Chương 2: Chương2:Bắt Đầu Tiếp Cận Em
ThaoPham
04/01/2021
Sáng hôm sau Lâm Mẫn Mẫn đến trường sớm,Hàn Nhật Hạo định đưa cô đến trường nhưng lại chậm một bước,chuẩn bị xong anh xuống nhà đưa mắt đảo qua một vòng,không thấy người cần tìm đâu cả:
\- Quản gia Mẫn Mẫn chưa dậy à?
\- Mẫn Mẫn đi học rồi thiếu gia,con bé hôm nay thuyết trình nhóm nên đi sớm để chuẩn bị...Quản gia từ tốn nhìn Hàn Nhật Hạo mà nói.Hàn Nhật Hạo suy nghĩ mình lại chậm chân rồi nhưng không sao,áp dụng cách khác.Điện thoại bấm gọi,chuông đang đỗ đầu dây bên kia nghe máy:
\- Alo,ông chủ tìm tôi...Cảnh Hy nghe máy.
\- Câụ mua đồ ăn sáng mang đến trường đưa cho Lâm Mẫn Mẫn...Hàn Nhật Hạo giọng trong suốt ra lệnh.Cảnh Hy đã rõ nhưng vẫn rất mong lung,tình hình gì vậy Hàn thiếu gia là đang quan tâm một cô gái.Không dám chậm trễ Cảnh Hy không mất nhiều thời gian,đã đến trường tìm gặp Lâm Mẫn Mẫn đưa đồ ăn sáng cho cô:
\- Đồ ăn sáng thiếu gia bảo tôi mang cho cô.
Lâm Mẫn Mẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,hỏi ngược lại trợ lý Cảnh Hy:
\- Hả,thiếu gia cho tôi sao?
\- Đúng rồi,là của cô.Nói xong Cảnh Hy chào cô rồi ra về.Lâm Mẫn Mẫn ngơ ngác nhìn lại đồ ăn trên tay chợt mỉm cười,có người quan tâm cô là thiếu gia,cảm giác thật lạ.
Hạ Hoa bạn thân Lâm Mẫn Mẫn bất ngờ kéo cô lại hỏi:
\- Nè Mẫn Mẫn vậy là sao,sao mình chưa nghe cậu kể gì về thiếu gia này vậy.
Lâm Mẫn Mẫn từ từ kể lại cho Hạ Hoa được rõ:
\- Thiếu gia của tớ là Hàn Nhật Hạo đi du học mới về ngày hôm qua.Thiếu gia bảo tớ là người hầu riêng của cậu ấy.Còn về đồ ăn sáng này tớ hoàn toàn không hiểu là gì điều gì nữa.
Hạ Hoa từng nghe anh họ của mình là Cao Thiên Vũ từng nhắc đến Hàn thiếu gia này,nhưng cũng không biết nhiều nên chẳng hỏi gì thêm.Chỉ gật đầu rồi cùng Lâm Mẫn Mẫn xử lý hết cái đóng bánh thơm nứt mũi này.
Buổi trưa tan học,Lâm Mẫn Mẫn cùng Hạ Hoa nắm tay nhau ra về,đi đến cổng Hạ Hoa đứng xững người mắt hướng về thẳng phía trước,miệng lẩm bẩm: Sau đẹp trai thế.
Không chỉ có Hạ Hoa,còn rất nhiều người trầm trồ khen ngợi,Lâm Mẫn Mẫn theo ánh nhìn Hạ Hoa xem thử là vì điều gì.Hàn Nhật Hạo bước đến nắm tay Lâm Mẫn Mẫn hỏi cô:
- Đây là bạn của em sao?
- Thiếu gia đây là Hạ Hoa bạn thân của tôi.Thiếu gia sao anh đến đây...Lâm Mẫn Mẫn giọng điệu bất ngờ.
- Chẳng phải đến đây để đón em sao...
