Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ
Chương 277
Song
01/11/2021
Sau lưng Hứa Nhược Phi là chiếc siêu xe màu đỏ của cô, gió đêm thổi bay sợi tóc trên trán, cô khó khăn chớp mắt để biết mình đi đúng hay bị lóa mắt.
Người đàn ông lãnh đạm và vô tâm bên cạnh Lý An lúc này đúng là ông chủ của cô, Lệ Đình Nam.
Môi Hứa Nhược Phi khẽ mấp máy: "Tổng giám đốc Lệ, anh đây là...?"
Lý An nháy mắt với Hứa Nhược Phi, lúc này mới biết người phụ nữ thông minh kia không hiểu được ám chỉ của cậu ta.
“Lý An, mắt của cậu không thoải mái sao?” Hứa Nhược Phi nói.
Lý An chỉ đơn giản là lấy tay che mặt và không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa hai người.
Hứa Nhược Phi dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cánh tay, nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mày mỏng nhướng lên: "Tổng giám đốc Lệ, tôi mời đồng nghiệp ăn bữa cơm mà thôi, chẳng nhẽ anh cũng muốn đi theo hay sao?"
Đôi mắt đen của Lệ Đình Nam dừng ở trên người người phụ nữ, một lúc sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Công ty cấm hẹn hò trong văn phòng. Là sếp của cô, tôi có quyền giám sát."
Nói xong, Lệ Đình Nam đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa, ngồi thẳng vào ghế phụ lái.
Hứa Nhược Phi: "..." Tổng giám đốc của công ty còn có nhiệm vụ giám sát cấp dưới có những mối quan hệ gì hay sao?
Lý An: "..." Chờ một chút, tổng giám đốc Lệ, tôi có bạn gái rồi mà!
Hứa Nhược Phi nhìn Lệ Đình Nam một tay chống cửa xe, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tổng giám đốc Lệ, mời anh đi ăn cơm không có vấn đề gì, nhưng anh cũng không phải không có xe..."
Trong trường hợp không may họ bị chụp ảnh đang chung một chiếc xe, Hứa Nhược Phi đã có thể hình dung được lượt tìm kiếm hot trên facebook vào ngày mai.
Lệ Đình Nam: "Hôm nay tôi không lái xe."
Hứa Nhược Phi: "..." Đây căn bản chính là nói dối trắng trợn mà, bị sao vậy chứ!
Lý An không còn cách nào khác đành phải ngồi ở hàng ghế sau.
Đãi ngộ như thế này sợ là cả đời này cậu ta vẫn chưa được gặp qua...
Tổng giám đốc Lệ thực sự ngồi trên ghế phụ, trong khi cậu ta thì ngồi ở ghế sau của xe.
Hứa Nhược Phi: "Thắt dây an toàn vào."
Lý An giật mình, Hứa Nhược Phi đã đạp ga khi cậu ta còn chưa kịp thắt dây an toàn.
Gió đêm treo trên mặt Hứa Nhược Phi, và với tốc độ đi xe của cô, khiến mái tóc đen của cô bay trên không trung.
Bây giờ vừa đúng lúc là mùa gió thích hợp cho việc đua xe, nếu như không phải hôm nay đồng ý đi ăn cơm với Lý An, cô hôm nay sẽ ở trên đường lượn vài vòng rồi.
Sau khi xe ổn định, Lệ Đình Nam xuống xe với vẻ mặt bình thường.
“Kỹ thuật lái xe tốt đấy.” Anh nhẹ nhàng nhận xét.
Thật sự hiếm có người phụ nữ nào có kỹ năng chơi xe như cô ấy.
Lý An sắc mặt tái nhợt, cậu ta giữ cửa xe, nôn khan một trận.
Tốc độ xe này của Anna, làm cậu ta sắp chết rồi...
Tại sao tổng giám đốc Lệ không có bị làm sao thế?
Hứa Nhược Phi vốn là đặt một bàn đôi.
Nhưng cô ấy thường đến nhà hàng Michelin này.
“Thêm một chỗ ngồi.” Hứa Nhược Phi nói với quản lý nhà hàng.
Là khách quen đến nhà hàng, quản lý ngay lập tức đồng ý yêu cầu của Hứa Nhược Phi.
Anh ta liếc nhìn người đàn ông phía sau Hứa Nhược Phi, hơi kinh ngạc.
Đó không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ thị sao?
Mặc dù nhà hàng của họ rất nổi tiếng ở Lâm Xuyên, nhưng những người như Lệ Đình Nam hiếm khi đến nhà hàng để ăn trực tiếp.
Thực sự không biết khách hàng thường xuyên đến này của họ là thân phận gì nữa, thậm chí cô ấy còn có thể mời tổng giám đốc của tập đoàn Lệ thị đi ăn tối.
Sau khi Hứa Nhược Phi order xong món chính của mình, cô nhìn sang Lệ Đình Nam đang ngồi đối diện với cô: "Tổng giám đốc Lệ, anh có sở thích gì không?"
Lệ Đình Nam liếc nhìn quả trứng phục sinh, nhìn người quản lý ở bên bằng ánh mắt bình tĩnh, và nói vài câu với người quản lý bằng tiếng Pháp.
