Kế Hoạch Trăm Năm: Dụ Dỗ Ông Xã Vào Tròng
Chương 62: PHIÊN NGOẠI 2: Em nhớ anh
Vương Khiết Băng (Yu)
26/06/2023
Phong Noãn được cứu, thì thần trí của bà ấy vẫn chưa bình phục hoàn toàn mà cứ lúc tỉnh lúc mê, nhưng chỉ có một cái tên "Trình Lục Hầu" là bà ấy nhớ mãi không quên, dù là lúc tỉnh hay lúc mê bà ấy đều gọi tên của chồng mình trong vô thức.
Khi đưa Phong Noãn đến bệnh viện thì bác sĩ đã nói do bà ấy phải chịu đựng bạo lực nhiều năm, cả thể xác lẫn tinh thần nên đầu óc mới như vậy. Trình Mộc Cát nghe xong chỉ muốn chạy đến nhà giam rút xương, lóc thịt của Lương Lực Cường cho chó ăn. Người đàn ông dâm dê đê tiện, tại còn bại hoại đạo đức như Lương Lực Cường thì tù chung thân vẫn còn quá nhẹ nhàng với lão ta.
Nếu như giết người không bị bắt giam thì Trình Mộc Cát đã ngũ mã phanh thây hắn rồi. Nhưng Trình Úy bên cạnh cũng nói đỡ vài phần, ít nhất là hắn không giết mẹ, nếu không thì hai anh em họ tốn biết bao nhiêu năm vẫn như là công cóc. Nhưng nói thế nào thì Trình Mộc Cát cũng không nhịn được cục tức này, Đỗ Hoành Dương biết vợ sẽ không buông tha lão ta dễ dàng như vậy đâu, anh cũng không có ý định ngăn cản, chỉ dịu dàng nói:
- Cẩn thận.
Sau ba tháng nằm ở bệnh viện theo dõi, bác sĩ cũng kê đơn thuốc cho Phong Noãn uống đều đặn, tình trạng của bà ấy đã bình thường hơn rất nhiều, nói chuyện cũng đã điềm đạm và nhã nhặn hơn. Giống như một lệnh phu nhân như trước đây, tuy nhiên bác sĩ nói bà ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn nên vẫn phải dùng thêm thuốc. Nhưng đã được xuất viện đưa về nhà, dù sao ở nhà cũng thoải mái hơn mà.
Nhưng mà bây giờ thì Trình Mộc Cát đã được gả đi rồi, trong nhà chỉ còn mỗi Trình Úy, nhưng anh ấy lại suốt ngày đi làm đến tối mặt tối mày, làm gì có thời gian ở cùng mẹ, cuối cùng Trình Úy cũng chịu thỏa hiệp, đưa cả Nguyệt Quân sang ở cùng. Ngày ngày hai mẹ con cứ nói chuyện ríu ra ríu rít, Phong Noãn cũng biết Nguyệt Quân rất yêu Trình Úy, nhưng thằng con ngốc Trình Úy vẫn chưa nhận ra rằng mình cũng yêu thích con bé.
Đến khi Đỗ gia đem sính lễ đến để xin cưới Trình Mộc Cát thì cũng là lúc Nguyệt Vương Khang muốn đưa Nguyệt Quân về để xem mắt, ngoài mặt thì Trình Úy không quan tâm đến, nhưng ở sâu trong tâm anh đã lửa cháy sắp tàn thành tro rồi. Cộng thêm việc em rể và mẹ cứ châm dầu vào lửa càng khiến cho anh nóng lòng hơn. Sau khi đến bái tế mộ của cha thì anh lập tức phi đến Nguyệt gia.
Phong Noãn muốn ở lại nói chuyện với chồng thêm một chút, nên bà ấy đã bảo Hoành Dương đưa Mộc Cát về trước, bên ngoài gió lớn, không tốt cho sức khỏe của sản phụ.
Sau khi ba đứa con rời khỏi thì Phong Noãn mới từ từ ngồi xuống bên cạnh chồng mình, phủi phủi nhẹ những mảng bụi bám trên mộ của ông ấy, mỉm cười dịu dàng, nói:
- Anh ở đây chắc cô đơn lắm nhỉ? Các con có thường xuyên đến thăm anh không? Nếu như tụi nó dám không đến chắc anh sẽ đội mồ sống dậy lôi chân tụi nó đúng không?
