng rất ngạc nhiên, các thú nhân rất ít khi ra khỏi bộ lạc vào mùa tuyết, nhất là trong thời tiết như thế này.
" Thủ lĩnh Bab, tôi không nghĩ anh lại ra ngoài giữa trời gió tuyết thế này. Có chuyện gì xảy ra sao? "- Moaa xoay người muốn xuống giường chào hỏi.
Trong mắt Bab hiện lên chút kỳ quái, nhưng hắn chỉ ngăn Moaa lại nói -" Cậu ngồi đi, đừng xuống. "
Bab đi đến ngồi cạnh giường, cẩn thận hỏi thăm tình hình của Moaa, nghe hắn lo lắng chuyện lãnh địa thì trấn an -" Lúc đến tôi không thấy có dấu hiệu lãnh địa này đổi chủ, hẳn là con equas thắng. "
Moaa không nghi ngờ phán đoán của Bab, thở phào yên tâm -" Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cám ơn anh. "
" Không có gì. "- Bab bưng chén nước ấm Hahna vừa đưa qua hớp một ngụm, đồng thời kín đáo liếc nhìn Moaa một cái, trong mắt có chút suy tư.
Hắn uống xong một chén nước ấm, trong người dễ chịu không ít, đặt chén nước xuống mới nói đến mục đích của mình. -" Tư tế Kaon hai hôm trước nói với tôi năm nay mùa tuyết kéo dài, khoảng hơn mười ngày sau ngày mặt trời đỏ gió ấm mới đến, cho nên tôi đến báo cho cậu chuẩn bị, đừng ăn hết thức ăn dự trữ sớm. "
Moaa nghe vậy liền nhíu mày. Một năm của thế giới này bắt đầu từ ngày mặt trời đỏ ở cuối mùa tuyết, thường là ngay sau ngày đó gió ấm sẽ thổi từ hướng mặt trời mọc đến, chúng mang đến hơi ấm làm hoa limny nở rộ khắp rừng, cho nên được gọi là mùa hoa nở hay mùa hoa limny, cũng chính là mùa xuân. Sau khi hoa limny bắt đầu nở, băng tuyết bắt đầu tan, cây cối cũng đâm chồi nảy lộc, sau đó lần lượt nở hoa. Vào cuối mùa xuân, sẽ có một ngày Gió Lớn đánh dấu kết thúc mùa hoa, và mùa mưa bắt đầu khi cơn mưa đầu tiên hạ xuống mặt đất. Có đủ nước mưa bồi dưỡng, đài hoa sẽ lớn lên rất nhanh thành trái cây. Sau mùa mưa chính là mùa trái chín, ranh giới giữa hai mùa này không rất rõ ràng, trời sẽ dần ít mưa hơn, không khí dần dần khô ráo. Cuối cùng, khi tất cả trái cây đã chín, cây sẽ bắt đầu vứt bỏ lá của chúng để chuẩn bị cho mùa băng giá sắp đến, đó là mùa lá rụng. Khi cây cối đã hoàn thành việc này, gió lạnh từ hướng mặt trời lặn sẽ đến, đó là bắt đầu mùa tuyết. Một năm rốt cuộc có bao nhiêu ngày, mỗi mùa lại chính xác bao lâu hầu như mọi người đều không biết, thường chỉ có tư tế của các bộ lạc mới biết cách xác định các mốc thời gian của một năm, người bình thường chỉ nhận ra một ngày nào đó sắp đến thông qua dấu hiệu của tự nhiên.
Năm nay mùa tuyết kéo dài, hai cha con Moaa vốn đã thiếu thốn, lại thêm ra mười ngày sẽ càng khó khăn hơn. Moaa càng nghĩ càng lo lắng, hắn hiện tại còn đang bị thương, sắp tới hai cha con sẽ gặp khó khắn không nhỏ.
