Chương 24: Nước mắt silbi
Thời Vọng Ngâm Nga
23/01/2024
Trong lúc người lớn đi săn thì Hahna ở nhà một mình với con Bum. Nhỏ dọn dẹp chỗ ngủ đêm qua của cả nhà, đốt lửa lên, lấy thịt khô ra ăn bữa sáng, sau đó bắt mấy con côn trùng giống cào cào trong bụi cỏ ngoài khu đất trống cho cây rod non ăn.
Cây rod đã được Hahna trồng xuống từ hôm qua. Nhỏ dùng mấy khúc gỗ làm một cái bồn cây đơn giản cho nó trước cửa hang, chỗ khoảng trống không bị nóc động che khuất. Kỳ thật đối với loài săn mồi như rod thì có đất hay nắng không đều được, chỉ cần còn bắt được con mồi thì nó còn sống tốt.
Hoàn thành xong mọi việc, nhìn quanh hang động không có lấy một món gia cụ, Hahna quyết định xử lý mớ vật liệu hôm qua Shan và Rin mang về. Hai người tìm được một loại dây leo rất dai nhờ chỉ dẫn của Alta, nó rất khó đứt, bò thành một tảng lớn trên vách đá gần lối vào bộ lạc. Loại dây này gọi là zytt có quả ăn được, hoa màu tím nhạt rất đẹp, thân dây chính lớn cỡ ngón tay, các nhánh phụ thì nhỏ hơn, kích thước cũng khác nhau. Đương nhiên Shan và Dor không chặt mớ dây gần nhà, để dành tới mùa quả chín bộ lạc có quả để ăn, đống dây hai người mang về là do Tayi chỉ, mọc trên một đoạn vách đá cao hơn, ở mặt khác của ngọn núi.
Hahna lấy con dao bén nhất của cả nhà ra, nó được làm từ sừng nai shinar, thường được dùng để lột da con mồi, tuy vậy cắt loại dây leo này cũng rất tốn sức.
Hahna làm được một lúc thì bốn đứa nhóc tới.
Trừ Shami và Hahna ra thì bộ lạc Kuriki còn bốn đứa trẻ nữa, đều là nam, ba thú nhân một á thú. Á thú tên Fili, mười hai tuổi, ba thú nhân là Diun, Plo, Dug lần lượt là mười ba, bảy và sáu tuổi. Mấy đứa rất thích Hahna, nhỏ hiểu biết nhiều, còn cùng gia đình đi một quãng đường rất xa để đến đây, có rất nhiều chuyện thú vị kể cho tụi nó nghe, vì vậy mà buổi sáng vừa thức dậy cả đám liền rủ nhau chạy đến tìm Hahna, lúc đội đi săn xuất phát trời còn rất sớm, mấy đứa không có dậy ra tiễn.
"Shami đâu?" Hahna hỏi Fili.
"Shami đang giúp tư tế làm thuốc." Fili vừa nói vừa nhìn quanh, tìm được một con dao của Rein thường dùng cắt thức ăn thì xách theo đến ngồi xuống giúp Hahna làm việc.
"Thuốc? Shami đang học làm tư tế à?" Hahna ngạc nhiên hỏi lại.
Diun cũng đã ngồi xuống hỗ trợ, cậu ta có một con dao găm riêng, nghe vậy đáp: "Không phải, tư tế tiếp theo là chị Limny, Shami chỉ phụ một chút thôi."
"Vậy à? Sao mấy cậu không rủ Shami tới đây chơi?" Hahna gật đầu. Cũng phải, bộ lạc Kuriki nuôi một nữ thú nhân đã đủ bị xa lánh rồi, nếu còn có tư tế là nữ thú nhân thì chắc là khỏi trao đổi gì với ai luôn.
Fili ngượng ngùng đáp: "Chị Shami không chơi với bọn này."
Hahna nhướng mày, suy nghĩ một chút hỏi lại: "Các cậu có thử rủ Shami đi chơi bao giờ chưa?"
Fili và Diun đưa mắt nhìn nhau, Diun gãi gãi đầu: "Không có, Shami không thích nói chuyện.."
"Ờ." Hahna khẽ gật đầu hiểu rõ, liếc nhìn bên cạnh, hai nhóc Plo và Dug đã ngồi xuống vặt hoa trên thân dây leo chơi, loại dây leo này có hoa nhỏ li ti như hạt gạo màu tím, rất dễ thương. Hahna tươi cười bảo hai đứa: "Plo, Dug, hai đứa đi rủ chị Shami đến đây chơi đi, lát nữa chị bày cho hai đứa chơi trò này vui lắm."
Plo và Dug không nghĩ nhiều, nghe tới trò chơi liền lập tức đồng ý, cùng nhau chạy đi tìm Shami.
Chừng mười lăm phút sau, Plo và Dug nắm tay Shami kéo đến trước mặt Hahna, Shami có chút căng thẳng, nhỏ chưa bao giờ chơi với bạn cùng lứa thế này.
