Chương 11: Đêm Tân Hôn Bất Ổn
Di Phương
10/06/2023
Từ hôm nay, Tiểu chính thức là một phần của nhà họ Lục. Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, sau khi Tiểu Nhi về tới biệt thự của nhà họ Lục.
Cô đứng trước sảnh biệt thự khép nép nhìn căn biệt thự hoa lệ, hoành tráng tựa như cung điện. Lục phu nhân nhìn cô, nhanh chóng đưa cô lên phòng tân hôn.
Tiểu Nhi à, con đừng ngại từ bây giờ đây chính là nhà con. Con mau lên phòng đi, Thiên Triết đang đợi con ở trển đó.
Lâm phu nhân cười khúc khích, khuôn mặt mong chờ.
Vì cả ngày hôm nay, cô tiếp khách đến mức gần mềm nhủn cả chân. Cô mệt mỏi đi lên phòng, vừa vào phòng liền thấy Lục Thiên Triết. Anh ngồi trên giường, trên người chỉ mỗi một miếng khăn tắm. Cô bước vào, mặt liền ẩn hồng ngượng ngùng chỉ biết lấy đôi tay che mặt.
Nè, Lục Thiên Triết quần áo của anh đâu?
Cô ngượng ngùng, nói chuyện ấp úng, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô ngại sao? Quay mặt lại đây.
Tiểu Nhi lúng túng, thả hai tay xuống nhìn anh.
Anh mau mặc quần áo vào đi, tự nhiên lại trần truồng như thế kì cục chết mất.
Bây giờ cô là vợ tôi, tôi mặc như thế nào mà chả được. Cô muốn không, tôi cho cô xem?
Anh cố tình khiêu khích Tiểu Nhi, khiến cô ngượng ngùng đến mức mặt đỏ bừng bừng.
Tiểu Nhi nghe anh nói, liền tìm cách trốn đi nhưng mà rồi vẫn dễ dàng bị anh tóm được mà bế lên.
Anh làm gì vậy hả? Thả tôi xuống mau.
Cho cô xem chứ làm gì? Cô có gan gã cho tôi, thế mà không có gan lên giường với tôi sao?
Hả, xem gì. Thả tôi xuống mau, không giỡn với anh đâu nhé. Suốt buổi tiệc hôm nay anh trốn đi đâu thế hại tôi phải đi tiếp khách đến mềm nhũn cả chân.
Tôi trốn đi thì sao hả? Đã gã vào nhà họ Lục này thì mọi thứ đều phải nghe theo tôi.
Anh thả Tiểu Nhi xuống giường. Đưa bàn tay nắm lấy cằm cô nhấc lên.
Lục Thiên Triết, mau buông tôi ra anh muốn gì đây hả?
Cô nhìn anh, cau mày khó chịu.
Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Lục Thiên Triết bất ngờ nắm chặt tay cô, ấn mạnh xuống giường khiến cô hốt hoảng.
Buông tôi ra Lục Thiên Triết.
Khuôn mặt cô ẩn đỏ, Tiểu Nhi bị anh dọa cho ngây người đôi mắt dường như sắp rơi lệ.
Tôi chỉ dọa cô thôi mà cô sợ đến mức bật khóc rồi, đúng là đồ mít ướt.
Tiểu Nhi nhìn anh, ánh mắt khó chịu.
Anh còn dám nói sao? Mau thả tôi ra.
Trêu cô thôi, mau đi tắm đi.
Cô đẩy anh ra, chạy một mạch vào phòng tắm.
"Cái tên Lục Thiên Triết này, hắn dọa mình sợ chết đi mất. Lần sau xem tôi làm gì anh."
Cô tắm rửa sạch sẽ, vừa thư giãn vừa suy nghĩ.
"Mình không nghĩ cái tên dê Lục Thiên Triết này mình lại dễ dàng ở bên anh ta mà không có điều kiện gì. Nhưng mà trước tiên vẫn phải đề phòng trước đã."
Cô bước ra từ phòng tắm, thấy Lục Thiên Triết trên người vẫn chỉ mỗi một chiếc khăn tắm. Cô nhìn anh, ánh mắt khó chịu.
Lục Thiên Triết, anh mau mặc quần áo đàng hoàng vào đi, ngượng chết được.
Cô không thích hả? Bình thường mọi cô gái khác được ở bên tôi là điều vinh hạnh của họ đó.
Vinh hạnh cái đầu anh thì có. Mau mặc quần áo vào đi.
