Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 11: Chương 11
Oa Qua Oa
07/01/2017
Lúc Lê Cẩn nghe được tin xong, sững sờ suốt một hồi lâu, anh nhìn Đới Tinh rồi nhíu mày nghiêng đầu hỏi Kiều Lạc: “Cô ta nói ai?”
“Tiêu Dĩ Thư.” Vẻ mặt Kiều Lạc không hề thay đổi, nhưng anh biết sắp có người gặp xui xẻo.
Đới Tinh rất là khó hiểu, trọng điểm không phải là Bành Lương Văn sao? Tiêu Dĩ Thư chỉ là một nhân viên nhỏ, việc cậu đi hay ở cũng không cần thiết phải để đích thân Lê Cẩn phụ trách chứ, giám đốc trung tầng như Bành Lương Văn mới phải là đối tượng mà Lê tổng nên quan tâm không phải sao, đầu óc đặc trợ Kiều bị hồ đồ à? Trẻ tuổi hơn mà lại chức cao hơn cô, không phải là thân thích của Lê tổng chứ?
Sau khi Lê Cẩn xác nhận đúng là Tiêu Dĩ Thư xong, tâm tình thế nào có thể tưởng tượng được, người được anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị oan uổng như vậy! Đúng là phản rồi! (Ông anh, người ta đâu có biết cậu ấy là người của anh…)
“Đã điều tra xong chưa?” Sắc mặt Lê Cẩn cực kỳ dọa người.
“Đã điều tra xong rồi, cũng đã xem video được ghi lại trong cameras.” Trước đây Đới Tinh chỉ cảm thấy tổng tài nhà mình lạnh lùng băng giá, đây là lần đầu tiên thấy Lê Cẩn tức giận.
“Cô kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi.” Ngón tay Lê Cẩn không ngừng gõ xuống bàn, hiển nhiên vừa phẫn nộ lại vừa bực bội.
Đới Tinh kể lại sự việc một lần. Vừa rồi lúc đến điều tra, Bành Lương Văn vẫn ỷ vào lý lịch lâu năm rồi quát mắng mấy câu, cô đều nói hết với Lê Cẩn, cũng không hề thêm mắm dặm muối, không thì sẽ có vẻ cô thiên vị, cố gắng thể hiện sự hào phóng ngay thẳng trước mặt Lê Cẩn.
“Lê tổng, tôi biết giám đốc Bành là nhân viên cao tuổi trong công ty, lý lịch lâu năm hơn tôi, nhưng ông ta làm vậy quả thật không ổn, tôi không thể bao che cho ông ta chỉ vì ông ta là cấp dưới của tôi, tuy chỉ làm tổn hại đến nhân viên cơ sở, nhưng đó cũng là nhân viên của công ty, công ty nên bảo vệ mới phải.” Đới Tinh vô cùng chính nghĩa nói.
Tuy rằng Kiều Lạc là một tấm gương tinh anh, nhưng cũng là vua bát quái, hầu hết các loại tin tức bát quái trong công ty anh đều biết, lúc nào rảnh rỗi đều sưu tầm đủ, cho nên từ lâu anh đã biết rõ chuyện Đới Tinh gai mắt với Bành Lương Văn, bây giờ lại thấy dáng vẻ một lòng vì tập thể của cô thì buồn cười, nhưng anh cố mím môi nhịn xuống.
Quả đúng Bành Lương Văn có lý lịch lâu năm, Lê Cẩn vẫn luôn dành những đãi ngộ tốt cho các nhân viên lớn tuổi. Nếu là nhân viên cơ sở khác gặp phải loại chuyện này, có lẽ anh chỉ trừ chút tiền thưởng của Bành Lương Văn là xong, hầu như sẽ không giáng chức, có điều hiện tại người bị oan là Tiêu Dĩ Thư thì không cần phải nói gì hết.
Lê Cẩn nổi cơn tam bành nói với Kiều Lạc: “Cậu đi kiểm chứng lại xem có phải thật không, nếu là thật, bảo lão già kia cút ngay! Đây là công ty nhà tôi hay công ty nhà ông ta? Ông ta còn không phải cổ đông!”
