Chương 24
Junie Mi
02/04/2021
Sau cuộc “vận động” đêm khuya, Tiểu Du mệt lả nằm trên người Trương Vũ. Cô không còn sức để ngọ nguậy, chỉ có thể đập nhẹ vào ngực anh.
“Anh đã nói sẽ nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng của anh là thế này sao?”
Trương Vũ ôm lấy cô gái trong lòng, bật cười: “Lời nói của đàn ông trên giường chưa bao giờ đáng tin cả, em đừng quên điều ấy.”
“Anh chỉ giỏi bắt nạt em.” Tiểu Du bĩu môi.
Trương Vũ không nói gì nữa, chỉ cười khi thấy thái độ trẻ con rất đáng yêu của cô. Chợt anh nhớ ra một việc cần nói cho Tiểu Du biết.
“Còn chuyện này anh chưa nói với em, hôm nay anh đã đi gặp Tôn Bách.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Du ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt Trương Vũ, tò mò hỏi:
“Hai người có đánh nhau không?”
“Tại sao phải đánh nhau?”
“Hôm nọ anh và anh ấy đánh nhau vì em đây. Hôm nay đã làm lành rồi sao?”
Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Du khiến Trương Vũ thật sự không nhịn được cười. Cô bé này vẫn đơn giản lắm.
Trương Vũ gạt mấy sợi tóc của cô ra sau tai, nói: “Bọn anh đâu phải trẻ con, đâu nhất thiết cứ phải động tay động chân giải quyết vấn đề.”
“Thế hôm nay hai người gặp nhau có việc gì không? Hai người làm lành nối lại tình xưa rồi sao?” Tiểu Du thấy anh cứ úp úp mở mở không chịu nói ra khiến cô bứt dứt, tò mò không chịu được.
“Em luyên thuyên cái gì thế? Gì mà nối lại tình xưa, anh là trai thẳng đấy.”
“Thế anh nói đi, hai người gặp nhau có chuyện gì?”
“Hoá giải khúc mắc và giải quyết chuyện của Tôn Nam. Tôn Bách đã hứa với anh sẽ dạy dỗ em cậu ta cẩn thận nên anh cũng không nhúng tay vào nữa. Chỉ là cô gái như em, dám to gan làm mấy chuyện đó để chọc tức anh, em biết nguy hiểm thế nào không? Lỡ như hôm đấy...”
Tiểu Du đặt ngón tay trỏ lên môi Trương Vũ ý bảo anh yên lặng. Cô nói:
“Chuyện lần đó em sai, xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Chúng ta đừng nhắc tới nữa được không?”
Trương Vũ gật đầu đồng ý: “Được, hứa với anh không làm chuyện dại dột nữa.”
“Em cần gì làm chuyện dại dột nữa, giờ có anh ở bên rồi.”
Nói xong, Tiểu Du vòng hai tay lên ôm cổ Trương Vũ, rướn môi lên tặng anh một nụ hôn.
Trương Vũ vì sự chủ động của cô mà vô cùng hài lòng. Anh định vòng tay giữ cô chặt lại tiếp tục nụ hôn thì Tiểu Du nhanh nhẹn hơn lùi ra một chút.
“Đừng mong em mắc bẫy anh lần nữa.”
“Bẫy này làm em sướng thế mà sao cứ trốn.”
“Thôi em mệt lắm tha giùm em đi.”
Tiểu Du lại như con mèo nhỏ làm nũng khiến Trương Vũ động lòng. Giờ anh còn tiếp tục muốn nữa thì mang tiếng ức hiếp “trẻ con” quá. Trương Vũ thở dài, ôm cô trong lòng.
“À đúng rồi có chuyện này anh muốn nói với em. Cuối tuần này bố mẹ sẽ về.”
Thông tin bố mẹ về như tiếng sét ngang tai, Tiểu Du đang vui vẻ nằm trong lòng Trương Vũ thì vội bật người dậy. Cô không tin vào tai mình nữa, lắp bắp hỏi lại:
“Anh...anh nói sao?”
Trương Vũ nhìn ra được sự lo lắng trong mắt cô nhưng ngay từ đầu anh đã xác định nếu hai người yêu nhau thì buộc phải đối diện với tình cảnh này, không thể trốn tránh.
“Anh nói cuối tuần này bố mẹ sẽ về nước thăm chúng ta. Em đừng lo lắng quá, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Nghe Trương Vũ nói vậy nhưng Tiểu Du không thể ngừng lo lắng được. Với người ngoài cô có thể mạnh mẽ chống chả, nhưng bố mẹ nuôi là người thân thiết, họ yêu thương cô nên Tiểu Du không thể vì chuyện yêu đương của mình mà cãi lại bố mẹ được.
“Nói gì thì nói chứ em lo lắm. Em không rõ thái độ của bố mẹ thế nào, không biết khi họ biết chuyện có tức giận không nữa.”
“Anh đã nói sẽ nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng của anh là thế này sao?”
Trương Vũ ôm lấy cô gái trong lòng, bật cười: “Lời nói của đàn ông trên giường chưa bao giờ đáng tin cả, em đừng quên điều ấy.”
“Anh chỉ giỏi bắt nạt em.” Tiểu Du bĩu môi.
Trương Vũ không nói gì nữa, chỉ cười khi thấy thái độ trẻ con rất đáng yêu của cô. Chợt anh nhớ ra một việc cần nói cho Tiểu Du biết.
“Còn chuyện này anh chưa nói với em, hôm nay anh đã đi gặp Tôn Bách.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Du ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt Trương Vũ, tò mò hỏi:
“Hai người có đánh nhau không?”
“Tại sao phải đánh nhau?”
“Hôm nọ anh và anh ấy đánh nhau vì em đây. Hôm nay đã làm lành rồi sao?”
Câu hỏi ngây thơ của Tiểu Du khiến Trương Vũ thật sự không nhịn được cười. Cô bé này vẫn đơn giản lắm.
Trương Vũ gạt mấy sợi tóc của cô ra sau tai, nói: “Bọn anh đâu phải trẻ con, đâu nhất thiết cứ phải động tay động chân giải quyết vấn đề.”
“Thế hôm nay hai người gặp nhau có việc gì không? Hai người làm lành nối lại tình xưa rồi sao?” Tiểu Du thấy anh cứ úp úp mở mở không chịu nói ra khiến cô bứt dứt, tò mò không chịu được.
“Em luyên thuyên cái gì thế? Gì mà nối lại tình xưa, anh là trai thẳng đấy.”
“Thế anh nói đi, hai người gặp nhau có chuyện gì?”
“Hoá giải khúc mắc và giải quyết chuyện của Tôn Nam. Tôn Bách đã hứa với anh sẽ dạy dỗ em cậu ta cẩn thận nên anh cũng không nhúng tay vào nữa. Chỉ là cô gái như em, dám to gan làm mấy chuyện đó để chọc tức anh, em biết nguy hiểm thế nào không? Lỡ như hôm đấy...”
Tiểu Du đặt ngón tay trỏ lên môi Trương Vũ ý bảo anh yên lặng. Cô nói:
“Chuyện lần đó em sai, xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Chúng ta đừng nhắc tới nữa được không?”
Trương Vũ gật đầu đồng ý: “Được, hứa với anh không làm chuyện dại dột nữa.”
“Em cần gì làm chuyện dại dột nữa, giờ có anh ở bên rồi.”
Nói xong, Tiểu Du vòng hai tay lên ôm cổ Trương Vũ, rướn môi lên tặng anh một nụ hôn.
Trương Vũ vì sự chủ động của cô mà vô cùng hài lòng. Anh định vòng tay giữ cô chặt lại tiếp tục nụ hôn thì Tiểu Du nhanh nhẹn hơn lùi ra một chút.
“Đừng mong em mắc bẫy anh lần nữa.”
“Bẫy này làm em sướng thế mà sao cứ trốn.”
“Thôi em mệt lắm tha giùm em đi.”
Tiểu Du lại như con mèo nhỏ làm nũng khiến Trương Vũ động lòng. Giờ anh còn tiếp tục muốn nữa thì mang tiếng ức hiếp “trẻ con” quá. Trương Vũ thở dài, ôm cô trong lòng.
“À đúng rồi có chuyện này anh muốn nói với em. Cuối tuần này bố mẹ sẽ về.”
Thông tin bố mẹ về như tiếng sét ngang tai, Tiểu Du đang vui vẻ nằm trong lòng Trương Vũ thì vội bật người dậy. Cô không tin vào tai mình nữa, lắp bắp hỏi lại:
“Anh...anh nói sao?”
Trương Vũ nhìn ra được sự lo lắng trong mắt cô nhưng ngay từ đầu anh đã xác định nếu hai người yêu nhau thì buộc phải đối diện với tình cảnh này, không thể trốn tránh.
“Anh nói cuối tuần này bố mẹ sẽ về nước thăm chúng ta. Em đừng lo lắng quá, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Nghe Trương Vũ nói vậy nhưng Tiểu Du không thể ngừng lo lắng được. Với người ngoài cô có thể mạnh mẽ chống chả, nhưng bố mẹ nuôi là người thân thiết, họ yêu thương cô nên Tiểu Du không thể vì chuyện yêu đương của mình mà cãi lại bố mẹ được.
“Nói gì thì nói chứ em lo lắm. Em không rõ thái độ của bố mẹ thế nào, không biết khi họ biết chuyện có tức giận không nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.