Chương 6: Con cáo họ Hạ
Mèo lười ngủ ngày
01/10/2013
Khi bà mối mới quen Hạ Hà Tịch đã đặt cho gã họ Hạ nào đó một cái biệt
danh hơi kỳ lạ – cáo già họ Hạ. Cáo, kẻ gian xảo, nham hiểm, cáo già, kẻ quỷ kế đa mưu.
Trước đây rất lâu lâu, Tô Tiểu Mộc đã ý thức được bản chất của con cáo già họ Hạ: nham hiểm, đen tối, xảo quyệt, nhưng lúc nào mặt cũng tỉnh bơ… Con cáo già lại còn cải trang bằng hình tượng hào hoa, phong nhã, dịu dàng, chính nhân quân tử không chê vào đâu được.
Cho nên, trên cơ sở hiểu rõ bản chất, bà mối sẽ tin con cáo già họ Hạ say thật sao? Không cần biết người khác tin hay không, dù sao bà mối cũng không tin. Sau khi Châu tài nữ và hai ông anh họ đưa Hạ Hà Tịch vào phòng riêng nghỉ ngơi rồi ra ngoài tiếp đón mấy vị khách còn lại, chỉ để “Hạ Tiểu Vũ” ở lại trong phòng chăm sóc “anh trai ruột” của cô.
Nhưng hiển nhiên, em gái “Tiểu Vũ” chẳng thân thiết gì với “ông anh ruột” của mình. Trong căn phòng nhỏ, Tô Tiểu Mộc bắt chéo chân không chút hình tượng, vừa nhìn Hạ Hà Tịch cười hì hì, vừa thản nhiên cắn hạt dưa.
“Anh trai của em ơi, anh trai tốt ơi, mau dậy đi. Mọi người đi hết rồi, anh giả vờ say cho ai xem hả?”
Hạ Hà Tịch: “…”
Không ai trả lời.
Bà mối tự rót cho mình một tách trà, tiếp tục lải nhải: “Đừng đùa với em nữa, anh mà còn không dậy là em hắt nước sôi đấy.”
Hạ Hà Tịch: “…”
Vẫn không ai trả lời.
“Xong” Tiểu Mộc phủi vỏ hạt dưa trên tay đi, đứng dậy, lè lưỡi nói: “Anh thích giả vờ cứ giả vờ tiếp đi, em ra ngoài đi đạo đây.” Nói xong, bà mối bèn đi ra cửa, mở cửa ra rồi đóng “sầm” một tiếng, quay đầu lại nhìn Hạ Hà Tịch. Ôi chao, ông anh họ Hạ chẳng thèm động lấy cái lông mi, độ khó của kỹ xảo này cũng hơi cao rồi phải không?
Thấy vậy, bà mối tặc lưỡi, lẽ nào say thật? Không phải chứ, không phải con cáo già họ Hạ hay đi xã giao bên ngoài sao? Ăn cơm uống rượu với người ta phải là chuyện thường chứ, mà cũng chưa từng nghe nói anh ta uống say. Tiểu Mộc bĩu môi, chậm rãi thả bước tới cạnh giường, nhướn cổ nhìn Hạ Hà Tịch, ấy thế mà trong chớp mắt lại thoáng ngẩn người ra.
Không thể không thừa nhận, Hạ Hà Tịch là một con… cáo rất đẹp trai. Bà mối vẫn còn nhớ khi mình bị vết thương trên chân hành hạ tới chết đi sống lại, cố mở mắt ra để kêu cứu thì thấy ngay gương mặt tuấn tú của Hạ Hà Tịch. Khuôn mặt Hạ Hà Tịch không có điểm nào đặc biệt tinh tế, nhưng những điểm bình thường mà cùng kết hợp trên gương mặt ấy lại hiện lên vẻ đẹp đẽ, thanh thoát, rất vừa vặn. Thêm một chút thì chói, thiếu một chút thì nhạt.
