Chương 51: Hạ màn
Mèo lười ngủ ngày
01/10/2013
Bà mối không tới bệnh viện mà ở khách sạn thức trắng đêm, chờ đến khi
trời tảng sáng Hạ Hà Tịch mới quay về. Ôm lấy bà mối qua lớp chăn, dường như anh vô cùng mệt mỏi, mãi sau mới khẽ lên tiếng: “Chú đi rồi.”
Nghe thấy thế, bà mối cũng không biết nên an ủi con cáo họ Hạ kia như thế nào, đành im lặng một lát rồi ôm lấy anh bằng cả hai tay, vỗ nhẹ lên đầu anh như bình thường anh vẫn an ủi mình, nói: “Ngủ đi, anh cũng mệt rồi.”
Hạ Hà Tịch nằm áp vào ngực bà mối, như đã ngủ. Mãi sau, anh mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói xong, trong căn phòng lại từ từ im lặng.
Hôm sau, theo kế hoạch ban đầu, Hạ Hà Tịch và bà mối quay về thành phố C. Dọc đường đi, hai người không hề nói chuyện. Tới khi bà mối phát hiện Hạ Hà Tịch đang rẽ vào bến xe, mới liếc nhìn anh một cái, giả vờ ngây ngô cười hỏi: “Anh khát hả? Vào đây mua nước hả? Nhân tiện em đi vệ sinh một lát.”
Nói rồi, bà mối mở cửa định xuống xe thì cánh tay đột nhiên bị Hạ Hà Tịch giữ lại. Cuối cùng anh cũng phải nói câu mà từ sáng nay vẫn chưa thể nói được. Hạ Hà Tịch cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Tô Tiểu Mộc, nói rất khó khăn: “Nhóc, anh chỉ có thể tiễn em tới đây, em đi đường cẩn thận.”
Bàn tay bị giữ của bà mối khẽ run rẩy, nước mắt đã tràn đầy mi: “Hạ Hà Tịch, anh có ý gì?”
Hạ Hà Tịch cau mày, đôi mắt hơi đỏ, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhóc, dù sao nhà họ Mục đã chăm sóc anh bao nhiêu năm qua, giờ Quả Quả đang vô cùng đau khổ, tính cô ấy lại thờ ơ không thích quan tâm tới chuyện gì, anh thực sự không từ bỏ được…”
Nói tới câu cuối cùng, Hạ Hà Tịch dần dần im lặng, bởi, cô vợ nhỏ của anh đã rơi nước mắt trước mặt anh. Lần đầu tiên thấy bà mối khóc trong mưa, anh đã tự nói với mình, phải bảo vệ cô nhóc này cả cuộc đời, để những ngày tháng sau này của cô không còn nước mắt. Nhưng thật mỉa mai, giờ cô ấy lại khóc không ra tiếng vì mình.
Thực ra, không phải anh không hiểu ý câu nói hôm qua của bà mối. Cô nói muốn quay về thành phố C, đâu phải vì nhớ nhà thật sự, mà là… Trước mặt quân địch tưởng tượng Quả Quả, cô muốn chồng mình lựa chọn một trong hai người. Dù biết sẽ bị hiểu nhầm, nhưng vào giờ phút này, Hạ Hà Tịch vẫn không thể hiểu thế nào không lo cho nhà họ Mục.
Bà mối nước mắt nhạt nhòa, nhưng trên gương mặt vẫn cố nở nụ cười. Cô nghiến răng nhìn Hạ Hà Tịch, hỏi: “Cho nên, anh đã chọn xong rồi chứ? Giữa em và nhà họ Mục, anh chọn vế sau?”
Hạ Hà Tịch lắc đầu: “Anh biết giờ anh nói gì em cũng không tin. Em chờ anh… chờ anh lo hậu sự cho chú xong xuôi rồi sẽ quay lại từ từ giải thích với em. Anh không thể không giữ lời hứa…”
Đêm qua, khi Hạ Hà Tịch vội vàng tới bênh viện, Mục Chính Uy đã hấp hối. Quả Quả đưa Đồng Đồng tới bên giường khóc lóc thê thảm, Trình Tinh Hải chưa từng để tâm tới chồng cũng vội tới, chết lặng nhìn người đàn ông đã chung sống với mình quá nửa đời người. Mục Chính Uy, người từng là kỳ tài trong lĩnh vực kinh doanh, oai hùng, quyết đoán… vậy mà trong mắt Hạ Hà Tịch lúc này, ông lại trở thành một cái xác vô hồn, bị bệnh tật, đau đớn dằn vặt.
