Chương 14: Nhật Hạo Em Yêu Anh
ThaoPham
04/01/2021
Từ quản gia mang canh cùng đồ dùng cần thiết đến cho Lâm Mẫn Mẫn:
" Thiếu gia tôi đến rồi" Từ quản gia bước vào chào hỏi Hàn Nhật Hạo rồi tiến đến xem Mẫn Mẫn bị thương chổ nào,bà xem từ trên xuống dưới,từ ngày bà dẫn Mẫn Mẫn về Hàn gia bà đã xem Mẫn Mẫn là gia đình của bà rồi.
" Bà ơi cháu không sao đâu,chỉ hơi đau xíu thôi à" Mẫn Mẫn sợ quản gia lo lắng nên nói dối như vậy chứ thật ra cô đang đau lắm.
Hàn Nhật Hạo sợ cô đói bụng nên anh lấy canh đổ ra chén mang đến đút cho cô ăn:
" Để anh đút cho em ăn,lát còn phải uống thuốc" Hàn Nhật Hạo ân cần chăm sóc Mẫn Mẫn,Cảnh Hy cùng Từ quản gia hiểu ý không muốn ở lại làm bóng đèn,cả hai người nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Mẫn Mẫn nhìn người đàn ông trước mặt mình cô thầm nghĩ mình cô cũng thật may mắn,trước đây cô rất thích phim lọ lem và hoàng tử,bây giờ cô thật sự là có hoàng tử của mình rồi sao,Mẫn Mẫn còn chưa tin vào sự thật trước mặt mình.
" Em nhìn xong chưa,anh đẹp trai quá em không cưỡng lại được rồi phải không"
Hàn Nhật Hạo mặt dày trêu Lâm Mẫn Mẫn.
Lâm Mẫn Mẫn trở về thực tại với câu nói của anh:
" Anh có tự tin thái hóa không vậy Hàn thiếu gia"
" Ai cho em gọi Hàn thiếu gia,chỉ được gọi tên anh thôi,nếu không....."
Hàn Nhật Hạo cố tình kéo dài trêu cô gái trước mặt mình xem phản ứng của cô thế nào.
Mẫn Mẫn chưa hiểu ý anh muốn gì:
" Nếu không thì sao,anh sẽ làm gì em"
Hàn Nhật Hạo từ từ để cái chén đã hết canh xuống bàn,anh lại ngồi xuống giừơng cạnh cô.
" Em thật là muốn biết anh định làm gì em"
Lâm Mẫn Mẫn vẫn ngây thơ gật đầu nhẹ.
" Anh sẽ...hôn em"
Vừa dứt lời là môi anh đã chạm môi cô,Mẫn Mẫn bị tấn công bất ngờ nhưng cô lại không phản ứng hay đẩy anh ra,Hàn Nhật Hạo cứ vậy giữ thế chủ động dẫn dắt Mẫn Mẫn đi vào hôn môi sâu.
Hàn Nhật Hạo đang tận hưởng cảm giác yêu cùng cô,trước giờ cô là người con gái đầu tiên anh yêu,cảm giác rất lạ.
Một lúc sau anh cảm nhận mình chiếm tiện nghi của cô nhiều quá,cô vẫn chưa khỏe,anh phải kiềm chế lại,anh từ từ rời môi cô nhưng vẫn luyến tiết lắm nha.
" Mẫn Mẫn anh yêu em mất rồi,em có yêu anh không"
Hàn Nhật Hạo muốn nghe câu trả lời từ cô để khẳng định mối quan hệ hiện tại của hai người,anh cũng đang rất nôn nóng.
" Nhật Hạo em yêu anh" Mẫn Mẫn thẹn thùng đỏ mặt,lấy hai bàn tay bụm mặt lại.
Hàn Nhật Hạo mở tay cô ra,dịu dàng thỏ thẻ vào tai cô.