Cộng thêm vẻ mặt lo lắng của Hạ Hà Tịch khi ấy, Tiểu Mộc mới an tâm nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vì cô cảm nhận được cảm giác an toàn như ba ông anh mang lại cho cô… Nhớ tới chuyện xảy ra hơn nửa năm trước, bà mối tự dưng đỏ mặt. Xoa xoa gò má đỏ ửng, bà mối ôm ngực tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh. Nhưng vừa bình tĩnh quay người lại nhìn con cáo già kia, bà mối đã nhảy dựng lên hét to một tiếng vì… gã họ Hạ đã mở mắt từ lúc nào, đang nhìn cô chăm chú.
Bà mối nhảy ra xa tới hơn hai mét, chân đụng vào ghế cũng không thấy đau, chỉ kinh ngạc nhìn Hạ Hà Tịch, lắp bắp: “Nhìn… nhìn… nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”
Hạ Hà Tịch cau mày, từ từ ngồi dậy, lấy tay đỡ trán, trông bộ dạng như đang rất khó chịu.
Tô Tiểu Mộc “hừ” một cái, hai tay chống nạnh, nói: “Giả – vờ – giả – vịt! Con cáo họ Hạ kia, anh vừa nhìn bản cô nương rất vô lễ nhé, nhìn một cái năm mươi tệ, đưa tiền đây!” Dứt lời, bà mối đưa tay đòi tiền thật. Như bình thường con cáo họ Hạ kia nhất định sẽ cười hì hì trêu chọc bà mối hai câu, nhưng lúc này Hạ Hà Tịch vẫn im lặng, nặng nề thở dài rồi từ từ kéo ống tay áo lên.
Trong phút chốc, bà mối kinh ngạc tới đơ cả người. Trên cánh tay Hạ Hà Tịch nổi lên những nốt mẩn đỏ, trông có vẻ vừa ngứa vừa đau.
“Chuyện gì thế? Anh bị dị ứng thời tiết à?” Bà mối vừa nói vừa tự giác bước tới cạnh giường. Đúng lúc Hạ Hà Tịch ngẩng đầu lên, hai người vừa nhìn nhau là lại dọa bà mối nhảy dựng lên lần nữa. Đôi mắt của tên họ Hạ hơi đỏ, cả người chỉ có thể dùng hai từ “tiều tụy” để hình dung.
Hạ Hà Tịch ôm đầu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Có thể là do rượu người ta tự ủ… Nhóc ơi, anh đau đầu quá!”
Bà mối nghe vậy bèn ngồi xuống cạnh Hạ Hà Tịch, cau mày nói: “Chẳng lẽ dị ứng với rượu à? Anh cũng ngốc chết đi được! Không uống được thì uống ít thôi! Mau đưa em xem thử mấy nốt mẩn của anh nào. Em nhớ anh cả đã nói, dị ứng chỉ cần bôi thuốc là khỏi thôi. A, không được, không được! Đi bệnh viện nhé? Bệnh dị ứng này cũng có khi nặng lắm đấy!”
Bà mối lo lắng cuống cả lên. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở thì Châu tài nữ đã vào phòng. Bà mối như tìm được cứu tinh, hỏi: “Chị Châu, chị tới đúng lúc lắm. Mau nói cho em biết, bệnh viện gần nhất ở đâu?”
“Hả?” Châu tài nữ vừa vào phòng đã nghe thế thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn Tiểu Mộc một lát rồi lại nhìn Hạ Hà Tịch, hỏi: “Sao thế? Ai phải tới bệnh viện?”
Bà mối thở dài: “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cái tên ngốc này…” Tiểu Mộc chỉ vào Hạ Hà Tịch, Châu tài nữ nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Mộc đang chỉ, chớp chớp mắt nhìn Hạ Hà Tịch chăm chú, phì cười.
Điều này lại khiến Tô Tiểu Mộc thắc mắc: “Chị Châu, chị cười gì thế?”
Châu tài nữ lắc đầu, nhìn Hạ Hà Tịch: “Anh chưa nói với Tiểu Mộc à?”