“Vâng!” Lê Cẩn không biết, nhưng Kiều Lạc thì đã nghe nói được không ít về cuộc sống cá nhân của Bành Lương Văn, anh cũng rất khó chịu với ông ta, nên đã đáp ứng vô cùng nhẹ nhàng.
“Còn cái gì Tinh Tinh ấy nhỉ?” Lê Cẩn nhíu mày, anh không nhớ ra tên của đương sự còn lại là gì.
“La Tinh Tinh, mới vào công ty từ đầu tuần, tốt nghiệp đại học B, thành tích học tập rất tốt.” Đới Tinh vẫn mang dáng vẻ chính trực không chút tư tâm.
“Điều tra xong rồi thì bảo cô ta cút đi! Hôm nay cô ta có thể giá họa cho đồng nghiệp để trốn tránh trách nhiệm, sau này cũng có thể làm tổn hại đến lợi ích của công ty vì lý do khác! Cô ta làm mất tư liệu khách hàng quan trọng, công ty có thể tố cáo cô ta tội tiết lộ chuyện cơ mật của công ty! Bảo cô ta cút ngay!” So sánh với Bành Lương Văn, rõ ràng Lê Cẩn càng ghét La Tinh Tinh hơn, Tiểu Thư của anh tốt bụng giúp đỡ cô ta, không thể ngờ được lại bị cắn ngược một cái, đúng là loại người độc ác! Anh hận không thể xé xác cô ta!
Cũng may đây là công ty của anh, nếu là ở công ty khác, không biết chừng Tiểu Thư của anh không thể được rửa oan!
Kiều Lạc đi xử lý mọi chuyện theo lời Lê Cẩn, Đới Tinh thì vẫn ở trong văn phòng của Lê Cẩn để nói chuyện.
“Cô làm rất tốt.” Lê Cẩn rất hài lòng về hành động hôm nay của Đới Tinh. “Tuy nhân viên tên là Tiêu Dĩ Thư kia chỉ là nhân viên cơ sở trong công ty chúng ta, nhưng cậu ấy cũng là một phần của công ty, có cống hiến cho công ty mà lại bị uất ức, chúng ta cần phải động viên, bồi thường.”
“Đó là đương nhiên, tôi sẽ cho cậu ấy thêm tiền thưởng.” Đới Tinh không có hứng thú về Tiêu Dĩ Thư, cô chỉ có hứng thú đối với chức vị để trống sau khi Bành Lương Văn bị đuổi thôi. “Nếu giám đốc Bành thật sự rời khỏi công ty, vậy chức vị của ông ta…”
“Cho Từ Tường thay thế, còn vị trí hiện tại của Từ Tường thì cô chọn người khác, thông báo cho bộ phận nhân sự xử lý một chút là được.” Thật ra Lê Cẩn cũng không nhớ rõ tên của tất cả các giám đốc trung tầng trong công ty, mặc dù anh làm ở tổng công ty, nhưng bình thường phải quản lý cả tổng công ty cũng như những hạng mục cấp lớn của tất cả các công ty con và công ty chi nhánh, anh không thể nhớ hết các chức vị bên dưới tổng giám các bộ phận được, công ty anh có nhiều lắm. Nhưng các lãnh đạo ở chỗ Tiêu Dĩ Thư làm việc thì anh nhớ rõ, không còn cách nào cả, bà xã đang làm ở đó mà.
“Vâng.” Đối với kết quả này, Đới Tinh hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn được nữa, người mà cô ghét đã đi rồi, chắc chắn sau này thành tích của bộ phận mình sẽ càng tốt hơn!
“Được rồi, mọi chuyện phía sau cô cứ giải quyết cùng bộ phận nhân sự đi.” Lê Cẩn vẫn chưa nguôi giận, có điều cũng chẳng có gì để nói cùng Đới Tinh nữa.
“Vâng.” Đới Tinh sung sướng đứng dậy ra ngoài.