Bab quay lưng đi lấy cái giỏ của mình, lúc quay lại thì hơi sững sờ một chút. Moaa hôm nay thật khác. Vẫn gương mặt đó, vẫn biểu tình đó, nhưng cái cách Moaa cúi đầu suy nghĩ hay đôi tay đan vào nhau đặt trước bụng lại cho Bab cảm giác hết sức mới lạ, cùng với một chút xúc động gì đó mà hắn không rõ lắm là cảm giác gì.
Hahna còn đang bận đổi cái nồi nấu nước trên bếp thành cái nồi khác để chuẩn bị nấu bữa trưa, đột nhiên cảm thấy yên tĩnh nên tò mò nhìn qua, thấy hai người bên đó đã ngừng nói chuyện, một người cúi đầu suy tư, người còn lại thì thẫn thờ nhìn người kia. Kinh ngạc thoáng qua rồi hiểu ra nhe răng cười nghịch ngợm, cô nhóc đợi vài phút, xác định Bab vẫn chưa hoàn hồn thì cố ý dùng đũa gõ một cái vào thành nồi đá.
Âm thanh đột ngột làm hai người còn lại giật thót, Moaa thoát khỏi trầm tư nhìn qua, mà Bab thì luống cuống cúi đầu đem đồ dùng của mình lấy ra khỏi cái giỏ, đổ mớ củ lil ra nói với Moaa -" Tôi mang đến mấy củ lil, chắc cũng đủ ăn hai ba hôm đấy. "
Bên kia truyền đến tiếng Hahna phì cười làm Moaa không hiểu ra sao, nhưng hắn cũng nhận ra Bab xấu hổ, cho nên không để ý đến con bé mà áy náy nói với Bab -" Xin lỗi, lại làm phiền anh lo lắng. "
" Không có gì, tôi sống một mình nên thức ăn vẫn dư dả. Tôi cũng chỉ giúp được như thế. "
Nói đến đây Bab cũng thấy sốt ruột, nhìn một vòng hang động là biết thức ăn dự trữ của hai cha con Moaa chỉ đủ ăn mấy ngày nữa, mà Moaa bị thương không biết đến khi nào mới ra ngoài được, trời lại còn đang bão tuyết, hai người e là phải chịu đói. Hắn bắt đầu hối hận vì sao mình không mang củ lil nhiều hơn, dù sao hắn một mình mùa tuyết cũng đi săn và tìm thức ăn được.
Moaa dĩ nhiên không thấy Bab mang đồ đến ít, hắn mỉm cười nói -" Anh đã giúp đỡ chúng tôi đủ nhiều rồi, còn lại tôi sẽ nghĩ cách. "
Bab gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc ở lại giúp Moaa tìm đủ thức ăn rồi trở về, nhưng bộ lạc..
Suy nghĩ một lúc vẫn không có biện pháp, hắn chỉ có thể quyết định trở về sẽ tìm thêm thức ăn, lần sau đến mang theo cho Moaa.
Quyết định xong hắn không rề rà nữa, bỏ lại đồ tùy thân của mình vào giỏ rồi đứng dậy.
Moaa nhận ra hắn chuẩn bị đi liền nói -" Anh ở lại nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai hẵng về. "
Lần đầu tiên Bab được người khác mời ở lại hang động của mình, hắn cũng chần chờ nhưng nghĩ lại chuyện phải làm trước khi về bộ lạc, chỉ phải tiếc nuối lắc đầu.
" Không được, tôi phải về ngay. Mấy ngày nữa tôi lại đến. "
Moaa không để ý rằng người ở đây vẫn chưa phát triển đến mức biết nói lời khách sáo, cho nên cũng không cho rằng Bab sẽ đến thật, chỉ mỉm cười nói -" Vậy anh đi cẩn thận ".
Bab lại lần nữa cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không tỏ vẻ gì, gật đầu xách giỏ lên đi ra cửa. Moaa định đứng lên tiễn nhưng bị Hahna ngăn lại.
" Maam đừng xuống, để con.. "
Ngôn ngữ nơi này còn chưa có từ" tiễn khách ", cho nên Hahna chỉ phải bỏ dở nửa câu. Bab nhìn cô bé một cái rồi đi ra cửa hang. Lúc này Moaa mới ý thức được hành vi của mình cùng Moaa trước đây khác biệt quá nhiều, không biết Bab có nhận ra hay không.