"Shami lại đây, phụ tớ một tay đi." Hahna ngoắc ngoắc, bảo Shami ngồi xuống chỗ của mình, còn nhỏ thì đứng lên đi vẽ ô vuông dạy Plo và Dug chơi nhảy lò cò. Đừng nói hai nhóc nhỏ, Shami, Fili và Dian đều muốn tham gia, chỉ là Hahna đang làm việc, mấy đứa cũng nhịn xuống tiếp tục việc trên tay.
"Chúng ta vừa làm vừa chơi trò khác đi." Hahna thấy biểu tình của ba đứa, cười tủm tỉm nói.
"Chơi cái gì?" Fili háo hức hỏi lại.
"Trò này rất đơn giản, tớ hát một đoạn giai điệu, sau đó các cậu lặp lại, lặp lại không đúng thì sẽ bị phạt quẹt than lên mặt, sau đó đổi sang Fili hát trước, ba người còn lại lặp lại, sau đó lại đổi người, chúng ta thay phiên nhau. Ví dụ như tớ hát là là la la lá lá la, lá lá la la la la là, mấy cậu đọc lại thử xem." Hahna tiếp tục cười tủm tỉm nói, ở đây tuy là đã có khái niệm hát nhưng chưa phổ biến, bọn trẻ cũng không có đồng dao để hát. Hahna biết rất nhiều bài hát, nhưng đó là nhạc tiếng Việt hoặc tiếng Anh, nhỏ cũng không có bản lĩnh đặt lời mới cho chúng nên chỉ dùng là lá la để hát, dù sao chỉ cần có giai điệu là được.
Hahna chọn trò chơi này là vì Shami, tật nói lắp của Shami hẳn là do thiếu tự tin, sợ hãi giao tiếp mà ra, Hahna cũng không biết muốn giúp Shami thì phải làm thế nào, nhưng nhỏ nhớ người nói lắp khi hát sẽ không bị lắp bắp, vậy thì bắt đầu bằng việc dạy Shami hát vậy. Nhỏ còn nghĩ khi nào rảnh nhờ Shan đặt lời mới bằng ngôn ngữ ở đây cho mấy bài hát, cái tên đó tế bào nghệ thuật đặc biệt nhiều, hẳn là không khó đi?
Fili và Diun tranh nhau hát lại giai điệu vừa rồi, một đoạn ngắn như vậy rất dễ lặp lại, sau đó, dưới ánh mắt cổ vũ của ba đứa còn lại, Shami cũng lặp lại một lần, nhỏ hát hơi chậm, nhưng không bị lắp bắp và cũng không sai giai điệu.
Rất ăn ý, ba người còn lại đều trầm trồ khen ngợi khiến Shami ngượng ngùng cúi đầu.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng cuối cùng cũng dò dẫm phản xạ đến hang động dưới chân núi, nhảy nhót trong ánh mắt của đám trẻ đang vui vẻ chơi đùa. Trong không khí hòa đồng, có thứ gì đang chầm chậm thay đổi.
* * *
Lúc này, ở ngoài rừng.
Một hơi chạy về tới hang ổ, cả thú nhân lẫn đàn gadnim đều nằm bẹp xuống thở dốc. Lần này bọn họ xem như chiến thắng trở về, không chỉ săn được mười bốn con tauri mà còn bắt được bảy con chim lớn, nhưng quá trình thì đúng là không dễ dàng, có không ít thành viên đều bị thương, cũng may không có ai nghiêm trọng.
"Đáng tiếc không kịp xem kỹ mấy cái cây đó xem có phải lúa nước không." Rin lầm bầm nói với Moaa.
"Lần sau chúng ta lặng lẽ tới xem thử, nếu là lúa thật thì cũng phải cuối mùa thu mới chín, không chạy đi đâu được." Moaa an ủi.
Rin gật đầu, lấy cỏ trị thương trong túi ra chia cho những người và sói bị thương, thứ này hắn và Moaa luôn đem sẵn trong người.
Các thú nhân lúc này cũng đã đổi lại hình người, ngồi vây một chỗ trầm trồ bàn tán về chuyến đi săn lần này. Thấy Kant đã lại đây, Moaa liền hỏi: "Thủ lĩnh, hai đàn chim đó làm sao vậy?"
Kant ngồi xuống giữa Bab và Vak, từ từ nói: "Đàn chim lớn là chim bago, chúng sống trên đỉnh núi cao nhất bên kia kìa. Còn đàn chim nhỏ là chim cine, chúng sống trong một khu rừng giữa đầm lầy." Vừa nói Kant vừa chỉ cho Moaa một hướng, lúc này bị cây rừng che không nhìn thấy nhưng Moaa nhớ ngọn núi đó, đó là ngọn cao nhất trong vùng này, đỉnh núi chót vót nhập mây.
"Chim cine thích ăn hạt cây cineba mọc trong đầm nhưng mỗi năm đến mùa cineba chín đám cine bận rộn thu hoạch thì đàn bago luôn đến, không chỉ cướp cineba mà còn nhân cơ hội săn giết không ít cine, cho nên chim cine rất ghét bago. Chắc là lần này thấy đàn bago đến gần lãnh địa của mình nên chúng kéo ra đuổi đi."