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt người quản lý.
Người đàn ông lãnh đạm và vô tâm bên cạnh Lý An lúc này đúng là ông chủ của cô, Lệ Đình Nam.
Môi Hứa Nhược Phi khẽ mấp máy: "Tổng giám đốc Lệ, anh đây là...?"
Lý An nháy mắt với Hứa Nhược Phi, lúc này mới biết người phụ nữ thông minh kia không hiểu được ám chỉ của cậu ta.
“Lý An, mắt của cậu không thoải mái sao?” Hứa Nhược Phi nói.
Lý An chỉ đơn giản là lấy tay che mặt và không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa hai người.
Hứa Nhược Phi dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cánh tay, nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mày mỏng nhướng lên: "Tổng giám đốc Lệ, tôi mời đồng nghiệp ăn bữa cơm mà thôi, chẳng nhẽ anh cũng muốn đi theo hay sao?"
Đôi mắt đen của Lệ Đình Nam dừng ở trên người người phụ nữ, một lúc sau, anh mới nhẹ giọng nói: "Công ty cấm hẹn hò trong văn phòng. Là sếp của cô, tôi có quyền giám sát."
Nói xong, Lệ Đình Nam đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa, ngồi thẳng vào ghế phụ lái.
Hứa Nhược Phi: "..." Tổng giám đốc của công ty còn có nhiệm vụ giám sát cấp dưới có những mối quan hệ gì hay sao?
Lý An: "..." Chờ một chút, tổng giám đốc Lệ, tôi có bạn gái rồi mà!
Hứa Nhược Phi nhìn Lệ Đình Nam một tay chống cửa xe, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tổng giám đốc Lệ, mời anh đi ăn cơm không có vấn đề gì, nhưng anh cũng không phải không có xe..."
Trong trường hợp không may họ bị chụp ảnh đang chung một chiếc xe, Hứa Nhược Phi đã có thể hình dung được lượt tìm kiếm hot trên facebook vào ngày mai.
Lệ Đình Nam: "Hôm nay tôi không lái xe."
Hứa Nhược Phi: "..." Đây căn bản chính là nói dối trắng trợn mà, bị sao vậy chứ!
Lý An không còn cách nào khác đành phải ngồi ở hàng ghế sau.
Đãi ngộ như thế này sợ là cả đời này cậu ta vẫn chưa được gặp qua...
Tổng giám đốc Lệ thực sự ngồi trên ghế phụ, trong khi cậu ta thì ngồi ở ghế sau của xe.
Hứa Nhược Phi: "Thắt dây an toàn vào."
Lý An giật mình, Hứa Nhược Phi đã đạp ga khi cậu ta còn chưa kịp thắt dây an toàn.
Gió đêm treo trên mặt Hứa Nhược Phi, và với tốc độ đi xe của cô, khiến mái tóc đen của cô bay trên không trung.
Bây giờ vừa đúng lúc là mùa gió thích hợp cho việc đua xe, nếu như không phải hôm nay đồng ý đi ăn cơm với Lý An, cô hôm nay sẽ ở trên đường lượn vài vòng rồi.
Sau khi xe ổn định, Lệ Đình Nam xuống xe với vẻ mặt bình thường.
“Kỹ thuật lái xe tốt đấy.” Anh nhẹ nhàng nhận xét.
Thật sự hiếm có người phụ nữ nào có kỹ năng chơi xe như cô ấy.
Lý An sắc mặt tái nhợt, cậu ta giữ cửa xe, nôn khan một trận.
Tốc độ xe này của Anna, làm cậu ta sắp chết rồi...
Tại sao tổng giám đốc Lệ không có bị làm sao thế?
Hứa Nhược Phi vốn là đặt một bàn đôi.
Nhưng cô ấy thường đến nhà hàng Michelin này.
“Thêm một chỗ ngồi.” Hứa Nhược Phi nói với quản lý nhà hàng.
Là khách quen đến nhà hàng, quản lý ngay lập tức đồng ý yêu cầu của Hứa Nhược Phi.
Anh ta liếc nhìn người đàn ông phía sau Hứa Nhược Phi, hơi kinh ngạc.
Đó không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ thị sao?
Mặc dù nhà hàng của họ rất nổi tiếng ở Lâm Xuyên, nhưng những người như Lệ Đình Nam hiếm khi đến nhà hàng để ăn trực tiếp.
Thực sự không biết khách hàng thường xuyên đến này của họ là thân phận gì nữa, thậm chí cô ấy còn có thể mời tổng giám đốc của tập đoàn Lệ thị đi ăn tối.
Sau khi Hứa Nhược Phi order xong món chính của mình, cô nhìn sang Lệ Đình Nam đang ngồi đối diện với cô: "Tổng giám đốc Lệ, anh có sở thích gì không?"
Lệ Đình Nam liếc nhìn quả trứng phục sinh, nhìn người quản lý ở bên bằng ánh mắt bình tĩnh, và nói vài câu với người quản lý bằng tiếng Pháp.
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt người quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.