Chương 33: Con rễ
ThaoPham
04/01/2021
Sáng hôm sau
Nghi Trân thức dậy rất sớm mang hành lý của mình về nhà mới,lúc cô vừa về đến cổng xe chở ba mẹ cô cũng vừa đến nơi,Nghi Trân không nghĩ đó là ba mẹ mình,cô đinh ninh là 3 ngày sau họ mới về.
Khi họ bước xuống xe cô đã mở cửa cổng định vào nhà chợt nghe tiếng mẹ cô gọi:
" Nghi Trân,mẹ về rồi đây"
Nghi Trân quay lại nhìn thấy đúng là ba mẹ về rồi,Nghi Trân chạy đến ôm mẹ cô mừng rỡ:
" Ba mẹ về sao không bảo con ra đón,con nhớ ba mẹ lắm"
" Muốn cho hai đứa con một bất ngờ,con bé đâu rồi sao ba không thấy,chắc là con bé còn ngủ đúng không"
Tôn Hưng Nghiêm ba của Nghi Trân và Mẫn Mẫn lên tiếng nói chuyện với Nghi Trân.
Lưu Tuệ cũng nôn nóng không kém Tôn Hưng Nghiêm:
" Chúng ta vào nhà gặp con bé đi"
" Ba mẹ,Mẫn Mẫn em ấy không ở đây,em ấy còn ở Hàn gia"
Dù biết ba mẹ sẽ hụt hẫng nhưng Nghi Trân vẫn dứt khoát nói sự thật.
" Con bé tên Mẫn Mẫn sao"
Lưu Tuệ có chút buồn,nhưng không sao đã tìm được con gái,con bé ở với ai không còn quan trọng nữa.Tôn Hưng Nghiêm cũng có cùng suy nghĩ như vợ ông.
" Vâng ạ,để con mang hành lý vào nhà rồi chúng ta đến Hàn gia tìm em ấy"
Nghi Trân cùng ba cô mang đồ vào nhà,họ lập tức lên xe đến Hàn gia,trên xe Nghi Trân kể hết tất cả cho ba mẹ cô được biết.
" Không sao,con bé đã là vợ Hàn thiếu gia thì ở cùng cậu ta không có gì là sai,nhà chúng ta cũng không xa Hàn gia cho mấy,có thể thường xuyên đến thăm con bé"
Lưu Tuệ chỉ cần tìm được con gái là hạnh phúc lắm rồi,bà không bức ép con mình,con bé từ nhỏ không được tình thương của ba mẹ,bây giờ là lúc họ bù đắp cho Mẫn Mẫn.
Tôn Hưng Nghiêm gật đầu đồng ý với những gì Lưu Tuệ vừa nói.
Đúng là nhà họ cách Hàn gia không xa,chỉ 15 phút sau họ đã có mặt ở biệt thự Hàn gia.
Từ quản gia là người ra mở cửa.
" Ba mẹ đây là Từ quản gia người đưa Mẫn Mẫn về Hàn gia"
Nghi Trân giới thiệu Từ quản gia cho ba mẹ mình vì bà ấy cũng là ân nhân của gia đình cô,tận tình chăm lo cho Mẫn Mẫn.
" Tôi là Lưu Tuệ mẹ ruột của Mẫn Mẫn,thật sự rất cảm ơn quản gia Từ đã giúp đỡ con gái chúng tôi"
" Cảm ơn quản gia rất nhiều"
Tôn Hưng Nghiêm cũng nói dồn vào
Từ quản gia là người rất tốt,bà giúp Mẫn Mẫn vì thương hoàn cảnh của cô,bà chưa từng nghĩ sẽ nhận lại lời cảm ơn như thế này,hôm qua là Nghi Trân,hôm nay đến ba mẹ con bé.
" Mọi người không cần phải cảm ơn như vậy đâu,xin mời hai vị vào trong,Mẫn Mẫn con bé đang ở phòng khách"
Từ quản gia từ tốn đáp lời rồi mời họ vào nhà.
Đứng ở ban công nhìn xuống Hàn Nhật Hạo đoán được là ba mẹ vợ của anh đến,Hàn Nhật Hạo bước vào chỉnh chu nhan sắc chuẩn bị gặp ba mẹ vợ.