\- Cô Hạ Hoa tôi đưa Mẫn Mẫn đi trước.không chờ Hạ Hoa đáp lại Hàn Nhật Hạo nắm tay Lâm Mẫn Mẫn đi đến xe,mở cửa xe cho cô vào,bỏ qua tất những người xung quanh,xem như vô hình vậy.xe lăng bánh đi được một đoạn vẫn chưa ai nói gì,Hàn Nhật Hạo mới mở lời với cô,xóa bỏ không khí ảm đạm trong xe:
- Mẫn Mẫn em học thiết kế à.
\- Vâng ạ.Sao thiếu gia biết.
\- Vì tôi là thiếu gia của em.
\- Vậy công việc hôm nay của tôi là gì vậy thiếu gia?Lâm Mẫn Mẫn trưng ra mặt thắc mắc hỏi.
\- Bây giờ em sẽ đi ăn cùng tôi đó là công việc.
\- Sao đây là công việc được...Lâm Mẫn Mẫn vẫn không hiểu vị thiếu gia này của mình đang nghĩ gì nữa.
\- Tôi nói được là được.Đến rồi chúng ta ăn ở đây.Xe dừng trước một nhà hàng lớn,Hàn Nhật Hạo nắm tay cô cùng vào trong,được nhân viên cung kính chào hỏi.
Hàn Nhật Hạo tận tình kéo ghế cho Lâm Mẫn Mẫn.
\- Em chọn món đi.
\- Thiếu gia cứ chọn đi,tôi ăn gì cũng được...Vì độ sang trong của nhà hàng,Lâm Mẫn Mẫn không dám cầm đến menu.Cứ thế Hàn Nhật Hạo là người chọn món.
Sau một lúc cả hai cũng ăn xong,Hàn Nhật Hạo cùng Lâm Mẫn Mẫn ra xe,lần này Hàn Nhật Hạo cẩn thận thắt dây an toàn cho Lâm Mẫn Mẫn,làm tim cô đập liên hoàn,mặt đỏ thẹn thùng xoay mặt ra cửa sổ xe ngắm nhìn xung quanh.Hàn Nhật Hạo cảm thấy đáng yêu hết mực.
- Chiều em có đi học không?Hàn Nhật Hạo trong đầu đã có ý tưởng.
- Không ạ,thiếu gia muốn tôi làm gì sao.
- Tôi muốn em đến Hàn Thị cùng tôi.Đây là mệnh lệnh không được có ý kiến...Hàn Nhật Hạo bá đạo không cho cô hỏi thêm.
- Vâng,thưa thiếu gia...Lâm Mẫn Mẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Xe một lúc sau được đỗ dưới hầm để xe.Cả hai cùng vào tập đoàn đi lên tầng cao nhất của tòa nhà rộng lớn,dưới sự kinh ngạc của tất cả nhân viên.Thang máy mở ra mọi người hướng ánh nhìn nghi hoặc cho Lâm Mẫn Mẫn,chẳng biết cô gái này là ai,có quan hệ gì với chủ tịch.Sau hôm nay chủ tịch lại đi cùng cô gái này,có vẻ như chủ tịch rất vui...Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng chắc không ai biết đáp án đâu.Cũng chẳng ai dám hỏi,chỉ dám nghĩ thoáng qua thôi.Hàn Nhật Hạo dẫn Lâm Mẫn Mẫn vào phòng làm việc của mình.Căn phòng vô cùng rộng rãi,không quá màu mè,tông màu trắng đen chủ yếu,rất lịch sự.
- Thiếu gia,tôi phải làm gì,anh cần tôi dọn dẹp gì sao?Lâm Mẫn Mẫn ngây ngô hỏi anh.
- Em không làm gì hết,đọc sách đi hay làm gì liên quan đến việc học của em,tùy ý.Hàn Nhật Hạo đưa mắt đến sô pha bảo cô cứ ngồi ở đó.
Lâm Mẫn Mẫn cảm giác như mình được cưng chiều vậy.Nhưng vì thân phận nên không dám nghĩ nhiều,chỉ biết vâng lời.