Moaa gật đầu, đưa cỏ trị thương cho hắn. Vừa rồi Kant bị móng vuốt một con chim lớn cào trúng, cẳng tay bị rách một chút, Shan đã dùng lá cây giúp hắn băng bó lại, đợi về bộ lạc tư tế sẽ chăm sóc tỉ mỉ hơn. Bây giờ Moaa đã biết tại sao trên người Kant lại nhiều vết sẹo như vậy, lúc đi săn hắn luôn phải bảo vệ đám thú nhân trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, thường xuyên che chở họ lúc nguy hiểm nên mới bị thương. Vết thương trên tay này là lúc chim bago tấn công Xoea từ phía sau, Kant muốn cứu hắn mới phải cứng đối cứng chứ không tránh né được.
Moaa không ý kiến gì với hành vi của Kant, chính hắn không làm được đến mức như thế nhưng không có nghĩa hắn cảm thấy làm vậy là ngu xuẩn. Hắn còn nhớ như in cái ngày Shan, Dor và Hahna cứu Bab mang về, Rein đã nói: "Bab là thủ lĩnh bộ lạc, nếu như bộ lạc bị tấn công, anh ta hẳn là chiến đấu và chết bên cạnh hàng rào bảo vệ bộ lạc mà không phải một mình chạy vào rừng." Cái loại tâm tình này có lẽ chỉ có những người lớn lên trong một bộ lạc và từng phụ trách bảo vệ bộ lạc như Rein và Rin mới hiểu được, Moaa không hiểu, nhưng hắn thật lòng trân trọng. Nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được liếc Bab một cái rồi lập tức dời mắt đi, tìm đề tài: "May mà đàn cine xuất hiện, chúng ta không chỉ săn được tauri mà còn có bago nữa."
"Đúng vậy, mỏ và móng của bago vừa cứng vừa sắc, có thể làm công cụ, giữ lại lông của chúng có thể đem đến chợ phiên để đổi, tư tế của các bộ lạc nhất định thích." Kant vui sướng nói, từ khi Kuriki được thành lập đến nay, bọn họ chưa bao giờ săn được nhiều như vậy. Nghĩ như vậy, hắn liền nói với Bab đang liên tục liếc trộm Moaa: "Cậu nói đúng, có đàn gadnim che chở, cuộc sống của bộ lạc chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."
Bab vỗ vỗ vai Kant đáp lại, làm thủ lĩnh bộ lạc không dễ dàng, mà làm thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ như Kuriki lại càng khó khắn, hắn hiểu tâm tình của Kant.
Rin phân phát xong cỏ trị thương, nhìn quanh mới phát hiện tên gadnim nhà mình không thấy, đi trở về hỏi Moaa: "Anh thấy Rein đâu không?"
"Anh không chú ý nữa." Moaa đáp.
"Mới thấy cậu ấy với mấy đứa khác đi ra rừng, chắc là muốn dạo quanh xem hoàn cảnh ấy mà." Kant lên tiếng.
Rin gật gật đầu, quay lưng đi tìm Rein. Thấy hắn một mình vẹt bụi cây đi ra khỏi khu vực cửa hang, hai con gadnim ngồi gần đó nhất lập tức đứng dậy đi theo.
Rin không mất bao lâu đã tìm thấy Rein, hắn đi cùng Dor và Shan đến dòng suối gần hang động của đàn gadnim. Lúc Rin tới, Rein và Dor đang dùng một cái lưới thô sơ đan từ dây leo vớt cá trong suối, Shan thì đang nghiên cứu một cái cây lớn gần đó.
Rin buồn cười nhìn tình cảnh này, đi tới chỗ Rein và Dor hỏi: "Các cậu đang làm gì thế?"
Rein ngước lên, thấy Rin lập tức tươi cười đáp lời: "Bắt một ít cá, tớ muốn thử làm nước mắm."
"Ờ. Cá này làm mắm được không?" Rin vu vơ đáp, ngồi xuống giả đò kiểm tra cái lá đựng cá bắt được trên tay Dor. Rein cười như vậy thật là đẹp, làm hắn hơi lúng túng.
Rein thì tay cầm lưới nhưng mắt vẫn còn dõi theo Rin, tủm tỉm cười đáp: "Không chắc là làm được, tớ chỉ thử thôi."
Dor liếc nhìn hai tên này, thầm trề môi trong lòng, dứt khoát giao luôn cái lá cho Rin cầm, chạy qua xem Shan.
Shan đang bò lên cái cây to kia, với tay như muốn lấy cái gì đó, thân cây quá lớn nên không ôm trèo lên được, mà chỗ đó cũng không có gì mượn lực. Dor thấy vậy liền đi tới ôm luôn hai chân Shan nhấc lên, để hắn lấy được thứ mình muốn.
"Cám ơn." Shan lấy xong, bảo Dor thả mình xuống đất.
Dor chụm đầu vào xem thứ Shan cầm trên tay, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Không biết, trên cái cây đó có rất nhiều." Shan đáp, giơ thứ trong tay lên cao để ngắm.
Đó là một khối giống thủy tinh, nửa trong suốt, hình dạng như mảnh sáp nến, lớn cỡ quả trứng cút, có màu xanh lơ, giơ lên ngược sáng nhìn thì thấy được bên trong còn có thứ gì li ti như là bọt khí.