Bước vào nhà,tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về hướng phòng khách,một cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn vào bình hoa hồng màu đỏ rực.
Lưu Tuệ thầm nghĩ:Con bé thật xinh đẹp,dáng người mãnh khãnh,đôi mắt long lanh,nước da trắng nõn nà,gương mặt rất đáng yêu.
" Mẫn Mẫn,chị đưa ba mẹ đến gặp em này"
Nghi Trân lên tiếng
Mẫn Mẫn ngước lên nhìn,cô còn bở ngỡ với sự thật họ là ba mẹ của cô,nước mắt rơi xuống gương mặt đáng yêu.
" Ba...mẹ"
Mẫn Mẫn nhỏ giọng gọi
" Con gái,mẹ rất nhớ con,từ lúc con bị bắt đi không ngày nào mẹ không nghĩ đến con"
Lưu Tuệ ôm Mẫn Mẫn vào lòng,nước mắt bà tuông trào,đây là giọt nước mắt hạnh phúc khi tìm được con ruột của mình.
" Đúng là ông trời không phụ lòng người mà"
Tôn Hưng Nghiêm bước đến ôm hai mẹ con vào lòng.Nghi Trân hạnh phúc vỡ òa gia đình cô đã được đoàn tụ rồi,em gái người mà họ mong chờ đang ở ngay bên họ.
Mẫn Mẫn lau đi nước mắt trên mặt cô,rồi dùng tay lau lên nước mắt trên mặt của Lưu Tuệ
" Mẹ đừng khóc nữa"
" Đúng rồi gia đình chúng ta từ nay chỉ được cười thôi"
Tôn Hưng Nghiêm đưa ra ý kiến làm Hàn Nhật Hạo rất thích thú,nảy giờ anh đã xem toàn cảnh gia đình họ nhận nhau.
" Con hoàn toàn đồng ý với ý kiến của ba vợ ạ"
Hàn Nhật Hạo nói xong tiến đến gần Mẫn Mẫn.Anh lại lịch sự:
" Mời ba mẹ ngồi,chúng ta từ từ nói chuyện,nảy giờ ba mẹ đứng cũng lâu rồi"
Đợi hai người lớn ngồi xong,Hàn Nhật Hạo mới cùng Mẫn Mẫn ngồi,cả Nghi Trân cũng thế.
" Xin chào ba mẹ con là Hàn Nhật Hạo là chồng của Mẫn Mẫn"
Một câu chào hỏi không đơn giản tí nào,ngầm ám chỉ chủ quyền.
Tôn Hưng Nghiêm cũng là người kinh doanh đâu còn lạ gì bản năng đánh dấu chủ quyền của một doanh nhân có tiếng.
" Con rễ,chào mừng con đến gia đình của ta" Tôn Hưng Nghiêm đã vừa ý Hàn Nhật Hạo từ lâu.
Hàn Nhật Hạo thầm nghĩ chiêu này của mình đã thành công hơn mong đợi.
Lưu Tuệ cũng hiểu ý con rễ,muốn có con gái phải mượn từ tay con rễ,chỉ thua ở đứa con gái út thôi cần bù đắp cho con bé,đợi đến con gái lớn không dễ thua vậy đâu.( Triệu Kỳ Bân chuẩn bị tinh thần nha).
" Không biết con rễ có sẵn lòng cho mẹ đưa con gái về nhà một ngày được không"
" Con sẵn lòng,nhưng con sẽ đi cùng,hôm nay con không đi làm,con đưa vợ con về nhà bên ấy"
Hàn Nhật Hạo lâu lắm mới có ngày nghĩ anh làm sao nỡ lòng xa cô vợ bé nhỏ,vốn dĩ hôm nay định đưa vợ đi mua sắm nhưng không được rồi.
" Vậy chúng ta đi thôi"
Lưu Tuệ thúc giục mọi người đi nhanh,họ thật hạnh phúc vừa nhận lại được con gái,còn được thêm đứa con rễ tài giỏi nữa còn gì bằng.