“Hả?” Trực giác của bà mối nói với cô rằng, có lẽ, hoặc là, cực kỳ có khả năng cô bị tên cáo già họ Hạ này đùa giỡn! Quả nhiên, nghe Châu tài nữ nói xong, gã họ Hạ đổi ngay bộ dạng yếu ớt ban nãy, tinh thần phơi phới đứng dậy, cài lại cúc tay áo rồi ra vẻ vỗ vỗ lên đầu bà mối, tươi cười đáp: “Em gái, không phải lo, trước khi lên núi anh cố ý bôi ít thảo dược, để nó nổi lên mấy vết mẩn đỏ, nếu thực sự bị chuốc rượu không thể chịu được thì lấy lý do là dị ứng để thoát thân.”
“Anh!” Bà mối nghe nói thế thì tức tới nghiến răng ken két. Được lắm, Hạ Hà Tịch! Anh thực sự xứng đáng với cái tên “cáo già”, trước khi lên núi đã nghĩ tới đường rút lui rồi hả? Cũng nhân thể đùa tôi luôn đúng không? Im lặng một lát, bà mối lại nghĩ ra gì đó: “Được, mẩn đỏ là để đùa tôi, thế mắt anh đỏ thì sao? Cũng là giả vờ à?”
Châu tài nữ hoảng hốt: “Tiểu Mộc, em không biết à? Mỗi lần anh ấy uống rượu đều thế, không sao đâu.”
Nghe thấy thế, trong lòng bà mối kêu “cộp” một tiếng, muốn mắng Hạ Hà Tịch mà quên sạch không biết phải mắng thế nào. Trong chốc lát chỉ cảm thấy có thứ gì đó đè lên ngực mình, phiền muộn, nôn không ra mà nuốt cũng không trôi. Một câu nói đơn giản của Châu tài nữ, nghe thì… không sao, nhưng cảm giác quan hệ của hai người hình như gần gũi hơn trước. Con cáo họ Hạ uống rượu vào mắt sẽ đỏ, sao cô lại không biết?
Tiểu Mộc đang loanh quanh với cảm giác mơ hồ đó thì thấy Châu tài nữ và tên họ Hạ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, cô kinh ngạc hỏi: “Hai người đi đâu đấy?”
Châu tài nữ đã bước nửa người ra ngoài, nghe bà mối hỏi vậy, bèn ngoái đầu lại trả lời: “Anh Hạ cũng chưa nói với em chuyện này sao? Kế hoạch chiều nay là leo núi mà.”
Sét giữa trời quang!
Một câu nói mà khiến bà mối đông cứng cả người. Tròn mắt nhìn bộ dạng ăn ý của con cáo họ Hạ và Châu tài nữ, bà mối càng muốn xông lên đánh người. Sao con cáo già nham hiểm, xảo quyệt này không nói gì với mình, ngay cả kế hoạch leo núi cô cũng không biết, vậy rốt cuộc cô lên đây để làm gì?
Sao càng nghĩ càng thấy mình giống cái bóng đèn [1] vậy? Không đúng, cô có chỗ nào giống bóng đèn đâu? Bởi cô vốn là cái bóng đèn mà!
[1] Ý giống câu “Kỳ đà cản mũi” trong tiếng Việt.
——————- Đường phân cách tôi có hơi say một chút thôi——————-
Trên đường lên núi Bất Thanh, bà mối khó chịu, rất khó chịu. Có ba nguyên nhân làm bà mối khó chịu như thế:
Thứ nhất, chân bà mối vẫn chưa được khỏe lắm. Chuyện này ai cũng biết, đương nhiên Hạ Hà Tịch không phải ngoại lệ. Anh hai cũng khuyên cô không nên hoạt động quá mạnh. Tuy leo núi không được coi là hoạt động mạnh, nhưng so với người khác, Tiểu Mộc đi rất chậm, rất chậm. Chưa leo được nửa tiếng, tên họ Hạ và Châu tài nữ đi phía trước vẫn cười cười nói nói, vui vẻ như đi trên đất bằng, còn cái bóng đèn là bà mối đi sau thì thở hồng hộc đuổi theo hai người.
