Chương 39
Trường Hạ Bất Thệ
05/06/2022
Bát mì kia tôi chỉ ăn được hai đũa là bụng đã căng đến mức đi không nổi, Đường Phong Hành vừa đỡ tôi vừa cười cái dáng đi đỡ bụng của tôi trông hệt như bà bầu. Chúng tôi ngồi xuống ghế dài ở một góc khuất trong hoa viên, nghe tiếng ca múa ầm ĩ và ánh đèn flash muôn vàn sắc màu lấp lóe từ sân khấu xa xa vọng lại.
Tôi nói tôi không đi nổi nữa rồi nằm hẳn ra ghế dài, anh cầm bát mì trộn Mai Châu đã được đóng gói cẩn thận, chống cằm nhìn xuống tôi. Tôi cầm tay anh kéo đến đặt lên trên bụng mình: "Đau bụng."
"Ăn nhiều thế đau bụng là phải, anh nói thì không nghe." Anh mắng vậy nhưng tay vẫn thò xuống dưới áo nhẹ nhàng xoa bụng cho tôi.
"Trong này nhiều đồ ăn quá, chúng mình đứng dậy đi bộ một lát cho tiêu hóa đi."
Tôi lắc đầu, nhỏm dậy tựa đầu vào vai anh: "Khó mà tìm được chỗ vắng người thế này, ngồi thêm một lúc đi."
Anh giơ tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trước mắt chúng tôi chỉ có rừng cây nhỏ ảm đạm, phía bên kia náo nhiệt, phía bên này là sự yên bình tĩnh lặng mà chỉ hai chúng tôi có được.
"Bây giờ giống lúc em với anh ngồi xem 《Frozen》 quá, chỉ có chúng mình ngồi cạnh nhau, là hai người duy nhất ở lại xem after credit."
"Em còn nhớ ư?" Đường Phong Hành kinh ngạc.
"Đương nhiên, sao lại không nhớ chứ, em nói chuyện với một người lâu như vậy, nhớ rõ người đó còn ăn hết bỏng ngô của em, nhớ rõ vị trà sữa mà hôm ấy uống, nhỡ rõ em còn đứng hát trước mặt người ấy nữa. Lúc đó em ở kỳ hưng cảm, em không muốn ngồi ngốc một mình, thế là liền mua vé đi xem bộ phim đang ăn khách nhất."
Ở một mình thì bên người cứ như có vực sâu vậy, đen ngòm không thấy đáy muốn cuốn tôi vào đó. Bộ phim ấy tôi cũng nhớ rất rõ, Elsa cũng đau đớn như tôi, tôi hiểu tòa lâu đài bằng băng mà cô ấy tạo nên, cô ấy chỉ muốn tự bảo vệ chính mình và đây cũng là cách bảo vệ những người khác mà thôi.
"Nhưng ngày đó em quên..." Đường Phong Hành bẻ bẻ ngón tay ngập ngừng.
"Quên gì?"
"Em quên hỏi tên anh."
"Sao anh không chủ động nói em biết?"
"Anh... đâu có dám..." Anh cúi đầu, thở dài chán nản.
Vừa bất mãn vừa tủi thân.
Gió đông lướt qua đôi má tôi và anh, tôi bỗng chợt nhận ra – tôi nhớ nhiều điều đến vậy nhưng lại quên không hỏi tên của anh, quên mất là anh đã cùng tôi trở về ký túc xá.
Hai người ngồi đây, cũng chỉ có tôi không biết tình yêu mà anh dành cho tôi suốt cả bốn năm trời.
Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc từ cuốn sổ nhật ký của anh, mỗi lần anh viết xuống tên tôi là một lần anh mong mỏi có thể có được tôi.
Ánh trăng đêm nay phủ lên gương mặt anh một vầng sáng bàng bạc, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Đường Phong Hành, anh có nhớ em rất hâm mộ lâu đài băng của Elsa không? Em nghĩ là em đã tìm được người mà em muốn chung sống trong lâu đài ấy rồi."
