Chương 17
Junie Mi
02/04/2021
#27
"Chỗ này cũng lớn rồi, muốn làm trẻ con cũng không ai cho đâu."
Đột nhiên bị tấn công vậy khiến Tiểu Du không tự chủ mà "ưm" một cái. Cô cố tránh xa khỏi Trương Vũ nhưng không thể, bàn tay anh dù chỉ ở ngoài lớp áo nhưng cứ xoa nắn thế kia khiến cả người cô mềm nhũn.
"Em thấy tôi nói có đúng không?"
"Đúng cái đầu chú ấy. Bỏ tay ra mau."
Hai má của Tiểu Du đỏ ửng, vệt đỏ lan tới tận mang tai. Cô cố gắng đẩy tay Trương Vũ ra nhưng không tài nào được, anh đã cố tình trêu ghẹo thì sao để cô thoát.
"Trương Vũ chú có thôi đi không?"
"Em xấu hổ sao? Hôm nọ đêm khuya còn to gan nhảy sang phòng tôi, nằm lên giường tôi mà. Hôm đó có biết sợ là gì đâu, sao hôm nay lại thế này."
Mặt Tiểu Du càng ngày càng đỏ hơn khi Trương Vũ nhích dần ngồi sát vào cô, chóp mũi anh chạm vào mũi cô. Tình huống gì vậy?
"Cháu đói lắm, cháu chưa ăn cơm." Tiểu Du nhè nhẹ giọng nói như một chú mèo nhỏ, nâng cặp mắt long lanh lên nhìn anh.
Đối diện với vẻ dễ thương, ngây thơ như vậy, Trương Vũ dường như quên luôn có một Tiểu Du ngổ ngáo, nghịch ngợm phá phách suốt ngày. Trái tim anh mềm nhũn khi cô nhìn thẳng vào mắt mình nên Trương Vũ quyết định buông Tiểu Du ra, anh đứng dậy, xoa đầu cô:
"Ăn đi, tôi về phòng xử lí chút việc. Lát tôi qua đây với em."
[...]
Ăn uống xong, Tiểu Du bê bát đĩa xuống nhà cho vào bồn rửa bát rồi cô nhanh chóng trở về phòng. Nhớ lại câu nói lúc nãy của Trương Vũ, Tiểu Du nhanh tay khoá trái cửa tránh việc nửa đêm nửa hôm sói đen đột nhập vào phòng giở trò lưu manh.
Khoá cửa xong, Tiểu Du trèo lên giường ngủ nhưng trong lòng ngổn ngang nhiều vấn đề khiến cô không tài nào chợp mắt được. Lúc này yên tĩnh lại, Tiểu Du suy nghĩ về chuyện của Trương và mình, nhớ tới lời nói của anh lúc nãy, cả kiểu xưng hô kia nữa, cô cũng chưa quen.
Nhận thấy nếu lần này không có sự việc của Tôn Bách tác động chắc gì anh đã chịu nói ra lòng mình, đúng là già mồm, Tiểu Du nghĩ vậy.
Nhưng quả thật như anh nói, mối quan hệ giữa cô và anh không đơn giản chỉ có hai người mà còn liên quan tới bố mẹ nuôi nữa. Nghĩ đến đây Tiểu Du vò đầu bứt tai, thầm nghĩ biết thế ngày nhỏ không cứng đầu gọi Trương Vũ là chú thì giờ ra ngoài đâu bị người dị nghị nhiều đâu. Cô ngu quá.
Đang nằm trên giường tự trách bản thân thì Tiểu Du nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng nói từ ngoài vọng vào.
"Tiểu Du, mở cửa cho tôi."