Nhưng cô vừa mới đi tới cửa, Lê Cẩn đã gọi cô lại: “À… Cô bảo nhân viên tên là Tiêu Dĩ Thư lên văn phòng của tôi một chuyến.”
“Dạ?” Đới Tinh nghe mà không hiểu lắm.
“Bảo Tiêu Dĩ Thư lên đây một chuyến, tôi muốn đích thân nói chuyện với cậu ấy, động viên một chút, cũng là để các nhân viên khác trong công ty thấy, chúng ta đều trân trọng mỗi một nhân viên, dù chức vị nhỏ đến đâu cũng được đối xử bình đẳng.” Lê Cẩn liều mạng tìm lý do để gặp bà xã.
“Vâng.” Đới Tinh ra khỏi văn phòng trong sự khó hiểu, một nhân viên cơ sở nho nhỏ thôi mà, boss lớn lại xem trọng như vậy, mình nhớ anh ta luôn đi theo đường lối cao ngạo lạnh lùng mà, bây giờ muốn chuyển sang loại hình gần dân à?
Lý do của Lê Cẩn rất là đại nghĩa lăng nhiên, là muốn để cho toàn bộ công ty thấy, Đới Tinh rất được boss lớn coi trọng lại đích thân đến tìm Tiêu Dĩ Thư đang làm việc, còn truyền đạt lại tình cảm nồng đậm quan ái đến nhân viên thay boss lớn ngay trước mặt mọi người, thêm cả việc tăng tiền thưởng hậu hĩnh cho Tiêu Dĩ Thư.
Mọi người xôn xao ngay lập tức, đều cảm thấy Tiêu Dĩ Thư này đúng là nhân họa đắc phúc mà! Chẳng những được thêm tiền thưởng, mà còn được lộ diện ngay trước mặt boss lớn nữa! Phải biết rằng, có những nhân viên cơ sở đã làm ở công ty sáu năm mà chưa từng được gặp Lê Cẩn ngoài đời đó! Rõ ràng là cùng làm trong một công ty, vậy mà những lúc đi làm tan tầm đều chưa từng chạm mặt một lần, thật sự là vận khí quá kém mà.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Lý do này của Lê Cẩn nhất định là nói hươu nói vượn!
Các nhân viên nữ ở đây ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.
“Tiêu Dĩ Thư, cơ hội hiếm có đấy, lát nữa cậu phải nhìn thật kỹ nhá! Rồi về kể lại cho chúng tôi, trông Lê tổng như thế nào!”
“Ai ya, nếu người bị oan là tôi thì tốt quá rồi!” Đây là một người mà trong não có lỗ thủng nói…
“Có thể dẫn người khác đi cùng không? Tôi còn chưa lên tầng 20 bao giờ, càng không cần phải nói đến chỗ làm việc của Lê tổng, thật sự là nằm mơ cũng muốn đi một lần.”
…
Mọi người đang líu ríu không ngừng, Đới Tinh nói với Tiêu Dĩ Thư: “Cậu chỉnh lại quần áo đầu tóc một chút, để tạo ấn tượng tốt với Lê tổng. Tuy anh ta nói muốn động viên cậu, nhưng cậu cũng đừng làm ra vẻ, phải khiêm tốn một chút, cậu đại diện cho hình tượng của cả bộ phận chúng ta, đừng ăn nói lung tung, đừng để xảy ra chuyện.”
“Tôi biết, tổng giám, cám ơn chị.” Tiêu Dĩ Thư nói trong lòng, tôi nhất định là không đại diện được cho hình tượng của cả bộ phận chúng ta đâu, ngày nào tôi cũng ở chung môt nhà với Lê Cẩn, hình tượng thế nào sao anh ấy không biết chứ?
Đới Tinh cười tươi quan sát Tiêu Dĩ Thư từ trên xuống dưới, ừm, trắng trắng trẻo trẻo thanh thanh tú tú, là một cậu nhóc rất đẹp! Tuyệt đối sẽ không làm cho bộ phận của cô mất mặt. “Được rồi, đi đi, lên tầng 20 trước, sau đó chuyển sang thang máy đối diện để lên tầng 35, tới nơi sẽ có thư ký dẫn cậu vào!”