"Khi em đọc nhật ký của anh em đã suy nghĩ vô số lần, tại sao anh lại không tỏ tình với em sớm một chút, rồi đến bên cạnh em sớm một chút? Hoặc là tại sao em lại không thích anh sớm hơn cơ chứ?"
"Nhưng nghĩ kỹ thì em lại cảm thấy chúng mình yêu nhau cũng không muộn, ít ra thì anh sẽ không phải trải qua ba năm bị em hành hạ, như bây giờ là thích hợp lắm rồi."
"Hôm nay lúc xuất viện, em đã viết tên anh được 5200 lần đấy, con số này có vẻ hơi theo trào lưu nhưng em vẫn rất thích. Đến bảy giờ rưỡi anh còn chưa tới, em liền viết lần cuối thật chậm thật chậm, phải viết đến lúc anh tới mới được. Khi em viết xong chữ "Hành" cuối cùng cũng vừa khéo anh đến đón em về."
"Tên của Đường Phong Hành không chỉ viết trên giấy, mà còn được khắc vào trong tim em."
Ngọn nguồn sức sống của tôi chính là Đường Phong Hành, tôi điên cuồng hấp thụ tình yêu và lòng bao dung của anh. Tôi nhận lấy sự thương hại của anh, lòng thương hại chẳng có gì là không tốt cả. Tôi thừa nhận tôi đáng được thương hại, hãy để anh tiếp tục thương hại tôi đi, luôn yêu tôi, luôn thương tôi.
Tôi nhìn anh, anh cười, đôi mắt híp lại như một đường chỉ mảnh, cúi đầu ngượng ngùng vừa cười vừa hỏi lại: "Đây là... đang tỏ tình đó hả?"
Tôi ôm lấy cổ anh nghiêng đầu dâng đôi môi mình lên, mạnh mẽ mút lấy bờ môi anh, đầu lưỡi tôi trêu chọc khoang miệng mềm mại của anh, nóng bỏng như dòng máu đang chảy trong cơ thể.
Đôi mắt anh chỉ nhìn một mình tôi, là nỗi niềm mong chờ hòa quyện với mê đắm giữa đêm khuya tĩnh lặng. Chuyện xưa của anh chắc hẳn không đằng đẵng hoang vắng như câu chuyện của tôi, thế nhưng so với tôi lại càng rung động lòng người hơn rất nhiều.
Khuôn mặt tôi và anh kề sát bên nhau, đôi lúc gò má của chúng tôi va vào nhau nhưng chút đau đớn này đều không là gì cả, chỉ muốn càng thân mật khăng khít nhiều hơn nữa.
Tôi cảm nhận được trên má anh ươn ướt, anh khóc rồi. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống giữa nụ hôn cũng làm ướt má tôi, anh càng hôn sâu hơn, tình yêu chân thành và tha thiết được cất giữ bốn năm của anh lưu lại trên má tôi những vệt nước mờ nhạt.
Bỗng nhiên tôi rất muốn trở lại căn phòng mà tôi sống khi mới mười hai tuổi, vừa khóc vừa hét rõ từng từ.
Có người yêu tôi, yêu Trần Thư Ninh tôi!
Tôi lau nước mắt cho anh, anh giúp tôi lau đi chút nước còn vương bên khóe môi.
"Sao mà khóc?"
Anh bảo khóc vì hạnh phúc quá, không thể nhịn được, nước mắt hạnh phúc chính là loại nước mắt khó kìm nén lại nhất.
Tôi cắn nhẹ lên cằm anh rồi chúng tôi nhìn nhau cười. Tôi kéo anh đứng lên đi dạo quanh những hàng quán ven đường, anh dừng lại ở một sạp hàng nhỏ bán bùa hộ mệnh và một vài loại vòng lặt vặt khác. Đường Phong Hành mua hai chiếc vòng chỉ đỏ có thể điều chỉnh được kích cỡ, giống với loại dây hay đeo cùng ngọc Phật vậy.