Thấy Hạ Hà Tịch tới, Quả Quả vừa kinh ngạc vừa khó chịu, che miệng khóc không thành tiếng, ra hiệu bảo anh tới gặp Mục Chính Uy lần cuối. Hạ Hà Tịch hít một hơi thật sâu, tới bên giường bệnh, còn chưa kịp mở lời thì hình như ông cụ cảm nhận được, đột nhiên nắm lấy tay anh.
Hành động đó khiến những người đang sụt sùi trong căn phòng đều kinh ngạc. Người bình tĩnh nhất chính là bác sĩ chữa trị cho Mục Chính Uy, bác sĩ Tần gỡ kính ra, nói: “Hồi quang phản chiếu, ông Mục không còn giữ được lâu nữa, anh Hạ có gì thì muốn nói thì xin hãy nhanh lên.”
Hạ Hà Tịch nuốt khan, anh không phải là người giàu cảm xúc, lại thêm mối quan hệ phức tạp với nhà họ Mục, thực ra, Mục Chính Uy chết, anh không nên khó chịu, ít ra là không phải xúc động. Lúc tính toán rời khỏi tập đoàn Chính Uy, không phải anh đã hạ quyết tâm hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ với nhà họ Mục sao? Thế nhưng… tới nước này rồi, Hạ Hà Tịch phát hiện mình không thể làm được.
Cắn chặt răng, Hạ Hà Tịch cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, anh nói: “Chú, cháu tới rồi. Cảm ơn chú… cảm ơn chú đã chăm sóc cháu bao năm qua… Cháu… cháu không hận nhà họ Mục, cũng không hận Quả Quả. Chú an tâm nhắm mắt đi.”
“Bố…” Nghe thấy thế, Quả Quả quỳ xuống trước giường bệnh, khóc nức nở. Đồng Đồng được cô Hà ôm, nhìn mẹ khóc thảm thương, không biết là bị dọa hay làm sao, cũng khóc to lên. Trình Tinh Hải thấy thế, ra hiệu cho cô Hà đưa cậu bé ra ngoài trước. Bên này, Hạ Hà Tịch vẫn giữ nguyên tư thế khom người, tay Mục Chính Uy vẫn giữ chặt tay anh không chịu buông. Hạ Hà Tịch chưa từng nghĩ người sắp chết lại có sức mạnh như thế, khiến người ta không thể giãy được.
Trình Tinh Hải cũng tới trước giường bệnh, giọng run run nói: “Chính Uy, ông vẫn còn gì chưa từ bỏ được sao?”
Hạ Hà Tịch có cảm giác bàn tay nắm cổ tay mình đã mạnh hơn trước mấy lần. Đây là tất cả sức lực của người sắp chết. Ông vẫn cố níu kéo bằng chút sức lực cuối cùng, vì… ông vẫn chưa cam lòng, vẫn có người, có chuyện chưa buông được.
Liếc mắt nhìn Trình Tinh Hải, Hạ Hà Tịch không kìm được mà nhắm mắt lại, lát sao mới mở mắt ra, vỗ vỗ lên bàn tay gầy guộc, nhẹ nhàng nói: “Cháu đồng ý với chú, sẽ chăm sóc tốt cho Quả Quả và cô, cũng sẽ chăm sóc tốt cho con của Quả Quả… Chú cũng đừng lo lắng cho công ty, cháu sẽ giúp Quả Quả, để Chính Uy khôi phục lại nề nếp. Chú, chú an tâm nhắm mắt đi.”