Hahna tiễn Bab đi rồi trở vào cũng nói -" Có phải chúng ta cư xử quá khác lạ hay không, chú Bab vừa rồi cứ nhìn con quái quái. "
" Hình như thế. "- Moaa thở ra.
Hahna nhún vai, vừa dọn số củ lil Bab để lại vừa nói -" Kệ đi, con không tin người ở đây thông minh đến mức nghĩ ra được chuyện mượn xác hoàn hồn. "
Moaa chỉ ừ một tiếng, hắn không lo lắng chuyện đó mà đang nghĩ đến chuyện tìm thức ăn, Bab đến nhắc nhở hắn rằng sinh tồn ở thế giới này gian nan cỡ nào. Nhớ lại số thức ăn dự trữ đã có, mà bản thân mình còn chưa xuống giường được, Moaa lại muốn thở dài, chẳng lẽ thật phải chịu đói vài ngày?
Hahna thì không nghĩ nhiều đến thế, cô bé Luci từ nhỏ sống cùng ba anh chị của mình, chưa từng biết cái gì là thiếu thốn, ăn chưa no lo chưa tới nên dù có ký ức của Hahna cũng không mấy để tâm đến chuyện thức ăn. Cô nhỏ bận bịu đem mớ củ lil đến chỗ Moaa trước đây hay cất chúng, sau đó lại bực bội càu nhàu phải nhanh chóng đan mấy cái rổ để chứa chúng cho gọn gàng.
Hahna dọn dẹp xong thì đồ ăn trong nồi cũng nấu chín, hai cha con liền ăn bữa chiều. Lúc đang ăn Moaa đột nhiên nói -" Chúng ta vào hồ nước cuối hang động tắm rửa một cái nhé. "
Hahna không đợi nhai xong thịt trong miệng đã vội gật đầu lia lịa, cố nuốt xuống rồi nói -" Con cũng đang nghĩ đến đó, có khách đến nhà con mới để ý chính mình luộm thuộm quá sức. Còn phải chải lại tóc nữa, để lát con làm cây lược. "
" Ừ, vừa rồi maam cũng ngại lắm luôn. "- Moaa xấu hổ nói. Có lẽ Bab sẽ nhận thấy hai người kỳ lạ, nhưng hắn không thể chịu được cơ thể mình không sạch sẽ như thế này.
Vì vậy ăn cơm xong, đợi một lúc cho tiêu thực rồi Hahna liền đỡ Moaa đi vào cuối hang động.
Sâu gần trăm mét bên trong, hang động ở chỗ này bị một vách đá chặn ngang, mà dọc theo vách đá, một dòng sông ngầm nhỏ chảy từ trái qua phải, từ trong rất nhiều khe đá trên vách động chảy ra, ngang qua một hồ nước dưới chân vách đá lại thông qua mấy cái khe đá trên vách động bên kia chảy đi, cũng không biết liên thông đến đâu. Nước rất trong, bình thường hơi lạnh, nhưng vào lúc này so với nhiệt độ ngoài trời lại rất ấm áp. Hai cha con Moaa lúc này đã cởi bỏ đồ da trên người, xuống hồ nước tắm rửa. Trên vách đá gần đó cắm một cây đuốc, ánh sáng màu vàng cam chập chờn theo từng cơn gió nhè nhẹ không biết thổi từ khe đá nào ra.
" Cái thân thể này không biết đã bao lâu rồi không tắm rửa, bẩn không chịu nổi luôn. Không có xà phòng tắm kiểu này cực quá. "- Hahna một bên tự mình chà rửa thân thể, một bên oán giận lầm bầm.
Moaa đang giúp con bé gội đầu, hắn không nói gì nhưng trong lòng cũng nhận đồng, tóc của Hahna rất lâu không có chăm sóc, rối đến mức hắn không biết làm sao để chải vuốt tốt được.