Tôi không biết anh định làm gì, chỉ ngoan ngoãn chạy theo sau anh. Đến chỗ không người thì chúng tôi nắm tay, nếu có người tới thì lặng lẽ thả ra, ánh mắt nhìn nhau không khỏi mang lưu luyến.
"Đông người cũng chẳng tốt."
"Đúng vậy."
Anh vào cửa hàng kim khí mua một cái khoan nhỏ rồi chúng tôi cùng ngồi xuống một tảng đá gần đó.
Khoan một lỗ, luồn chỉ đỏ qua.
Đồng tiền xu mà tôi cho anh được làm thành một chiếc vòng cổ giống như bùa hộ mệnh, anh cũng giúp tôi xâu đồng xu mà anh cho tôi kia.
Anh đeo vòng cổ đã hoàn thiện lên cho tôi, chúng tôi cùng cầm mặt vòng cổ là đồng tiền xu may mắn giống y hệt, nhìn nhau cười tủm tỉm. Cho dù gần đó có thùng rác chúng tôi cũng chẳng thèm để ý, ngồi trong góc tối lén hôn nhau, khóe miệng cong lên vẫn luôn không hạ xuống.
"Gì thế này, đây là lễ vật đính ước hở?"
"Đúng, phải chạy mấy cửa hàng mới làm ra được đấy, mặc dù giá hơi thấp nhưng tạm thời cứ dùng cái này trói em đi, thấy được không?"
"Được, đeo vòng cổ may mắn của bạn trai sẽ lập tức đổi vận, học hành tiến tới, sự nghiệp thành công!" Tôi không ngừng xoa xoa đồng tiền xu trước ngực.
Anh bị tôi chọc cười.
Chúng tôi không định cứ ngồi chỗ này mãi, dù sao cũng có người hay đi qua đi lại. Về nhà thôi, anh nói phải cắt tóc cho tôi, đây là tập tục không thể bỏ qua được, trước giao thừa phải cắt tóc gọn gàng, tắm rửa thật sạch sẽ, khoan khoái mà đón mừng năm mới.
Bây giờ là lúc tiệm cắt tóc đắt khách nhất, không còn nơi trống, muốn cắt thì phải xếp hàng trước mấy tiếng đồng hồ.
Anh mua thêm một cái máy cạo, lấy một cái túi nilon to tròng quanh cổ tôi rồi bảo tôi cầm gương, mở một tiệm cắt tóc đơn giản tại nhà. Tiếng kéo cắt xẹt qua bên tai tôi, tôi nhắm chặt mắt cười với anh: "Đừng có cắt xấu đấy, cắt xấu là anh cũng phải xấu với em."
"Kỹ thuật của anh tốt lắm, tóc mái của em anh là do anh cắt đấy."
"Cái mái chó gặm đó ấy hả? Hahaha đừng cắt nữa mau dừng tay, cắt xong cái mái đó mà anh không bị đánh à?"
Anh khựng lại: "Có đánh, dù sao anh cũng da dày thịt béo. Anh cảm thấy anh cắt đâu có xấu, do đứa con gái nào cắt tóc cũng không vừa lòng ấy."
Tôi cười đến không ngồi thẳng được: "Thầy ơi thầy cũng định cắt cho em quả tóc chó gặm ư?"
"Sao thế được, đảm bảo là cực kỳ đẹp trai. Tin anh đi, ngồi yên nào, nhúc nhích nữa là cắt hỏng bây giờ."
Tôi thực sự ngồi yên không động đậy. Cuối cùng anh cũng dùng khăn lông phủi đi tóc vụn trên mặt tôi, tôi mở to mắt, quả nhiên mái tóc giống The Beatles đã biến mất, thay vào đó là một cậu sinh viên đại học sáng sủa gọn gàng.
"Không tồi không tồi, có thể mở tiệm cắt tóc đó."
Anh sờ lên vết sẹo từng bị tóc che khuất ở trên lông mày tôi, hỏi: "Có từ khi nào thế?"
"Hồi nhỏ em bị mảnh bát vỡ cắt trúng, không sâu đâu. Làm sao, anh ghét bỏ em hả?"