Nói xong, bàn tay mới nãy còn siết chặt bèn thả ra như mất đi tất cả sức lực, Mục Chính Uy trút hơi thở cuối cùng. Trong lúc hoảng hốt, dường như anh nhìn thấy nụ cười an lòng trên gương mặt ông…
Hạ Hà Tịch không muốn nhớ lại đoạn ký ức ấy, anh đau khổ ôm đầu, nói: “Nhóc, xin lỗi.”
Bà mối lau nước mắt trên gương mặt. Giờ phút này chẳng còn gì gọi là lý trí nữa, cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Hà Tịch, hỏi: “Nếu em nói giờ anh không quay về thành phố C với em, em sẽ mãi mãi không đợi anh thì sao? Anh có đi với em không?”
Mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, anh vươn tay chạm lên gương mặt bà mối, dỗ dành: “Ngày nào anh cũng sẽ liên lạc với em, em ở nhà phải ngoan ngoãn…” Không để Hạ Hà Tịch nói xong, bà mối đã đẩy anh ra, lao xuống xe. Hạ Hà Tịch thấy thế thì vội vàng đuổi theo, nhưng khi kéo cô lại thì bị một cái tát nặng nề trên mặt.
Tô Tiểu Mộc gần như sụp đổ, cô hạ giọng nói: “Anh đi đi!”
“…”
Như hôm qua, Hạ Hà Tịch không bước tới ôm cô, anh lái xe đi. Ở cổng bến xe, người tới kẻ đi, bao nhiêu vui buồn tan hợp, nhưng vở kịch này vẫn khiên người ta dừng lại xem. Bà mối nhìn chiếc xe đã đi xa, đột nhiên phá lên cười. Cô biết, lần này Hạ Hà Tịch sẽ không ngoảnh đầu lại nữa. Cô càng biết, thứ Hạ Hà Tịch không thể từ bỏ ngoài đám tang của Mục Chính Uy, còn có mẹ con Mục Quả.
Giữa bao nhiêu người đang ồn ào nhốn nháo, bà mối đột nhiên không tìm thấy phương hướng. Xin lỗi, Hạ Hà Tịch, em vẫn đánh mất anh, dù trước đó không lâu, em mới biết mình… yêu anh đến thế!
Hạ Hà Tịch, cái tát này trả cho anh. Từ nay, anh không còn nợ em gì nữa…
Ở cổng bến xe, Tô Tiểu Mộc đang cười như hoa đào tháng Ba cuối cùng cũng khóc nức nở.
Nghe thấy thế, bà mối cũng không biết nên an ủi con cáo họ Hạ kia như thế nào, đành im lặng một lát rồi ôm lấy anh bằng cả hai tay, vỗ nhẹ lên đầu anh như bình thường anh vẫn an ủi mình, nói: “Ngủ đi, anh cũng mệt rồi.”
Hạ Hà Tịch nằm áp vào ngực bà mối, như đã ngủ. Mãi sau, anh mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói xong, trong căn phòng lại từ từ im lặng.
Hôm sau, theo kế hoạch ban đầu, Hạ Hà Tịch và bà mối quay về thành phố C. Dọc đường đi, hai người không hề nói chuyện. Tới khi bà mối phát hiện Hạ Hà Tịch đang rẽ vào bến xe, mới liếc nhìn anh một cái, giả vờ ngây ngô cười hỏi: “Anh khát hả? Vào đây mua nước hả? Nhân tiện em đi vệ sinh một lát.”
Nói rồi, bà mối mở cửa định xuống xe thì cánh tay đột nhiên bị Hạ Hà Tịch giữ lại. Cuối cùng anh cũng phải nói câu mà từ sáng nay vẫn chưa thể nói được. Hạ Hà Tịch cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Tô Tiểu Mộc, nói rất khó khăn: “Nhóc, anh chỉ có thể tiễn em tới đây, em đi đường cẩn thận.”
Bàn tay bị giữ của bà mối khẽ run rẩy, nước mắt đã tràn đầy mi: “Hạ Hà Tịch, anh có ý gì?”