Tiểu Nhi lườm anh một cái, lấy từ trong tủ một bộ quần áo rồi ném vào người anh.
"Trong tủ hắn ta nhiều quần áo thật, có khi lại còn nhiều hơn cả mình."
Căn phòng này chỉ có một chiếc giường thôi sao, thế tối nay phải ngủ thế nào đây?
Cô sẽ ngủ ở dưới, còn tôi ngủ ở trên.
Tiểu Nhi nghe anh nói liền ngơ ngác xoay qua nhìn anh chằm chằm.
Tôi ngủ ở dưới hả? Còn lâu nha, anh ngủ ở dưới còn tôi nằm ở trên.
Thôi thì ngủ chung giường đi, cô không muốn thì cứ ngủ ở dưới vậy nhé.
Tại sao không qua phòng khác ngủ? Hay là ngủ ở sofa?
Mẹ tôi muốn cô và tôi ngủ chung phòng đó. Cô không muốn thấy ánh mắt thất vọng của bà ta thì cứ việc qua phòng khác đi , dù gì tôi cũng không muốn ngủ cùng cô đâu.
Cô nghe anh nói, liền ngậm ngùi mà ngủ cùng với anh. Dù không can tâm nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Tiểu Nhi lấy cái gói dài đòi phân chia nữa giường ra cấm anh không được động qua mức.
Tiểu Nhi cô là con nít hay sao mà lại làm cái trò này đây.
Ai trẻ con cơ, tôi làm vậy đề phòng anh đó. Lỡ như nữa đêm đang ngủ anh làm gì mờ ám bậy bạ với tôi thì sao?
Anh không muốn đôi co với cô, liền trề môi nhìn cô.
Thôi tôi không chấp thứ con nít. Tôi đi ngủ đây, trẻ con thì cũng mau đi ngủ sớm đi không là bị đánh đòn đó.
Anh nói xong, không đợi cô kịp trả lời liền xoay người sang chỗ khác mà ngủ.
Cái biểu cảm đó của anh là có ý gì đây? Cái tên kia, đang nói chuyện mà anh lăn đùng ra ngủ như vậy đó hả?
Tiểu Nhi bực bội nhìn anh lặng lẽ đi ngủ, hận không đánh được vào cái mặt anh vài cái. Vì không làm gì được anh nên cũng chỉ còn cách đi ngủ.
Cô đứng trước sảnh biệt thự khép nép nhìn căn biệt thự hoa lệ, hoành tráng tựa như cung điện. Lục phu nhân nhìn cô, nhanh chóng đưa cô lên phòng tân hôn.
Tiểu Nhi à, con đừng ngại từ bây giờ đây chính là nhà con. Con mau lên phòng đi, Thiên Triết đang đợi con ở trển đó.
Lâm phu nhân cười khúc khích, khuôn mặt mong chờ.
Vì cả ngày hôm nay, cô tiếp khách đến mức gần mềm nhủn cả chân. Cô mệt mỏi đi lên phòng, vừa vào phòng liền thấy Lục Thiên Triết. Anh ngồi trên giường, trên người chỉ mỗi một miếng khăn tắm. Cô bước vào, mặt liền ẩn hồng ngượng ngùng chỉ biết lấy đôi tay che mặt.
Nè, Lục Thiên Triết quần áo của anh đâu?
Cô ngượng ngùng, nói chuyện ấp úng, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô ngại sao? Quay mặt lại đây.
Tiểu Nhi lúng túng, thả hai tay xuống nhìn anh.
Anh mau mặc quần áo vào đi, tự nhiên lại trần truồng như thế kì cục chết mất.
Bây giờ cô là vợ tôi, tôi mặc như thế nào mà chả được. Cô muốn không, tôi cho cô xem?
Anh cố tình khiêu khích Tiểu Nhi, khiến cô ngượng ngùng đến mức mặt đỏ bừng bừng.
Tiểu Nhi nghe anh nói, liền tìm cách trốn đi nhưng mà rồi vẫn dễ dàng bị anh tóm được mà bế lên.
Anh làm gì vậy hả? Thả tôi xuống mau.
Cho cô xem chứ làm gì? Cô có gan gã cho tôi, thế mà không có gan lên giường với tôi sao?
Hả, xem gì. Thả tôi xuống mau, không giỡn với anh đâu nhé. Suốt buổi tiệc hôm nay anh trốn đi đâu thế hại tôi phải đi tiếp khách đến mềm nhũn cả chân.