"Nhìn mà đau lòng quá." Anh cúi người hôn lên vết sẹo ấy.
Tôi nắm lấy tay anh, trong gương hai chúng tôi đều cười, trông giống như đang chụp ảnh chung vậy. Tôi đứng dậy để anh ngồi vào ghế, phủ túi nilon lên cho anh, nói: "Nào, hôm nay chúng ta cùng chào cũ đón mới."
Rốt cuộc đến lúc cuối tay tôi bị run, máy trên tay cạo mất một mớ tóc của anh, đành phải chữa cháy cạo cho anh thành kiểu đầu húi cua. Tóc húi cua thực ra chính là một bài kiểm tra nhan sắc, Đường Phong Hành vừa mở mắt ra đã lập tức trợn tròn, tôi ôm bụng vừa cười vừa xin lỗi còn anh thì ôm đầu trọc lốc trốn vào trong phòng ngủ.
Tôi gõ cửa, vẫn cười đến gập cả người lại: "Đường Phong Hành, em xin lỗi, em sai rồi, kỹ thuật của em không tin được đâu!"
"Trần Thư Ninh em còn cười nữa?! Em trả tóc cho anh!" Đường Phong Hành ở trong phòng kêu gào.
"Thật sự không phải là cố ý đâu mà."
Đến khi anh tắm rửa xong lên giường vẫn còn giận tôi cạo hết tóc của mình, quay lưng về phía tôi nằm ngủ. Tôi cười ôm vai anh dỗ dành: "Em không cố ý thật mà, tay run nên bị cạo lệch mất, thế là em đành phải cạo hết."
Anh không nhìn tôi, chép miệng không trả lời.
Tôi nói mãi mà anh vẫn không thèm để ý, tôi liền ra ngoài đóng cửa lại, một lúc sau vào phòng ngồi xổm trước mặt anh. Anh ngỡ ngàng sờ sờ đầu tôi, tôi cũng cạo hết tóc thành húi cua giống anh.
Hai cái đầu trọc lốc, giống y như vỏ hạt dẻ.
"Em cũng cạo, anh cũng có thể cười em."
Anh bế tôi lên giường rồi nằm đè lên tôi, rốt cuộc cũng cười lên, nói: "Không, em phải bồi thường đi."
—————
*520 nghĩa là "Em yêu anh" trong tiếng Trung.
Tôi nói tôi không đi nổi nữa rồi nằm hẳn ra ghế dài, anh cầm bát mì trộn Mai Châu đã được đóng gói cẩn thận, chống cằm nhìn xuống tôi. Tôi cầm tay anh kéo đến đặt lên trên bụng mình: "Đau bụng."
"Ăn nhiều thế đau bụng là phải, anh nói thì không nghe." Anh mắng vậy nhưng tay vẫn thò xuống dưới áo nhẹ nhàng xoa bụng cho tôi.
"Trong này nhiều đồ ăn quá, chúng mình đứng dậy đi bộ một lát cho tiêu hóa đi."
Tôi lắc đầu, nhỏm dậy tựa đầu vào vai anh: "Khó mà tìm được chỗ vắng người thế này, ngồi thêm một lúc đi."
Anh giơ tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trước mắt chúng tôi chỉ có rừng cây nhỏ ảm đạm, phía bên kia náo nhiệt, phía bên này là sự yên bình tĩnh lặng mà chỉ hai chúng tôi có được.
"Bây giờ giống lúc em với anh ngồi xem 《Frozen》 quá, chỉ có chúng mình ngồi cạnh nhau, là hai người duy nhất ở lại xem after credit."
"Em còn nhớ ư?" Đường Phong Hành kinh ngạc.
"Đương nhiên, sao lại không nhớ chứ, em nói chuyện với một người lâu như vậy, nhớ rõ người đó còn ăn hết bỏng ngô của em, nhớ rõ vị trà sữa mà hôm ấy uống, nhỡ rõ em còn đứng hát trước mặt người ấy nữa. Lúc đó em ở kỳ hưng cảm, em không muốn ngồi ngốc một mình, thế là liền mua vé đi xem bộ phim đang ăn khách nhất."