Hạ Hà Tịch cau mày, đôi mắt hơi đỏ, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhóc, dù sao nhà họ Mục đã chăm sóc anh bao nhiêu năm qua, giờ Quả Quả đang vô cùng đau khổ, tính cô ấy lại thờ ơ không thích quan tâm tới chuyện gì, anh thực sự không từ bỏ được…”
Nói tới câu cuối cùng, Hạ Hà Tịch dần dần im lặng, bởi, cô vợ nhỏ của anh đã rơi nước mắt trước mặt anh. Lần đầu tiên thấy bà mối khóc trong mưa, anh đã tự nói với mình, phải bảo vệ cô nhóc này cả cuộc đời, để những ngày tháng sau này của cô không còn nước mắt. Nhưng thật mỉa mai, giờ cô ấy lại khóc không ra tiếng vì mình.
Thực ra, không phải anh không hiểu ý câu nói hôm qua của bà mối. Cô nói muốn quay về thành phố C, đâu phải vì nhớ nhà thật sự, mà là… Trước mặt quân địch tưởng tượng Quả Quả, cô muốn chồng mình lựa chọn một trong hai người. Dù biết sẽ bị hiểu nhầm, nhưng vào giờ phút này, Hạ Hà Tịch vẫn không thể hiểu thế nào không lo cho nhà họ Mục.
Bà mối nước mắt nhạt nhòa, nhưng trên gương mặt vẫn cố nở nụ cười. Cô nghiến răng nhìn Hạ Hà Tịch, hỏi: “Cho nên, anh đã chọn xong rồi chứ? Giữa em và nhà họ Mục, anh chọn vế sau?”
Hạ Hà Tịch lắc đầu: “Anh biết giờ anh nói gì em cũng không tin. Em chờ anh… chờ anh lo hậu sự cho chú xong xuôi rồi sẽ quay lại từ từ giải thích với em. Anh không thể không giữ lời hứa…”
Đêm qua, khi Hạ Hà Tịch vội vàng tới bênh viện, Mục Chính Uy đã hấp hối. Quả Quả đưa Đồng Đồng tới bên giường khóc lóc thê thảm, Trình Tinh Hải chưa từng để tâm tới chồng cũng vội tới, chết lặng nhìn người đàn ông đã chung sống với mình quá nửa đời người. Mục Chính Uy, người từng là kỳ tài trong lĩnh vực kinh doanh, oai hùng, quyết đoán… vậy mà trong mắt Hạ Hà Tịch lúc này, ông lại trở thành một cái xác vô hồn, bị bệnh tật, đau đớn dằn vặt.
Thấy Hạ Hà Tịch tới, Quả Quả vừa kinh ngạc vừa khó chịu, che miệng khóc không thành tiếng, ra hiệu bảo anh tới gặp Mục Chính Uy lần cuối. Hạ Hà Tịch hít một hơi thật sâu, tới bên giường bệnh, còn chưa kịp mở lời thì hình như ông cụ cảm nhận được, đột nhiên nắm lấy tay anh.
Hành động đó khiến những người đang sụt sùi trong căn phòng đều kinh ngạc. Người bình tĩnh nhất chính là bác sĩ chữa trị cho Mục Chính Uy, bác sĩ Tần gỡ kính ra, nói: “Hồi quang phản chiếu, ông Mục không còn giữ được lâu nữa, anh Hạ có gì thì muốn nói thì xin hãy nhanh lên.”
Hạ Hà Tịch nuốt khan, anh không phải là người giàu cảm xúc, lại thêm mối quan hệ phức tạp với nhà họ Mục, thực ra, Mục Chính Uy chết, anh không nên khó chịu, ít ra là không phải xúc động. Lúc tính toán rời khỏi tập đoàn Chính Uy, không phải anh đã hạ quyết tâm hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ với nhà họ Mục sao? Thế nhưng… tới nước này rồi, Hạ Hà Tịch phát hiện mình không thể làm được.
Cắn chặt răng, Hạ Hà Tịch cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, anh nói: “Chú, cháu tới rồi. Cảm ơn chú… cảm ơn chú đã chăm sóc cháu bao năm qua… Cháu… cháu không hận nhà họ Mục, cũng không hận Quả Quả. Chú an tâm nhắm mắt đi.”
