Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ
Chương 232
Song
01/11/2021
Hứa Nhược Phi cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm tỉnh dậy, trong đầu vẫn là hình ảnh giấc mơ tối qua.
“Mẹ, mẹ ngủ không ngon sao?” Hứa Nhược Hy hỏi.
Hứa Nhược Phi gật gật đầu, dưới mắt có quầng thâm rất đậm, cô theo thói quen mở điện thoại di động ra, nhìn xem Lệ Đình Nam có gửi tin nhắn thông báo công việc trên Zalo hay không.
Có lẽ quá sớm, người đàn ông đó còn chưa rời giường, Hứa Nhược Phi tắt điện thoại di động, khom lưng hôn Hứa Nhược Hy một cái: "Bảo bối, sáng nay muốn ăn gì nào?”
Hứa Nhược Hy nói mấy cái tên món ăn ra.
“Sáng nay mẹ có đến công ty không?”
Hứa Nhược Hy nhìn bộ âu phục nhỏ trên người Hứa Nhược Phi hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hứa Nhược Phi, Hứa Nhược Hy có chút thất vọng.
Cô bé phàn nàn: "Bố cũng thật là, sao ngày nào cũng bắt mẹ tăng ca vậy! Công ty của bố lớn, nếu không có mẹ thì không vận hành được sao?”
Tay Hứa Nhược Phi đang đánh trứng gà bỗng nhiên hơi cứng đờ.
Lệ Đình Nam vẫn là bố của bọn nhỏ, cho dù cô có tình cảm với anh, cũng phải cố gắng đè xuống, nếu không để cho Lệ Đình Nam biết anh còn có hai đứa con, nói không chừng sẽ cưỡng ép mang hai đứa nhỏ đi.
...
Hai ngày thứ bảy và chủ nhật, Hứa Nhược Phi mỗi khi đến căn hộ Trần Sơn, tinh thần đều rất căng thẳng.
Hứa Nhược Phi cảm thấy không rõ, Lệ Đình Nam đã nói câu đó với tất cả phụ nữ hay là chỉ nói với cô.
Dù là như thế, cô vẫn hoàn thành xuất sắc công việc Lệ Đình Nam giao cho cô.
Ngay cả Thẩm Dã làm người khó chịu cũng không thể không nói một câu: "Cô trợ lý nhỏ, cô làm được mà. Tôi chưa từng thấy nữ trợ lý nào có thể làm lâu như vậy bên cạnh Lệ Đình Nam.”
Hứa Nhược Phi không để ý tới Thẩm Dã.
Cô ném cảm xúc phức tạp của mình sau đầu, sau khi thu dọn đồ đạc của mình, nhìn về phía Lệ Đình Nam.
Đôi mắt sáng không né tránh.
||||| Truyện đề cử: Tình Nhân Bé Nhỏ |||||
“Tổng giám đốc Lệ, tôi đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay, anh còn có việc gì khác giao phó không?”
Bàn tay của Lệ Đình Nam lạnh lùng đóng máy tính xách tay lại, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dã, sắc mặt trầm mặc, mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, khẽ mở miệng một chút: "Thẩm Dã, rút kim.”
Thẩm Dã châm chọc một câu, nhanh chóng rút kim, động tác trước sau như một, đưa cục bông cho Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi không nói nhiều, cầm lấy và giúp Lệ Đình Nam nhấn xuống.
Một phút sau, máu không chảy nữa, Hứa Nhược Phi giơ tay lên, vứt cục bông dính máu vào thùng rác.
“Tổng giám đốc Lệ, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép về trước.”
Mặc dù khí thế của cô không bằng Lệ Đình Nam, nhưng cô không muốn để anh cảm thấy mình sẽ thua anh.
Lệ Đình Nam sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt không có chút thay đổi nào.
‘Tôi sẽ đưa anh cô về.” Lệ Đình Nam đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo, mở cửa, lấy ra một cái cà vạt màu bạc sẫm.
Sau ba ngày điều trị, khuôn mặt đẹp trai của anh không còn chút mệt mỏi.
Lệ Đình Nam chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi mơ hồ ngửi thấy mùi thơm.
Hương thơm, mặc dù không quá nồng nhưng vẫn không tan,lưu luyến khắp người cô.
Đó là nước hoa cô điều chế cho Lệ Đình Nam.
Lệ Đình Nam giơ tay lên, đặt cà vạt trong tay anh vào tay Hứa Nhược Phi.
Sau đó, anh nắm lấy tay cô và nâng lên một chút.
"Giúp tôi.”
Giọng nói của anh là rất trầm thấp, mang theo một chút cô đơn.
Hứa Nhược Phi ngước mặt lên, mở to hai mắt, không dám tin.
Vừa mới anh nói bản thân sẽ đưa cô về, bây giờ lại để cô giúp anh.
Giúp anh làm chuyện gì?
Giúp anh đeo cà vạt?
Lệ Đình Nam không nhanh không chậm, khóe môi nhếch lên, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình.
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ trên xuống: "Giúp tôi."
Đôi mắt của Hứa Nhược Phi ngơ ngác nhìn, không chớp mắt.
Cô có chút mơ hồ, Lệ Đình Nam nắm tay cô, mang theo chút ấm áp, nóng rực không cách nào khiến cho cô bỏ qua được.