Ở một mình thì bên người cứ như có vực sâu vậy, đen ngòm không thấy đáy muốn cuốn tôi vào đó. Bộ phim ấy tôi cũng nhớ rất rõ, Elsa cũng đau đớn như tôi, tôi hiểu tòa lâu đài bằng băng mà cô ấy tạo nên, cô ấy chỉ muốn tự bảo vệ chính mình và đây cũng là cách bảo vệ những người khác mà thôi.
"Nhưng ngày đó em quên..." Đường Phong Hành bẻ bẻ ngón tay ngập ngừng.
"Quên gì?"
"Em quên hỏi tên anh."
"Sao anh không chủ động nói em biết?"
"Anh... đâu có dám..." Anh cúi đầu, thở dài chán nản.
Vừa bất mãn vừa tủi thân.
Gió đông lướt qua đôi má tôi và anh, tôi bỗng chợt nhận ra – tôi nhớ nhiều điều đến vậy nhưng lại quên không hỏi tên của anh, quên mất là anh đã cùng tôi trở về ký túc xá.
Hai người ngồi đây, cũng chỉ có tôi không biết tình yêu mà anh dành cho tôi suốt cả bốn năm trời.
Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc từ cuốn sổ nhật ký của anh, mỗi lần anh viết xuống tên tôi là một lần anh mong mỏi có thể có được tôi.
Ánh trăng đêm nay phủ lên gương mặt anh một vầng sáng bàng bạc, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Đường Phong Hành, anh có nhớ em rất hâm mộ lâu đài băng của Elsa không? Em nghĩ là em đã tìm được người mà em muốn chung sống trong lâu đài ấy rồi."
"Khi em đọc nhật ký của anh em đã suy nghĩ vô số lần, tại sao anh lại không tỏ tình với em sớm một chút, rồi đến bên cạnh em sớm một chút? Hoặc là tại sao em lại không thích anh sớm hơn cơ chứ?"
"Nhưng nghĩ kỹ thì em lại cảm thấy chúng mình yêu nhau cũng không muộn, ít ra thì anh sẽ không phải trải qua ba năm bị em hành hạ, như bây giờ là thích hợp lắm rồi."
"Hôm nay lúc xuất viện, em đã viết tên anh được 5200 lần đấy, con số này có vẻ hơi theo trào lưu nhưng em vẫn rất thích. Đến bảy giờ rưỡi anh còn chưa tới, em liền viết lần cuối thật chậm thật chậm, phải viết đến lúc anh tới mới được. Khi em viết xong chữ "Hành" cuối cùng cũng vừa khéo anh đến đón em về."
"Tên của Đường Phong Hành không chỉ viết trên giấy, mà còn được khắc vào trong tim em."
Ngọn nguồn sức sống của tôi chính là Đường Phong Hành, tôi điên cuồng hấp thụ tình yêu và lòng bao dung của anh. Tôi nhận lấy sự thương hại của anh, lòng thương hại chẳng có gì là không tốt cả. Tôi thừa nhận tôi đáng được thương hại, hãy để anh tiếp tục thương hại tôi đi, luôn yêu tôi, luôn thương tôi.
Tôi nhìn anh, anh cười, đôi mắt híp lại như một đường chỉ mảnh, cúi đầu ngượng ngùng vừa cười vừa hỏi lại: "Đây là... đang tỏ tình đó hả?"
Tôi ôm lấy cổ anh nghiêng đầu dâng đôi môi mình lên, mạnh mẽ mút lấy bờ môi anh, đầu lưỡi tôi trêu chọc khoang miệng mềm mại của anh, nóng bỏng như dòng máu đang chảy trong cơ thể.
Đôi mắt anh chỉ nhìn một mình tôi, là nỗi niềm mong chờ hòa quyện với mê đắm giữa đêm khuya tĩnh lặng. Chuyện xưa của anh chắc hẳn không đằng đẵng hoang vắng như câu chuyện của tôi, thế nhưng so với tôi lại càng rung động lòng người hơn rất nhiều.