" Với anh em đừng ngại,trong mắt anh em lúc nào cũng đẹp nhất,vì thế đừng che mặt mình lại khi đối diện với anh có biết không"
Lâm Mẫn Mẫn tự tin hơn khi anh nói thế,cô gật đầu đồng ý.
Hàn Nhật Hạo lấy thuốc cho cô uống rồi bảo cô nằm xuống anh đắp chăn cho cô ngủ:
" Bảo bối ngủ ngoan nhé" Hàn Nhật Hạo hôn lên chán Mẫn Mẫn.Anh đi tắt đèn chỉ để đèn ngủ rồi lên giừơng ôm cô ngủ.Với Hàn Nhật Hạo khi có Mẫn Mẫn anh thật hạnh phúc,lúc Mẫn Mẫn mất tích bầu trời của anh không còn màu xanh nữa.
Sáng hôm sau:
Mẫn Mẫn thức dậy cô không nhìn thấy Hàn Nhật Hạo đâu cả,cô thấy có chút mất mát ở đây,cô thầm nghĩ:
" Chắc anh ấy đến tập đoàn để làm việc rồi"
Quả đúng như vậy Hàn Nhật Hạo đã đi làm rồi,hôm qua anh đi tìm cô đã gát hết công việc lại,hôm nay còn rất nhiều việc phải làm,nhưng anh không quên nhắn tin cho cô như một lời thông báo.
Chuông tin nhắn đến chính là anh gửi:
" Bảo bối anh phải đi làm,giữ gìn sức khỏe nhớ uống thuốc đúng giờ,nhớ anh cứ gọi cho anh,anh sẽ tranh thủ về sớm với em"
Mẫn Mẫn vừa xem tin nhắn vừa cười thầm,cô không biết là Vũ Hạ cùng Hà Mạnh Nguyên vào khi nào luôn.
" Mẫn Mẫn em xem gì mà vui thế"
Vũ Hạ tiến đến hỏi cô vẻ trêu chọc cô.
" Em không nói bọn anh cũng biết là tin nhắn của Hạo rồi,cậu ta mới sáng đã sến rồi" Hà Mạnh Nguyên cùng xen vào góp vui
Mẫn Mẫn mặt đỏ ngại ngùng đánh trống lãng:
" Anh chị đến khi nào vậy"
Vũ Hạ biết cô bé ngốc này đang mắc cỡ nên cũng không chọc nữa:
" Anh chị mới đến thôi,lúc nảy quản gia nhà em có mang đồ ăn cho em nhưng thấy em chưa dậy,bà ấy đã về rồi"
Mẫn Mẫn ôn tồn đáp lại:
" Vâng ạ"
Hà Mạnh Nguyên nhắc nhở tình trạng của cô để cho cô cẩn thận:
" Đây là thuốc hôm nay của em,em cần bôi thuốc đúng giờ nữa vết thương mới không nhiễm trùng,trưa sẽ có người đến truyền nước cho em"
" Vâng em nhớ rồi ạ,cảm ơn anh chị đã giúp em" Lâm Mẫn Mẫn cảm thấy vui khi có những người bạn tốt,lúc nhỏ cô chẳng có ai là bạn cả,sau này thì có Hạ Hoa,vừa nghĩ thì đã thấy liền:
"Mẫn Mẫn mình đến thăm cậu đây" Hạ Hoa trên tay ôm bó hoa hồng loại hoa Mẫn Mẫn thích nhất.Theo sau Hạ Hoa không ai khác là Cao Thiên Vũ.
" Hôm nay thấy thần sắc em tốt hơn rồi đấy,chắc Hàn thiếu nhà ta chăm sóc chu đáo quá" Cao Thiên Vũ lên tiếng mỉa may Hàn Nhật Hạo,nhưng thật ra anh ta nghĩ nếu như có Hàn Nhật Hạo ở đây chắc mình ăn đòn rồi.
Mẫn Mẫn cười trừ rồi chào hỏi hai người,lúc này Vũ Hạ cùng Hà Mạnh Nguyên cùng chào mọi người rồi đi làm việc của mình.