Thứ hai, thời tiết chiều nay không đẹp, tự dưng lại có mưa. Tuy mưa không to nhưng như thế càng khó leo núi, không cẩn thận là có thể dẫm vào vũng bùn. Càng lên cao, sương mù càng dày. Việc này cũng khiến Tiểu Mộc gặp nhiều khó khăn, hai chân run lẩy bẩy. Nhưng hai người đang nói chuyện yêu đương phía trước hoàn toàn không có ý ngoái đầu lại nhìn mình một cái.
Thứ ba, giữa đường gặp một bác tiều phu đang xuống núi, Tiểu Mộc hỏi dò tới đỉnh núi có còn bao xa, bác ấy nói khoảng một tiếng nữa là tới rồi. Nghe thế bà mối vui hơn một chút, ngừng lại rồi hỏi tiếp: “Một tiếng là đo bằng tốc độ của cháu hay của bác?”
“Hả?”
Bà mối hít một hơi thật sâu, hỏi cách khác: “Nói thế này cho dễ hiểu, đây đã tới lưng chừng núi chưa ạ?”
Bác tiều phu ra sức lắc đầu: “Mới đi được một phần ba thôi.”
Bà mối ngẩng đầu than thở, leo gần hai tiếng còn chưa tới nửa đường, với vận tốc của mình không phải đến nửa đêm mới tới đỉnh núi sao?
Khi bà mối tới trạm dừng chân đầu tiên trên núi Bất Thanh, phát hiện khách sạn đầu tiên, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định to lớn mà gian nan: bà đây mặc kệ! Tô Tiểu Mộc nặng nề thở hắt ra một hơi khi đưa ra quyết định, gọi hai người ở trước mặt vẫn còn đi như bay: “Chờ lát đã.”
Khi nghe thấy tiếng kêu gào yếu ớt của bà mối, gã họ Hạ và Châu tài nữ mới nhớ ra lần leo núi này còn đem theo một cái đuôi nhỏ. Sau khi đỡ thở dốc, Tô Tiểu Mộc mới bày tỏ quyết định của mình một cách đơn giản: “Hai người đi tiếp đi, em ở lại trạm dừng chân nghỉ ngơi, chờ hai người xuống núi.”
Châu tài nữ cau mày: “Không được, em không lên núi sao? Tiểu Mộc, em có biết núi Bất Thanh quê chị nổi tiếng nhất là suối nước nóng trên đỉnh núi không? Nó…”
Bà mối không đợi Châu tài nữ giới thiệu xong, đã xua tay với vẻ vô cùng thê thảm, nói: “Em không leo nổi nữa, hai người đi chơi đi.”
“Nhưng mà…” Nghe thế, Châu tài nữ lại càng khó xử: “Kế hoạch ban đầu của bọn chị là lên núi trước khi trời tối, chị đã đặt khách sạn trên đỉnh núi cho hai người rồi. Tiểu Mộc, em nghĩ xem, vừa tắm suối nước nóng vừa ăn thịt nướng thì sung sướng biết bao nhiêu! Tối còn đốt lửa trại…”
“Không đi! Không đi” Bà mối không để Châu tài nữ dứt lời đã kiên quyết nói: “Em còn leo nữa thì sẽ mệt chết ở dọc đường mất.” Ở đây cũng có khách sạn, em ở đây cũng được.
“Cái con bé này…” Châu tài nữ dường như còn lo lắng điều gì đấy thì đã bị Hạ Hà Tịch kéo đi: “Thôi đi, cô ấy không muốn leo núi thì cứ ở lại đây cũng được.”
Vừa nghe thấy thế, bà mối và Châu tài nữ cùng ngẩn người ra. Bà mối có phần kinh ngạc vì Hạ Hà Tịch mà lại không phản đối đề nghị của cô. Chẳng lẽ… anh ta không còn sợ Châu tài nữ sẽ làm gì anh ta nữa? Châu tài nữ cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, lúng ta lúng túng không biết phải nói gì, Hạ Hà Tịch lại nói: “Vậy Tiểu Mộc cứ ở lại đây nhé, bọn anh đi tiếp đây.” Nói xong, liền kéo Châu tài nữ quay người đi mất.
