Chương 28: Anh sẽ tìm gia đình lại cho em
ThaoPham
04/01/2021
Hàn Nhật Hạo đã cho người theo dõi Tôn Nghi Trân vì sợ cô ấy làm hại Mẫn Mẫn của anh,do đó anh cũng đã biết Nghi Trân về nước chủ yếu là tìm em gái
Hàn Nhật Hạo cũng đã hỏi lại ông nội Hàn để xác nhận,ông Hàn chịu thua thằng cháu trai thông minh này đành nói hết sự thật cho Hàn Nhật Hạo biết.
Dù biết chuyện từ 2 tuần trước nhưng thấy Mẫn Mẫn và Nghi Trân rất thân nhau,nên anh không nói gì
" Tôn tiểu thư cô có tin gì của em gái cô chưa"
Hàn Nhật Hạo hỏi thế Mẫn Mẫn ngạc nhiên hỏi anh:
" Sao anh lại biết"
" Chồng em rất tài giỏi mà"
Mẫn Mẫn bĩu môi với câu nói của Hàn Nhật Hạo
Nghi Trân không bất ngờ lắm,người như Hàn Nhật Hạo làm sao để yên cho một người lạ vào ở nhà mình như vậy:
" Tôi vẫn không tìm được thông tin gì liên quan đến em gái mình,mặc dù là song sinh nhưng khác trứng nên chị em tôi không giống nhau,đây là điểm bất lợi"
Mẫn Mẫn nghe đến đây tim có chút nhói nhói,nôn nao điều gì đó
" Vậy còn đặc điểm nào để nhận dạng không"
Nghi Trân nghe Mẫn Mẫn hỏi,liền nhớ đến những lời mẹ cô nói
" Nghi Đình em gái con cũng có một cái bớt hình trái tim ở sau lưng"
Nghi Trân trả lời Mẫn Mẫn:
" Em tôi có cái bớt hình trái tim ở sau lưng"
Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng biết sau lưng cô có cái bớt,đây chỉ là cái bớt nhỏ,nhưng có một người biết anh ta đang suy nghĩ có khi nào Mẫn Mẫn chính là vị hôn thê thật sự của anh không.
Hàn Nhật Hạo trầm ngâm thêm một lúc thì xe dừng ở biệt Hàn gia,cả ba người cùng vào nhà đi lên phòng.
Hàn Nhật Hạo tắm xong bước ra bắt gặp ánh mắt của Mẫn Mẫn đang nhìn mình:
" Em còn giận anh sao"
" Em không giận"
" Sao lại nhìn anh như vậy,hay là anh nói đúng anh đẹp quá em không cưỡng lại được"
" Anh đừng có mà tưởng bở"
Mẫn Mẫn xoay mặt chỗ khác
" Hôm nay em làm anh rất bất ngờ,thật lòng anh rất sợ em sẽ hiểu lầm"
Hàn Nhật Hạo dáng vẻ đáng thương bước đến giừơng ngồi xuống ôm Mẫn Mẫn vào lòng.
" Lúc nhận được tin nhắn em suy sụp tinh thần,nhưng khi bình tĩnh lại em đã nghĩ khác,lần trước em cũng đã bị người ta bỏ thuốc không ngoại trừ lần này anh cũng như vậy"
" Bà bã anh giỏi thật"
" Đừng có mà nịnh em,còn lần sau ngủ trên giừơng người khác em không tha cho anh đâu"
Mẫn Mẫn giọng điệu cảnh cáo,chỉ vì yêu anh nhiều quá,đặt trọn niềm tin cho anh nên cô quyết tin tưởng anh hết mực,chỉ cần từ miệng anh nói ra cô sẽ tin tưởng tuyệt đối không chút do dự.
Hàn Nhật Hạo thầm nghĩ anh thật may mắn khi có Mẫn Mẫn,một cô gái yêu anh hết lòng,anh chỉ cần vậy thôi,cả cuộc đời này anh chỉ yêu mình Mẫn Mẫn thôi,sẽ không thay lòng.