"Có thể là thứ tương tự hổ phách hoặc nhựa thông." Dor bình luận.
Shan gật đầu, tiếp tục chăm chú nhìn miếng thủy tinh, sau đó thử dùng sức bẻ nó. Miếng thủy tinh không chút sức mẻ.
"Cảm giác không thua đá cuội đâu." Shan nói, lại tiếp tục giơ lên ngược sáng để xem.
Dor cũng tìm thấy một mảnh trên thân cái cây, mảnh của hắn lớn hơn của Shan nhưng hình dạng không hoàn chỉnh như miếng kia mà lồi lõm và phần rìa cũng không trơn tru, bên trong còn lẫn vụn lá và vỏ cây. Hắn đưa cho Shan xem, nói: "Có lẽ là nhựa cây kết tinh."
"Lấy thử một ít nhựa cây về xem." Shan so so hai miếng, quyết định.
Vì vậy đợi khi bốn người nghe Kant gọi, quay lại chỗ cửa hang tập hợp thì trên tay Rein ôm cái lá dum to như lá sen, bên trong chứa đầy cá, còn Shan thì cầm mấy miếng tinh thể và một cái lá cuốn lại chứa nhựa cây.
Lúc này trời đã ngã về chiều, sói vương vẫn chưa về nên Gadnu bảo một đội gadnim đưa nhóm nhân loại về bộ lạc, nó thì dẫn theo mấy con hoang thú khác đi tìm sói vương. Con mồi săn được chỉ để lại ba con trâu, còn lại bọn họ đều mang về. Lần đi săn này là đàn gadnim giúp nhân loại, đây là sự bảo hộ của chúng với tộc đàn phụ thuộc, đêm qua chúng cũng giúp đàn nimpas như vậy.
Mặt trời vừa ngã bóng mà trong rừng đã muốn tối, cành lá rậm rạp tầng tầng lớp lớp che phủ không gian, không để lọt một chút ánh nắng nào. Lá khô trên mặt đất qua một mùa tuyết và gần hết một mùa hoa đã phân hủy gần hết, chỉ còn lại một tầng đất đen mềm mại, dù suốt bốn tuần trăng không có mưa cũng không hoàn toàn khô ráo.
Bởi vì Dor bận chở con mồi nên Shan nhảy qua ngồi chung với Alta và Tayi, chở bọn họ là Xoea. Thú hình của Xoea là một con badak thuộc họ dê cao lớn có cặp sừng nhọn hoắt và bộ lông trắng đen ngộ nghĩnh. Badak trong tự nhiên thích sống ở những đồng cỏ trống trải, thường di chuyển thành đàn lớn từ nơi này đến nơi khác nên sức bền không tồi.
Tranh thủ lúc đi đường, Shan lấy mấy miếng tinh thể vừa tìm được ra hỏi Tayi xem cậu có biết nó là gì không.
Tayi vừa thấy liền nói: "Cái này là nước mắt của cây silbi."
"Nước mắt?"
Tayi gật đầu: "Loại đá này chỉ có cây silbi mới có, nó thường treo trên thân cây, nghe nói là mỗi khi có một thú nhân chết đi, cây silbi sẽ rơi một giọt nước mắt như thế."
"Ồ!" Shan lên tiếng, không nói gì.
Tayi cười cười, đè thấp âm thanh: "Cậu cũng không tin đúng không?"
Shan nhe răng cười, không cho ý kiến. Tayi hiểu ý cũng không nhiều lời, nói tiếp: "Nhìn nó rất đẹp đúng không? Nhưng mà rất cứng, mài giũa không được, dùng đá gumma đập nó mới vỡ, mà như vậy cũng chẳng dùng làm gì được."
Đá gumma là loại đá cứng nhất ở đây, thường tìm thấy quanh các con suối và dọc bờ sông, không phải khó tìm, chỉ là nó quá cứng, rất khó mài giũa tạo hình nên những dụng cụ và vũ khí làm từ đá gumma rất quý và hiếm, trong bộ lạc Kuriki hiện nay chỉ có Bab là sở hữu một con dao găm làm từ loại đá này.
Nếu phải dùng đến đá gumma mới đập vỡ được thì đủ thấy loại tinh thể này độ cứng rất khả quan, nếu thật là nó do nhựa cây silbi kết tinh mà thành thì có thể tưởng tượng được ứng dụng sẽ rộng rãi cỡ nào, vì nhựa cây hoàn toàn có thể tùy ý tạo hình theo mình muốn.
Shan nhìn mấy mảnh tinh thể, hai mắt lấp lánh sáng nói: "Để tớ nghiên cứu một chút xem."
Không bao lâu, hẻm núi của bộ lạc Kuriki đã hiện ra trước mắt, Klap đứng trên đỉnh bức tường đá vừa thấy con gadnim dẫn đầu cùng Kant chui ra từ trong bụi rậm liền hào hứng vọt vào trong báo tin đội đi săn đã trở về.
Lúc các thú nhân leo qua bức tường, cả bộ lạc đều đã đông đủ. Bộ lạc Kuriki chưa bao giờ săn được nhiều con mồi như vậy, cho nên khi nhìn đội đi săn vác từng con trâu to mộng đi vào, ai cũng kinh ngạc đến há to mồm. Không khí trong bộ lạc lập tức náo nhiệt lên, mấy đứa trẻ đều ríu rít vây quanh chỗ đặt con mồi mà cười đùa.