Hoàn cảnh này khiến bà mối kinh ngạc, người cứng đơ tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi bật ba chữ ra khỏi miệng: “Cáo – họ – Hạ.”
Trước đây rất lâu lâu, Tô Tiểu Mộc đã ý thức được bản chất của con cáo già họ Hạ: nham hiểm, đen tối, xảo quyệt, nhưng lúc nào mặt cũng tỉnh bơ… Con cáo già lại còn cải trang bằng hình tượng hào hoa, phong nhã, dịu dàng, chính nhân quân tử không chê vào đâu được.
Cho nên, trên cơ sở hiểu rõ bản chất, bà mối sẽ tin con cáo già họ Hạ say thật sao? Không cần biết người khác tin hay không, dù sao bà mối cũng không tin. Sau khi Châu tài nữ và hai ông anh họ đưa Hạ Hà Tịch vào phòng riêng nghỉ ngơi rồi ra ngoài tiếp đón mấy vị khách còn lại, chỉ để “Hạ Tiểu Vũ” ở lại trong phòng chăm sóc “anh trai ruột” của cô.
Nhưng hiển nhiên, em gái “Tiểu Vũ” chẳng thân thiết gì với “ông anh ruột” của mình. Trong căn phòng nhỏ, Tô Tiểu Mộc bắt chéo chân không chút hình tượng, vừa nhìn Hạ Hà Tịch cười hì hì, vừa thản nhiên cắn hạt dưa.
“Anh trai của em ơi, anh trai tốt ơi, mau dậy đi. Mọi người đi hết rồi, anh giả vờ say cho ai xem hả?”
Hạ Hà Tịch: “…”
Không ai trả lời.
Bà mối tự rót cho mình một tách trà, tiếp tục lải nhải: “Đừng đùa với em nữa, anh mà còn không dậy là em hắt nước sôi đấy.”
Hạ Hà Tịch: “…”
Vẫn không ai trả lời.
“Xong” Tiểu Mộc phủi vỏ hạt dưa trên tay đi, đứng dậy, lè lưỡi nói: “Anh thích giả vờ cứ giả vờ tiếp đi, em ra ngoài đi đạo đây.” Nói xong, bà mối bèn đi ra cửa, mở cửa ra rồi đóng “sầm” một tiếng, quay đầu lại nhìn Hạ Hà Tịch. Ôi chao, ông anh họ Hạ chẳng thèm động lấy cái lông mi, độ khó của kỹ xảo này cũng hơi cao rồi phải không?
Thấy vậy, bà mối tặc lưỡi, lẽ nào say thật? Không phải chứ, không phải con cáo già họ Hạ hay đi xã giao bên ngoài sao? Ăn cơm uống rượu với người ta phải là chuyện thường chứ, mà cũng chưa từng nghe nói anh ta uống say. Tiểu Mộc bĩu môi, chậm rãi thả bước tới cạnh giường, nhướn cổ nhìn Hạ Hà Tịch, ấy thế mà trong chớp mắt lại thoáng ngẩn người ra.
Không thể không thừa nhận, Hạ Hà Tịch là một con… cáo rất đẹp trai. Bà mối vẫn còn nhớ khi mình bị vết thương trên chân hành hạ tới chết đi sống lại, cố mở mắt ra để kêu cứu thì thấy ngay gương mặt tuấn tú của Hạ Hà Tịch. Khuôn mặt Hạ Hà Tịch không có điểm nào đặc biệt tinh tế, nhưng những điểm bình thường mà cùng kết hợp trên gương mặt ấy lại hiện lên vẻ đẹp đẽ, thanh thoát, rất vừa vặn. Thêm một chút thì chói, thiếu một chút thì nhạt.
Cộng thêm vẻ mặt lo lắng của Hạ Hà Tịch khi ấy, Tiểu Mộc mới an tâm nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vì cô cảm nhận được cảm giác an toàn như ba ông anh mang lại cho cô… Nhớ tới chuyện xảy ra hơn nửa năm trước, bà mối tự dưng đỏ mặt. Xoa xoa gò má đỏ ửng, bà mối ôm ngực tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh. Nhưng vừa bình tĩnh quay người lại nhìn con cáo già kia, bà mối đã nhảy dựng lên hét to một tiếng vì… gã họ Hạ đã mở mắt từ lúc nào, đang nhìn cô chăm chú.