Hàn Nhật Hạo đẩy Mẫn Mẫn nằm xuống giừơng,người anh đè lên cô
" Anh định làm gì,khuya rồi để em ngủ"
" Làm nhiệm vụ xong rồi ngủ nha bà xã"
" Hết giờ làm việc rồi,không có nhiệm vụ"
Mẫn Mẫn vẫn bướng bĩnh trả treo với anh
" Nhiệm vụ của anh là tìm Hàn tiểu tử"
Vừa nói xong Hàn Nhật Hạo môi kề môi Mẫn Mẫn
Mẫn Mẫn muốn nói gì với anh,nhưng anh thừa nước đục thả câu,nhân cơ hội anh đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong miệng cô
Tay lần mò lung tung không yên phận,cứ thế anh hành Mẫn Mẫn đến 2 giờ sáng chịu để yên cho cô đi ngủ
Sáng hôm sau anh thức dậy rất sớm,anh để yên cho Mẫn Mẫn ngủ say giấc trên giừơng,thay âu phục xong Hàn Nhật Hạo bước đến gần Mẫn Mẫn hôn nhẹ lên chán cô,rồi nhẹ nhàng bứt một sợi tóc của cô cẩn thận bỏ vào túi nilong,anh nói thầm:
" Anh sẽ tìm gia đình lại cho em"
Hàn Nhật Hạo mở cửa đi ra ngoài,anh dừng lại ở cửa phòng của Tôn Nghi Trân
Cốc...cốc...cốc
" Vào đi" Nghi Trân nghĩ là Mẫn Mẫn
" Tôi không tiện vào cô xuống phòng khách tôi có chuyện muốn nói với cô"
Nghe giọng không phải Mẫn Mẫn mà là Hàn Nhật Hạo,Nghi Trân có phần bất ngờ,trước giờ đây là lần đầu anh ta tìm mình chắc là có chuyện gì,Nghi Trân mở cửa đi xuống phòng khách,Hàn Nhật Hạo đã ngồi sẵn chờ cô.
" Cô ngồi đi"
Nghi Trân ngồi xuống thắc mắc hỏi
" Hàn thiếu gia tìm tôi có việc gì"
Hàn Nhật Hạo nhìn thẳng Tôn Nghi Trân mà nói:
" Nếu Tôn tiểu thư muốn tìm em gái thì có thể hợp tác với tôi"
Lời đề nghị của Hàn Nhật Hạo làm Tôn Nghi Trân trong lòng thấp lên tia hy vọng
" Bằng cách nào,anh mau nói đi"
Nghi Trân mất bình tĩnh khi nghe đến em gái
" Đưa tóc của cô cho tôi"
Hàn Nhật Hạo lời nói không chút do dự
" Vậy là anh biết em tôi ở đâu"
" Tôi không chắc chắn,tôi cần tóc của cô để kiểm tra ADN"
" Tôi đồng ý,khi nào có kết quả cho tôi biết ngay được không"
Nghi Trân liền lấy tay bứt một sợi tóc đưa cho Hàn Nhật Hạo.
Hàn Nhật Hạo lấy tóc Nghi Trân bỏ vào túi nilong khác rồi xuống hầm lấy xe lái ra khỏi biệt thự.
( Các bạn oi nếu minh co thiếu sót gì mong các bạn bỏ qua cho mình nha)
Cảm ơn ạ
Hàn Nhật Hạo cũng đã hỏi lại ông nội Hàn để xác nhận,ông Hàn chịu thua thằng cháu trai thông minh này đành nói hết sự thật cho Hàn Nhật Hạo biết.
Dù biết chuyện từ 2 tuần trước nhưng thấy Mẫn Mẫn và Nghi Trân rất thân nhau,nên anh không nói gì
" Tôn tiểu thư cô có tin gì của em gái cô chưa"
Hàn Nhật Hạo hỏi thế Mẫn Mẫn ngạc nhiên hỏi anh:
" Sao anh lại biết"
" Chồng em rất tài giỏi mà"
Mẫn Mẫn bĩu môi với câu nói của Hàn Nhật Hạo
Nghi Trân không bất ngờ lắm,người như Hàn Nhật Hạo làm sao để yên cho một người lạ vào ở nhà mình như vậy:
" Tôi vẫn không tìm được thông tin gì liên quan đến em gái mình,mặc dù là song sinh nhưng khác trứng nên chị em tôi không giống nhau,đây là điểm bất lợi"
Mẫn Mẫn nghe đến đây tim có chút nhói nhói,nôn nao điều gì đó
" Vậy còn đặc điểm nào để nhận dạng không"
Nghi Trân nghe Mẫn Mẫn hỏi,liền nhớ đến những lời mẹ cô nói
" Nghi Đình em gái con cũng có một cái bớt hình trái tim ở sau lưng"
Nghi Trân trả lời Mẫn Mẫn:
" Em tôi có cái bớt hình trái tim ở sau lưng"
Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng biết sau lưng cô có cái bớt,đây chỉ là cái bớt nhỏ,nhưng có một người biết anh ta đang suy nghĩ có khi nào Mẫn Mẫn chính là vị hôn thê thật sự của anh không.
Hàn Nhật Hạo trầm ngâm thêm một lúc thì xe dừng ở biệt Hàn gia,cả ba người cùng vào nhà đi lên phòng.