“Bố…” Nghe thấy thế, Quả Quả quỳ xuống trước giường bệnh, khóc nức nở. Đồng Đồng được cô Hà ôm, nhìn mẹ khóc thảm thương, không biết là bị dọa hay làm sao, cũng khóc to lên. Trình Tinh Hải thấy thế, ra hiệu cho cô Hà đưa cậu bé ra ngoài trước. Bên này, Hạ Hà Tịch vẫn giữ nguyên tư thế khom người, tay Mục Chính Uy vẫn giữ chặt tay anh không chịu buông. Hạ Hà Tịch chưa từng nghĩ người sắp chết lại có sức mạnh như thế, khiến người ta không thể giãy được.
Trình Tinh Hải cũng tới trước giường bệnh, giọng run run nói: “Chính Uy, ông vẫn còn gì chưa từ bỏ được sao?”
Hạ Hà Tịch có cảm giác bàn tay nắm cổ tay mình đã mạnh hơn trước mấy lần. Đây là tất cả sức lực của người sắp chết. Ông vẫn cố níu kéo bằng chút sức lực cuối cùng, vì… ông vẫn chưa cam lòng, vẫn có người, có chuyện chưa buông được.
Liếc mắt nhìn Trình Tinh Hải, Hạ Hà Tịch không kìm được mà nhắm mắt lại, lát sao mới mở mắt ra, vỗ vỗ lên bàn tay gầy guộc, nhẹ nhàng nói: “Cháu đồng ý với chú, sẽ chăm sóc tốt cho Quả Quả và cô, cũng sẽ chăm sóc tốt cho con của Quả Quả… Chú cũng đừng lo lắng cho công ty, cháu sẽ giúp Quả Quả, để Chính Uy khôi phục lại nề nếp. Chú, chú an tâm nhắm mắt đi.”
Nói xong, bàn tay mới nãy còn siết chặt bèn thả ra như mất đi tất cả sức lực, Mục Chính Uy trút hơi thở cuối cùng. Trong lúc hoảng hốt, dường như anh nhìn thấy nụ cười an lòng trên gương mặt ông…
Hạ Hà Tịch không muốn nhớ lại đoạn ký ức ấy, anh đau khổ ôm đầu, nói: “Nhóc, xin lỗi.”
Bà mối lau nước mắt trên gương mặt. Giờ phút này chẳng còn gì gọi là lý trí nữa, cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Hà Tịch, hỏi: “Nếu em nói giờ anh không quay về thành phố C với em, em sẽ mãi mãi không đợi anh thì sao? Anh có đi với em không?”
Mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, anh vươn tay chạm lên gương mặt bà mối, dỗ dành: “Ngày nào anh cũng sẽ liên lạc với em, em ở nhà phải ngoan ngoãn…” Không để Hạ Hà Tịch nói xong, bà mối đã đẩy anh ra, lao xuống xe. Hạ Hà Tịch thấy thế thì vội vàng đuổi theo, nhưng khi kéo cô lại thì bị một cái tát nặng nề trên mặt.
Tô Tiểu Mộc gần như sụp đổ, cô hạ giọng nói: “Anh đi đi!”
“…”
Như hôm qua, Hạ Hà Tịch không bước tới ôm cô, anh lái xe đi. Ở cổng bến xe, người tới kẻ đi, bao nhiêu vui buồn tan hợp, nhưng vở kịch này vẫn khiên người ta dừng lại xem. Bà mối nhìn chiếc xe đã đi xa, đột nhiên phá lên cười. Cô biết, lần này Hạ Hà Tịch sẽ không ngoảnh đầu lại nữa. Cô càng biết, thứ Hạ Hà Tịch không thể từ bỏ ngoài đám tang của Mục Chính Uy, còn có mẹ con Mục Quả.
Giữa bao nhiêu người đang ồn ào nhốn nháo, bà mối đột nhiên không tìm thấy phương hướng. Xin lỗi, Hạ Hà Tịch, em vẫn đánh mất anh, dù trước đó không lâu, em mới biết mình… yêu anh đến thế!
Hạ Hà Tịch, cái tát này trả cho anh. Từ nay, anh không còn nợ em gì nữa…
Ở cổng bến xe, Tô Tiểu Mộc đang cười như hoa đào tháng Ba cuối cùng cũng khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.