Bà mối nhảy ra xa tới hơn hai mét, chân đụng vào ghế cũng không thấy đau, chỉ kinh ngạc nhìn Hạ Hà Tịch, lắp bắp: “Nhìn… nhìn… nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”
Hạ Hà Tịch cau mày, từ từ ngồi dậy, lấy tay đỡ trán, trông bộ dạng như đang rất khó chịu.
Tô Tiểu Mộc “hừ” một cái, hai tay chống nạnh, nói: “Giả – vờ – giả – vịt! Con cáo họ Hạ kia, anh vừa nhìn bản cô nương rất vô lễ nhé, nhìn một cái năm mươi tệ, đưa tiền đây!” Dứt lời, bà mối đưa tay đòi tiền thật. Như bình thường con cáo họ Hạ kia nhất định sẽ cười hì hì trêu chọc bà mối hai câu, nhưng lúc này Hạ Hà Tịch vẫn im lặng, nặng nề thở dài rồi từ từ kéo ống tay áo lên.
Trong phút chốc, bà mối kinh ngạc tới đơ cả người. Trên cánh tay Hạ Hà Tịch nổi lên những nốt mẩn đỏ, trông có vẻ vừa ngứa vừa đau.
“Chuyện gì thế? Anh bị dị ứng thời tiết à?” Bà mối vừa nói vừa tự giác bước tới cạnh giường. Đúng lúc Hạ Hà Tịch ngẩng đầu lên, hai người vừa nhìn nhau là lại dọa bà mối nhảy dựng lên lần nữa. Đôi mắt của tên họ Hạ hơi đỏ, cả người chỉ có thể dùng hai từ “tiều tụy” để hình dung.
Hạ Hà Tịch ôm đầu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Có thể là do rượu người ta tự ủ… Nhóc ơi, anh đau đầu quá!”
Bà mối nghe vậy bèn ngồi xuống cạnh Hạ Hà Tịch, cau mày nói: “Chẳng lẽ dị ứng với rượu à? Anh cũng ngốc chết đi được! Không uống được thì uống ít thôi! Mau đưa em xem thử mấy nốt mẩn của anh nào. Em nhớ anh cả đã nói, dị ứng chỉ cần bôi thuốc là khỏi thôi. A, không được, không được! Đi bệnh viện nhé? Bệnh dị ứng này cũng có khi nặng lắm đấy!”
Bà mối lo lắng cuống cả lên. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở thì Châu tài nữ đã vào phòng. Bà mối như tìm được cứu tinh, hỏi: “Chị Châu, chị tới đúng lúc lắm. Mau nói cho em biết, bệnh viện gần nhất ở đâu?”
“Hả?” Châu tài nữ vừa vào phòng đã nghe thế thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn Tiểu Mộc một lát rồi lại nhìn Hạ Hà Tịch, hỏi: “Sao thế? Ai phải tới bệnh viện?”
Bà mối thở dài: “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cái tên ngốc này…” Tiểu Mộc chỉ vào Hạ Hà Tịch, Châu tài nữ nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Mộc đang chỉ, chớp chớp mắt nhìn Hạ Hà Tịch chăm chú, phì cười.
Điều này lại khiến Tô Tiểu Mộc thắc mắc: “Chị Châu, chị cười gì thế?”
Châu tài nữ lắc đầu, nhìn Hạ Hà Tịch: “Anh chưa nói với Tiểu Mộc à?”