Cây rod đã được Hahna trồng xuống từ hôm qua. Nhỏ dùng mấy khúc gỗ làm một cái bồn cây đơn giản cho nó trước cửa hang, chỗ khoảng trống không bị nóc động che khuất. Kỳ thật đối với loài săn mồi như rod thì có đất hay nắng không đều được, chỉ cần còn bắt được con mồi thì nó còn sống tốt.
Hoàn thành xong mọi việc, nhìn quanh hang động không có lấy một món gia cụ, Hahna quyết định xử lý mớ vật liệu hôm qua Shan và Rin mang về. Hai người tìm được một loại dây leo rất dai nhờ chỉ dẫn của Alta, nó rất khó đứt, bò thành một tảng lớn trên vách đá gần lối vào bộ lạc. Loại dây này gọi là zytt có quả ăn được, hoa màu tím nhạt rất đẹp, thân dây chính lớn cỡ ngón tay, các nhánh phụ thì nhỏ hơn, kích thước cũng khác nhau. Đương nhiên Shan và Dor không chặt mớ dây gần nhà, để dành tới mùa quả chín bộ lạc có quả để ăn, đống dây hai người mang về là do Tayi chỉ, mọc trên một đoạn vách đá cao hơn, ở mặt khác của ngọn núi.
Hahna lấy con dao bén nhất của cả nhà ra, nó được làm từ sừng nai shinar, thường được dùng để lột da con mồi, tuy vậy cắt loại dây leo này cũng rất tốn sức.
Hahna làm được một lúc thì bốn đứa nhóc tới.
Trừ Shami và Hahna ra thì bộ lạc Kuriki còn bốn đứa trẻ nữa, đều là nam, ba thú nhân một á thú. Á thú tên Fili, mười hai tuổi, ba thú nhân là Diun, Plo, Dug lần lượt là mười ba, bảy và sáu tuổi. Mấy đứa rất thích Hahna, nhỏ hiểu biết nhiều, còn cùng gia đình đi một quãng đường rất xa để đến đây, có rất nhiều chuyện thú vị kể cho tụi nó nghe, vì vậy mà buổi sáng vừa thức dậy cả đám liền rủ nhau chạy đến tìm Hahna, lúc đội đi săn xuất phát trời còn rất sớm, mấy đứa không có dậy ra tiễn.
"Shami đâu?" Hahna hỏi Fili.
"Shami đang giúp tư tế làm thuốc." Fili vừa nói vừa nhìn quanh, tìm được một con dao của Rein thường dùng cắt thức ăn thì xách theo đến ngồi xuống giúp Hahna làm việc.
"Thuốc? Shami đang học làm tư tế à?" Hahna ngạc nhiên hỏi lại.
Diun cũng đã ngồi xuống hỗ trợ, cậu ta có một con dao găm riêng, nghe vậy đáp: "Không phải, tư tế tiếp theo là chị Limny, Shami chỉ phụ một chút thôi."
"Vậy à? Sao mấy cậu không rủ Shami tới đây chơi?" Hahna gật đầu. Cũng phải, bộ lạc Kuriki nuôi một nữ thú nhân đã đủ bị xa lánh rồi, nếu còn có tư tế là nữ thú nhân thì chắc là khỏi trao đổi gì với ai luôn.
Fili ngượng ngùng đáp: "Chị Shami không chơi với bọn này."
Hahna nhướng mày, suy nghĩ một chút hỏi lại: "Các cậu có thử rủ Shami đi chơi bao giờ chưa?"
Fili và Diun đưa mắt nhìn nhau, Diun gãi gãi đầu: "Không có, Shami không thích nói chuyện.."
"Ờ." Hahna khẽ gật đầu hiểu rõ, liếc nhìn bên cạnh, hai nhóc Plo và Dug đã ngồi xuống vặt hoa trên thân dây leo chơi, loại dây leo này có hoa nhỏ li ti như hạt gạo màu tím, rất dễ thương. Hahna tươi cười bảo hai đứa: "Plo, Dug, hai đứa đi rủ chị Shami đến đây chơi đi, lát nữa chị bày cho hai đứa chơi trò này vui lắm."
Plo và Dug không nghĩ nhiều, nghe tới trò chơi liền lập tức đồng ý, cùng nhau chạy đi tìm Shami.
Chừng mười lăm phút sau, Plo và Dug nắm tay Shami kéo đến trước mặt Hahna, Shami có chút căng thẳng, nhỏ chưa bao giờ chơi với bạn cùng lứa thế này.
"Shami lại đây, phụ tớ một tay đi." Hahna ngoắc ngoắc, bảo Shami ngồi xuống chỗ của mình, còn nhỏ thì đứng lên đi vẽ ô vuông dạy Plo và Dug chơi nhảy lò cò. Đừng nói hai nhóc nhỏ, Shami, Fili và Dian đều muốn tham gia, chỉ là Hahna đang làm việc, mấy đứa cũng nhịn xuống tiếp tục việc trên tay.