Lâm Mẫn Mẫn làm xong bài tập rồi lại đọc sách,cô vẫn lén lúc nhìn trộm thiếu gia nghĩ thầm:Thiếu gia đẹp thật,khí chất hơn người.Đang ngẩn ngơ có người rõ cửa,Hàn Nhật Hạo giọng lạnh tanh: Vào đi.
Thư ký Vy Ny bước đến đưa văn bản cho anh ký,trước khi bước ra Vy Ny nở nụ cười gật đầu chào Lâm Mẫn Mẫn,Mẫn Mẫn cứ thế cũng chào lại Vy Ny.Vy Ny là thư ký của anh nhưng tính tình rất tốt,hòa đồng,có tình ý với trợ lý Cảnh Hy.
Hôm nay mọi người đều tăng ca cho xong công việc để ngày mai được nghỉ,Hàn Nhật Hạo có cuộc họp,anh định cho tài xế đưa cô về nhưng Lâm Mẫn Mẫn nói thích sách ở đây muốn đọc thêm.Anh cũng không nói gì,bảo với Vy Ny gọi đồ ăn cho cô.
Buổi họp kéo dài lâu hơn dự kiến,đến tận 8h tối mới xong.Hàn Nhật Hạo sốt sắn đi về phòng đã gặp cô ngủ trên sô pha.Anh lại gần quỳ xuống ngắm cô gần hơn,đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn yêu thương.Anh bế cô ra xe đưa về biệt thự.
Quăng lại cho tất cả tập đoàn ý nghĩ chắc đây là phu nhân tương lai rồi.Chủ tịch bế cô gái này đi vẻ mặt cưng chiều lộ rõ.Cảnh Hy cùng Vy Ny cảm giác rất phấn khích khi nhìn thấy cảnh này.
Về đến biệt thự anh nhẹ nhàng bế cô ra đưa vào phòng đắp chăn cho cô,không quên một câu:Ngủ ngon Mẫn Mẫn.
Rời phòng cô,Hàn Nhật Hạo đã bắt gặp quản gia nhìn anh nghi hoặc,anh chỉ cười nhẹ rồi đi lên lầu.Từ quản gia cũng ngầm hiểu được,cười thầm vẻ mãn nguyện.
\- Quản gia Mẫn Mẫn chưa dậy à?
\- Mẫn Mẫn đi học rồi thiếu gia,con bé hôm nay thuyết trình nhóm nên đi sớm để chuẩn bị...Quản gia từ tốn nhìn Hàn Nhật Hạo mà nói.Hàn Nhật Hạo suy nghĩ mình lại chậm chân rồi nhưng không sao,áp dụng cách khác.Điện thoại bấm gọi,chuông đang đỗ đầu dây bên kia nghe máy:
\- Alo,ông chủ tìm tôi...Cảnh Hy nghe máy.
\- Câụ mua đồ ăn sáng mang đến trường đưa cho Lâm Mẫn Mẫn...Hàn Nhật Hạo giọng trong suốt ra lệnh.Cảnh Hy đã rõ nhưng vẫn rất mong lung,tình hình gì vậy Hàn thiếu gia là đang quan tâm một cô gái.Không dám chậm trễ Cảnh Hy không mất nhiều thời gian,đã đến trường tìm gặp Lâm Mẫn Mẫn đưa đồ ăn sáng cho cô:
\- Đồ ăn sáng thiếu gia bảo tôi mang cho cô.
Lâm Mẫn Mẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,hỏi ngược lại trợ lý Cảnh Hy:
\- Hả,thiếu gia cho tôi sao?
\- Đúng rồi,là của cô.Nói xong Cảnh Hy chào cô rồi ra về.Lâm Mẫn Mẫn ngơ ngác nhìn lại đồ ăn trên tay chợt mỉm cười,có người quan tâm cô là thiếu gia,cảm giác thật lạ.
Hạ Hoa bạn thân Lâm Mẫn Mẫn bất ngờ kéo cô lại hỏi:
\- Nè Mẫn Mẫn vậy là sao,sao mình chưa nghe cậu kể gì về thiếu gia này vậy.
