Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 21

Phôi Tiếu Quân

03/03/2016

Ngay khi tôi cách thắng lợi chỉ còn 0.001 mm, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi.

Tôi quay đầu dùng ánh mắt giết người nhìn vị người phát ngôn ‘Sao chổi’ kia, dường như ở trong đầu cũng đồng thời hiện lên một cái phác thảo kế hoạch giết chết anh ta.

‘Sao chổi’ này chuyên môn phá hỏng chuyện tốt của tôi, nếu lúc trước tôi lường trước được anh ta sẽ xuất hiện vào lúc này, tôi nhất định sẽ nửa đường đã đẩy anh ta xuống khỏi xe lửa.

“Dư Thắng Nam, hiện tại tôi cần dùng tiền gấp, tiền cô nợ tôi đưa tôi một phần trước…”

Tôi cắn răng hừ ra ba chữ: “Không có tiền!”

Do có kẻ thứ ba vây xem, rốt cục thì Lương Sâm bắt cánh tay của tôi vẫn ương ngạnh ôm trên cổ anh kéo xuống, sau đó hỏi tôi, “Tiểu Nam, tiền gì thế?”

Tôi đỡ trán, “Em hình như thật sự uống say rồi, em phải đi về nằm một chút.” Nói xong, tôi xoay người trở về.

Lúc này, Miêu Tam lại đi theo, “Vừa khéo, tôi đưa cô về.” Nói xong, trước mặt Lương Sâm mạnh mẽ giữ chặt cánh tay của tôi túm tôi trở về biệt thự.

Miêu Tam càng chạy càng nhanh, kế tiếp khi tôi muốn mở cửa phòng mình ra, anh ta lại kéo cánh tay tôi lôi tôi về phòng mình.

Lúc này, tôi cũng gần như tỉnh rượu, đang xoay người muốn mở cửa đi ra ngoài, anh ta lại kéo tôi gần lại một chút. Sau đó, anh ta cúi đầu nói: “Tôi thật đúng là xem nhẹ cô rồi.”

Tôi dùng sức đẩy anh ta một phen, “Anh làm gì, anh rể tôi thấy được làm sao bây giờ? Anh mau thả tôi ra.”

Miêu Tam cười lạnh, “Anh rể? Anh ta rốt cuộc là dạng anh rể gì của cô? Có anh rể nửa đêm dây dưa lằng nhằng cùng cô em vợ như vậy sao?”

“Vậy anh có thể không xen vào!” Tôi mất hứng nói, “Tam thiếu gia, tôi xin hỏi ngài đêm hôm khuya khoắt tìm tôi có việc gì quan trọng sao? Không có, tôi phải đi về ngủ.”

Nói xong tôi đang muốn đi, Miêu Tam đột nhiên lại ngăn cản tôi, “Chúng ta làm giao dịch đi?”

“Tôi không có hứng thú.” Tôi ôm cánh tay.

Khóe môi Miêu Tam nhếch lên, “Có lợi đối với cô, hơn nữa nói không chừng, sẽ xóa bỏ toàn bộ khoản nợ giữa chúng ta.”

Tôi cười lạnh, “Tam thiếu gia, anh thật sự cho rằng tôi sẽ trả lại anh tiền sao?”

Miêu Tam không sao cả nhún vai, “Kỳ thật tiền với tôi mà nói chỉ là một vài chữ thôi, nhưng với cô mà nói thì không giống vậy.”

Tôi nhướng mày, “Vậy anh nói nghe xem…”

Miêu Tam sờ sờ cằm, như là đang nghiêm túc suy tư chốc lát, “Làm bạn gái tôi…”

Tôi cười, “Thế chẳng khác gì trước kia, tôi đã nói rồi, tôi không làm.” Nói xong tôi muốn mặc kệ anh ta đi ra cửa.

Miêu Tam chặn lại kéo cổ tay tôi, “Không giống, tôi hiện tại muốn cô làm bạn gái thực sự của tôi.”

“…” Tôi sửng sốt hồi lâu, nghiêm túc hỏi: “Anh điên rồi hả? Có bệnh nên trị…”

Ánh mắt Miêu Tam đột nhiên có chút nghiêm túc, “Dư Thắng Nam, tôi nói lại lần nữa, tôi rất nghiêm túc.”

Tôi giật tay từ trong bàn tay anh ta trở về, “Tôi muốn biết vì sao?”

Miêu Tam cúi đầu nhìn tôi nghiêm túc nói: “Gần đây, tôi nảy sinh một chút cảm giác khó hiểu lại kỳ quái không thể khống chế đối với cô, cho nên, tôi nhất định phải tiến thêm một bước tìm hiểu cô…”



Tôi bị kinh hãi không nhỏ, nhíu mày hỏi: “Vậy xin hỏi tôi phải làm gì đây?”

“Thời gian sẽ không quá dài, tìm được nguyên nhân tôi tự nhiên sẽ thả cô đi…” Giọng điệu Miêu Tam dị thường đứng đắn.