( Mọi người oi rãnh qua xem bộ truyện mới của mình nha: Tình nhân em mới là người anh yêu)
Cảm ơn nhiều ạ
Nghi Trân thức dậy rất sớm mang hành lý của mình về nhà mới,lúc cô vừa về đến cổng xe chở ba mẹ cô cũng vừa đến nơi,Nghi Trân không nghĩ đó là ba mẹ mình,cô đinh ninh là 3 ngày sau họ mới về.
Khi họ bước xuống xe cô đã mở cửa cổng định vào nhà chợt nghe tiếng mẹ cô gọi:
" Nghi Trân,mẹ về rồi đây"
Nghi Trân quay lại nhìn thấy đúng là ba mẹ về rồi,Nghi Trân chạy đến ôm mẹ cô mừng rỡ:
" Ba mẹ về sao không bảo con ra đón,con nhớ ba mẹ lắm"
" Muốn cho hai đứa con một bất ngờ,con bé đâu rồi sao ba không thấy,chắc là con bé còn ngủ đúng không"
Tôn Hưng Nghiêm ba của Nghi Trân và Mẫn Mẫn lên tiếng nói chuyện với Nghi Trân.
Lưu Tuệ cũng nôn nóng không kém Tôn Hưng Nghiêm:
" Chúng ta vào nhà gặp con bé đi"
" Ba mẹ,Mẫn Mẫn em ấy không ở đây,em ấy còn ở Hàn gia"
Dù biết ba mẹ sẽ hụt hẫng nhưng Nghi Trân vẫn dứt khoát nói sự thật.
" Con bé tên Mẫn Mẫn sao"
Lưu Tuệ có chút buồn,nhưng không sao đã tìm được con gái,con bé ở với ai không còn quan trọng nữa.Tôn Hưng Nghiêm cũng có cùng suy nghĩ như vợ ông.
" Vâng ạ,để con mang hành lý vào nhà rồi chúng ta đến Hàn gia tìm em ấy"
Nghi Trân cùng ba cô mang đồ vào nhà,họ lập tức lên xe đến Hàn gia,trên xe Nghi Trân kể hết tất cả cho ba mẹ cô được biết.
" Không sao,con bé đã là vợ Hàn thiếu gia thì ở cùng cậu ta không có gì là sai,nhà chúng ta cũng không xa Hàn gia cho mấy,có thể thường xuyên đến thăm con bé"
Lưu Tuệ chỉ cần tìm được con gái là hạnh phúc lắm rồi,bà không bức ép con mình,con bé từ nhỏ không được tình thương của ba mẹ,bây giờ là lúc họ bù đắp cho Mẫn Mẫn.
Tôn Hưng Nghiêm gật đầu đồng ý với những gì Lưu Tuệ vừa nói.
Đúng là nhà họ cách Hàn gia không xa,chỉ 15 phút sau họ đã có mặt ở biệt thự Hàn gia.
Từ quản gia là người ra mở cửa.
" Ba mẹ đây là Từ quản gia người đưa Mẫn Mẫn về Hàn gia"
Nghi Trân giới thiệu Từ quản gia cho ba mẹ mình vì bà ấy cũng là ân nhân của gia đình cô,tận tình chăm lo cho Mẫn Mẫn.
" Tôi là Lưu Tuệ mẹ ruột của Mẫn Mẫn,thật sự rất cảm ơn quản gia Từ đã giúp đỡ con gái chúng tôi"
" Cảm ơn quản gia rất nhiều"
Tôn Hưng Nghiêm cũng nói dồn vào
Từ quản gia là người rất tốt,bà giúp Mẫn Mẫn vì thương hoàn cảnh của cô,bà chưa từng nghĩ sẽ nhận lại lời cảm ơn như thế này,hôm qua là Nghi Trân,hôm nay đến ba mẹ con bé.
" Mọi người không cần phải cảm ơn như vậy đâu,xin mời hai vị vào trong,Mẫn Mẫn con bé đang ở phòng khách"
Từ quản gia từ tốn đáp lời rồi mời họ vào nhà.
Đứng ở ban công nhìn xuống Hàn Nhật Hạo đoán được là ba mẹ vợ của anh đến,Hàn Nhật Hạo bước vào chỉnh chu nhan sắc chuẩn bị gặp ba mẹ vợ.