Lâm Mẫn Mẫn từ từ kể lại cho Hạ Hoa được rõ:
\- Thiếu gia của tớ là Hàn Nhật Hạo đi du học mới về ngày hôm qua.Thiếu gia bảo tớ là người hầu riêng của cậu ấy.Còn về đồ ăn sáng này tớ hoàn toàn không hiểu là gì điều gì nữa.
Hạ Hoa từng nghe anh họ của mình là Cao Thiên Vũ từng nhắc đến Hàn thiếu gia này,nhưng cũng không biết nhiều nên chẳng hỏi gì thêm.Chỉ gật đầu rồi cùng Lâm Mẫn Mẫn xử lý hết cái đóng bánh thơm nứt mũi này.
Buổi trưa tan học,Lâm Mẫn Mẫn cùng Hạ Hoa nắm tay nhau ra về,đi đến cổng Hạ Hoa đứng xững người mắt hướng về thẳng phía trước,miệng lẩm bẩm: Sau đẹp trai thế.
Không chỉ có Hạ Hoa,còn rất nhiều người trầm trồ khen ngợi,Lâm Mẫn Mẫn theo ánh nhìn Hạ Hoa xem thử là vì điều gì.Hàn Nhật Hạo bước đến nắm tay Lâm Mẫn Mẫn hỏi cô:
- Đây là bạn của em sao?
- Thiếu gia đây là Hạ Hoa bạn thân của tôi.Thiếu gia sao anh đến đây...Lâm Mẫn Mẫn giọng điệu bất ngờ.
- Chẳng phải đến đây để đón em sao...
\- Cô Hạ Hoa tôi đưa Mẫn Mẫn đi trước.không chờ Hạ Hoa đáp lại Hàn Nhật Hạo nắm tay Lâm Mẫn Mẫn đi đến xe,mở cửa xe cho cô vào,bỏ qua tất những người xung quanh,xem như vô hình vậy.xe lăng bánh đi được một đoạn vẫn chưa ai nói gì,Hàn Nhật Hạo mới mở lời với cô,xóa bỏ không khí ảm đạm trong xe:
- Mẫn Mẫn em học thiết kế à.
\- Vâng ạ.Sao thiếu gia biết.
\- Vì tôi là thiếu gia của em.
\- Vậy công việc hôm nay của tôi là gì vậy thiếu gia?Lâm Mẫn Mẫn trưng ra mặt thắc mắc hỏi.
\- Bây giờ em sẽ đi ăn cùng tôi đó là công việc.
\- Sao đây là công việc được...Lâm Mẫn Mẫn vẫn không hiểu vị thiếu gia này của mình đang nghĩ gì nữa.
\- Tôi nói được là được.Đến rồi chúng ta ăn ở đây.Xe dừng trước một nhà hàng lớn,Hàn Nhật Hạo nắm tay cô cùng vào trong,được nhân viên cung kính chào hỏi.
Hàn Nhật Hạo tận tình kéo ghế cho Lâm Mẫn Mẫn.
\- Em chọn món đi.
\- Thiếu gia cứ chọn đi,tôi ăn gì cũng được...Vì độ sang trong của nhà hàng,Lâm Mẫn Mẫn không dám cầm đến menu.Cứ thế Hàn Nhật Hạo là người chọn món.
Sau một lúc cả hai cũng ăn xong,Hàn Nhật Hạo cùng Lâm Mẫn Mẫn ra xe,lần này Hàn Nhật Hạo cẩn thận thắt dây an toàn cho Lâm Mẫn Mẫn,làm tim cô đập liên hoàn,mặt đỏ thẹn thùng xoay mặt ra cửa sổ xe ngắm nhìn xung quanh.Hàn Nhật Hạo cảm thấy đáng yêu hết mực.
- Chiều em có đi học không?Hàn Nhật Hạo trong đầu đã có ý tưởng.
- Không ạ,thiếu gia muốn tôi làm gì sao.