"Chúng ta vừa làm vừa chơi trò khác đi." Hahna thấy biểu tình của ba đứa, cười tủm tỉm nói.
"Chơi cái gì?" Fili háo hức hỏi lại.
"Trò này rất đơn giản, tớ hát một đoạn giai điệu, sau đó các cậu lặp lại, lặp lại không đúng thì sẽ bị phạt quẹt than lên mặt, sau đó đổi sang Fili hát trước, ba người còn lại lặp lại, sau đó lại đổi người, chúng ta thay phiên nhau. Ví dụ như tớ hát là là la la lá lá la, lá lá la la la la là, mấy cậu đọc lại thử xem." Hahna tiếp tục cười tủm tỉm nói, ở đây tuy là đã có khái niệm hát nhưng chưa phổ biến, bọn trẻ cũng không có đồng dao để hát. Hahna biết rất nhiều bài hát, nhưng đó là nhạc tiếng Việt hoặc tiếng Anh, nhỏ cũng không có bản lĩnh đặt lời mới cho chúng nên chỉ dùng là lá la để hát, dù sao chỉ cần có giai điệu là được.
Hahna chọn trò chơi này là vì Shami, tật nói lắp của Shami hẳn là do thiếu tự tin, sợ hãi giao tiếp mà ra, Hahna cũng không biết muốn giúp Shami thì phải làm thế nào, nhưng nhỏ nhớ người nói lắp khi hát sẽ không bị lắp bắp, vậy thì bắt đầu bằng việc dạy Shami hát vậy. Nhỏ còn nghĩ khi nào rảnh nhờ Shan đặt lời mới bằng ngôn ngữ ở đây cho mấy bài hát, cái tên đó tế bào nghệ thuật đặc biệt nhiều, hẳn là không khó đi?
Fili và Diun tranh nhau hát lại giai điệu vừa rồi, một đoạn ngắn như vậy rất dễ lặp lại, sau đó, dưới ánh mắt cổ vũ của ba đứa còn lại, Shami cũng lặp lại một lần, nhỏ hát hơi chậm, nhưng không bị lắp bắp và cũng không sai giai điệu.
Rất ăn ý, ba người còn lại đều trầm trồ khen ngợi khiến Shami ngượng ngùng cúi đầu.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng cuối cùng cũng dò dẫm phản xạ đến hang động dưới chân núi, nhảy nhót trong ánh mắt của đám trẻ đang vui vẻ chơi đùa. Trong không khí hòa đồng, có thứ gì đang chầm chậm thay đổi.
* * *
Lúc này, ở ngoài rừng.
Một hơi chạy về tới hang ổ, cả thú nhân lẫn đàn gadnim đều nằm bẹp xuống thở dốc. Lần này bọn họ xem như chiến thắng trở về, không chỉ săn được mười bốn con tauri mà còn bắt được bảy con chim lớn, nhưng quá trình thì đúng là không dễ dàng, có không ít thành viên đều bị thương, cũng may không có ai nghiêm trọng.
"Đáng tiếc không kịp xem kỹ mấy cái cây đó xem có phải lúa nước không." Rin lầm bầm nói với Moaa.
"Lần sau chúng ta lặng lẽ tới xem thử, nếu là lúa thật thì cũng phải cuối mùa thu mới chín, không chạy đi đâu được." Moaa an ủi.
Rin gật đầu, lấy cỏ trị thương trong túi ra chia cho những người và sói bị thương, thứ này hắn và Moaa luôn đem sẵn trong người.
Các thú nhân lúc này cũng đã đổi lại hình người, ngồi vây một chỗ trầm trồ bàn tán về chuyến đi săn lần này. Thấy Kant đã lại đây, Moaa liền hỏi: "Thủ lĩnh, hai đàn chim đó làm sao vậy?"
Kant ngồi xuống giữa Bab và Vak, từ từ nói: "Đàn chim lớn là chim bago, chúng sống trên đỉnh núi cao nhất bên kia kìa. Còn đàn chim nhỏ là chim cine, chúng sống trong một khu rừng giữa đầm lầy." Vừa nói Kant vừa chỉ cho Moaa một hướng, lúc này bị cây rừng che không nhìn thấy nhưng Moaa nhớ ngọn núi đó, đó là ngọn cao nhất trong vùng này, đỉnh núi chót vót nhập mây.
"Chim cine thích ăn hạt cây cineba mọc trong đầm nhưng mỗi năm đến mùa cineba chín đám cine bận rộn thu hoạch thì đàn bago luôn đến, không chỉ cướp cineba mà còn nhân cơ hội săn giết không ít cine, cho nên chim cine rất ghét bago. Chắc là lần này thấy đàn bago đến gần lãnh địa của mình nên chúng kéo ra đuổi đi."
Moaa gật đầu, đưa cỏ trị thương cho hắn. Vừa rồi Kant bị móng vuốt một con chim lớn cào trúng, cẳng tay bị rách một chút, Shan đã dùng lá cây giúp hắn băng bó lại, đợi về bộ lạc tư tế sẽ chăm sóc tỉ mỉ hơn. Bây giờ Moaa đã biết tại sao trên người Kant lại nhiều vết sẹo như vậy, lúc đi săn hắn luôn phải bảo vệ đám thú nhân trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, thường xuyên che chở họ lúc nguy hiểm nên mới bị thương. Vết thương trên tay này là lúc chim bago tấn công Xoea từ phía sau, Kant muốn cứu hắn mới phải cứng đối cứng chứ không tránh né được.