Là tiếng của Trương Vũ. Tiểu Du nhíu mày, tưởng anh nói đùa hoá ra sang phòng cô thật sao. Cô ngó nhìn đồng hồ 10h30 rồi, đêm khuya nguy hiểm không thể mở cửa cho soi. Mà nghĩ lại cô càng tự trách bản thân hơn, không hiểu sao trước kia cả gan nửa đêm nửa hôm trêu chọc Trương Vũ, may lúc đó anh đội lớp chính nhân quân tử hoàn hảo nên cô không sao. Nhưng giờ đã tháo bỏ lớp mặt nạ đó, bất cứ lúc nào sói cũng có thể ăn thịt thỏ con nên tốt nhất cô nên tránh xa.
Một lần nữa tiếng gọi xửa vang lên:
"Em ngủ rồi sao? Không thể nào, mọi khi đâu ngủ sớm như vậy."
"Quyết định trốn tôi đúng không? Tôi chắc chắn sẽ có cách khiến em bước ra khỏi phòng."
Trương Vũ cứ đứng ngoài độc thoại một mình còn Tiểu Du trong phòng đã xác định không mở cửa nên cô cứ đỉnh đương ngồi đeo tai nghe xem phim.
Gọi mãi Tiểu Du không ra mở cửa nên Trương Vũ cũng đành về phòng.
Tiểu Du nằm xem phim một chút thì buồn ngủ, hai mắt dính chặt vào nhau không mở ra được. Cô tắt gập máy tính lại, đặt sang một bên rồi tắt đèn ngủ bên cạnh đi, chùm chăn chìm vào giấc ngủ.
Mới lim dim được một tí thì điện thoại đổ chuông, Tiểu Du chửi thề tên nào dám phá hoại giấc ngủ của mình. Cô định lờ đi nhưng điện thoại reo liên tục khiến cô không thể ngó lơ, người kia cũng kiên nhẫn thật, gọi nhỡ một lần nhất định không bỏ qua.
Tiểu Du quờ tay lên bàn, cầm chiếc điện thoại lên, gạt màn hình nghe máy.
"Chú vừa phải thôi không để cho người khác ngủ hả."
"Tiểu Du...Tiểu Du, em sang phòng tôi đi shh..."
"Chỗ này cũng lớn rồi, muốn làm trẻ con cũng không ai cho đâu."
Đột nhiên bị tấn công vậy khiến Tiểu Du không tự chủ mà "ưm" một cái. Cô cố tránh xa khỏi Trương Vũ nhưng không thể, bàn tay anh dù chỉ ở ngoài lớp áo nhưng cứ xoa nắn thế kia khiến cả người cô mềm nhũn.
"Em thấy tôi nói có đúng không?"
"Đúng cái đầu chú ấy. Bỏ tay ra mau."
Hai má của Tiểu Du đỏ ửng, vệt đỏ lan tới tận mang tai. Cô cố gắng đẩy tay Trương Vũ ra nhưng không tài nào được, anh đã cố tình trêu ghẹo thì sao để cô thoát.
"Trương Vũ chú có thôi đi không?"
"Em xấu hổ sao? Hôm nọ đêm khuya còn to gan nhảy sang phòng tôi, nằm lên giường tôi mà. Hôm đó có biết sợ là gì đâu, sao hôm nay lại thế này."
Mặt Tiểu Du càng ngày càng đỏ hơn khi Trương Vũ nhích dần ngồi sát vào cô, chóp mũi anh chạm vào mũi cô. Tình huống gì vậy?
"Cháu đói lắm, cháu chưa ăn cơm." Tiểu Du nhè nhẹ giọng nói như một chú mèo nhỏ, nâng cặp mắt long lanh lên nhìn anh.
Đối diện với vẻ dễ thương, ngây thơ như vậy, Trương Vũ dường như quên luôn có một Tiểu Du ngổ ngáo, nghịch ngợm phá phách suốt ngày. Trái tim anh mềm nhũn khi cô nhìn thẳng vào mắt mình nên Trương Vũ quyết định buông Tiểu Du ra, anh đứng dậy, xoa đầu cô:
"Ăn đi, tôi về phòng xử lí chút việc. Lát tôi qua đây với em."