( Các bạn ơi đọc xong cho mình xin 1like cùng ý kiến nha)
Cảm ơn nhiều ạ
" Thiếu gia tôi đến rồi" Từ quản gia bước vào chào hỏi Hàn Nhật Hạo rồi tiến đến xem Mẫn Mẫn bị thương chổ nào,bà xem từ trên xuống dưới,từ ngày bà dẫn Mẫn Mẫn về Hàn gia bà đã xem Mẫn Mẫn là gia đình của bà rồi.
" Bà ơi cháu không sao đâu,chỉ hơi đau xíu thôi à" Mẫn Mẫn sợ quản gia lo lắng nên nói dối như vậy chứ thật ra cô đang đau lắm.
Hàn Nhật Hạo sợ cô đói bụng nên anh lấy canh đổ ra chén mang đến đút cho cô ăn:
" Để anh đút cho em ăn,lát còn phải uống thuốc" Hàn Nhật Hạo ân cần chăm sóc Mẫn Mẫn,Cảnh Hy cùng Từ quản gia hiểu ý không muốn ở lại làm bóng đèn,cả hai người nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.
Mẫn Mẫn nhìn người đàn ông trước mặt mình cô thầm nghĩ mình cô cũng thật may mắn,trước đây cô rất thích phim lọ lem và hoàng tử,bây giờ cô thật sự là có hoàng tử của mình rồi sao,Mẫn Mẫn còn chưa tin vào sự thật trước mặt mình.
" Em nhìn xong chưa,anh đẹp trai quá em không cưỡng lại được rồi phải không"
Hàn Nhật Hạo mặt dày trêu Lâm Mẫn Mẫn.
Lâm Mẫn Mẫn trở về thực tại với câu nói của anh:
" Anh có tự tin thái hóa không vậy Hàn thiếu gia"
" Ai cho em gọi Hàn thiếu gia,chỉ được gọi tên anh thôi,nếu không....."
Hàn Nhật Hạo cố tình kéo dài trêu cô gái trước mặt mình xem phản ứng của cô thế nào.
Mẫn Mẫn chưa hiểu ý anh muốn gì:
" Nếu không thì sao,anh sẽ làm gì em"
Hàn Nhật Hạo từ từ để cái chén đã hết canh xuống bàn,anh lại ngồi xuống giừơng cạnh cô.
" Em thật là muốn biết anh định làm gì em"
Lâm Mẫn Mẫn vẫn ngây thơ gật đầu nhẹ.
" Anh sẽ...hôn em"
Vừa dứt lời là môi anh đã chạm môi cô,Mẫn Mẫn bị tấn công bất ngờ nhưng cô lại không phản ứng hay đẩy anh ra,Hàn Nhật Hạo cứ vậy giữ thế chủ động dẫn dắt Mẫn Mẫn đi vào hôn môi sâu.
Hàn Nhật Hạo đang tận hưởng cảm giác yêu cùng cô,trước giờ cô là người con gái đầu tiên anh yêu,cảm giác rất lạ.
Một lúc sau anh cảm nhận mình chiếm tiện nghi của cô nhiều quá,cô vẫn chưa khỏe,anh phải kiềm chế lại,anh từ từ rời môi cô nhưng vẫn luyến tiết lắm nha.
" Mẫn Mẫn anh yêu em mất rồi,em có yêu anh không"
Hàn Nhật Hạo muốn nghe câu trả lời từ cô để khẳng định mối quan hệ hiện tại của hai người,anh cũng đang rất nôn nóng.
" Nhật Hạo em yêu anh" Mẫn Mẫn thẹn thùng đỏ mặt,lấy hai bàn tay bụm mặt lại.
Hàn Nhật Hạo mở tay cô ra,dịu dàng thỏ thẻ vào tai cô.
" Với anh em đừng ngại,trong mắt anh em lúc nào cũng đẹp nhất,vì thế đừng che mặt mình lại khi đối diện với anh có biết không"
Lâm Mẫn Mẫn tự tin hơn khi anh nói thế,cô gật đầu đồng ý.