Bước vào nhà,tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về hướng phòng khách,một cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn vào bình hoa hồng màu đỏ rực.
Lưu Tuệ thầm nghĩ:Con bé thật xinh đẹp,dáng người mãnh khãnh,đôi mắt long lanh,nước da trắng nõn nà,gương mặt rất đáng yêu.
" Mẫn Mẫn,chị đưa ba mẹ đến gặp em này"
Nghi Trân lên tiếng
Mẫn Mẫn ngước lên nhìn,cô còn bở ngỡ với sự thật họ là ba mẹ của cô,nước mắt rơi xuống gương mặt đáng yêu.
" Ba...mẹ"
Mẫn Mẫn nhỏ giọng gọi
" Con gái,mẹ rất nhớ con,từ lúc con bị bắt đi không ngày nào mẹ không nghĩ đến con"
Lưu Tuệ ôm Mẫn Mẫn vào lòng,nước mắt bà tuông trào,đây là giọt nước mắt hạnh phúc khi tìm được con ruột của mình.
" Đúng là ông trời không phụ lòng người mà"
Tôn Hưng Nghiêm bước đến ôm hai mẹ con vào lòng.Nghi Trân hạnh phúc vỡ òa gia đình cô đã được đoàn tụ rồi,em gái người mà họ mong chờ đang ở ngay bên họ.
Mẫn Mẫn lau đi nước mắt trên mặt cô,rồi dùng tay lau lên nước mắt trên mặt của Lưu Tuệ
" Mẹ đừng khóc nữa"
" Đúng rồi gia đình chúng ta từ nay chỉ được cười thôi"
Tôn Hưng Nghiêm đưa ra ý kiến làm Hàn Nhật Hạo rất thích thú,nảy giờ anh đã xem toàn cảnh gia đình họ nhận nhau.
" Con hoàn toàn đồng ý với ý kiến của ba vợ ạ"
Hàn Nhật Hạo nói xong tiến đến gần Mẫn Mẫn.Anh lại lịch sự:
" Mời ba mẹ ngồi,chúng ta từ từ nói chuyện,nảy giờ ba mẹ đứng cũng lâu rồi"
Đợi hai người lớn ngồi xong,Hàn Nhật Hạo mới cùng Mẫn Mẫn ngồi,cả Nghi Trân cũng thế.
" Xin chào ba mẹ con là Hàn Nhật Hạo là chồng của Mẫn Mẫn"
Một câu chào hỏi không đơn giản tí nào,ngầm ám chỉ chủ quyền.
Tôn Hưng Nghiêm cũng là người kinh doanh đâu còn lạ gì bản năng đánh dấu chủ quyền của một doanh nhân có tiếng.
" Con rễ,chào mừng con đến gia đình của ta" Tôn Hưng Nghiêm đã vừa ý Hàn Nhật Hạo từ lâu.
Hàn Nhật Hạo thầm nghĩ chiêu này của mình đã thành công hơn mong đợi.
Lưu Tuệ cũng hiểu ý con rễ,muốn có con gái phải mượn từ tay con rễ,chỉ thua ở đứa con gái út thôi cần bù đắp cho con bé,đợi đến con gái lớn không dễ thua vậy đâu.( Triệu Kỳ Bân chuẩn bị tinh thần nha).
" Không biết con rễ có sẵn lòng cho mẹ đưa con gái về nhà một ngày được không"
" Con sẵn lòng,nhưng con sẽ đi cùng,hôm nay con không đi làm,con đưa vợ con về nhà bên ấy"
Hàn Nhật Hạo lâu lắm mới có ngày nghĩ anh làm sao nỡ lòng xa cô vợ bé nhỏ,vốn dĩ hôm nay định đưa vợ đi mua sắm nhưng không được rồi.
" Vậy chúng ta đi thôi"
Lưu Tuệ thúc giục mọi người đi nhanh,họ thật hạnh phúc vừa nhận lại được con gái,còn được thêm đứa con rễ tài giỏi nữa còn gì bằng.
( Mọi người oi rãnh qua xem bộ truyện mới của mình nha: Tình nhân em mới là người anh yêu)
Cảm ơn nhiều ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.