- Tôi muốn em đến Hàn Thị cùng tôi.Đây là mệnh lệnh không được có ý kiến...Hàn Nhật Hạo bá đạo không cho cô hỏi thêm.
- Vâng,thưa thiếu gia...Lâm Mẫn Mẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Xe một lúc sau được đỗ dưới hầm để xe.Cả hai cùng vào tập đoàn đi lên tầng cao nhất của tòa nhà rộng lớn,dưới sự kinh ngạc của tất cả nhân viên.Thang máy mở ra mọi người hướng ánh nhìn nghi hoặc cho Lâm Mẫn Mẫn,chẳng biết cô gái này là ai,có quan hệ gì với chủ tịch.Sau hôm nay chủ tịch lại đi cùng cô gái này,có vẻ như chủ tịch rất vui...Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng chắc không ai biết đáp án đâu.Cũng chẳng ai dám hỏi,chỉ dám nghĩ thoáng qua thôi.Hàn Nhật Hạo dẫn Lâm Mẫn Mẫn vào phòng làm việc của mình.Căn phòng vô cùng rộng rãi,không quá màu mè,tông màu trắng đen chủ yếu,rất lịch sự.
- Thiếu gia,tôi phải làm gì,anh cần tôi dọn dẹp gì sao?Lâm Mẫn Mẫn ngây ngô hỏi anh.
- Em không làm gì hết,đọc sách đi hay làm gì liên quan đến việc học của em,tùy ý.Hàn Nhật Hạo đưa mắt đến sô pha bảo cô cứ ngồi ở đó.
Lâm Mẫn Mẫn cảm giác như mình được cưng chiều vậy.Nhưng vì thân phận nên không dám nghĩ nhiều,chỉ biết vâng lời.
Lâm Mẫn Mẫn làm xong bài tập rồi lại đọc sách,cô vẫn lén lúc nhìn trộm thiếu gia nghĩ thầm:Thiếu gia đẹp thật,khí chất hơn người.Đang ngẩn ngơ có người rõ cửa,Hàn Nhật Hạo giọng lạnh tanh: Vào đi.
Thư ký Vy Ny bước đến đưa văn bản cho anh ký,trước khi bước ra Vy Ny nở nụ cười gật đầu chào Lâm Mẫn Mẫn,Mẫn Mẫn cứ thế cũng chào lại Vy Ny.Vy Ny là thư ký của anh nhưng tính tình rất tốt,hòa đồng,có tình ý với trợ lý Cảnh Hy.
Hôm nay mọi người đều tăng ca cho xong công việc để ngày mai được nghỉ,Hàn Nhật Hạo có cuộc họp,anh định cho tài xế đưa cô về nhưng Lâm Mẫn Mẫn nói thích sách ở đây muốn đọc thêm.Anh cũng không nói gì,bảo với Vy Ny gọi đồ ăn cho cô.
Buổi họp kéo dài lâu hơn dự kiến,đến tận 8h tối mới xong.Hàn Nhật Hạo sốt sắn đi về phòng đã gặp cô ngủ trên sô pha.Anh lại gần quỳ xuống ngắm cô gần hơn,đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn yêu thương.Anh bế cô ra xe đưa về biệt thự.
Quăng lại cho tất cả tập đoàn ý nghĩ chắc đây là phu nhân tương lai rồi.Chủ tịch bế cô gái này đi vẻ mặt cưng chiều lộ rõ.Cảnh Hy cùng Vy Ny cảm giác rất phấn khích khi nhìn thấy cảnh này.
Về đến biệt thự anh nhẹ nhàng bế cô ra đưa vào phòng đắp chăn cho cô,không quên một câu:Ngủ ngon Mẫn Mẫn.
Rời phòng cô,Hàn Nhật Hạo đã bắt gặp quản gia nhìn anh nghi hoặc,anh chỉ cười nhẹ rồi đi lên lầu.Từ quản gia cũng ngầm hiểu được,cười thầm vẻ mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.