Hàn Nhật Hạo tắm xong bước ra bắt gặp ánh mắt của Mẫn Mẫn đang nhìn mình:
" Em còn giận anh sao"
" Em không giận"
" Sao lại nhìn anh như vậy,hay là anh nói đúng anh đẹp quá em không cưỡng lại được"
" Anh đừng có mà tưởng bở"
Mẫn Mẫn xoay mặt chỗ khác
" Hôm nay em làm anh rất bất ngờ,thật lòng anh rất sợ em sẽ hiểu lầm"
Hàn Nhật Hạo dáng vẻ đáng thương bước đến giừơng ngồi xuống ôm Mẫn Mẫn vào lòng.
" Lúc nhận được tin nhắn em suy sụp tinh thần,nhưng khi bình tĩnh lại em đã nghĩ khác,lần trước em cũng đã bị người ta bỏ thuốc không ngoại trừ lần này anh cũng như vậy"
" Bà bã anh giỏi thật"
" Đừng có mà nịnh em,còn lần sau ngủ trên giừơng người khác em không tha cho anh đâu"
Mẫn Mẫn giọng điệu cảnh cáo,chỉ vì yêu anh nhiều quá,đặt trọn niềm tin cho anh nên cô quyết tin tưởng anh hết mực,chỉ cần từ miệng anh nói ra cô sẽ tin tưởng tuyệt đối không chút do dự.
Hàn Nhật Hạo thầm nghĩ anh thật may mắn khi có Mẫn Mẫn,một cô gái yêu anh hết lòng,anh chỉ cần vậy thôi,cả cuộc đời này anh chỉ yêu mình Mẫn Mẫn thôi,sẽ không thay lòng.
Hàn Nhật Hạo đẩy Mẫn Mẫn nằm xuống giừơng,người anh đè lên cô
" Anh định làm gì,khuya rồi để em ngủ"
" Làm nhiệm vụ xong rồi ngủ nha bà xã"
" Hết giờ làm việc rồi,không có nhiệm vụ"
Mẫn Mẫn vẫn bướng bĩnh trả treo với anh
" Nhiệm vụ của anh là tìm Hàn tiểu tử"
Vừa nói xong Hàn Nhật Hạo môi kề môi Mẫn Mẫn
Mẫn Mẫn muốn nói gì với anh,nhưng anh thừa nước đục thả câu,nhân cơ hội anh đưa lưỡi tiến sâu vào bên trong miệng cô
Tay lần mò lung tung không yên phận,cứ thế anh hành Mẫn Mẫn đến 2 giờ sáng chịu để yên cho cô đi ngủ
Sáng hôm sau anh thức dậy rất sớm,anh để yên cho Mẫn Mẫn ngủ say giấc trên giừơng,thay âu phục xong Hàn Nhật Hạo bước đến gần Mẫn Mẫn hôn nhẹ lên chán cô,rồi nhẹ nhàng bứt một sợi tóc của cô cẩn thận bỏ vào túi nilong,anh nói thầm:
" Anh sẽ tìm gia đình lại cho em"
Hàn Nhật Hạo mở cửa đi ra ngoài,anh dừng lại ở cửa phòng của Tôn Nghi Trân
Cốc...cốc...cốc
" Vào đi" Nghi Trân nghĩ là Mẫn Mẫn
" Tôi không tiện vào cô xuống phòng khách tôi có chuyện muốn nói với cô"
Nghe giọng không phải Mẫn Mẫn mà là Hàn Nhật Hạo,Nghi Trân có phần bất ngờ,trước giờ đây là lần đầu anh ta tìm mình chắc là có chuyện gì,Nghi Trân mở cửa đi xuống phòng khách,Hàn Nhật Hạo đã ngồi sẵn chờ cô.
" Cô ngồi đi"
Nghi Trân ngồi xuống thắc mắc hỏi
" Hàn thiếu gia tìm tôi có việc gì"
Hàn Nhật Hạo nhìn thẳng Tôn Nghi Trân mà nói:
" Nếu Tôn tiểu thư muốn tìm em gái thì có thể hợp tác với tôi"
Lời đề nghị của Hàn Nhật Hạo làm Tôn Nghi Trân trong lòng thấp lên tia hy vọng
" Bằng cách nào,anh mau nói đi"
Nghi Trân mất bình tĩnh khi nghe đến em gái
" Đưa tóc của cô cho tôi"
Hàn Nhật Hạo lời nói không chút do dự
" Vậy là anh biết em tôi ở đâu"
" Tôi không chắc chắn,tôi cần tóc của cô để kiểm tra ADN"
" Tôi đồng ý,khi nào có kết quả cho tôi biết ngay được không"
Nghi Trân liền lấy tay bứt một sợi tóc đưa cho Hàn Nhật Hạo.
Hàn Nhật Hạo lấy tóc Nghi Trân bỏ vào túi nilong khác rồi xuống hầm lấy xe lái ra khỏi biệt thự.
( Các bạn oi nếu minh co thiếu sót gì mong các bạn bỏ qua cho mình nha)
Cảm ơn ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.