Hàn Nhật Hạo lấy thuốc cho cô uống rồi bảo cô nằm xuống anh đắp chăn cho cô ngủ:
" Bảo bối ngủ ngoan nhé" Hàn Nhật Hạo hôn lên chán Mẫn Mẫn.Anh đi tắt đèn chỉ để đèn ngủ rồi lên giừơng ôm cô ngủ.Với Hàn Nhật Hạo khi có Mẫn Mẫn anh thật hạnh phúc,lúc Mẫn Mẫn mất tích bầu trời của anh không còn màu xanh nữa.
Sáng hôm sau:
Mẫn Mẫn thức dậy cô không nhìn thấy Hàn Nhật Hạo đâu cả,cô thấy có chút mất mát ở đây,cô thầm nghĩ:
" Chắc anh ấy đến tập đoàn để làm việc rồi"
Quả đúng như vậy Hàn Nhật Hạo đã đi làm rồi,hôm qua anh đi tìm cô đã gát hết công việc lại,hôm nay còn rất nhiều việc phải làm,nhưng anh không quên nhắn tin cho cô như một lời thông báo.
Chuông tin nhắn đến chính là anh gửi:
" Bảo bối anh phải đi làm,giữ gìn sức khỏe nhớ uống thuốc đúng giờ,nhớ anh cứ gọi cho anh,anh sẽ tranh thủ về sớm với em"
Mẫn Mẫn vừa xem tin nhắn vừa cười thầm,cô không biết là Vũ Hạ cùng Hà Mạnh Nguyên vào khi nào luôn.
" Mẫn Mẫn em xem gì mà vui thế"
Vũ Hạ tiến đến hỏi cô vẻ trêu chọc cô.
" Em không nói bọn anh cũng biết là tin nhắn của Hạo rồi,cậu ta mới sáng đã sến rồi" Hà Mạnh Nguyên cùng xen vào góp vui
Mẫn Mẫn mặt đỏ ngại ngùng đánh trống lãng:
" Anh chị đến khi nào vậy"
Vũ Hạ biết cô bé ngốc này đang mắc cỡ nên cũng không chọc nữa:
" Anh chị mới đến thôi,lúc nảy quản gia nhà em có mang đồ ăn cho em nhưng thấy em chưa dậy,bà ấy đã về rồi"
Mẫn Mẫn ôn tồn đáp lại:
" Vâng ạ"
Hà Mạnh Nguyên nhắc nhở tình trạng của cô để cho cô cẩn thận:
" Đây là thuốc hôm nay của em,em cần bôi thuốc đúng giờ nữa vết thương mới không nhiễm trùng,trưa sẽ có người đến truyền nước cho em"
" Vâng em nhớ rồi ạ,cảm ơn anh chị đã giúp em" Lâm Mẫn Mẫn cảm thấy vui khi có những người bạn tốt,lúc nhỏ cô chẳng có ai là bạn cả,sau này thì có Hạ Hoa,vừa nghĩ thì đã thấy liền:
"Mẫn Mẫn mình đến thăm cậu đây" Hạ Hoa trên tay ôm bó hoa hồng loại hoa Mẫn Mẫn thích nhất.Theo sau Hạ Hoa không ai khác là Cao Thiên Vũ.
" Hôm nay thấy thần sắc em tốt hơn rồi đấy,chắc Hàn thiếu nhà ta chăm sóc chu đáo quá" Cao Thiên Vũ lên tiếng mỉa may Hàn Nhật Hạo,nhưng thật ra anh ta nghĩ nếu như có Hàn Nhật Hạo ở đây chắc mình ăn đòn rồi.
Mẫn Mẫn cười trừ rồi chào hỏi hai người,lúc này Vũ Hạ cùng Hà Mạnh Nguyên cùng chào mọi người rồi đi làm việc của mình.
( Các bạn ơi đọc xong cho mình xin 1like cùng ý kiến nha)
Cảm ơn nhiều ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.