Moaa không ý kiến gì với hành vi của Kant, chính hắn không làm được đến mức như thế nhưng không có nghĩa hắn cảm thấy làm vậy là ngu xuẩn. Hắn còn nhớ như in cái ngày Shan, Dor và Hahna cứu Bab mang về, Rein đã nói: "Bab là thủ lĩnh bộ lạc, nếu như bộ lạc bị tấn công, anh ta hẳn là chiến đấu và chết bên cạnh hàng rào bảo vệ bộ lạc mà không phải một mình chạy vào rừng." Cái loại tâm tình này có lẽ chỉ có những người lớn lên trong một bộ lạc và từng phụ trách bảo vệ bộ lạc như Rein và Rin mới hiểu được, Moaa không hiểu, nhưng hắn thật lòng trân trọng. Nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được liếc Bab một cái rồi lập tức dời mắt đi, tìm đề tài: "May mà đàn cine xuất hiện, chúng ta không chỉ săn được tauri mà còn có bago nữa."
"Đúng vậy, mỏ và móng của bago vừa cứng vừa sắc, có thể làm công cụ, giữ lại lông của chúng có thể đem đến chợ phiên để đổi, tư tế của các bộ lạc nhất định thích." Kant vui sướng nói, từ khi Kuriki được thành lập đến nay, bọn họ chưa bao giờ săn được nhiều như vậy. Nghĩ như vậy, hắn liền nói với Bab đang liên tục liếc trộm Moaa: "Cậu nói đúng, có đàn gadnim che chở, cuộc sống của bộ lạc chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."
Bab vỗ vỗ vai Kant đáp lại, làm thủ lĩnh bộ lạc không dễ dàng, mà làm thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ như Kuriki lại càng khó khắn, hắn hiểu tâm tình của Kant.
Rin phân phát xong cỏ trị thương, nhìn quanh mới phát hiện tên gadnim nhà mình không thấy, đi trở về hỏi Moaa: "Anh thấy Rein đâu không?"
"Anh không chú ý nữa." Moaa đáp.
"Mới thấy cậu ấy với mấy đứa khác đi ra rừng, chắc là muốn dạo quanh xem hoàn cảnh ấy mà." Kant lên tiếng.
Rin gật gật đầu, quay lưng đi tìm Rein. Thấy hắn một mình vẹt bụi cây đi ra khỏi khu vực cửa hang, hai con gadnim ngồi gần đó nhất lập tức đứng dậy đi theo.
Rin không mất bao lâu đã tìm thấy Rein, hắn đi cùng Dor và Shan đến dòng suối gần hang động của đàn gadnim. Lúc Rin tới, Rein và Dor đang dùng một cái lưới thô sơ đan từ dây leo vớt cá trong suối, Shan thì đang nghiên cứu một cái cây lớn gần đó.
Rin buồn cười nhìn tình cảnh này, đi tới chỗ Rein và Dor hỏi: "Các cậu đang làm gì thế?"
Rein ngước lên, thấy Rin lập tức tươi cười đáp lời: "Bắt một ít cá, tớ muốn thử làm nước mắm."
"Ờ. Cá này làm mắm được không?" Rin vu vơ đáp, ngồi xuống giả đò kiểm tra cái lá đựng cá bắt được trên tay Dor. Rein cười như vậy thật là đẹp, làm hắn hơi lúng túng.
Rein thì tay cầm lưới nhưng mắt vẫn còn dõi theo Rin, tủm tỉm cười đáp: "Không chắc là làm được, tớ chỉ thử thôi."
Dor liếc nhìn hai tên này, thầm trề môi trong lòng, dứt khoát giao luôn cái lá cho Rin cầm, chạy qua xem Shan.
Shan đang bò lên cái cây to kia, với tay như muốn lấy cái gì đó, thân cây quá lớn nên không ôm trèo lên được, mà chỗ đó cũng không có gì mượn lực. Dor thấy vậy liền đi tới ôm luôn hai chân Shan nhấc lên, để hắn lấy được thứ mình muốn.
"Cám ơn." Shan lấy xong, bảo Dor thả mình xuống đất.
Dor chụm đầu vào xem thứ Shan cầm trên tay, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Không biết, trên cái cây đó có rất nhiều." Shan đáp, giơ thứ trong tay lên cao để ngắm.
Đó là một khối giống thủy tinh, nửa trong suốt, hình dạng như mảnh sáp nến, lớn cỡ quả trứng cút, có màu xanh lơ, giơ lên ngược sáng nhìn thì thấy được bên trong còn có thứ gì li ti như là bọt khí.
"Có thể là thứ tương tự hổ phách hoặc nhựa thông." Dor bình luận.
Shan gật đầu, tiếp tục chăm chú nhìn miếng thủy tinh, sau đó thử dùng sức bẻ nó. Miếng thủy tinh không chút sức mẻ.