Khuôn mặt tôi và anh kề sát bên nhau, đôi lúc gò má của chúng tôi va vào nhau nhưng chút đau đớn này đều không là gì cả, chỉ muốn càng thân mật khăng khít nhiều hơn nữa.
Tôi cảm nhận được trên má anh ươn ướt, anh khóc rồi. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống giữa nụ hôn cũng làm ướt má tôi, anh càng hôn sâu hơn, tình yêu chân thành và tha thiết được cất giữ bốn năm của anh lưu lại trên má tôi những vệt nước mờ nhạt.
Bỗng nhiên tôi rất muốn trở lại căn phòng mà tôi sống khi mới mười hai tuổi, vừa khóc vừa hét rõ từng từ.
Có người yêu tôi, yêu Trần Thư Ninh tôi!
Tôi lau nước mắt cho anh, anh giúp tôi lau đi chút nước còn vương bên khóe môi.
"Sao mà khóc?"
Anh bảo khóc vì hạnh phúc quá, không thể nhịn được, nước mắt hạnh phúc chính là loại nước mắt khó kìm nén lại nhất.
Tôi cắn nhẹ lên cằm anh rồi chúng tôi nhìn nhau cười. Tôi kéo anh đứng lên đi dạo quanh những hàng quán ven đường, anh dừng lại ở một sạp hàng nhỏ bán bùa hộ mệnh và một vài loại vòng lặt vặt khác. Đường Phong Hành mua hai chiếc vòng chỉ đỏ có thể điều chỉnh được kích cỡ, giống với loại dây hay đeo cùng ngọc Phật vậy.
Tôi không biết anh định làm gì, chỉ ngoan ngoãn chạy theo sau anh. Đến chỗ không người thì chúng tôi nắm tay, nếu có người tới thì lặng lẽ thả ra, ánh mắt nhìn nhau không khỏi mang lưu luyến.
"Đông người cũng chẳng tốt."
"Đúng vậy."
Anh vào cửa hàng kim khí mua một cái khoan nhỏ rồi chúng tôi cùng ngồi xuống một tảng đá gần đó.
Khoan một lỗ, luồn chỉ đỏ qua.
Đồng tiền xu mà tôi cho anh được làm thành một chiếc vòng cổ giống như bùa hộ mệnh, anh cũng giúp tôi xâu đồng xu mà anh cho tôi kia.
Anh đeo vòng cổ đã hoàn thiện lên cho tôi, chúng tôi cùng cầm mặt vòng cổ là đồng tiền xu may mắn giống y hệt, nhìn nhau cười tủm tỉm. Cho dù gần đó có thùng rác chúng tôi cũng chẳng thèm để ý, ngồi trong góc tối lén hôn nhau, khóe miệng cong lên vẫn luôn không hạ xuống.
"Gì thế này, đây là lễ vật đính ước hở?"
"Đúng, phải chạy mấy cửa hàng mới làm ra được đấy, mặc dù giá hơi thấp nhưng tạm thời cứ dùng cái này trói em đi, thấy được không?"
"Được, đeo vòng cổ may mắn của bạn trai sẽ lập tức đổi vận, học hành tiến tới, sự nghiệp thành công!" Tôi không ngừng xoa xoa đồng tiền xu trước ngực.
Anh bị tôi chọc cười.
Chúng tôi không định cứ ngồi chỗ này mãi, dù sao cũng có người hay đi qua đi lại. Về nhà thôi, anh nói phải cắt tóc cho tôi, đây là tập tục không thể bỏ qua được, trước giao thừa phải cắt tóc gọn gàng, tắm rửa thật sạch sẽ, khoan khoái mà đón mừng năm mới.
Bây giờ là lúc tiệm cắt tóc đắt khách nhất, không còn nơi trống, muốn cắt thì phải xếp hàng trước mấy tiếng đồng hồ.