Tôi đột nhiên cười ra tiếng, “Hóa ra Tam thiếu gia bảo tôi làm bạn gái của anh, cũng là vì sở thích vứt bỏ tôi?”

Trong ánh mắt Miêu Tam hiện lên cảm xúc phức tạp, “Cũng có thể nói như vậy…”

Tôi nghiêm túc nói: “Rất xin lỗi, tôi thực không có thời gian rỗi chơi đùa cùng anh.”

Nói xong, tôi muốn chìa tay qua mở cửa, ai ngờ Miêu Tam phát hỏa, đột nhiên đẩy tôi tựa vào trên cửa, “Dư Thắng Nam, sau lần ngoài ý muốn ngày đó, có một chuyện tôi muốn làm rất lâu rồi…”

Tôi dán sát thân mình ở trên cửa, khẩn trương hỏi: “Anh… Muốn làm gì? Tôi … tin tôi gọi người hay không?”

Miêu Tam đột nhiên vô lại nói: “Dư Thắng Nam, cô để cho tôi ôm một lát…” Lúc này Miêu Tam không hề hung hăng kiêu ngạo, mà tựa như con nít làm nũng. Đây rốt cuộc là vấn đề gì ? Trúng tà hay là quỷ nhập thân? Đầu óc làm sao đột nhiên hỏng thành như vậy?

“Không được!” Nói xong, tôi vội xoay người tìm khóa cửa. Đối mặt người đàn ông tinh thần thất thường như thế, chắc chắn chuồn là thượng sách.

Miêu Tam không để ý phản kháng của tôi, đột nhiên ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Tôi lập tức dựng lông, quay lại dùng sức đẩy anh ta ra, phẫn nộ nói: “Miêu Tam, tôi cảnh cáo anh, đừng tưởng rằng trong nhà có chút tiền dơ bẩn, thì cứ thế bỡn cợt người khác, tôi nói anh biết, tôi không phải loại người như anh tưởng tượng!”

Miêu Tam bị tôi quát xong, dường như thật sự bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Vậy rốt cuộc là thế nào cô mới đáp ứng?”

“Thế nào tôi cũng sẽ không đáp ứng !” Tôi lại một lần nữa cự tuyệt anh ta.

Miêu Tam nhíu mày, “Cô không thích tiền ?”

Tôi nói: “Thích, hơn nữa thích vô cùng, nhưng mà bà đây không thích hầu hạ anh… Ưm…” tôi đang nói đột nhiên Miêu Tam nắm mặt tôi cúi đầu phủ môi lên đôi môi tôi. Tôi lập tức trợn to mắt, khi có phản ứng lại, lại phát giác đầu lưỡi của anh ta trong lúc lơ đãng đã xông vào trong miệng tôi, trong hoảng loạn nhịn không được hàm răng dùng sức, cắn kẻ xâm phạm tự tiện xông vào.

Miêu Tam lập tức buông tôi ra.

“Cô điên rồi sao? !” Miêu Tam tức giận bừng bừng nói.

Tôi có đôi khi đặc biệt không thể lý giải, vì sao người đàn ông này ở thời điểm xâm phạm người khác xong có thể biểu hiện ra một bộ cảm xúc giống như bản thân bị người ta làm nhục, đây là tố chất tâm lý quá mức mạnh mẽ mà. Ngược lại kẻ bị cưỡng hôn tôi đây, lại phải nhận đãi ngộ của tội phạm cưỡng dâm, mẹ nó!

Hôm nay rõ là mọi sự không hợp ngày, nguyên bản muốn cưỡng ép Lương Sâm, không nghĩ tới trước sau không đến vài phút đông hồ, tôi mẹ nó lại có thể bị người khác nhớ thương.

Tôi tức giận quát Miêu Tam: “Miêu Tam, anh tin bà đây phế anh hay không?”

Miêu Tam đột nhiên thay giọng điệu oan ức, “Cô có thể đừng phản kháng tôi hay không, cứ một lần…”

“Thúi lắm!” Tôi thật sự sắp khóc rồi, “Tam thiếu gia, tôi khẩn cầu anh đi khám bệnh, anh thật sự bệnh không nhẹ…”

“Phải, tôi bị bệnh, con mẹ nó bệnh cực kì nghiêm trọng! Không nhìn thấy cô, tôi sẽ nghĩ cô đang làm gì, nhìn thấy cô, tôi lại nhịn không được nghĩ trong lòng cô nghĩ đến cái gì, tôi mẹ nó sắp bị cô tra tấn điên rồi, rốt cuộc cô đã làm gì tôi?” Giọng điệu Miêu Tam như thiếu nữ u oán.

Tôi nghe Miêu Tam nói xong, trong lòng dậy sóng không nhỏ, nhịn không được đằng hắng trong họng, “Chuyện này…Có phải anh …Thích tôi rồi hay không?”

“…” Trong nháy mắt, tên Miêu Tam đáng hận kia lại hồi hồn, “Không thể nào! Cô có điểm nào đáng để tôi thích?”