Tôi trốn đi thì sao hả? Đã gã vào nhà họ Lục này thì mọi thứ đều phải nghe theo tôi.
Anh thả Tiểu Nhi xuống giường. Đưa bàn tay nắm lấy cằm cô nhấc lên.
Lục Thiên Triết, mau buông tôi ra anh muốn gì đây hả?
Cô nhìn anh, cau mày khó chịu.
Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Lục Thiên Triết bất ngờ nắm chặt tay cô, ấn mạnh xuống giường khiến cô hốt hoảng.
Buông tôi ra Lục Thiên Triết.
Khuôn mặt cô ẩn đỏ, Tiểu Nhi bị anh dọa cho ngây người đôi mắt dường như sắp rơi lệ.
Tôi chỉ dọa cô thôi mà cô sợ đến mức bật khóc rồi, đúng là đồ mít ướt.
Tiểu Nhi nhìn anh, ánh mắt khó chịu.
Anh còn dám nói sao? Mau thả tôi ra.
Trêu cô thôi, mau đi tắm đi.
Cô đẩy anh ra, chạy một mạch vào phòng tắm.
"Cái tên Lục Thiên Triết này, hắn dọa mình sợ chết đi mất. Lần sau xem tôi làm gì anh."
Cô tắm rửa sạch sẽ, vừa thư giãn vừa suy nghĩ.
"Mình không nghĩ cái tên dê Lục Thiên Triết này mình lại dễ dàng ở bên anh ta mà không có điều kiện gì. Nhưng mà trước tiên vẫn phải đề phòng trước đã."
Cô bước ra từ phòng tắm, thấy Lục Thiên Triết trên người vẫn chỉ mỗi một chiếc khăn tắm. Cô nhìn anh, ánh mắt khó chịu.
Lục Thiên Triết, anh mau mặc quần áo đàng hoàng vào đi, ngượng chết được.
Cô không thích hả? Bình thường mọi cô gái khác được ở bên tôi là điều vinh hạnh của họ đó.
Vinh hạnh cái đầu anh thì có. Mau mặc quần áo vào đi.
Tiểu Nhi lườm anh một cái, lấy từ trong tủ một bộ quần áo rồi ném vào người anh.
"Trong tủ hắn ta nhiều quần áo thật, có khi lại còn nhiều hơn cả mình."
Căn phòng này chỉ có một chiếc giường thôi sao, thế tối nay phải ngủ thế nào đây?
Cô sẽ ngủ ở dưới, còn tôi ngủ ở trên.
Tiểu Nhi nghe anh nói liền ngơ ngác xoay qua nhìn anh chằm chằm.
Tôi ngủ ở dưới hả? Còn lâu nha, anh ngủ ở dưới còn tôi nằm ở trên.
Thôi thì ngủ chung giường đi, cô không muốn thì cứ ngủ ở dưới vậy nhé.
Tại sao không qua phòng khác ngủ? Hay là ngủ ở sofa?
Mẹ tôi muốn cô và tôi ngủ chung phòng đó. Cô không muốn thấy ánh mắt thất vọng của bà ta thì cứ việc qua phòng khác đi , dù gì tôi cũng không muốn ngủ cùng cô đâu.
Cô nghe anh nói, liền ngậm ngùi mà ngủ cùng với anh. Dù không can tâm nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Tiểu Nhi lấy cái gói dài đòi phân chia nữa giường ra cấm anh không được động qua mức.
Tiểu Nhi cô là con nít hay sao mà lại làm cái trò này đây.
Ai trẻ con cơ, tôi làm vậy đề phòng anh đó. Lỡ như nữa đêm đang ngủ anh làm gì mờ ám bậy bạ với tôi thì sao?
Anh không muốn đôi co với cô, liền trề môi nhìn cô.
Thôi tôi không chấp thứ con nít. Tôi đi ngủ đây, trẻ con thì cũng mau đi ngủ sớm đi không là bị đánh đòn đó.
Anh nói xong, không đợi cô kịp trả lời liền xoay người sang chỗ khác mà ngủ.
Cái biểu cảm đó của anh là có ý gì đây? Cái tên kia, đang nói chuyện mà anh lăn đùng ra ngủ như vậy đó hả?
Tiểu Nhi bực bội nhìn anh lặng lẽ đi ngủ, hận không đánh được vào cái mặt anh vài cái. Vì không làm gì được anh nên cũng chỉ còn cách đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.