Trong công ty, thang máy lên tầng 20 và thang máy xuống tầng 20 là tách biệt. Nhân viên làm việc từ tầng 20 trở lên sẽ có thang máy khác, còn một thang máy khác từ tầng dưới cùng chỉ lên đến tầng 20 là dừng lại, như vậy thì lúc đi làm và tan tầm sẽ không xuất hiện tình huống quá chật chội, hơn nữa cũng bớt được rất nhiều thời gian.
Còn về nhân viên của tầng 35 thì có thang máy riêng, đi thẳng từ tầng một lên, đó là nơi làm việc của Lê Cẩn.
Về phần Lê Cẩn, anh có hẳn một thang máy chuyên dụng, bởi vì các nhân viên khác đều phải đeo thẻ ngay từ đại sảnh của công ty, anh thì không cần, cứ đi vào bãi đỗ xe là có thể lên tầng. Bởi vì dù anh là tổng tài, nhưng thật ra chính là chủ tịch của cả tập đoàn, chỉ là lựa chọn làm việc ở tổng công ty thôi, nếu anh có hứng thú, anh hoàn toàn có thể làm việc ở công ty chi nhánh bên nước ngoài, kỳ thật phần lớn nghiệp vụ của tập đoàn Lê Thị đều ở nước ngoài, đặc biệt là các sản phẩm cao cấp.
Tiêu Dĩ Thư sống cùng Lê Cẩn lâu như vậy, nhưng ngay cả tầng 20 cậu cũng chưa lên bao giờ, chứ đừng nói đến tầng 35. Bước vào cái thang máy mà muôn người cùng nhìn này, trong lòng cậu có cảm giác là lạ, hơi căng thẳng một chút, nhưng không phải vì Lê Cẩn, Lê Cẩn đã vô cùng quen thuộc với cậu, mà là bởi vì vẻ mặt của các đồng nghiệp, trông ai nấy cũng đều hâm mộ cậu.
Tiêu Dĩ Thư 囧囧, thế này là sao đây…
__Hết__
“Tiêu Dĩ Thư.” Vẻ mặt Kiều Lạc không hề thay đổi, nhưng anh biết sắp có người gặp xui xẻo.
Đới Tinh rất là khó hiểu, trọng điểm không phải là Bành Lương Văn sao? Tiêu Dĩ Thư chỉ là một nhân viên nhỏ, việc cậu đi hay ở cũng không cần thiết phải để đích thân Lê Cẩn phụ trách chứ, giám đốc trung tầng như Bành Lương Văn mới phải là đối tượng mà Lê tổng nên quan tâm không phải sao, đầu óc đặc trợ Kiều bị hồ đồ à? Trẻ tuổi hơn mà lại chức cao hơn cô, không phải là thân thích của Lê tổng chứ?
Sau khi Lê Cẩn xác nhận đúng là Tiêu Dĩ Thư xong, tâm tình thế nào có thể tưởng tượng được, người được anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị oan uổng như vậy! Đúng là phản rồi! (Ông anh, người ta đâu có biết cậu ấy là người của anh…)
“Đã điều tra xong chưa?” Sắc mặt Lê Cẩn cực kỳ dọa người.
“Đã điều tra xong rồi, cũng đã xem video được ghi lại trong cameras.” Trước đây Đới Tinh chỉ cảm thấy tổng tài nhà mình lạnh lùng băng giá, đây là lần đầu tiên thấy Lê Cẩn tức giận.
“Cô kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi.” Ngón tay Lê Cẩn không ngừng gõ xuống bàn, hiển nhiên vừa phẫn nộ lại vừa bực bội.
Đới Tinh kể lại sự việc một lần. Vừa rồi lúc đến điều tra, Bành Lương Văn vẫn ỷ vào lý lịch lâu năm rồi quát mắng mấy câu, cô đều nói hết với Lê Cẩn, cũng không hề thêm mắm dặm muối, không thì sẽ có vẻ cô thiên vị, cố gắng thể hiện sự hào phóng ngay thẳng trước mặt Lê Cẩn.