Anh mua thêm một cái máy cạo, lấy một cái túi nilon to tròng quanh cổ tôi rồi bảo tôi cầm gương, mở một tiệm cắt tóc đơn giản tại nhà. Tiếng kéo cắt xẹt qua bên tai tôi, tôi nhắm chặt mắt cười với anh: "Đừng có cắt xấu đấy, cắt xấu là anh cũng phải xấu với em."
"Kỹ thuật của anh tốt lắm, tóc mái của em anh là do anh cắt đấy."
"Cái mái chó gặm đó ấy hả? Hahaha đừng cắt nữa mau dừng tay, cắt xong cái mái đó mà anh không bị đánh à?"
Anh khựng lại: "Có đánh, dù sao anh cũng da dày thịt béo. Anh cảm thấy anh cắt đâu có xấu, do đứa con gái nào cắt tóc cũng không vừa lòng ấy."
Tôi cười đến không ngồi thẳng được: "Thầy ơi thầy cũng định cắt cho em quả tóc chó gặm ư?"
"Sao thế được, đảm bảo là cực kỳ đẹp trai. Tin anh đi, ngồi yên nào, nhúc nhích nữa là cắt hỏng bây giờ."
Tôi thực sự ngồi yên không động đậy. Cuối cùng anh cũng dùng khăn lông phủi đi tóc vụn trên mặt tôi, tôi mở to mắt, quả nhiên mái tóc giống The Beatles đã biến mất, thay vào đó là một cậu sinh viên đại học sáng sủa gọn gàng.
"Không tồi không tồi, có thể mở tiệm cắt tóc đó."
Anh sờ lên vết sẹo từng bị tóc che khuất ở trên lông mày tôi, hỏi: "Có từ khi nào thế?"
"Hồi nhỏ em bị mảnh bát vỡ cắt trúng, không sâu đâu. Làm sao, anh ghét bỏ em hả?"
"Nhìn mà đau lòng quá." Anh cúi người hôn lên vết sẹo ấy.
Tôi nắm lấy tay anh, trong gương hai chúng tôi đều cười, trông giống như đang chụp ảnh chung vậy. Tôi đứng dậy để anh ngồi vào ghế, phủ túi nilon lên cho anh, nói: "Nào, hôm nay chúng ta cùng chào cũ đón mới."
Rốt cuộc đến lúc cuối tay tôi bị run, máy trên tay cạo mất một mớ tóc của anh, đành phải chữa cháy cạo cho anh thành kiểu đầu húi cua. Tóc húi cua thực ra chính là một bài kiểm tra nhan sắc, Đường Phong Hành vừa mở mắt ra đã lập tức trợn tròn, tôi ôm bụng vừa cười vừa xin lỗi còn anh thì ôm đầu trọc lốc trốn vào trong phòng ngủ.
Tôi gõ cửa, vẫn cười đến gập cả người lại: "Đường Phong Hành, em xin lỗi, em sai rồi, kỹ thuật của em không tin được đâu!"
"Trần Thư Ninh em còn cười nữa?! Em trả tóc cho anh!" Đường Phong Hành ở trong phòng kêu gào.
"Thật sự không phải là cố ý đâu mà."
Đến khi anh tắm rửa xong lên giường vẫn còn giận tôi cạo hết tóc của mình, quay lưng về phía tôi nằm ngủ. Tôi cười ôm vai anh dỗ dành: "Em không cố ý thật mà, tay run nên bị cạo lệch mất, thế là em đành phải cạo hết."
Anh không nhìn tôi, chép miệng không trả lời.
Tôi nói mãi mà anh vẫn không thèm để ý, tôi liền ra ngoài đóng cửa lại, một lúc sau vào phòng ngồi xổm trước mặt anh. Anh ngỡ ngàng sờ sờ đầu tôi, tôi cũng cạo hết tóc thành húi cua giống anh.
Hai cái đầu trọc lốc, giống y như vỏ hạt dẻ.
"Em cũng cạo, anh cũng có thể cười em."
Anh bế tôi lên giường rồi nằm đè lên tôi, rốt cuộc cũng cười lên, nói: "Không, em phải bồi thường đi."
—————
*520 nghĩa là "Em yêu anh" trong tiếng Trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.