Không gian im bặt, chẳng có ai đáp lại lời nói của bà, từng cơn gió thổi qua, rồi lại một làn gió khác thổi đến. Phong Noãn không thể nào cầm được nước mắt, nhưng bà ấy vẫn cứng miệng nói:
- Anh xem, gió to quá làm bụi bay vào mắt em rồi.
Sau khi lau đi những giọt nước mắt của mình, Phong Noãn lại vui vẻ nói:
- Anh xem Đại Bảo đi, anh nhanh chóng báo mộng nói với Đại Bảo là em muốn có con dâu lắm rồi. Chứ thằng đó nó cứ cứng mồm cứng miệng lại còn cố chấp, nói đúng hơn là nhát gan... Y như anh vậy đó, thích người ta nhưng một mực phũ nhận, nếu năm đó không phải em mở lời trước thì chắc đến chết anh vẫn không thừa nhận yêu em đúng không?
Phong Noãn nhìn lên bầu trời xanh cao thăm thẳm, bà tựa đầu vào phần bia mộ, nói:
- Tiểu Bảo hạnh phúc viên mãn rồi, anh ở trên trời linh thiên thì nhớ phù hộ cho con cháu... À, chúc mừng anh nha Lục Hầu, anh lên chức ông ngoại rồi đấy, Tiểu Bảo mang thai rồi... Vừa mới mang thai là con rể đến hỏi cưới ngay. Anh xem Hoành Dương yêu Tiểu Bảo nhiều biết bao, hôn lễ đã chuẩn bị tận năm năm chỉ cần Tiểu Bảo đồng ý liền tổ chức... Đứa con rể này, em rất ưng.
Kể về những chuyện hạnh phúc xong thì Phong Noãn lại cúi đầu, những giọt nước mắt ngắn lại bắt đầu rơi xuống, không biết là bà ấy hạnh phúc vì con cái đã yên ổn... Hay bà ấy rơi lệ vì lý do khác. Đột nhiên, Phong Noãn lại kích động quát:
- Trình Lục Hầu! Sao anh dám bỏ rơi lại em hả? Anh có biết... Anh có biết anh làm như vậy rất quá đáng không? Em nhớ anh... Em lại nhớ anh rồi... Lục Hầu... Em nhớ anh...
Người ta nói, thà rằng chia tay nhưng cả hai vẫn còn có, còn có thể nhìn thấy nhau hạnh phúc... Còn hơn là yêu nhau say đắm, nhưng cuối cùng lại cách hiền âm dương, nỗi đau của người con sống rất lớn...
Khi đưa Phong Noãn đến bệnh viện thì bác sĩ đã nói do bà ấy phải chịu đựng bạo lực nhiều năm, cả thể xác lẫn tinh thần nên đầu óc mới như vậy. Trình Mộc Cát nghe xong chỉ muốn chạy đến nhà giam rút xương, lóc thịt của Lương Lực Cường cho chó ăn. Người đàn ông dâm dê đê tiện, tại còn bại hoại đạo đức như Lương Lực Cường thì tù chung thân vẫn còn quá nhẹ nhàng với lão ta.
Nếu như giết người không bị bắt giam thì Trình Mộc Cát đã ngũ mã phanh thây hắn rồi. Nhưng Trình Úy bên cạnh cũng nói đỡ vài phần, ít nhất là hắn không giết mẹ, nếu không thì hai anh em họ tốn biết bao nhiêu năm vẫn như là công cóc. Nhưng nói thế nào thì Trình Mộc Cát cũng không nhịn được cục tức này, Đỗ Hoành Dương biết vợ sẽ không buông tha lão ta dễ dàng như vậy đâu, anh cũng không có ý định ngăn cản, chỉ dịu dàng nói:
- Cẩn thận.
Sau ba tháng nằm ở bệnh viện theo dõi, bác sĩ cũng kê đơn thuốc cho Phong Noãn uống đều đặn, tình trạng của bà ấy đã bình thường hơn rất nhiều, nói chuyện cũng đã điềm đạm và nhã nhặn hơn. Giống như một lệnh phu nhân như trước đây, tuy nhiên bác sĩ nói bà ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn nên vẫn phải dùng thêm thuốc. Nhưng đã được xuất viện đưa về nhà, dù sao ở nhà cũng thoải mái hơn mà.