“Lê tổng, tôi biết giám đốc Bành là nhân viên cao tuổi trong công ty, lý lịch lâu năm hơn tôi, nhưng ông ta làm vậy quả thật không ổn, tôi không thể bao che cho ông ta chỉ vì ông ta là cấp dưới của tôi, tuy chỉ làm tổn hại đến nhân viên cơ sở, nhưng đó cũng là nhân viên của công ty, công ty nên bảo vệ mới phải.” Đới Tinh vô cùng chính nghĩa nói.
Tuy rằng Kiều Lạc là một tấm gương tinh anh, nhưng cũng là vua bát quái, hầu hết các loại tin tức bát quái trong công ty anh đều biết, lúc nào rảnh rỗi đều sưu tầm đủ, cho nên từ lâu anh đã biết rõ chuyện Đới Tinh gai mắt với Bành Lương Văn, bây giờ lại thấy dáng vẻ một lòng vì tập thể của cô thì buồn cười, nhưng anh cố mím môi nhịn xuống.
Quả đúng Bành Lương Văn có lý lịch lâu năm, Lê Cẩn vẫn luôn dành những đãi ngộ tốt cho các nhân viên lớn tuổi. Nếu là nhân viên cơ sở khác gặp phải loại chuyện này, có lẽ anh chỉ trừ chút tiền thưởng của Bành Lương Văn là xong, hầu như sẽ không giáng chức, có điều hiện tại người bị oan là Tiêu Dĩ Thư thì không cần phải nói gì hết.
Lê Cẩn nổi cơn tam bành nói với Kiều Lạc: “Cậu đi kiểm chứng lại xem có phải thật không, nếu là thật, bảo lão già kia cút ngay! Đây là công ty nhà tôi hay công ty nhà ông ta? Ông ta còn không phải cổ đông!”
“Vâng!” Lê Cẩn không biết, nhưng Kiều Lạc thì đã nghe nói được không ít về cuộc sống cá nhân của Bành Lương Văn, anh cũng rất khó chịu với ông ta, nên đã đáp ứng vô cùng nhẹ nhàng.
“Còn cái gì Tinh Tinh ấy nhỉ?” Lê Cẩn nhíu mày, anh không nhớ ra tên của đương sự còn lại là gì.
“La Tinh Tinh, mới vào công ty từ đầu tuần, tốt nghiệp đại học B, thành tích học tập rất tốt.” Đới Tinh vẫn mang dáng vẻ chính trực không chút tư tâm.
“Điều tra xong rồi thì bảo cô ta cút đi! Hôm nay cô ta có thể giá họa cho đồng nghiệp để trốn tránh trách nhiệm, sau này cũng có thể làm tổn hại đến lợi ích của công ty vì lý do khác! Cô ta làm mất tư liệu khách hàng quan trọng, công ty có thể tố cáo cô ta tội tiết lộ chuyện cơ mật của công ty! Bảo cô ta cút ngay!” So sánh với Bành Lương Văn, rõ ràng Lê Cẩn càng ghét La Tinh Tinh hơn, Tiểu Thư của anh tốt bụng giúp đỡ cô ta, không thể ngờ được lại bị cắn ngược một cái, đúng là loại người độc ác! Anh hận không thể xé xác cô ta!
Cũng may đây là công ty của anh, nếu là ở công ty khác, không biết chừng Tiểu Thư của anh không thể được rửa oan!
Kiều Lạc đi xử lý mọi chuyện theo lời Lê Cẩn, Đới Tinh thì vẫn ở trong văn phòng của Lê Cẩn để nói chuyện.
“Cô làm rất tốt.” Lê Cẩn rất hài lòng về hành động hôm nay của Đới Tinh. “Tuy nhân viên tên là Tiêu Dĩ Thư kia chỉ là nhân viên cơ sở trong công ty chúng ta, nhưng cậu ấy cũng là một phần của công ty, có cống hiến cho công ty mà lại bị uất ức, chúng ta cần phải động viên, bồi thường.”