" Chịu khó một chút, đợi mùa hoa tới chúng ta tìm xem có cái gì dùng tắm rửa được không. "- Moaa chỉ có thể an ủi con gái như thế.
Hahna thở dài, tiếp tục vất vả làm sạch chính mình. Yên lặng một lúc, cô nhỏ lại rầm rì hỏi -" Maam, maam có muốn.. ờ.. tái giá không? "
" Tái giá? "- Moaa không đề phòng bị từ ngữ này làm cho sửng sốt.
" Phải đó, maam còn trẻ mà, tìm một người khác làm bạn cũng tốt thôi. "- Hahna giống như chỉ tùy tiện nói.
Moaa dở khóc dở cười xoa đầu cô bé, đứa bé này dù sao cũng không phải Hahna trước đây, nghĩ nhiều một chút là bình thường. Moaa cũng không dám chắc điều gì, nhưng ít nhất hiện tại hắn không tin chính mình có thể chịu được cùng một thú nhân khác chung sống, vì vậy cười nói -" Đừng suy nghĩ lung tung, maam không nghĩ đến chuyện đó đâu. "
" Thật sao? Kỳ thật, con thấy thủ lĩnh Bab cũng rất tốt. "- Hahna cười hì hì nói.
Moaa ngạc nhiên đến dừng động tác trên tay lại -" Thủ lĩnh Bab? Sao có thể? Chú ấy đối với maam không có ý tứ gì cả. "- Cái này hắn có thể khẳng định, Bab trước nay chưa từng có gì mập mờ với Moaa, tên đó dường như chỉ đơn thuần là thương hại người không may mà thôi, tận tình giúp đỡ, nhưng cũng không quá để tâm người mình giúp nghĩ gì về mình.
Hahna ngược lại không nghĩ như vậy, cười hì hì nói -" Bây giờ không có không có nghĩa sau này cũng không. Theo con thấy, nếu maam muốn tái giá, tốt nhất chọn người như thủ lĩnh Bab là tốt nhất, nhìn rất đáng tin. "
" Bớt nói lung tung đi. "- Moaa chọc trán Hahna mắng.
Hahna cười hì hì che trán, chăm chú tắm một lúc lại bắt đầu thắc mắc -" Con nhớ chú Bab năm nay cũng cỡ ba sáu ba bảy tuổi rồi hén, sao chú ấy còn chưa có bạn đời nhỉ? "
" Làm sao maam biết được, có lẽ không tìm được người thích hợp. "
" Maam không thấy kỳ lạ sao? Thú nhân cùng á thú ở thế giới này có ý thức đến chuyện bạn đời có thích hợp hay không sao? "- Hahna càng không chịu bỏ qua.
" Luôn có những người tâm tư phức tạp hơn người khác mà, chú Bab nếu giống người thường thì sẽ không mất công giúp đỡ chúng ta làm gì. "- Moaa không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục câu chuyện cùng con bé.
Hahna gật đầu lia lịa -" Đúng đó, chú Bab đặc biệt thông minh, còn đặc biệt tốt bụng có phải không? "
Rốt cuộc hiểu được ý đồ của Hahna, Moaa tức giận đến đét mông con bé -" Con còn chưa từ bỏ à? "
Hahna ngược lại cười ha hả -" Maam có nhìn thấy hình thú của chú Bab chưa? Oai phết! Đàn ông độc thân có thực lực có trí tuệ còn có đạo đức, đi đâu tìm người thứ hai đây? Maam phải tranh thủ đó. "
" Tranh cái đầu con ấy!"
Moaa dở khóc dở cười, chưa nói đến Bab có thể để ý hắn hay không, bản thân hắn còn vướng bận Hahna thì đừng nghĩ đến chuyện kết giao với ai, làm gì có người nào nguyện ý rời khỏi bộ lạc vào rừng sống với hắn, tránh còn không kịp đâu.