Nhưng mà bây giờ thì Trình Mộc Cát đã được gả đi rồi, trong nhà chỉ còn mỗi Trình Úy, nhưng anh ấy lại suốt ngày đi làm đến tối mặt tối mày, làm gì có thời gian ở cùng mẹ, cuối cùng Trình Úy cũng chịu thỏa hiệp, đưa cả Nguyệt Quân sang ở cùng. Ngày ngày hai mẹ con cứ nói chuyện ríu ra ríu rít, Phong Noãn cũng biết Nguyệt Quân rất yêu Trình Úy, nhưng thằng con ngốc Trình Úy vẫn chưa nhận ra rằng mình cũng yêu thích con bé.
Đến khi Đỗ gia đem sính lễ đến để xin cưới Trình Mộc Cát thì cũng là lúc Nguyệt Vương Khang muốn đưa Nguyệt Quân về để xem mắt, ngoài mặt thì Trình Úy không quan tâm đến, nhưng ở sâu trong tâm anh đã lửa cháy sắp tàn thành tro rồi. Cộng thêm việc em rể và mẹ cứ châm dầu vào lửa càng khiến cho anh nóng lòng hơn. Sau khi đến bái tế mộ của cha thì anh lập tức phi đến Nguyệt gia.
Phong Noãn muốn ở lại nói chuyện với chồng thêm một chút, nên bà ấy đã bảo Hoành Dương đưa Mộc Cát về trước, bên ngoài gió lớn, không tốt cho sức khỏe của sản phụ.
Sau khi ba đứa con rời khỏi thì Phong Noãn mới từ từ ngồi xuống bên cạnh chồng mình, phủi phủi nhẹ những mảng bụi bám trên mộ của ông ấy, mỉm cười dịu dàng, nói:
- Anh ở đây chắc cô đơn lắm nhỉ? Các con có thường xuyên đến thăm anh không? Nếu như tụi nó dám không đến chắc anh sẽ đội mồ sống dậy lôi chân tụi nó đúng không?
Không gian im bặt, chẳng có ai đáp lại lời nói của bà, từng cơn gió thổi qua, rồi lại một làn gió khác thổi đến. Phong Noãn không thể nào cầm được nước mắt, nhưng bà ấy vẫn cứng miệng nói:
- Anh xem, gió to quá làm bụi bay vào mắt em rồi.
Sau khi lau đi những giọt nước mắt của mình, Phong Noãn lại vui vẻ nói:
- Anh xem Đại Bảo đi, anh nhanh chóng báo mộng nói với Đại Bảo là em muốn có con dâu lắm rồi. Chứ thằng đó nó cứ cứng mồm cứng miệng lại còn cố chấp, nói đúng hơn là nhát gan... Y như anh vậy đó, thích người ta nhưng một mực phũ nhận, nếu năm đó không phải em mở lời trước thì chắc đến chết anh vẫn không thừa nhận yêu em đúng không?
Phong Noãn nhìn lên bầu trời xanh cao thăm thẳm, bà tựa đầu vào phần bia mộ, nói:
- Tiểu Bảo hạnh phúc viên mãn rồi, anh ở trên trời linh thiên thì nhớ phù hộ cho con cháu... À, chúc mừng anh nha Lục Hầu, anh lên chức ông ngoại rồi đấy, Tiểu Bảo mang thai rồi... Vừa mới mang thai là con rể đến hỏi cưới ngay. Anh xem Hoành Dương yêu Tiểu Bảo nhiều biết bao, hôn lễ đã chuẩn bị tận năm năm chỉ cần Tiểu Bảo đồng ý liền tổ chức... Đứa con rể này, em rất ưng.
Kể về những chuyện hạnh phúc xong thì Phong Noãn lại cúi đầu, những giọt nước mắt ngắn lại bắt đầu rơi xuống, không biết là bà ấy hạnh phúc vì con cái đã yên ổn... Hay bà ấy rơi lệ vì lý do khác. Đột nhiên, Phong Noãn lại kích động quát:
- Trình Lục Hầu! Sao anh dám bỏ rơi lại em hả? Anh có biết... Anh có biết anh làm như vậy rất quá đáng không? Em nhớ anh... Em lại nhớ anh rồi... Lục Hầu... Em nhớ anh...
Người ta nói, thà rằng chia tay nhưng cả hai vẫn còn có, còn có thể nhìn thấy nhau hạnh phúc... Còn hơn là yêu nhau say đắm, nhưng cuối cùng lại cách hiền âm dương, nỗi đau của người con sống rất lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.