“Đó là đương nhiên, tôi sẽ cho cậu ấy thêm tiền thưởng.” Đới Tinh không có hứng thú về Tiêu Dĩ Thư, cô chỉ có hứng thú đối với chức vị để trống sau khi Bành Lương Văn bị đuổi thôi. “Nếu giám đốc Bành thật sự rời khỏi công ty, vậy chức vị của ông ta…”
“Cho Từ Tường thay thế, còn vị trí hiện tại của Từ Tường thì cô chọn người khác, thông báo cho bộ phận nhân sự xử lý một chút là được.” Thật ra Lê Cẩn cũng không nhớ rõ tên của tất cả các giám đốc trung tầng trong công ty, mặc dù anh làm ở tổng công ty, nhưng bình thường phải quản lý cả tổng công ty cũng như những hạng mục cấp lớn của tất cả các công ty con và công ty chi nhánh, anh không thể nhớ hết các chức vị bên dưới tổng giám các bộ phận được, công ty anh có nhiều lắm. Nhưng các lãnh đạo ở chỗ Tiêu Dĩ Thư làm việc thì anh nhớ rõ, không còn cách nào cả, bà xã đang làm ở đó mà.
“Vâng.” Đối với kết quả này, Đới Tinh hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn được nữa, người mà cô ghét đã đi rồi, chắc chắn sau này thành tích của bộ phận mình sẽ càng tốt hơn!
“Được rồi, mọi chuyện phía sau cô cứ giải quyết cùng bộ phận nhân sự đi.” Lê Cẩn vẫn chưa nguôi giận, có điều cũng chẳng có gì để nói cùng Đới Tinh nữa.
“Vâng.” Đới Tinh sung sướng đứng dậy ra ngoài.
Nhưng cô vừa mới đi tới cửa, Lê Cẩn đã gọi cô lại: “À… Cô bảo nhân viên tên là Tiêu Dĩ Thư lên văn phòng của tôi một chuyến.”
“Dạ?” Đới Tinh nghe mà không hiểu lắm.
“Bảo Tiêu Dĩ Thư lên đây một chuyến, tôi muốn đích thân nói chuyện với cậu ấy, động viên một chút, cũng là để các nhân viên khác trong công ty thấy, chúng ta đều trân trọng mỗi một nhân viên, dù chức vị nhỏ đến đâu cũng được đối xử bình đẳng.” Lê Cẩn liều mạng tìm lý do để gặp bà xã.
“Vâng.” Đới Tinh ra khỏi văn phòng trong sự khó hiểu, một nhân viên cơ sở nho nhỏ thôi mà, boss lớn lại xem trọng như vậy, mình nhớ anh ta luôn đi theo đường lối cao ngạo lạnh lùng mà, bây giờ muốn chuyển sang loại hình gần dân à?
Lý do của Lê Cẩn rất là đại nghĩa lăng nhiên, là muốn để cho toàn bộ công ty thấy, Đới Tinh rất được boss lớn coi trọng lại đích thân đến tìm Tiêu Dĩ Thư đang làm việc, còn truyền đạt lại tình cảm nồng đậm quan ái đến nhân viên thay boss lớn ngay trước mặt mọi người, thêm cả việc tăng tiền thưởng hậu hĩnh cho Tiêu Dĩ Thư.
Mọi người xôn xao ngay lập tức, đều cảm thấy Tiêu Dĩ Thư này đúng là nhân họa đắc phúc mà! Chẳng những được thêm tiền thưởng, mà còn được lộ diện ngay trước mặt boss lớn nữa! Phải biết rằng, có những nhân viên cơ sở đã làm ở công ty sáu năm mà chưa từng được gặp Lê Cẩn ngoài đời đó! Rõ ràng là cùng làm trong một công ty, vậy mà những lúc đi làm tan tầm đều chưa từng chạm mặt một lần, thật sự là vận khí quá kém mà.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Lý do này của Lê Cẩn nhất định là nói hươu nói vượn!