“Hả?” Trực giác của bà mối nói với cô rằng, có lẽ, hoặc là, cực kỳ có khả năng cô bị tên cáo già họ Hạ này đùa giỡn! Quả nhiên, nghe Châu tài nữ nói xong, gã họ Hạ đổi ngay bộ dạng yếu ớt ban nãy, tinh thần phơi phới đứng dậy, cài lại cúc tay áo rồi ra vẻ vỗ vỗ lên đầu bà mối, tươi cười đáp: “Em gái, không phải lo, trước khi lên núi anh cố ý bôi ít thảo dược, để nó nổi lên mấy vết mẩn đỏ, nếu thực sự bị chuốc rượu không thể chịu được thì lấy lý do là dị ứng để thoát thân.”
“Anh!” Bà mối nghe nói thế thì tức tới nghiến răng ken két. Được lắm, Hạ Hà Tịch! Anh thực sự xứng đáng với cái tên “cáo già”, trước khi lên núi đã nghĩ tới đường rút lui rồi hả? Cũng nhân thể đùa tôi luôn đúng không? Im lặng một lát, bà mối lại nghĩ ra gì đó: “Được, mẩn đỏ là để đùa tôi, thế mắt anh đỏ thì sao? Cũng là giả vờ à?”
Châu tài nữ hoảng hốt: “Tiểu Mộc, em không biết à? Mỗi lần anh ấy uống rượu đều thế, không sao đâu.”
Nghe thấy thế, trong lòng bà mối kêu “cộp” một tiếng, muốn mắng Hạ Hà Tịch mà quên sạch không biết phải mắng thế nào. Trong chốc lát chỉ cảm thấy có thứ gì đó đè lên ngực mình, phiền muộn, nôn không ra mà nuốt cũng không trôi. Một câu nói đơn giản của Châu tài nữ, nghe thì… không sao, nhưng cảm giác quan hệ của hai người hình như gần gũi hơn trước. Con cáo họ Hạ uống rượu vào mắt sẽ đỏ, sao cô lại không biết?
Tiểu Mộc đang loanh quanh với cảm giác mơ hồ đó thì thấy Châu tài nữ và tên họ Hạ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, cô kinh ngạc hỏi: “Hai người đi đâu đấy?”
Châu tài nữ đã bước nửa người ra ngoài, nghe bà mối hỏi vậy, bèn ngoái đầu lại trả lời: “Anh Hạ cũng chưa nói với em chuyện này sao? Kế hoạch chiều nay là leo núi mà.”
Sét giữa trời quang!
Một câu nói mà khiến bà mối đông cứng cả người. Tròn mắt nhìn bộ dạng ăn ý của con cáo họ Hạ và Châu tài nữ, bà mối càng muốn xông lên đánh người. Sao con cáo già nham hiểm, xảo quyệt này không nói gì với mình, ngay cả kế hoạch leo núi cô cũng không biết, vậy rốt cuộc cô lên đây để làm gì?
Sao càng nghĩ càng thấy mình giống cái bóng đèn [1] vậy? Không đúng, cô có chỗ nào giống bóng đèn đâu? Bởi cô vốn là cái bóng đèn mà!
[1] Ý giống câu “Kỳ đà cản mũi” trong tiếng Việt.
——————- Đường phân cách tôi có hơi say một chút thôi——————-
Trên đường lên núi Bất Thanh, bà mối khó chịu, rất khó chịu. Có ba nguyên nhân làm bà mối khó chịu như thế:
Thứ nhất, chân bà mối vẫn chưa được khỏe lắm. Chuyện này ai cũng biết, đương nhiên Hạ Hà Tịch không phải ngoại lệ. Anh hai cũng khuyên cô không nên hoạt động quá mạnh. Tuy leo núi không được coi là hoạt động mạnh, nhưng so với người khác, Tiểu Mộc đi rất chậm, rất chậm. Chưa leo được nửa tiếng, tên họ Hạ và Châu tài nữ đi phía trước vẫn cười cười nói nói, vui vẻ như đi trên đất bằng, còn cái bóng đèn là bà mối đi sau thì thở hồng hộc đuổi theo hai người.
Thứ hai, thời tiết chiều nay không đẹp, tự dưng lại có mưa. Tuy mưa không to nhưng như thế càng khó leo núi, không cẩn thận là có thể dẫm vào vũng bùn. Càng lên cao, sương mù càng dày. Việc này cũng khiến Tiểu Mộc gặp nhiều khó khăn, hai chân run lẩy bẩy. Nhưng hai người đang nói chuyện yêu đương phía trước hoàn toàn không có ý ngoái đầu lại nhìn mình một cái.