"Cảm giác không thua đá cuội đâu." Shan nói, lại tiếp tục giơ lên ngược sáng để xem.
Dor cũng tìm thấy một mảnh trên thân cái cây, mảnh của hắn lớn hơn của Shan nhưng hình dạng không hoàn chỉnh như miếng kia mà lồi lõm và phần rìa cũng không trơn tru, bên trong còn lẫn vụn lá và vỏ cây. Hắn đưa cho Shan xem, nói: "Có lẽ là nhựa cây kết tinh."
"Lấy thử một ít nhựa cây về xem." Shan so so hai miếng, quyết định.
Vì vậy đợi khi bốn người nghe Kant gọi, quay lại chỗ cửa hang tập hợp thì trên tay Rein ôm cái lá dum to như lá sen, bên trong chứa đầy cá, còn Shan thì cầm mấy miếng tinh thể và một cái lá cuốn lại chứa nhựa cây.
Lúc này trời đã ngã về chiều, sói vương vẫn chưa về nên Gadnu bảo một đội gadnim đưa nhóm nhân loại về bộ lạc, nó thì dẫn theo mấy con hoang thú khác đi tìm sói vương. Con mồi săn được chỉ để lại ba con trâu, còn lại bọn họ đều mang về. Lần đi săn này là đàn gadnim giúp nhân loại, đây là sự bảo hộ của chúng với tộc đàn phụ thuộc, đêm qua chúng cũng giúp đàn nimpas như vậy.
Mặt trời vừa ngã bóng mà trong rừng đã muốn tối, cành lá rậm rạp tầng tầng lớp lớp che phủ không gian, không để lọt một chút ánh nắng nào. Lá khô trên mặt đất qua một mùa tuyết và gần hết một mùa hoa đã phân hủy gần hết, chỉ còn lại một tầng đất đen mềm mại, dù suốt bốn tuần trăng không có mưa cũng không hoàn toàn khô ráo.
Bởi vì Dor bận chở con mồi nên Shan nhảy qua ngồi chung với Alta và Tayi, chở bọn họ là Xoea. Thú hình của Xoea là một con badak thuộc họ dê cao lớn có cặp sừng nhọn hoắt và bộ lông trắng đen ngộ nghĩnh. Badak trong tự nhiên thích sống ở những đồng cỏ trống trải, thường di chuyển thành đàn lớn từ nơi này đến nơi khác nên sức bền không tồi.
Tranh thủ lúc đi đường, Shan lấy mấy miếng tinh thể vừa tìm được ra hỏi Tayi xem cậu có biết nó là gì không.
Tayi vừa thấy liền nói: "Cái này là nước mắt của cây silbi."
"Nước mắt?"
Tayi gật đầu: "Loại đá này chỉ có cây silbi mới có, nó thường treo trên thân cây, nghe nói là mỗi khi có một thú nhân chết đi, cây silbi sẽ rơi một giọt nước mắt như thế."
"Ồ!" Shan lên tiếng, không nói gì.
Tayi cười cười, đè thấp âm thanh: "Cậu cũng không tin đúng không?"
Shan nhe răng cười, không cho ý kiến. Tayi hiểu ý cũng không nhiều lời, nói tiếp: "Nhìn nó rất đẹp đúng không? Nhưng mà rất cứng, mài giũa không được, dùng đá gumma đập nó mới vỡ, mà như vậy cũng chẳng dùng làm gì được."
Đá gumma là loại đá cứng nhất ở đây, thường tìm thấy quanh các con suối và dọc bờ sông, không phải khó tìm, chỉ là nó quá cứng, rất khó mài giũa tạo hình nên những dụng cụ và vũ khí làm từ đá gumma rất quý và hiếm, trong bộ lạc Kuriki hiện nay chỉ có Bab là sở hữu một con dao găm làm từ loại đá này.
Nếu phải dùng đến đá gumma mới đập vỡ được thì đủ thấy loại tinh thể này độ cứng rất khả quan, nếu thật là nó do nhựa cây silbi kết tinh mà thành thì có thể tưởng tượng được ứng dụng sẽ rộng rãi cỡ nào, vì nhựa cây hoàn toàn có thể tùy ý tạo hình theo mình muốn.
Shan nhìn mấy mảnh tinh thể, hai mắt lấp lánh sáng nói: "Để tớ nghiên cứu một chút xem."
Không bao lâu, hẻm núi của bộ lạc Kuriki đã hiện ra trước mắt, Klap đứng trên đỉnh bức tường đá vừa thấy con gadnim dẫn đầu cùng Kant chui ra từ trong bụi rậm liền hào hứng vọt vào trong báo tin đội đi săn đã trở về.
Lúc các thú nhân leo qua bức tường, cả bộ lạc đều đã đông đủ. Bộ lạc Kuriki chưa bao giờ săn được nhiều con mồi như vậy, cho nên khi nhìn đội đi săn vác từng con trâu to mộng đi vào, ai cũng kinh ngạc đến há to mồm. Không khí trong bộ lạc lập tức náo nhiệt lên, mấy đứa trẻ đều ríu rít vây quanh chỗ đặt con mồi mà cười đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.