[...]
Ăn uống xong, Tiểu Du bê bát đĩa xuống nhà cho vào bồn rửa bát rồi cô nhanh chóng trở về phòng. Nhớ lại câu nói lúc nãy của Trương Vũ, Tiểu Du nhanh tay khoá trái cửa tránh việc nửa đêm nửa hôm sói đen đột nhập vào phòng giở trò lưu manh.
Khoá cửa xong, Tiểu Du trèo lên giường ngủ nhưng trong lòng ngổn ngang nhiều vấn đề khiến cô không tài nào chợp mắt được. Lúc này yên tĩnh lại, Tiểu Du suy nghĩ về chuyện của Trương và mình, nhớ tới lời nói của anh lúc nãy, cả kiểu xưng hô kia nữa, cô cũng chưa quen.
Nhận thấy nếu lần này không có sự việc của Tôn Bách tác động chắc gì anh đã chịu nói ra lòng mình, đúng là già mồm, Tiểu Du nghĩ vậy.
Nhưng quả thật như anh nói, mối quan hệ giữa cô và anh không đơn giản chỉ có hai người mà còn liên quan tới bố mẹ nuôi nữa. Nghĩ đến đây Tiểu Du vò đầu bứt tai, thầm nghĩ biết thế ngày nhỏ không cứng đầu gọi Trương Vũ là chú thì giờ ra ngoài đâu bị người dị nghị nhiều đâu. Cô ngu quá.
Đang nằm trên giường tự trách bản thân thì Tiểu Du nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng nói từ ngoài vọng vào.
"Tiểu Du, mở cửa cho tôi."
Là tiếng của Trương Vũ. Tiểu Du nhíu mày, tưởng anh nói đùa hoá ra sang phòng cô thật sao. Cô ngó nhìn đồng hồ 10h30 rồi, đêm khuya nguy hiểm không thể mở cửa cho soi. Mà nghĩ lại cô càng tự trách bản thân hơn, không hiểu sao trước kia cả gan nửa đêm nửa hôm trêu chọc Trương Vũ, may lúc đó anh đội lớp chính nhân quân tử hoàn hảo nên cô không sao. Nhưng giờ đã tháo bỏ lớp mặt nạ đó, bất cứ lúc nào sói cũng có thể ăn thịt thỏ con nên tốt nhất cô nên tránh xa.
Một lần nữa tiếng gọi xửa vang lên:
"Em ngủ rồi sao? Không thể nào, mọi khi đâu ngủ sớm như vậy."
"Quyết định trốn tôi đúng không? Tôi chắc chắn sẽ có cách khiến em bước ra khỏi phòng."
Trương Vũ cứ đứng ngoài độc thoại một mình còn Tiểu Du trong phòng đã xác định không mở cửa nên cô cứ đỉnh đương ngồi đeo tai nghe xem phim.
Gọi mãi Tiểu Du không ra mở cửa nên Trương Vũ cũng đành về phòng.
Tiểu Du nằm xem phim một chút thì buồn ngủ, hai mắt dính chặt vào nhau không mở ra được. Cô tắt gập máy tính lại, đặt sang một bên rồi tắt đèn ngủ bên cạnh đi, chùm chăn chìm vào giấc ngủ.
Mới lim dim được một tí thì điện thoại đổ chuông, Tiểu Du chửi thề tên nào dám phá hoại giấc ngủ của mình. Cô định lờ đi nhưng điện thoại reo liên tục khiến cô không thể ngó lơ, người kia cũng kiên nhẫn thật, gọi nhỡ một lần nhất định không bỏ qua.
Tiểu Du quờ tay lên bàn, cầm chiếc điện thoại lên, gạt màn hình nghe máy.
"Chú vừa phải thôi không để cho người khác ngủ hả."
"Tiểu Du...Tiểu Du, em sang phòng tôi đi shh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.