Sau hơn một giờ vất vả tắm rửa, cuối cùng hai cha con cũng miễn cưỡng có thể xem như sạch sẽ quay về chỗ ở. Lúc này trời đã tối hẳn, tuyết vẫn đang rơi nhưng gió bên ngoài đã quay về cường độ bình thường, cơn bão cuối cùng cũng qua. Moaa và Hahna ngồi hong cho khô tóc, sau đó cùng lên giường đi ngủ.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong rừng, Bab vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn đang lang thang trong rừng tìm kiếm con mồi. Hắn cần săn được con mồi đủ lớn để chia cho cả bộ lạc, cho dù thú hình là tiris, một trong những loài săn mồi mạnh nhất thì nhiệm vụ này cũng không dễ thực hiện. Mùa tuyết rất khó tìm được con mồi, con mồi đủ lớn như hắn muốn càng khó tìm hơn, nhưng Bab không có cách nào khác. Việc hắn giúp đỡ Moaa vẫn luôn bị cả bộ lạc phản đối, nếu không phải thực lực của hắn trội hẳn so với tất cả thú nhân khác, tư tế đã đổi thủ lĩnh từ lâu. Cho nên mỗi lần đến thăm cha con Moaa, hắn đều săn một con mồi lớn mang về, như vậy sẽ không ai nói hắn cái gì nữa. Dù rằng như vậy rất vất vả, hắn cũng chưa từng nghĩ đến từ bỏ.
Trước đây, bộ lạc Foyadt cũng từng có một nữ thú nhân ra đời, lúc ấy Bab còn rất nhỏ, chỉ vừa học được tự do chuyển đổi hình thú và hình người.
Hắn còn nhớ rõ, thú hình của cô bé là một con vật gần giống gấu, bộ lông màu trắng bạc, đôi tai nhòn nhọn có túm lông rất dài nhìn hết sức đáng yêu. Đáng tiếc cả bộ lạc chỉ có hắn nhận ra điều đó, mọi người nhìn cô bé đều chỉ hoảng sợ và giận dữ. Và, đứa bé vừa ra đời, còn chưa kịp mở mắt đã bị vứt bỏ cho dã thú ăn thịt.
Bab đã lén chạy ra, kịp thời giấu nó trước khi có dã thú phát hiện. Hắn cố gắng nuôi đứa bé, nhưng không có maam chăm sóc, Bab lại không thể luôn trốn ra ngoài một mình, chỉ mấy ngày sau đứa nhỏ đã chết trong hốc cây mà Bab giấu nó.
Bab đã khó chịu rất lâu, lâu đến mức người trong bộ lạc cho rằng tính tình của hắn thay đổi, trở nên trầm mặc ít lời, mà hắn quả thật cũng không thích nói chuyện với người khác, cho dù là maam và daan của mình. Hắn nhận ra mình luôn suy nghĩ quá kỳ lạ so với người khác, hắn không hiểu vì sao mọi người lại nghĩ như vậy, và mọi người cũng không hiểu hắn nghĩ cái gì. Bab theo bản năng học được giữ im lặng để bảo vệ mình, cho nên hắn yên ổn lớn lên, và ngày càng mạnh mẽ. Lúc hắn vừa lớn, có rất nhiều á thú muốn kết đôi với hắn, trong bộ lạc và ngoài bộ lạc đều có, nhưng Bab đều từ chối, hắn cảm thấy bản thân mình không thể chung sống với một người mà không thể hiểu nhau. Ý nghĩ này đúng là kỳ quặc, nhưng hắn không thể làm khác.
Cho đến khi gặp phải Moaa, biết được lý do hắn một mình sống trong rừng, cảm giác khó chịu năm xưa lại lần nữa trở về, cho nên mặc kệ phản đối và mâu thuẫn của bộ lạc, hắn vẫn quyết tâm giúp đỡ Moaa. Hắn không biết những gì mình đang làm có ý nghĩa gì, hắn chỉ là muốn làm mà thôi. Vì đứa bé đã chết năm đó, vì đứa bé may mắn có một maam không từ bỏ hiện tại, hắn sẽ nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.