Thứ ba, giữa đường gặp một bác tiều phu đang xuống núi, Tiểu Mộc hỏi dò tới đỉnh núi có còn bao xa, bác ấy nói khoảng một tiếng nữa là tới rồi. Nghe thế bà mối vui hơn một chút, ngừng lại rồi hỏi tiếp: “Một tiếng là đo bằng tốc độ của cháu hay của bác?”
“Hả?”
Bà mối hít một hơi thật sâu, hỏi cách khác: “Nói thế này cho dễ hiểu, đây đã tới lưng chừng núi chưa ạ?”
Bác tiều phu ra sức lắc đầu: “Mới đi được một phần ba thôi.”
Bà mối ngẩng đầu than thở, leo gần hai tiếng còn chưa tới nửa đường, với vận tốc của mình không phải đến nửa đêm mới tới đỉnh núi sao?
Khi bà mối tới trạm dừng chân đầu tiên trên núi Bất Thanh, phát hiện khách sạn đầu tiên, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định to lớn mà gian nan: bà đây mặc kệ! Tô Tiểu Mộc nặng nề thở hắt ra một hơi khi đưa ra quyết định, gọi hai người ở trước mặt vẫn còn đi như bay: “Chờ lát đã.”
Khi nghe thấy tiếng kêu gào yếu ớt của bà mối, gã họ Hạ và Châu tài nữ mới nhớ ra lần leo núi này còn đem theo một cái đuôi nhỏ. Sau khi đỡ thở dốc, Tô Tiểu Mộc mới bày tỏ quyết định của mình một cách đơn giản: “Hai người đi tiếp đi, em ở lại trạm dừng chân nghỉ ngơi, chờ hai người xuống núi.”
Châu tài nữ cau mày: “Không được, em không lên núi sao? Tiểu Mộc, em có biết núi Bất Thanh quê chị nổi tiếng nhất là suối nước nóng trên đỉnh núi không? Nó…”
Bà mối không đợi Châu tài nữ giới thiệu xong, đã xua tay với vẻ vô cùng thê thảm, nói: “Em không leo nổi nữa, hai người đi chơi đi.”
“Nhưng mà…” Nghe thế, Châu tài nữ lại càng khó xử: “Kế hoạch ban đầu của bọn chị là lên núi trước khi trời tối, chị đã đặt khách sạn trên đỉnh núi cho hai người rồi. Tiểu Mộc, em nghĩ xem, vừa tắm suối nước nóng vừa ăn thịt nướng thì sung sướng biết bao nhiêu! Tối còn đốt lửa trại…”
“Không đi! Không đi” Bà mối không để Châu tài nữ dứt lời đã kiên quyết nói: “Em còn leo nữa thì sẽ mệt chết ở dọc đường mất.” Ở đây cũng có khách sạn, em ở đây cũng được.
“Cái con bé này…” Châu tài nữ dường như còn lo lắng điều gì đấy thì đã bị Hạ Hà Tịch kéo đi: “Thôi đi, cô ấy không muốn leo núi thì cứ ở lại đây cũng được.”
Vừa nghe thấy thế, bà mối và Châu tài nữ cùng ngẩn người ra. Bà mối có phần kinh ngạc vì Hạ Hà Tịch mà lại không phản đối đề nghị của cô. Chẳng lẽ… anh ta không còn sợ Châu tài nữ sẽ làm gì anh ta nữa? Châu tài nữ cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, lúng ta lúng túng không biết phải nói gì, Hạ Hà Tịch lại nói: “Vậy Tiểu Mộc cứ ở lại đây nhé, bọn anh đi tiếp đây.” Nói xong, liền kéo Châu tài nữ quay người đi mất.
Hoàn cảnh này khiến bà mối kinh ngạc, người cứng đơ tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi bật ba chữ ra khỏi miệng: “Cáo – họ – Hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.