Tôi nói: “Kỳ thật, vấn đề không ở anh, chủ yếu là sức quyến rũ cá nhân tôi quá mạnh mẽ, bình thường rất nhiều người gần bên tôi đều sẽ bị tôi hấp dẫn, điều này thật không trách anh được.”

Miêu Tam đột nhiên kéo tôi tách khỏi ván cửa, mở rộng cửa đẩy tôi ra ngoài, “Loại tự kỷ mù quáng như cô, cũng là bệnh, phải trị, mau mau trị bệnh đi thôi.”



Tôi cười lạnh, “Như nhau cả thôi…”

Miêu Tam “Sập” một tiếng đóng cửa lại. Quái nhân này một giây trước còn bày tỏ tình yêu với tôi, một giây sau lại cấm cửa tôi ở bên ngoài, tôi thật không thể hiểu nổi. Tôi “Hừ” một tiếng xoay người trở về phòng.

Ngay lúc tôi vừa xoay người, đã thấy Lương Sâm đứng ở trước phòng đối diện nhìn tôi.

Tôi gãi gãi đầu đi qua, “Anh rể, vừa rồi Miêu Thuật tìm em có chút việc, anh ta chẳng qua không có tiền thôi, đến vay tiền em đây.”

Lương Sâm mỉm cười, “Không có việc gì, anh lo em uống say, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh dẫn em ra ngoài đi dạo…” Lương Sâm nói xong liền xoay người trở về phòng, tôi vốn còn muốn nói chút gì đó, cũng chỉ đành xoay người trở về phòng mình.

Kế hoạch của tôi ơi, ôi kế hoạch áp đảo Lương Sâm, đều bị tên sao chổi cách vách phá hủy, hoàn toàn tuyên bố thất bại.

Tôi ủ rũ trở về phòng, ảo não đến nửa đêm mới miễn cưỡng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tiếng gõ cửa của Lương Sâm.

Tôi vội dùng ngón tay cào cào tóc, xoa xoa gỉ mắt đi mở cửa cho Lương Sâm. Lương Sâm cười nói: “Thay quần áo, anh dẫn em ra ngoài đi dạo, anh ở đại sảnh dưới lầu chờ em…”

Tôi vội vui vẻ gật đầu, hoả tốc rửa mặt chải đầu, hoả tốc thay quần áo, hoả tốc chạy về phía Lương Sâm.

Thấy Lương Sâm mang theo máy chụp ảnh, tôi nhịn không được hỏi: “Anh rể, em có làm ảnh hưởng công việc của anh hay không?”

Lương Sâm mỉm cười nói: “Hôm nay không làm việc…”

Tôi gật gật đầu, bèn theo Lương Sâm đi ra ngoài.

Câu lạc bộ này xây dựng dựa vào núi, đi vòng đến bên kia núi là một cái hồ thiên nhiên, hồ nước trong suốt thấy đáy, trời xanh cây rợp bóng, bất chợt nhìn, mặt hồ tựa như vực sâu không thấy đáy, đẹp đến có phần kì dị.

Tôi vừa ngoảnh lại, phát hiện Lương Sâm bưng máy ảnh đối diện tôi, tôi không nhịn được vênh mặt kiêu ngạo trước ống kính, Lương Sâm dừng chụp ảnh, cũng không nhịn được mỉm cười theo.

Tôi cười hỏi: “Anh có biết nguyện vọng lớn nhất của em là gì không?”

“Nói nghe xem…” Lương Sâm buông máy chụp ảnh nhìn tôi hỏi.

Tôi xoay người đối với mặt hồ, “Em muốn mở một studio thật lớn, lại mời nhiếp ảnh gia nổi tiếng tiên sinh Lương Sâm đảm nhiệm chụp ảnh tại studio của em, sau đó hàng tháng chi cho anh ta một ngàn đồng tiền công, biến anh ta thành tên ngốc để sai khiến…”

Lương Sâm đến gần bên cạnh tôi, mỉm cười nói: “Được, đã kí kết như vậy.”

Tôi cười hì hì, “Đùa thôi, anh đừng cho là thật.”

Đúng lúc này, điện thoại Lương Sâm đột nhiên vang lên, anh tiếp điện thoại xong, có chút hối lỗi nói với tôi: “Tiểu Nam, rất xin lỗi, câu lạc bộ bên kia gọi điện thoại nói cổ đông lớn của bọn họ qua đây, khẩn cấp mời anh trở lại mở hội nghị, hôm nay có lẽ anh không cách nào đi cùng em được.”

Tôi cười cười, “Không sao, chúng ta trở về đi.”

Lương Sâm gật gật đầu, chúng tôi bèn trở về.

Đến trước cửa câu lạc bộ, Lương Sâm quay đầu nói với tôi: “Em có thể tự mình đi dạo xung quanh đây, nhưng đừng đi quá xa.”

Tôi gật đầu, Lương Sâm vội vàng đi mất.

Tôi tạm thời thay đổi chủ ý trở về phòng bồi bổ giấc ngủ. Nhưng mà vừa quay đầu, thì trông thấy sao chổi đứng ở phía sau nghiêm túc nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook