Chương 17: Chuẩn Bị Dự Tiệc
Di Phương
10/06/2023
Lục Thiên Triết thấy cô khuôn mặt cười khúc khích trong vô cùng hả hê liền biết cô bày trò để phá mình. Anh khuôn mặt hầm hực cau mày nhìn cô.
Tiểu Nhi à đừng bày trò nữa mau dẹp ngay đi.
Thấy anh càng trở nên tức giận, cô lại càng được trớn mà cười ngày càng trở nên to hơn. Nhìn chiếc mũi sưng đỏ của anh liền biết anh đang bất lực như thế nào. Tiểu Nhi đứng trên lầu, tay tựa vào lan can chống cằm nhìn anh.
Cô mau dẹp ngay cái trò này lại đi đừng có phá phách nữa.
Thấy cô không thèm quan tâm tới anh cũng đành bất lực mà đeo khẩu trang vào. Mọi nơi trong nhà hiện tại đều có lông mèo khiến anh sợ đến phát khiếp. Định tựa lưng nghĩ ngơi một chút thì lại nhìn thấy lông mèo ở ghế đành phải đi chỗ khác. Không nghĩ rằng một ngày người đàn ông Lục Thiên Triết quyền lực lại phải khiếp sợ đến mức như vậy.
Thấy mọi nơi trong nhà không còn cảm giác an toàn nữa. Anh đành phải vào phòng nhốt mình trong đó, tưởng chừng khi vào phòng mọi thứ sẽ ổn hơn. Nhưng khi vừa vào phòng khuôn mặt anh lập tức liền biến sắc mặt mài tái xanh. Mọi nơi trên sàn nhà, giường ngủ, bàn học của anh đều được bao phủ một lớp lông mèo. Bây giờ chiếc khẩu trang cũng không còn có thể giúp anh nữa, anh liên tục hắt xì vài cái.
Anh cau mày khuôn mặt nhăn nhó, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa liền lập tức quát to lên.
TIỂU NHI!!!! CÔ MAU DẸP NGAY CÁI TRÒ NÀY TRƯỚC KHI TÔI ĐIÊN LÊN.
Khuôn mặt anh vừa đỏ bừng, vừa có cảm giác ánh mắt như lưỡi dao. Khiến Tiểu Nhi nhìn thấy cũng lập tức ngoan ngoãn như chú cún.
Anh đừng tức giận nữa tôi sẽ dọn dẹp ngay.
Lần đầu tiên cô thấy anh giận dữ như vậy liền hốt hoảng mà trở nên ngoan ngoãn nghe lời anh răm rắp.
Cô vừa nhìn khuôn mặt khó chịu của anh vừa dọn dẹp sạch sẽ nhưng mớ lông mèo vương vãi khắp nhà. Thấy anh không còn hầm hực nữa Tiểu Nhi mới dám hó hé mà lên tiếng.
Lục Thiên Triết à, tôi xin lỗi mà đừng giận tôi nữa..
Cô không dám nhìn anh, chỉ cuối gầm mặt nhỏ nhẹ mà xin lỗi.
Thấy cô thật sự biết lỗi như vậy, anh cũng nhẹ nhàng mà xoa đầu cô.
Được rồi tôi không giận cô đâu lần sau đừng bày trò nữa.
Cô im lặng, mặt vẫn cuối gầm.
Anh không biết làm sao để an ủi cô, chỉ nhắc khéo để cô biết.
Tiểu Nhi à, tối nay có buổi tiệc đó nhớ chuẩn bị đi nhé.
Cô nghe anh nói vậy, liền ngẩng đầu nhìn anh khuôn mặt cũng tươi tắn trở lại, thấy anh không còn giận mình cô nhẹ nhàng cười mỉm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối.
Lục Thiên Triết tựa lưng vào xe hơi, vừa xem đồng hồ vừa ngó dòm vào trong biệt thự dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Tiểu Nhi cô ngủ ở trong đó hay sao mà làm gì lâu vậy.
Anh khuôn mặt khó chịu, anh không muốn tới dự tiệc trễ sẽ làm mất mặt anh nên cố gắng nhanh chóng thúc giục Tiểu Nhi chuẩn bị lẹ lẹ.
Cô nghe anh kêu mình, cũng vội vàng mà bước xuống không quên vớ thêm chiếc túi xách. Tiểu Nhi nhẹ nhàng bước từng bước ra cửa, khuôn mặt xinh đẹp tựa như viên kim cương đang tỏa sáng lấp lánh khiến Lục Thiên Triết trái tim cũng phải thấp thỏm liếc nhìn mãi.
Cô bước ra tựa như một thiên thần với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Đôi mắt dường như cửa sổ tâm hồn vừa sắc sảo lại vừa lấp lánh. Cô diện trên người một chiếc váy ngắn màu vàng lấp lánh ôm trọn cơ thể nuột nà của mình dễ dàng tôn lên 3 vòng hoàn hảo. Mái tóc xoăn sóng bồng bềnh mượt mà lại tỏa ra một hương thơm vô cùng quyến rũ.
Thấy cô trông xinh đẹp như vậy Lục Thiên Triết mê mẩn đứng nhìn mãi không thôi cho tới khi Tiểu Nhi gọi thì mới ngưng mê mẩn.
Được rồi ta đi thôi sắp trễ rồi.
Thấy biểu hiện kì lạ của Lục Thiên Triết cô hơi cau mày ánh mắt nghi ngờ.
"Tên này hôm nay bị chạm phải dây mạch nào hay sao mà nhìn mình chằm chằm trong giống mấy tên dê xòm."
Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế?
Cô khuôn mặt khó hiểu, giọng nói cũng có phần nghi ngờ.
Thấy Tiểu Nhi hỏi như vậy, anh biết vừa nãy mình đã nhìn cô hơi quá.
Có đâu chứ, Lục Thiên Triết tôi mà phải nhìn cô sao?
Cô cũng không muốn nói gì thêm chỉ lẳng lặng mà lên xe ngồi. Trên đoạn đường đi, cô và anh không nói lời nào. Tiểu Nhi im lặng thẫn thờ ngồi nhìn ra cửa sổ xe, anh liền bắt chuyện cho không gian bớt đi một phần im ắng.
Cô lo lắng sao, sao mãi nhìn chằm chằm ra cửa sổ đơ người ra vậy? Buổi tiệc hôm nay toàn là những đại gia khét tiếng, toàn là những người có tiền có quyền. Có thể đối với cô là bất thường nhưng mà tôi đã quá quen với những buổi tiệc hợp mặt như vậy rồi nên cũng bình thường thôi.
Tiểu Nhi nghe anh khoác lác, khoe khoang liền ngơ ra khuôn mặt ngán ngẩm không muốn lắng nghe anh nói.
Cô không thèm trả lời tôi luôn sao, ý là đang khinh tôi đó hả?
Anh cau mày, vẻ mặt không hài lòng.
Tiểu Nhi tiếp tục im lặng, thấy anh càng ngày lèm bèm càng nhiều khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó.
Tiểu Nhi à đừng bày trò nữa mau dẹp ngay đi.
Thấy anh càng trở nên tức giận, cô lại càng được trớn mà cười ngày càng trở nên to hơn. Nhìn chiếc mũi sưng đỏ của anh liền biết anh đang bất lực như thế nào. Tiểu Nhi đứng trên lầu, tay tựa vào lan can chống cằm nhìn anh.
Cô mau dẹp ngay cái trò này lại đi đừng có phá phách nữa.
Thấy cô không thèm quan tâm tới anh cũng đành bất lực mà đeo khẩu trang vào. Mọi nơi trong nhà hiện tại đều có lông mèo khiến anh sợ đến phát khiếp. Định tựa lưng nghĩ ngơi một chút thì lại nhìn thấy lông mèo ở ghế đành phải đi chỗ khác. Không nghĩ rằng một ngày người đàn ông Lục Thiên Triết quyền lực lại phải khiếp sợ đến mức như vậy.
Thấy mọi nơi trong nhà không còn cảm giác an toàn nữa. Anh đành phải vào phòng nhốt mình trong đó, tưởng chừng khi vào phòng mọi thứ sẽ ổn hơn. Nhưng khi vừa vào phòng khuôn mặt anh lập tức liền biến sắc mặt mài tái xanh. Mọi nơi trên sàn nhà, giường ngủ, bàn học của anh đều được bao phủ một lớp lông mèo. Bây giờ chiếc khẩu trang cũng không còn có thể giúp anh nữa, anh liên tục hắt xì vài cái.
Anh cau mày khuôn mặt nhăn nhó, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa liền lập tức quát to lên.
TIỂU NHI!!!! CÔ MAU DẸP NGAY CÁI TRÒ NÀY TRƯỚC KHI TÔI ĐIÊN LÊN.
Khuôn mặt anh vừa đỏ bừng, vừa có cảm giác ánh mắt như lưỡi dao. Khiến Tiểu Nhi nhìn thấy cũng lập tức ngoan ngoãn như chú cún.
Anh đừng tức giận nữa tôi sẽ dọn dẹp ngay.
Lần đầu tiên cô thấy anh giận dữ như vậy liền hốt hoảng mà trở nên ngoan ngoãn nghe lời anh răm rắp.
Cô vừa nhìn khuôn mặt khó chịu của anh vừa dọn dẹp sạch sẽ nhưng mớ lông mèo vương vãi khắp nhà. Thấy anh không còn hầm hực nữa Tiểu Nhi mới dám hó hé mà lên tiếng.
Lục Thiên Triết à, tôi xin lỗi mà đừng giận tôi nữa..
Cô không dám nhìn anh, chỉ cuối gầm mặt nhỏ nhẹ mà xin lỗi.
Thấy cô thật sự biết lỗi như vậy, anh cũng nhẹ nhàng mà xoa đầu cô.
Được rồi tôi không giận cô đâu lần sau đừng bày trò nữa.
Cô im lặng, mặt vẫn cuối gầm.
Anh không biết làm sao để an ủi cô, chỉ nhắc khéo để cô biết.
Tiểu Nhi à, tối nay có buổi tiệc đó nhớ chuẩn bị đi nhé.
Cô nghe anh nói vậy, liền ngẩng đầu nhìn anh khuôn mặt cũng tươi tắn trở lại, thấy anh không còn giận mình cô nhẹ nhàng cười mỉm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối.
Lục Thiên Triết tựa lưng vào xe hơi, vừa xem đồng hồ vừa ngó dòm vào trong biệt thự dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Tiểu Nhi cô ngủ ở trong đó hay sao mà làm gì lâu vậy.
Anh khuôn mặt khó chịu, anh không muốn tới dự tiệc trễ sẽ làm mất mặt anh nên cố gắng nhanh chóng thúc giục Tiểu Nhi chuẩn bị lẹ lẹ.
Cô nghe anh kêu mình, cũng vội vàng mà bước xuống không quên vớ thêm chiếc túi xách. Tiểu Nhi nhẹ nhàng bước từng bước ra cửa, khuôn mặt xinh đẹp tựa như viên kim cương đang tỏa sáng lấp lánh khiến Lục Thiên Triết trái tim cũng phải thấp thỏm liếc nhìn mãi.
Cô bước ra tựa như một thiên thần với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Đôi mắt dường như cửa sổ tâm hồn vừa sắc sảo lại vừa lấp lánh. Cô diện trên người một chiếc váy ngắn màu vàng lấp lánh ôm trọn cơ thể nuột nà của mình dễ dàng tôn lên 3 vòng hoàn hảo. Mái tóc xoăn sóng bồng bềnh mượt mà lại tỏa ra một hương thơm vô cùng quyến rũ.
Thấy cô trông xinh đẹp như vậy Lục Thiên Triết mê mẩn đứng nhìn mãi không thôi cho tới khi Tiểu Nhi gọi thì mới ngưng mê mẩn.
Được rồi ta đi thôi sắp trễ rồi.
Thấy biểu hiện kì lạ của Lục Thiên Triết cô hơi cau mày ánh mắt nghi ngờ.
"Tên này hôm nay bị chạm phải dây mạch nào hay sao mà nhìn mình chằm chằm trong giống mấy tên dê xòm."
Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế?
Cô khuôn mặt khó hiểu, giọng nói cũng có phần nghi ngờ.
Thấy Tiểu Nhi hỏi như vậy, anh biết vừa nãy mình đã nhìn cô hơi quá.
Có đâu chứ, Lục Thiên Triết tôi mà phải nhìn cô sao?
Cô cũng không muốn nói gì thêm chỉ lẳng lặng mà lên xe ngồi. Trên đoạn đường đi, cô và anh không nói lời nào. Tiểu Nhi im lặng thẫn thờ ngồi nhìn ra cửa sổ xe, anh liền bắt chuyện cho không gian bớt đi một phần im ắng.
Cô lo lắng sao, sao mãi nhìn chằm chằm ra cửa sổ đơ người ra vậy? Buổi tiệc hôm nay toàn là những đại gia khét tiếng, toàn là những người có tiền có quyền. Có thể đối với cô là bất thường nhưng mà tôi đã quá quen với những buổi tiệc hợp mặt như vậy rồi nên cũng bình thường thôi.
Tiểu Nhi nghe anh khoác lác, khoe khoang liền ngơ ra khuôn mặt ngán ngẩm không muốn lắng nghe anh nói.
Cô không thèm trả lời tôi luôn sao, ý là đang khinh tôi đó hả?
Anh cau mày, vẻ mặt không hài lòng.
Tiểu Nhi tiếp tục im lặng, thấy anh càng ngày lèm bèm càng nhiều khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.