Giống như một đám cháy.
“Mẹ, mẹ ngủ không ngon sao?” Hứa Nhược Hy hỏi.
Hứa Nhược Phi gật gật đầu, dưới mắt có quầng thâm rất đậm, cô theo thói quen mở điện thoại di động ra, nhìn xem Lệ Đình Nam có gửi tin nhắn thông báo công việc trên Zalo hay không.
Có lẽ quá sớm, người đàn ông đó còn chưa rời giường, Hứa Nhược Phi tắt điện thoại di động, khom lưng hôn Hứa Nhược Hy một cái: "Bảo bối, sáng nay muốn ăn gì nào?”
Hứa Nhược Hy nói mấy cái tên món ăn ra.
“Sáng nay mẹ có đến công ty không?”
Hứa Nhược Hy nhìn bộ âu phục nhỏ trên người Hứa Nhược Phi hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hứa Nhược Phi, Hứa Nhược Hy có chút thất vọng.
Cô bé phàn nàn: "Bố cũng thật là, sao ngày nào cũng bắt mẹ tăng ca vậy! Công ty của bố lớn, nếu không có mẹ thì không vận hành được sao?”
Tay Hứa Nhược Phi đang đánh trứng gà bỗng nhiên hơi cứng đờ.
Lệ Đình Nam vẫn là bố của bọn nhỏ, cho dù cô có tình cảm với anh, cũng phải cố gắng đè xuống, nếu không để cho Lệ Đình Nam biết anh còn có hai đứa con, nói không chừng sẽ cưỡng ép mang hai đứa nhỏ đi.
...
Hai ngày thứ bảy và chủ nhật, Hứa Nhược Phi mỗi khi đến căn hộ Trần Sơn, tinh thần đều rất căng thẳng.
Hứa Nhược Phi cảm thấy không rõ, Lệ Đình Nam đã nói câu đó với tất cả phụ nữ hay là chỉ nói với cô.
Dù là như thế, cô vẫn hoàn thành xuất sắc công việc Lệ Đình Nam giao cho cô.
Ngay cả Thẩm Dã làm người khó chịu cũng không thể không nói một câu: "Cô trợ lý nhỏ, cô làm được mà. Tôi chưa từng thấy nữ trợ lý nào có thể làm lâu như vậy bên cạnh Lệ Đình Nam.”
Hứa Nhược Phi không để ý tới Thẩm Dã.
Cô ném cảm xúc phức tạp của mình sau đầu, sau khi thu dọn đồ đạc của mình, nhìn về phía Lệ Đình Nam.
Đôi mắt sáng không né tránh.
||||| Truyện đề cử: Tình Nhân Bé Nhỏ |||||
“Tổng giám đốc Lệ, tôi đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay, anh còn có việc gì khác giao phó không?”
Bàn tay của Lệ Đình Nam lạnh lùng đóng máy tính xách tay lại, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dã, sắc mặt trầm mặc, mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, khẽ mở miệng một chút: "Thẩm Dã, rút kim.”
Thẩm Dã châm chọc một câu, nhanh chóng rút kim, động tác trước sau như một, đưa cục bông cho Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi không nói nhiều, cầm lấy và giúp Lệ Đình Nam nhấn xuống.
Một phút sau, máu không chảy nữa, Hứa Nhược Phi giơ tay lên, vứt cục bông dính máu vào thùng rác.
“Tổng giám đốc Lệ, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép về trước.”
Mặc dù khí thế của cô không bằng Lệ Đình Nam, nhưng cô không muốn để anh cảm thấy mình sẽ thua anh.
Lệ Đình Nam sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt không có chút thay đổi nào.
‘Tôi sẽ đưa anh cô về.” Lệ Đình Nam đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo, mở cửa, lấy ra một cái cà vạt màu bạc sẫm.
Sau ba ngày điều trị, khuôn mặt đẹp trai của anh không còn chút mệt mỏi.
Lệ Đình Nam chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi mơ hồ ngửi thấy mùi thơm.
Hương thơm, mặc dù không quá nồng nhưng vẫn không tan,lưu luyến khắp người cô.
Đó là nước hoa cô điều chế cho Lệ Đình Nam.
Lệ Đình Nam giơ tay lên, đặt cà vạt trong tay anh vào tay Hứa Nhược Phi.
Sau đó, anh nắm lấy tay cô và nâng lên một chút.
"Giúp tôi.”
Giọng nói của anh là rất trầm thấp, mang theo một chút cô đơn.
Hứa Nhược Phi ngước mặt lên, mở to hai mắt, không dám tin.
Vừa mới anh nói bản thân sẽ đưa cô về, bây giờ lại để cô giúp anh.
Giúp anh làm chuyện gì?
Giúp anh đeo cà vạt?
Lệ Đình Nam không nhanh không chậm, khóe môi nhếch lên, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình.
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ trên xuống: "Giúp tôi."
Đôi mắt của Hứa Nhược Phi ngơ ngác nhìn, không chớp mắt.
Cô có chút mơ hồ, Lệ Đình Nam nắm tay cô, mang theo chút ấm áp, nóng rực không cách nào khiến cho cô bỏ qua được.
Giống như một đám cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.