Các nhân viên nữ ở đây ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.
“Tiêu Dĩ Thư, cơ hội hiếm có đấy, lát nữa cậu phải nhìn thật kỹ nhá! Rồi về kể lại cho chúng tôi, trông Lê tổng như thế nào!”
“Ai ya, nếu người bị oan là tôi thì tốt quá rồi!” Đây là một người mà trong não có lỗ thủng nói…
“Có thể dẫn người khác đi cùng không? Tôi còn chưa lên tầng 20 bao giờ, càng không cần phải nói đến chỗ làm việc của Lê tổng, thật sự là nằm mơ cũng muốn đi một lần.”
…
Mọi người đang líu ríu không ngừng, Đới Tinh nói với Tiêu Dĩ Thư: “Cậu chỉnh lại quần áo đầu tóc một chút, để tạo ấn tượng tốt với Lê tổng. Tuy anh ta nói muốn động viên cậu, nhưng cậu cũng đừng làm ra vẻ, phải khiêm tốn một chút, cậu đại diện cho hình tượng của cả bộ phận chúng ta, đừng ăn nói lung tung, đừng để xảy ra chuyện.”
“Tôi biết, tổng giám, cám ơn chị.” Tiêu Dĩ Thư nói trong lòng, tôi nhất định là không đại diện được cho hình tượng của cả bộ phận chúng ta đâu, ngày nào tôi cũng ở chung môt nhà với Lê Cẩn, hình tượng thế nào sao anh ấy không biết chứ?
Đới Tinh cười tươi quan sát Tiêu Dĩ Thư từ trên xuống dưới, ừm, trắng trắng trẻo trẻo thanh thanh tú tú, là một cậu nhóc rất đẹp! Tuyệt đối sẽ không làm cho bộ phận của cô mất mặt. “Được rồi, đi đi, lên tầng 20 trước, sau đó chuyển sang thang máy đối diện để lên tầng 35, tới nơi sẽ có thư ký dẫn cậu vào!”
Trong công ty, thang máy lên tầng 20 và thang máy xuống tầng 20 là tách biệt. Nhân viên làm việc từ tầng 20 trở lên sẽ có thang máy khác, còn một thang máy khác từ tầng dưới cùng chỉ lên đến tầng 20 là dừng lại, như vậy thì lúc đi làm và tan tầm sẽ không xuất hiện tình huống quá chật chội, hơn nữa cũng bớt được rất nhiều thời gian.
Còn về nhân viên của tầng 35 thì có thang máy riêng, đi thẳng từ tầng một lên, đó là nơi làm việc của Lê Cẩn.
Về phần Lê Cẩn, anh có hẳn một thang máy chuyên dụng, bởi vì các nhân viên khác đều phải đeo thẻ ngay từ đại sảnh của công ty, anh thì không cần, cứ đi vào bãi đỗ xe là có thể lên tầng. Bởi vì dù anh là tổng tài, nhưng thật ra chính là chủ tịch của cả tập đoàn, chỉ là lựa chọn làm việc ở tổng công ty thôi, nếu anh có hứng thú, anh hoàn toàn có thể làm việc ở công ty chi nhánh bên nước ngoài, kỳ thật phần lớn nghiệp vụ của tập đoàn Lê Thị đều ở nước ngoài, đặc biệt là các sản phẩm cao cấp.
Tiêu Dĩ Thư sống cùng Lê Cẩn lâu như vậy, nhưng ngay cả tầng 20 cậu cũng chưa lên bao giờ, chứ đừng nói đến tầng 35. Bước vào cái thang máy mà muôn người cùng nhìn này, trong lòng cậu có cảm giác là lạ, hơi căng thẳng một chút, nhưng không phải vì Lê Cẩn, Lê Cẩn đã vô cùng quen thuộc với cậu, mà là bởi vì vẻ mặt của các đồng nghiệp, trông ai nấy cũng đều hâm mộ cậu.
Tiêu Dĩ Thư 囧囧, thế này là sao đây…
__Hết__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.